Giang Hồ Lớn Như Vậy
-
Chương 25: Thứ hai mươi lăm
Chương thứ hai mươi lăm
Khi hai người quay về đến chỗ ở, Giang Thắng Lâm đang nằm trên ghế bập bênh phơi nắng, vẻ mặt khoan khoái, bởi vậy có thể thấy chính xác là rất thích hợp đến Giang Nam làm địa chủ.
Lệ Tuỳ lấy quả lê dại từ trong tay Chúc Yến Ẩn, cách không ném sang.
Giang Thắng Lâm đã bị hắn đập ra kinh nghiệm phong phú, vươn tay chuẩn xác bắt được: "Mặt trời sắp xuống núi rồi, sao bây giờ các ngươi mới trở về?"
Ngữ điệu hệt như một ông bố già hiền từ.
Chúc Yến Ẩn nói: "Chúng ta gặp được người của Võ Lâm Minh, ở ngay dưới chân núi."
"Nhanh vậy?" Giang Thắng Lâm ngồi dậy, "Ta còn tưởng bọn họ cãi cọ ồn ào ít nhất phải nhây ra thêm ba bốn ngày."
"Cãi cọ ồn ào" ở đây là nghe ra được từ miệng của Đàm Sơ Thu, thêm vào hôm nay Lệ Tuỳ và Chúc Yến Ẩn mục sở thị, rõ ràng Vạn Chử Vân muốn mang một đám người như vậy từ Tây Bắc sang Đông Bắc, cũng là một gánh việc khổ sai lao tâm lao lực.
Chạng vạng, Triệu Minh Truyền dẫn người tới nông trang. Lúc ở Giang Nam hắn đã được Chúc Yến Huy gửi gắm, vốn nên chăm lo cho Chúc Yến Ẩn một tấc không rời, nhưng thứ nhất là gia đinh Chúc phủ võ công đều không thấp, thứ hai còn có Vạn Nhận Cung ở đây, Lệ cung chủ lại rõ ràng không thích giao lưu với người ngoài, nếu Danh Kiếm Môn cứ chày cối, không khỏi dư thừa làm cho người ta ghét bỏ nên hắn vẫn luôn đi theo đội ngũ Võ Lâm Minh, không ở lại Bạch Đầu Thành.
Nhưng thật ra Chúc Yến Ẩn rất thích Triệu Minh Truyền, dù sao từ Liễu Thành tới Kim Thành, một hồi sớm chiều kề cận, xem như người bạn giang hồ đầu tiên.
Triệu Minh Truyền nhận chén trà từ tay y, thở dài sâu kín: "Rất nhiều ngày nay ta vẫn luôn ngóng trông có thể sớm gặp lại hiền đệ và Lệ cung chủ, lúc này cuối cùng cũng được tụ họp bên nhau."
Chúc Yến Ẩn tò mò: "Có phải đội ngũ Võ Lâm Minh không được an ổn?"
"Chuẩn rồi." Nhắc tới vụ này là Triệu Minh Truyền lại đau đầu, "Không ngày nào không có người sinh sự, còn toàn xích mích vì những chuyện nhỏ nhặt, nói ra sợ là chết nhục mất thôi."
"Vậy còn ngươi, có ai đến tìm Danh Kiếm Môn gây phiền phức không?"
"Danh Kiếm Môn không tính là môn phái nổi bật cây to đón gió, bình thường ta cũng hay nhiệt tình giúp đỡ mọi người, thêm vào thể diện của hiền đệ, một đường miễn cưỡng xem như thuận lợi."
Chúc Yến Ẩn không thể không cường điệu lại một lần nữa, ta trong giang hồ hẳn là chẳng có thể diện nào cả.
Triệu Minh Truyền không xoắn xuýt vấn đề này với y, dù sao cũng đã ôm chặt thái độ "ta nhận định ngươi có thể diện, ngươi nói không có thì không có vậy", hôm nay hình ảnh hiền đệ ngươi ngồi chung một con ngựa với Lệ Cung chủ, thân mật ăn quả dại mọi người đều chứng kiến rồi, đã vậy còn muốn chống chế, chắc ta tin? Chắc ngươi tin?
Chúc nhị công tử:...
Triệu Minh Truyền nói tiếp: "Có điều lần này ta tới là vì muốn bàn với hiền đệ một chuyện quan trọng. Trong đội ngũ của Võ Lâm Minh hình như có gián điệp trà trộn vào."
Chúc Yến Ẩn sửng sốt: "Là ai?"
"Khó nói, đến mấy ngày trước ta cũng mới ngờ ngợ ra điều này, vẫn đang điều tra." Triệu Minh Truyền đáp, "Có hai môn phái hôm trước còn nói chuyện tử tế, cách ngày tự nhiên nổ ra tranh chấp đến mắt xanh cổ đỏ, không khác gì trúng tà. Nhưng theo lý mà nói, mọi người đều đã kinh qua sóng to gió lớn, lần này lại mang trọng trách trên vai, thực sự không nên kích động như vậy, trừ phi có người ác ý châm ngòi."
"Vạn Minh Chủ không nhận thấy sao?"
"Bên Võ Lâm Minh nghĩ thế nào thì ta không rõ lắm." Triệu Minh Truyền trả lời đúng sự thật, "Đợi thêm mấy ngày nữa, nếu ta thực sự tra ra được đầu đuôi, rồi đi bẩm với Minh Chủ cũng chưa muộn."
Chúc Yến Ẩn gật đầu lại nói: "Ta còn có một việc muốn thỉnh giáo Minh Truyền huynh, liên quan đến Đàm thiếu chủ Thương Lãng Bang."
"Đàm Sơ Thu?" Triệu Minh Truyền buông chén trà, "Sao vậy, hiền đệ cũng nghe nói rồi?"
Chúc Yến Ẩn chưa hiểu, nghe nói cái gì?
Triệu Minh Truyền gõ gõ bàn: "Nghe nói chuyện hắn mượn tên tuổi của hiền đệ, ba lừa bảy lọc đó!"
Chúc Yến Ẩn giật mình, lại còn có chuyện như vậy nữa, ngươi tỉ mỉ triển khai giảng giải đi.
Sự việc thật ra cũng không phức tạp gì, nguyên nhân xuất phát từ màn hề hước ở Phượng Hoàng Đài ngày ấy, Chúc Yến Ẩn vì lo Đàm Sơ Thu thầm nghĩ quẩn tự sát bèn đi sang bên quán trà cùng hắn ngồi một lát, bị không ít người giang hồ trông thấy. Tin tức một đồn mười mười đồn trăm, trải qua quá trình gia công và phóng đại, dẫn dần biến tướng thành "Nhị công tử Chúc phủ và thiếu chủ Thương Lãng Bang giao tình khăng khít", nghe ra thậm chí còn chuẩn bị mặc chung một cái quần.
Mà thái độ của Đàm Sư Thu cũng rất ngộ nghĩnh, rất lạ lùng, tuy không thừa nhận nhưng cũng chưa bao giờ phủ nhận, vẫn luôn úp úp mở mở cực kì ái muội. Sau lại vì Chúc Yến Ẩn ngã bệnh phải tạm thời ở lại Bạch Đầu Thành, lá gan của hắn càng mập ra, người khác hỏi còn dám ồ ồ ừ ừ vơ vào một hai câu.
Lúc Triệu Minh Truyền ở Kim Thành từng nghe chính miệng Chúc Yến Ẩn nói không quen Đàm Sơ Thu, đối với tất cả những chuyện đó tự nhiên là mắt lạnh bàng quan, nhưng những người còn lại đâu có biết! Ôm suy nghĩ thà rằng tin là có, thái độ đối với Đàm Sơ Thu tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn có người cố tình bợ đỡ, khom lưng uốn gối với hắn cực kì ton hót, biểu diễn màn tình người ấm lạnh đến cứ phải gọi là tinh tế dễ hiểu.
Chúc Yến Ẩn:...
Triệu Minh Truyền nói: "Ta vốn định ngăn cản, song cảm thấy nên nói chuyện này với hiền đệ trước thì hơn. Vả lại hành vi của Đàm Sơ Thu tuy đáng trách, nhưng xét cho cùng cũng chưa gây ra việc gì đại ác, chẳng qua là hắn tự giành cho mình chút mặt mũi mà thôi, bèn tạm thời nhịn xuống."
Chúc Yến Ẩn nghe mà dở khóc dở cười. Thể diện của mình trong giang hồ cao một cách ái muội khó hiểu, cái này cũng ổn thôi, nhưng tự nhiên lòi ra một sự việc còn càng ái muội khó hiểu hơn... Có điều thứ y muốn hỏi Triệu Minh Truyền không phải chuyện này, mà liên quan tới mê trận.
"Ta nghe nói sau đó hắn tách khỏi đội ngũ đi bái phỏng Thiền Cơ Đại Sư?"
"Đúng, nhưng đó cũng toàn là dựa vào thể diện của hiền đệ, nếu không thiếu chủ của một Thương Lãng Bang nho nhỏ sao có thể lăn lộn trong đám con cháu danh môn kiêu căng ngạo mạn ấy." Triệu Minh Truyền không biết Đàm Sơ Thu đang ở trong đại viện của nông hộ này, vẫn nghĩ là hắn ở chỗ Thiền Cơ Đại Sư.
Chúc Yến Ẩn lại hỏi họ tên của mấy con cháu danh môn kia. Có Thôi Nguy, Lưu Hỉ Dương, Triệu Hồng Cốc và Cát Trường Dã, bốn người này cùng Đàm Sơ Thu rời khỏi đội ngũ Võ Lâm Minh, đến nay chưa quay lại.
Triệu Minh Truyền hàn huyên với Chúc Yến Ẩn thêm một lúc, mãi đến đêm khuya mới đứng dậy cáo từ. Chúc Yến Ẩn đích thân tiễn hắn về, xoay người lập tức đến gõ cửa nhỏ chái Tây, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe bảo ngươi mượn chiêu bài của ta, cậy tiếng lừa gạt ở Võ Lâm Minh?"
Đàm Sơ Thu quả là đã lo ngay ngáy suốt một đường, sợ sau khi Chúc Yến Ẩn biết sẽ giận dữ. Thậm chí còn từng ôm mộng đẹp, cho rằng trong mấy ngày ngắn ngủi nếu mình biết tận dụng thời cơ, thực sự phát triển trở thành tri kỉ tâm đầu ý hợp uống máu ăn thề với Chúc nhị công tử, phải chăng có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này. Nhưng lý tưởng đẫy đà, hiện thực lại gầy đến chỉ còn da bọc xương, một đường này đừng nói là tâm đầu ý hợp, đến cả đối thoại cũng chưa tiến hành được mấy câu. Lúc này bị hai mặt một lời lật tẩy, trốn tránh cũng không được, đành thành thật "ừm" một câu, rồi rất không có tự tin mà giải thích: "Ta chưa từng nói, nào giờ chưa từng, tất cả do những người đó tự tiện võ đoán linh tinh."
Chúc Yến Ẩn không quan tâm đến văn vở mánh khoé của hắn, nghi hoặc: "Ngươi run rẩy cái gì?"
Hai hàm Đàm Sơ Thu đánh canh cách: "Ta ta ta sợ hãi."
Chúc Yến Ẩn đau đầu: "Sợ đến như vậy sao người còn dối trá?"
Đàm Sơ Thu vẫn run: "Vì ta ta ta hư vinh."
Chúc Yến Ẩn:...
Đàm Sơ Thu nhìn y, vẻ mặt đưa đám.
Một cái bao trút giận được võ lâm công nhận sau một đêm đột nhiên hoá phượng hoàng bay lên đầu cành, trở thành món bánh ngọt bằng vàng được người người nâng niu. Cả ngày đi qua Đàm huynh, vòng lại Đàm huynh, gọi đến trái tim bay bổng, cho dù biết rõ tất thảy chỉ là trăng nước trong mơ nhưng lề mề tiếc rẻ không muốn thức dậy, đinh ninh rằng được thơm lây thêm ngày nào hay ngày đó. Thật ra mãi đến khi bị ném vào mê trận trong rừng khô, hắn cũng chưa nghĩ thông tại sao bằng hữu của Chúc nhị công tử và Lệ cung chủ như mình mà có người còn dám hãm hại?
Chúc Yến Ẩn tâm trạng phức tạp: "Ngươi đúng là..."
Đàm Sơ Thu sụt sịt: "Lần sau ta không dám nữa."
Chúc Yến Ẩn ngồi bên bàn: "Thật sự không dám ư, hồi chiều ngươi đã biết Võ Lâm Minh ở dưới chân núi, tại sao nấn ná không chịu về gặp Đàm bang chủ, trái lại cứ ở lì chỗ này, có phải vẫn muốn lợi dụng ta nữa hay không?"
Đàm Sơ Thu một mực phủ nhận, không phải!
Chúc Yến Ẩn: "Vậy ngươi quay về đi."
Đàm Sơ Thu mười phần thê lương: "Chúc huynh, xin ngươi, chỉ một lần này thôi!"
Chúc Yến Ẩn chỉ vào hắn: "Đừng có qua đây! Ngồi xuống!"
Đàm Sơ Thu đành từ bỏ ý tưởng ôm đùi tại hiện trường, một lần nữa ngồi về chỗ, ủ rũ thừa nhận, tuy bản thân đã hạ quyết tâm dối gạt qua chuyện mê trận, nhưng cái lý do "vì lạc đường nên bị tách khỏi những người khác, không thể không quay về một mình" lúc trước nghĩ ra thực sự quá ngu xuẩn hèn yếu, không chỉ khiến phụ thân nổi trận lôi đình mà còn trở thành trò cười cho kẻ khác, nên mới thậm thụt tới lui, muốn cùng Chúc Yến Ẩn, cùng Lệ Tuỳ trở lại Võ Lâm Minh. Như vậy có thể nói thành là trên đường gặp được đội ngũ Vạn Nhận Cung, nghe có phải vẻ vang hơn bao nhiêu không.
Chúc Yến Ẩn hỏi hắn: "Chẳng lẽ ngươi định cứ ăn theo thể diện của người khác để lăn lộn tiếp như vậy mãi?"
Đàm Sơ Thu không hé răng, hắn chưa từng suy nghĩ về điều này.
"Còn chuyện báo thù thì sao?" Chúc Yến Ẩn nói, "Bốn người kia hại ngươi suýt thì mất mạng, ít nhiều cũng phải đòi lại công bằng đi chứ, nếu không có ý định nói cho Đàm bang chủ biết thì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, không thể nào đến việc này cũng trông cậy vào Lệ cung chủ được."
Đàm Sơ Thu kinh sợ biến sắc, liên tục xua tay, ta nào dám!
Lệ cung chủ giúp mình báo thù, nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ tới đâu!
Chúc Yến Ẩn không thương tiếc: "Ngươi không dám nghĩ tới là đúng rồi, ngươi mà dám thì mới thật là hết thuốc chữa."
Đàm Sơ Thu bị dạy dỗ lên bờ xuống ruộng, không còn gì để nói, tiếp tục duy trì điệu bộ cà tím già phơi sương.
"Dù sao trong đêm nay ngươi cũng nhất định phải quay về, xử lý tốt tất cả mọi việc đi." Chúc Yến Ẩn cảnh cáo, "Hơn nữa, không được tiếp tục lợi dụng danh hào của ta."
Đàm Sơ Thu chưa từ bỏ ý định, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: "Thế, thế danh hào của Vạn Nhận Cung thì sao?"
Chúc Yến Ẩn nhã nhặn nhìn thẳng hắn, ngươi tự nghĩ xem?
Bi thương của Đàm Sơ Thu đi lên một tầng cao mới.
Nhưng bi thương thế bi thương nữa cũng chịu, thoạt nhìn Chúc nhị công tử không có một chút linh động chậm chước nào, còn hung dữ thật sự, hắn đành sai đệ tử đi thu dọn hành lý chuẩn bị suốt đêm xuống núi.
Chúc Yến Ẩn đứng bên cửa, nhìn hắn ủ rũ cụp đuôi đi qua đi lại, rất giống một kẻ bị quỷ hút hết tinh khí, thỉnh thoảng còn run run rẩy rẩy, có vẻ rất sợ hãi trước chuyện sắp phải đối mặt, không đành nhẫn tâm bèn nhắc nhở một câu: "Bốn kẻ kia còn chưa quay lại đội ngũ."
"Ta biết." Đàm Sơ Thu gật đầu, "Chuyến này Võ Lâm Minh dãi nắng dầm sương, bọn họ không chịu được khổ nên trên đường đã bàn nhau chuẩn bị đi uống rượu hoa, rồi thuê du thuyền xuôi Bạch Long Giang đi về phía Đông, cuối cùng cưỡi khoái mã theo quan đạo Lâm Châu ra Bắc tập hợp với mọi người."
Như vậy đúng là sẽ nhanh hơn nhiều, thoải mái hơn nhiều nhưng cũng tốn kém hơn rất rất nhiều. Bạc đều do Đàm Sơ Thu thanh toán - không sai, hắn chính là thằng ngu bị bán còn giúp đếm tiền trong truyền thuyết, quả thực càng nghĩ càng thấy bi thương tràn ra.
Chúc Yến Ẩn thấy đã như vậy rồi người này còn chưa thông suốt, đành phải tiếp tục giáo dục: "Ngươi chỉ muốn gạt Đàm bang chủ, tránh cho sau khi ông ấy biết được sự thật sẽ đau lòng. Vậy có gì cần thiết phải nói mình bị lạc đường, giữa lạc đường và Vạn Nhận Cung, chẳng lẽ không tìm được cái cớ thứ ba?"
Đàm Sơ Thu: "Hả?"
Chúc Yến Ẩn: "Được rồi, ngươi đi đi."
Đàm Sơ Thu chỗ hiểu chỗ tịt nhưng vẫn chưa dám: "Thế nhỡ may bốn người bọn họ về rồi thì sao?"
Chúc Yến Ẩn nghẹn họng một chút, phục thật sự: "Đám người kia ném ngươi vào mê trận trong rừng khô nói từ góc độ nào cũng không chiếm lý. Lúc này ngươi bình an vô sự quay về lại còn sợ bọn họ, chẳng lẽ không phải là bọn họ nên sợ ngươi sao?"
Đàm Sơ Thu nghĩ ngợi, hình như cũng cũng cũng đúng.
Vì thế hắn đưa ra yêu cầu mới: "Chi bằng Chúc huynh đóng vai cha ta, nghe ta luyện tập viện cớ một lần, nói bọn họ kéo nhau đi chơi gái uống rượu, ta không thèm thông đồng làm bậy nên giận dữ bỏ về, có được không?"
Chúc Yến Ẩn bị đứa con trai từ trên trời rơi xuống này làm cho hết hồn, vội vàng sai gia đinh nhét Đàm Sơ Thu vào xe ngựa, rầm rập tiễn ra.
Lệ Tuỳ trên nóc nhà đột nhiên khẽ cười một tiếng.
Chúc Yến Ẩn đứng khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có chút ngạc nhiên.
Lệ Tuỳ ngồi đó khá lâu rồi, cũng đã nghe hết hai người trò chuyện, lúc này nhìn thấy lùm-tuyết-trắng dưới ánh trăng, đột nhiên sinh ra cảm giác an nhàn thoải mái, hỏi y: "Nếu Đàm Sơ Thu quay về vẫn vin vào tên tuổi của ngươi thì sao?"
Chúc Yến Ẩn chắc như bắp: "Hắn không dám."
Lệ Tuỳ nhướng mày: "Tại sao không dám, ngươi cứ làm như giết được hắn thật?"
Chúc Nhị công tử thầm nhủ, ta không thể, nhưng ngươi có thể.
Lệ Tuỳ đoán ra suy nghĩ của đối phương, không so đo nhiều, thậm chí còn cười rộ lên.
Thật ra ngũ quan của hắn không hề hung ác, ngược lại, rất anh tuấn đoan chính, kiểu mà đi ở trên đường sẽ được các bà các bác khen là người trẻ tuổi đẹp trai. Nhưng bình thường lại không có nhiều biểu cảm, toàn thân còn luôn mang đồ đen, đằng đằng sát khí, cho nên cả giang hồ mới quy chụp hắn là hung thần ác sát. Lúc này, cười lên dưới ánh trăng, phải nói như thế nào đây, lạ lùng thay còn có một chút xinh đẹp, không hề giống đại phản diện giết người trong thoại bản nữa, giống một loài yêu tinh nào đó, chỉ xuất hiện lúc nửa đêm - môi hồng răng trắng, chuyên câu hồn đoạt phách người ta loài đấy đấy.
Lệ Tùy hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì?"
Chúc nhị công tử khó mà nói ta đang cảm khái nhan sắc của ngươi, nhỡ may bị đánh thì sao, đành phải đưa đẩy một câu: "Ta đang nghĩ đến Võ Lâm Minh."
Lệ Tuỳ gật gật đầu: "Lên đây."
Chúc Yến Ẩn sai người đi tìm thang, sau khi leo nên nóc nhà mới phát hiện ra trên đó còn lăn lóc mấy vò rượu nhỏ: "Ngươi uống rượu?"
"Chưa say." Lệ Tuỳ vốn định ném cho y nửa vò, sau lại nhớ ra cậu ấm Giang Nam rất nhiễu sự bèn uống một mình, "Đây là Sương Nhiễm ngon nhất mùa hạ này."
Chúc Yến Ẩn rất thích hai chữ ấy, Sương Nhiễm.
Yên ngưng viễn tụ liệt hàn thuý, sương nhiễm sơ lâm đoạ toái hồng.
Hay.
Lệ Tuỳ nhìn y một cái: "Ngươi thích Võ Lâm Minh?"
Chúc Yến Ẩn ngẫm nghĩ, trả lời: "Ta thích Võ Lâm Minh trong sách."
Còn trong thực tế, cái ở chân núi ấy, luôn tạo cảm giác có chút mù mịt chướng khí.
Lệ Tuỳ ném vò rỗng sang một bên: "Ngươi không thích, ta cũng không thích. Nhưng nếu muốn diệt trừ Ma Giáo, nhất định phải liên thủ với bọn họ."
Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, con người này quả nhiên là uống say rồi, nếu không dựa theo tác phong hành sự nhất quán của đại ma vương, chẳng phải là nên mặt mày coi khinh mà "Võ Lâm Minh chỉ tổ vướng tay vướng chân, một mình ta cũng có thể dùng đại chiêu san bằng cả toà Phần Hoả Điện" hay sao?
Ánh mắt Lệ Tuỳ khuất dưới ánh trăng, không nhìn ra say tỉnh, tiếp tục nhàn nhạt nói: "Ta đoán đám người dưới chân núi kia, có ít nhất tám phần muốn giết ta."
Chúc Yến Ẩn vội vàng nói: "Không có không có." Tuy mọi người đều rất sợ ngươi, nhưng ta thấy thâm tâm vẫn là vô cùng ngưỡng mộ, dựa dẫm còn không kịp, sao có thể động sát ý? Huống hồ ước chừng cũng chẳng ai có lá gan ấy.
"Không quan trọng." Lệ Tuỳ nhắm mắt, "Sau khi giết Xích Thiên, ta cũng sẽ chết thôi."
Chúc Yến Ẩn không hiểu, cái này lại là căn cứ vào đâu mà nói? Y cẩn thận quan sát người bên cạnh một chút: "Giết Xích Thiên rồi, Võ Lâm Trung Nguyên sẽ yên ổn trở lại. Cho dù Lệ Cung chủ không muốn lăn lộn giang hồ nữa, ít nhất cũng có thể rửa tay chậu vàng tiếp tục cuộc sống." Trong thoại bản đều viết như vậy, trở về điền viên, trải qua quãng đời còn lại, tự nhiên đi móc vào đại sự sống chết gì ở đây.
Lệ Tuỳ nhìn y, nhìn một lát, lại cười, vươn tay bóp mặt đối phương, làm như rất quen nhà quen cửa: "Ngươi cho rằng giết Xích Thiên dễ như vậy? Chuyện đó, phải đánh đổi bằng mạng của ta. Lần này Võ Lâm Minh tình nguyện cùng lên phía Bắc, thật ra ta nên nói một tiếng cảm ơn."
Chúc Yến Ẩn càng nghe càng mông lung.
Lệ Tuỳ thở dài, dường như vô cùng mệt mỏi, cả người dựa sang, cứ như vậy ngủ rồi.
Ngủ không một chút băn khoăn.
Ánh trăng trên bầu trời đêm nay đỏ đến quỷ dị.
Sự việc xảy ra trong đêm nay cũng thật quỷ dị.
Chúc Nhị công tử trắng tuyết ôm gáy đại ma đầu, hoàn toàn chưa hiểu rõ tiền căn hậu quả.
Cũng hoàn toàn không dám cử động.
Khi hai người quay về đến chỗ ở, Giang Thắng Lâm đang nằm trên ghế bập bênh phơi nắng, vẻ mặt khoan khoái, bởi vậy có thể thấy chính xác là rất thích hợp đến Giang Nam làm địa chủ.
Lệ Tuỳ lấy quả lê dại từ trong tay Chúc Yến Ẩn, cách không ném sang.
Giang Thắng Lâm đã bị hắn đập ra kinh nghiệm phong phú, vươn tay chuẩn xác bắt được: "Mặt trời sắp xuống núi rồi, sao bây giờ các ngươi mới trở về?"
Ngữ điệu hệt như một ông bố già hiền từ.
Chúc Yến Ẩn nói: "Chúng ta gặp được người của Võ Lâm Minh, ở ngay dưới chân núi."
"Nhanh vậy?" Giang Thắng Lâm ngồi dậy, "Ta còn tưởng bọn họ cãi cọ ồn ào ít nhất phải nhây ra thêm ba bốn ngày."
"Cãi cọ ồn ào" ở đây là nghe ra được từ miệng của Đàm Sơ Thu, thêm vào hôm nay Lệ Tuỳ và Chúc Yến Ẩn mục sở thị, rõ ràng Vạn Chử Vân muốn mang một đám người như vậy từ Tây Bắc sang Đông Bắc, cũng là một gánh việc khổ sai lao tâm lao lực.
Chạng vạng, Triệu Minh Truyền dẫn người tới nông trang. Lúc ở Giang Nam hắn đã được Chúc Yến Huy gửi gắm, vốn nên chăm lo cho Chúc Yến Ẩn một tấc không rời, nhưng thứ nhất là gia đinh Chúc phủ võ công đều không thấp, thứ hai còn có Vạn Nhận Cung ở đây, Lệ cung chủ lại rõ ràng không thích giao lưu với người ngoài, nếu Danh Kiếm Môn cứ chày cối, không khỏi dư thừa làm cho người ta ghét bỏ nên hắn vẫn luôn đi theo đội ngũ Võ Lâm Minh, không ở lại Bạch Đầu Thành.
Nhưng thật ra Chúc Yến Ẩn rất thích Triệu Minh Truyền, dù sao từ Liễu Thành tới Kim Thành, một hồi sớm chiều kề cận, xem như người bạn giang hồ đầu tiên.
Triệu Minh Truyền nhận chén trà từ tay y, thở dài sâu kín: "Rất nhiều ngày nay ta vẫn luôn ngóng trông có thể sớm gặp lại hiền đệ và Lệ cung chủ, lúc này cuối cùng cũng được tụ họp bên nhau."
Chúc Yến Ẩn tò mò: "Có phải đội ngũ Võ Lâm Minh không được an ổn?"
"Chuẩn rồi." Nhắc tới vụ này là Triệu Minh Truyền lại đau đầu, "Không ngày nào không có người sinh sự, còn toàn xích mích vì những chuyện nhỏ nhặt, nói ra sợ là chết nhục mất thôi."
"Vậy còn ngươi, có ai đến tìm Danh Kiếm Môn gây phiền phức không?"
"Danh Kiếm Môn không tính là môn phái nổi bật cây to đón gió, bình thường ta cũng hay nhiệt tình giúp đỡ mọi người, thêm vào thể diện của hiền đệ, một đường miễn cưỡng xem như thuận lợi."
Chúc Yến Ẩn không thể không cường điệu lại một lần nữa, ta trong giang hồ hẳn là chẳng có thể diện nào cả.
Triệu Minh Truyền không xoắn xuýt vấn đề này với y, dù sao cũng đã ôm chặt thái độ "ta nhận định ngươi có thể diện, ngươi nói không có thì không có vậy", hôm nay hình ảnh hiền đệ ngươi ngồi chung một con ngựa với Lệ Cung chủ, thân mật ăn quả dại mọi người đều chứng kiến rồi, đã vậy còn muốn chống chế, chắc ta tin? Chắc ngươi tin?
Chúc nhị công tử:...
Triệu Minh Truyền nói tiếp: "Có điều lần này ta tới là vì muốn bàn với hiền đệ một chuyện quan trọng. Trong đội ngũ của Võ Lâm Minh hình như có gián điệp trà trộn vào."
Chúc Yến Ẩn sửng sốt: "Là ai?"
"Khó nói, đến mấy ngày trước ta cũng mới ngờ ngợ ra điều này, vẫn đang điều tra." Triệu Minh Truyền đáp, "Có hai môn phái hôm trước còn nói chuyện tử tế, cách ngày tự nhiên nổ ra tranh chấp đến mắt xanh cổ đỏ, không khác gì trúng tà. Nhưng theo lý mà nói, mọi người đều đã kinh qua sóng to gió lớn, lần này lại mang trọng trách trên vai, thực sự không nên kích động như vậy, trừ phi có người ác ý châm ngòi."
"Vạn Minh Chủ không nhận thấy sao?"
"Bên Võ Lâm Minh nghĩ thế nào thì ta không rõ lắm." Triệu Minh Truyền trả lời đúng sự thật, "Đợi thêm mấy ngày nữa, nếu ta thực sự tra ra được đầu đuôi, rồi đi bẩm với Minh Chủ cũng chưa muộn."
Chúc Yến Ẩn gật đầu lại nói: "Ta còn có một việc muốn thỉnh giáo Minh Truyền huynh, liên quan đến Đàm thiếu chủ Thương Lãng Bang."
"Đàm Sơ Thu?" Triệu Minh Truyền buông chén trà, "Sao vậy, hiền đệ cũng nghe nói rồi?"
Chúc Yến Ẩn chưa hiểu, nghe nói cái gì?
Triệu Minh Truyền gõ gõ bàn: "Nghe nói chuyện hắn mượn tên tuổi của hiền đệ, ba lừa bảy lọc đó!"
Chúc Yến Ẩn giật mình, lại còn có chuyện như vậy nữa, ngươi tỉ mỉ triển khai giảng giải đi.
Sự việc thật ra cũng không phức tạp gì, nguyên nhân xuất phát từ màn hề hước ở Phượng Hoàng Đài ngày ấy, Chúc Yến Ẩn vì lo Đàm Sơ Thu thầm nghĩ quẩn tự sát bèn đi sang bên quán trà cùng hắn ngồi một lát, bị không ít người giang hồ trông thấy. Tin tức một đồn mười mười đồn trăm, trải qua quá trình gia công và phóng đại, dẫn dần biến tướng thành "Nhị công tử Chúc phủ và thiếu chủ Thương Lãng Bang giao tình khăng khít", nghe ra thậm chí còn chuẩn bị mặc chung một cái quần.
Mà thái độ của Đàm Sư Thu cũng rất ngộ nghĩnh, rất lạ lùng, tuy không thừa nhận nhưng cũng chưa bao giờ phủ nhận, vẫn luôn úp úp mở mở cực kì ái muội. Sau lại vì Chúc Yến Ẩn ngã bệnh phải tạm thời ở lại Bạch Đầu Thành, lá gan của hắn càng mập ra, người khác hỏi còn dám ồ ồ ừ ừ vơ vào một hai câu.
Lúc Triệu Minh Truyền ở Kim Thành từng nghe chính miệng Chúc Yến Ẩn nói không quen Đàm Sơ Thu, đối với tất cả những chuyện đó tự nhiên là mắt lạnh bàng quan, nhưng những người còn lại đâu có biết! Ôm suy nghĩ thà rằng tin là có, thái độ đối với Đàm Sơ Thu tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn có người cố tình bợ đỡ, khom lưng uốn gối với hắn cực kì ton hót, biểu diễn màn tình người ấm lạnh đến cứ phải gọi là tinh tế dễ hiểu.
Chúc Yến Ẩn:...
Triệu Minh Truyền nói: "Ta vốn định ngăn cản, song cảm thấy nên nói chuyện này với hiền đệ trước thì hơn. Vả lại hành vi của Đàm Sơ Thu tuy đáng trách, nhưng xét cho cùng cũng chưa gây ra việc gì đại ác, chẳng qua là hắn tự giành cho mình chút mặt mũi mà thôi, bèn tạm thời nhịn xuống."
Chúc Yến Ẩn nghe mà dở khóc dở cười. Thể diện của mình trong giang hồ cao một cách ái muội khó hiểu, cái này cũng ổn thôi, nhưng tự nhiên lòi ra một sự việc còn càng ái muội khó hiểu hơn... Có điều thứ y muốn hỏi Triệu Minh Truyền không phải chuyện này, mà liên quan tới mê trận.
"Ta nghe nói sau đó hắn tách khỏi đội ngũ đi bái phỏng Thiền Cơ Đại Sư?"
"Đúng, nhưng đó cũng toàn là dựa vào thể diện của hiền đệ, nếu không thiếu chủ của một Thương Lãng Bang nho nhỏ sao có thể lăn lộn trong đám con cháu danh môn kiêu căng ngạo mạn ấy." Triệu Minh Truyền không biết Đàm Sơ Thu đang ở trong đại viện của nông hộ này, vẫn nghĩ là hắn ở chỗ Thiền Cơ Đại Sư.
Chúc Yến Ẩn lại hỏi họ tên của mấy con cháu danh môn kia. Có Thôi Nguy, Lưu Hỉ Dương, Triệu Hồng Cốc và Cát Trường Dã, bốn người này cùng Đàm Sơ Thu rời khỏi đội ngũ Võ Lâm Minh, đến nay chưa quay lại.
Triệu Minh Truyền hàn huyên với Chúc Yến Ẩn thêm một lúc, mãi đến đêm khuya mới đứng dậy cáo từ. Chúc Yến Ẩn đích thân tiễn hắn về, xoay người lập tức đến gõ cửa nhỏ chái Tây, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe bảo ngươi mượn chiêu bài của ta, cậy tiếng lừa gạt ở Võ Lâm Minh?"
Đàm Sơ Thu quả là đã lo ngay ngáy suốt một đường, sợ sau khi Chúc Yến Ẩn biết sẽ giận dữ. Thậm chí còn từng ôm mộng đẹp, cho rằng trong mấy ngày ngắn ngủi nếu mình biết tận dụng thời cơ, thực sự phát triển trở thành tri kỉ tâm đầu ý hợp uống máu ăn thề với Chúc nhị công tử, phải chăng có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này. Nhưng lý tưởng đẫy đà, hiện thực lại gầy đến chỉ còn da bọc xương, một đường này đừng nói là tâm đầu ý hợp, đến cả đối thoại cũng chưa tiến hành được mấy câu. Lúc này bị hai mặt một lời lật tẩy, trốn tránh cũng không được, đành thành thật "ừm" một câu, rồi rất không có tự tin mà giải thích: "Ta chưa từng nói, nào giờ chưa từng, tất cả do những người đó tự tiện võ đoán linh tinh."
Chúc Yến Ẩn không quan tâm đến văn vở mánh khoé của hắn, nghi hoặc: "Ngươi run rẩy cái gì?"
Hai hàm Đàm Sơ Thu đánh canh cách: "Ta ta ta sợ hãi."
Chúc Yến Ẩn đau đầu: "Sợ đến như vậy sao người còn dối trá?"
Đàm Sơ Thu vẫn run: "Vì ta ta ta hư vinh."
Chúc Yến Ẩn:...
Đàm Sơ Thu nhìn y, vẻ mặt đưa đám.
Một cái bao trút giận được võ lâm công nhận sau một đêm đột nhiên hoá phượng hoàng bay lên đầu cành, trở thành món bánh ngọt bằng vàng được người người nâng niu. Cả ngày đi qua Đàm huynh, vòng lại Đàm huynh, gọi đến trái tim bay bổng, cho dù biết rõ tất thảy chỉ là trăng nước trong mơ nhưng lề mề tiếc rẻ không muốn thức dậy, đinh ninh rằng được thơm lây thêm ngày nào hay ngày đó. Thật ra mãi đến khi bị ném vào mê trận trong rừng khô, hắn cũng chưa nghĩ thông tại sao bằng hữu của Chúc nhị công tử và Lệ cung chủ như mình mà có người còn dám hãm hại?
Chúc Yến Ẩn tâm trạng phức tạp: "Ngươi đúng là..."
Đàm Sơ Thu sụt sịt: "Lần sau ta không dám nữa."
Chúc Yến Ẩn ngồi bên bàn: "Thật sự không dám ư, hồi chiều ngươi đã biết Võ Lâm Minh ở dưới chân núi, tại sao nấn ná không chịu về gặp Đàm bang chủ, trái lại cứ ở lì chỗ này, có phải vẫn muốn lợi dụng ta nữa hay không?"
Đàm Sơ Thu một mực phủ nhận, không phải!
Chúc Yến Ẩn: "Vậy ngươi quay về đi."
Đàm Sơ Thu mười phần thê lương: "Chúc huynh, xin ngươi, chỉ một lần này thôi!"
Chúc Yến Ẩn chỉ vào hắn: "Đừng có qua đây! Ngồi xuống!"
Đàm Sơ Thu đành từ bỏ ý tưởng ôm đùi tại hiện trường, một lần nữa ngồi về chỗ, ủ rũ thừa nhận, tuy bản thân đã hạ quyết tâm dối gạt qua chuyện mê trận, nhưng cái lý do "vì lạc đường nên bị tách khỏi những người khác, không thể không quay về một mình" lúc trước nghĩ ra thực sự quá ngu xuẩn hèn yếu, không chỉ khiến phụ thân nổi trận lôi đình mà còn trở thành trò cười cho kẻ khác, nên mới thậm thụt tới lui, muốn cùng Chúc Yến Ẩn, cùng Lệ Tuỳ trở lại Võ Lâm Minh. Như vậy có thể nói thành là trên đường gặp được đội ngũ Vạn Nhận Cung, nghe có phải vẻ vang hơn bao nhiêu không.
Chúc Yến Ẩn hỏi hắn: "Chẳng lẽ ngươi định cứ ăn theo thể diện của người khác để lăn lộn tiếp như vậy mãi?"
Đàm Sơ Thu không hé răng, hắn chưa từng suy nghĩ về điều này.
"Còn chuyện báo thù thì sao?" Chúc Yến Ẩn nói, "Bốn người kia hại ngươi suýt thì mất mạng, ít nhiều cũng phải đòi lại công bằng đi chứ, nếu không có ý định nói cho Đàm bang chủ biết thì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, không thể nào đến việc này cũng trông cậy vào Lệ cung chủ được."
Đàm Sơ Thu kinh sợ biến sắc, liên tục xua tay, ta nào dám!
Lệ cung chủ giúp mình báo thù, nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ tới đâu!
Chúc Yến Ẩn không thương tiếc: "Ngươi không dám nghĩ tới là đúng rồi, ngươi mà dám thì mới thật là hết thuốc chữa."
Đàm Sơ Thu bị dạy dỗ lên bờ xuống ruộng, không còn gì để nói, tiếp tục duy trì điệu bộ cà tím già phơi sương.
"Dù sao trong đêm nay ngươi cũng nhất định phải quay về, xử lý tốt tất cả mọi việc đi." Chúc Yến Ẩn cảnh cáo, "Hơn nữa, không được tiếp tục lợi dụng danh hào của ta."
Đàm Sơ Thu chưa từ bỏ ý định, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: "Thế, thế danh hào của Vạn Nhận Cung thì sao?"
Chúc Yến Ẩn nhã nhặn nhìn thẳng hắn, ngươi tự nghĩ xem?
Bi thương của Đàm Sơ Thu đi lên một tầng cao mới.
Nhưng bi thương thế bi thương nữa cũng chịu, thoạt nhìn Chúc nhị công tử không có một chút linh động chậm chước nào, còn hung dữ thật sự, hắn đành sai đệ tử đi thu dọn hành lý chuẩn bị suốt đêm xuống núi.
Chúc Yến Ẩn đứng bên cửa, nhìn hắn ủ rũ cụp đuôi đi qua đi lại, rất giống một kẻ bị quỷ hút hết tinh khí, thỉnh thoảng còn run run rẩy rẩy, có vẻ rất sợ hãi trước chuyện sắp phải đối mặt, không đành nhẫn tâm bèn nhắc nhở một câu: "Bốn kẻ kia còn chưa quay lại đội ngũ."
"Ta biết." Đàm Sơ Thu gật đầu, "Chuyến này Võ Lâm Minh dãi nắng dầm sương, bọn họ không chịu được khổ nên trên đường đã bàn nhau chuẩn bị đi uống rượu hoa, rồi thuê du thuyền xuôi Bạch Long Giang đi về phía Đông, cuối cùng cưỡi khoái mã theo quan đạo Lâm Châu ra Bắc tập hợp với mọi người."
Như vậy đúng là sẽ nhanh hơn nhiều, thoải mái hơn nhiều nhưng cũng tốn kém hơn rất rất nhiều. Bạc đều do Đàm Sơ Thu thanh toán - không sai, hắn chính là thằng ngu bị bán còn giúp đếm tiền trong truyền thuyết, quả thực càng nghĩ càng thấy bi thương tràn ra.
Chúc Yến Ẩn thấy đã như vậy rồi người này còn chưa thông suốt, đành phải tiếp tục giáo dục: "Ngươi chỉ muốn gạt Đàm bang chủ, tránh cho sau khi ông ấy biết được sự thật sẽ đau lòng. Vậy có gì cần thiết phải nói mình bị lạc đường, giữa lạc đường và Vạn Nhận Cung, chẳng lẽ không tìm được cái cớ thứ ba?"
Đàm Sơ Thu: "Hả?"
Chúc Yến Ẩn: "Được rồi, ngươi đi đi."
Đàm Sơ Thu chỗ hiểu chỗ tịt nhưng vẫn chưa dám: "Thế nhỡ may bốn người bọn họ về rồi thì sao?"
Chúc Yến Ẩn nghẹn họng một chút, phục thật sự: "Đám người kia ném ngươi vào mê trận trong rừng khô nói từ góc độ nào cũng không chiếm lý. Lúc này ngươi bình an vô sự quay về lại còn sợ bọn họ, chẳng lẽ không phải là bọn họ nên sợ ngươi sao?"
Đàm Sơ Thu nghĩ ngợi, hình như cũng cũng cũng đúng.
Vì thế hắn đưa ra yêu cầu mới: "Chi bằng Chúc huynh đóng vai cha ta, nghe ta luyện tập viện cớ một lần, nói bọn họ kéo nhau đi chơi gái uống rượu, ta không thèm thông đồng làm bậy nên giận dữ bỏ về, có được không?"
Chúc Yến Ẩn bị đứa con trai từ trên trời rơi xuống này làm cho hết hồn, vội vàng sai gia đinh nhét Đàm Sơ Thu vào xe ngựa, rầm rập tiễn ra.
Lệ Tuỳ trên nóc nhà đột nhiên khẽ cười một tiếng.
Chúc Yến Ẩn đứng khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có chút ngạc nhiên.
Lệ Tuỳ ngồi đó khá lâu rồi, cũng đã nghe hết hai người trò chuyện, lúc này nhìn thấy lùm-tuyết-trắng dưới ánh trăng, đột nhiên sinh ra cảm giác an nhàn thoải mái, hỏi y: "Nếu Đàm Sơ Thu quay về vẫn vin vào tên tuổi của ngươi thì sao?"
Chúc Yến Ẩn chắc như bắp: "Hắn không dám."
Lệ Tuỳ nhướng mày: "Tại sao không dám, ngươi cứ làm như giết được hắn thật?"
Chúc Nhị công tử thầm nhủ, ta không thể, nhưng ngươi có thể.
Lệ Tuỳ đoán ra suy nghĩ của đối phương, không so đo nhiều, thậm chí còn cười rộ lên.
Thật ra ngũ quan của hắn không hề hung ác, ngược lại, rất anh tuấn đoan chính, kiểu mà đi ở trên đường sẽ được các bà các bác khen là người trẻ tuổi đẹp trai. Nhưng bình thường lại không có nhiều biểu cảm, toàn thân còn luôn mang đồ đen, đằng đằng sát khí, cho nên cả giang hồ mới quy chụp hắn là hung thần ác sát. Lúc này, cười lên dưới ánh trăng, phải nói như thế nào đây, lạ lùng thay còn có một chút xinh đẹp, không hề giống đại phản diện giết người trong thoại bản nữa, giống một loài yêu tinh nào đó, chỉ xuất hiện lúc nửa đêm - môi hồng răng trắng, chuyên câu hồn đoạt phách người ta loài đấy đấy.
Lệ Tùy hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì?"
Chúc nhị công tử khó mà nói ta đang cảm khái nhan sắc của ngươi, nhỡ may bị đánh thì sao, đành phải đưa đẩy một câu: "Ta đang nghĩ đến Võ Lâm Minh."
Lệ Tuỳ gật gật đầu: "Lên đây."
Chúc Yến Ẩn sai người đi tìm thang, sau khi leo nên nóc nhà mới phát hiện ra trên đó còn lăn lóc mấy vò rượu nhỏ: "Ngươi uống rượu?"
"Chưa say." Lệ Tuỳ vốn định ném cho y nửa vò, sau lại nhớ ra cậu ấm Giang Nam rất nhiễu sự bèn uống một mình, "Đây là Sương Nhiễm ngon nhất mùa hạ này."
Chúc Yến Ẩn rất thích hai chữ ấy, Sương Nhiễm.
Yên ngưng viễn tụ liệt hàn thuý, sương nhiễm sơ lâm đoạ toái hồng.
Hay.
Lệ Tuỳ nhìn y một cái: "Ngươi thích Võ Lâm Minh?"
Chúc Yến Ẩn ngẫm nghĩ, trả lời: "Ta thích Võ Lâm Minh trong sách."
Còn trong thực tế, cái ở chân núi ấy, luôn tạo cảm giác có chút mù mịt chướng khí.
Lệ Tuỳ ném vò rỗng sang một bên: "Ngươi không thích, ta cũng không thích. Nhưng nếu muốn diệt trừ Ma Giáo, nhất định phải liên thủ với bọn họ."
Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, con người này quả nhiên là uống say rồi, nếu không dựa theo tác phong hành sự nhất quán của đại ma vương, chẳng phải là nên mặt mày coi khinh mà "Võ Lâm Minh chỉ tổ vướng tay vướng chân, một mình ta cũng có thể dùng đại chiêu san bằng cả toà Phần Hoả Điện" hay sao?
Ánh mắt Lệ Tuỳ khuất dưới ánh trăng, không nhìn ra say tỉnh, tiếp tục nhàn nhạt nói: "Ta đoán đám người dưới chân núi kia, có ít nhất tám phần muốn giết ta."
Chúc Yến Ẩn vội vàng nói: "Không có không có." Tuy mọi người đều rất sợ ngươi, nhưng ta thấy thâm tâm vẫn là vô cùng ngưỡng mộ, dựa dẫm còn không kịp, sao có thể động sát ý? Huống hồ ước chừng cũng chẳng ai có lá gan ấy.
"Không quan trọng." Lệ Tuỳ nhắm mắt, "Sau khi giết Xích Thiên, ta cũng sẽ chết thôi."
Chúc Yến Ẩn không hiểu, cái này lại là căn cứ vào đâu mà nói? Y cẩn thận quan sát người bên cạnh một chút: "Giết Xích Thiên rồi, Võ Lâm Trung Nguyên sẽ yên ổn trở lại. Cho dù Lệ Cung chủ không muốn lăn lộn giang hồ nữa, ít nhất cũng có thể rửa tay chậu vàng tiếp tục cuộc sống." Trong thoại bản đều viết như vậy, trở về điền viên, trải qua quãng đời còn lại, tự nhiên đi móc vào đại sự sống chết gì ở đây.
Lệ Tuỳ nhìn y, nhìn một lát, lại cười, vươn tay bóp mặt đối phương, làm như rất quen nhà quen cửa: "Ngươi cho rằng giết Xích Thiên dễ như vậy? Chuyện đó, phải đánh đổi bằng mạng của ta. Lần này Võ Lâm Minh tình nguyện cùng lên phía Bắc, thật ra ta nên nói một tiếng cảm ơn."
Chúc Yến Ẩn càng nghe càng mông lung.
Lệ Tuỳ thở dài, dường như vô cùng mệt mỏi, cả người dựa sang, cứ như vậy ngủ rồi.
Ngủ không một chút băn khoăn.
Ánh trăng trên bầu trời đêm nay đỏ đến quỷ dị.
Sự việc xảy ra trong đêm nay cũng thật quỷ dị.
Chúc Nhị công tử trắng tuyết ôm gáy đại ma đầu, hoàn toàn chưa hiểu rõ tiền căn hậu quả.
Cũng hoàn toàn không dám cử động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook