Giang Hồ Nhàn Thoại
-
Chương 10: Đường Bảo Ngưu Đích Ngưu
“Ai cũng biết Trương Thán từng ra mặt vì Đường Bảo Ngưu, mà Đường Bảo Ngưu cũng từng liều mạng vì Trương Thán. Nếu bọn họ đã là một cặp hảo bằng hữu, sau đó lại còn kết nghĩa huynh đệ, vậy lý do gì mà ngươi chỉ kể chuyện của Trương Thán, không nói về truyền kỳ của Đường Bảo Ngưu?”
“Ai nói ta không kể? Con người Đường Bảo Ngưu này rất thú vị, nếu không kể về chuyện của hắn thì còn kể chuyện của ai! Ngươi có biết Trương Thán tinh thông nhất là cái gì không?
“Bát Đại Giang Hồ Thuật và Thần Thâu Bát Pháp chứ gì!”
“Khoan nói tới Thần Thâu Bát Pháp, Bát Đại Giang Hồ Thuật là cái gì?”
“Nghe nói đó là tám loại kỹ pháp bí mật kim, phê, thải, quái, phong, hỏa, tước, sái, còn có hồng môn, ca lão hội…”
“Bát Đại Giang Hồ Thuật của Trương Thán lại không phải là những thứ này.”
“Vậy là cái gì?”
“Đó là tám loại kỹ pháp khác nhau, dùng để hành tẩu giang hồ, vô trợ bất lợi, vô lộ bất thông, vô nhân bất trợ, vô khả bất khả…”
“Có thêm vô ác bất tác không?”
“Nói xàm! Trương Thán là người thế nào chứ?”
“Coi như là ngươi nói đúng, vậy Bát Đại Giang Hồ Thuật của hắn là gì?”
“Bao gồm: dịch dung thuật, tương pháp phong thủy mao sơn thuật, truy tông thuật, mại nghệ tạp kỹ yểm nhãn pháp, ám hiệu thủ ngữ của các bang phái, thiên thuật đổ thuật phiến thuật, kỳ hoàng y lý, nói gọn lại là Bát pháp ‘Tướng dịch, y đổ, liên tung, ám kĩ’.”
“Vậy không phải là rất hữu dụng hay sao?”
“Đương nhiên là rất hữu dụng!”
“Chẳng trách Trương Thán tung hoành trong võ lâm không gì ngăn trở, gặp hung hóa cát. Chà, nếu so sánh, vậy chẳng phải Đường Bảo Ngưu thua xa người ta sao?”
“Ai nói?”
“Đường Bảo Ngưu không biết Bát Đại Giang Hồ Thuật mà.”
“Đường Bảo Ngưu tuy võ công không cao, nhưng hắn đối đãi với bằng hữu lại rất chân thành, hắn một bầu nhiệt huyết, tuy hắn không tinh thông bất cứ thứ gì trong Bát Đại Giang Hồ Thuật, cũng không lo lắng không có người hoạn nạn tương trợ! Trương Thán tuy tinh thông Bát Đại Giang Hồ Thuật, lại vận dụng vô cùng khéo léo, nhưng phiền phức cũng từ đó mà ra!”
“Nghĩa là sao?”
“Ngươi có biết ai truyền thụ Bát Đại Giang Hồ Thuật cho hắn không?”
“Ít nhất cũng phải có tám vị sư phụ rồi!”
“Đúng vậy, một trong những sư phụ đó, chính là Điền lão tử nổi tiếng ‘Phì thủy bất lạc biệt nhân điền’!”(Nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài).
“Điền lão tử? Con người này nổi tiếng là đại ác nhân! Hắn dạy Trương Thán cái gì?”
“Cách qua lại giang hồ, các trò tạp kỹ, các kiểu lừa đảo, thể hiện bản lĩnh…Tất cả những bản lĩnh nổi tiếng giang hồ, hắn đều tinh thông. Con người này được xem như một trong tám vị sư phụ của Trương Thán.”
“Cùng với đại ác nhân này lăn lộn trong giang hồ, nhất định sẽ không dễ chịu, xem ra, một người nếu có quá nhiều sư phụ, tuy học được thêm nhiều bản lĩnh, nhưng cũng giống như có nhiều vợ hay là có học vấn cao vậy, đều là tự tìm phiền phức.”
“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, Trương Thán vẫn xem Điền lão tử là sư phụ! Sau đó, Trương Thán lại gia nhập vào môn hộ khác, sau đó còn trở nên vô cùng nổi tiếng trong giang hồ. Điền lão tử an định ở Ưng Đàm, môn đồ theo hắn mãi nghệ ngày nào dần dần mở rộng quy mô, rộng rãi thu nhận đồ đệ, thế lực ngày càng cường đại, bất kể ngươi đi đến tỉnh nào huyện nào thôn nào trấn nào trên giang hồ mãi nghệ, đều phải chia cho hắn một phần lợi nhuận mới được yên!”
“Điền lão tử nghĩ như vậy, muốn không phát tài cũng khó!”
“Nếu không sao hắn lại bị người ta đặt cho cái tên ‘Nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài’!”
“So với bọn lưu manh thổ phỉ thu phí bảo kê thì có gì khác nhau?”
“Đúng vậy, cho nên khi Trương Thán quay về quê nhà ở Ưng Đàm có khuyên Điền lão tử -”
“Khuyên hắn? Tên đại ác nhân đó làm sao chịu nghe lời khuyên?”
“Đây gọi là ‘đàn gảy tai trâu’, không thể nói lý lẽ. Sau khi trở về quê, mới biết Điền lão tử không chỉ phân chia lợi nhuận, lại còn vì tiền mà không ngừng khai thác gỗ rừng, dẫn đến họa lũ lụt, dân chúng đối diện với tai họa ngập đầu. Còn tệ hơn nữa là, hắn lại cưới mất Vương Tiểu Mạn, tiểu sư muội vốn đã có hôn ước với Trương Thán từ trước!”
“Cái gì? Vậy còn ra thể thống gì nữa? Người con gái kia chịu gả cho hắn sao?”
“Không gả cho người ta thì sao chứ? Ai ác hơn Điền lão tử? Vưong Tiểu Mạn ngoại hiệu là ‘Tùng Phong’, vốn dĩ nhu thuận hơn người, Trương Thán thấy tình thế như vậy, cũng chỉ đành đứng ở chân trời làm người thương tâm thôi!”
“Điều này…Trương Thán… sao hắn nhịn nổi vậy?”
“Điền lão tử dù sao cũng là sư phụ của hắn mà… Chỉ có điều, càng ác độc hơn là, Điền lão tử không ngờ lại ra tay trước, hắn sợ Trương Thán đối phó với hắn, liền nhân lúc Trương Thán không phòng bị, liền phái Thập Nhị Sinh Tiêu xuất kỳ bất ý bắt lấy Trương Thán, muốn đem hắn lột da xẻ thịt, ngũ mã phanh thây.”
“Trương Thán lần này xong đời rồi!”
“Không xong đời được! Lúc này, muội tử kết nghĩa của Trương Thán là Lôi Thuần dấn thân vào tương cứu, lấy danh nghĩa là hòn ngọc trên tay của tổng đường chủ Lục Phân Bán Đường trong kinh thành, muốn bắt Trương Thán về thọ hình… Mà nếu đã là thọ hình, thì nhất định phải là người sống. Điền lão tử cho dù gan to bằng trời, cũng chưa dám chọc tới đệ nhất đại bang Lục Phân Bán Đường trong kinh thành, vì vậy đành phải vui vẻ đóng kịch trục khứ tên “nghịch đồ” này, giao cho Lôi Thuần, nhờ vậy mà Trương Thán mới toàn mạng.”
“Lôi Thuần quả thực đúng là con gái duy nhất của Lôi lão tổng Lục Phân Bán Đường, Điền lão tử chẳng qua chỉ là một tên ác bá lăn lộn trong giang hồ kiếm miếng cơm, làm sao dám so quyền cước với lão đại hắc đạo của kinh thành, Lôi Thuần muốn cứu Trương Thán, cũng không khó gì… Như vậy Trương Thán đã có tinh thần hơn rồi chứ?”
“Tinh thần? Hắn cúi đầu ủ rũ, than thở u sầu, người có tinh thần thực sự chính là huynh đệ kết nghĩa của hắn.”
“Đường Bảo Ngưu?”
“Đúng vậy, sau đó chuyện này cuối cùng cũng đến tai Đường Bảo Ngưu, hắn chẳng cần biết Điền lão tử là sư phụ của ai, tóm lại ăn hiếp huynh đệ của hắn là không được! Hắn cũng không nói với Trương Thán. Lửa giận bừng bừng, phẫn nộ cùng cực tìm tới Ưng Đàm.”
“Ha ha, tính khí xấu xa của Đường Bảo Ngưu phát tác rồi, lần này lại có chuyện hay để xem!”
“Điền lão tử cũng không phải ngọn đèn cạn dầu! Hắn nghe nói Đường Bảo Ngưu thay Trương Thán tìm tới, lập tức điều binh điểm tướng, hắn đem theo Thập Nhị Sinh Tiêu, bố trí Tuyết Trì Đại Trận trong Điền gia trang.”
“Tuyết Trì Đại Trận?”
“Đúng vậy, một khi đã bố trí Tuyết Trì Đại Trận, đừng mong bước vào Tuyết Trì nửa bước!”
“Đường Bảo Ngưu có xông qua được không?”
“Đường Bảo Ngưu sức mạnh như trâu, dũng khí hơn người, nhưng hắn vẫn không xông qua được!”
“Hắn không xông qua được, vậy… chẳng phải là chỉ có thể mang đầu ra ngoài sao?”
“Chỉ mang đầu ra ngoài nghĩa là sao?”
“Nghĩa là mất mặt đến nỗi không dám chường mặt ra ngoài chứ sao!”
“Tính khí xấu xa của Đường Bảo Ngưu một khi đã phát tác thì không thể xem thường, hắn tuy không vào được Tuyết Trì Đại Trận, nhưng chỉ dựa vào bọn Thập Nhị Sinh Tiêu thì đừng mong hại được hắn! Kết quả, trong lúc giận dữ, hắn đi tìm Cẩu Cẩu huynh đệ của hắn…”
“Hắn đi tìm Thẩm Hổ Thiền ra mặt?”
“Không, hắn đi tìm Cẩu Cẩu”
“Cẩu Cẩu? Đối phó với loại ác bá này, không tìm Thẩm Hổ Thiền lại tìm Cẩu Cẩu làm gì?”
“Ngươi biết Cẩu Cẩu giỏi nhất là chuyện gì không?”
“Bản lĩnh điều khiển thú vật!”
“Đúng vậy, Đường Bảo Ngưu đến tìm Cẩu Cẩu, nói với hắn, ‘Chúng ta là huynh đệ, huynh chỉ cần cho ta mượn ba thứ, không cần quản ta làm gì, cũng không cần huynh phải giúp ta!’ Cẩu Cẩu tuy không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn cho mượn.”
“Đường Bảo Ngưu mượn những thứ gì?”
“Mượn cái gì hả? Ha ha, một con voi lớn, một con trâu rừng, một con ngựa tốt.”
“Hắn mượn những thứ này làm gì? Không lẽ muốn mở vườn bách thú?”
“Hắn dựa vào xung lực của ba động vật này, cộng thêm thần uy của hắn, liều mạng xông vào Tuyết Trì Trận tạo ra một kẽ hở, như vậy hắn mới có thể xâm nhập vào Điền gia trang!”
“Hay lắm! Đường Bảo Ngưu nếu xông vào hổ huyệt, Điền gia trang lần này gặp khó khăn rồi!”
“Điền lão tử tuy tiếng ác trùm thiên hạ, nhưng cũng là một gã cứng đầu, vừa nhìn thấy Đường Bảo Ngưu đơn thân độc mã xông qua cửa khiêu chiến, hắn cũng xắn tay áo lên xông ra ngoài. Đường Bảo Ngưu vốn cao to dũng mãnh, thân cao bảy xích, lưng gấu eo hùm, hổ mục đao mi, trán cao miệng rộng, râu ria đầy mặt, cơ bắp cuồn cuộn, cứng như một tảng đá, tiến một bước bằng người ta tiến ba bước, thuở nhỏ từng luyện Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, thật sự uy mãnh như thiên thần. Nhưng Điền lão tử cũng không đơn giản, thân cao sáu xích tư, cơ bắp toàn thân cứng như thép nguội, da thịt dày như da tê giác, cộng thêm hắn tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí thần công, gần như đao thương bất nhập, đầu to trán rộng, mũi sư tử, hàm răng đều tăm tắp, huyệt Thái Dương nhô cao, râu ria xồm xoàm, hai chân khép kín, quyền đầu to bằng cái bát, lúc di chuyển nhìn như một hòn núi, lúc nắm quyền phát ra những tiếng răng rắc như muốn bùng nổ… Hai người gặp nhau, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, không ai chiếm tiện nghi của ai, chuẩn bị một trận long tranh hổ đấu!”
“Ai nói không chiếm tiện nghi!”
“Là ai chiếm tiện nghi?”
“Đường Bảo Ngưu đơn thân xông vào địa bàn của người ta, địch đông mình ít, tất nhiên là thiệt thòi, không lẽ Điền lão tử đồng ý đơn đả độc đấu với hắn sao?”
“Không phải Điền lão tử không đồng ý! Thứ nhất, Điền lão tử thấy hắn một mình tới phó ước, cũng tán thưởng đảm sắc của hắn. Thứ hai, Đường Bảo Ngưu vừa tới cửa đã lớn tiếng chặn đầu: ‘Họ Điền kia, ngươi có gan thì đấu tay đôi, quyết một trận sinh tử thật sảng khoái với Đường đại hiệp ta!”
Nếu ngươi muốn ỷ đông hiếp yếu, Đường gia ngươi cũng không nhíu mày! Ngươi cũng xem như có danh tiếng trên giang hồ, nắm đấm cũng lớn, co đầu rụt cổ không phải là anh hùng hảo hán gì! Lời nói này đã buộc Điền lão tử không thể không ứng chiến! Thứ ba, Đường Bảo Ngưu thân là một trong số Thất Đại Khấu, trên có Thẩm Hổ Thiền, bên cạnh có Phương Hận Thiếu, dưới có Cẩu Cẩu những nhân vật xuất sắc như vậy, Điền lão tử cũng không dám làm lớn chuyện với hắn. Thứ tư…”
“Vẫn còn có thứ tư ?”
“Thứ tư, Tiên Thiên Nhất Khí của Điền lão tử và Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện của Đường Bảo Ngưu đều xưng tuyệt giang hồ, vì vậy Điền lão tử muốn phân cao thấp với hắn!”
“Hay quá!”
“Ngươi cao hứng cái gì vậy?”
“Nếu Điền lão tử không nghĩ như vậy, hôm nay ta sao có kịch hay để xem?”
“Nói cũng phải, vì vậy Điền lão tử trước tiên hỏi nguyên do Đường Bảo Ngưu đến đây, tuy hắn ác độc đa đoan, nhưng lần này tâm huyết trào dâng, bèn đứng trước mặt tân khách và đệ tử trong gia trang đáp ứng: ‘Ta kính trọng ngươi là một trang hảo hán, không ỷ người đông hiếp đáp ngươi! Ngươi và ta ở đây quyết đấu ba trận, nếu ngươi thắng, ta sẽ hạ bảng hiệu chữ Điền xuống, cũng sẽ không nhận nửa xu của đám mãi nghệ trong thiên hạ, dừng việc chặt cây lấy gỗ. Còn về phần Tiểu Mạn, nếu nàng ấy đồng ý đi theo gã họ Trương kia, ta cũng sẽ tùy ý nàng, quyết không gây khó dễ!’ Sau đó Điền lão tử hỏi thêm một câu: ‘Nếu ngươi thua thì sao?’, Đường Bảo Ngưu giương mắt hổ lên: ‘Chết ngay tại chỗ, quyết không hối hận, bất kì ai cũng không cần phải trả thù cho Đường mỗ!’. Điền lão tử cũng nhướng mắt lên hỏi: ‘Ngươi chẳng qua chỉ là ra mặt giùm bằng hữu, cần gì phải bán mạng như vậy?’ Đường Bảo Ngưu cười lớn: ‘Không bán mạng, sao gọi là ra mặt giùm bằng hữu? Bằng hữu vốn dĩ kết giao là để bán mạng, có mạng không dám bán, bỏ ra hai đồng sợ bù ba đồng, vậy ai muốn kết giao sinh tử với ngươi!’ Điền lão tử giơ ngón tay cái lên nói: …”
“Hay lắm, có khí phách!”
“Chà, hắn cũng nói câu đó.”
“Đừng nói nhảm nữa, cuộc chiến của bọn họ cuối cùng thế nào?”
“Ba trận đấu của bọn họ vô cùng kịch liệt, có thể gọi là ‘lên núi đao, xuống vạc dầu, vào biển lửa’.”
“Tên của ba trận này, hình như không có gì lạ.”
“Lạ thì không lạ, nhưng quyết không phải là thứ để cho người thi đấu.”
“Nghĩa là sao?”
“Ta nói về trận đầu tiên, ‘lên núi đao’. Gọi là ‘lên núi đao’, nghĩa là hai người lần lượt đánh đối phương ba quyền, phải đánh thực sự, không được tránh né, không hoàn thủ, sau đó, trước hết uống một thùng nước lạnh, rồi lăn qua cái giường bên trên có bảy trăm ba mươi mốt cây đinh nhọn, sau đó lại phải uống hết ba ly nước ớt lớn…”
“Cái gì! Bọn họ đều là lực đại trầm mãnh, nắm đấm cứng như sắt thép, nếu chịu ba quyền của đối phương, vậy không phải –”
“Vì vậy cả hai đều trọng thương thổ huyết, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, quyết không tránh né, sau đó còn uống nước lạnh, lăn qua giường đinh.”
“Trời ơi, người bị nội thương không được uống nước, uống nước cũng không được uống lạnh, bọn họ lại còn lăn qua giường đinh, vậy…”
“Vậy nên trên lưng họ lại có vô số vết thương, máu chảy đầm đìa, lại còn uống thêm nước ớt cay mà người bị nội ngoại thương ngàn vạn lần không được đụng tới. Kết quả là cả hai đều chịu được.”
“Haizz, hảo hán! Thật là hảo hán!”
“Sau đó, hai người đấu trận thứ hai, ‘xuống vạc dầu’!”
“Xuống vạc dầu?”
“Xuống vạc dầu thì đơn giản rồi. Đem một thanh đao nung đỏ, không có cán đao, nhúng vào nồi nước đang sôi sùng sục, ai có gan thì thò tay vào nồi nước vớt thanh đao lên, một chiêu bẻ gãy, như vậy mới được tính là xuống vạc dầu!”
“Trời ơi, chơi trò gì vậy chứ?”
“Kết quả, cả hai đều làm được.”
“Như vậy há chẳng phải một cánh tay bị phế rồi sao?”
“Phế không nổi, đây toàn nhờ vào nội công thâm hậu của bọn họ, nhưng dù sao cũng là da thịt bình thường, đau đớn vô cùng, nhưng bọn họ đều không rên một tiếng, vào trận thứ ba.”
“Hai hổ tương đấu, nhất định phải có một bị thương, vẫn còn phải đấu trận thứ ba sao?”
“Trận thứ ba chính là ‘vào biển lửa’. Hai người đứng vào trong một vòng lửa lớn, trước tiên thấm ướt người, sau đó tiến vào trong biển lửa quyết đấu, nếu ai bại hoặc chịu không nổi nhảy ra ngoài, thì tính là thua. Hai người đều là kẻ cứng đầu, toàn thân đều bén lửa, vẫn chưa phân thắng bại, không ai muốn nhảy ra ngoài trước. Làm cho những hảo hán từng nếm trải biết bao phong ba trong chốn giang hồ đứng bên cạnh quan sát đều sốt ruột muốn chết.”
“Kết quả thế nào?”
“Hai người đấu nửa ngày, mồ hôi tuôn ra như tắm, Đường Bảo Ngưu chợt nói: ‘Ở trong này quyết đấu chẳng có nghĩa gì, chúng ta thi tiếp trận thứ tư, ngươi có dám không?’ Điền lão tử thấy sắp sửa mất mạng rồi, bèn nói: ‘Có gì không dám? Ngươi có trò gì mới sao?’ Đường Bảo Ngưu liền nói: ‘Được, vậy chúng ta thi cái gì mới mẻ một chút, trước tiên hãy nhảy ra ngoài, xem ai bị đánh rơi vào vòng lửa thì kẻ đó thua!’. Điền lão tử đang bị đốt nóng muốn chết, không thể nhẫn nại thêm, vừa nghe xong câu nói đó, thật là hợp ý, lập tức vui vẻ nhảy ra ngoài.”
“Ha ha, ta hiểu rồi…”
“Điền lão tử bị Đường Bảo Ngưu lừa, nhảy ra khỏi vòng lửa, xem như thua rồi.”
“Vậy Điền lão tử có giữ lời hứa không?”
“Điền lão tử tuy con người bá đạo, nhưng vẫn là kẻ nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa hắn cũng tâm phục Đường Bảo Ngưu là người hữu dũng hữu mưu.”
“Ồ, như vậy Điền lão tử xem ra cũng không phải là kẻ cùng hung cực ác. Còn về phần Đường Bảo Ngưu, nhìn hắn có vẻ trâu bò như vậy, nhưng thật ra đầu óc cũng rất linh hoạt đó!”
“Ai nói ta không kể? Con người Đường Bảo Ngưu này rất thú vị, nếu không kể về chuyện của hắn thì còn kể chuyện của ai! Ngươi có biết Trương Thán tinh thông nhất là cái gì không?
“Bát Đại Giang Hồ Thuật và Thần Thâu Bát Pháp chứ gì!”
“Khoan nói tới Thần Thâu Bát Pháp, Bát Đại Giang Hồ Thuật là cái gì?”
“Nghe nói đó là tám loại kỹ pháp bí mật kim, phê, thải, quái, phong, hỏa, tước, sái, còn có hồng môn, ca lão hội…”
“Bát Đại Giang Hồ Thuật của Trương Thán lại không phải là những thứ này.”
“Vậy là cái gì?”
“Đó là tám loại kỹ pháp khác nhau, dùng để hành tẩu giang hồ, vô trợ bất lợi, vô lộ bất thông, vô nhân bất trợ, vô khả bất khả…”
“Có thêm vô ác bất tác không?”
“Nói xàm! Trương Thán là người thế nào chứ?”
“Coi như là ngươi nói đúng, vậy Bát Đại Giang Hồ Thuật của hắn là gì?”
“Bao gồm: dịch dung thuật, tương pháp phong thủy mao sơn thuật, truy tông thuật, mại nghệ tạp kỹ yểm nhãn pháp, ám hiệu thủ ngữ của các bang phái, thiên thuật đổ thuật phiến thuật, kỳ hoàng y lý, nói gọn lại là Bát pháp ‘Tướng dịch, y đổ, liên tung, ám kĩ’.”
“Vậy không phải là rất hữu dụng hay sao?”
“Đương nhiên là rất hữu dụng!”
“Chẳng trách Trương Thán tung hoành trong võ lâm không gì ngăn trở, gặp hung hóa cát. Chà, nếu so sánh, vậy chẳng phải Đường Bảo Ngưu thua xa người ta sao?”
“Ai nói?”
“Đường Bảo Ngưu không biết Bát Đại Giang Hồ Thuật mà.”
“Đường Bảo Ngưu tuy võ công không cao, nhưng hắn đối đãi với bằng hữu lại rất chân thành, hắn một bầu nhiệt huyết, tuy hắn không tinh thông bất cứ thứ gì trong Bát Đại Giang Hồ Thuật, cũng không lo lắng không có người hoạn nạn tương trợ! Trương Thán tuy tinh thông Bát Đại Giang Hồ Thuật, lại vận dụng vô cùng khéo léo, nhưng phiền phức cũng từ đó mà ra!”
“Nghĩa là sao?”
“Ngươi có biết ai truyền thụ Bát Đại Giang Hồ Thuật cho hắn không?”
“Ít nhất cũng phải có tám vị sư phụ rồi!”
“Đúng vậy, một trong những sư phụ đó, chính là Điền lão tử nổi tiếng ‘Phì thủy bất lạc biệt nhân điền’!”(Nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài).
“Điền lão tử? Con người này nổi tiếng là đại ác nhân! Hắn dạy Trương Thán cái gì?”
“Cách qua lại giang hồ, các trò tạp kỹ, các kiểu lừa đảo, thể hiện bản lĩnh…Tất cả những bản lĩnh nổi tiếng giang hồ, hắn đều tinh thông. Con người này được xem như một trong tám vị sư phụ của Trương Thán.”
“Cùng với đại ác nhân này lăn lộn trong giang hồ, nhất định sẽ không dễ chịu, xem ra, một người nếu có quá nhiều sư phụ, tuy học được thêm nhiều bản lĩnh, nhưng cũng giống như có nhiều vợ hay là có học vấn cao vậy, đều là tự tìm phiền phức.”
“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, Trương Thán vẫn xem Điền lão tử là sư phụ! Sau đó, Trương Thán lại gia nhập vào môn hộ khác, sau đó còn trở nên vô cùng nổi tiếng trong giang hồ. Điền lão tử an định ở Ưng Đàm, môn đồ theo hắn mãi nghệ ngày nào dần dần mở rộng quy mô, rộng rãi thu nhận đồ đệ, thế lực ngày càng cường đại, bất kể ngươi đi đến tỉnh nào huyện nào thôn nào trấn nào trên giang hồ mãi nghệ, đều phải chia cho hắn một phần lợi nhuận mới được yên!”
“Điền lão tử nghĩ như vậy, muốn không phát tài cũng khó!”
“Nếu không sao hắn lại bị người ta đặt cho cái tên ‘Nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài’!”
“So với bọn lưu manh thổ phỉ thu phí bảo kê thì có gì khác nhau?”
“Đúng vậy, cho nên khi Trương Thán quay về quê nhà ở Ưng Đàm có khuyên Điền lão tử -”
“Khuyên hắn? Tên đại ác nhân đó làm sao chịu nghe lời khuyên?”
“Đây gọi là ‘đàn gảy tai trâu’, không thể nói lý lẽ. Sau khi trở về quê, mới biết Điền lão tử không chỉ phân chia lợi nhuận, lại còn vì tiền mà không ngừng khai thác gỗ rừng, dẫn đến họa lũ lụt, dân chúng đối diện với tai họa ngập đầu. Còn tệ hơn nữa là, hắn lại cưới mất Vương Tiểu Mạn, tiểu sư muội vốn đã có hôn ước với Trương Thán từ trước!”
“Cái gì? Vậy còn ra thể thống gì nữa? Người con gái kia chịu gả cho hắn sao?”
“Không gả cho người ta thì sao chứ? Ai ác hơn Điền lão tử? Vưong Tiểu Mạn ngoại hiệu là ‘Tùng Phong’, vốn dĩ nhu thuận hơn người, Trương Thán thấy tình thế như vậy, cũng chỉ đành đứng ở chân trời làm người thương tâm thôi!”
“Điều này…Trương Thán… sao hắn nhịn nổi vậy?”
“Điền lão tử dù sao cũng là sư phụ của hắn mà… Chỉ có điều, càng ác độc hơn là, Điền lão tử không ngờ lại ra tay trước, hắn sợ Trương Thán đối phó với hắn, liền nhân lúc Trương Thán không phòng bị, liền phái Thập Nhị Sinh Tiêu xuất kỳ bất ý bắt lấy Trương Thán, muốn đem hắn lột da xẻ thịt, ngũ mã phanh thây.”
“Trương Thán lần này xong đời rồi!”
“Không xong đời được! Lúc này, muội tử kết nghĩa của Trương Thán là Lôi Thuần dấn thân vào tương cứu, lấy danh nghĩa là hòn ngọc trên tay của tổng đường chủ Lục Phân Bán Đường trong kinh thành, muốn bắt Trương Thán về thọ hình… Mà nếu đã là thọ hình, thì nhất định phải là người sống. Điền lão tử cho dù gan to bằng trời, cũng chưa dám chọc tới đệ nhất đại bang Lục Phân Bán Đường trong kinh thành, vì vậy đành phải vui vẻ đóng kịch trục khứ tên “nghịch đồ” này, giao cho Lôi Thuần, nhờ vậy mà Trương Thán mới toàn mạng.”
“Lôi Thuần quả thực đúng là con gái duy nhất của Lôi lão tổng Lục Phân Bán Đường, Điền lão tử chẳng qua chỉ là một tên ác bá lăn lộn trong giang hồ kiếm miếng cơm, làm sao dám so quyền cước với lão đại hắc đạo của kinh thành, Lôi Thuần muốn cứu Trương Thán, cũng không khó gì… Như vậy Trương Thán đã có tinh thần hơn rồi chứ?”
“Tinh thần? Hắn cúi đầu ủ rũ, than thở u sầu, người có tinh thần thực sự chính là huynh đệ kết nghĩa của hắn.”
“Đường Bảo Ngưu?”
“Đúng vậy, sau đó chuyện này cuối cùng cũng đến tai Đường Bảo Ngưu, hắn chẳng cần biết Điền lão tử là sư phụ của ai, tóm lại ăn hiếp huynh đệ của hắn là không được! Hắn cũng không nói với Trương Thán. Lửa giận bừng bừng, phẫn nộ cùng cực tìm tới Ưng Đàm.”
“Ha ha, tính khí xấu xa của Đường Bảo Ngưu phát tác rồi, lần này lại có chuyện hay để xem!”
“Điền lão tử cũng không phải ngọn đèn cạn dầu! Hắn nghe nói Đường Bảo Ngưu thay Trương Thán tìm tới, lập tức điều binh điểm tướng, hắn đem theo Thập Nhị Sinh Tiêu, bố trí Tuyết Trì Đại Trận trong Điền gia trang.”
“Tuyết Trì Đại Trận?”
“Đúng vậy, một khi đã bố trí Tuyết Trì Đại Trận, đừng mong bước vào Tuyết Trì nửa bước!”
“Đường Bảo Ngưu có xông qua được không?”
“Đường Bảo Ngưu sức mạnh như trâu, dũng khí hơn người, nhưng hắn vẫn không xông qua được!”
“Hắn không xông qua được, vậy… chẳng phải là chỉ có thể mang đầu ra ngoài sao?”
“Chỉ mang đầu ra ngoài nghĩa là sao?”
“Nghĩa là mất mặt đến nỗi không dám chường mặt ra ngoài chứ sao!”
“Tính khí xấu xa của Đường Bảo Ngưu một khi đã phát tác thì không thể xem thường, hắn tuy không vào được Tuyết Trì Đại Trận, nhưng chỉ dựa vào bọn Thập Nhị Sinh Tiêu thì đừng mong hại được hắn! Kết quả, trong lúc giận dữ, hắn đi tìm Cẩu Cẩu huynh đệ của hắn…”
“Hắn đi tìm Thẩm Hổ Thiền ra mặt?”
“Không, hắn đi tìm Cẩu Cẩu”
“Cẩu Cẩu? Đối phó với loại ác bá này, không tìm Thẩm Hổ Thiền lại tìm Cẩu Cẩu làm gì?”
“Ngươi biết Cẩu Cẩu giỏi nhất là chuyện gì không?”
“Bản lĩnh điều khiển thú vật!”
“Đúng vậy, Đường Bảo Ngưu đến tìm Cẩu Cẩu, nói với hắn, ‘Chúng ta là huynh đệ, huynh chỉ cần cho ta mượn ba thứ, không cần quản ta làm gì, cũng không cần huynh phải giúp ta!’ Cẩu Cẩu tuy không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn cho mượn.”
“Đường Bảo Ngưu mượn những thứ gì?”
“Mượn cái gì hả? Ha ha, một con voi lớn, một con trâu rừng, một con ngựa tốt.”
“Hắn mượn những thứ này làm gì? Không lẽ muốn mở vườn bách thú?”
“Hắn dựa vào xung lực của ba động vật này, cộng thêm thần uy của hắn, liều mạng xông vào Tuyết Trì Trận tạo ra một kẽ hở, như vậy hắn mới có thể xâm nhập vào Điền gia trang!”
“Hay lắm! Đường Bảo Ngưu nếu xông vào hổ huyệt, Điền gia trang lần này gặp khó khăn rồi!”
“Điền lão tử tuy tiếng ác trùm thiên hạ, nhưng cũng là một gã cứng đầu, vừa nhìn thấy Đường Bảo Ngưu đơn thân độc mã xông qua cửa khiêu chiến, hắn cũng xắn tay áo lên xông ra ngoài. Đường Bảo Ngưu vốn cao to dũng mãnh, thân cao bảy xích, lưng gấu eo hùm, hổ mục đao mi, trán cao miệng rộng, râu ria đầy mặt, cơ bắp cuồn cuộn, cứng như một tảng đá, tiến một bước bằng người ta tiến ba bước, thuở nhỏ từng luyện Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, thật sự uy mãnh như thiên thần. Nhưng Điền lão tử cũng không đơn giản, thân cao sáu xích tư, cơ bắp toàn thân cứng như thép nguội, da thịt dày như da tê giác, cộng thêm hắn tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí thần công, gần như đao thương bất nhập, đầu to trán rộng, mũi sư tử, hàm răng đều tăm tắp, huyệt Thái Dương nhô cao, râu ria xồm xoàm, hai chân khép kín, quyền đầu to bằng cái bát, lúc di chuyển nhìn như một hòn núi, lúc nắm quyền phát ra những tiếng răng rắc như muốn bùng nổ… Hai người gặp nhau, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, không ai chiếm tiện nghi của ai, chuẩn bị một trận long tranh hổ đấu!”
“Ai nói không chiếm tiện nghi!”
“Là ai chiếm tiện nghi?”
“Đường Bảo Ngưu đơn thân xông vào địa bàn của người ta, địch đông mình ít, tất nhiên là thiệt thòi, không lẽ Điền lão tử đồng ý đơn đả độc đấu với hắn sao?”
“Không phải Điền lão tử không đồng ý! Thứ nhất, Điền lão tử thấy hắn một mình tới phó ước, cũng tán thưởng đảm sắc của hắn. Thứ hai, Đường Bảo Ngưu vừa tới cửa đã lớn tiếng chặn đầu: ‘Họ Điền kia, ngươi có gan thì đấu tay đôi, quyết một trận sinh tử thật sảng khoái với Đường đại hiệp ta!”
Nếu ngươi muốn ỷ đông hiếp yếu, Đường gia ngươi cũng không nhíu mày! Ngươi cũng xem như có danh tiếng trên giang hồ, nắm đấm cũng lớn, co đầu rụt cổ không phải là anh hùng hảo hán gì! Lời nói này đã buộc Điền lão tử không thể không ứng chiến! Thứ ba, Đường Bảo Ngưu thân là một trong số Thất Đại Khấu, trên có Thẩm Hổ Thiền, bên cạnh có Phương Hận Thiếu, dưới có Cẩu Cẩu những nhân vật xuất sắc như vậy, Điền lão tử cũng không dám làm lớn chuyện với hắn. Thứ tư…”
“Vẫn còn có thứ tư ?”
“Thứ tư, Tiên Thiên Nhất Khí của Điền lão tử và Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện của Đường Bảo Ngưu đều xưng tuyệt giang hồ, vì vậy Điền lão tử muốn phân cao thấp với hắn!”
“Hay quá!”
“Ngươi cao hứng cái gì vậy?”
“Nếu Điền lão tử không nghĩ như vậy, hôm nay ta sao có kịch hay để xem?”
“Nói cũng phải, vì vậy Điền lão tử trước tiên hỏi nguyên do Đường Bảo Ngưu đến đây, tuy hắn ác độc đa đoan, nhưng lần này tâm huyết trào dâng, bèn đứng trước mặt tân khách và đệ tử trong gia trang đáp ứng: ‘Ta kính trọng ngươi là một trang hảo hán, không ỷ người đông hiếp đáp ngươi! Ngươi và ta ở đây quyết đấu ba trận, nếu ngươi thắng, ta sẽ hạ bảng hiệu chữ Điền xuống, cũng sẽ không nhận nửa xu của đám mãi nghệ trong thiên hạ, dừng việc chặt cây lấy gỗ. Còn về phần Tiểu Mạn, nếu nàng ấy đồng ý đi theo gã họ Trương kia, ta cũng sẽ tùy ý nàng, quyết không gây khó dễ!’ Sau đó Điền lão tử hỏi thêm một câu: ‘Nếu ngươi thua thì sao?’, Đường Bảo Ngưu giương mắt hổ lên: ‘Chết ngay tại chỗ, quyết không hối hận, bất kì ai cũng không cần phải trả thù cho Đường mỗ!’. Điền lão tử cũng nhướng mắt lên hỏi: ‘Ngươi chẳng qua chỉ là ra mặt giùm bằng hữu, cần gì phải bán mạng như vậy?’ Đường Bảo Ngưu cười lớn: ‘Không bán mạng, sao gọi là ra mặt giùm bằng hữu? Bằng hữu vốn dĩ kết giao là để bán mạng, có mạng không dám bán, bỏ ra hai đồng sợ bù ba đồng, vậy ai muốn kết giao sinh tử với ngươi!’ Điền lão tử giơ ngón tay cái lên nói: …”
“Hay lắm, có khí phách!”
“Chà, hắn cũng nói câu đó.”
“Đừng nói nhảm nữa, cuộc chiến của bọn họ cuối cùng thế nào?”
“Ba trận đấu của bọn họ vô cùng kịch liệt, có thể gọi là ‘lên núi đao, xuống vạc dầu, vào biển lửa’.”
“Tên của ba trận này, hình như không có gì lạ.”
“Lạ thì không lạ, nhưng quyết không phải là thứ để cho người thi đấu.”
“Nghĩa là sao?”
“Ta nói về trận đầu tiên, ‘lên núi đao’. Gọi là ‘lên núi đao’, nghĩa là hai người lần lượt đánh đối phương ba quyền, phải đánh thực sự, không được tránh né, không hoàn thủ, sau đó, trước hết uống một thùng nước lạnh, rồi lăn qua cái giường bên trên có bảy trăm ba mươi mốt cây đinh nhọn, sau đó lại phải uống hết ba ly nước ớt lớn…”
“Cái gì! Bọn họ đều là lực đại trầm mãnh, nắm đấm cứng như sắt thép, nếu chịu ba quyền của đối phương, vậy không phải –”
“Vì vậy cả hai đều trọng thương thổ huyết, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, quyết không tránh né, sau đó còn uống nước lạnh, lăn qua giường đinh.”
“Trời ơi, người bị nội thương không được uống nước, uống nước cũng không được uống lạnh, bọn họ lại còn lăn qua giường đinh, vậy…”
“Vậy nên trên lưng họ lại có vô số vết thương, máu chảy đầm đìa, lại còn uống thêm nước ớt cay mà người bị nội ngoại thương ngàn vạn lần không được đụng tới. Kết quả là cả hai đều chịu được.”
“Haizz, hảo hán! Thật là hảo hán!”
“Sau đó, hai người đấu trận thứ hai, ‘xuống vạc dầu’!”
“Xuống vạc dầu?”
“Xuống vạc dầu thì đơn giản rồi. Đem một thanh đao nung đỏ, không có cán đao, nhúng vào nồi nước đang sôi sùng sục, ai có gan thì thò tay vào nồi nước vớt thanh đao lên, một chiêu bẻ gãy, như vậy mới được tính là xuống vạc dầu!”
“Trời ơi, chơi trò gì vậy chứ?”
“Kết quả, cả hai đều làm được.”
“Như vậy há chẳng phải một cánh tay bị phế rồi sao?”
“Phế không nổi, đây toàn nhờ vào nội công thâm hậu của bọn họ, nhưng dù sao cũng là da thịt bình thường, đau đớn vô cùng, nhưng bọn họ đều không rên một tiếng, vào trận thứ ba.”
“Hai hổ tương đấu, nhất định phải có một bị thương, vẫn còn phải đấu trận thứ ba sao?”
“Trận thứ ba chính là ‘vào biển lửa’. Hai người đứng vào trong một vòng lửa lớn, trước tiên thấm ướt người, sau đó tiến vào trong biển lửa quyết đấu, nếu ai bại hoặc chịu không nổi nhảy ra ngoài, thì tính là thua. Hai người đều là kẻ cứng đầu, toàn thân đều bén lửa, vẫn chưa phân thắng bại, không ai muốn nhảy ra ngoài trước. Làm cho những hảo hán từng nếm trải biết bao phong ba trong chốn giang hồ đứng bên cạnh quan sát đều sốt ruột muốn chết.”
“Kết quả thế nào?”
“Hai người đấu nửa ngày, mồ hôi tuôn ra như tắm, Đường Bảo Ngưu chợt nói: ‘Ở trong này quyết đấu chẳng có nghĩa gì, chúng ta thi tiếp trận thứ tư, ngươi có dám không?’ Điền lão tử thấy sắp sửa mất mạng rồi, bèn nói: ‘Có gì không dám? Ngươi có trò gì mới sao?’ Đường Bảo Ngưu liền nói: ‘Được, vậy chúng ta thi cái gì mới mẻ một chút, trước tiên hãy nhảy ra ngoài, xem ai bị đánh rơi vào vòng lửa thì kẻ đó thua!’. Điền lão tử đang bị đốt nóng muốn chết, không thể nhẫn nại thêm, vừa nghe xong câu nói đó, thật là hợp ý, lập tức vui vẻ nhảy ra ngoài.”
“Ha ha, ta hiểu rồi…”
“Điền lão tử bị Đường Bảo Ngưu lừa, nhảy ra khỏi vòng lửa, xem như thua rồi.”
“Vậy Điền lão tử có giữ lời hứa không?”
“Điền lão tử tuy con người bá đạo, nhưng vẫn là kẻ nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa hắn cũng tâm phục Đường Bảo Ngưu là người hữu dũng hữu mưu.”
“Ồ, như vậy Điền lão tử xem ra cũng không phải là kẻ cùng hung cực ác. Còn về phần Đường Bảo Ngưu, nhìn hắn có vẻ trâu bò như vậy, nhưng thật ra đầu óc cũng rất linh hoạt đó!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook