Giang Hồ Nghĩa Hiệp
-
Chương 103: Huynh Đệ
Lê Hiểu Bình đưa mắt nhìn xung quanh chỉ thấy một màn đêm tối mịt thì bất giác lạnh thấu xương nói “Khuya thế này vào rừng có gì thú vị đâu!”.
Chế Vân nói “Ngươi không nhớ lúc chúng ta còn ở trong động rừng cấm hay không! Chẳng phải chúng ta vẫn vui chơi trong đêm tối suốt mấy tháng trời đó sao. Ta với ngươi cùng luyện võ như trước nhé?”
Lê Hiểu Bình nghe ra thì mừng rỡ nói “Được, Chúng ta lại được sống những ngày như thế thì hay quá nhỉ.”
Chế Vân thấy vẻ mặt Lê Hiểu Bình trở nên vui vẻ thì trong lòng cũng thấy vui vẻ, nàng rảo bước đi tiếp sâu vào trong rừng. Cả hai vừa nói chuyện vừa cười đùa vui vẻ thì trong không khí tiếng gió bất thình lình thổi đến, bụi đất, cỏ cây trong đêm ùng ùng bay tán khắp nơi. Cả nghĩ trong đêm tối, trời sang xuân làm gì có gió như thế. Lấy làm lạ hướng thắng hướng gió đi đến gần thì thấy phía trước một ánh sáng hồng nhạt lờ mờ thì giật mình nấp vào một nơi quan sát. Một lúc Chế Vân hắng giọng nói “ Chẳng phải đó chính là tên tiểu tặc họ Trần hay sao!”.
Lê Hiểu Bình gật đầu nói “Đúng là huynh ấy, huynh ấy đang luyện Hợp Phong Ngũ Đĩnh của Ẩn Nam ta. Không xong rồi, đây là tuyệt học của phiệt trấn không để người ngoài luyện qua, với lại huynh ấy đang luyện nội công tầng thứ tư nếu cố luyện dẫn đến tẩu hỏa nhập ma thì tính mạng khó giữ. Ta phải ra ngăn huynh ấy lại mới được!”
Chế Vân hừ lạnh kéo tay gã lại nói “Cứ đễ hắn ta tẩu hỏa nhập ma chết cho xong, hắn đâu phải là kẻ tốt đẹp gì, đã có ý chiếm đoạt bí kíp của ngươi. Người còn tốt với hắn nữa à!”.
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Chỉ cần huynh ấy trả lại khẩu quyết cho ta thì huynh ấy vẫn là huynh đệ của ta. Ta không thể để huynh ấy luyện bừa võ công mà tẩu hỏa nhập ma được.”
Chế Vân hừ giọng nói “Ngươi thật là ngốc, hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn quan tâm đến chuyện của hắn làm gì.”
Lê Hiểu Bình thở dài nói “Huynh ấy chỉ lấy khẩu quyết võ công của Ẩn Nam mà chưa làm hại ta, ta lấy lại bí kíp là được không đáng phải giận làm gì.”
Chế Vân nghe gã nói trong lòng thầm bực bội nhưng mấy phần thán phục nghĩa khí hào hiệp của gã nói “Lúc này hắn chỉ muốn đoạt khẩu quyết của ngươi sau nữa hắn còn làm nhiều chuyện xấu xa hơn với ngươi đó. Hắn chẳng phải là kẻ loạn thần tặc tử, mưu phản à! Ngươi không muốn hắn tẩu hỏa nhập ma mà chết thì lấy lại khẩu quyết đi, còn phần ta, ta chỉ muốn giúp ngươi tránh xa loại bằng hữu như vậy. Còn đối với Chiêm Thành ta hắn sống lâu chừng nào thì thế nước càng vững bền, chẳng cần phải đem quân bắc phạt mà Đại Việt tự ắt tranh đoạt lẫn nhau mà diệt vong. Ta đâu thèm quan tâm!”
Lê Hiểu Bình nghe nàng nói mấy phần không hiểu rõ ý gì, mà gã không quan tâm chỉ chú mục quan sát Trần Hưng Lễ lúc này sắc mặt mấy phần nhiễu loạn, mặt đỏ bừng bừng sát khí, toàn thân run bần bật, ánh sáng hồng nhạt dần chỉ còn quanh mình hắn một luồng sắc nhỏ. Gã chạy ra khỏi chỗ nấp cất giọng nói “Trần huynh hãy dừng lại đi!”
Trần Hưng Lễ trong phút tâm trí bấn loạn, các huyệt đạo trong người bắt đầu trì trệ thập phần nguy kịch, chợt nghe tiếng Lê Hiểu Bình gọi lớn thì mở mắt ra. Như bừng tỉnh liền ngưng thần đề khí, chỉ thấy trong miệng mằn mặn thổ huyết, hắn cố nén giấu đi không để Lê Hiểu Bình nhận ra đưa mắt nhìn gã quát lớn “Ngươi làm gì ở đây?”
Lê Hiểu Bình nói “ Huynh đừng luyện nữa, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma mà thôi! Huynh hãy trả lại khẩu quyết đó cho đệ, đệ sẽ không trách huynh đã lấy cắp nó.”
Trần Hưng Lễ nghe gã nói vậy thì bật cười khanh khách nói “Ngươi không cần phải thân mật gọi ta là huynh huynh đệ đệ đâu, ta biết ta không xứng đáng nhưng tuyệt đối ta không trả lại khẩu quyết cho ngươi thì làm sao!”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thì nheo mày nói “Huynh đừng nói vậy, võ học Hợp Phong Ngũ Đĩnh là tuyệt học của phiệt trấn Ẩn Nam đệ, nếu không phải là người của phiệt trấn tuyệt đối không được luyện qua. Chuyện này đồn ra ngoài thì không hay chút nào. Huynh luyện sai cách thức sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma thập phần nguy hiểm!”
Trần Hưng Lễ hừ giọng nói “Lý nào ngươi luyện được ta lại không luyện được!”
Chế Vân lửng thửng bước ra khỏi chỗ nấp, nghe hắn nói thấy vô cùng khó chịu, buột miệng hừ lạnh nói “Đúng là hạng người vô liêm sĩ, mặt dày xấu xa! Hắn đã không để bụng đến chuyện ăn cắp khẩu quyết chí ít ngươi cũng biết ăn năn hối lỗi, vậy mà còn lớn giọng. Ngươi còn không mau trả khẩu quyết, để chuyện này đồn ra thiên hạ, người đời chê cười lúc đó đừng hối hận!”
Trần Hưng Lễ ngồi dậy, phẩy thiết phiến bật cười khanh khách vẻ đắc ý nói “Thì ra công chúa điện hạ cũng đến đây, không biết đêm khuya tối mịt, một nam một nữ vào rừng làm gì, ha ha hẳn là chuyện thú vị đây!”
Chế Vân tuy tính khí nóng nảy, chuyện tình cảm mấy phần còn chưa hiểu hết nhưng nghe hắn nói thấy giọng lưỡi chua cay biết là có dụng ý xem thường mình, thì hắng giọng nói “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Trần Hưng Lễ thở dài nói “Ta có sao nói vậy. Người huynh đệ của ta quả nhiên có diễm phúc được một người quyền quý xinh đẹp để mắt đến, đúng là không gì phước quý bằng!”
Lê Hiểu Bình rầu rĩ nói “Huynh đừng nói bậy nữa!”
Chế Vân tiếp lời “Tên hạ lưu vô liêm sĩ!”
Trần Hưng Lễ lại bật cười lớn hơn nói “Ta vô liêm sĩ hay không há để hai ngươi chửi mắng. Người quên thù cha mẹ, phản quốc xem giặc như tri kỷ mới xứng đáng hai chữ vô liêm sĩ đó. Lê Hiểu Bình người đã quên chuyện đó rồi hay sao, Chiêm Quốc và Đại Việt thù không đổi, há vì một nữ nhi lại bỏ qua!”
Lê Hiểu Bình nghe ra thì thất kinh, trong bóng tối mịt, tuy không thấy rõ vẻ mặt tái sẩm của gã cũng nghe tiếng trống ngực gõ liên hồi không ngớt “Huynh…huynh nói gì…!”
Trần Hưng Lễ buột miệng nói thêm “Nếu ngươi nói ra cách thức để luyện tầng thứ tư Hợp Phong Thần, ta bảo đảm sẽ giữ kín chuyện của ngươi mà không đồn ra cho thiên hạ biết, lúc đó ngay đến phiệt trấn Ẩn Nam cũng không chứa chấp ngươi.”
Lê Hiểu Bình không lạnh mà run, mồ hôi vã ra như tắm, miệng lưỡi cứng đơ không sao nói được một lời. Chế Vân biết gã đang nghĩ đến chuyện đó, nàng thấy không xong chỉ sợ gã nhớ đến chuyện cũ mà tâm tính thay đổi, lòng dạ của gã sẽ lạnh lùng với mình như lần trước liền nói “Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, hèn hạ!”
Trần Hưng Lễ cười trừ nói “Công chúa không nên quá lời với tại hạ như vậy!”
Chế Vân vận kình đẩy lục độc lên hai tay định thần vung chưởng đánh tới thì thấy Trần Hưng Lễ xua tay nói thêm “Công chúa định động thủ với tại hạ hay sao?”
Chế Vân nhếch môi cười nói “Lần trước ta không đánh lại ngươi, lần này xem ngươi chạy đâu cho thoát!”
Trần Hưng Lễ biết Chế Vân đã thấy điểm yếu của mình, lúc này nội lực trong người cạn kiệt, đối chiêu đương nhiên không trúng chưởng cũng khó lòng kháng cự lục độc của nàng thì hừ lạnh, lớn tiếng nói với Lê Hiểu Bình.
“Chỉ cần ngươi không nói ra chuyện của ta, ta đương nhiên không nói ra chuyện xấu của ngươi. Ta sẽ trả lại bản khẩu quyết cho ngươi đôi bên đều có lợi!”
Chế Vân hừ lạnh nói “Ngươi đã đọc qua há ngươi sẽ quên khẩu quyết, nói như vậy chẳng khác nào người được lợi quá còn gì.”
Trần Hưng Lễ nhếch miệng cười nói “Ta tự biết thiệt hơn rõ ràng, Hiểu Bình đệ có thể nói rõ cách thức luyện tầng thứ tư trong khẩu quyết này hay không?”
Chê Vân nghe vậy biết hắn là kẻ vô sỹ, mặt dày đáng ghét, bước lên mấy bước vung tay định đánh tới thì Lê Hiểu Bình đưa tay ngăn lại thở dài nói “Đệ chỉ may mắn luyện được, mà không biết rõ nguyên do làm sao!”
Chê Vân hét lớn “Ngươi đừng nói cho hắn biết!”
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Ta sẽ giữ bí mật chuyện ngươi học võ công của đám người ác tặc Âm Môn, kết giao với bọn ngoại bang!”
Chế Vân hừ một tiếng dài, Lê Hiểu Bình nghe vậy trong lòng rối như tơ vò. Gã đưa mắt nhìn Chế Vân thập phần đau khổ khôn cùng, chỉ nghĩ đến chuyện phiệt trấn biết gã kết giao với công chúa Chiêm Thành đương nhiên sẽ xử gã theo gia pháp, chết không toàn thây, các bằng hữu, huynh đệ trong phiệt trấn sẽ oán hận gã. Bắt gã xa Chế Vân lúc này thì càng không xong, thấy hai mắt nàng nhìn gã chằm chằm, trong lòng mấy phần yêu thương không nở bỏ rời xa nàng. Nghĩ đến hai chuyện ấy gã đã tứa mồ hôi ướt đẫm, rầu rĩ nói “Quả thật đệ không biết rõ chuyện gì xảy ra lúc đó! Đệ không hiểu làm sao mình có thể luyện được.”
Chế Vân nghe gã xưng hô huynh huynh đệ đệ với Trần Hưng Lễ máu đã sôi lên nói “Ngươi cứ nói cho hắn biết đi, xem hắn có dám thử qua hay không!”
Trần Hưng Lễ nghe qua hai mắt sáng rực liền hỏi “Ngươi nói đi ta nghe xem!”
Chế Vân nhếch môi nói “Trong lúc hắn luyện công, ta ngở hắn bị tẩu hỏa nhập ma thì vung chưởng đánh hắn, đánh thức hắn khoải trạng thái mơ màng nào ngờ vì tình cờ đó mà hắn vượt qua được. Nếu ngươi muốn thử thì thử qua xem!”
Trần Hưng Lễ nghe vậy thì nheo mày đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình gã cũng gật đầu nói “Đúng là như vậy đó!” Trần Hưng Lễ bật cười khanh khách nói “Các ngươi chỉ bịa ra mà thôi, chẳng phải ngươi định hại chết ta hay sao!”
Quả nhiên trong lúc trí lực hòa nguyện trong cảnh giới yên tĩnh, vận kình vào đan điền vạn nhất xung quanh phải tuyệt đối yên tĩnh nếu không sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Khi đang trong cơn nguy kịch lại vung chưởng đánh vào, chẳng khác nào người mắc bệnh lại thêm ngoại thương làm sao sống được. Nghe qua Trần Hưng Lễ đương nhiên không tin, nhưng trái lại Lê Hiểu Bình vốn từ nhỏ sức khỏe yếu kém, khí huyết trong người có chỗ khuyết không dễ để luyện qua nội công, nên gã chỉ luyện ngoại công Công Minh Quỷ Quyền của gia tộc họ Phạm. Đương nhiền là Trấn chủ Phạm Nhất Lĩnh đã thấy rõ gã không thể luyện nội công đạt tới cảnh giới được nên chuyền cho gã toàn bộ bảy tầng quyền pháp Công Minh. Một người nội công có chỗ khuyết bất thần luyện qua tần thứ tư trong Hợp Phong Thần Khí nghe ra thì càng lạ. Vốn hắn trong động ăn trái cây lạ được Thân Linh mang đến vốn đã có công dụng rất lớn, sau luyện nội công trong Hợp Phong Ngũ Đĩnh theo khẩu quyết trong động đá. Ngày ngày được Chế Vân chỉ điểm gã, nội công các gia tộc được gã vận dụng luyện qua, vừa dùng nội công trong Ẩn Nam, cùng cách vận công của Âm Môn làm nội khí trong người gã đảo điên âm dương rồi loạn. Ẩn Nam nội công lấy dương làm trọng điểm, từ Bách Hội đỉnh đầu xuống, còn Âm Môn lại lấy âm làm trong điểm từ Huyệt Dũng Tuyền từ lòng bàn chân lên. Nếu là người bình thường đương nhiên sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma mà chết, chuyện này Chế Vân nắm không rõ vì vậy nàng dẫn dụ gã luyện Độc Âm Công cùng Hợp Phong Ngũ Đĩnh một lúc quả nhiên muốn tốt cho hắn, nhưng thập phần nguy hiểm nếu là người thường. May ra chính vì điểm yếu nhược trong người không thể luyện nội công hóa ra lại cứu hắn thoát khỏi nguy hiểm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook