Giang Hồ Tiểu Hương Phong
-
Chương 46: ◙ LAM THỊ TỌA KỴ
Chuyện đến bây giờ, Vi Sinh Kỳ cũng biết mình bị lừa nhưng hiểu rõ thì sao?
Lam Tiểu Sí cười ngọt ngào nói “Vi Sinh thúc thúc, không cần như vậy nha, tôn tử là việc nhỏ, sớm muộn gì cũng có thôi”
Vi Sinh Kỳ trừng mắt liếc nàng
Lam Tiểu Sí lại nói “vừa lúc ngài tới, ta và cha ta còn định phát thiệp mời ngài đó. Cùng nhau ăn cơm tối đi”
Vi Sinh Kỳ căm tức nhìn Lam Phỉ, tuy hiện hắn không có cách nào ra tay với y nhưng hắn sẽ không quên Lam Phỉ có vai trò gì trong cái chết của Mộ Dung Tú.
Đây cũng là nguyên nhân Lam Tiểu Sí mở tiệc chiêu đãi Ôn Mê để giải quyết việc Ám tộc đánh lén, nay gặp hắn, liền cười nói “Vi Sinh thúc thúc, uống một ngụn trà để hạ hỏa đi”
Vi Sinh Kỳ không để ý tới nàng “lần trước ta tha cho Lam Phỉ một mạng chỉ vì cố kỵ huyết mạch của Vi Sinh gia ta. Lam Tiểu Sí, chuyện hôm nay ngươi không cần xen vào”
Lam Phỉ phe phảy quạt lông chim, nói “một khi Vi Sinh gia chủ đã để mắt đến ta như vậy, Lam mỗ cũng không phải người sợ chết, có điều nơi này không phải chỗ đánh nhau, ngươi dám đi theo ta không?”
Vi Sinh Kỳ hừ lạnh “nham hiểm, dù ngươi có dùng muôn vàn quỷ kế, ta cũng không sợ”
Lam Phỉ giang cánh chuẩn bị bay lên, Lam Tiểu Sí ngăn hắn lại “cha, buổi tối còn phải đề phòng Ám tộc”
Lam Phỉ nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng dừng lại. Vi Sinh Kỳ vẻ mặt giận dữ, hắn đương nhiên nghe được những lời Lam Tiểu Sí nói nhưng hắn không quan tâm
Lam Tiểu Sí bất mãn “Vi Sinh thúc thúc, ngươi và Ôn các chủ, Mộ cha đều đã nói qua, hai bên luận võ, ba trận thắng hai. Vi Sinh thế gia không nhúng tay vào, nay ngươi lại tới giết cha ta, rõ ràng là nói không giữ lời”
Vi Sinh Kỳ sửng sốt “ta và hắn có thù không đội trời chung, chẳng lẽ muốn giết hắn còn phải chọn ngày?”
“Nhưng chúng ta luận võ, song phương đều nể mặt quyết định của ngài. Ngươi không thể chờ chúng ta đánh xong trận thứ ba sao?”
Vi Sinh Kỳ nghĩ nghĩ, ngày mai là trận thứ ba, rốt cuộc cũng thu lại sát khí.
Lam Phỉ lần trước bị hắn đánh lén một lần, lần này đã sớm có chuẩn bị, chỉ là nơi này Vũ nhân khá đông, không tiện phóng ra ám khí. Vi Sinh lão ngốc ỷ võ công cao cường liền cho mình rất giỏi, nhưng nếu hắn bay lên cao, lại ném xuống ít liệt hỏa phích lịch, không tin y còn có thể lật trời. Về phần ti bỉ gì đó, hừ, người còn sống mới có tư cách phán xét ti bỉ hay không. Có điều việc này cũng quá nguy hiểm, tốt nhất chuẩn bị áo giáp hộ thân rồi tính
Lam Tiểu Sí lôi kéo Vi Sinh Kỳ, ý bảo Vi Sinh Từ để gặp cha hắn, lại phân phó Vũ nhân “không thấy Vi Sinh gia chủ quang lâm Phương Hồ Ủng Thúy sao? Còn không mau chuẩn bị tiệc rượu”
Phượng Chứ như muốn khóc, còn chuẩn bị tiệc rượu gì chứ, có khi nào Vi Sinh Kỳ đến Phương Hồ Ủng Thúy mà hòa bình đâu, nhưng Lam Tiểu Sí đã lên tiến, hắn vẫn khom người cung kính đáp ‘dạ, Đại tiểu thư”
Tiệc rượu được dọn lên không bao lâu, Ôn Mê cùng Liễu Băng Nham, Liễu Phong Sào đến đây. Ôn Mê vốn định đi một mình nhưng Liễu Băng Nham sợ Lam Tiểu Sí dùng quỷ kế, cho nên hai cha con hắn cũng đi theo
Lam Tiểu Sí sắp xếp Vi Sinh Kỳ ngồi cạnh Ôn Mê, động vật nguy hiểm lại nóng tính như vậy vẫn nên giao cho Ôn Mê để ý. Nàng vừa giơ ly rượu lên, bên ngoài liền vang lên tiếng chó sủa và tiếng kêu sợ hãi của Vũ nhân, quả nhiên trên thế giới này, chó luôn thích đuổi bắt chim.
Ôn Mê cảm thấy kỳ lạ “ta nhớ Vũ nhân không thích chó mà” Hắn cảm giác lần này Lam Tiểu Sí gởi thiệp mời hắn đến là có việc khác, nhưng hắn vẫn đến, dù thế nào, nàng mời, hắn sẽ không cự tuyệt
Lam Tiểu Sí rót rượu cho hắn “đã bao nhiêu năm, sở thích luôn có thể thay đổi”
Bên ngoài lại vang lên tiếng thét chói tai, sau đó có tiếng lá cây rơi xuống đất, một Vũ nhân đang chạy trốn xông vào, theo sau là một con chó miệng đầy lông chim. Lam Phỉ nhảy dựng lên, nấp sau Lam Tiểu Sí. Có người đi vào dắt con chó ra, Lam Tiểu Sí che miệng cười trộm, Lam Phỉ phe phảy quạt lông chim, xác định con chó kia không xông vào nữa mới ngồi xuống
Ôn Mê cảm thấy buồn cười, mùi của Vũ nhân vốn dĩ độc đáo, vốn sợ chó, thế nhưng bọn họ còn nuôi chó làm gì? Hắn nghĩ mãi mà vẫn không ra đáp án
Lam Tiểu Sí lại nâng chén “Ôn các chủ, ta kính ngài một ly, cảm tạ hôm nay trên sân luận võ, ngài đã thủ hạ lưu tình, tha ta một mạng” Thần sắc, ngữ khí của nàng thản nhiên giống như Các chủ Tiên Tâm các là người cùng bối phận với nàng
Liễu Băng Nham nhìn không được, cả giận nói “vô liêm sỉ, cái gì mà thủ hạ lưu tình? Hắn là cha ngươi, ngươi có biết tôn ti già trẻ không?” Trong mắt hắn, cha lớn hơn trời, nữ tử tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, thái độ của Lam Tiểu Sí như vậy là không được
“Băng Nham thúc thúc, dù sao Ôn các chủ cũng đã tha ta một mạng, ngươi nói hắn như vậy, không tốt lắm đâu”
Liễu Băng Nham sửng sốt, liên quan gì tới hắn? Hắn là đang nói nàng nha. Hắn trừng mắt với Lam Tiểu Sí, biết được nàng mồm miệng lanh lợi vẫn nhịn không được hỏi “ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao?”
“Ta biết nha, có câu nuôi không dạy, lỗi của cha. Băng Nham thúc thúc nói ta vô liêm sỉ, lại chỉ thẳng Ôn các chủ là cha ta, chẳng phải là nói hắn sai sao? Dù hắn thực sự có sai, ngươi thân là trưởng lão Tiên Tâm các phải ủng hộ Các chủ mới đúng chứ?”
Liễu Băng Nham nghẹn họng, muốn vỗ án mắng người. Hắn ở nhà là chủ gia đình, Liễu Phong Sào nào dám nói với hắn như thế, nha đầu kia thật là tức chết người mà. Hắn chỉ có thể hừ lạnh, ta không thèm tính toán với ngươi
Liễu Phong Sào thấy cha tức đến đỏ mặt tía tai, muốn cười lại không dám
Lam Tiểu Sí lại nói “vậy được rồi, dù ngươi bất mãn với Các chủ cũng không cần biểu rõ ràng trước mặt mọi người như vậy chứ”
Liễu Băng Nham tức giận “Lam Phỉ, Vũ tộc lại để cho một nha đầu ra mặt sao? Ngươi đường đường là Vũ tôn, trong yến tiệc lại không rên một tiếng lại để một nữ oa ở đây bàn lộng thị phi?”
Lam Phỉ phe phảy quạt lông chim, haizz, lúc nhỏ nghĩ dạy nàng xảo quyệt một chút để tức chết cha nàng, ai ngờ bây giờ mình là người chịu thiệt, hiện tại chỉ chiếm được chút tiện nghi, hắn có ngu mới ngăn cản ah. Hắn nói “Nếu ngươi đã biết ta là Vũ tôn, cũng nên biết Ôn Mê là Các chủ. Ôn Mê còn chưa nói tiếng nào, ở đâu có chỗ cho ngươi lớn tiếng?”:
Liễu Băng Nham tức muốn bể phổi
Ôn Mê lên tiếng “nếu mời ta đến dự tiệc không phải là để làm ta khó chịu chứ?” Vừa nói vừa ra hiệu cho Liễu Băng Nham ngồi xuống
Liễu Băng Nham vẫn chưa tiêu cơn giận, hung hăng uống cạn ly rượu
Lam Tiểu Sí nói “đương nhiên không phải, ta và cha ta thực sự cảm kích Ôn các chủ”
Ôn Mê cười khổ, có cần nói vậy hay không? Ngươi nói chuyện thực sự đả thương người ah
Lam Tiểu Sí nghiêm mặt nói tiếp “chúng ta đều biết Các chủ là chính nhân quân tử, nhất định sẽ tuân thủ ước định luận võ, nếu lúc này có người vi phạm ước định ,Ôn các chủ nhất định sẽ không ngồi xem chứ?”
Quả nhiên là có việc mà, Ôn Mê chỉ hỏi “vi phạm ước định? Ai?”
“Việc này giờ nói ra còn quá sớm. Các chủ đã đến Phương Hồ Ủng Thúy, nếm thử món cá này đi” Lam Tiểu Sí gắp thức ăn cho Ôn Mê , lại quay sang gắp thức ăn cho Vi Sinh Từ
Vi Sinh Kỳ cả giận hừ một tiếng, sắp xếp Vi Sinh Từ ngồi cạnh Lam Phỉ là sợ hắn đột nhiên đánh lén nên dùng còn hắn làm bảo tiêu ah. Tuy hắn khó chịu nhưng hắn đã nói không động thủ thì sẽ không ra tay. Sau trận luận võ thứ ba vào ngày mai, ta xem ngươi còn lấy ra cớ gì nữa
Ôn Mê nếm một miếng cá, cảm thấy tay nghề đầu bếp của Vũ tộc khá tốt, có thể làm ngư toàn yến để đãi khách. Nhìn thức ăn trên bàn chủ yếu dùng bò, dê, hươu, hoàn toàn không có gia cầm, trong lòng hắn đột nhiên thấy phức tạp, đây là thế giới mà Lam Tiểu Sí lớn lên. Hắn từng cho rằng nàng rơi vào tay Lam Phỉ sẽ như sống trong địa ngục, chi bằng chết đi cho đỡ thống khổ. Thế nhưng Lam Phỉ như muốn giày vò hắn, cố tình để Lam Tiểu Sí sống, còn sống rất tốt, cẩm y ngọc thực, hoạt bát thông minh.
Ôn Mê nếm hết các món ăn trên bàn, tán gẫu với Lam Tiểu Sí “đây đều là các món đặc sắc của Vũ tộc sao? Ngươi thích nhất món nào?”
Lam Tiểu Sí đáp “cá nướng, tốt nhất là ngọt một chút, Vũ nhân đều thích ăn cá”
Ôn Mê gật đầu, ánh mắt thân thiết từ ái “vậy ghét nhất cái gì?”
“Nướng chim nhỏ”
Lam Phỉ vứt cho nàng ánh mắt ai oán, ghen tỵ, quả nhiên cha ruột vẫn hơn. Lam Tiểu Sí trừng mắt lại với hắn, chẳng lẽ ta không thể nói chuyện sao? Lam Phỉ nhíu mày, được chứ, dù sao cũng không phải do ta sinh ra, nuôi không dạy lỗi của cha, hừ, ta không sao cả.
Lam Tiểu Sí cảm thấy chỉ dùng ánh mắt và lông mày mà hai người lại có thể trao đổi với nhau, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Đúng, đều là ngươi sai, chúng ta hiểu lầm Ôn Mê.
Lam Phỉ gảy gảy nhẫn ngọc trên ngón tay, hừ một tiếng, không nói nữa
Ôn Mê cảm thấy ánh mắt hai người thân thiết, ăn ý còn hơn cả dùng ngôn ngữ
Mỗi người đều có tâm tư riêng, chỉ có Liễu Phong Sào vẫn nhớ tới chính sự “tiểu sư muội, Mộc Hương Y đã trốn về Phương Hồ Ủng Thúy. Tiểu Từ và hắn đều do sư bá bảo vệ, nay bọn họ trốn đi, sư bá có an toàn không?”
Lam Tiểu Sí quay sang hỏi Vi Sinh Từ “Tiểu Từ, hắn còn khỏe không?”
Liễu Băng Nham lại trừng mắt với nàng. Họ? Hắn với phụ thân ngươi là huynh đệ đó. Trời ạ, sớm muộn gì ta cũng bị nha đầu này tức chết
Vi Sinh Từ đang chiến đấu với món cá, trước kia hắn không thấy cá, nay lại thấy khá được “ta không có giết hắn”
Đám người Ôn Mê thở dài nhẹ nhõm, hơn nữa đã qua mấy ngày mà Tiên Tâm các còn chưa phái người đưa tin đến, có lẽ không có thương vong gì, cho nên cũng yên tâm hơn.
Đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng chó sủa ầm ĩ, lần này âm thanh không giống trước. Ôn Mê vừa nghe được liền lập tức đứng dậy, Vi Sinh Kỳ cũng không tự chủ mà nắm chặt kiếm. Thanh âm này không phải là của Vũ nhân mà là có người tập kích Phương Hồ Ủng Thúy.
Đoàn người vọt ra cửa, chỉ thấy trong bóng tối, một đám chó đang truy cắn thứ gì đó. Mấy con chó này lông ngắn chân thô, khỏe mạnh vô cùng, hàm răng sắc bén. Vi Sinh Kỳ ngạc nhiên, mấy con chó này đang cắn thứ gì đó đen tuyền, nhìn không giống người
Ôn Mê chau mày nói “Ám tộc? Ám tộc sao lại ở đây?”
Ám tộc cũng là xui tám đời. Già Dạ nhận được mệnh lệnh của Mộ Lưu Tô vào đúng lúc chạng vạng, mà việc Ôn Mê đến Phương Hồ Ủng Thúy dự tiệc, Mộ Lưu Tô lại không biết bởi vì tuy hắn và Tiên Tâm các cùng một phe nhưng giang hồ và triều đình vẫn là hai thế lực khác nhau. Cho nên cứ tưởng Ám tộc hành động vào ban đêm là thiên y vô phùng, nào ngờ người của Già Dạ vừa tiến vào Phương Hồ Ủng Thúy đã như rơi vào miệng chó, mà khi bọn họ còn chưa thoát khỏi, đã có người vọt lên. Cứ tưởng là Lam Phỉ, Úc La, Sâm La, có thể thêm Mộc Hương Y nhưng mấy người tới lại võ công kinh người. Già Dạ tập trung nhìn kỹ liền nhận ra Ôn Mê, hắn không khỏi chau mày, không phải Ôn Mê cùng phe với Mộ Lưu Tô sao? Sao hắn lại ở đây ngăn cản mình? Khi hắn nhìn thấy Vi Sinh Kỳ thì càng choáng hơn
Già Dạ trầm mặt nói “Mộ Lưu Tô bán đứng chúng ta?”
Già Ân hỏi “cha, chúng ta trước rút lui đi, có Vi Sinh phụ tử ở đây”
Già Dạ gật đầu, quay sang phân phó nữ nhi Già Nguyệt “ngươi dẫn bọn hắn rút lui”
Già Nguyệt là muội muội của Già Ân, nghe vậy liền hỏi “cha, vậy còn ngươi?”
Già Dạ hừ lạnh một tiếng “Ân nhi, Kính nhi, đi theo ta” Dứt lời ba bóng đen thẳng tiến về phía Vũ Đằng sơn
Đám người Ôn Mê giết không ít người Ám tộc nhưng Ám tộc hóa sương mù rất nhanh, bóng đêm là thiên đường của bọn họ, rất nhanh hắc vụ ngày càng ít
Lam Tiểu Sí vừa nhìn qua phía Vũ Đằng sơn, Sâm La ở bên cạnh nói “có người đi về phía Vũ Đằng sơn” Nói xong liền phái người truy theo
Lam Tiểu Sí ngăn cản “không cần, để bọn họ đi đi”
Lam Phỉ và Úc La không có phản ứng gì
Ôn Mê nhịn không được hỏi “ngươi có sắp xếp khác?” Thật buồn cười, hắn vậy mà lại hỏi nữ nhi mười sáu tuổi có an bài gì, Hạ Vũ Đài bằng tuổi nàng lại chỉ đi theo sau sư phụ và đại sư huynh, nghe bọn họ phân phó mà làm
Lam Tiểu Sí lại rất hưng phấn “đúng vậy, có chút lễ vật nhỏ cho bọn họ, chúng ta chậm chút lại đi”
Quả nhiên chẳng bao lâu bên kia vách núi truyền đến tiếng vang. Một lát sau, Lam Tiểu Sí lấy ra một cái hộp, từ bên trong lấy ra vài viên thuốc màu trắng, đưa cho đám người Ôn Mê “ngậm lấy, chúng ta qua đó xem”
Chốc lát sau mọi người đã đến bên Vũ Đằng sơn, chỉ thấy ba đám sương đen đã hóa trắng, còn có Vũ nhân bay trên cao, vừa nghe tiếng chó sủa liền lập tức quăng vôi bột xuống. Đám người Già Dạ không chỉ ánh mắt bị che mờ mà cả người cũng trở nên trắng xóa, mà không biết Vũ nhân thêm gì vào vôi, một khi dính lên người liền ăn mòn da thịt khiến ba người Già Dạ đều bị phỏng. Lúc này bọn họ đã không còn muốn thăm dò dưới vách núi, một lòng muốn rời đi nhưng cả người nhiễm đầy vôi trắng, dù hóa thành sương mù cũng bị nhìn ra, hơn nữa hai mắt không thể mở, muốn chạy cũng không dễ. Mấy Vũ nhân tung võng xuống, rất nhanh đã trói chặt ba người lại, lại có người tẩy rửa vôi trên mặt đất, không biết nước kia bỏ thêm thứ gì mà vôi gặp nước liền tan, thấm vào lòng đất, mặt đất liền sạch sẽ như mới
Đám người Ôn Mê đến gần, nhìn thấy thảm trạng của đám người Già Dạ, ngay cả Vi Sinh Kỳ cũng không khỏi rùng mình, Vũ nhân thật đủ nham hiểm ah
Lam Tiểu Sí che miệng cười trộm, đây là Lam Phỉ dùng để đối phó với Vi Sinh Kỳ, bây giờ Già Dạ nếm trước. Nàng đi qua, liếc mắt nhìn thấy Già Ân, kinh ngạc nói “Già Ân công tử, trời ạ, sao ngươi lại ở đây lúc này? Ta còn tưởng tặc nhân phương nào xông tới. Người tới, mau thả Già Ân công tử ra”
Trên người Già Ân có mấy chỗ bị ăn mòn, lúc này càng không dám há miệng nói chuyện, vôi kia gặp nước dường như tính ăn mòn càng mạnh hơn, nếu vào miệng, không thể chịu nổi. Lam Tiểu Sí sai người dùng nước có bỏ thêm thuốc cho hắn rửa, dù sao cũng không sợ hắn chạy, còn đang bị võng trói kìa.
Già Ân rửa mặt, cảm thấy ngứa và đau dần giảm đi, chỉ là vết phỏng trong thời gian ngắn chưa thể lành ngay. Hắn nói “Đại tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt”
Lam Tiểu Sí gật đầu “đúng vậy” Đưa mắt nhìn Già Chi Kính trong một cái võng khác, hô nhỏ “ủa, người này sao nhìn quen mắt vậy?”
Già Chi Kính run người, mắt không thể thấy, toàn thân đau nhức còn bị nhốt trong lưới nhưng hắn vẫn nhận ra thanh âm của nàng, là tiểu ma nữ ka
Lam Tiểu Sí cẩn thận quan sát “ah, đây không phải là Liên Kính ca ca sao?”
Vừa nghe vậy, Vi Sinh Kỳ và Ôn Mê lập tức tiến lên. Vi Sinh Kỳ vốn quen thuộc, vừa liếc mắt đã nhận ra “Liên Kính, sao ngươi lại ở đây?”
Ôn Mê cũng cả kinh, theo tin tình báo, Liên Kính bị phế hai chân, thế nhưng vừa rồi hắn đi lại rất nhanh nhẹn, còn giống như có võ công. Hắn trầm giọng hỏi “võ công của hắn hình như đã khôi phục”
Vi Sinh Kỳ tiến lên xem mạch cho Già Chi Kính, ngạc nhiên hỏi “Ám tộc khôi phục võ công cho hắn?”
Già Ân lên tiếng “Đại tiểu thư, ngươi có thể tạm thời thả cha ta ra không?”
Mọi người lại một phen cả kinh, lúc này mới biết trong lưới khác là Già Dạ, Giáo phụ của Am tộc.
Ôn Mê trầm giọng hỏi “Giáo phụ hiếm khi rời khỏi Lạc Nhật thành, vì sao tối nay lại xuất hiện ở Vũ tộc?”
Lam Tiểu Sí cũng gật đầu phụ họa “đúng, đúng nha, ngươi tới làm gì?”
Già Dạ hừ lạnh, không lên tiếng
Lam Tiểu Sí hô lên “trời, vết thương của ngươi lành rồi kìa”
Mọi người đều sửng sốt, chỉ thấy da thịt trên người Già Dạ quả nhiên khôi phục bằng tốc độc mắt thường có thể nhìn thấy được, mà kỳ quái là Già Chi Kính ở cạnh hắn cũng vậy. Đám người Ôn Mê vẻ mặt kinh dị, không nghe nói trong Ám tộc có loại thể chất này, đây là…
Đúng lúc này bên ngoài vang lên thanh âm ồn ào, một nữ tử dẫn đầu đám người đi tới, bên dưới đấu bồng màu đen là áo giáp đỏ tươi, vô cùng oai hùng
Lam Phỉ lên tiếng “là Ám tộc Già Nguyệt”
Ôn Mê hỏi Già Ân “các ngươi ban đêm tập kích Phương Hồ Ủng Thúy là muốn làm gì?”
Già Ân nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, muốn nói lại thôi
Già Nguyệt cũng đã đi đến bên này, một lòng muốn cứu phụ thân và huynh trưởng, đương nhiên đám người Ôn Mê không cho phép, vì thế hai bên lập tức giao chiến
Lam Phỉ nhìn Lam Tiểu Sí, hỏi ‘bảo bối nhi, chúng ta không tiến lên hỗ trợ sao?”
“Cha làm bộ tiến lên đi, ta nói với Già Ân công tử vài câu”
“Được rồi, xem ra chỉ có cha phải vận động bộ xương già này rồi”
Lam Tiểu Sí kiễng chân hôn lên má hắn một cái “cha, đâu có, ngài còn rất trẻ và anh tuấn lắm”
Lam Phỉ cười khẽ, xoay người gia nhập cuộc chiến. Đương nhiên không phải là đánh hết sức rồi
Già Ân nôn nóng hô “Đại tiểu thư”
“Ngươi xem, bây giờ ngươi hợp tác với ta hay là vẫn lựa chọn Mộ cha ta”
“Đây là ý phụ thân ta, ta không làm chủ được”
“Lần sau thì sao? Ngươi có thể làm chủ sao?” Thấy Già Ân có vẻ khó xử, Lam Tiểu Sí nói tiếp “được rồi, ta không làm khó dễ ngươi. Có điều hai chân và võ công của Liên Kính làm thế nào mà khôi phục lại?”
Già Ân cắn cắn môi
Lam Tiểu Sí “ta đã nói với ngươi, Vũ tộc rất có thành ý hợp tác. Kết quả hôm nay ngươi cũng thấy rồi đó, Mộ cha biết rõ các ngươi trúng mai phục, ngươi cho rằng hắn sẽ tiến đến cứu viện sao?”
Già Ân rốt cuộc nói “Già Chi Kính được cha ta nhận làm nghĩa tủ, hắn dùng Trường Sinh tuyền”
“Trường Sinh tuyền? Chưa từng nghe qua”
Già Ân nhìn cuộc chiến bên kia, có chút lo lắng “Trường Sinh tuyền là bảo vật của Ám tộc, dùng xong có thể trường sinh bất lão, thân thể chứa dược lực này, vết thương cũng khôi phục rất nhanh”
“Các ngươi vì dùng Trường Sinh tuyền nên không thể thấy ánh mặt trời?”
“Không, đây là do cha ta nghiên cứu ra. Ngươi có thể thả bọn họ không?”
“Không thể thả không công”
Già Ân lấy trong lòng ra một viên đá màu đỏ “đây là tín vật của Lạc Nhật thành, ta tạm để ở đây, ngươi thả bọn họ rời đi, chờ ta thu xếp xong sẽ tới tìm ngươi”
“Ngươi phải hứa, nếu sau này Mộ Lưu Tô và Ám tộc lại có dị động, ngươi phải thông tin cho ta. Các ngươi ba người liền dùng ba lần làm hạn định đi”
“Ta đồng ý”
Lam Tiểu Sí ra hiệu cho Vũ nhân, lập tức có hai người hắt nước thuốc lên người Già Dạ, Già Chi Kính, lưới trói bọn họ lập tức rơi xuống đất. Già Dạ và Già Chi Kính lập tức hóa sương mù, bỏ đi như chạy trốn. Già Nguyệt, Già Ân cũng lập tức đi theo
Vi Sinh Kỳ đang muốn bắt Liên Kính lại, Lam Tiểu Sí ngăn hắn “quên đi, gia nô ba họ như hắn, ngươi còn muốn làm gì”
Vi Sinh Kỳ trừng mắt với nàng
Ôn Mê “kỳ lạ, Già Dạ cũng phải bốn mươi tuổi, sao lại trẻ như thế?”
Lam Tiểu Sí cũng cảm thán “đúng vậy, thật thần kỳ”
Vi Sinh Kỳ sắc mặt ngưng trọng “Liên Kính khôi phục võ công, đây là chuyện không thể nào”
Ôn Mê và Liễu Băng Nham nhìn nhau, có cần kiểm tra lại thực lực của Ám tộc lần nữa?
Lam Phỉ lại nghĩ khác “rốt cuộc là ai phái bọn họ đến tập kích Phương Hồ Ủng Thúy”
Lam Tiểu Sí đáp “ta có hoài nghi một người nhưng không có chứng cớ”
Ôn Mê hỏi: “Ai?”
Lam Tiểu Sí ra lệnh “người tới, mang Ôn các chủ và Vi Sinh gia chủ đi theo ta” Nói xong quay đầu nhìn Lam Phỉ
Lam Phỉ nói “không, bảo bối nhi, cha là Vũ nhân cao quý, không thể…”
Chưa nói hết câu, Lam Tiểu Sí đã leo lên lưng hắn
Ôn Mê nhìn thoáng qua, còn thể thống gì nữa chứ, nhưng nhìn thoáng qua các Vũ nhân cường tráng, hắn và Liễu Băng Nham, Vi Sinh Kỳ, Vi Sinh Từ, mỗi người cỡi một cái. Đoàn người bay không ngừng, chốc lát sau dừng lại ở một chỗ, bên dưới là doanh trướng của Mộ Lưu Tô
Ôn Mê rốt cuộc hiểu được ý của Lam Tiểu Sí “ý ngươi là Mộ Lưu Tô cấu kết với Ám tộc?”
Lam Tiểu Sí thản nhiên “ta không có nói gì nha, nhưng nếu người ở sau lưng sai sử là Mộ Lưu Tô, Ám tộc chịu đau khổ như vậy, chắc chắn sẽ đến tìm hắn”
Vũ nhân giương cánh bay vòng vòng trên không
Lam Phỉ nói “bảo bối nhi, ngươi còn nắm chặt lông của cha, cha sẽ ném ngươi xuống”
Lam Tiểu Sí cười khanh khách không ngừng, dán mặt lên lưng hắn “cha, ngươi đã lâu không mang ta bay vòng vòng nha”
Lam Phỉ cự tuyệt không chút do dự “không”
Lam Tiểu Sí ở trên lưng hắn xoay quanh, ngọt ngào gọi “cha”
Lam Phỉ đành phải giương cánh bay thêm một vòng, thật đúng là trẻ không cố gắng, già phải là tọa kỵ nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook