Giang Hồ Lớn Như Vậy
-
Chương 70: Thứ bảy mươi
Chương thứ bảy mươi
Quần chúng giang hồ trước đó đã được mở rộng tầm mắt trước thủ đoạn đối phó với Cổ Tát Man Mại của Chúc Yến Ẩn, lúc ấy mọi người đều sinh ra một loại chất dẫn truyền thần kinh kiểu bừng tỉnh đại ngộ hoá-ra-còn-có-thể-như-vậy, cảm thấy cánh cửa dẫn đến thế giới mới đột ngột bật mở. Hiện tại lại nghe y nói có biện pháp đối phó với Xích Thiên, đương nhiên là tinh thần phấn chấn, ai nấy tập trung trí lực, chờ nghe diệu kế Khổng Minh tiếp theo. Người đọc sách, khó lường.
Kết quả Chúc Yến Ẩn khí phách hùng hồn nói: "Ta đi hỏi xin cữu cữu pháo Oanh Thiên."
Quần chúng giang hồ trầm mặc một lát, sau đó từ người đọc sách khó lường biến thành vọng tộc Giang Nam khó lường.
Tuy không tính là mưu kế tuyệt diệu gì, nhưng chỉ cần có thể mượn được pháo Oanh Thiên từ triều đình, còn cần mưu kế nào nữa? Đối với rùa đen rút đầu mà nói, trực tiếp nâng đại pháo lên lụi chết con mẹ nó đi là phương thức giải quyết tuyệt diệu nhất rồi.
Vạn Chử Vân lại không tán thành: "Mượn pháo Oanh Thiên cũng không phải là việc nhỏ, cho dù Lan đại nhân đồng ý, sợ rằng ông ấy cũng... Huống hồ còn có quốc phòng Bắc Cảnh, tuyệt đối không thể xem như trò đùa được. Chẳng bằng mọi người cứ thương nghị lại một biện pháp khác."
"Pháo Oanh Thiên ở Bắc Cảnh có tổng cộng bảy khẩu, chúng ta chỉ mượn một khẩu, không xem là vấn đề gì lớn." Chúc Yến Ẩn kiên trì nói, "Đây là biện pháp nhanh chóng, bớt việc nhất rồi, ta còn phải đến Vương Thành đón Tết nữa, không muốn lôi thôi ở Đông Bắc, quyết định như vậy đi."
Vạn Chử Vân muốn nói lại thôi. Ông nhìn chàng công tử ăn sung mặc sướng trước mặt, cảm thấy đối với y, chẳng có khó khăn hiện thực nào là đáng nói cả. Nói rồi đối phương cũng sẽ không hiểu việc điều động một khẩu pháo Oanh Thiên cần tiêu tốn nhân lực và vật lực cực đại cỡ nào, chưa biết chừng vị trí của bảy khẩu pháo còn lại cũng phải thay đổi theo, nên không tranh chấp với y thêm nữa, định một lát sau sẽ đích thân đến chỗ Lan Tây Sơn nói rõ, chủ ý mượn pháo Oanh Thiên này không liên quan gì đến Võ Lâm Minh cả.
Các môn phái khác chỉ là đứng đó, chưa từng lên tiếng, trong sự việc pháo Oanh Thiên, quả thật bọn họ không có quyền phát biểu.
Phan Sĩ Hầu lẫn trong đám đông, năm lần bảy lượt nhìn về phía Lệ Tùy, như là động-viên hắn chủ động nói một câu, nhưng Lệ Cung chủ lười nhác và thờ ơ, trong toàn giang hồ đã có tiếng cả rồi. Thế nên mãi cho đến lúc tất cả mọi người đã giải tán, hắn cũng vẫn duy trì tạo hình lãnh khốc như khi vừa mới ngồi xuống, đến tóc dài cũng chưa rối lấy một sợi.
Phan Sĩ Hầu:...
Chúc Yến Ẩn dặn dò: "Vậy bây giờ ta qua tìm cữu cữu, ngươi tự đi về một mình, bánh ngọt hẳn là sắp nướng xong rồi, trước khi ăn phải rửa tay, nhớ chưa?"
Lệ Tùy: "Ừm."
Phan Sĩ Hầu:?
Chúc Yến Ẩn trắng tuyết bồng bềnh đi tìm Lan Tây Sơn, tiên khí bức người.
Cữu cữu thân yêu vừa nghe xong, đương trường sợ đến ngây người. Con còn muốn mượn pháo Oanh Thiên, sao con không mượn cả quân đội về luôn, đi thay Hoàng Thượng Nam chinh Bắc chiến, mở rộng cương vực, đấy, cho con lợi hại.
Chúc Yến Ẩn hắng giọng, xem tư thế là sắp triển khai một vòng la hét mới.
Trái tim Lan Tây Sơn lại bắt đầu âm ỉ phát đau.
...
Gió ngoài phòng u u, chui vào qua khe cửa sổ, thổi ánh nến bập bùng đong đưa, kéo những cái bóng trên tường cũng loang lổ theo.
Chúc Yến Ẩn và Lan Tây Sơn nói chuyện rất lâu, mãi đến đêm khuya mới ra về. Vạn Chử Vân vẫn luôn đợi ở ngoài phòng, lại được gia đinh Chúc phủ báo cho biết, cữu lão gia thân thể khó chịu, vừa nãy đã đi ngủ rồi.
Vạn Chử Vân vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Là bị Chúc Nhị công tử chọc giận đến thân thể khó chịu sao?"
Gia đinh Chúc phủ nói: "Chúng ta cũng không rõ lắm, khi cữu lão gia và công tử nghị sự không cho ai hầu hạ."
Vạn Chử Vân âm thầm thở dài, đành phải tạm thời quay về nghỉ ngơi. Ông vốn định trưa mai lại đến, ai ngờ sau một đêm, trời vừa tảng sáng, đệ tử đã vội vội vàng vàng tới báo, nói Lan đại nhân đồng ý đi mượn pháo Oanh Thiên giúp Võ Lâm Minh, lúc này nhân mã đã ra khỏi Tuyết Thành, nếu đường xá thuận lợi, hai mươi ngày sau là có thể chuyển từ Bắc Cảnh về.
"Cái gì?!"
"Tuyệt đối chính xác."
Tin tức cũng truyền ra giữa các môn phái. Tuy rằng đại đa số mọi người đều mơ hồ cảm thấy pháo Oanh Thiên sẽ không cho bên ngoài mượn, nhưng nháy mắt lại nghĩ, Lan Tây Sơn là trọng thần triều đình, Chúc phủ là vọng tộc Đại Du, đến bọn họ cũng cảm thấy không vấn đề, vậy người khác thì sợ hãi cái gì. Có lẽ triều đình còn binh lực ẩn giấu mà chúng ta không biết đến chẳng hạn, biên cảnh không hề hấn.
Trong sự bàn tán xôn xao ầm ĩ ở bên ngoài, Chúc Yến Ẩn đang quấn chăn mỏng, ngồi trên sập uống trà, tạo hình gây cười.
Một lát sau, y rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng: "Ngươi lại không hỏi ta một chút, vì sao phải mượn pháo Oanh Thiên?"
Lệ Tùy: "Vì sao ngươi phải mượn pháo Oanh Thiên?"
Chúc Yến Ẩn:...
Dẹp, ta không muốn nói, ngươi đi đi.
Hai ngón tay Lệ Tuỳ cầm chén trà, khuỷu tay chống trên bàn, cười đến mặt nước sóng sánh.
Chúc Yến Ẩn kéo chăn lên cao, trùm cả đầu lại.
Đã rất giận.
...
Khẩu pháo Oanh Thiên gần Tuyết Thành nhất nằm trên đỉnh Bạo Phong. Đó là cương vực giá lạnh khắc nghiệt hàng đầu Đại Du, không có người dân nào tình nguyện sinh sống ở nơi như vậy, chỉ có các tướng sĩ Bắc Nguyên đóng quân bảo vệ quốc gia, năm này tháng nọ đếm mặt trời lên cùng tuyết rơi xuống. Đại nguyên soái Bắc Nguyên quân cũng coi như có giao tình với Chúc phủ, sau khi nhận được mật hàm của Lan Tây Sơn, ông đã rất thoải mái cho mượn pháo Oanh Thiên.
Muốn vận chuyển một khẩu pháo lớn như vậy đến Tuyết Thành cũng không phải việc nhẹ nhàng, cần dùng mấy trăm tráng hán cộng thêm xe đẩy gỗ và dây thừng mới có thể từng chút từng chút lôi kéo về phía trước. Lúc này nếu một người đứng ở nơi cao nhìn xuống là có thể thấy trên tuyết nguyên ngàn dặm trắng thuần, rất nhiều bóng lưng nhỏ bé đang khập khiễng tiến lên. Đầu vai bọn họ vác thừng thô, phía sau là một ngọn "núi nhỏ" chậm rãi di chuyển, trên "núi" còn quấn chăn bông và vải giấy dầu chống ẩm.
Trong Tuyết Thành, Vạn Chử Vân đến tìm Lan Tây Sơn năm lần bảy lượt, biểu đạt ý tứ Võ Lâm Minh không muốn mượn pháo Oanh Thiên từ triều đình, ông thực sự không gánh nổi trách nhiệm an toàn biên giới quốc gia, xét về mức độ trọng yếu, tám mươi cái Phần Hoả Điện cộng lại cũng không bì nổi. Nhưng Lan Tây Sơn chỉ đội một chiếc khăn nằm trên giường, than ngắn thở dài nói: "Thôi, bên kia cũng đã lên đường rồi, so với lăn qua lộn lại, chẳng bằng nắm bắt thời gian giải quyết việc bên này, tranh thủ còn sớm mang trả về."
Vạn Chử Vân: "Nhưng..."
Lan Tây Sơn bưng ngực, ho khù khụ một hồi.
Vạn Chử Vân cũng không tiện nói thêm gì nữa, sợ làm cho lão đại nhân này giận hỏng người.
Mượn hoả pháo Oanh Thiên về xem ra đã là thế bắt buộc. Các đại môn phái một lần nữa khắc sâu nhận thức về lợi ích của việc trà trộn đi theo vọng tộc Giang Nam, chẳng trách người đọc sách sắp thi cử đều sẽ bái làm môn sinh của một vị quan lớn, có bối cảnh trong triều đình quả thật tiện làm việc. Trên phương diện này, không thể không bội phục Lệ Cung chủ - nói đến quan hệ thân cận với Chúc phủ, toàn Võ Lâm còn ai có thể sánh với Vạn Nhận Cung?
Chưa nói cái khác, ngay cả Chúc công tử cũng ngày ngày ở trong phòng Lệ Cung chủ, trừ thỉnh thoảng có lúc ra ngoài hít thở thì chẳng bao giờ trông thấy bóng dáng.
Không biết hai người đang làm gì nữa.
Đầu giờ chiều hôm đó, Phan Sĩ Hầu lại từ xa đi tới.
Chúc Yến Ẩn buông điểm tâm trong tay xuống, trực diện tiến lên, trắng tuyết bồng bềnh chặn ở cửa, khí thế bơm rất căng.
Nói thế nào nhỉ, gặp nhau ngõ hẹp kẻ mạnh tất thắng.
Phan Sĩ Hầu: "Chúc công tử."
Chúc Yến Ẩn: "Sao Phan chưởng môn lại tới nữa vậy?"
"Ta có việc muốn tìm Lệ cung chủ."
"Hắn đang nghỉ ngơi." Chúc Yến Ẩn quan sát ông già này trên dưới một lượt, rất thẳng thừng: "Ta không muốn để ngươi gặp hắn."
Phan Sĩ Hầu không ngờ rằng y sẽ cho ra một câu như vậy.
Chúc Nhị công tử còn lâu mới giữ thể diện giúp kiểu người như lão, vì thế y tiếp tục nói: "Mỗi lần ngươi tìm đến Lệ Cung chủ, không phải vì Thiên Chu Đường thì là vì con trai ngươi. Nào có được một lần thực sự quan tâm hắn?"
Vẻ mặt Phan Sĩ Hầu rõ ràng có chút sượng trân, nhưng dẫu sao ông ta cũng là tay già đời, sẽ không tranh cao thấp vô nghĩa với Chúc Yến Ẩn, chỉ cứng miệng cãi: "Năm đó khi Lệ Cung chủ sống trong Thiên Chu Đường, ta cũng từng dốc lòng chăm sóc hắn, ăn mặc đi ở không dám có một chút qua loa nào. Nhưng thái độ của hắn luôn rất lạnh nhạt, như là không thích người khác quan tâm săn sóc mình."
Chúc Yến Ẩn bị ngôn luận thần kì của ông ta làm cho khiếp sợ rồi. Cháu trai yêu của ngươi tính cách lạnh nhạt khiến ngươi chán ghét, vậy cùng lắm ngươi không quan tâm tới hắn là được, sao lại còn ngang ngược nhăng nhẳng mà gặm lên, da mặt dày nhiêu?
Vì thế y vung tay: "Sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì Phan Chưởng môn cũng không cần đến nữa."
Phan Sĩ Hầu: "Ngươi..."
"Ta làm sao nào?" Chúc Yến Ẩn một tay chống nạnh, "Các thể loại mà gọi là họ hàng muốn cậy thế nhà ta, tướng ăn cũng kiểu kiểu như Phan Chưởng môn đây, nhưng ít nhất người ta còn biết làm thủ tục bên ngoài, nào có cái kiểu vừa lên tới là đòi Đông đòi Tây?"
Chúc Tiểu Tuệ đứng ở phía sau, thoả đáng mà liếc mắt xem thường một chút.
Đụng độ với chủ tớ hai người kiêu căng vô lễ này, sắc mặt Phan Sĩ Hầu xanh xanh đỏ đỏ, cuối cùng vẫn là phất tay áo bỏ đi.
Cũng chưa được gặp "hiền chất" mà ông ta một lòng mong nhớ, muốn hỏi thêm nhiều chuyện về pháo Oanh Thiên chỉ có thể tìm Vạn Chử Vân.
...
Giữa tuyết nguyên, sừng sững vô số những cột băng trong suốt lấp lánh, vẫn còn duy trì hình dạng sóng.
Có cậu lính mới kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"
Lính cũ hớn hở nói cho cậu ta biết, nhiệt độ nơi này thường xuyên đột ngột hạ xuống trong đêm, nước dưới hồ bị cuộn lên rồi đông cứng trong nháy mắt mới thành sóng băng như vậy. Được rồi, nghỉ ngơi xong thì nhanh chóng lên đường, mau chút vận chuyển thứ này đến Tuyết Thành thôi, ở đó ấm áp.
Mọi người ăn uống no đủ, nhao nhao vác dây thừng lên, đang móc la bàn ra định phân biệt phương hướng thì chính diện đã phóng tới mười mấy mũi xuyên vân tiễn kèm theo ánh lửa.
"Cẩn thận!"
Các tướng sĩ thi nhau nằm sấp xuống mặt đất, những mũi tên nhọn rực cháy cắm vào chăn bông dày và vải giấy dầu, dưới sự thao túng của cuồng phong, rất nhanh đã lan ra một vùng liệt hoả hừng hực.
Hơn trăm bóng người trắng toát như quỷ quái u hồn, không biết từ đâu đột nhiên phóng lên, trên đầu bọn chúng cũng quấn khăn vải trắng, nhìn thoáng qua, cả người gần như hoà vào tuyết nguyên. Kiểu ăn mặc quỷ dị như vậy, cộng thêm hiệu quả đầu váng mắt hoa do vạn vật thuần trắng, các tướng sĩ đều có chút không chống đỡ nổi.
Chẳng qua cũng không cần bọn họ chống đỡ.
Lệ Tuỳ một kiếm phá không, giữa sắc trắng mênh mông lập tức toát ra từng vết hoa máu đỏ tươi.
Kẻ mặc đồ trắng dẫn đầu thấy các tướng sĩ Đại Du hoàn toàn không thèm quan tâm đến pháo Oanh Thiên đang cháy kia cũng không nghênh chiến, ngược lại trật tự chỉnh tề rút lui về phía sau, lập tức ý thức được trong này có trá. Xoay người muốn trốn, nhưng đúng theo như lời Xích Thiên nói, không ai có thể chạy thoát dưới kiếm của Lệ Tuỳ, chỉ là vấn đề thời gian giãy giụa ngắn hay dài mà thôi.
Nguyên Dã Nguyệt hiếu chiến hơn so với Cổ Tát Man Mại nhiều. Ả vật lộn mấy trăm chiêu, cuối cùng bị một kiếm của đối phương đâm xuyên bả vai - dời xuống mấy tấc chính là trái tim.
Máu rất nhanh đã bị đông cứng.
Lệ Tùy tra kiếm vào vỏ, các tướng sĩ Đại Du lúc này mới đi lên, trói Nguyên Dã Nguyệt cùng các đệ tử Phần Hoả Điện còn sống lại.
Chăn bông quấn pháo Oanh Thiên đã bị đốt thành tro, lộ ra khẩu đại pháo rỉ sét loang lổ bên trong, thoạt nhìn đã có gần trăm năm lịch sử, vô cùng tàn tạ, còn thủng một lỗ lớn, căn bản là không dùng được.
Về phần khẩu mới tinh kia, lúc này vẫn đang yên ổn ngồi xổm ở Bắc Cảnh, đen nhánh phát quang đây. Giống như Lan Tây Sơn đã nói, pháo Oanh Thiên, đó là thứ có thể tuỳ tiện cho bên ngoài mượn ư, chẳng hiểu kiểu gì loại chuyện này mà cũng có người tin?
Tương tự, Chúc Nhị công tử cũng không cần đại pháo nào cả, chỉ cần một người thông thạo bố cục trong ngoài của Phần Hoả Điện. Y đánh cược rằng tuy Xích Thiên không dễ dàng gì thả đệ tử ra khỏi Phần Hoả Điện, nhưng một khi đã hay tin về pháo Oanh Thiên, nhất định sẽ phái người ngăn cản giữa đường, không thể nào ngoan ngoãn chờ bị lụi.
Quả nhiên, Nguyên Dã Nguyệt đã tới rồi.
Tâm phúc số một của Xích Thiên, trận này không lỗ.
Quần chúng giang hồ trước đó đã được mở rộng tầm mắt trước thủ đoạn đối phó với Cổ Tát Man Mại của Chúc Yến Ẩn, lúc ấy mọi người đều sinh ra một loại chất dẫn truyền thần kinh kiểu bừng tỉnh đại ngộ hoá-ra-còn-có-thể-như-vậy, cảm thấy cánh cửa dẫn đến thế giới mới đột ngột bật mở. Hiện tại lại nghe y nói có biện pháp đối phó với Xích Thiên, đương nhiên là tinh thần phấn chấn, ai nấy tập trung trí lực, chờ nghe diệu kế Khổng Minh tiếp theo. Người đọc sách, khó lường.
Kết quả Chúc Yến Ẩn khí phách hùng hồn nói: "Ta đi hỏi xin cữu cữu pháo Oanh Thiên."
Quần chúng giang hồ trầm mặc một lát, sau đó từ người đọc sách khó lường biến thành vọng tộc Giang Nam khó lường.
Tuy không tính là mưu kế tuyệt diệu gì, nhưng chỉ cần có thể mượn được pháo Oanh Thiên từ triều đình, còn cần mưu kế nào nữa? Đối với rùa đen rút đầu mà nói, trực tiếp nâng đại pháo lên lụi chết con mẹ nó đi là phương thức giải quyết tuyệt diệu nhất rồi.
Vạn Chử Vân lại không tán thành: "Mượn pháo Oanh Thiên cũng không phải là việc nhỏ, cho dù Lan đại nhân đồng ý, sợ rằng ông ấy cũng... Huống hồ còn có quốc phòng Bắc Cảnh, tuyệt đối không thể xem như trò đùa được. Chẳng bằng mọi người cứ thương nghị lại một biện pháp khác."
"Pháo Oanh Thiên ở Bắc Cảnh có tổng cộng bảy khẩu, chúng ta chỉ mượn một khẩu, không xem là vấn đề gì lớn." Chúc Yến Ẩn kiên trì nói, "Đây là biện pháp nhanh chóng, bớt việc nhất rồi, ta còn phải đến Vương Thành đón Tết nữa, không muốn lôi thôi ở Đông Bắc, quyết định như vậy đi."
Vạn Chử Vân muốn nói lại thôi. Ông nhìn chàng công tử ăn sung mặc sướng trước mặt, cảm thấy đối với y, chẳng có khó khăn hiện thực nào là đáng nói cả. Nói rồi đối phương cũng sẽ không hiểu việc điều động một khẩu pháo Oanh Thiên cần tiêu tốn nhân lực và vật lực cực đại cỡ nào, chưa biết chừng vị trí của bảy khẩu pháo còn lại cũng phải thay đổi theo, nên không tranh chấp với y thêm nữa, định một lát sau sẽ đích thân đến chỗ Lan Tây Sơn nói rõ, chủ ý mượn pháo Oanh Thiên này không liên quan gì đến Võ Lâm Minh cả.
Các môn phái khác chỉ là đứng đó, chưa từng lên tiếng, trong sự việc pháo Oanh Thiên, quả thật bọn họ không có quyền phát biểu.
Phan Sĩ Hầu lẫn trong đám đông, năm lần bảy lượt nhìn về phía Lệ Tùy, như là động-viên hắn chủ động nói một câu, nhưng Lệ Cung chủ lười nhác và thờ ơ, trong toàn giang hồ đã có tiếng cả rồi. Thế nên mãi cho đến lúc tất cả mọi người đã giải tán, hắn cũng vẫn duy trì tạo hình lãnh khốc như khi vừa mới ngồi xuống, đến tóc dài cũng chưa rối lấy một sợi.
Phan Sĩ Hầu:...
Chúc Yến Ẩn dặn dò: "Vậy bây giờ ta qua tìm cữu cữu, ngươi tự đi về một mình, bánh ngọt hẳn là sắp nướng xong rồi, trước khi ăn phải rửa tay, nhớ chưa?"
Lệ Tùy: "Ừm."
Phan Sĩ Hầu:?
Chúc Yến Ẩn trắng tuyết bồng bềnh đi tìm Lan Tây Sơn, tiên khí bức người.
Cữu cữu thân yêu vừa nghe xong, đương trường sợ đến ngây người. Con còn muốn mượn pháo Oanh Thiên, sao con không mượn cả quân đội về luôn, đi thay Hoàng Thượng Nam chinh Bắc chiến, mở rộng cương vực, đấy, cho con lợi hại.
Chúc Yến Ẩn hắng giọng, xem tư thế là sắp triển khai một vòng la hét mới.
Trái tim Lan Tây Sơn lại bắt đầu âm ỉ phát đau.
...
Gió ngoài phòng u u, chui vào qua khe cửa sổ, thổi ánh nến bập bùng đong đưa, kéo những cái bóng trên tường cũng loang lổ theo.
Chúc Yến Ẩn và Lan Tây Sơn nói chuyện rất lâu, mãi đến đêm khuya mới ra về. Vạn Chử Vân vẫn luôn đợi ở ngoài phòng, lại được gia đinh Chúc phủ báo cho biết, cữu lão gia thân thể khó chịu, vừa nãy đã đi ngủ rồi.
Vạn Chử Vân vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Là bị Chúc Nhị công tử chọc giận đến thân thể khó chịu sao?"
Gia đinh Chúc phủ nói: "Chúng ta cũng không rõ lắm, khi cữu lão gia và công tử nghị sự không cho ai hầu hạ."
Vạn Chử Vân âm thầm thở dài, đành phải tạm thời quay về nghỉ ngơi. Ông vốn định trưa mai lại đến, ai ngờ sau một đêm, trời vừa tảng sáng, đệ tử đã vội vội vàng vàng tới báo, nói Lan đại nhân đồng ý đi mượn pháo Oanh Thiên giúp Võ Lâm Minh, lúc này nhân mã đã ra khỏi Tuyết Thành, nếu đường xá thuận lợi, hai mươi ngày sau là có thể chuyển từ Bắc Cảnh về.
"Cái gì?!"
"Tuyệt đối chính xác."
Tin tức cũng truyền ra giữa các môn phái. Tuy rằng đại đa số mọi người đều mơ hồ cảm thấy pháo Oanh Thiên sẽ không cho bên ngoài mượn, nhưng nháy mắt lại nghĩ, Lan Tây Sơn là trọng thần triều đình, Chúc phủ là vọng tộc Đại Du, đến bọn họ cũng cảm thấy không vấn đề, vậy người khác thì sợ hãi cái gì. Có lẽ triều đình còn binh lực ẩn giấu mà chúng ta không biết đến chẳng hạn, biên cảnh không hề hấn.
Trong sự bàn tán xôn xao ầm ĩ ở bên ngoài, Chúc Yến Ẩn đang quấn chăn mỏng, ngồi trên sập uống trà, tạo hình gây cười.
Một lát sau, y rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng: "Ngươi lại không hỏi ta một chút, vì sao phải mượn pháo Oanh Thiên?"
Lệ Tùy: "Vì sao ngươi phải mượn pháo Oanh Thiên?"
Chúc Yến Ẩn:...
Dẹp, ta không muốn nói, ngươi đi đi.
Hai ngón tay Lệ Tuỳ cầm chén trà, khuỷu tay chống trên bàn, cười đến mặt nước sóng sánh.
Chúc Yến Ẩn kéo chăn lên cao, trùm cả đầu lại.
Đã rất giận.
...
Khẩu pháo Oanh Thiên gần Tuyết Thành nhất nằm trên đỉnh Bạo Phong. Đó là cương vực giá lạnh khắc nghiệt hàng đầu Đại Du, không có người dân nào tình nguyện sinh sống ở nơi như vậy, chỉ có các tướng sĩ Bắc Nguyên đóng quân bảo vệ quốc gia, năm này tháng nọ đếm mặt trời lên cùng tuyết rơi xuống. Đại nguyên soái Bắc Nguyên quân cũng coi như có giao tình với Chúc phủ, sau khi nhận được mật hàm của Lan Tây Sơn, ông đã rất thoải mái cho mượn pháo Oanh Thiên.
Muốn vận chuyển một khẩu pháo lớn như vậy đến Tuyết Thành cũng không phải việc nhẹ nhàng, cần dùng mấy trăm tráng hán cộng thêm xe đẩy gỗ và dây thừng mới có thể từng chút từng chút lôi kéo về phía trước. Lúc này nếu một người đứng ở nơi cao nhìn xuống là có thể thấy trên tuyết nguyên ngàn dặm trắng thuần, rất nhiều bóng lưng nhỏ bé đang khập khiễng tiến lên. Đầu vai bọn họ vác thừng thô, phía sau là một ngọn "núi nhỏ" chậm rãi di chuyển, trên "núi" còn quấn chăn bông và vải giấy dầu chống ẩm.
Trong Tuyết Thành, Vạn Chử Vân đến tìm Lan Tây Sơn năm lần bảy lượt, biểu đạt ý tứ Võ Lâm Minh không muốn mượn pháo Oanh Thiên từ triều đình, ông thực sự không gánh nổi trách nhiệm an toàn biên giới quốc gia, xét về mức độ trọng yếu, tám mươi cái Phần Hoả Điện cộng lại cũng không bì nổi. Nhưng Lan Tây Sơn chỉ đội một chiếc khăn nằm trên giường, than ngắn thở dài nói: "Thôi, bên kia cũng đã lên đường rồi, so với lăn qua lộn lại, chẳng bằng nắm bắt thời gian giải quyết việc bên này, tranh thủ còn sớm mang trả về."
Vạn Chử Vân: "Nhưng..."
Lan Tây Sơn bưng ngực, ho khù khụ một hồi.
Vạn Chử Vân cũng không tiện nói thêm gì nữa, sợ làm cho lão đại nhân này giận hỏng người.
Mượn hoả pháo Oanh Thiên về xem ra đã là thế bắt buộc. Các đại môn phái một lần nữa khắc sâu nhận thức về lợi ích của việc trà trộn đi theo vọng tộc Giang Nam, chẳng trách người đọc sách sắp thi cử đều sẽ bái làm môn sinh của một vị quan lớn, có bối cảnh trong triều đình quả thật tiện làm việc. Trên phương diện này, không thể không bội phục Lệ Cung chủ - nói đến quan hệ thân cận với Chúc phủ, toàn Võ Lâm còn ai có thể sánh với Vạn Nhận Cung?
Chưa nói cái khác, ngay cả Chúc công tử cũng ngày ngày ở trong phòng Lệ Cung chủ, trừ thỉnh thoảng có lúc ra ngoài hít thở thì chẳng bao giờ trông thấy bóng dáng.
Không biết hai người đang làm gì nữa.
Đầu giờ chiều hôm đó, Phan Sĩ Hầu lại từ xa đi tới.
Chúc Yến Ẩn buông điểm tâm trong tay xuống, trực diện tiến lên, trắng tuyết bồng bềnh chặn ở cửa, khí thế bơm rất căng.
Nói thế nào nhỉ, gặp nhau ngõ hẹp kẻ mạnh tất thắng.
Phan Sĩ Hầu: "Chúc công tử."
Chúc Yến Ẩn: "Sao Phan chưởng môn lại tới nữa vậy?"
"Ta có việc muốn tìm Lệ cung chủ."
"Hắn đang nghỉ ngơi." Chúc Yến Ẩn quan sát ông già này trên dưới một lượt, rất thẳng thừng: "Ta không muốn để ngươi gặp hắn."
Phan Sĩ Hầu không ngờ rằng y sẽ cho ra một câu như vậy.
Chúc Nhị công tử còn lâu mới giữ thể diện giúp kiểu người như lão, vì thế y tiếp tục nói: "Mỗi lần ngươi tìm đến Lệ Cung chủ, không phải vì Thiên Chu Đường thì là vì con trai ngươi. Nào có được một lần thực sự quan tâm hắn?"
Vẻ mặt Phan Sĩ Hầu rõ ràng có chút sượng trân, nhưng dẫu sao ông ta cũng là tay già đời, sẽ không tranh cao thấp vô nghĩa với Chúc Yến Ẩn, chỉ cứng miệng cãi: "Năm đó khi Lệ Cung chủ sống trong Thiên Chu Đường, ta cũng từng dốc lòng chăm sóc hắn, ăn mặc đi ở không dám có một chút qua loa nào. Nhưng thái độ của hắn luôn rất lạnh nhạt, như là không thích người khác quan tâm săn sóc mình."
Chúc Yến Ẩn bị ngôn luận thần kì của ông ta làm cho khiếp sợ rồi. Cháu trai yêu của ngươi tính cách lạnh nhạt khiến ngươi chán ghét, vậy cùng lắm ngươi không quan tâm tới hắn là được, sao lại còn ngang ngược nhăng nhẳng mà gặm lên, da mặt dày nhiêu?
Vì thế y vung tay: "Sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì Phan Chưởng môn cũng không cần đến nữa."
Phan Sĩ Hầu: "Ngươi..."
"Ta làm sao nào?" Chúc Yến Ẩn một tay chống nạnh, "Các thể loại mà gọi là họ hàng muốn cậy thế nhà ta, tướng ăn cũng kiểu kiểu như Phan Chưởng môn đây, nhưng ít nhất người ta còn biết làm thủ tục bên ngoài, nào có cái kiểu vừa lên tới là đòi Đông đòi Tây?"
Chúc Tiểu Tuệ đứng ở phía sau, thoả đáng mà liếc mắt xem thường một chút.
Đụng độ với chủ tớ hai người kiêu căng vô lễ này, sắc mặt Phan Sĩ Hầu xanh xanh đỏ đỏ, cuối cùng vẫn là phất tay áo bỏ đi.
Cũng chưa được gặp "hiền chất" mà ông ta một lòng mong nhớ, muốn hỏi thêm nhiều chuyện về pháo Oanh Thiên chỉ có thể tìm Vạn Chử Vân.
...
Giữa tuyết nguyên, sừng sững vô số những cột băng trong suốt lấp lánh, vẫn còn duy trì hình dạng sóng.
Có cậu lính mới kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"
Lính cũ hớn hở nói cho cậu ta biết, nhiệt độ nơi này thường xuyên đột ngột hạ xuống trong đêm, nước dưới hồ bị cuộn lên rồi đông cứng trong nháy mắt mới thành sóng băng như vậy. Được rồi, nghỉ ngơi xong thì nhanh chóng lên đường, mau chút vận chuyển thứ này đến Tuyết Thành thôi, ở đó ấm áp.
Mọi người ăn uống no đủ, nhao nhao vác dây thừng lên, đang móc la bàn ra định phân biệt phương hướng thì chính diện đã phóng tới mười mấy mũi xuyên vân tiễn kèm theo ánh lửa.
"Cẩn thận!"
Các tướng sĩ thi nhau nằm sấp xuống mặt đất, những mũi tên nhọn rực cháy cắm vào chăn bông dày và vải giấy dầu, dưới sự thao túng của cuồng phong, rất nhanh đã lan ra một vùng liệt hoả hừng hực.
Hơn trăm bóng người trắng toát như quỷ quái u hồn, không biết từ đâu đột nhiên phóng lên, trên đầu bọn chúng cũng quấn khăn vải trắng, nhìn thoáng qua, cả người gần như hoà vào tuyết nguyên. Kiểu ăn mặc quỷ dị như vậy, cộng thêm hiệu quả đầu váng mắt hoa do vạn vật thuần trắng, các tướng sĩ đều có chút không chống đỡ nổi.
Chẳng qua cũng không cần bọn họ chống đỡ.
Lệ Tuỳ một kiếm phá không, giữa sắc trắng mênh mông lập tức toát ra từng vết hoa máu đỏ tươi.
Kẻ mặc đồ trắng dẫn đầu thấy các tướng sĩ Đại Du hoàn toàn không thèm quan tâm đến pháo Oanh Thiên đang cháy kia cũng không nghênh chiến, ngược lại trật tự chỉnh tề rút lui về phía sau, lập tức ý thức được trong này có trá. Xoay người muốn trốn, nhưng đúng theo như lời Xích Thiên nói, không ai có thể chạy thoát dưới kiếm của Lệ Tuỳ, chỉ là vấn đề thời gian giãy giụa ngắn hay dài mà thôi.
Nguyên Dã Nguyệt hiếu chiến hơn so với Cổ Tát Man Mại nhiều. Ả vật lộn mấy trăm chiêu, cuối cùng bị một kiếm của đối phương đâm xuyên bả vai - dời xuống mấy tấc chính là trái tim.
Máu rất nhanh đã bị đông cứng.
Lệ Tùy tra kiếm vào vỏ, các tướng sĩ Đại Du lúc này mới đi lên, trói Nguyên Dã Nguyệt cùng các đệ tử Phần Hoả Điện còn sống lại.
Chăn bông quấn pháo Oanh Thiên đã bị đốt thành tro, lộ ra khẩu đại pháo rỉ sét loang lổ bên trong, thoạt nhìn đã có gần trăm năm lịch sử, vô cùng tàn tạ, còn thủng một lỗ lớn, căn bản là không dùng được.
Về phần khẩu mới tinh kia, lúc này vẫn đang yên ổn ngồi xổm ở Bắc Cảnh, đen nhánh phát quang đây. Giống như Lan Tây Sơn đã nói, pháo Oanh Thiên, đó là thứ có thể tuỳ tiện cho bên ngoài mượn ư, chẳng hiểu kiểu gì loại chuyện này mà cũng có người tin?
Tương tự, Chúc Nhị công tử cũng không cần đại pháo nào cả, chỉ cần một người thông thạo bố cục trong ngoài của Phần Hoả Điện. Y đánh cược rằng tuy Xích Thiên không dễ dàng gì thả đệ tử ra khỏi Phần Hoả Điện, nhưng một khi đã hay tin về pháo Oanh Thiên, nhất định sẽ phái người ngăn cản giữa đường, không thể nào ngoan ngoãn chờ bị lụi.
Quả nhiên, Nguyên Dã Nguyệt đã tới rồi.
Tâm phúc số một của Xích Thiên, trận này không lỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook