Giang Hồ Đoạt Kiếp
-
Chương 13: Ẩn họa cuồng tình
Tiêu Lân đứng ngoài mái hiên thủy xá nhìn vào.
Tu Di quay lưng về phía chàng dõi mắt nhìn ra Thạch Hồ. Mặc dù chỉ nhìn từ phía sau lưng của Tu Di thôi, nhưng Tiêu Lân vẫn cảm thấy ngây ngất trước dáng vẻ mảnh mai thoát tục của nàng. Nếu nhan sắc của nàng khiến cho hoa phải nhường, nguyệt phải thẹn thì vóc dáng của Tu Di là một vẻ đẹp hoàn mỹ mà chẳng một họa nhân nào có thể phóng họa lại được.
Tiêu Lân cảm nhận tim mình đập mạnh hơn bình thường. Chàng nghĩ thầm :
- Chính bản thân mình còn ngây ngất bởi nhan sắc siêu phàm thoát tục của Tu Di. Hỏi sao lão Khấu Đà Tử không bị chứ. Đã là mỹ nhân thì đã có sức quyến rũ nam nhân rồi, huống chi nàng còn là trang giai nhân tuyệt sắc hoa phải nhường, nguyệt phải thẹn.
Tiêu Lân cứ đứng đó ngắm nhìn Tu Di từ sau lưng mà không nói gì. Những ý tưởng chàng sắp xếp trong đầu để nói với nàng giờ đây tan biến chẳng để lại gì trong đầu.
Ngạc Tu Di ôn nhu nói :
- Công tử đứng mãi bên ngoài như thế sao?
Tiêu Lân nhỏ nhẹ đáp lời nàng :
- Nếu cô nương là tại hạ tất hiểu vì sao tại hạ cứ muốn đứng mãi ngoài này.
Nói thì nói vậy, nhưng chân Tiêu Lân lại bước vào gian thủy xá. Một làn gió nhẹ từ Thạch Hồ thổi vào đem theo mùi xạ hương từ cơ thể nàng phả ra xông vào khứu giác Tiêu Lân.
Cảm nhận được mùi xạ hương này, Tiêu Lân phồng ngực hít thật sâu như muốn thu tóm toàn bộ mùi xạ hương kia vào khứu giác mình.
Chàng nghĩ thầm :
- Không biết nàng ta có hiểu tâm trạng lúc này của mình như thế nào không nhỉ.
Ý nghĩ kia vừa lướt qua tâm thức thì Tu Di cũng từ từ quay lại. Khi đối diện với nàng, Tiêu Lân mới cảm thấy thất vọng, bởi giờ đây đã có một chiếc rèm lụa che mặt nàng chỉ còn chừa lại đôi thu nhãn to tròn, đen láy, tinh anh.
Tiêu Lân ôm quyền xá rồi nói :
- Tiêu Lân những tưởng đâu không còn cơ hội gặp lại cô nương nữa.
- Công tử muốn gặp Tu Di lắm à?
Tiêu Lân cười giả lả rồi nói :
- Ai cũng thế thôi chứ không riêng gì tại hạ.
Nàng chắp tay sau lưng nhìn Tiêu Lân nói :
- Sao công tử lại muốn gặp Tu Di?
Chàng xoa tay :
- Bởi tại hạ là nam nhân.
- Hễ nam nhân thì muốn gặp Tu Di sao?
- Tất nhiên rồi.
- Công tử có thể cho Tu Di biết lý do không?
- Lý do rất đơn giản thế mà cô nương lại không nghĩ ra à. Người ta ví nữ nhân như đóa hoa đẹp để khoe sắc khoe hương với cuộc đời này. Còn nam nhân thì là những cánh bướm, con ong đi tìm hoa đẹp. Cô nương là đóa hoa đẹp nhất trong muôn vàn đóa hoa. Nên bướm và ong phải tìm đến. Tiêu Lân là một trong những cánh bướm, con ong đó.
- Tiêu Lân công tử vì sắc tìm đến Tu Di?
Đôi chân mày Tiêu Lân nhướng lên. Chàng nhỏ nhẹ nói :
- Nam nhân không vì sắc ư... Tại hạ không phải là hạng người không vì sắc, cũng không phải là hạng người háo sắc mà là hạng người khác.
Nàng bước đến trước mặt chàng :
- Công tử là hạng người gì nào?
- Tiêu Lân là hạng người yêu sắc và yêu hoa. Yêu sắc đẹp của nữ nhân thì cũng chẳng khác gì vì sắc, nếu không muốn nói là háo sắc.
Tiêu Lân khoát tay :
- Không không... Cô nương hiểu lầm tại hạ rồi. Yêu sắc không phải là kẻ háo sắc đâu mà là người biết chiêm ngưỡng cái đẹp trong cuộc đời này. Phàm những gã không biết chiêm ngưỡng cái đẹp mới là kẻ háo sắc, phàm kẻ háo sắc thì dung tục, còn tại hạ biết trân trọng cái đẹp.
- Tiêu Lân tự cho mình là kẻ thanh cao?
- Đôi lúc tại hạ cũng nghĩ như vậy.
- Sao lại là đôi lúc. Vậy lúc nào công tử sẽ là người không thanh cao nào?
Tiêu Lân ve cằm nhìn nàng, nhỏ nhẹ nói :
- Ơ... Thì những lúc không gặp được Tu Di cô nương.
Nàng lườm Tiêu Lân :
- Công tử đúng là kẻ có miệng lưỡi.
Tiêu Lân giả lả cười rồi nói :
- Nếu không có miệng và lưỡi thì tại hạ đã là một quái nhân quái gở. May mắn tại hạ không phải là gã quái nhân đó.
Nàng nheo mày :
- Ý Tu Di nói khác.
- Và Tiêu Lân cũng có quyền nghĩ khác ý niệm câu nói của nàng.
- Ta không bàn đến chuyện này nữa. Công tử biết vì sao Tu Di phải truyền âm nhập mật nhắn công tử đến gặp Tu Di không?
Tiêu Lân lắc đầu nói :
- Nếu như Tiêu Lân biết thì đã không đến đây.
Chàng vỗ vào trán mình :
- À không... Dù không cho biết thì Tiêu Lân cũng phải đến. Dù sao gặp cô nương vẫn thích hơn là gặp lão Đà huynh.
- Công tử lại sắp lái câu chuyện vào một vấn đề khác.
Chàng gượng cười ôm quyền nói :
- Vậy cô nương gặp Tiêu Lân vì cái gì nào?
- Muốn cảnh báo cho công tử biết nguy hiểm đang bên cạnh công tử.
Tiêu Lân nhìn qua trái, rồi lại nhìn sang phải, chàng nhìn lại Tu Di :
- Tại hạ có thấy nguy hiểm gì đâu.
- Công tử tất nhiên không thấy nguy hiểm nhưng Tu Di thì thấy.
- Thế cô nương thấy nguy hiểm gì nào? Có thể cho Tiêu Lân biết đặng né tránh không.
- Công tử còn nhớ vị phu nhân ngồi trong kiệu đã chạm mặt với công tử không?
Tiêu Lân nheo mày :
- Vị phu nhân ngồi trong kiệu hoa do tám nàng cung nữ khiêng đó phải không?
- Đúng...
- Bộ mụ ta là kẻ thù của tại hạ à... Là người định giết tại hạ sao?
Tu Di lắc đầu :
- Không là kẻ thù của công tử, cũng không phải là người muốn giết công tử, nhưng công tử phải tránh xa người đó. Vì vị phu nhân đó chính là Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc.
Tiêu Lân nheo mày lắc đầu :
- Cô nương nói, tại hạ không hiểu được ý của cô nương. Cứ là Huyền cung Cung chủ thì Tiêu Lân phải tránh xa ư. Lạ thật đó.
Tu Di gật đầu :
- Nếu công tử không muốn biến thành nô tình của Huyền cung Cung chủ một trong Tứ đỉnh thiên can.
- Nô tình...
Đôi chân mày Tiêu Lân nhíu lại :
- Nô tình là gì...
Tiêu Lân mỉm cười :
- Được rồi... Tiêu Lân không cần biết nô tình là gì... Nhưng sẽ nghe theo lời chỉ huấn của cô nương mà tránh xa Huyền cung Cung chủ.
Chàng nhìn Tu Di :
- Nhưng chỉ có một cách duy nhất tại hạ tránh xa được Huyền cung Cung chủ là đi cùng với cô nương. Tu Di đi đâu, Tiêu Lân đi đó vậy.
- Tu Di sẽ đưa công tử về Linh Sơn.
- Linh Sơn ở đâu?
- Công tử không biết Linh Sơn à.
Tiêu Lân gật đầu :
- Tại hạ không biết Linh Sơn. Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Lân sống ở Đào Viên thôn. Nên không biết Linh Sơn ở đâu. Nhưng Tu Di đi đâu thì Tiêu Lân sẽ đi đó. Dù có phải ra quan ngoại thì Tiêu Lân cũng sẽ theo nàng mà.
- Công tử ngoan ngoãn như vậy ư.
- Với Tu Di, Tiêu Lân rất ngoan ngoãn.
Nàng nheo mày :
- Tại sao công tử lại ngoan ngoãn với Tu Di?
- Tại hạ đã nói với Tu Di cô nương rồi... Cô nương còn hỏi lại Tiêu Lân nữa.
Tiêu Lân mỉm cười nói tiếp :
- Tại hạ vốn là người yêu cái đẹp, ngưỡng mộ cái đẹp. Mà Tu Di là hiện thân của cái đẹp nên buộc Tiêu Lân phải ngoan ngoãn.
Nghe Tiêu Lân thốt câu này, Tu Di quay mặt nhìn ra Thạch Hồ. Nàng cảm nhận hai má mình nóng bừng e thẹn.
- Hy vọng công tử sẽ giữ mãi sự ngoan ngoãn này đối với Tu Di.
- Tiêu Lân sẽ không thay đổi.
- Chúng ta sẽ lên đường đi Linh Sơn ngay bây giờ chứ.
Tu Di lắc đầu :
- Tu Di còn một việc phải làm.
Tiêu Lân hỏi :
- Việc gì?
- Tu Di phải tìm một người.
Mặt Tiêu Lân sa sầm. Chàng nghĩ ngay đến lão Khấu Đà Tử, nhưng lại không nói ẩn ý trong đầu mình mà hỏi Tu Di.
- Nàng có ý tìm ai?
- Người này cũng là một trong Tứ đỉnh thiên can.
Tiêu Lân nhìn sững Tu Di, chàng nghĩ thầm :
- Ta đoán không sai.
Ý niệm đó lướt qua, Tiêu Lân hỏi :
- Cô nương có thể nói cho tại hạ nghe rõ tên người đó không? Biết đâu chừng, Tiêu Lân có thể giúp được cho cô nương.
Tu Di nghiêm giọng nói :
- Hành tung của người này rất kỳ bí, lại xuất quỷ nhập thần. Không thể nào gặp được nếu như y không muốn gặp chúng ta.
Tiêu Lân cướp lời nàng :
- Phải chăng người mà Tu Di định nói là Khấu Đà Tử Bang chủ Cái bang?
Nàng nhìn sững Tiêu Lân :
- Tiêu công tử cũng biết lão Khấu Đà Tử à?
Tiêu Lân nhìn nàng. Chàng gượng gật đầu giả lả cười rồi nói :
- Tại hạ có biết qua loa lão Khấu Đà Tử thôi.
Vừa đáp lời nàng, Tiêu Lân vừa nghĩ thầm :
- “Thật là không sao hiểu nổi... Đạo lý gia phong đảo lộn hết trơn rồi. Một trang giai nhân sắc nước hương trời. Một mỹ nhân tuyệt thế tuổi trạc với mình mà lại đi yêu lão Đà Tử Bang chủ Cái bang. Ta thật không hiểu nổi?”
Tiêu Lân vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm Ngạc Tu Di.
Tu Di cau mày :
- Công tử đang nghĩ gì mà nhìn Tu Di chăm chăm vậy?
Tiêu Lân gượng cười nói :
- Tại hạ thiết nghĩ Tu Di không nên tìm gặp lão Đà Tử.
- Sao lại không nên?
Tiêu Lân lúng túng đáp lời nàng :
- Ơ... ý của tại hạ thế thôi.
Chàng nhìn nàng, ôn nhu nói :
- Thế Tu Di tìm lão Đà Tử có chuyện gì không?
- Đây là chuyện riêng của Tu Di. Tiêu Lân công tử không cần biết làm gì.
Tiêu Lân buông tiếng thở dài. Chàng nhìn nàng nheo mày nghĩ thầm :
- “Đúng là quái gở thật. Chẳng biết lão Đà Tử ôn dịch nói ngon nói ngọt gì với nàng... Lão đã làm gì khiến cho Tu Di lại để mắt đến lão chứ? Mình đường đường là một mỹ nam tử, lại trẻ trung hơn lão ôn dịch đó thế mà nàng lại dửng dưng, mà một mực đi tìm lão ôn dịch.Thật không thể nào hiểu nổi mà lý giải được chuyện này. Tình yêu của con người đảo lộn hết tất cả rồi...”
Chàng vừa nghĩ vừa lắc đầu.
Tu Di bước đến bên cạnh Tiêu Lân :
- Tiêu Lân công tử biết lão Đà Tử ở đâu không?
Tiêu Lân ngập ngừng rồi nói :
- Ơ... Thì Tu Di biết rồi đó. Hành tung của lão Đà Tử bất định, lại xuất quỷ nhập thần. Lão Đà Tử không muốn gặp ai thì nhất định người đó sẽ không gặp được.
Thấy ánh mắt nàng lộ vẻ lo lắng.
Tiêu Lân nói :
- Tu Di... Nàng không nên quá lo lắng làm gì... Hôm nay không gặp thì ngày mai cũng gặp thôi. Đâu có gì gấp gáp. Tại hạ có cách giúp nàng gặp lão Đà Tử.
- Công tử có cách gì?
- Ơ... Thì lão Đà Tử là Bang chủ Cái bang... Tiêu Lân và nàng cứ đến thẳng Tam Tông miếu trong ngày rằm tháng Bảy tất sẽ gặp lão Đà Tử thôi.
Tu Di lắc đầu :
- Không được...
- Sao lại không được?
- Tu Di phải gặp Khấu Đà Tử Bang chủ Cái bang trước ngày rằm Vu Lan.
Tiêu Lân cau mày. Chàng quay mặt nhìn ra Thạch Hồ, nhẩm nói :
- Lão ôn dịch thật là tốt phúc hơn mình. Tuổi đã xế chiều mà lại được một trang tuyệt thế giai nhân yêu đến như vậy. Hỏi sao lão không tương tư cho đặng...
Tu Di thấy Tiêu Lân liền hỏi :
- Công tử đang nghĩ gì?
Chàng quay lại nhìn nàng, gượng cười :
- Tại hạ đang nghĩ về câu “Nhất nhật bất kiến như tam thu hồ”.
- Sao công tử bỗng dưng nghĩ đến câu đó?
- Tại hạ cũng không biết nữa. Nhưng gì thì gì, tại hạ cũng sẽ giúp Tu Di.
Tiêu Lân nheo mày :
- Tiêu Lân có cách thứ hai rồi.
- Cách gì?
- Tiêu Lân biết lão Đà Tử Bang chủ Cái bang là con sâu rượu. Lại là con sâu biết thưởng thức rượu ngon. Tiêu Lân và Tu Di cô nương chỉ cần phục lão ở Dương Châu Lạc tửu lâu, nhất định sẽ gặp được Bang chủ Cái bang Khấu Đà Tử thôi.
- Phục ở Dương Châu Lạc tửu lâu?
Tiêu Lân, gật đầu :
- Đúng rồi... Khi lão uống hết rượu trong bầu hồ lô nhất định sẽ mò đến Dương Châu Lạc tửu lâu.
- Công tử biết Khấu Đà Tử bang chủ thích uống rượu ở Dương Châu Lạc tửu lâu.
- Gã Cái bang nào mà không thích uống rượu. Bởi vì họ đều là hũ hèm nên mới phải chịu số phận khất thực, lạy ông đi qua, lạy bà đi lại đó mà Khấu Đâ Tử Bang chủ là con sâu rượu nặng nữa, vì lão là chúa ăn mày. Nhất định Khấu Đà Tử sẽ đến đó.
Tu Di nghiêm giọng nói :
- Tu Di lại muốn mau chóng rời khỏi Dương Châu càng sớm càng tốt.
Tiêu Lân cau mày:
- Tu Di muốn rời khỏi Dương Châu lắm à. Tại sao vậy? Dương Châu phong cảnh hữu tình thơ mộng cũng đáng để cho một trang tuyệt sắc như nàng lưu bước lắm chứ.
- Nếu không có sự xuất hiện của Huyền cung Cung chủ thì Tu Di không ngại. Nhưng giờ thì mụ ấy đã có mặt ở đây. Chúng ta không nên lưu lại Dương Châu.
Tiêu Lân nhìn nàng hỏi :
- Tu Di lo cho Tiêu Lân hay là lo cho Khấu Đà Tử huynh.
- Cả hai.
Mặt chàng sa sầm. Tiêu Lân vừa khoát tay vừa nói :
- Được rồi... Được rồi... Tu Di không cần lo liệu cho Tiêu Lân... Lo cho Khấu Đà Tử bang chủ được rồi. Tại hạ tự lo cho mình.
Nàng cướp lời chàng.
- Không được, Tu Di đã nhận di ngôn của sư mẫu.
Tiêu Lân nghĩ thầm :
- “Hóa ra nàng ta vì sư mẫu mà nghĩ đến mình. Nếu vậy mình cũng chẳng làm phiền đến nàng ta nữa làm gì”.
Tiêu Lân trang trọng nói :
- Muốn tìm lão Khấu Đà Tử, tại hạ nghĩ chỉ còn một cách đó mà thôi.
- Tu Di có cái khó khi đặt chân vào Dương Châu Lạc tửu lâu.
- Tại hạ biết cái khó của Tu Di rồi. Phải chăng nàng sợ bước vào Lạc tửu lâu sẽ tạo sự chú ý của nàng với bọn sâu rượu chớ gì. Đúng không...
Tu Di gật đầu :
- Tu Di không muốn sự xuất hiện của mình tạo ra náo loạn trong Dương Châu Lạc tửu lâu.
- Chuyện gì chứ chuyện đó đâu có khó gì.
- Theo công tử, Tu Di phải làm gì để tránh gieo sự chú ý của mọi người vào Tu Di.
Tiêu Lân xoa tay nhìn nàng nói :
- Có gì đâu, Tu Di chỉ cần hóa trang thành một tiểu nữ Cái bang hôi thúi thì chẳng ai nhìn tới nàng.
Đôi chân mày của Tu Di nhíu lại. Nàng nhìn Tiêu Lân :
- Không... Tu Di không muốn hóa trang làm bang chúng Cái bang.
Nghe nàng nói, Tiêu Lân nhìn nàng cười mỉm. Chàng nghĩ thầm :
- “Đã yêu lão ăn mày chúa, chẳng sớm thì muộn cũng là ăn mày chúa còn ngại ngùng làm gì nữa”.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng chàng lại nói khác với Tu Di :
- Nếu nàng không muốn cải trang thành bang chúng Cái bang thì vẫn có cách khác.
- Cách gì?
- Tại sao Tu Di lại không là một mỹ nam tử xinh đẹp chớ. Chỉ cần nàng hóa trang thành nam nhân, tại hạ đoan chắc của nữ nhân ở Dương Châu sẽ bâu lấy nàng.
Tu Di suy nghĩ rồi gật đầu :
- Thôi được. Tu Di sẽ hóa trang thành nam nhân.
Tiêu Lân nhìn nàng nghĩ thầm :
- “Người ta đúng là vì chữ tình quên cả bản thân mình. Ôi tình yêu thật là có sức mạnh kinh khủng”.
Nhìn lại Tu Di, Tiêu Lân nói :
- Vậy xem như Tiêu Lân và Tu Di đã thỏa thuận với nhau rồi. Tiêu Lân sẽ đi tìm một bộ nho sinh hóa trang cho nàng.
Nói rồi chàng dợm bước rời gian thủy xá thì bất ngờ có hai chiếc áo trắng lướt đến. Hai ả cung nữ đứng ngay bên ngoài gian thủy xá.
Cả hai cùng ôm quyền hướng về phía Tiêu Lân, cùng nói :
- Nhất thiên nhất địa duy ngã độc tôn, Huyền cung Cung chủ phái Yến Yến và Tảo Tảo đến đây thỉnh công tử đến hầu kiến người.
Tiêu Lân nhìn lại Tu Di rồi mới quay sang đối mặt với Yến Yến và Tảo Tảo.
Chàng nheo mày nói :
- Hai nàng vừa nói cái gì?
Yến Yến và Tảo Tảo cùng lặp lại câu nói của mình chẳng khác gì hai con vẹt đang học nói.
- Nhất thiên nhất địa, duy ngã độc tôn Huyền cung Cung chủ phái Yến Yến và Tảo Tảo đến để thỉnh công tử hầu kiến người.
Tiêu Lân phá lên cười.
Mặc dù nghe chàng cười nhưng Yến Yến và Tảo Tảo vẫn không biểu lộ chút biểu cảm nào ra mặt. hai người vẫn ôm quyền như hai ả nô nữ đang hầu chờ nghe phán lệnh của Tiêu Lân.
Tiêu Lân bước đến đối mặt với họ :
- Nhị vị cô nương... Tại hạ chẳng hề biết Huyền cung Cung chủ là ai, cũng chẳng có quan hệ gì với Huyền cung Cung chủ... Chắc chắn nhị vị cô nương đây đã lầm người rồi.
Yến Yến nhìn Tiêu Lân nói :
- Huyền cung Cung chủ là người ngồi trong kiệu hồi nảy công tử đã diện kiến.
- Hóa ra là vậy.
Chàng ôm quyền nói :
- Tại hạ là người bàng quan đi đường, vô tình chạm mặt với Cung chủ. Thiết tưởng cũng chẳng có chuyện gì đáng để tại hạ đến hầu kiến Cung chủ. Huống chi lúc này Tiêu thiếu gia còn có chuyện phải làm không thể đến hầu kiến Cung chủ được. Phiền nhị vị cô nương về bẩm báo lại với Cung chủ.
Tảo Tảo nhìn chàng nói :
- Cung chủ đã phán lệnh, công tử phải đến hầu kiến người.
- Phán lệnh là sao chứ. Chẳng lẽ gặp tại hạ một lần trên đường, Huyền cung Cung chủ có thể phán lệnh được ư!
Yến Yến nói :
- Không thể cãi lại lệnh của Cung chủ.
Tiêu Lân cau mày buột miệng nói :
- Quái gở thật...
Chẳng ôm quyền :
- Tại hạ mạo phạm hỏi nhị vị cô nương... Huyền cung Cung chủ lấy cái gì mà phán lệnh cho Tiêu thiếu gia nào.
Tiêu Lân nhún vai :
- Thiếu gia đâu phải là người của Huyền cung như nhị vị cô nương mà Cung chủ có thể phán lệnh cho bổn thiếu gia.
Tảo Tảo từ tốn đáp lời chàng :
- Cung chủ là Thánh mẫu trong võ lâm... Khi đã phán lệnh thì không một ai dám cãi lệnh. Công tử phải theo Yến Yến và Tảo Tảo về hầu kiến Cung chủ.
Tiêu Lân nhăn mặt nói :
- Thánh mẫu Cung chủ phán lệnh cho tại hạ... Và tại hạ phải nghe theo chỉ ngôn đó không được phép kháng lại?
Yến Yến và Tảo Tảo đồng gật đầu.
Tiêu Lân gãi đầu nói :
- Cung chủ của nhị vị cô nương là đương kim Thánh thượng chắc.
Chàng cười khẩy rồi nói tiếp.
- Có đúng vậy không?
Yến Yến và Tảo Tảo thừ mặt không đáp lời chàng.
Tiêu Lân nhìn hai người nói tiếp :
- Nhị vị cô nương không trả lời được câu hỏi của bổn thiếu gia, chứng tỏ Cung chủ của nhị vị cô nương không phải là đương kim Thánh thượng. Đã không phải là đương kim Thánh thượng thì không thể phán lệnh mà buộc người khác phải nghe theo ý cửa mình. Cho dù là thánh mẫu, hay đương kim Hoàng hậu đi nữa cũng không phải lúc nào muốn phán là phán.
Chàng ve cằm :
- Trong kinh thư có câu “Thượng bất chính, hạ tất loạn”. Nhị vị cô nương nên về bẩm tấu lại cho Cung chủ biết.Còn bổn thiếu gia lúc này có chuyện phải làm, không có thời gian đến hầu Cung chủ một người vô tình gặp ngoài đường.
Chàng ôm quyền xá :
- Tại hạ xin tiễn nhị vị cô nương.
Yến Yến và Tảo Tần nhìn Tiêu Lân.
Tảo Tảo nói :
- Thánh mẫu Huyền cung Cung chủ phán lệnh, công tử cãi lại ý của người.
Tiêu Lân khoát tay :
- Tại hạ đã nói rồi. Không phải cải nhưng lúc này thì bổn thiếu gia chưa có ý đến hầu kiến thánh mẫu gì đó. Khi nào bổn thiếu gia thích thì sẽ đến thôi.
Yến Yến nói :
- Công tử không thể cãi lại ý muốn của Thánh mẫu Cung chủ. Công tử không tự đến thì Yến Yến và Tảo Tảo sẽ buộc công tử phải đến hầu kiến thánh mẫu.
Thấy Yến Yến và Tảo Tảo toan lướt đến, Tiêu Lân khoát tay :
- Hê... Khoan... Nhị vị cô nương định bức ép tại hạ phải đi ư?
- Công tử không thể cãi lại chỉ ngôn của Thánh mẫu.
Yến Yến nói dứt câu cùng với Tảo Tảo toan lướt đến khống chế Tiêu Lân.
Nhưng Ngạc Tu Di đâu để cho hai nàng làm được điều đó. Nàng vỗ hai đạo phách không chưởng buộc Yến Yến và Tảo Tảo phải thối bộ về chỗ cũ.
Tu Di bước đến bên Tiêu Lân. Nàng từ tốn nói :
- Tiêu công tử sẽ không đi đâu cả.
Yến Yến và Tảo Tảo nhìn Tu Di.
Yến Yến nói :
- Quỷ nữ. Ngươi dám cãi lại ý của Thánh mẫu Cung chủ ư. Ngươi chắc hết muốn sống rồi.
Yến Yến vừa nói vừa dựng ngọc thủ vỗ đến Tu Di hai đạo nhu chưởng vô thanh, vô sắc.
Tu Di không né tránh mà dựng chưởng ảnh đón thẳng đỡ thẳng vào hai đạo nhu chưởng của Yến Yến.
Mặc dù hai đạo nhu chưởng của Yến Yến chẳng hề có chút uy lực nào nhưng khi chạm vào hai đạo phách không chưởng của Ngạc Tu Di thì ngay lập tức một tiếng sấm nổ ra, làm đinh tai nhức óc Tiêu Lân.
Ầm...
Tiêu Lân đoan chắc rằng Tu Di sẽ thắng hai ả cung nữ này dễ dàng, nhưng mọi sự ngược lại không như chàng tưởng tượng ra. Mặc dù Yến Yến chỉ là một cung nữ bình thường thôi, nhưng lại là cung nữ của một trong Tứ đỉnh thiên can, nên võ công lẫn nội lực của nàng đâu phải tầm thường, nếu không muốn nói là cao hơn hẳn Tu Di một bậc.
Đỡ thẳng một chưởng của Yến Yến, Tu Di liên tục thối liền ba bộ, trong khi Yến Yến chỉ thối lại đúng một bộ. Mai tóc dài óng ả của Ngạc Tu Di bung ra, xõa xuống đến tận thắt lưng.
Tảo Tảo nói :
- Bản lãnh của quỷ nữ chỉ có bấy nhiêu mà muốn cãi lại ý ngôn của Thánh mẫu Cung chủ. Quỷ nữ đúng là muốn chết.
Tảo Tảo nói dứt lời, dựng ngọc thủ toan phát tác sát chưởng kết liễu sinh mạng của Tu Di. Tình thế Tu Di chẳng khác nào ngàn cân treo đầu sợi tóc.
Nàng vừa mới đỡ một chưởng với Yến Yến, huyết lưu trong kinh mạch còn lộn nhào, chưa kịp điều hòa, và cũng chưa kịp đề khí vận công vào đan điền thì Tảo Tảo lại phát động chưởng công.
Trong tình thế chẳng đặng đừng đó, Tiêu Lân buộc phải lách bộ bước sang trái án ngữ trước mặt Tu Di. Chàng vỗ song thủ tới nhưng khốn nỗi lại chẳng có khí kình phát ra.
Phía bên kia Tảo Tảo đã phát động chưởng công. Tiêu Lân thấy áp lực vồ đến vùng thượng đẳng của mình, không khỏi than thầm :
- “Mình tiêu tùng rồi”.
Những tưởng đâu chưởng khí của Tảo Tảo sẽ tước mất mạng Tiêu Lân, nhưng thật bất ngờ nàng đã thu hồi chưởng khí chỉ còn để lại luồng gió thoảng thổi qua chàng.
Mặc dù chỉ là luồng gió thoảng thôi nhưng Tiêu Lân không khỏi rùng mình.
Tảo Tảo rút chưởng công lại nhìn Tiêu Lân. Nàng gắt giọng nói :
- Công tử tránh ra, để Tảo Tảo lấy mạng quỷ nữ kia.
Tiêu Lân lắc đầu :
- Tại hạ không cho nhị vị cô nương lấy mạng Tu Di đó. Được không nào.
Yến Yến và Tảo Tảo lộ rõ vẻ lúng túng và bối rối. Yến Yến nói :
- Nếu không có chỉ ngôn của Thánh mẫu Cung chủ thì Yến Yến và Tảo Tảo sẽ lấy mạng công tử.
Tiêu Lân nhìn hai nàng mỉm cười nói :
- Hóa ra nhị vị cô nương đã nhận được chỉ ngôn của Thánh mẫu Cung chủ không được làm hại đến bổn thiếu gia.
Tảo Tảo nói :
- Không sai. Nếu không có chỉ ngôn thì Yến Yến và Tảo Tảo không tha cho công tử đâu.
Tiêu Lân ve cằm nói :
- Vậy bổn thiếu gia nói, hai nàng có dám cãi lại chỉ ngôn của Thánh mẫu Cung chủ không?
Yến Yến và Tảo Tảo đồng lên tiếng :
- Ngọc ngôn của Thánh mẫu là di lệnh của thiên địa, không ai được cãi.
Tiêu Lân phá lên cười. Chàng vừa cười vừa nói :
- Thế thì tốt rồi.
Yến Yến và Tảo Tảo còn chưa hiểu vì sao Tiêu Lân lại cười và thốt ra câu nói đó thì lại nghe chàng nói tiếp :
- Bổn thiếu gia đã có lá bùa hộ mạng đuổi nhị vị cô nương đi rồi.
Yến Yến và Tảo Tảo ngơ ngác bởi câu nói này của chàng. Họ còn chưa biết Tiêu Lân định làm gì thì chàng đã dùng thuật “Hành Tẩu Di Hình Bộ” lướt đến, chẳng một chút e dè sợ hải Yến Yến lẫn Tảo Tảo.
Tả thủ và hữu thủ của Tiêu Lân vươn ra chia làm hai chụp tới Tảo Tảo lẫn Yến Yến.
Quỷ bộ hành tẩu của Tiêu Lân là của Khấu Đà Tử truyền thụ tất nhiên nó cực kỳ huyền ảo nên Yến Yến và Tảo Tảo gần như không có phản ứng gì. Hai nàng lại không thể dùng công lực đối phó với chàng. Vô hình trung Yến Yến và Tảo Tảo tự biến thành hai hình nhân tiếp nhận trảo pháp của Tiêu Lân, mặc dù trảo công của chàng chẳng có gì đáng để gọi là võ công hay chiêu thức.
Tiêu Lân chỉ thị vào bộ pháp “Hành Tâu Di Hình Bộ”, còn trảo thủ đánh ra chỉ là đánh bừa chẳng giống võ công của bất cứ môn phái nào. Nhưng Yến Yến và Tảo Tảo lại không né tránh.
Tả thủ lẫn hữu thủ của Tiêu Lân vô tình thộp vào vùng thượng đẳng của Yến Yến và Tảo Tảo. Đôi tay chàng chạm vào vùng nhũ hoa của họ chẳng khác nào một gã đại đạo hái hoa vừa thô thiển vừa hồ đồ.
Chạm vào vùng đồi hoa mềm mại của Yến Yến và Tảo Tảo, Tiêu Lân vội rụt tay lại nói :
- Miễn thứ... Miễn thứ.
Yến Yến và Tảo Tảo đỏ mặt.
Yến Yến và Tảo Tảo còn đang thẹn thùng thì bất ngờ Tu Di phát động hai đạo chỉ công điểm tới tịnh huyệt của họ.
Chát chát...
Yến Yến và Tảo Tảo đứng thừ ra như tượng. Tảo Tảo rít giọng nhìn Tu Di nói :
- Quỷ nữ. Ngươi dám đánh lén cung nữ của Thánh mẫu.
Tu Di không màn đến lời nói của Tảo Tảo, nhìn lại Tiêu Lân.
- Công tử... Chúng ta đi thôi.
Tiêu Lân gật đầu. Chàng nhìn lại Yến Yến và Tảo Tảo nói :
- Phiền nhị vi cô nương về bẩm tâu lại với Thánh mẫu Cung chủ con khỉ gì đó rằng khi nào bổn thiếu gia thích thì sẽ tự tìm đến mụ. Còn như bổn thiếu gia không thích thì Thánh mẫu Cung chủ con khỉ gì đó đừng bức ép bổn thiếu gia.
Yến Yến nói :
- Công tử... Hãy suy nghĩ lại mà thực hiện di ngôn của Thánh mẫu Cung chủ. Cãi lại ý của Thánh mẫu Cung chủ, công tử không còn chỗ đứng trên đất Trung Nguyên đâu.
Tiêu Lân tròn mắt nhìn hai người chàng giả lả nói :
- Còn có đất thì tại hạ còn có chỗ đứng. Nếu Cung chủ của nhị vị cô nương muốn Tiêu thiếu gia không còn chỗ đứng thì hãy hốt hết đất Trung Nguyên lấp đầy biển Đông.
Tiêu Lân ôm quyền :
- Còn việc vừa rồi Tiêu thiếu gia không cố ý mà chỉ vô tình... Mong nhị vị cô nương đừng lấy đó làm hiềm khích.
Chân diện của Yến Yến lẫn Tảo Tảo sa sầm.
Tiêu Lân nhìn họ mỉm cười.
- Cáo từ.
Nói rồi, chàng cùng với Tu Di nhanh chân rời ngay khỏi gian thủy xá.
Yến Yến và Tảo Tảo thở hắt một tiếng nhìn theo hai người. Vẻ lo lắng lẫn bất lực hiện trên chân diện hai người.
Tu Di quay lưng về phía chàng dõi mắt nhìn ra Thạch Hồ. Mặc dù chỉ nhìn từ phía sau lưng của Tu Di thôi, nhưng Tiêu Lân vẫn cảm thấy ngây ngất trước dáng vẻ mảnh mai thoát tục của nàng. Nếu nhan sắc của nàng khiến cho hoa phải nhường, nguyệt phải thẹn thì vóc dáng của Tu Di là một vẻ đẹp hoàn mỹ mà chẳng một họa nhân nào có thể phóng họa lại được.
Tiêu Lân cảm nhận tim mình đập mạnh hơn bình thường. Chàng nghĩ thầm :
- Chính bản thân mình còn ngây ngất bởi nhan sắc siêu phàm thoát tục của Tu Di. Hỏi sao lão Khấu Đà Tử không bị chứ. Đã là mỹ nhân thì đã có sức quyến rũ nam nhân rồi, huống chi nàng còn là trang giai nhân tuyệt sắc hoa phải nhường, nguyệt phải thẹn.
Tiêu Lân cứ đứng đó ngắm nhìn Tu Di từ sau lưng mà không nói gì. Những ý tưởng chàng sắp xếp trong đầu để nói với nàng giờ đây tan biến chẳng để lại gì trong đầu.
Ngạc Tu Di ôn nhu nói :
- Công tử đứng mãi bên ngoài như thế sao?
Tiêu Lân nhỏ nhẹ đáp lời nàng :
- Nếu cô nương là tại hạ tất hiểu vì sao tại hạ cứ muốn đứng mãi ngoài này.
Nói thì nói vậy, nhưng chân Tiêu Lân lại bước vào gian thủy xá. Một làn gió nhẹ từ Thạch Hồ thổi vào đem theo mùi xạ hương từ cơ thể nàng phả ra xông vào khứu giác Tiêu Lân.
Cảm nhận được mùi xạ hương này, Tiêu Lân phồng ngực hít thật sâu như muốn thu tóm toàn bộ mùi xạ hương kia vào khứu giác mình.
Chàng nghĩ thầm :
- Không biết nàng ta có hiểu tâm trạng lúc này của mình như thế nào không nhỉ.
Ý nghĩ kia vừa lướt qua tâm thức thì Tu Di cũng từ từ quay lại. Khi đối diện với nàng, Tiêu Lân mới cảm thấy thất vọng, bởi giờ đây đã có một chiếc rèm lụa che mặt nàng chỉ còn chừa lại đôi thu nhãn to tròn, đen láy, tinh anh.
Tiêu Lân ôm quyền xá rồi nói :
- Tiêu Lân những tưởng đâu không còn cơ hội gặp lại cô nương nữa.
- Công tử muốn gặp Tu Di lắm à?
Tiêu Lân cười giả lả rồi nói :
- Ai cũng thế thôi chứ không riêng gì tại hạ.
Nàng chắp tay sau lưng nhìn Tiêu Lân nói :
- Sao công tử lại muốn gặp Tu Di?
Chàng xoa tay :
- Bởi tại hạ là nam nhân.
- Hễ nam nhân thì muốn gặp Tu Di sao?
- Tất nhiên rồi.
- Công tử có thể cho Tu Di biết lý do không?
- Lý do rất đơn giản thế mà cô nương lại không nghĩ ra à. Người ta ví nữ nhân như đóa hoa đẹp để khoe sắc khoe hương với cuộc đời này. Còn nam nhân thì là những cánh bướm, con ong đi tìm hoa đẹp. Cô nương là đóa hoa đẹp nhất trong muôn vàn đóa hoa. Nên bướm và ong phải tìm đến. Tiêu Lân là một trong những cánh bướm, con ong đó.
- Tiêu Lân công tử vì sắc tìm đến Tu Di?
Đôi chân mày Tiêu Lân nhướng lên. Chàng nhỏ nhẹ nói :
- Nam nhân không vì sắc ư... Tại hạ không phải là hạng người không vì sắc, cũng không phải là hạng người háo sắc mà là hạng người khác.
Nàng bước đến trước mặt chàng :
- Công tử là hạng người gì nào?
- Tiêu Lân là hạng người yêu sắc và yêu hoa. Yêu sắc đẹp của nữ nhân thì cũng chẳng khác gì vì sắc, nếu không muốn nói là háo sắc.
Tiêu Lân khoát tay :
- Không không... Cô nương hiểu lầm tại hạ rồi. Yêu sắc không phải là kẻ háo sắc đâu mà là người biết chiêm ngưỡng cái đẹp trong cuộc đời này. Phàm những gã không biết chiêm ngưỡng cái đẹp mới là kẻ háo sắc, phàm kẻ háo sắc thì dung tục, còn tại hạ biết trân trọng cái đẹp.
- Tiêu Lân tự cho mình là kẻ thanh cao?
- Đôi lúc tại hạ cũng nghĩ như vậy.
- Sao lại là đôi lúc. Vậy lúc nào công tử sẽ là người không thanh cao nào?
Tiêu Lân ve cằm nhìn nàng, nhỏ nhẹ nói :
- Ơ... Thì những lúc không gặp được Tu Di cô nương.
Nàng lườm Tiêu Lân :
- Công tử đúng là kẻ có miệng lưỡi.
Tiêu Lân giả lả cười rồi nói :
- Nếu không có miệng và lưỡi thì tại hạ đã là một quái nhân quái gở. May mắn tại hạ không phải là gã quái nhân đó.
Nàng nheo mày :
- Ý Tu Di nói khác.
- Và Tiêu Lân cũng có quyền nghĩ khác ý niệm câu nói của nàng.
- Ta không bàn đến chuyện này nữa. Công tử biết vì sao Tu Di phải truyền âm nhập mật nhắn công tử đến gặp Tu Di không?
Tiêu Lân lắc đầu nói :
- Nếu như Tiêu Lân biết thì đã không đến đây.
Chàng vỗ vào trán mình :
- À không... Dù không cho biết thì Tiêu Lân cũng phải đến. Dù sao gặp cô nương vẫn thích hơn là gặp lão Đà huynh.
- Công tử lại sắp lái câu chuyện vào một vấn đề khác.
Chàng gượng cười ôm quyền nói :
- Vậy cô nương gặp Tiêu Lân vì cái gì nào?
- Muốn cảnh báo cho công tử biết nguy hiểm đang bên cạnh công tử.
Tiêu Lân nhìn qua trái, rồi lại nhìn sang phải, chàng nhìn lại Tu Di :
- Tại hạ có thấy nguy hiểm gì đâu.
- Công tử tất nhiên không thấy nguy hiểm nhưng Tu Di thì thấy.
- Thế cô nương thấy nguy hiểm gì nào? Có thể cho Tiêu Lân biết đặng né tránh không.
- Công tử còn nhớ vị phu nhân ngồi trong kiệu đã chạm mặt với công tử không?
Tiêu Lân nheo mày :
- Vị phu nhân ngồi trong kiệu hoa do tám nàng cung nữ khiêng đó phải không?
- Đúng...
- Bộ mụ ta là kẻ thù của tại hạ à... Là người định giết tại hạ sao?
Tu Di lắc đầu :
- Không là kẻ thù của công tử, cũng không phải là người muốn giết công tử, nhưng công tử phải tránh xa người đó. Vì vị phu nhân đó chính là Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc.
Tiêu Lân nheo mày lắc đầu :
- Cô nương nói, tại hạ không hiểu được ý của cô nương. Cứ là Huyền cung Cung chủ thì Tiêu Lân phải tránh xa ư. Lạ thật đó.
Tu Di gật đầu :
- Nếu công tử không muốn biến thành nô tình của Huyền cung Cung chủ một trong Tứ đỉnh thiên can.
- Nô tình...
Đôi chân mày Tiêu Lân nhíu lại :
- Nô tình là gì...
Tiêu Lân mỉm cười :
- Được rồi... Tiêu Lân không cần biết nô tình là gì... Nhưng sẽ nghe theo lời chỉ huấn của cô nương mà tránh xa Huyền cung Cung chủ.
Chàng nhìn Tu Di :
- Nhưng chỉ có một cách duy nhất tại hạ tránh xa được Huyền cung Cung chủ là đi cùng với cô nương. Tu Di đi đâu, Tiêu Lân đi đó vậy.
- Tu Di sẽ đưa công tử về Linh Sơn.
- Linh Sơn ở đâu?
- Công tử không biết Linh Sơn à.
Tiêu Lân gật đầu :
- Tại hạ không biết Linh Sơn. Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Lân sống ở Đào Viên thôn. Nên không biết Linh Sơn ở đâu. Nhưng Tu Di đi đâu thì Tiêu Lân sẽ đi đó. Dù có phải ra quan ngoại thì Tiêu Lân cũng sẽ theo nàng mà.
- Công tử ngoan ngoãn như vậy ư.
- Với Tu Di, Tiêu Lân rất ngoan ngoãn.
Nàng nheo mày :
- Tại sao công tử lại ngoan ngoãn với Tu Di?
- Tại hạ đã nói với Tu Di cô nương rồi... Cô nương còn hỏi lại Tiêu Lân nữa.
Tiêu Lân mỉm cười nói tiếp :
- Tại hạ vốn là người yêu cái đẹp, ngưỡng mộ cái đẹp. Mà Tu Di là hiện thân của cái đẹp nên buộc Tiêu Lân phải ngoan ngoãn.
Nghe Tiêu Lân thốt câu này, Tu Di quay mặt nhìn ra Thạch Hồ. Nàng cảm nhận hai má mình nóng bừng e thẹn.
- Hy vọng công tử sẽ giữ mãi sự ngoan ngoãn này đối với Tu Di.
- Tiêu Lân sẽ không thay đổi.
- Chúng ta sẽ lên đường đi Linh Sơn ngay bây giờ chứ.
Tu Di lắc đầu :
- Tu Di còn một việc phải làm.
Tiêu Lân hỏi :
- Việc gì?
- Tu Di phải tìm một người.
Mặt Tiêu Lân sa sầm. Chàng nghĩ ngay đến lão Khấu Đà Tử, nhưng lại không nói ẩn ý trong đầu mình mà hỏi Tu Di.
- Nàng có ý tìm ai?
- Người này cũng là một trong Tứ đỉnh thiên can.
Tiêu Lân nhìn sững Tu Di, chàng nghĩ thầm :
- Ta đoán không sai.
Ý niệm đó lướt qua, Tiêu Lân hỏi :
- Cô nương có thể nói cho tại hạ nghe rõ tên người đó không? Biết đâu chừng, Tiêu Lân có thể giúp được cho cô nương.
Tu Di nghiêm giọng nói :
- Hành tung của người này rất kỳ bí, lại xuất quỷ nhập thần. Không thể nào gặp được nếu như y không muốn gặp chúng ta.
Tiêu Lân cướp lời nàng :
- Phải chăng người mà Tu Di định nói là Khấu Đà Tử Bang chủ Cái bang?
Nàng nhìn sững Tiêu Lân :
- Tiêu công tử cũng biết lão Khấu Đà Tử à?
Tiêu Lân nhìn nàng. Chàng gượng gật đầu giả lả cười rồi nói :
- Tại hạ có biết qua loa lão Khấu Đà Tử thôi.
Vừa đáp lời nàng, Tiêu Lân vừa nghĩ thầm :
- “Thật là không sao hiểu nổi... Đạo lý gia phong đảo lộn hết trơn rồi. Một trang giai nhân sắc nước hương trời. Một mỹ nhân tuyệt thế tuổi trạc với mình mà lại đi yêu lão Đà Tử Bang chủ Cái bang. Ta thật không hiểu nổi?”
Tiêu Lân vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm Ngạc Tu Di.
Tu Di cau mày :
- Công tử đang nghĩ gì mà nhìn Tu Di chăm chăm vậy?
Tiêu Lân gượng cười nói :
- Tại hạ thiết nghĩ Tu Di không nên tìm gặp lão Đà Tử.
- Sao lại không nên?
Tiêu Lân lúng túng đáp lời nàng :
- Ơ... ý của tại hạ thế thôi.
Chàng nhìn nàng, ôn nhu nói :
- Thế Tu Di tìm lão Đà Tử có chuyện gì không?
- Đây là chuyện riêng của Tu Di. Tiêu Lân công tử không cần biết làm gì.
Tiêu Lân buông tiếng thở dài. Chàng nhìn nàng nheo mày nghĩ thầm :
- “Đúng là quái gở thật. Chẳng biết lão Đà Tử ôn dịch nói ngon nói ngọt gì với nàng... Lão đã làm gì khiến cho Tu Di lại để mắt đến lão chứ? Mình đường đường là một mỹ nam tử, lại trẻ trung hơn lão ôn dịch đó thế mà nàng lại dửng dưng, mà một mực đi tìm lão ôn dịch.Thật không thể nào hiểu nổi mà lý giải được chuyện này. Tình yêu của con người đảo lộn hết tất cả rồi...”
Chàng vừa nghĩ vừa lắc đầu.
Tu Di bước đến bên cạnh Tiêu Lân :
- Tiêu Lân công tử biết lão Đà Tử ở đâu không?
Tiêu Lân ngập ngừng rồi nói :
- Ơ... Thì Tu Di biết rồi đó. Hành tung của lão Đà Tử bất định, lại xuất quỷ nhập thần. Lão Đà Tử không muốn gặp ai thì nhất định người đó sẽ không gặp được.
Thấy ánh mắt nàng lộ vẻ lo lắng.
Tiêu Lân nói :
- Tu Di... Nàng không nên quá lo lắng làm gì... Hôm nay không gặp thì ngày mai cũng gặp thôi. Đâu có gì gấp gáp. Tại hạ có cách giúp nàng gặp lão Đà Tử.
- Công tử có cách gì?
- Ơ... Thì lão Đà Tử là Bang chủ Cái bang... Tiêu Lân và nàng cứ đến thẳng Tam Tông miếu trong ngày rằm tháng Bảy tất sẽ gặp lão Đà Tử thôi.
Tu Di lắc đầu :
- Không được...
- Sao lại không được?
- Tu Di phải gặp Khấu Đà Tử Bang chủ Cái bang trước ngày rằm Vu Lan.
Tiêu Lân cau mày. Chàng quay mặt nhìn ra Thạch Hồ, nhẩm nói :
- Lão ôn dịch thật là tốt phúc hơn mình. Tuổi đã xế chiều mà lại được một trang tuyệt thế giai nhân yêu đến như vậy. Hỏi sao lão không tương tư cho đặng...
Tu Di thấy Tiêu Lân liền hỏi :
- Công tử đang nghĩ gì?
Chàng quay lại nhìn nàng, gượng cười :
- Tại hạ đang nghĩ về câu “Nhất nhật bất kiến như tam thu hồ”.
- Sao công tử bỗng dưng nghĩ đến câu đó?
- Tại hạ cũng không biết nữa. Nhưng gì thì gì, tại hạ cũng sẽ giúp Tu Di.
Tiêu Lân nheo mày :
- Tiêu Lân có cách thứ hai rồi.
- Cách gì?
- Tiêu Lân biết lão Đà Tử Bang chủ Cái bang là con sâu rượu. Lại là con sâu biết thưởng thức rượu ngon. Tiêu Lân và Tu Di cô nương chỉ cần phục lão ở Dương Châu Lạc tửu lâu, nhất định sẽ gặp được Bang chủ Cái bang Khấu Đà Tử thôi.
- Phục ở Dương Châu Lạc tửu lâu?
Tiêu Lân, gật đầu :
- Đúng rồi... Khi lão uống hết rượu trong bầu hồ lô nhất định sẽ mò đến Dương Châu Lạc tửu lâu.
- Công tử biết Khấu Đà Tử bang chủ thích uống rượu ở Dương Châu Lạc tửu lâu.
- Gã Cái bang nào mà không thích uống rượu. Bởi vì họ đều là hũ hèm nên mới phải chịu số phận khất thực, lạy ông đi qua, lạy bà đi lại đó mà Khấu Đâ Tử Bang chủ là con sâu rượu nặng nữa, vì lão là chúa ăn mày. Nhất định Khấu Đà Tử sẽ đến đó.
Tu Di nghiêm giọng nói :
- Tu Di lại muốn mau chóng rời khỏi Dương Châu càng sớm càng tốt.
Tiêu Lân cau mày:
- Tu Di muốn rời khỏi Dương Châu lắm à. Tại sao vậy? Dương Châu phong cảnh hữu tình thơ mộng cũng đáng để cho một trang tuyệt sắc như nàng lưu bước lắm chứ.
- Nếu không có sự xuất hiện của Huyền cung Cung chủ thì Tu Di không ngại. Nhưng giờ thì mụ ấy đã có mặt ở đây. Chúng ta không nên lưu lại Dương Châu.
Tiêu Lân nhìn nàng hỏi :
- Tu Di lo cho Tiêu Lân hay là lo cho Khấu Đà Tử huynh.
- Cả hai.
Mặt chàng sa sầm. Tiêu Lân vừa khoát tay vừa nói :
- Được rồi... Được rồi... Tu Di không cần lo liệu cho Tiêu Lân... Lo cho Khấu Đà Tử bang chủ được rồi. Tại hạ tự lo cho mình.
Nàng cướp lời chàng.
- Không được, Tu Di đã nhận di ngôn của sư mẫu.
Tiêu Lân nghĩ thầm :
- “Hóa ra nàng ta vì sư mẫu mà nghĩ đến mình. Nếu vậy mình cũng chẳng làm phiền đến nàng ta nữa làm gì”.
Tiêu Lân trang trọng nói :
- Muốn tìm lão Khấu Đà Tử, tại hạ nghĩ chỉ còn một cách đó mà thôi.
- Tu Di có cái khó khi đặt chân vào Dương Châu Lạc tửu lâu.
- Tại hạ biết cái khó của Tu Di rồi. Phải chăng nàng sợ bước vào Lạc tửu lâu sẽ tạo sự chú ý của nàng với bọn sâu rượu chớ gì. Đúng không...
Tu Di gật đầu :
- Tu Di không muốn sự xuất hiện của mình tạo ra náo loạn trong Dương Châu Lạc tửu lâu.
- Chuyện gì chứ chuyện đó đâu có khó gì.
- Theo công tử, Tu Di phải làm gì để tránh gieo sự chú ý của mọi người vào Tu Di.
Tiêu Lân xoa tay nhìn nàng nói :
- Có gì đâu, Tu Di chỉ cần hóa trang thành một tiểu nữ Cái bang hôi thúi thì chẳng ai nhìn tới nàng.
Đôi chân mày của Tu Di nhíu lại. Nàng nhìn Tiêu Lân :
- Không... Tu Di không muốn hóa trang làm bang chúng Cái bang.
Nghe nàng nói, Tiêu Lân nhìn nàng cười mỉm. Chàng nghĩ thầm :
- “Đã yêu lão ăn mày chúa, chẳng sớm thì muộn cũng là ăn mày chúa còn ngại ngùng làm gì nữa”.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng chàng lại nói khác với Tu Di :
- Nếu nàng không muốn cải trang thành bang chúng Cái bang thì vẫn có cách khác.
- Cách gì?
- Tại sao Tu Di lại không là một mỹ nam tử xinh đẹp chớ. Chỉ cần nàng hóa trang thành nam nhân, tại hạ đoan chắc của nữ nhân ở Dương Châu sẽ bâu lấy nàng.
Tu Di suy nghĩ rồi gật đầu :
- Thôi được. Tu Di sẽ hóa trang thành nam nhân.
Tiêu Lân nhìn nàng nghĩ thầm :
- “Người ta đúng là vì chữ tình quên cả bản thân mình. Ôi tình yêu thật là có sức mạnh kinh khủng”.
Nhìn lại Tu Di, Tiêu Lân nói :
- Vậy xem như Tiêu Lân và Tu Di đã thỏa thuận với nhau rồi. Tiêu Lân sẽ đi tìm một bộ nho sinh hóa trang cho nàng.
Nói rồi chàng dợm bước rời gian thủy xá thì bất ngờ có hai chiếc áo trắng lướt đến. Hai ả cung nữ đứng ngay bên ngoài gian thủy xá.
Cả hai cùng ôm quyền hướng về phía Tiêu Lân, cùng nói :
- Nhất thiên nhất địa duy ngã độc tôn, Huyền cung Cung chủ phái Yến Yến và Tảo Tảo đến đây thỉnh công tử đến hầu kiến người.
Tiêu Lân nhìn lại Tu Di rồi mới quay sang đối mặt với Yến Yến và Tảo Tảo.
Chàng nheo mày nói :
- Hai nàng vừa nói cái gì?
Yến Yến và Tảo Tảo cùng lặp lại câu nói của mình chẳng khác gì hai con vẹt đang học nói.
- Nhất thiên nhất địa, duy ngã độc tôn Huyền cung Cung chủ phái Yến Yến và Tảo Tảo đến để thỉnh công tử hầu kiến người.
Tiêu Lân phá lên cười.
Mặc dù nghe chàng cười nhưng Yến Yến và Tảo Tảo vẫn không biểu lộ chút biểu cảm nào ra mặt. hai người vẫn ôm quyền như hai ả nô nữ đang hầu chờ nghe phán lệnh của Tiêu Lân.
Tiêu Lân bước đến đối mặt với họ :
- Nhị vị cô nương... Tại hạ chẳng hề biết Huyền cung Cung chủ là ai, cũng chẳng có quan hệ gì với Huyền cung Cung chủ... Chắc chắn nhị vị cô nương đây đã lầm người rồi.
Yến Yến nhìn Tiêu Lân nói :
- Huyền cung Cung chủ là người ngồi trong kiệu hồi nảy công tử đã diện kiến.
- Hóa ra là vậy.
Chàng ôm quyền nói :
- Tại hạ là người bàng quan đi đường, vô tình chạm mặt với Cung chủ. Thiết tưởng cũng chẳng có chuyện gì đáng để tại hạ đến hầu kiến Cung chủ. Huống chi lúc này Tiêu thiếu gia còn có chuyện phải làm không thể đến hầu kiến Cung chủ được. Phiền nhị vị cô nương về bẩm báo lại với Cung chủ.
Tảo Tảo nhìn chàng nói :
- Cung chủ đã phán lệnh, công tử phải đến hầu kiến người.
- Phán lệnh là sao chứ. Chẳng lẽ gặp tại hạ một lần trên đường, Huyền cung Cung chủ có thể phán lệnh được ư!
Yến Yến nói :
- Không thể cãi lại lệnh của Cung chủ.
Tiêu Lân cau mày buột miệng nói :
- Quái gở thật...
Chẳng ôm quyền :
- Tại hạ mạo phạm hỏi nhị vị cô nương... Huyền cung Cung chủ lấy cái gì mà phán lệnh cho Tiêu thiếu gia nào.
Tiêu Lân nhún vai :
- Thiếu gia đâu phải là người của Huyền cung như nhị vị cô nương mà Cung chủ có thể phán lệnh cho bổn thiếu gia.
Tảo Tảo từ tốn đáp lời chàng :
- Cung chủ là Thánh mẫu trong võ lâm... Khi đã phán lệnh thì không một ai dám cãi lệnh. Công tử phải theo Yến Yến và Tảo Tảo về hầu kiến Cung chủ.
Tiêu Lân nhăn mặt nói :
- Thánh mẫu Cung chủ phán lệnh cho tại hạ... Và tại hạ phải nghe theo chỉ ngôn đó không được phép kháng lại?
Yến Yến và Tảo Tảo đồng gật đầu.
Tiêu Lân gãi đầu nói :
- Cung chủ của nhị vị cô nương là đương kim Thánh thượng chắc.
Chàng cười khẩy rồi nói tiếp.
- Có đúng vậy không?
Yến Yến và Tảo Tảo thừ mặt không đáp lời chàng.
Tiêu Lân nhìn hai người nói tiếp :
- Nhị vị cô nương không trả lời được câu hỏi của bổn thiếu gia, chứng tỏ Cung chủ của nhị vị cô nương không phải là đương kim Thánh thượng. Đã không phải là đương kim Thánh thượng thì không thể phán lệnh mà buộc người khác phải nghe theo ý cửa mình. Cho dù là thánh mẫu, hay đương kim Hoàng hậu đi nữa cũng không phải lúc nào muốn phán là phán.
Chàng ve cằm :
- Trong kinh thư có câu “Thượng bất chính, hạ tất loạn”. Nhị vị cô nương nên về bẩm tấu lại cho Cung chủ biết.Còn bổn thiếu gia lúc này có chuyện phải làm, không có thời gian đến hầu Cung chủ một người vô tình gặp ngoài đường.
Chàng ôm quyền xá :
- Tại hạ xin tiễn nhị vị cô nương.
Yến Yến và Tảo Tần nhìn Tiêu Lân.
Tảo Tảo nói :
- Thánh mẫu Huyền cung Cung chủ phán lệnh, công tử cãi lại ý của người.
Tiêu Lân khoát tay :
- Tại hạ đã nói rồi. Không phải cải nhưng lúc này thì bổn thiếu gia chưa có ý đến hầu kiến thánh mẫu gì đó. Khi nào bổn thiếu gia thích thì sẽ đến thôi.
Yến Yến nói :
- Công tử không thể cãi lại ý muốn của Thánh mẫu Cung chủ. Công tử không tự đến thì Yến Yến và Tảo Tảo sẽ buộc công tử phải đến hầu kiến thánh mẫu.
Thấy Yến Yến và Tảo Tảo toan lướt đến, Tiêu Lân khoát tay :
- Hê... Khoan... Nhị vị cô nương định bức ép tại hạ phải đi ư?
- Công tử không thể cãi lại chỉ ngôn của Thánh mẫu.
Yến Yến nói dứt câu cùng với Tảo Tảo toan lướt đến khống chế Tiêu Lân.
Nhưng Ngạc Tu Di đâu để cho hai nàng làm được điều đó. Nàng vỗ hai đạo phách không chưởng buộc Yến Yến và Tảo Tảo phải thối bộ về chỗ cũ.
Tu Di bước đến bên Tiêu Lân. Nàng từ tốn nói :
- Tiêu công tử sẽ không đi đâu cả.
Yến Yến và Tảo Tảo nhìn Tu Di.
Yến Yến nói :
- Quỷ nữ. Ngươi dám cãi lại ý của Thánh mẫu Cung chủ ư. Ngươi chắc hết muốn sống rồi.
Yến Yến vừa nói vừa dựng ngọc thủ vỗ đến Tu Di hai đạo nhu chưởng vô thanh, vô sắc.
Tu Di không né tránh mà dựng chưởng ảnh đón thẳng đỡ thẳng vào hai đạo nhu chưởng của Yến Yến.
Mặc dù hai đạo nhu chưởng của Yến Yến chẳng hề có chút uy lực nào nhưng khi chạm vào hai đạo phách không chưởng của Ngạc Tu Di thì ngay lập tức một tiếng sấm nổ ra, làm đinh tai nhức óc Tiêu Lân.
Ầm...
Tiêu Lân đoan chắc rằng Tu Di sẽ thắng hai ả cung nữ này dễ dàng, nhưng mọi sự ngược lại không như chàng tưởng tượng ra. Mặc dù Yến Yến chỉ là một cung nữ bình thường thôi, nhưng lại là cung nữ của một trong Tứ đỉnh thiên can, nên võ công lẫn nội lực của nàng đâu phải tầm thường, nếu không muốn nói là cao hơn hẳn Tu Di một bậc.
Đỡ thẳng một chưởng của Yến Yến, Tu Di liên tục thối liền ba bộ, trong khi Yến Yến chỉ thối lại đúng một bộ. Mai tóc dài óng ả của Ngạc Tu Di bung ra, xõa xuống đến tận thắt lưng.
Tảo Tảo nói :
- Bản lãnh của quỷ nữ chỉ có bấy nhiêu mà muốn cãi lại ý ngôn của Thánh mẫu Cung chủ. Quỷ nữ đúng là muốn chết.
Tảo Tảo nói dứt lời, dựng ngọc thủ toan phát tác sát chưởng kết liễu sinh mạng của Tu Di. Tình thế Tu Di chẳng khác nào ngàn cân treo đầu sợi tóc.
Nàng vừa mới đỡ một chưởng với Yến Yến, huyết lưu trong kinh mạch còn lộn nhào, chưa kịp điều hòa, và cũng chưa kịp đề khí vận công vào đan điền thì Tảo Tảo lại phát động chưởng công.
Trong tình thế chẳng đặng đừng đó, Tiêu Lân buộc phải lách bộ bước sang trái án ngữ trước mặt Tu Di. Chàng vỗ song thủ tới nhưng khốn nỗi lại chẳng có khí kình phát ra.
Phía bên kia Tảo Tảo đã phát động chưởng công. Tiêu Lân thấy áp lực vồ đến vùng thượng đẳng của mình, không khỏi than thầm :
- “Mình tiêu tùng rồi”.
Những tưởng đâu chưởng khí của Tảo Tảo sẽ tước mất mạng Tiêu Lân, nhưng thật bất ngờ nàng đã thu hồi chưởng khí chỉ còn để lại luồng gió thoảng thổi qua chàng.
Mặc dù chỉ là luồng gió thoảng thôi nhưng Tiêu Lân không khỏi rùng mình.
Tảo Tảo rút chưởng công lại nhìn Tiêu Lân. Nàng gắt giọng nói :
- Công tử tránh ra, để Tảo Tảo lấy mạng quỷ nữ kia.
Tiêu Lân lắc đầu :
- Tại hạ không cho nhị vị cô nương lấy mạng Tu Di đó. Được không nào.
Yến Yến và Tảo Tảo lộ rõ vẻ lúng túng và bối rối. Yến Yến nói :
- Nếu không có chỉ ngôn của Thánh mẫu Cung chủ thì Yến Yến và Tảo Tảo sẽ lấy mạng công tử.
Tiêu Lân nhìn hai nàng mỉm cười nói :
- Hóa ra nhị vị cô nương đã nhận được chỉ ngôn của Thánh mẫu Cung chủ không được làm hại đến bổn thiếu gia.
Tảo Tảo nói :
- Không sai. Nếu không có chỉ ngôn thì Yến Yến và Tảo Tảo không tha cho công tử đâu.
Tiêu Lân ve cằm nói :
- Vậy bổn thiếu gia nói, hai nàng có dám cãi lại chỉ ngôn của Thánh mẫu Cung chủ không?
Yến Yến và Tảo Tảo đồng lên tiếng :
- Ngọc ngôn của Thánh mẫu là di lệnh của thiên địa, không ai được cãi.
Tiêu Lân phá lên cười. Chàng vừa cười vừa nói :
- Thế thì tốt rồi.
Yến Yến và Tảo Tảo còn chưa hiểu vì sao Tiêu Lân lại cười và thốt ra câu nói đó thì lại nghe chàng nói tiếp :
- Bổn thiếu gia đã có lá bùa hộ mạng đuổi nhị vị cô nương đi rồi.
Yến Yến và Tảo Tảo ngơ ngác bởi câu nói này của chàng. Họ còn chưa biết Tiêu Lân định làm gì thì chàng đã dùng thuật “Hành Tẩu Di Hình Bộ” lướt đến, chẳng một chút e dè sợ hải Yến Yến lẫn Tảo Tảo.
Tả thủ và hữu thủ của Tiêu Lân vươn ra chia làm hai chụp tới Tảo Tảo lẫn Yến Yến.
Quỷ bộ hành tẩu của Tiêu Lân là của Khấu Đà Tử truyền thụ tất nhiên nó cực kỳ huyền ảo nên Yến Yến và Tảo Tảo gần như không có phản ứng gì. Hai nàng lại không thể dùng công lực đối phó với chàng. Vô hình trung Yến Yến và Tảo Tảo tự biến thành hai hình nhân tiếp nhận trảo pháp của Tiêu Lân, mặc dù trảo công của chàng chẳng có gì đáng để gọi là võ công hay chiêu thức.
Tiêu Lân chỉ thị vào bộ pháp “Hành Tâu Di Hình Bộ”, còn trảo thủ đánh ra chỉ là đánh bừa chẳng giống võ công của bất cứ môn phái nào. Nhưng Yến Yến và Tảo Tảo lại không né tránh.
Tả thủ lẫn hữu thủ của Tiêu Lân vô tình thộp vào vùng thượng đẳng của Yến Yến và Tảo Tảo. Đôi tay chàng chạm vào vùng nhũ hoa của họ chẳng khác nào một gã đại đạo hái hoa vừa thô thiển vừa hồ đồ.
Chạm vào vùng đồi hoa mềm mại của Yến Yến và Tảo Tảo, Tiêu Lân vội rụt tay lại nói :
- Miễn thứ... Miễn thứ.
Yến Yến và Tảo Tảo đỏ mặt.
Yến Yến và Tảo Tảo còn đang thẹn thùng thì bất ngờ Tu Di phát động hai đạo chỉ công điểm tới tịnh huyệt của họ.
Chát chát...
Yến Yến và Tảo Tảo đứng thừ ra như tượng. Tảo Tảo rít giọng nhìn Tu Di nói :
- Quỷ nữ. Ngươi dám đánh lén cung nữ của Thánh mẫu.
Tu Di không màn đến lời nói của Tảo Tảo, nhìn lại Tiêu Lân.
- Công tử... Chúng ta đi thôi.
Tiêu Lân gật đầu. Chàng nhìn lại Yến Yến và Tảo Tảo nói :
- Phiền nhị vi cô nương về bẩm tâu lại với Thánh mẫu Cung chủ con khỉ gì đó rằng khi nào bổn thiếu gia thích thì sẽ tự tìm đến mụ. Còn như bổn thiếu gia không thích thì Thánh mẫu Cung chủ con khỉ gì đó đừng bức ép bổn thiếu gia.
Yến Yến nói :
- Công tử... Hãy suy nghĩ lại mà thực hiện di ngôn của Thánh mẫu Cung chủ. Cãi lại ý của Thánh mẫu Cung chủ, công tử không còn chỗ đứng trên đất Trung Nguyên đâu.
Tiêu Lân tròn mắt nhìn hai người chàng giả lả nói :
- Còn có đất thì tại hạ còn có chỗ đứng. Nếu Cung chủ của nhị vị cô nương muốn Tiêu thiếu gia không còn chỗ đứng thì hãy hốt hết đất Trung Nguyên lấp đầy biển Đông.
Tiêu Lân ôm quyền :
- Còn việc vừa rồi Tiêu thiếu gia không cố ý mà chỉ vô tình... Mong nhị vị cô nương đừng lấy đó làm hiềm khích.
Chân diện của Yến Yến lẫn Tảo Tảo sa sầm.
Tiêu Lân nhìn họ mỉm cười.
- Cáo từ.
Nói rồi, chàng cùng với Tu Di nhanh chân rời ngay khỏi gian thủy xá.
Yến Yến và Tảo Tảo thở hắt một tiếng nhìn theo hai người. Vẻ lo lắng lẫn bất lực hiện trên chân diện hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook