Giang Hồ Dị Giới
-
Chương 71: Phá trận
Chín tên đệ tử kia mặt trơ ra như tượng gỗ không có sức sống. Nếu như không phải bọn họ sử kiếm thi triển chiêu thức đánh quần công, thì có khi Quảng Mục Thiên đang còn tưởng rằng mình đấu với chín cái xác chết. Hắn bị vây khốn trong kiếm trận, bốn bề kiếm khí bắn ra tán loạn, người ngoài nhìn vào đều phát khiếp. Nhưng mấy ai hiểu được trong sự rối loạn ấy ẩn hàm chín luồng sát khí kinh người. Chỉ cần tâm thần hơi yếu bước vào trong kiếm trận, lập tức bị sát khí thôn phệ mà đột tử. Quảng Mục Thiên đã từng chứng kiến qua uy lực của loại kiếm trận này rồi. Ngày đó, một cao thủ bậc nhất nhì võ lâm bị Cửu Thần Long dùng kiếm trận chỉ dùng thời gian nửa nén nhang, đương trường chém giết dễ dàng. Chính vì thế mà hắn phải dùng mưu kế tiêu diệt từng người một mới có cơ may chiến thắng.
Chỉ trong chớp mắt, ánh đạo quang lóe lên, chín thanh Long kiếm đều nhằm Quảng Mục Thiên mà chém tới. Quảng Mục Thiên không dám khinh thị, vội hít sâu một hơi chân khí, nội lực nhanh chóng vận lên toan đánh về trước một chưởng. Nào ngờ khí vừa vận lên thì đan điền chợt nóng như lửa đốt, Quảng Mục Thiên khuôn mặt đỏ bừng như người say rượu. Bước chân lảo đảo dường như muốn ngã.
Thiên Huyền đạo nhân đứng bên ngoài cuồng hỉ, la lớn:
"Thiên Hỏa Phệ Tâm! Chân khí của hắn bị Ly Hỏa ám kính thiêu đốt rồi. Mau mau hạ sát thủ!"
Quảng Mục Thiên đan điền bị dị hỏa thiêu đốt, nhất thời khí công không vận lên được. Trước mắt chín thanh kiếm kia chém tới không có cách gì tránh né, trong lúc vạn phần khẩn cấp Quảng Mục Thiên đành phải lộn người về sau. Lúc đó hắn không vận được khí, cú lộn này không thể tung người lên không trung, nên thành thử lộn bốn năm vòng dưới đất, chẳng khác gì một trái cầu thịt. Mặc dù hành động Quảng Mục Thiên rất nhậm lẹ, nhưng vẫn bị năm thanh kiếm chém trúng, lưu lại trên lưng năm vết thương. Máu tươi trào ra, chẳng rõ nông sâu thế nào.
Những bậc cao thủ như Quảng Mục Thiên vốn rất coi trọng hình tượng bản thân, cú lộn người ba bốn vòng dưới đất vừa rồi trông thật khiếm nhã. Bất quá lúc này Quảng Mục Thiên cũng chẳng để ý được nhiều, trước cửa sinh tử chỉ còn một ý niệm sống còn mà thôi. Hình tượng lúc này đâu còn gì quan trọng.
Khi thân hình vừa dừng lại, lợi dụng một tức thời gian, Quảng Mục Thiên vội dùng một tia chân khí bao bọc lấy luồng Ly Hỏa ám kình trong người. Không cho nó loạn động tiếp tục thôn phệ chân khia của hắn nữa. Bất quá đây chỉ là áp chế tạm thời, muốn trục xuất tia ám kình này, ít nhất hắn cũng phải ngồi thiền hành công. Nhưng lúc này đang đánh nhau đến độ ngươi chết ta sống, đám người Lưu Đạo Nhân, Thiết Liên Đàm làm gì cho hắn cơ hội đó?
Quảng Mục Thiên âm thầm hít sâu một hơi, khí vận thông hành, liền đánh luôn một chưởng tới chín người nọ. Chợt có hai người, một người trong đó cầm thanh kiếm màu đen, người còn lại cầm thanh kiếm màu tím. Hai người cùng hét lên một chữ: "Tán." Rồi lưỡi kiếm khoa lên thành vòng tròn, một luồng lực đạo quỷ dị theo đó tạo ra. Chưởng kình của Quảng Mục Thiên tập trung mà ngưng thực, nhưng khi đánh tới lại bị hai luồng lực đạo này phân tán rồi tản mát ra xung quanh dễ dàng. Hai thanh kiếm kia, một thanh màu đen có danh tự là Hắc Long Phệ Ma Kiếm. Còn thanh màu tím tên là Tử Long Thôn Thiên Kiếm. Ở trong Đồ Long kiếm trận, hai người sử hai thanh kiếm này có nhiệm phụ "tán" đi kình lực của địch nhân. Lấy thủ làm công, để cho bảy người còn lại có cơ hội phản kích.
Quả nhiên, bảy người còn lại cùng phân ra bao vây Quảng Mục Thiên vào một chỗ. Quảng Mục Thiên chỉ cảm thấy hơi gió lành lạnh ùa đến. Bảy thanh trường kiếm, ba thanh trỏ vào sau lưng, bốn thanh còn lại chia ra hai bên cạnh sườn và bụng, còn cách không đầy một thước. Phương hướng công kích của bảy người này rất độc đáo, ở chỗ nếu Quảng Mục Thiên né được ba thanh kiếm phía sau thì bị bốn thanh phía trước đâm trúng. Còn né được bốn thanh phía trước thì lại không thoát khỏi ba thanh phía sau. Hơn nữa, vị trí đâm của bảy mũi kiếm đều nhằm vào những yếu huyệt như Hư Tư, Hoặc Trung, Thần Khang, Cưu Vĩ... Những huyệt này đâm trúng tất chết!
Nếu là bình thời, hắn có thể dùng nội công cường hoành của mình chấn bay cả bảy người luôn một thể. Nhưng khốn nỗi, Ly Hỏa ám kình của Thiên Huyền đạo nhân cài vào luôn án ngữ trong đan điền. Chỉ cần sơ suất một xíu thôi thì sẽ thăng thiên ngay lập tức. Quảng Mục Thiên biết mình đang bị bảy mũi kiếm vây quanh, chỉ trong tích tắc lưng, ngực và bụng sẽ có thêm bảy cái lỗ máu.
Hắn tuy mắc nạn mà tâm thần vẫn giữ bình tĩnh, đoạn khẽ xoay người tránh khỏi bốn mũi kiếm phía trước. Đồng thời thân hình cấp tốc lùi về sau thật nhanh. Nghe phập phập phập liền ba tiếng, ba thanh kiếm phía sau đã đâm trúng lưng của hắn rồi. Biến cố này khiến ai nấy kinh ngạc, bọn họ đều không ngờ được Quảng Mục Thiên lại tự đưa lưng của mình vào mũi kiếm.
Nhưng Quảng Mục Thiên biết thế công của bảy người như thiên y vô phùng, tránh né kiểu gì đi chăng nữa ắt cũng bị đâm vài lỗ. Nếu lựa chọn giữa bị đâm bốn phát và bị đâm ba phát, tất nhiên người khôn ngoan hơn sẽ chọn phương án sau. Nghĩ vậy, Quảng Mục Thiên né đi bốn chiêu kiếm phía trước mặt. Thân hình lại lùi nhanh về, khiến cho ba mũi kiếm phía sau đâm chệch tử huyệt. Chính vì thế nên hắn mới còn sống đến bấy giờ. Người ngoài xem đều không biết được sự ảo diệu lấy tử cầu sinh ở trong đó.
Cơ thịt quanh ba vết đâm sau lưng của Quảng Mục Thiên co lại, đấy là do Kim Cang Bất Hoại thân tự động vận hành khép miệng vết thương. Thêm nữa, Quảng Mục Thiên cố ý gia trì chân khí, ba thanh Long kiếm chợt chấn động mạnh. Cổ tay ba tên đệ tử không chịu nổi, *hổ khẩu (điểm chính giữa ngón cái và ngón trỏ) rách toạc máu chảy đầm đìa, đành phải buông kiếm ra. Quảng Mục Thiên cảm thấy sau lưng nhẹ bẫng, biết ngay kế hoạch tìm đường sống trong chỗ chết của mình đã thành công, đoạn xoay người lại nhanh như chớp, tả chưởng vỗ liền ba phát. Ba tên đệ tử kia không có kiếm thì chẳng khác chi cao thủ bình thường, trúng chưởng đầu óc vỡ toang, máu tươi chảy ra lênh láng.
Ba thanh Long kiếm rớt xuống đất nằm y xì ở đó. Quảng Mục Thiên không quay lại mà tựa hồ như sau lưng cũng có mắt, thuận chân đá ngay vào chuôi kiếm. Nghe vút vút vút ba tiếng liền, ba thanh long kiếm hóa thành ba vệt sáng hướng ba tên đệ tử đằng sau mà đâm đến. Trong đó có hai thanh nhằm vào hai người lúc nãy sử Hắc Long Phệ Ma Kiếm cùng Tử Long Thôn Thiên Kiếm. Một thanh còn lại nhằm vào một trong bốn người kia.
Hai người sử Hắc Long Phệ Ma Kiếm cùng Tử Long Thôn Thiên Kiếm vốn thuộc hàng phòng ngự trong kiếm trận, chuyên "tán" đi kình lực từ chưởng, chỉ, quyền, cước... của địch nhân. Cho dù địch nhân khí công có cao cường đến bao nhiêu cũng chả tổn thương được tới hai người nọ. Quảng Mục Thiên biết điều đó, nếu không ra tay giết hai người này trước. Đồ Long kiếm trận thật khó mà phá được! Quả nhiên, hai người kia vừa tán đi kình lực từ một chưởng trước đó của hắn, còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy hai thanh kiếm bay đến trước mặt. Chỉ nghe phập liền hai tiếng, hai thanh kiếm đâm trúng cổ hai người, lút tới tận chuôi. Còn một thanh kiếm còn lại kia lại bị một tên đệ tử khác gạt đỡ.
Hành động từ lúc đưa lưng mình vào ba mũi kiếm, cho đến khi phản công giết ngược hai tên đệ tử kia của Quảng Mục Thiên quá ư là mau lẹ. Căn bản không cho người khác kịp thời phản ứng. Hơn nữa khi bị ba mũi kiếm đâm trúng rồi, đám người Thiết Liên Đàm đang còn tưởng rằng Quảng Mục Thiên sẽ chết. Đâu có ai ngờ được biến cố tiếp theo, mãi cho đến khi chín người, thì ba người mất kiếm, hai người tử vong. Lúc đó cả đám mới kinh hồn táng đảm, sợ hãi vãi cả mồ hôi, sự kinh dị trong đó quả thật không để đâu cho hết. Chín người này tuy có Đồ Long kiếm trận cực kỳ lợi hại, nhưng lâm trận ứng biến còn kém xa Cửu Thần Long khi xưa. Hơn nữa trông bọn chúng không có tí cảm xúc nào, tựa như chín các xác chết. Kiếm trận biến ảo đa dạng, đều dựa vào tâm trí của những người điều trận. Thiết Liên Đàm dùng bí môn xóa đi cảm xúc của chín người này, luyện họ thành những cỗ máy di động giết người, đó chính là hạn chế đi cái uy lực lớn nhất của Đồ Long kiếm trận rồi. Bởi vậy nên Quảng Mục Thiên mới dễ dàng đoạt lấy kỳ binh như thế. Ba vết thương phía sau lưng tuy không đâm trúng tử huyệt, nhưng cũng làm sắc mặt hắn một màu trắng bệch. Máu tươi thẫm đỏ cả mảng áo, trông thật ghê rợn.
Đồ Long kiếm trận vốn dựa vào chín người cùng nhau hợp công. Nay năm người đã mất, còn đâu uy lực như trước nữa. Quảng Mục Thiên chân phải điểm một cái đã lấn ra phía sau lưng một người, tả chưởng vỗ xuống. Đầu người đó lập tức nát tươm.
Thiết Liên Đàm mặc dầu kinh hãi, nhưng công sức tài bồi chín người này đâu phải chuyện dễ dàng. Nếu chết đi không biết đến khi nào mới huấn luyện lại được. Nghĩ vậy, lão múa Thiên Diệt Kiếm lên, đường kiếm loáng bay vù vù, một bộ kiếm pháp "Khinh Long Trấn Tiên" hướng thẳng vào lưng và vai của Quảng Mục Thiên để công kích, miệng hét lên:
"Cửu Long mau dừng tay!"
Quảng Mục Thiên cười khẩy, đáp:
"Giết ta mà còn muốn lưu lại người sống ư. Ngươi thật mơ tưởng quá lắm."
Nói rồi không đợi cho kiếm của đối phương đâm tới, tay phải cuốn một cái hút ngay một thanh Long kiếm đang nằm dưới đất về.
Chỉ trong chớp mắt, ánh đạo quang lóe lên, chín thanh Long kiếm đều nhằm Quảng Mục Thiên mà chém tới. Quảng Mục Thiên không dám khinh thị, vội hít sâu một hơi chân khí, nội lực nhanh chóng vận lên toan đánh về trước một chưởng. Nào ngờ khí vừa vận lên thì đan điền chợt nóng như lửa đốt, Quảng Mục Thiên khuôn mặt đỏ bừng như người say rượu. Bước chân lảo đảo dường như muốn ngã.
Thiên Huyền đạo nhân đứng bên ngoài cuồng hỉ, la lớn:
"Thiên Hỏa Phệ Tâm! Chân khí của hắn bị Ly Hỏa ám kính thiêu đốt rồi. Mau mau hạ sát thủ!"
Quảng Mục Thiên đan điền bị dị hỏa thiêu đốt, nhất thời khí công không vận lên được. Trước mắt chín thanh kiếm kia chém tới không có cách gì tránh né, trong lúc vạn phần khẩn cấp Quảng Mục Thiên đành phải lộn người về sau. Lúc đó hắn không vận được khí, cú lộn này không thể tung người lên không trung, nên thành thử lộn bốn năm vòng dưới đất, chẳng khác gì một trái cầu thịt. Mặc dù hành động Quảng Mục Thiên rất nhậm lẹ, nhưng vẫn bị năm thanh kiếm chém trúng, lưu lại trên lưng năm vết thương. Máu tươi trào ra, chẳng rõ nông sâu thế nào.
Những bậc cao thủ như Quảng Mục Thiên vốn rất coi trọng hình tượng bản thân, cú lộn người ba bốn vòng dưới đất vừa rồi trông thật khiếm nhã. Bất quá lúc này Quảng Mục Thiên cũng chẳng để ý được nhiều, trước cửa sinh tử chỉ còn một ý niệm sống còn mà thôi. Hình tượng lúc này đâu còn gì quan trọng.
Khi thân hình vừa dừng lại, lợi dụng một tức thời gian, Quảng Mục Thiên vội dùng một tia chân khí bao bọc lấy luồng Ly Hỏa ám kình trong người. Không cho nó loạn động tiếp tục thôn phệ chân khia của hắn nữa. Bất quá đây chỉ là áp chế tạm thời, muốn trục xuất tia ám kình này, ít nhất hắn cũng phải ngồi thiền hành công. Nhưng lúc này đang đánh nhau đến độ ngươi chết ta sống, đám người Lưu Đạo Nhân, Thiết Liên Đàm làm gì cho hắn cơ hội đó?
Quảng Mục Thiên âm thầm hít sâu một hơi, khí vận thông hành, liền đánh luôn một chưởng tới chín người nọ. Chợt có hai người, một người trong đó cầm thanh kiếm màu đen, người còn lại cầm thanh kiếm màu tím. Hai người cùng hét lên một chữ: "Tán." Rồi lưỡi kiếm khoa lên thành vòng tròn, một luồng lực đạo quỷ dị theo đó tạo ra. Chưởng kình của Quảng Mục Thiên tập trung mà ngưng thực, nhưng khi đánh tới lại bị hai luồng lực đạo này phân tán rồi tản mát ra xung quanh dễ dàng. Hai thanh kiếm kia, một thanh màu đen có danh tự là Hắc Long Phệ Ma Kiếm. Còn thanh màu tím tên là Tử Long Thôn Thiên Kiếm. Ở trong Đồ Long kiếm trận, hai người sử hai thanh kiếm này có nhiệm phụ "tán" đi kình lực của địch nhân. Lấy thủ làm công, để cho bảy người còn lại có cơ hội phản kích.
Quả nhiên, bảy người còn lại cùng phân ra bao vây Quảng Mục Thiên vào một chỗ. Quảng Mục Thiên chỉ cảm thấy hơi gió lành lạnh ùa đến. Bảy thanh trường kiếm, ba thanh trỏ vào sau lưng, bốn thanh còn lại chia ra hai bên cạnh sườn và bụng, còn cách không đầy một thước. Phương hướng công kích của bảy người này rất độc đáo, ở chỗ nếu Quảng Mục Thiên né được ba thanh kiếm phía sau thì bị bốn thanh phía trước đâm trúng. Còn né được bốn thanh phía trước thì lại không thoát khỏi ba thanh phía sau. Hơn nữa, vị trí đâm của bảy mũi kiếm đều nhằm vào những yếu huyệt như Hư Tư, Hoặc Trung, Thần Khang, Cưu Vĩ... Những huyệt này đâm trúng tất chết!
Nếu là bình thời, hắn có thể dùng nội công cường hoành của mình chấn bay cả bảy người luôn một thể. Nhưng khốn nỗi, Ly Hỏa ám kình của Thiên Huyền đạo nhân cài vào luôn án ngữ trong đan điền. Chỉ cần sơ suất một xíu thôi thì sẽ thăng thiên ngay lập tức. Quảng Mục Thiên biết mình đang bị bảy mũi kiếm vây quanh, chỉ trong tích tắc lưng, ngực và bụng sẽ có thêm bảy cái lỗ máu.
Hắn tuy mắc nạn mà tâm thần vẫn giữ bình tĩnh, đoạn khẽ xoay người tránh khỏi bốn mũi kiếm phía trước. Đồng thời thân hình cấp tốc lùi về sau thật nhanh. Nghe phập phập phập liền ba tiếng, ba thanh kiếm phía sau đã đâm trúng lưng của hắn rồi. Biến cố này khiến ai nấy kinh ngạc, bọn họ đều không ngờ được Quảng Mục Thiên lại tự đưa lưng của mình vào mũi kiếm.
Nhưng Quảng Mục Thiên biết thế công của bảy người như thiên y vô phùng, tránh né kiểu gì đi chăng nữa ắt cũng bị đâm vài lỗ. Nếu lựa chọn giữa bị đâm bốn phát và bị đâm ba phát, tất nhiên người khôn ngoan hơn sẽ chọn phương án sau. Nghĩ vậy, Quảng Mục Thiên né đi bốn chiêu kiếm phía trước mặt. Thân hình lại lùi nhanh về, khiến cho ba mũi kiếm phía sau đâm chệch tử huyệt. Chính vì thế nên hắn mới còn sống đến bấy giờ. Người ngoài xem đều không biết được sự ảo diệu lấy tử cầu sinh ở trong đó.
Cơ thịt quanh ba vết đâm sau lưng của Quảng Mục Thiên co lại, đấy là do Kim Cang Bất Hoại thân tự động vận hành khép miệng vết thương. Thêm nữa, Quảng Mục Thiên cố ý gia trì chân khí, ba thanh Long kiếm chợt chấn động mạnh. Cổ tay ba tên đệ tử không chịu nổi, *hổ khẩu (điểm chính giữa ngón cái và ngón trỏ) rách toạc máu chảy đầm đìa, đành phải buông kiếm ra. Quảng Mục Thiên cảm thấy sau lưng nhẹ bẫng, biết ngay kế hoạch tìm đường sống trong chỗ chết của mình đã thành công, đoạn xoay người lại nhanh như chớp, tả chưởng vỗ liền ba phát. Ba tên đệ tử kia không có kiếm thì chẳng khác chi cao thủ bình thường, trúng chưởng đầu óc vỡ toang, máu tươi chảy ra lênh láng.
Ba thanh Long kiếm rớt xuống đất nằm y xì ở đó. Quảng Mục Thiên không quay lại mà tựa hồ như sau lưng cũng có mắt, thuận chân đá ngay vào chuôi kiếm. Nghe vút vút vút ba tiếng liền, ba thanh long kiếm hóa thành ba vệt sáng hướng ba tên đệ tử đằng sau mà đâm đến. Trong đó có hai thanh nhằm vào hai người lúc nãy sử Hắc Long Phệ Ma Kiếm cùng Tử Long Thôn Thiên Kiếm. Một thanh còn lại nhằm vào một trong bốn người kia.
Hai người sử Hắc Long Phệ Ma Kiếm cùng Tử Long Thôn Thiên Kiếm vốn thuộc hàng phòng ngự trong kiếm trận, chuyên "tán" đi kình lực từ chưởng, chỉ, quyền, cước... của địch nhân. Cho dù địch nhân khí công có cao cường đến bao nhiêu cũng chả tổn thương được tới hai người nọ. Quảng Mục Thiên biết điều đó, nếu không ra tay giết hai người này trước. Đồ Long kiếm trận thật khó mà phá được! Quả nhiên, hai người kia vừa tán đi kình lực từ một chưởng trước đó của hắn, còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy hai thanh kiếm bay đến trước mặt. Chỉ nghe phập liền hai tiếng, hai thanh kiếm đâm trúng cổ hai người, lút tới tận chuôi. Còn một thanh kiếm còn lại kia lại bị một tên đệ tử khác gạt đỡ.
Hành động từ lúc đưa lưng mình vào ba mũi kiếm, cho đến khi phản công giết ngược hai tên đệ tử kia của Quảng Mục Thiên quá ư là mau lẹ. Căn bản không cho người khác kịp thời phản ứng. Hơn nữa khi bị ba mũi kiếm đâm trúng rồi, đám người Thiết Liên Đàm đang còn tưởng rằng Quảng Mục Thiên sẽ chết. Đâu có ai ngờ được biến cố tiếp theo, mãi cho đến khi chín người, thì ba người mất kiếm, hai người tử vong. Lúc đó cả đám mới kinh hồn táng đảm, sợ hãi vãi cả mồ hôi, sự kinh dị trong đó quả thật không để đâu cho hết. Chín người này tuy có Đồ Long kiếm trận cực kỳ lợi hại, nhưng lâm trận ứng biến còn kém xa Cửu Thần Long khi xưa. Hơn nữa trông bọn chúng không có tí cảm xúc nào, tựa như chín các xác chết. Kiếm trận biến ảo đa dạng, đều dựa vào tâm trí của những người điều trận. Thiết Liên Đàm dùng bí môn xóa đi cảm xúc của chín người này, luyện họ thành những cỗ máy di động giết người, đó chính là hạn chế đi cái uy lực lớn nhất của Đồ Long kiếm trận rồi. Bởi vậy nên Quảng Mục Thiên mới dễ dàng đoạt lấy kỳ binh như thế. Ba vết thương phía sau lưng tuy không đâm trúng tử huyệt, nhưng cũng làm sắc mặt hắn một màu trắng bệch. Máu tươi thẫm đỏ cả mảng áo, trông thật ghê rợn.
Đồ Long kiếm trận vốn dựa vào chín người cùng nhau hợp công. Nay năm người đã mất, còn đâu uy lực như trước nữa. Quảng Mục Thiên chân phải điểm một cái đã lấn ra phía sau lưng một người, tả chưởng vỗ xuống. Đầu người đó lập tức nát tươm.
Thiết Liên Đàm mặc dầu kinh hãi, nhưng công sức tài bồi chín người này đâu phải chuyện dễ dàng. Nếu chết đi không biết đến khi nào mới huấn luyện lại được. Nghĩ vậy, lão múa Thiên Diệt Kiếm lên, đường kiếm loáng bay vù vù, một bộ kiếm pháp "Khinh Long Trấn Tiên" hướng thẳng vào lưng và vai của Quảng Mục Thiên để công kích, miệng hét lên:
"Cửu Long mau dừng tay!"
Quảng Mục Thiên cười khẩy, đáp:
"Giết ta mà còn muốn lưu lại người sống ư. Ngươi thật mơ tưởng quá lắm."
Nói rồi không đợi cho kiếm của đối phương đâm tới, tay phải cuốn một cái hút ngay một thanh Long kiếm đang nằm dưới đất về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook