Giang Hồ Dị Giới
-
Chương 79: Phần hồn ma nhân
Ba người kia vừa đáp xuống đất, một tên trong đó sắc mặt đầy vẻ tức giận, chỉ Quảng Mục Thiên mà mắng:
"Tên tiểu tử thúi kia làm sao ngươi biết bọn ta núp trong này!"
Nguyên bảy người nọ đều là huynh đệ kết nghĩa, tưởng chừng như kế hoạch ẩn núp ám toán mấy người họ cực kỳ suôn sẻ. Nhưng lại không ngờ tới, chỉ vì Quảng Mục Thiên chỉ điểm. Khiến Dư Hoành phóng thương đâm chết bốn người làm bọn họ cực kỳ nổi giận.
Dư Hoành hừ một tiếng, nói:
"Chỉ bằng bảy tên Đấu Linh mà dám khua môi múa mép ư? Cho dù có bảy người đầy đủ cũng chắc gì đã đánh lại bổn tọa đâu."
Võ học tại dị giới hiện chia làm Đấu Giả, Đấu Sư, Đấu Vương, Đấu Linh, Đấu Tông, Đấu Thánh. (Đoạn này làm rõ lại cảnh giới võ học.)
Đấu Giả chính là người vừa mới nhập khí, bắt đầu bước một chân vào con đường nội gia cao thủ. Một khi khai thông được ba mươi sáu đại huyệt khiến nội lực tăng trưởng trên một khoảng lớn, khi đó chính là bước vào cảnh giới Đấu Sư.
Tiếp theo đả thông bảy mươi hai tiểu huyệt, cộng thêm ba mươi sáu huyệt khi ở giai đoạn Đấu Sư. Cộng lại chính là một trăm linh tám huyệt đạo trên cơ thể khi đó sẽ là cảnh giới Đấu Vương.
Còn Đấu Linh là đả thông các khiếu huyệt ở mắt, tai, mũi miệng. Có câu: "Cẩn thủ tứ môn, nhãn nhĩ tị khẩu." (Cẩn thận canh cửa, mắt tai mũi miệng) Đột phá các cửa khiếu này khiến các giác quan trở nên cực kỳ nhạy bén ở một mức độ khác hẳn. Chẳng khác nào mở ra một cánh cửa, thông ra thế giới bên ngoài. Không những làm nội lực thông suốt toàn thân, hơn nữa còn khiến sức chiến đấu tăng vọt.
Cảnh giới Đấu Tông là cường giả Đấu Linh đả thông hai mạch Nhâm, Đốc khiến khí huyết lưu thông, nội lực tràn trề bất tận. Có thể nói là cảnh giới cực cao của võ học. Trên đời rất hiếm người đạt được.
Chỉ riêng Đấu Thánh, một cảnh giới cao hơn Đấu Tông. Chỉ khi đột phá sinh tử huyền quan, đốn ngộ cảnh giới võ học mới có thể đột phá được. Nhìn qua Đấu Thánh cùng Đấu Tông không có gì khác biệt, thế nhưng một khi giao thủ mới nhìn rõ được uy lực và khí thế riêng biệt của hai cảnh giới. Hiện nay trên giang hồ cũng chỉ lác đác được vài người mà thôi.
Chỉ riêng bốn người như Quảng Mục Thiên, Lâm Ngọc Quân, Phi Hoằng, hai vị hòa thượng chùa Thiếu Lâm là Không Văn và Không Trí. Bốn người bọn họ cảnh giới đã thoát li nhận thức của con người bình thường rồi.
Dư Hoành nhìn bên ngoài tưởng chừng như năm mươi, sáu mươi tuổi, nhưng cảnh giới cũng ngang ngửa Tư Không Thiên, đều là Đấu Thánh. Dư Hoành không những đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, hơn nữa còn đột phá sinh tử huyền quan. Quả thật xứng đáng là một bậc tông sư võ học.
Vậy nên khi lão dùng nội công cuốn bảy thanh trường thương về rồi phóng đi mà bảy người kia dù ẩn nấp thật sâu vẫn không tránh thoát được.
Tuy Dư Hoành lợi hại là thế, nhưng người thanh niên bên cạnh lão lại càng quỷ dị hơn. Người này nhìn qua không phân biệt được là võ sĩ hay người thường, nhưng lại có thể phát hiện ra chỗ ẩn núp của từng người. Nhãn lực bậc đó thật đáng sợ.
Dư Hoành ánh mắt như điện quét qua khuôn mặt của ba người nọ, trầm giọng nói:
"Là cao thủ Tà Phái? Từ khi nào mà bọn ngươi lại câu thông với Yêu Tộc. Chẳng lẽ không sợ anh hùng toàn thiên hạ hợp công tiêu diệt lắm ư?"
Ba người này ánh mắt thâm thầm, phong mang bất lộ, cả ba đều đeo kiếm sau lưng mà sát khí tựa hồ như lúc nào cũng có thể bộc phát. Có thể nhất kiếm sát địch, chỉ có những cao thủ trong Tà Phái mới có phong thái như vậy. Dư Hoành vừa nhìn liền lập tức đoán ra.
Quả nhiên, một kẻ trong đám đứng ra chắp quyền thi lễ, nói:
"Ánh mắt của Dư Thần Y quả nhiên sắc sảo. Tại hạ Ma Đạo Viễn, phó giáo chủ của Huyết Kiếm Ma Tông, xếp hàng thứ hai trong Cửu Ngục Tà Ma. Hai vị này là sư đệ của ta, Vương Hoắc Thành cùng Diệp Hư Ngân. Ra mắt Thần Y tiền bối."
Dư Hoành dường như không để ý đến vẻ mặt vô lễ của Ma Đạo Viễn, lão lạnh giọng nói:
"Ta mặc kệ các ngươi là xếp thứ mấy trong Cửu Ngục Tà Ma. Nhưng hôm nay các ngươi chặn thuyền của bổn tọa là có ý gì?"
Ma Đạo Viễn đáp:
"Chuyện là vầy, nghe tin Thánh Nữ điện hạ muốn gia nhập Ma Pháp học viện, hôm nay đi qua đây. Bọn tại hạ được lệnh của Thống Lãnh mời Thánh Nữ tới Cuồng Long đế quốc làm khách một chuyến..."
Gã chưa nói xong thì Dư Hoành hừ một tiếng ngắt lời, nói:
"Mơ tưởng! Các ngươi cấu kết Yêu Tộc, chính là đại địch của nhân tộc. Nay lại muốn bắt Thánh Nữ, âm mưu bên trong cho dù kẻ ngốc cũng có thể hiểu được. Có bổn tọa ở đây các ngươi đừng hòng đạt được mục đích."
Dừng một chút, lão lại nói tiếp:
"Các ngươi tính toán giỏi lắm, đừng nghĩ chỉ với chừng này Yêu tộc giúp đỡ thì làm gì được bọn ta. Thuyền này là dùng tử đàn mộc mà đóng thành, hơn nữa còn được ma pháp thuật gia trì, cho dù các ngươi có công mấy ngày mấy đêm cũng chắc gì đã được."
Ma Đạo Viễn cười khặc khặc, nói:
"Cái đó vãn bối đương nhiên hiểu rõ, thường có câu đánh rắn đánh giập đầu. Muốn mời Thánh Nữ điện hạ dời gót sen, bọn tại hạ đành mạo phạm với tiền bối vậy. Hy vọng tiền bối đường xuống cửu tuyền mạnh giỏi."
Dư Hoành bị ba tên Đấu Linh khinh thường thì giận lắm, râu tóc dựng ngược cả lên. Nếu không phải thuyền này chỉ có mình lão tọa trấn không thể rời đi, thì chắc chỉ với câu nói vừa rồi thì ba người kia đã mất mạng từ lâu rồi. Dư Hoành ánh mắt lấp lóe, tà áo không gió mà bay, hiển nhiên nội lực đã vận lên đến đỉnh, lạnh giọng nói:
"Các ngươi đừng tưởng đứng bên kia mà bổn tọa không làm gì được các ngươi. Phách không chưởng của ta tuy không nổi tiếng trên giang hồ, nhưng giết ba tên như ngươi vẫn dễ lắm."
Ma Đạo Viễn cười khẩy, đáp:
"Đáng tiếc, đối thủ của tiền bối không phải ba người bọn ta. Mà là một Phần Hồn Ma Nhân."
Dư Hoành vừa nghe xong thì giật mình kinh hãi, lắp bắp nói:
"Phần... Phần Hồn Ma Nhân? Không thể nào, chẳng lẽ lão ta đã chế tạo thành công rồi ư?"
Lão vừa dứt lời thì một loạt tiếng leng keng cực kỳ chói tai từ bên bờ bên kia vọng sang, tựa như tiếng kim loại va chạm vào nhau. Đám Yêu Tộc dường như nghe thấy được một thứ gì sợ hãi lắm, ai nấy run cầm cập lùi về sau, dàn ra tạo thành một lối đi.
Từ bên trong rừng rậm, một người với thân hình to lớn từ từ bước ra. Nói người thì cũng không chính xác, bởi nó hình dáng xác thực rất giống như một con người. Chỉ khác một điểm là nó có hai cái đầu. Một nam một nữ, cái đầu của nam tử thì để tóc ngắn, khuôn mặt vuông vức; còn cái đầu nữ tử còn lại thì tóc dài, mày xanh mắt liễu. Nếu là bình thời mà nói thì với dung mạo của nam cùng nữ kia cực kỳ xinh đẹp, có thể xưng là mỹ nam mỹ nữ. Nhưng hiện tại hai cái đầu lại chung một cơ thể khiến người khác nhìn vào không nhịn được mà rợn cả tóc gáy.
Hơn nữa, toàn bộ cơ thể quái nhân này dường như được ghép lại bằng nhiều bộ phận khác nhau. Quảng Mục Thiên có thể thấy được là bởi vì các khớp tay chân của quái nhân đều có dấu vết khâu vá. Không những Dư Hoành mà toàn bộ đám người trên thuyền, bao gồm cả Quảng Mục Thiên ánh mắt đều trợn trừng. Ai nấy đều không ngờ được rằng trên đời này lại có thứ gì ghê tởm hơn thế nữa.
Dư Hoành dường như nhận ra dung mạo của hai cái đầu nam và nữ này, lão sắc mặt tái nhợt miệng lưỡi lắp bắp, ngón tay run run vừa chỉ vừa nói:
"Tu La Song Sát, phu thê Tu La Song Sát. Các ngươi độc, thật độc quá... Lão súc sinh Quỷ Y quả nhiên thành công. Kiếp nạn giáng nhân gian, kiếp nạn giáng nhân gian..."
Quảng Mục Thiên nghi hoặc hỏi:
"Tiền bối, Tu La Song Sát nghĩa là sao?"
Dư Hoành ánh mắt nhìn quái nhân không rời, miệng đáp:
"Tiểu hữu ở Tà Phái chắc nghe qua danh của Quỷ Y lão súc sinh kia ư?"
Quảng Mục Thiên đáp:
"Vâng, tuy vãn bối chưa gặp mặt nhiều lắm. Nhưng nghe đồn lão Quỷ Y này là một tên điên."
Dư Hoành đáp:
"Điên ư? Căn bản là một tên siêu cấp điên. Lão ta luôn bị ám ảnh bởi cơ thể con người, chuyên đi nghiên cứu làm thế nào để ghép cơ thể võ sĩ lại với nhau. Tạo ra một con quái vật hình người, không những có tạo nghệ võ thuật của những người bị ghép, mà sức mạnh cũng bộc phát ra rất đáng sợ. Những quái nhân này có danh tự là: Phần Hồn Ma Nhân. Vốn ở giang hồ cũ, lý thuyết này là bất khả thi. Nhưng không ngờ tới dị thế này lão lại nghiên cứu thành công. Đây là kiếp nạn của võ lâm, kiếp nạn của giang hồ a..."
Quảng Mục Thiên nghe lão nói vậy thì kinh sợ trong lòng. Phần Hồn Ma Nhân này có thể hợp nhất cơ thể của nhiều võ sĩ lại ư? Thế chẳng nhẽ ghép cơ thể của ba cao thủ kiếm khách, quyền thuật, chưởng pháp lại với nhau thì Phần Hồn Ma Nhân đó sẽ có tạo nghệ võ thuật của ba người? Như vậy chẳng phải sẽ bất bại? Trên đời này lại có chuyện ly kỳ như vậy?
Trong lúc hắn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Dư Hoành truyền âm tới, nói:
"Vốn ta cho rằng có ta tọa trấn thì bọn kia không dám vọng động. Nhưng xuất hiện Phần Hồn Ma Nhân này là một biến số. Hai cái nam và nữ kia trước đây nguyên là hộ pháp của Âm Dương giáo, xếp thứ tư trong Cửu Ngục Tà Ma. Hai người bọn họ am hiểu hợp công quần chiến, võ công không thấp. Nay lại bị lão già Quỷ Y ghép lại thành quái vật. Hiển nhiên không thể dùng lý thường mà suy đoán. Nếu một lúc nữa ta đánh không lại chúng, tiểu hữu hay mang hai tiểu nha đầu kia chạy trốn."
Không để cho Quảng Mục Thiên kịp trả lời, Dư Hoành lại tiếp:
"Ta không biết thân phận của tiểu hữu là gì, nhưng ta tin tưởng ngươi là người ân oán rõ ràng. Chúng ta cứu ngươi một mạng, giờ đến lúc báo đáp rồi."
Quảng Mục Thiên cười khổ, đáp:
"Vãn bối có lòng mà lực bất tòng tâm. Khí công của ta bị phong bế, nếu dụng lực ắt bị phản phệ. Đến lúc đó không những không giúp được người mà còn hại người a."
Dư Hoành lấy trong ngực ra một bình sứ, ném tới chỗ hắn, nói:
"Trong bình này có hai viên thuốc, có thể áp chế tạm thời Ly Hỏa Ám Kình. Nội trong một canh giờ phải hành động thật nhanh. Nếu không thuốc hết tác dụng cũng là lúc ngươi chịu nỗi khổ của Ly Hỏa Phệ Tâm."
Quảng Mục Thiên nhận lấy bình sứ, nhìn một lúc rồi nói:
"Vậy được, vãn bối sẽ tận sức tận tâm."
"Tên tiểu tử thúi kia làm sao ngươi biết bọn ta núp trong này!"
Nguyên bảy người nọ đều là huynh đệ kết nghĩa, tưởng chừng như kế hoạch ẩn núp ám toán mấy người họ cực kỳ suôn sẻ. Nhưng lại không ngờ tới, chỉ vì Quảng Mục Thiên chỉ điểm. Khiến Dư Hoành phóng thương đâm chết bốn người làm bọn họ cực kỳ nổi giận.
Dư Hoành hừ một tiếng, nói:
"Chỉ bằng bảy tên Đấu Linh mà dám khua môi múa mép ư? Cho dù có bảy người đầy đủ cũng chắc gì đã đánh lại bổn tọa đâu."
Võ học tại dị giới hiện chia làm Đấu Giả, Đấu Sư, Đấu Vương, Đấu Linh, Đấu Tông, Đấu Thánh. (Đoạn này làm rõ lại cảnh giới võ học.)
Đấu Giả chính là người vừa mới nhập khí, bắt đầu bước một chân vào con đường nội gia cao thủ. Một khi khai thông được ba mươi sáu đại huyệt khiến nội lực tăng trưởng trên một khoảng lớn, khi đó chính là bước vào cảnh giới Đấu Sư.
Tiếp theo đả thông bảy mươi hai tiểu huyệt, cộng thêm ba mươi sáu huyệt khi ở giai đoạn Đấu Sư. Cộng lại chính là một trăm linh tám huyệt đạo trên cơ thể khi đó sẽ là cảnh giới Đấu Vương.
Còn Đấu Linh là đả thông các khiếu huyệt ở mắt, tai, mũi miệng. Có câu: "Cẩn thủ tứ môn, nhãn nhĩ tị khẩu." (Cẩn thận canh cửa, mắt tai mũi miệng) Đột phá các cửa khiếu này khiến các giác quan trở nên cực kỳ nhạy bén ở một mức độ khác hẳn. Chẳng khác nào mở ra một cánh cửa, thông ra thế giới bên ngoài. Không những làm nội lực thông suốt toàn thân, hơn nữa còn khiến sức chiến đấu tăng vọt.
Cảnh giới Đấu Tông là cường giả Đấu Linh đả thông hai mạch Nhâm, Đốc khiến khí huyết lưu thông, nội lực tràn trề bất tận. Có thể nói là cảnh giới cực cao của võ học. Trên đời rất hiếm người đạt được.
Chỉ riêng Đấu Thánh, một cảnh giới cao hơn Đấu Tông. Chỉ khi đột phá sinh tử huyền quan, đốn ngộ cảnh giới võ học mới có thể đột phá được. Nhìn qua Đấu Thánh cùng Đấu Tông không có gì khác biệt, thế nhưng một khi giao thủ mới nhìn rõ được uy lực và khí thế riêng biệt của hai cảnh giới. Hiện nay trên giang hồ cũng chỉ lác đác được vài người mà thôi.
Chỉ riêng bốn người như Quảng Mục Thiên, Lâm Ngọc Quân, Phi Hoằng, hai vị hòa thượng chùa Thiếu Lâm là Không Văn và Không Trí. Bốn người bọn họ cảnh giới đã thoát li nhận thức của con người bình thường rồi.
Dư Hoành nhìn bên ngoài tưởng chừng như năm mươi, sáu mươi tuổi, nhưng cảnh giới cũng ngang ngửa Tư Không Thiên, đều là Đấu Thánh. Dư Hoành không những đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, hơn nữa còn đột phá sinh tử huyền quan. Quả thật xứng đáng là một bậc tông sư võ học.
Vậy nên khi lão dùng nội công cuốn bảy thanh trường thương về rồi phóng đi mà bảy người kia dù ẩn nấp thật sâu vẫn không tránh thoát được.
Tuy Dư Hoành lợi hại là thế, nhưng người thanh niên bên cạnh lão lại càng quỷ dị hơn. Người này nhìn qua không phân biệt được là võ sĩ hay người thường, nhưng lại có thể phát hiện ra chỗ ẩn núp của từng người. Nhãn lực bậc đó thật đáng sợ.
Dư Hoành ánh mắt như điện quét qua khuôn mặt của ba người nọ, trầm giọng nói:
"Là cao thủ Tà Phái? Từ khi nào mà bọn ngươi lại câu thông với Yêu Tộc. Chẳng lẽ không sợ anh hùng toàn thiên hạ hợp công tiêu diệt lắm ư?"
Ba người này ánh mắt thâm thầm, phong mang bất lộ, cả ba đều đeo kiếm sau lưng mà sát khí tựa hồ như lúc nào cũng có thể bộc phát. Có thể nhất kiếm sát địch, chỉ có những cao thủ trong Tà Phái mới có phong thái như vậy. Dư Hoành vừa nhìn liền lập tức đoán ra.
Quả nhiên, một kẻ trong đám đứng ra chắp quyền thi lễ, nói:
"Ánh mắt của Dư Thần Y quả nhiên sắc sảo. Tại hạ Ma Đạo Viễn, phó giáo chủ của Huyết Kiếm Ma Tông, xếp hàng thứ hai trong Cửu Ngục Tà Ma. Hai vị này là sư đệ của ta, Vương Hoắc Thành cùng Diệp Hư Ngân. Ra mắt Thần Y tiền bối."
Dư Hoành dường như không để ý đến vẻ mặt vô lễ của Ma Đạo Viễn, lão lạnh giọng nói:
"Ta mặc kệ các ngươi là xếp thứ mấy trong Cửu Ngục Tà Ma. Nhưng hôm nay các ngươi chặn thuyền của bổn tọa là có ý gì?"
Ma Đạo Viễn đáp:
"Chuyện là vầy, nghe tin Thánh Nữ điện hạ muốn gia nhập Ma Pháp học viện, hôm nay đi qua đây. Bọn tại hạ được lệnh của Thống Lãnh mời Thánh Nữ tới Cuồng Long đế quốc làm khách một chuyến..."
Gã chưa nói xong thì Dư Hoành hừ một tiếng ngắt lời, nói:
"Mơ tưởng! Các ngươi cấu kết Yêu Tộc, chính là đại địch của nhân tộc. Nay lại muốn bắt Thánh Nữ, âm mưu bên trong cho dù kẻ ngốc cũng có thể hiểu được. Có bổn tọa ở đây các ngươi đừng hòng đạt được mục đích."
Dừng một chút, lão lại nói tiếp:
"Các ngươi tính toán giỏi lắm, đừng nghĩ chỉ với chừng này Yêu tộc giúp đỡ thì làm gì được bọn ta. Thuyền này là dùng tử đàn mộc mà đóng thành, hơn nữa còn được ma pháp thuật gia trì, cho dù các ngươi có công mấy ngày mấy đêm cũng chắc gì đã được."
Ma Đạo Viễn cười khặc khặc, nói:
"Cái đó vãn bối đương nhiên hiểu rõ, thường có câu đánh rắn đánh giập đầu. Muốn mời Thánh Nữ điện hạ dời gót sen, bọn tại hạ đành mạo phạm với tiền bối vậy. Hy vọng tiền bối đường xuống cửu tuyền mạnh giỏi."
Dư Hoành bị ba tên Đấu Linh khinh thường thì giận lắm, râu tóc dựng ngược cả lên. Nếu không phải thuyền này chỉ có mình lão tọa trấn không thể rời đi, thì chắc chỉ với câu nói vừa rồi thì ba người kia đã mất mạng từ lâu rồi. Dư Hoành ánh mắt lấp lóe, tà áo không gió mà bay, hiển nhiên nội lực đã vận lên đến đỉnh, lạnh giọng nói:
"Các ngươi đừng tưởng đứng bên kia mà bổn tọa không làm gì được các ngươi. Phách không chưởng của ta tuy không nổi tiếng trên giang hồ, nhưng giết ba tên như ngươi vẫn dễ lắm."
Ma Đạo Viễn cười khẩy, đáp:
"Đáng tiếc, đối thủ của tiền bối không phải ba người bọn ta. Mà là một Phần Hồn Ma Nhân."
Dư Hoành vừa nghe xong thì giật mình kinh hãi, lắp bắp nói:
"Phần... Phần Hồn Ma Nhân? Không thể nào, chẳng lẽ lão ta đã chế tạo thành công rồi ư?"
Lão vừa dứt lời thì một loạt tiếng leng keng cực kỳ chói tai từ bên bờ bên kia vọng sang, tựa như tiếng kim loại va chạm vào nhau. Đám Yêu Tộc dường như nghe thấy được một thứ gì sợ hãi lắm, ai nấy run cầm cập lùi về sau, dàn ra tạo thành một lối đi.
Từ bên trong rừng rậm, một người với thân hình to lớn từ từ bước ra. Nói người thì cũng không chính xác, bởi nó hình dáng xác thực rất giống như một con người. Chỉ khác một điểm là nó có hai cái đầu. Một nam một nữ, cái đầu của nam tử thì để tóc ngắn, khuôn mặt vuông vức; còn cái đầu nữ tử còn lại thì tóc dài, mày xanh mắt liễu. Nếu là bình thời mà nói thì với dung mạo của nam cùng nữ kia cực kỳ xinh đẹp, có thể xưng là mỹ nam mỹ nữ. Nhưng hiện tại hai cái đầu lại chung một cơ thể khiến người khác nhìn vào không nhịn được mà rợn cả tóc gáy.
Hơn nữa, toàn bộ cơ thể quái nhân này dường như được ghép lại bằng nhiều bộ phận khác nhau. Quảng Mục Thiên có thể thấy được là bởi vì các khớp tay chân của quái nhân đều có dấu vết khâu vá. Không những Dư Hoành mà toàn bộ đám người trên thuyền, bao gồm cả Quảng Mục Thiên ánh mắt đều trợn trừng. Ai nấy đều không ngờ được rằng trên đời này lại có thứ gì ghê tởm hơn thế nữa.
Dư Hoành dường như nhận ra dung mạo của hai cái đầu nam và nữ này, lão sắc mặt tái nhợt miệng lưỡi lắp bắp, ngón tay run run vừa chỉ vừa nói:
"Tu La Song Sát, phu thê Tu La Song Sát. Các ngươi độc, thật độc quá... Lão súc sinh Quỷ Y quả nhiên thành công. Kiếp nạn giáng nhân gian, kiếp nạn giáng nhân gian..."
Quảng Mục Thiên nghi hoặc hỏi:
"Tiền bối, Tu La Song Sát nghĩa là sao?"
Dư Hoành ánh mắt nhìn quái nhân không rời, miệng đáp:
"Tiểu hữu ở Tà Phái chắc nghe qua danh của Quỷ Y lão súc sinh kia ư?"
Quảng Mục Thiên đáp:
"Vâng, tuy vãn bối chưa gặp mặt nhiều lắm. Nhưng nghe đồn lão Quỷ Y này là một tên điên."
Dư Hoành đáp:
"Điên ư? Căn bản là một tên siêu cấp điên. Lão ta luôn bị ám ảnh bởi cơ thể con người, chuyên đi nghiên cứu làm thế nào để ghép cơ thể võ sĩ lại với nhau. Tạo ra một con quái vật hình người, không những có tạo nghệ võ thuật của những người bị ghép, mà sức mạnh cũng bộc phát ra rất đáng sợ. Những quái nhân này có danh tự là: Phần Hồn Ma Nhân. Vốn ở giang hồ cũ, lý thuyết này là bất khả thi. Nhưng không ngờ tới dị thế này lão lại nghiên cứu thành công. Đây là kiếp nạn của võ lâm, kiếp nạn của giang hồ a..."
Quảng Mục Thiên nghe lão nói vậy thì kinh sợ trong lòng. Phần Hồn Ma Nhân này có thể hợp nhất cơ thể của nhiều võ sĩ lại ư? Thế chẳng nhẽ ghép cơ thể của ba cao thủ kiếm khách, quyền thuật, chưởng pháp lại với nhau thì Phần Hồn Ma Nhân đó sẽ có tạo nghệ võ thuật của ba người? Như vậy chẳng phải sẽ bất bại? Trên đời này lại có chuyện ly kỳ như vậy?
Trong lúc hắn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Dư Hoành truyền âm tới, nói:
"Vốn ta cho rằng có ta tọa trấn thì bọn kia không dám vọng động. Nhưng xuất hiện Phần Hồn Ma Nhân này là một biến số. Hai cái nam và nữ kia trước đây nguyên là hộ pháp của Âm Dương giáo, xếp thứ tư trong Cửu Ngục Tà Ma. Hai người bọn họ am hiểu hợp công quần chiến, võ công không thấp. Nay lại bị lão già Quỷ Y ghép lại thành quái vật. Hiển nhiên không thể dùng lý thường mà suy đoán. Nếu một lúc nữa ta đánh không lại chúng, tiểu hữu hay mang hai tiểu nha đầu kia chạy trốn."
Không để cho Quảng Mục Thiên kịp trả lời, Dư Hoành lại tiếp:
"Ta không biết thân phận của tiểu hữu là gì, nhưng ta tin tưởng ngươi là người ân oán rõ ràng. Chúng ta cứu ngươi một mạng, giờ đến lúc báo đáp rồi."
Quảng Mục Thiên cười khổ, đáp:
"Vãn bối có lòng mà lực bất tòng tâm. Khí công của ta bị phong bế, nếu dụng lực ắt bị phản phệ. Đến lúc đó không những không giúp được người mà còn hại người a."
Dư Hoành lấy trong ngực ra một bình sứ, ném tới chỗ hắn, nói:
"Trong bình này có hai viên thuốc, có thể áp chế tạm thời Ly Hỏa Ám Kình. Nội trong một canh giờ phải hành động thật nhanh. Nếu không thuốc hết tác dụng cũng là lúc ngươi chịu nỗi khổ của Ly Hỏa Phệ Tâm."
Quảng Mục Thiên nhận lấy bình sứ, nhìn một lúc rồi nói:
"Vậy được, vãn bối sẽ tận sức tận tâm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook