Giang Hồ Thập Tam Ðao
Chương 30: Oán trả ơn đền

Kha Phương Đạt hiểu rất rõ rằng mình không phải là đối thủ của Vu lão lão nên chỉ còn có cách dùng thủ đoạn may ra mới thoát được tay đối phương.

Hắn chạy thẳng vào một thất phòng.

Vu lão lão vẫn truy sát sau lưng.

Chợt nghe oành một tiếng, chiếc giường lật nghiêng sang bên, Kha Phương Đạt lăn vào bên trong giường rồi mất hút.

Dưới giường có một mật động tối om truyền ra tiếng nước chảy róc rách nhưng trong phòng không thấy bóng Kha Phương Đạt đâu cả.

Vu lão lão đẩy chiếc giường sang góc phòng, trên mặt động có một tấm ván rộng.

Vu lão lão lật tấm ván lên cúi nhìn xuống. Cách mặt đất chừng ba trượng quả nhiên thấy mặt nước lấp loáng như tấm gương soi.

Vu lão lão nhảy ngay xuống động, chỉ thấy bên dưới có treo một chiếc võng bạt, chắc dùng để đỡ lực khi người nhảy xuống.

Mặt nước trong vắt thấy rất rõ một thủy đạo rộng chừng hai trượng xuyên chếch sang trái.

Nhất định Kha Phương Đạt đã tẩu thoát theo thủy đạo đó.

Vu lão lão không chút do dự nhảy ùm xuống nước theo thủy đạo bơi đi, không ngờ thủy đạo lại dẫn thẳng đến tiền sảnh không thấy lối rẽ nào.

Lúc này ở tiền viện đã có tới ba mươi tên thanh y hán tử nằm rải rác.

Vu lão lão định bảo mỗi người dừng tay nhưng chợt thấy bọn hán tử chẳng khác nào đã phát điên, nhe nanh trợn mắt đâm chém bạt mạng, miệng rít lên như thú dữ.

Vu lão lão chợt nghĩ đến vụ thảm sát Long Môn bảo của Âm Trường Sinh nên không ngăn thủ hạ nương tay nữa.

* * * * *

Kha Phương Đạt theo đường ngầm tới một thủy động rồi lên chiếc thuyền nhỏ chèo tới một vịnh rất kín đáo ăn sâu vào vách đá.

Bên ngoài vịnh đã là sông lớn.

Lối đi bí mật này được kiến tạo từ thời Bảo chủ đời trước là Âm Thái Sơn.

Nhiều cố bảo và sơn trang thường có những đường bí mật như thế.

Kha Phương Đạt chưa cho thuyền nhỏ của mình ra khỏi động, còn cười lên hắc hắc hai tiếng.

Tiếng cười đắc ý này chứng tỏ hắn đã tin chắc mình thoát khỏi tay đối phương.

Tiếng cười lúc này thật khinh suất.

Kha Phương Đạt không bao giờ ngờ rằng tiếng cười khinh suất đó đã làm một người chú ý.

Người này sốt ruột chạy đi chạy lại ven bờ sông một cách bất lực mà không có cách gì sang được bờ bên kia.

Người ta nói rằng trong cái rủi đôi khi lại thành cái may, cái đó nhân gian thường gặp.

Người đó là Kim Thủ chỉ Hoàng Phủ Sơn.

Thoạt tiên chàng có phần kinh hãi. Nhưng khi thấy một con thuyền nhỏ từ trong động tiến ra thì chàng bỗng mỉm cười.

Trong khi Kha Phương Đạt lưng quay vào bờ mặt hướng ra sông đưa chiếc thuyền ra khỏi động thì Hoàng Phủ Sơn dã dùng hai tay nắm lấy đuôi thuyền hét to một tiếng, lôi cả thuyền lẫn người lên bờ.

Kha Phương Đạt nhanh chân nhảy lên một mỏm đá, thấy trên bờ sông vắng hoe chỉ một mình Hoàng Phủ Sơn thì thở phào nhẹ nhõm.

Hai đối thủ giương mắt nhìn nhau.

Kha Phương Đạt nhếch mép cười, hỏi giọng độc địa :

- Kim Thủ chỉ Hoàng Phủ Sơn?

- Không sai!

- Ngươi đã giết Qua Ngọc Hà, nhi tử độc nhất của Qua Trường Giang?

Vẫn câu trả lời đó :

- Không sai!

Kha Phương Đạt nói :

- Nhưng ngươi không giết được ta. Hoàng Phủ Sơn! Bởi vì ngươi như con ngựa không dừng vó truy tìm một cô nương, mà cô nương đó...

Hắn dừng giây lát chờ xem đối phương phản ứng ra sao.

Hoàng Phủ Sơn gấp giọng hỏi :

- Ngươi đã làm gì Tiểu Ngọc Nhi?

Kha Phương Đạt ngửa mặt cất một tràng cuồng tiếu :

- Cô ấy đẹp cực! Hoàng Phủ Sơn! Ngươi yêu cô ta phải không? Hô hô hô...

Đột nhiên hắn lao vút lên chẳng khác gì con chim ưng rơi xuống sau tảng quái thạch, nhanh đến nỗi Hoàng Phủ Sơn cũng phải bất ngờ và thán phục.

Chàng cũng lao về phía đó.

Sau tảng quái thạch là một bãi nham thạch nhỏ, tiếp đến là cánh rừng không thể nói là lớn, phần lớn đã trụi lá, thế mà không thấy Kha Phương Đạt đâu cả.

Hoàng Phủ Sơn nhảy lên một mô đất cao, lòng rất kinh ngạc.

Chẳng lẽ giữa chốn hoang sơn này cũng có cơ quan bí mật?

Chàng không thể tin rằng địch nhân có thể độn thổ ngay trước mắt mình.

Trong lúc Hoàng Phủ Sơn dõi mắt nhìn quanh thì chợt thấy từ trong rừng có một nhân ảnh.

Chàng không vội truy theo, chỉ thấy đó là một đại cước lão bà bà trán dồ môi sứt đang đi ra khỏi rừng.

Hoàng Phủ Sơn sửng người vì kinh ngạc.

Thì ra lúc ấy đại cước lão bà bà quay lại chỉ tay vào rừng chửi :

- Mẹ kiếp! Trong này có ma! Lão thân đang đại tiện thì nó lao xồng xộc, suýt nữa và vào người...

Hoàng Phủ Sơn gật gật đầu, đoán ngay con ma đó chính là Kha Phương Đạt, không cần suy nghĩ nhiều, chàng liền lao ngay vào rừng.

Đưa mắt nhìn, chỉ thấy ba phía vách đá thẳng đứng, chỉ có một đồi trọc chạy dài theo bờ sông.

Chắc Kha Phương Đạt đã chạy theo hướng đó.

Tình cờ chàng quay lại nhìn phía sau lưng lần nữa, thấy lão bà bà đang đẩy chiếc thuyền con nằm trên bờ đá, động tác rất thành thạo và hữu lực.

Một ý nghĩ lóe lên, Hoàng Phủ Sơn lập tức hiểu ra lão bà bà kia chỉ là giả dạng.

Nhất định đó là Kha Phương Đạt.

Vì danh hiệu của hắn là Thiên Diện Thái Tuế, về thuật hóa trang thì trên giang hồ không ai bì kịp.

Hoàng Phủ Sơn rất hối hận vì đã sơ suất không chịu suy tính kỹ để địch nhân dắt mũi mà tẩu thoát.

Chàng hét to một tiếng rồi lao vút lên.

Tuy biết rõ không sao đuổi kịp nhưng chàng đâu chịu cam tâm?

Quyết không cam tâm để Kha Phương Đạt tẩu thoát.

Mắt thấy chiếc thuyền nhỏ đã lao xuống nước, Kha Phương Đạt lại cười to một tràng rồi nhảy lên thuyền.

Lúc ấy Hoàng Phủ Sơn còn cách đối phương tới hai mươi trượng.

Nhưng quái sự lại xảy ra.

Kha Phương Đạt rướn gân rướn cổ ra sức chèo nhưng chiếc thuyền không những không tiến thêm được bước nào mà trái lại còn trượt trở lại lên bờ.

Hoàng Phủ Sơn trông thấy cả mừng, biết rằng Đại lão lão đã đuổi tới.

Không sai.

Chính là Vu lão lão, vừa đi vừa thu về một sợi dây nhỏ dường như không nhìn thấy, có tên là Khốn tiên thằng.

Hoàng Phủ Sơn biết Đại lão lão thường quấn ở thắt lưng một sợi dây dài tám trượng chế từ tơ thiên tàm, một đầu buộc chiếc móc long trảo rất đẹp.

Chiếc thuyền đã bị long trảo níu lại và Vu lão lão chỉ việc kéo nó lên bờ.

Vu lão lão nhìn Kha Phương Đạt vẫn ngồi ngẩn mặt trên thuyền nói :

- Kha trang chủ! Lão thân thấy rằng ngươi là một nhân tài hiếm gặp. Ài! Tại sao ngươi lại làm những việc mà thần người cùng ghét như vậy?

Bà lắc lắc đầu, nói tiếp :

- Một người thông minh tuyệt đỉnh, nếu hiệp nghĩa giang hồ thì sẽ thế thiên hành đạo, giúp sinh linh không ít. Thế nhưng là phường ác bá thì gây nên những cuộc huyết kiếp tàn khốc. Bất hạnh là ngươi thuộc hạng thứ hai này.

Kha Phương Đạt vốn có ý định lao xuống nước bơi đi nhưng thấy bên bờ nước đã đóng băng nên chưa biết phải tính thế nào.

Lên bờ thì không mong tìm được cơ hội tẩu thoát.

Xuống nước thì cầm chắc sẽ bị chết cóng.

Vu lão lão không ra lệnh cho Hoàng Phủ Sơn xuất thủ, nói tiếp :

- Những việc ngươi làm khiến cho lão thân nhớ tới một người...

Kha Phương Đạt hừ một tiếng, không đáp.

Vu lão lão nói tiếp :

- Kha trang chủ! Lão thân nhớ rằng ngươi có một vị sư huynh là Tây Hà Hắc Hổ Sư Thiên Hạo. Người đó rất thích dùng độc châm để thương nhân. Kiếm pháp của hắn cũng lợi hại, mấy năm nay hắn bặt tích giang hồ. Lão thân tin rằng nhất định hắn cùng ngươi thực hiện vụ huyết án này và những âm mưu tiếp theo, đúng chứ?

Kha Phương Đạt nổi giận gầm lên :

- Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được!

Vu lão lão vẫn trầm tĩnh nói :

- Ta tin rằng hắn kết hợp hành động với ngươi. Việc ép lấy độc dịch trên thi thể thổi rữa của bảy mươi hai nạn nhân bất hạnh của Long Môn bảo để làm nguyên liệu chế tạo độc chất, nhất định là kiệt tác của Sư Thiên Hạo. Kha trang chủ! Hai sư huynh đệ ngươi, một người biệt tài hóa trang, một người sở trường dụng độc, há chẳng ôm ấp tham vọng làm võ lâm minh chủ? Hay chuẩn bị thực hiện những âm mưu còn tàn bạo hơn?

- Hắc hắc hắc...

Hoàng Phủ Sơn biết Vu lão lão đưa ra những suy đoán này đều dựa vào những tin tức mà chàng và Biện Bất Nghi thu thập được do Tiểu Tước Nhi bẩm báo lại.

Lúc này nhìn thái độ của Kha Phương Đạt, chứng tỏ rằng tất cả những suy đoán đó đều chính xác.

Kha Phương Đạt cười xong một tràng, rồi lấy trong người ra một viên dược hoàn màu đen hỏi :

- Lão thái bà, ngươi có biết lão tử cầm vật gì không?

- Ngươi định tự sát ư?

- Kha Phương Đạt đời nào chịu chết trong tay người khác? Sẽ không bao giờ các ngươi tìm được những cô nương mất tích đâu. Sư huynh sẽ phục thù cho ta, các ngươi cứ chờ đấy.

Dứt lời hắn bỏ ngay viên dược hoàn màu đen vào miệng.

Vì Kha Phương Đạt đứng ngay mép nước mà sư đồ Vu lão lão ở trên bờ nên không ai kịp xuất thủ cản lại.

Thực ra Vu lão lão có thể ra lệnh cho Hoàng Phủ Sơn đứng gần hơn ngăn cản hành động đó nhưng lại sợ mắc lừa.

Vì Kha Phương Đạt là một kẻ ma đầu say máu giết người, nếu lúc chết còn hại được người khác thì quả là có thể ngậm cười mà nhắm mắt.

Thân thể Kha Phương Đạt đổ ào xuống nước.

Giòng nước lững lờ chảy về hướng đông, nhưng xác hắn vẫn ở nguyên một chỗ bất động như được ghim lại vậy.

Trước hết da mặt biến thành màu đen như mực, sau đó đầu tóc rũ ra từng mảng theo từng cơn gió trôi bập bềnh...

Vu lão lão và Hoàng Phủ Sơn chứng kiến cảnh đó mà không khỏi rùng mình.

Sau chừng một khắc, thi thể Kha Phương Đạt đã phân hủy hết, xương cốt cũng chìm xuống đáy sông.

Vu lão lão nhìn Hoàng Phủ Sơn nói :

- Quả là hạng ác ma ít gặp trên đời. Ta biết ngươi bị hắn lừa nên vội tới đây ngay, may mà đúng lúc.

Hoàng Phủ Sơn cúi đầu nói khẽ :

- Đại lão lão, chỉ vì A Sơn kém cỏi...

- Không phải ngươi kém cỏi mà là vì ngươi quá thật thà.

Trên giang hồ, thật thà thường bị thiệt thòi.

Nếu có ai bảo mình thật thà thì nên cảnh giác, vì rất dễ bị lừa dối.

Giang hồ cũng có sự công bằng, nhưng chỉ được kiến lập dựa vào võ công mà thôi.

Lúc đó Biện Bất Nghi, Vưu Tam Lang, Bộc Phu và Tiểu Tước Nhi cũng đã từ Long Môn bảo tới bến sông chỗ hai người đang đứng.

Biện Bất Nghi nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ vẫn đậu ở bờ sông liền cười nói :

- Chúng ta mau quá giang đi, đuổi theo tên hán tử mặt đen!

Vu lão lão nói :

- Hắn nhất định là Tây Hà Hắc Hổ Sư Thiên Hạo!

Biện Bất Nghi gật đầu, tiếp lời :

- Đồ nhi cũng đoán như vậy. Chắc rằng tên họ Sư tới đây đón tết cùng Kha Phương Đạt. Bây giờ có lẽ hắn đến Mai Hoa sơn trang rồi!

Vu lão lão ra lệnh cho Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn :

- Chúng ta vượt sông ngay. Thuyền nhỏ nên phải đi nhiều đợt, hai ngươi luân phiên chèo.

Biện Bất Nghi nói :

- Đại lão lão! Chắc rằng chúng ta phải đi suốt đêm. Lão nhân gia...

Vu lão lão cười hiền hậu :

- Bất Nghi! Ngươi khi nào cũng nhanh miệng hơn A Sơn. A Sơn thì luôn luôn giấu điều đó trong lòng.

Lại nhìn sang Hoàng Phủ Sơn nói :

- Ta biết các con muốn chúc tết ta cho đàng hoàng. Nhưng cái đó không sao. Và cũng đừng tưởng rằng năm nay ta tròn chín mươi mà kém sức. Tối nay ta sẽ cho các con biết ta còn tráng kiện thế nào!

Người đã vào tuổi chín mươi mà không cần dùng gậy, lại đi suốt ngày đêm hơn nghìn dặm, sức lực ấy còn hơn cả tráng hán!

Qua sông rồi, Vu lão lão cùng Tiểu Tước Nhi đi trước.

Tiểu Tước Nhi vừa đi vừa quan tâm săn sóc cho sư phụ nhưng Vu lão lão vẫn cắm cúi đầu lao đi không dừng lại lần nào khiến nàng vất vả lắm mới theo kịp.

* * * * *

Mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng mịn màng như được phủ một tấm màn trắng khổng lồ.

Năm mới, thanh tân và rộn rã.

Mới sang xuân mà trời đã ấm lên nhiều. Chim chóc sau những ngày đông giá kiếm chỗ trú thân nay đã bay ra hót vang lừng.

Cảnh sắc tuyệt mỹ như thế nhưng đâu đó giữa hoang sơn vẫn có mùi huyết tanh.

Xa xa có tiếng vó ngựa, còn trên sơn đạo có sáu người đang tiến bước không nhanh lắm.

Biện Bất Nghi chỉ tay về phía trước, thấp giọng nói :

- Đại lão lão, đó là người của Khoái Lạc bảo.

Không sai.

Đoàn kỵ mã phút chốc đã đến gần, dẫn đầu là Qua Trường Giang.

Song phương đối diện nhau trước một bãi đá rộng.

Qua Trường Giang không ngờ trong sáu kẻ bộ hành trước mặt có một vị là Thần Bà Vu Lão năm xưa từng thịnh danh trên giang hồ.

Lão vẫn ngồi trên ngựa trỏ roi vào Hoàng Phủ Sơn quát :

- Quả nhiên ngươi đến thật!

Hoàng Phủ Sơn không đáp, vì hiện đang có mặt sư phụ.

Vu lão lão cất giọng lạnh lùng :

- Sư Thiên Hạo đã nói với ngươi phải không?

Qua Trường Giang ngạc nhiên hỏi :

- Ngươi là ai? Nói gì vậy?

- Đừng hỏi ta là ai. Hãy trả lời: có phải Sư Thiên Hạo đã nói với ngươi không?

- Bổn Trang chủ không biết Sư Thiên Hạo nào cả!

Vu lão lão cao giọng :

- Lão thân nói thật cho ngươi biết, Kha Phương Đạt đã chết rồi. Sư Thiên Hạo đã chạy trước một bước nên trốn thoát. Hắn báo cho ngươi biết để ngươi đưa người đến chặn chúng ta phải không?

Qua Trường Giang chỉ tay về phía Mai Hoa sơn trang nói :

- Kha Phương Đạt đã chết ba năm rồi. Huyết án đến nay vẫn chưa được phá giải. Ngươi nói bậy bạ gì thế?

Vu lão lão cười nhạt :

- Chỉ câu đó chứng tỏ rằng ngươi có tham gia vào vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang ba năm trước!

Qua Trường Giang nhổm người trên yên quát :

- Lão thái bà! Ngươi đừng ngậm máu phun người. Ngươi có chứng cứ gì?

Biện Bất Nghi tiến lên một bước nói :

- Ngươi cần chứng cứ gì nào? Lúc Kha Phương Đạt và sư huynh hắn đưa nhân mã đến đồi Ngũ Thông quyết đấu với Long Môn bảo, ngươi có dám phủ nhận đã đưa người tới trợ oai không?

Qua Trường Giang trố mắt hỏi :

- Ai nói?

- Không cần hỏi! Ta có thể cho ngươi biết một chi tiết. Khi các ngươi biết người của Kha Phương Đạt đã tiêu diệt Âm Trường Sinh và toàn bộ thuộc hạ thì một tên bộ thuộc của ngươi là Sinh Tử Đương Lương Tâm đã rời hàng ngũ của Khoái Lạc bảo.

Qua Trường Giang nói :

- Hắn vội về cửa hiệu buôn bán mà!

Như vậy là hắn tự thừa nhận đã đưa người tham gia vào vụ đồi Ngũ Thông.

Biện Bất Nghi không cần truy vấn sơ suất của hắn, cười nói :

- Lương Tâm khi đó không về Hòa Khí Đương Lâu mà đến Long Môn bảo. Hắn thừa cơ Âm Trường Sinh đã lãnh xuất tất cả tinh tráng để đối địch với Kha Phương Đạt ở đồi Ngũ Thông mà dễ dàng trộm đi hai bảo vật là Kim kiếm và Long giác.

Qua Trường Giang tham gia vụ huyết án đó với mục đích cũng chỉ vì hai bảo vật này.

Lúc này Qua Trường Giang nghe câu ấy thì mất hết tự chủ, quay lại nhìn bọn thuộc hạ là Trương Địch, Điền Phong, Kim Bất Hoán và Triệu Đảm rồi quát hỏi Biện Bất Nghi :

- Ta cần có chứng cứ!

Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn cùng đưa ra hai bảo vật.

Ánh sáng lóe lên hoa cả mắt.

Biện Bất Nghi cười nói :

- Đây là chứng cứ. Những vật này trước đây được giấu trong cửa hiệu của Lương Tâm, nơi cất giữ các báu vật của hắn.

Qua Trường Giang chửi đổng :

- Mẹ nó! Quân súc sinh thật đáng chết!

Vu lão lão đanh giọng :

- Ngươi lại càng đáng chết! Ngươi đã tham gia vào vụ đại huyết án tàn sát Long Môn bảo, vậy phải nói thế nào?

Qua Trường Giang cố cãi :

- Đêm đó chúng ta tới đồi Ngũ Thông thì Kha Phương Đạt đã toàn thắng rồi. Chúng ta lui về mà chưa xuất thủ.

Vu lão lão truy vấn :

- Việc người của Mai Hoa sơn trang giả mạo và chiếm đoạt Long Môn bảo ngươi có biết không?

- Đương nhiên biết. Âm Trường Sinh ngạo thị giang hồ, coi khinh Qua mỗ là tiểu quỷ trong hắc đạo, vì thế hắn chết là đáng tội!

Vu lão lão quát to :

- Chỉ vì thế thôi ư?

- Đương nhiên! Mai Hoa sơn trang có địa bàn giáp giới hai phủ Thái Tường và Thuận Thiên, có rất nhiều mối quan hệ làm ăn với chúng ta như chế tạo quan tài, cung ứng lương thực, tuyển lựa mỹ nữ hoặc sắm sửa lừa ngựa xe kiệu, tiền bạc lại lưu thông dễ dàng. Tất cả đều có mối quan hệ mật thiết đến chuyện làm ăn của chúng ta...

- Vậy là ngươi thấy lợi mà hoa mắt, bất cháp nhân nghĩa?

Qua Trường Giang thản nhiên gật đầu :

- Qua mỗ không phủ nhận!

Vu lão lão truy bức một câu :

- Ngươi biết Sư Thiên Hạo vì lý do gì mà không để cho người chết hạ táng chứ?

Qua Trường Giang ngẩn ra một lúc mới trả lời :

- Bổn Bảo chủ không biết.

- Ta có thể cho ngươi biết, Sư Thiên Hạo lợi dụng những tử thi thối rữa đó để ép lấy độc dịch làm nguyên liệu chế tạo một loại độc dược. Một khi thành công, hắn sẽ coi ngươi làm tâm phúc. Bởi vì tên họ Sư có tham vọng trở thành minh chủ võ lâm...

Qua Trường Giang kinh hãi kêu lên :

- Chẳng trách nào hắn không cho phép chở đi những quan tài chưa đục lỗ.

Hoàng Phủ Sơn cười nói :

- Vậy là ngươi đã công nhận có tới Mai Hoa sơn trang ăn trộm quan tài chứ gì?

Qua Trường Giang trợn mắt quát :

- Việc ta làm ta dám nhận. Ta được tiền mà chẳng mất gì của ai...

Hoàng Phủ Sơn bĩu môi :

- Đồng tiền ấy sạch sẽ thật!

Qua Trường Giang sấn ngựa tới quát to :

- Cũng đều do các ngươi mà bại lộ cả. Tiểu tử, đền mạng nhi tử ta đây! Chúng ta quyết một trận tử chiến!

Hoàng Phủ Sơn vẫn bất động đưa mắt nhìn Vu lão lão.

Vu lão lão bỗng nhìn thẳng vào mặt Qua Trường Giang quát lớn :

- Lùi ra!

Lão Bảo chủ chẳng khác gì bị nện ba chưởng vào ngực, tưởng chừng sắp ộc huyết ra.

Lão biết rằng nguyên nhân là do tiếng quát của đối phương vừa rồi. Nhưng bà ta là ai?

Chính thế!

Vu lão lão đã thi triển thần công Long Hám Đả Huyệt phát ra bằng thanh âm tạo kình lực đánh thẳng vào ngực Qua Trường Giang.

Thần công đó đã làm tiêu giảm của Qua Trường Giang tới bảy thành công lực. Nếu lão vẫn ương ngạnh đòi đấu với Hoàng Phủ Sơn thì chỉ vận được ba thành công lực so với lúc bình thường.

Qua Trường Giang trố mắt nhìn Vu lão lão hỏi :

- Bà... là ai?

Sau một lúc yên lặng, chợt Vưu Tam Lang lên tiếng :

- Qua đại bảo chủ! Mau cắp đít chạy về Khoái Lạc bảo đi! Lão thái thái trước mặt ngươi không phải ai khác, lão nhân gia chính là Thần Bà Vu lão lão mà mọi người vẫn truyền ngôn “thần long trên giang hồ thấy đầu không thấy đuôi” đó.

Qua Trường Giang nghe xong câu đó chợt lạnh cả người.

Lão thật là người biết thuận gió xuôi buồm, vội nhảy xuống ngựa chắp tay nói :

- Qua mỗ không biết lão nhân gia hiệp giá nên đã vô lễ. Lão nhân gia! Qua mỗ xin quay về bảo đóng cửa hối tội!

Lão đến nhanh, đi lại càng nhanh, hiển nhiên. Chỉ một loáng đã lãnh suất bọn thủ hạ thân tín phóng ngựa đi sạch quang.

Qua Trường Giang tự biết rõ, lão thái bà chỉ gầm một tiếng đã làm mình như trúng phải chưởng lực. Nếu động thủ thì chỉ cần một chiêu là mất mạng rồi!

Xem ra nhất định Hoàng Phủ Sơn là đồ nhi của lão thái bà này. Mối thù của nhi tử đành giữ mãi trong lòng, và tốt nhất hãy quên đi!

* * * * *

Đoàn người bộ hành vào Mai Hoa sơn trang thì thấy Kỳ Quái Đồng Tử Đồng Tam chạy ra đón.

Vu lão lão vỗ vai cậu bé hỏi :

- Ngươi lưu lại đây mấy ngày có phát hiện được điều gì không?

Đồng Tam gật đầu :

- Đại lão lão! Có một buổi sáng tinh mơ Tam nhi phát hiện có một người từ Mai Hoa sơn trang lén lút chạy ra khu rừng bên phải sơn trang. Tam nhi đuổi theo đến một cây đại thụ thì người đó biến mất.

Biện Bất Nghi hỏi :

- Ngươi tin chắc rằng hắn không chạy khỏi khu vực đó chứ?

- Không đâu! Đồng Tam theo đến rất gần, nếu hắn đi đâu phải thấy chứ. Hơn nữa trên mặt tuyết vẫn còn dấu chân, cách khu vực đó mười trượng không còn dấu vết nào khác. Trên thân cây đó có một hốc lớn.

Vu lão lão ra lệnh :

- Dẫn chúng ta tới đó!

Đồng Tam dạ một tiếng rồi đưa đoàn người đi về hướng bên phải sơn trang rồi dừng lại trước một thân cây cổ thủ ngàn năm trụi lá và đã khô đi một nửa cách Mai Hoa sơn trang chừng ba dặm.

Cây cổ thụ nằm trong khu rừng già đã trụi hết lá nhưng xung quanh nó mươi trượng không có cây nhỏ nào.

Quả thật ở thân cây cách mặt đất chừng hơn trượng ở phía trên một nhánh lớn chìa ra có một hốc rộng chừng hai thước, phải leo lên đó mới phát hiện được.

Bộc Phu không nói năng gì, cầm chặt thanh đại đao ba mươi hai cân bổ thẳng vào thân cây mấy nhát.

Cây cổ thụ đổ rầm xuống vang động cả khu rừng.

Quả nhiên thân cây rỗng ruột thẳng xuống đất.

Vu lão lão nhìn Hoàng Phủ Sơn nói :

- A Sơn xuống trước xem sao!

Nguyên thân cây rỗng ruột tới mặt đất, còn bên dưới là một mật đạo rộng rãi, một nửa số rễ cây bị chặt đứt tạo thành đường hầm có xây cả tường đá ngăn và cửa ngầm, vì thế cây cổ thụ mới khô mất một nửa.

Hoàng Phủ Sơn vào một lúc thì quay ra bảo mọi người cùng vào.

Mật đạo càng vào càng rộng, có cả thạch cấp ăn sâu mãi vào trong núi.

Đi chừng ba mươi trượng thì đoàn người thấy trước mặt là một đại động, phía trên động khẩu viết hai chữ lớn: Kim Cung.

Vu lão lão đi trước, Hoàng Phủ Sơn tiếp ngay sau thấp giọng nói :

- Như vậy là đường ngầm này có cả thảy năm cung: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ!

Đoàn người mới tiến vào Kim Cung thì bỗng đâu có mười hai tên đại cước nữ nhân bổ tới vây lấy bốn mặt.

Bọn nữ nhân này tay cầm trường xiên như đàn chó đã phát dại múa xiên đâm tới tấp.

Cứ xem động tác của chúng thì bọn đại cước nữ nhân này võ công đều không nhược, lại rất hung dữ.

Người có võ công cao khi đã phát điên thì càng đáng sợ.

Vu lão lão không có ý giết người, nhưng đối phương không nói năng gì đã tấn công mãnh liệt như vậy nên không có cơ hội phân giải nữa đành phải ứng chiến.

Bọn đại cước nữ nhân xem chừng có thân phận như nhau không ai lãnh đạo, nghiến răng lao vào đối thủ giống như trước mặt chúng là cừu nhân có mối thâm thù huyết hận nào đó không bằng.

Mười hai chiếc trường xiên lóe lên tới tấp.

Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi chia nhau đứng bên tả hữu Vu lão lão đón đỡ những mũi xiên đâm vào.

Nhưng Vu lão lão song chưởng cũng đánh ra một lúc đánh bạt khỏi tay đối phương ba chiếc xiên, đồng thời ba tên đại cước nữ nhân cũng vô lực ngã gục xuống.

Vu lão lão đến bên một nữ nhân cúi xuống nhìn rồi bóc ra lớp diện cụ cùng mớ tóc giả.

Nguyên đại cước nữ nhân này là nam nhân.

Nam nhân đóng giả nữ nhân là việc rất dễ dàng, khó nhất là chân nam nhân thường lớn không có cách gì làm nhỏ lại được.

Như thế xem lại tất cả những đại cước nữ nhân ở đây đều là nam đóng giả.

Hoàng Phủ Sơn cũng gỡ lớp tóc giả và mặt nạ của hai tên kia, lẩm bẩm :

- Chẳng trách nào mà mấy tên đại cước nữ nhân khiêng kiệu chạy vù vù như vậy, so với nam tử còn nhanh hơn. Thì ra bọn chúng đều là tráng hán cả...

Lúc này Vưu Tam Lang và Bộc Phu đã giết chết ba tên ở sát vách tường.

Bộc Phu nói oang oang :

- Chẳng trách bọn này hung hăng như thế, khi quá chiêu mới biết đều là giặc cướp.

Chỉ chốc lát, cả mười hai tên tráng hán giả nữ nhân đều bị thương vong.

Vu lão lão đi đến cuối động quan sát một lúc rồi nói :

- Tây Hà Hắc Hổ Sư Thiên Hạo nhất định ở trong động này. Hắn đã phát động tấn công rồi.

Biện Bất Nghi tới gần nói :

- Đại lão lão! Tên họ Sư sở trường dụng độc, lấy thi độc làm nguyên liệu chế độc dược làm ám khí, còn có Tiên Nhân Mê Lộ Thảo nữa. Nếu chúng ta tiến vào thì coi chừng bị mắc lừa...

Vu lão lão cười đáp :

- Tất cả mọi loại độc trong thiên hạ đều được ghi lại trong bách độc phổ. Tiên Nhân Mê Lộ Thảo thì chỉ cần dùng rượu mà giải, ngươi quên rồi sao?

- Đại lão lão, Thủy Tiên cô nương là do đồ nhi dùng rượu cứu tỉnh lại đó.

Quả thật, lúc vợ của Thạch Trang là Thủy Tiên bị dùng kiệu đưa tới Mai Hoa sơn trang được Hoàng Phủ Sơn cứu ra, Biện Bất Nghi đã dùng rượu mạnh làm tỉnh lại.

Vu lão lão quay lại bảo Tiểu Tước Nhi :

- Ngươi lấy Tỉnh Não Đan cho mỗi người ngậm một viên!

Biện Bất Nghi cả kinh nói :

- Đại lão lão, thứ thần dược đó của lão nhân gia luyện được không phải dễ, chúng tôi chỉ cần dùng khăn bịt mũi miệng là được rồi.

Vu lão lão lắc đầu :

- Bất Nghi, ngươi biết rằng không thể phải một lúc mà giải quyết xong việc ở đây. Thạch động còn có tới bốn cung nữa, làm thế sao được? Vừa giảm đi công lực vừa không an toàn. Tỉnh não đan tuy quý nhưng lúc này không dùng còn để làm gì? Các ngươi ngậm vào miệng thì cứ việc xuất thủ thoải mái mà không sợ gì trúng độc nữa!

Tiểu Tước Nhi lấy ra thứ dược hoàn mà Vu lão lão hết sức quý trọng đưa cho mỗi người một viên.

Ngậm Tỉnh Não Đan vào miệng, mọi người đều thấy sảng khoái hẳn lên, lại có mùi hương thơm thoang thoảng.

Vu lão lão dẫn đầu đoàn người đi sâu vào thạch động, được chừng mười trượng, thạch động lại mở rộng ra, trên động khẩu lại có hai chữ: Mộc Cung.

Ở đây đèn đóm sáng quắc.

Vu lão lão hừ một tiếng nói :

- Quân yêu ma quỷ quái chỉ có lén lút tác uy tác phúc dưới đất sâu. Chức minh chủ võ lâm há lại để cho thứ nhơ nhớp này chiếm đoạt?

Bà sấn bước vào Mộc Cung, lập tức có mười hai tên đại cước nữ nhân tay cầm khiên làm bằng mây xông ra, đến giữa đường thì nhất loạt vung tay lên.

Lập tức những chùm ám khí màu đen phóng ra dày đặc.

Đó chính là Hổ Nha Thi Độc tiêu.

Trong khi mọi người còn lo đối phó với ám khí thì mười hai tên đại cước nữ nhân tiếp tục xông ra vung đao chém.

Chiến thuật đó thật là lợi hại.

Chúng lợi dụng sau khi phóng ám khí, đối phương tất nhiên phải lo đối phó. Thừa cơ đối phương còn hoang mang thì vung đao sát thủ, việc đó rất dễ thành công.

Trận pháp như thế thường có thể chắc thắng, chỉ tiếc đối phương gồm những người mà không ai có võ công yếu kém, chỉ cần một mình Vu lão lão phất tay là đủ chấn rụng tất cả độc tiêu rồi.

Hai tên đại cước nữ nhân bị bắn ra xa tới tận tường đá bên kia, đầu vỡ tan, thân thể nát nhừ chết không kịp ngáp.

Biện Bất Nghi phất mạnh tay áo khiến chiếc khiên trong tay một đại cước nữ nhân bắn ra xa ba trượng, nữ nhân cũng ngã xuống chính trong lúc Bộc Phu đang lao tới.

Tây Lương Đao Hồn vốn đã nối giận xung thiên, quát to một tiếng bổ đao xuống làm đầu lâu đứt lìa khỏi cổ lăn đi ba bốn thước.

Tiếng la thảm khốc vang lên liên tiếp, chỉ phút chốc cả mười hai tên đại cước nữ nhân đều bị tiêu diệt nằm la liệt giữa thạch động.

Đồng Tam và Tiểu Tước Nhi luôn đi sát bên nhau. Cả hai người chưa bao giờ thấy giết nhiều người đến như vậy.

Bấy giờ thậm chí Đồng Tam còn tỏ ra thích thú nữa, chỉ hơi sợ rằng mình còn run tay thôi.

Giải quyết xong bọn này, họ lại tiếp tục tiến sâu vào thạch đạo, chốc lát đã tới Thủy Cung.

Chẳng ngờ thạch động thứ ba này không một bóng người.

Biện Bất Nghi hết sức ngạc nhiên nhưng Vu lão lão đã hiểu ra cơ sự. Bà dẫn sáu người phóng nhanh tới trước, vượt qua cả Hỏa Cung và Thổ Cung đều không người theo, thạch đạo tiến sâu vào ba mươi trượng nữa mới tới một thạch động rất lớn, bên trong sáng trưng, động khẩu khắc hai chữ lớn mạ vàng: Long Đình!

Vu lão lão cười nhạt nói :

- Không những muốn làm minh chủ võ lâm mà còn muốn trở thành Hoàng đế! Dã tâm quá lớn!

Chờ bảy người đến gần, từ Long Đình bốc ra những làn khói nhạt, đồng thời sáu mươi tên đại cước nữ nhân tay cầm trường xiên hoặc đại đao, mặt đằng đằng sát khí, bộ dạng hung hăng lạ thường, như bầy dã thú giương nanh múa vuốt.

Chính giữa Long Đình có một thạch đài, trên thạch đài có tám cô nương trên người chỉ khoác y phục bằng vải the mỏng dính, có thể trông thấy cả những nét quyến rũ trong cơ thể...

Sau thạch đài có một bức màn che, chắc bên trong còn có thạch thất.

Đột nhiên bức màn được vén lên, một đại hán mặt đen từ sau màn bưng một chiếc hộp bước ra thạch đài, phóng ánh mắt rực lửa nhìn những người mới đến.

Đại hán mặt đen đúng là người vừa từ Long Môn bảo chạy trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Hoàng Phủ Sơn.

Đại hán ngồi trên một chiếc ghế thiếp vàng chạm đầu long phượng sau thạch đài.

Tám mỹ nữ lập tức quỳ xuống tham bái.

Hoàng Phủ Sơn chợt kêu lên :

- Tiểu Ngọc Nhi!

Vưu Tam Lang gọi tiếp, giọng run run :

- Nhị Thư yêu quý, cha đây!

Tiếp đến là tiếng kêu tha thiết của Biện Bất Nghi :

- Tiểu Thanh! Tiểu Thanh! Ta đến tìm nàng đây!

Không sai! Trong tám cô nương tuyệt mỹ có cả Tiểu Ngọc Nhi, Vưu Nhị Thư và Âu Dương Tiểu Thanh.

Nhưng họ không có phản ứng gì khi nghe những tiếng gọi khẩn thiết này, họ như những kẻ thất thần.

Trung niên hán tử mặt đen ngồi trên long đầu kỷ chính là Tây Hà Hắc Hổ Sư Thiên Hạo, sư huynh của Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt, Trang chủ Mai Hoa sơn trang.

Sư Thiên Hạo nâng chiếc hộp lên, ngửa mặt cười điên dại.

Vu lão lão đứng lặng giữa động khẩu, không ra lệnh cho thuộc hạ xuất thủ.

Gần sáu mươi tên đại cước nữ nhân vây Bộc xung quanh, hiển nhiên là nhân vật cảm tử của Sư Thiên Hạo.

Bọn này mặt trơ ra như gỗ, ánh mắt hung tàn, chuẩn bị liều mạng thí thân.

Sư Thiên Hạo cười xong chỉ tay vào mặt Vu lão lão nói :

- Không ngờ lão thái bà chết giẫm ngươi lại tự thân xuất sơn, lão tử ta đã không tính trước chuyện này.

Vu lão lão nói :

- Sư Thiên Hạo! Bỏ đao đồ tể lập địa thành phật. Nếu ngươi biết hối hận, lão thân sẽ cho ngươi một sinh lộ!

Sư Thiên Hạo nghiến răng, giọng hằn học :

- Sinh lộ ư? Một cuộc sống đọa đầy khổ ải không bằng cái chết chứ gì? Lão thái bà! Dẹp cái trò đó đi! Ba năm trước, khi lão tử ta vạch ra một kế hoạch hoàn hảo mà không tính đến trên giang hồ còn có lão thái bà chết giẫm ngươi! Sau khi giết sạch lão thiếu ở Long Môn bảo mà vẫn không lấy được Long giác và Kim kiếm khiến ta buộc phải dốc toàn lực để luyện chế thi độc. Lão thái bà! Tuy rằng ngươi có võ công cái thế, được giang hồ xưng danh là Thần Bà nhưng vẫn không tránh được cái chết thê thảm thối rữa xương thịt ở đây.

Vu lão lão vẫn lạnh giọng :

- Sư Thiên Hạo! Hãy bỏ đao đồ tể của ngươi xuống!

- Hô hô hô... cứ để chúng ta cùng chết với nhau! Ta có tám mỹ nữ hợp táng, lại còn mấy chục võ sĩ đi theo, chết có gì đáng tiếc nữa? Còn các ngươi cũng đừng hòng được toàn thây. Hô hô hô...

Tiếng cười chưa dứt, tay trái cầm chiếc hộp đưa lên cao, lập tức từ trong hộp phát ra một luồng khói.

Vu lão lão lập tức xuất thủ, miệng quát :

- Theo ta!

Chỉ thấy thân ảnh bà như thanh long cuồn cuộn nhanh không sao tưởng tượng được, vút qua đầu bọn đại cước nữ nhân, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Sư Thiên Hạo.

Sư Thiên Hạo buông rơi chiếc hộp giơ hai tay bưng lấy mặt.

Từ hai mắt máu chảy ròng ròng.

Vu lão lão xuất song chỉ điểm mù hai mắt Sư Thiên Hạo xong, chụp lấy chiếc hộp ném vào góc phòng, quát bảo thủ hạ :

- Phong bế hô hấp cho các vị cô nương, mang họ ra khỏi đây nhanh!

Đồng thời bà ta cũng điểm nhanh huyệt đạo cho hai vị cô nương rồi cắp vào hai tay lao đi.

Bọn Hoàng Phủ Sơn, Biện Bất Nghi, Vưu Tam Lang, Bộc Phu, Tiểu Tước Nhi và Đồng Tam vẫn bám theo Vu lão lão, lập tức theo lệnh điểm huyệt cho các cô nương rồi mỗi người cắp một người nhanh chóng lao ra thạch đạo.

Bọn đại cước nữ nhân chưa được lệnh xuất thủ đều ngẩn người nhìn theo.

Cho dù chúng muốn xuất thủ cũng không kịp.

Ra khỏi Long Đình, mọi người giải khai huyệt đạo cho tám cô nương rồi chậm bước quay nhìn vào Long Đình.

Khói từ trong hộp tản dần ra tới đâu, bọn đại cước nữ nhân gục ngã tới đó, nhưng bọn còn lại vẫn bất động, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Chắc bọn chúng đã bị khống chế bởi Tiên Nhân Mê Lộ Thảo.

Vu lão lão nói :

- Trong hộp là thi độc, chỉ lúc nữa bọn đại cước nữ nhân giả dạng đó và Sư Thiên Hạo sẽ bị rữa nát! Đi thôi!

* * * * *

Chỉ một khắc sau đoàn người đã về tới Mai Hoa sơn trang, chỉ thấy một đoàn nhân mã đã chờ sẵn ở đó.

Mọi người rất ngạc nhiên khi nhận ra đoàn nhân mã mới rời đi của Qua Trường Giang.

Vu lão lão hỏi :

- Qua bảo chủ tới đây có việc gì?

Qua Trường Giang ra hiệu cho bọn thủ hạ xuống ngựa, đến trước mặt Vu lão lão thi lễ nói :

- Qua mỗ đến tìm lão nhân gia thỉnh cầu một việc...

- Ngươi biết chúng ta đến đây?

- Qua mỗ đoán rằng Sư Thiên Hạo ở xung quanh khu vực Mai Hoa sơn trang nhưng không biết cụ thể chỗ nào, nhất định lão nhân gia truy tìm hắn.

- Đúng thế. Hắn dựng Long Đình ngầm dưới đất...

Qua Trường Giang bĩu môi :

- Long Đình! Thì ra hắn muốn làm Hoàng đế! Bây giờ...

- Hắn định dùng thi độc để lưỡng bại câu thương. Bây giờ thi thể hắn đang rữa nát cùng mấy chục thủ hạ... Qua bảo chủ yêu cầu ta việc gì?

- Qua mỗ định trở về nhưng dọc đường nghĩ lại nên đã tới đây... Qua mỗ cầu xin Thần Bà cho phép Khoái Lạc bảo hạ táng cho những nạn nhân của Long Môn bảo!

Vu lão lão vui vẻ cười nói :

- Tốt lắm! Tốt lắm! Qua bảo chủ đã muốn làm điều nhân nghĩa như vậy thì còn nói gì nữa? Lão thân xin đại biểu cho đồng đạo võ lâm tuyên dương công đức. Chỉ có điều Bảo chủ đã muốn làm điều thiện đó thì cho chu toàn, phiền cho người mang họ trở về mai táng ở Long Môn bảo.

Qua Trường Giang gật đầu :

- Qua mỗ định thế. Tốn kém bao nhiêu tiền bạc cũng không tiếc. Với lại cũng đều là tiền bất nghĩa cả...

Hoàng Phủ Sơn rất cảm động vì sự ăn năn hối lỗi của Qua Trường Giang và thấy mình cũng có lỗi khi giết đi nhi tử độc nhất của lão để lão một mình côi cút...

Chàng bước lên một bước nói :

- Qua bảo chủ, tại hạ không biết nói gì...

Qua Trường Giang lắc đầu, đôi vai so xuống trông già hẳn đi, cười khổ đáp :

- Hoàng Phủ thiếu hiệp, chỉ trách là trách lão phu lóa mắt vì đồng tiền, không câu thúc để nó tác quái, quen thói lộng hành. Mọi tội lỗi cũng do lão phu làm những việc tổn âm đức mà ra cả. Cha con lão phu chịu sự trừng phạt như thế cũng đáng!

Nói rồi từ biệt mọi người cùng bọn thuộc hạ lên ngựa phóng đi trước ánh mắt xót thương và đồng cảm của Vu lão lão và chúng nhân.

* * * * *

Vu lão lão cứu cho tám vị cô nương tỉnh lại.

Y thuật của bà ta còn cao minh hơn Y Tử Nhân Biện Bất Nghi nhiều.

Nhưng y thuật dù cao minh bao nhiêu cũng không thể chữa lành nỗi đau của con tim.

Tiểu Ngọc Nhi khóc như mưa, ngất đi trong vòng tay của Vu lão lão, chỉ chực quyên sinh.

Còn Vưu Nhị Thư dù được Vưu Tam Lang an ủi hết lời vẫn không sao xoa dịu được nỗi đau thương và tủi nhục.

Âu Dương Tiểu Thanh tỉnh lại xong đã nhất quyết đòi về ngay Thiên Sơn với mẫu thân nhưng đã bị Biện Bất Nghi giữ lại.

Đương nhiên mọi người đều hiểu lý do.

Những cô nương tuyệt mỹ như thiên tên đã bị Sư Thiên Hạo tìm trăm phương ngàn kế để cướp về, đời nào hạng dâm đãng đó chịu bỏ qua?

Vu lão lão nói với Vưu Tam Lang :

- Hãy mang nữ nhi tới một nơi nào yên tĩnh, qua một thời gian tất sẽ bình tâm lại...

Bộc Phu gật đầu, tiếp lời :

- Vưu huynh, tôi tán thành ý kiến của Vu Đại lão lão. Tôi theo cha con huynh về Tây Lương.

Vưu Nhị Thư cũng nói :

- Cha, chúng ta trở về Tây Lương đi! Nữ nhi chợt thấy rằng không thể để cha một mình xông pha trên giang hồ hiểm ác này nữa.

Biện Bất Nghi trao thanh Kim kiếm lại cho Vưu Tam Lang :

- Thanh kiếm này xin hoàn lại cho Vưu huynh...

Vưu Tam Lang xua tay nói :

- Biện đại phu sao nói thế? Bảo vật đó tôi chỉ tình cờ lấy được. Kỳ trân dị bảo nên về tay những người có công đức. Cứ để Vu lão nhân gia giữ nó, Vưu mỗ mới yên tâm. Thêm nữa từ nay cha con tôi thoái ẩn giang hồ, giữ vật đó đâu có yên thân?

Biện Bất Nghi và Vu lão lão ép mãi nhưng Vưu Tam Lang vẫn không chịu nhận.

Bộc Phu chợt lên tiếng :

- Vu lão nhân gia đã nói rằng thần binh lợi khí nếu vào tay giang hồ nghĩa sĩ thì tạo phúc cho võ lâm, nhưng sa vào tay hạng ác bá thì tạo thành huyết kiếp. Lão nhân gia giữ vật đó là xứng đáng để thế thiên hành đạo, chỉ có Bách Linh cương vẫn một lòng quyết đòi công đạo, cuối cùng đã phá được huyết án, trừng trị thực hung, như thế chẳng phải thế thiên hành đạo? Hơn nữa nếu để Vưu huynh giữ bảo vật này nhất định không thể yên thân, lão nhân gia nhận là phải lắm.

Vu lão lão thấy không tiện gượng ép nữa, đành cảm tạ nhận kiếm.

Cha con Vưu Tam Lang và Bộc Phu từ giã mọi người lên đường trở về Tây Lương.

Vu lão lão cầm tay Tiểu Ngọc Nhi nói :

- Hài tử đáng thương của ta!

Tiểu Ngọc Nhi lại bật khóc hết sức thương tâm. Tiếng khóc của nàng khiến Biện Bất Nghi phải cúi đầu, hối hận vì mình đã quyết định đưa Tiểu Ngọc Nhi tới Hòa Khí Đương Lâu khiến nàng mắc phải tai họa.

Vu lão lão đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Sơn.

Chàng tới trước Tiểu Ngọc Nhi, nhẹ giọng nói :

- Tiểu Ngọc! Xin nàng hãy đồng ý trở thành vợ ta! Ta sẽ tận lực bảo hộ cho nàng, không bao giờ để nàng phải chịu khổ tâm nữa!

Tiểu Ngọc Nhi mở to mắt, toàn thân run lên.

Tiểu Tước Nhi cũng trố mắt nhìn, đôi môi mấp máy chực nói gì.

Vu lão lão gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Tiểu Ngọc Nhi nói :

- Thiếp đã bị... đã bị... không, thiếp không xứng đáng với chàng nữa!

Rồi khóc lên thảm thiết.

Hoàng Phủ Sơn đến bên Tiểu Ngọc Nhi giữ lấy đôi vai nàng, dịu dàng nói :

- Tiểu Ngọc, huynh biết. Nhưng đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Chẳng nàng rất yêu huynh sao?

Tiểu Ngọc Nhi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn chàng hỏi :

- Chàng không chê thiếp thật sao?

- Không đâu, Tiểu Ngọc. Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên nhau mà. Huynh hiểu...

Tiểu Tước Nhi thừa cơ chen lời, nói to :

- A Sơn ca, cả muội cũng thế!

Vu lão lão cười, ôn tồn nói :

- Tiểu Tước, ngươi mang năm vị cô nương kia cùng trở về Bách Linh cương đi! Sư phụ hứa sẽ tìm cho ngươi một người chồng xuất sắc!

Tiểu Tước Nhi cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe.

Trong lòng nàng căm hận Biện Bất Nghi, vì mấy hôm trước chính y đã bảo đảm sẽ làm cho Hoàng Phủ Sơn trở thành của nàng, thế mà bây giờ...

Âu Dương Tiểu Thanh khóc như mưa, cố tìm cách thoát khỏi tay Biện Bất Nghi.

Tiểu Tước Nhi ngẩng lên.

Nàng chợt thấy ái ngại cho Âu Dương Tiểu Thanh, cả Tiểu Ngọc Nhi và năm cô nương đã phải chịu sự đày đọa của Sư Thiên Hạo trong cuộc sống trầm luân...

Nàng chợt thương cảm cho cả Hoàng Phủ Sơn lẫn Biện Bất Nghi và đồng tình với thái độ của Biện Bất Nghi hôm đó...

Vu lão lão vỗ vai Âu Dương Tiểu Thanh nói :

- Hài tử! Lão thân biết mẫu thân Âu Dương Ngọc Hoàng của ngươi. Ngươi có thể cùng đưa mẫu thân đến Bách Linh cương, chỉ cần nói đến Thần Bà Vu lão lão là mẫu thân ngươi nhất định đến.

Bà lại quay sang Biện Bất Nghi nói :

- Hãy đến Thiên Sơn đi! Ngươi nhớ nuôi dưỡng bà nhạc cho tốt, khi nào rảnh rỗi hãy đến Bách Linh cương gặp ta!

Biện Bất Nghi vô cùng cảm động, nhưng chợt buột miệng hỏi :

- Đại lão lão, còn dược hiệu ở Kim Thụ pha?

Vu lão lão xua tay cười :

- Huyết án đã phá xong, còn mở dược hiệu làm gì nữa? Tuy nhiên sau này lo xong bề gia thất, ta cho phép ngươi cứ tùy lòng thi thố bản lĩnh mà cứu nhân độ thế...

Biện Bất Nghi kéo tay Tiểu Thanh đến trước Vu lão lão quỳ xuống dập đầu ba cái rồi đứng lên từ biệt Hoàng Phủ Sơn, Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Tước Nhi và Đồng Tam, chậm bước rời khỏi Mai Hoa sơn trang nhắm thẳng hướng Thiên Sơn.

Vu lão lão mỉm cười đưa mắt dõi theo phu thê Biện Bất Nghi đi xa dần, mới quay lại nhìn Hoàng Phủ Sơn và Tiểu Ngọc Nhi nói :

- Hai ngươi cũng đi đi, chẳng cần quay về Bách Linh cương nữa. Hãy dấn bước giang hồ, ta hoàn toàn yên tâm vì hai ngươi!

Tiểu Ngọc Nhi chợt sôi nổi hẳn lên.

Cô nương một khi sôi nổi tất phải đáng yên, huống chi Tiểu Ngọc Nhi xinh đẹp như thế!

Nàng đến bên Vu lão lão, thấp giọng nói :

- Từ nay đồ nhi không còn được hầu hạ lão nhân gia nữa rồi!

Vu lão lão hiền từ nói :

- Hài tử, con hầu hạ A Sơn ca cho tốt là được rồi!

- Dạ! Đại lão lão, con tuân lệnh lão nhân gia, sẽ hầu hạ A Sơn ca thật tốt!

Hai người bái biệt Vu lão lão, chia tay với Tiểu Tước Nhi và Đồng Tam mà lưu luyến không nỡ rời xa...

Đi mới được nửa dặm, Hoàng Phủ Sơn đột nhiên quay lại phóng như bay về Mai Hoa sơn trang.

Vu lão lão cùng Tiểu Tước Nhi, Đồng Tam và năm vị cô nương vừa ra khỏi trang môn, ngạc nhiên hỏi :

- A Sơn, ngươi có việc gì?

- Đồ nhi quên hỏi gia đình Thạch Trang thế nào?

Vu lão lão cười :

- Thì ra thế! Ta cứ tưởng... Phu thê Thạch Trang chăm chỉ và rất có năng lực. Thạch Tú cũng làm ta yêu mến.

Hoàng Phủ Sơn yên tâm ngay.

Tính chàng vốn như thế, đã cứu người là phải đến nơi đến chốn.

Chàng chạy lui và chợt sửng sốt khi thấy Tiểu Ngọc Nhi ngồi khóc bên đường.

- Nàng sao thế?

Tiểu Ngọc Nhi đứng lên, lau nước mắt cười nói :

- Vậy mà thiếp cứ tưởng chàng hối hận không lấy thiếp nữa!

Hoàng Phủ Sơn cười to rồi nhấc bổng nàng lên.

Lòng chàng lúc này tràn ngập niềm vui sướng và hạnh phúc.

Gió xuân mơn mởn, tiếng chim líu ríu như hòa cùng niềm hạnh phúc của hai người.

Và ngay cả đàn chim cũng đang hạnh phúc.

Vì trời đã vào xuân...

HẾT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương