Giang Hồ Dị Giới
-
Chương 1: Võ Lâm gặp nạn
Vạn Thú Sơn một vùng núi liên miên mấy trăm dặm, đi qua Vạn Thú sơn chính là đế quốc Tuyết Nguyệt.
Nơi đây diện tích cũng rộng rãi, có rừng rậm nguyên thủy bao trùm, tiến nhập trong đó, rất dễ bị mất phương hướng. Trước đây luôn luôn nghe đồn quanh Vạn Thú Sơn thường có "Thần thú" lui tới. Kẻ bình thường không một ai dám bén mảng vào.
Vậy mà hôm nay, lại có thể thấy rất nhiều người đi ngang qua Vạn Thú sơn như vậy!?
Đúng hơn là một đạo quân, tầm khoảng ngàn người đang bộ hành, trong đó đa số là kỵ binh được vũ trang toàn thân, cưỡi trên chiến mã màu đỏ như máu. Chủng chiến mã này có tên là xích huyết, một loại ngựa chiến cực kỳ trân quý.
Dẫn đầu đội quân kia là một người đàn ông trung niên, thân khoác giáp trụ màu bạc sáng chói, hai bên hông gắn hai thiết chùy cỡ lớn trông uy vũ vô cùng.
Chính giữa dòng quân là một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa do sáu con bạch long mã cùng kéo. Nhìn vào có thể đoán được phần nào thân phận của kẻ ngồi phía trong không hề đơn giản.
Đột nhiên, một binh lính cưỡi ngựa từ đằng xa phi đến đón đầu đoàn người. Tên đó vừa tới liền nhảy phót xuống ngựa, quỳ trước người đàn ông trung niên giáp bạc kia, chỉ nghe hắn kính cẩn nói:
"Bẩm báo tướng quân. Cách đây tầm một dặm có một hồ nước nhỏ, làm chỗ nghỉ ngơi vô cùng tốt. Xung quanh cũng không phát hiện dấu hiệu của ma thú."
Vị tướng quân kia nghe xong thì gật đầu hài lòng, phóng ngựa đến cỗ xe sang trọng kia, khẽ nói:
"Thưa điện hạ. Gần đây có chỗ nghỉ ngơi. Điện hạ cần nghỉ chút chứ ạ?"
Bên trong truyền ra tiếng nói trong trẻo của một nữ nhân:
"Mọi người đi đường dài cũng mệt rồi! Nên nghỉ ngơi chút."
Tướng quân cung kính đáp:
"Vâng!"
Lập tức đoàn người hành quân đến hồ nước, tiến hành cắm trại nghỉ ngơi. Người tuy nhiều nhưng tất cả đều là binh sĩ chính quy, nên hành động vô cùng kỷ luật. Thoáng chốc, một doanh trại quy mô nhỏ đã được dựng lên ngay cạnh hồ.
---
Một lúc sau, cách doanh trại không xa. Đội tuần tra số hai, một tên lính mệt mỏi nằm lăn xuống đất, thở phì phò:
"Phù. Hôm nay thời tiết sao khó chịu quá. Giá mà được ở nhà thì tốt biết bao."
Tên bên cạnh thấy vậy thì cười phì một tiếng, bảo:
"Ngươi chịu khó đi vài hôm, chẳng mấy ngày nữa là chúng ta về nhà rồi. Đến lúc đó ngươi tha hồ mà vui vẻ với cô bé Tiểu Hạnh kia nha."
Tên đó cười, đáp:
"Ừm, Cơ mà cũng chỉ mong rằng chuyến hộ tống này an toàn trở về, không gặp con ma thú nào là yên ổn rồi... Hửm!"
Đột nhiên, gã nhìn lên trời rồi nhíu mày la lên:
“Này, có người kìa. Có người trên trời kìa, mọi người nhìn xem!”
Có mấy tên trong nhóm đang dựa lưng vào cây chợp mắt, nghe tên kia la toáng lên còn tưởng hắn đùa liền gắt gỏng:
“Người trên trời cái rắm! Ngươi có yên để lão tử nghỉ ngơi không thì bảo.”
Tên lính kia lấy tay chỉ vào một điểm nhỏ trên bầu trời đang rơi nhanh xuống, khẳng định:
“Ta lừa các ngươi làm gì, nhìn đi!”
Mấy tên lính theo lời nói của đồng bọn, nheo mắt nhìn lên, chỉ thấy một chấm nhỏ trên bầu trời. Cố gắng quan sát hơn thì thấy rõ ràng đó là một người.
"Là Dực Nhân sao!?"
"Đâu đâu..."
Lời nói của gã hấp dẫn sự chú ý của mấy nhóm tuần tra xung quanh, ai nấy đưa mắt nhìn lên trời, chỉ thấy đó là một "dực nhân". À, không. Nếu nhìn kỹ hơn thì tên kia không có cánh hơn nữa hắn không phải đang bay lên mà là rớt xuống với tốc độ khá là nhanh. Mọi người dụi dụi mắt không thể tin nổi lại có kẻ rơi từ trên trời rớt xuống như vậy.
(Dực nhân là một tộc người có cánh)
"Dực nhân gãy cánh à!?"
Một câu hỏi hiện lên trong đầu mọi người.
Một tên lính hông đeo kiếm, trên ngực có một phù hiệu hình cánh tuyết, quay sang ra lệnh:
“Ngươi lập tức đến báo với tướng quân! Mấy người còn lại giữ nguyên vị trí, đây có thể là một âm mưu của kẻ địch. Mọi người phải luôn luôn đề phòng.”
“Vâng! Đội trưởng.”
Bên cạnh một gốc cây lớn cách đó không xa là một trướng bồng thật lớn, được dựng lên bên cạnh mép hồ nước, xung quanh có hàng trăm tên lính canh gác, vô cùng nghiêm ngặt.
"Báo!"
Xa xa, một tên lính hớt hải chạy đến, trên mặt mồ hôi nhễ nhãi, vừa đi vừa hét. Mấy tên thị vệ thấy vậy liền chặn lại hỏi:
“Có chuyện gì?”
Tên lính kia gấp gáp trả lời:
“Ta có chuyện cần bẩm báo với tướng quân.”
"Có địch tập à!"
"Không phải, nói chung là ta có việc gấp, mau đưa ta đi gặp tướng quân."
Hai tên thị vệ thấy dáng vẻ hớt hải của y, không dám chậm trễ. Một người nói:
"Được! Đi theo ta. Chớ đi lộn xộn kẻo mất mạng đấy nghe chưa."
Tên thị vệ dẫn theo tên lính nọ đi một quãng ngắn thì đến một lều nhỏ, là chỗ nghỉ ngơi của vị tướng quân nọ. Hai người vội thông báo cho lính gác cửa một tiếng rồi đi vào.
Trong trướng bồng này bày biện cũng rất là sơ sài. Chỉ có một cái bàn và hai cái ghế, trên bàn đặt vài cuốn sách mỏng. Vị tướng quân đang ngồi trên ghế ngã người như muốn nằm xuống, giáp bạc trên người của y hiện cũng đã được tháo ra để lộ từng mũi cơ bắp trần cuồn cuộn.
Y thấy có hai người vào thì ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị hỏi:
“Có việc gì sao?"
Tên lính kia bị khí thế của y hù dọa, lưng ướt đẫm mồ hôi, bị hỏi liền giật mình lấy lại được bình tĩnh, vội bẩm:
“Thưa tướng quân, chúng thuộc hạ đang canh gác thì phát hiện một người đang từ trên trời rớt xuống. Bọn thuộc ha sợ đó là kế của địch nhân nên không dám hành sự. Nên tới bẩm báo.”
“Từ trên trời rớt xuống!? Ngươi chắc chắn thấy rõ chứ?”
Tên lính vội quả quyết:
“Vâng. Không chỉ có thần, mọi người đều thấy hết ạ! Hắn chính là đang rơi từ trên trời xuống."
Tướng quân trầm mặc một hồi lâu, khẽ hỏi:
"Có thể nào là dực nhân?"
Tên lính ấp úng đáp:
"Không phải ạ. Trên người hắn không có cánh!"
Đúng lúc này,
Ầm! Ầm! Ầm!
Từ xa vọng lại từng đợt tiếng nổ kinh thiên động địa. Mặt đất cũng vì nó mà run rẩy từng đợt dữ dội.
Tướng quân khuôn mặt khẽ biến, lớn giọng hỏi:
“Có chuyện gì thế!"
Bên ngoài có tiếng đáp lại:
"Bẩm. Là tiếng nổ từ xa ạ. Hình như có cái gì đó từ trên trời vừa rớt xuống. Bọn thuộc hạ không thấy rõ."
Tướng quân nhíu mày, đưa tay lên vuốt cằm lẩm bẩm:
"Từ trên trời ư? Có phải do thứ ngươi nhìn thấy không?”
Tên lính kia đáp:
"Thuộc hạ không dám chắc! Nhưng nghe nơi phát ra tiếng nổ thì hẳn nó rồi."
Tướng quân trầm tư trong chốc lát, rồi y truyền lệnh:
"Cho gọi phó tướng quân đến đây."
Chỉ một lát sau, cửa lều mở ra, theo đó là một thanh niên bước vào. Nhìn người này tuổi chừng hai lăm, thân khoác khải giáp sáng lóa, khuôn mặt tuy bị mũ giáp che mất một nửa nhưng có thể thấy được vẻ cương nghị mang vài phần trầm ổn bên trong. Thanh niên bước đi vững chãi, lưng thẳng tắp, chứng tỏ đã được trải qua những đợt huấn luyện rất khắt khe. Chỉ thấy hắn bước vào rồi quỳ xuống, nói:
"Phó tướng Chu Thái, sẵn sàng đợi lệnh!"
Tướng quân không muốn dài dòng, lập tức nói:
"Ngươi dẫn ba mươi người theo hướng vụ nổ vừa rồi, xác minh xem xảy ra chuyện gì!"
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"
Thấy Chu Thái sắp ra khỏi lều, chợt tướng quân gọi lại dặn dò thêm:
“Ngươi tùy cơ mà hành sự, nếu là rắc rối tránh được thì tránh. Chớ kéo thêm cường địch vào người. Nhớ là chúng ta đang hộ tống chứ không phải đánh trận."
“Vâng. Tướng quân yên tâm, thuộc hạ biết phải làm thế nào.”
Chu Thái gật đầu lĩnh mệnh, ra ngoài chọn ra ba mươi người cùng với tên lính báo tin lúc nãy hướng vụ nổ tiến đến.
Đợi Chu Thái đi rồi, tướng quân lập tức sửa soạn đồ áo, rồi dẫn theo người đi đến trước trướng bồng lớn cạnh kia. Chỉ thấy, hắn dừng lại bên ngoài lều, cung kính nói:
"Thuộc hạ vô năng, làm kinh động đến điện hạ nghỉ ngơi! Tội đáng muôn chết."
Bên trong truyền ra tiếng nói của nữ nhân lúc nãy:
“Không sao đâu thúc thúc. Ta nghe có tiếng nổ, không biết có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vâng! Không dám dấu công chúa điện hạ, có kẻ phát hiện ra dực nhân. Hiện đang cho người đi điều tra. Mong công chúa cứ yên tâm."
Giọng nữ nhân kinh ngạc pha chút hiếu kỳ hỏi:
"Dực nhân à!? Ta nghe nói bọn họ đã gần như tuyệt tích rồi mà? Khi nào thúc thúc bắt được hắn nhớ cho ta xem với nhé."
Tướng quân biết tính cách hiếu kỳ của vị công chúa này, chỉ đành cười khổ nói:
"Vâng! Nếu bắt được, ta sẽ cho công chúa xem một chút."
Nữ nhân bên trong có vẻ như rất vui, chỉ nghe nàng nói:
"Thúc thúc đã hứa rồi đấy. Không được thất hứa."
Tướng quân tuy đối diện với thuộc hạ là một dáng vẻ uy vũ, nhưng khi nói chuyện với nữ nhân phía trong thì giọng điệu trở nên nhu hòa hơn nhiều. Thấy nàng vui vẻ, tướng quân chỉ biết cười khổ nói:
“Được, được... Không thất hứa."
Đợi một lát, tướng quân liền hỏi thêm:
"Thưa điện hạ. Chúng ta nghỉ ở đây cũng một lúc rồi! Có thể xuất phát tiếp được chăng? Thời gian cũng không còn nhiều nữa, phải trở về nhanh kẻo bệ hạ lại lo lắng."
Công chúa vui vẻ trả lời:
"Mọi việc tùy ý thúc thúc thôi."
Tướng quân lĩnh mệnh, rồi quay ra bảo thuộc hạ:
"Tất cả sắp xếp, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”
Trong khi đó, Chu Thái cùng với đội tuần tra đã đến chỗ xảy ra tiếng nổ, chỉ thấy xung quanh là mảnh tan hoang, gió bụi mịt mù.
Điều khiến bọn họ sợ hãi là những gốc cây lớn đến hàng trăm năm tuổi vài chục người ôm không xuể mà bị thổi bật cả gốc lên. Một mảnh đất đá tán loạn, bán kính vụ nổ e rằng cũng cả ngàn trượng.
Một tên lính sợ hãi than:
“Đây là do con người làm ư? Chẳng lẽ là con rồng nào đến đây quậy phá? Cái này... e rằng đến cả *Đại Ma Đạo sư cũng chưa có sức phá hoại mạnh như vậy.”
Tên bên cạnh khinh thường nói:
"Ngươi thấy Đại ma đạo sư đánh nhau rồi ư!?"
⚠ Chú thích:
*Cảnh giới pháp sư:
Tạp đồ / Thực tập pháp sư.
Ma pháp sư sơ cấp.
Ma pháp sư trung cấp.
Ma pháp sư cao cấp.
Đại ma pháp sư.
Ma đạo sư.
Đại ma đạo sư / Pháp sư huyền thoại.
Tên kia gật đầu, khẳng định:
"Hồi trước khi chưa vào quân đội, ta cũng từng là một tên tạp đồ. Có dịp may mắn chứng kiến hai Đại Ma Đạo sư đánh nhau. Vô cùng kinh khủng, sau này mới biết hai người đó là Hỏa Long đạo sư Kim Bối Khắc và Diệt Thế Lôi đạo sư Đan Tâm của Thiên Tuyết đế quốc chúng ta."
Mấy tên lính khác phụ họa theo:
“Đúng a. Ta cũng từng thấy hai người họ giao chiến.”
Tên lính lúc nãy bây giờ đã có đôi chút tin tưởng hỏi:
"Vậy hai người họ ai thắng?"
Tên kia đáp:
"Theo ta nhớ thì là Đan Tâm đ*o sư vì không có ma thú nên thiệt thòi không hề nhỏ. Trận ấy suýt mất mạng."
Ồ...
Mọi người ồ lên một tiếng.
Chu Thái nghe vậy thì nhíu mày, cắt ngang cuộc đàm luận của đám lính nói:
“Cẩn thận cái miệng! Chúng ta không muốn rước thêm họa đâu. Mau tìm xem 'dực nhân' kia ở đâu. Muốn sống thì chú ý một chút.”
"Vâng."
Đám lính lè lưỡi sợ hãi, trong đế quốc không ai mà chưa nghe danh Đan Tâm Đại Ma đạo sư chứ. Cô ta mà biết bọn họ bàn tán về mình sau lưng thì đời này xem như là tàn.
Mọi người liền tản ra tìm. Được một lát, một tên lính tìm được liền hô to:
“Tìm thấy người. Tìm thấy người rồi.”
Chu Thái liền chạy lại xem, thì hóa ra đó không phải là 'dực nhân' mà là một người. Đúng ra thì đó là một nam nhân, tuổi ước chừng hai lăm. Tóc tai rối bời, y phục rách nát, toàn thân bị thương rất nặng, toát ra mùi máu tươi đậm đặc. Trông tàn tạ hết chỗ nói. Ngay cả những binh lính thiết huyết xa trường như bọn họ nhìn vào cơ thể kia cũng phải hít sâu một ngụm khí lạnh.
Chu Thái tiến đến quan sát, đưa tai áp vào lồng ngực tên đó thì thấy tim vẫn còn đập, trong lòng không khỏi kinh ngạc:
“Bị chừng này thương tích mà vẫn còn sống ư? Quả là một người kiên cường!"
Chu Thái từng sinh trưởng trong quân đội, thành ra tính cách rất khâm phục những kẻ có ý chí sắt đá, kiên cường. Y thấy người này thương nặng nhưng vẫn chưa chết thì cho rằng đây là một người có chí cầu sống rất cao.
Chu Thái suy nghĩ một lát, bèn ra lệnh cho thuộc hạ:
“Người này vẫn còn sống, làm cái ván gỗ rồi hai người khiêng hắn đi.”
Trong đám lính, một tên bước ra vội ngăn cản:
“Tướng quân, tên này có vẻ nguy hiểm. Sao không nhân cơ hội hắn đang bị thương mà giết đi, lỡ như...”
Chu Thái ngắt lời tên lính, lắc đầu nói:
“Các ngươi có phải là người của Xích Huyết binh đoàn nữa không? Xích Huyết chỉ giết địch nhân, không động đến kẻ vô tội. Với lại hắn chưa chắc đã là kẻ địch đâu nếu ra tay chẳng phải là trái với quy tắc của Xích Huyết, trái với ý chỉ của Nguyên Soái.”
Tên lính kia dường như tỉnh ngộ, quỳ xuống nói:
"Thuộc hạ ngu dốt, cảm ơn tướng quân chỉ giáo."
Chu Thái đỡ hắn dậy, quay lên lưng ngựa nói:
“Ngươi có lòng đề phòng cũng không sai. Băng bó vết thương cho hắn rồi trói lại là được. Mà với chừng đó vết thương, muốn hồi phục cũng không phải ngày một ngày hai đâu.”
“Vâng! Tướng quân!"
--oOo--
Ở một thế giới khác...
Vài canh giờ trước.
Địa điểm: Giang hồ - Lãnh địa chính phái - Phủ võ lâm mệnh chủ.
Một khung cảnh đẫm máu, vô số cao thủ chính phái đang bị những hắc y nhân bao vây. Đứng đầu đám hắc y nhân là năm lão giả được mệnh danh là Ngũ Tà, chính là lực lượng nòng cốt của tà phái. Còn phía dẫn đầu chính phái là một trung niên nhân tuổi ngoài tam tuần không ai khác chính là võ lâm mệnh chủ Lâm Ngọc Quân cùng với giáo chủ các môn phái khác.
Một lão giả trong ngũ tà bước lên phía trước chắp tay nói:
“Tại hạ Thiết Huyết Nhân xếp thứ nhất trong Ngũ Tà ra mắt võ lâm mệnh chủ.”
Y nói đến chữ “Võ lâm mệnh chủ” thì cố ý kéo dài thêm, trên khuôn mặt già nua mang vẻ châm chọc.
Lâm Ngọc Quân hừ một tiếng nói:
“Hừ... Không dám, Chỗ tại hạ đơn sơ làm bẫn gót vàng của túc hạ rồi.”
Thiết Huyết Nhân ngửa mặt lên trời cười lớn:
“Ha ha ha... Mệnh chủ khách khí rồi. Cho tại hạ mạo muội hỏi một câu? Chính với Tà, từ xưa tới nay thế bất lưỡng lập. Ngươi chính, ta tà... Các hạ một đao, tại hạ một kiếm. Không biết đã đánh nhau biết bao nhiêu năm, khiến biết bao nhiêu cao thủ võ lâm ngã xuống. Lý do trong đó, mệnh chủ có biết hay chăng?”
Lâm Ngọc Quân nghi ngờ không biết đối phương có ý gì, chỉ đành lắc đầu đáp:
“Thứ cho ta ngu muội. Vấn đề đó, chính ta đây cũng không biết. Mong được chỉ giáo.”
Thiết Huyết Nhân lại cười lớn:
“Ha ha ha... Chỉ giáo thì không dám, tại hạ đây nào đủ tài đức để chỉ giáo võ lâm mệnh chủ. Thực ra, cái này chính tại hạ cũng không biết.”
Lâm Ngọc Quân nghe xong, phất tay giận dữ:
"Chớ nói lời châm chọc. Chính ngươi cũng không biết thì hỏi ta làm cái gì!"
Thiết Huyết Nhân cười khì khì, không để ý nói tiếp:
“Vậy nên, giang hồ hiện tại cần một người đứng ra thống nhất, chấm dứt cảnh đẫm máu này của võ lâm. Mà phóng mắt nhìn khắp thiên hạ chỉ có mỗi Ma chủ Huyết Ma giáo chúng ta mới có thể làm được.”
Đệ tử ma giáo dường như chỉ đợi câu nói này, hơn mấy nghìn người đương trường không hẹn mà cùng hô lớn:
"Ma chủ uy vũ, nhất thống giang hồ, bình định võ lâm."
Bên võ sĩ chính phái một người giận quá, bước ra mắng:
“Hừ... Cuồng vọng! Ngươi cho rằng thiên hạ hết anh hùng hảo hán rồi chăng!?”
Lời của y trung khí sung mãn, kèm theo nội lực hùng hồn, lấn át hết thảy tiếng hô hoán của đệ tử ma giáo. Lâm Ngọc Quân thấy vậy, trong lòng âm thầm tán thưởng.
Thiết Huyết Nhân liếc xéo, khinh thường nói:
“Ta và mệnh chủ đang bàn chuyện đại sự mà mấy con cẩu cứ đứng ngoài sủa như vậy thật mất cả nhã hứng. Huyết Ma vả miệng cho ta.”
Bên cạnh Thiết Huyết Nhân đứng ra một người chắp tay đáp:
“Tuân mệnh!”
Dứt lời, thân ảnh hắn lóe lên rồi biến mất đã nghe ba tiếng "bốp bốp bốp" vang dội.
Người vừa rồi là môn chủ Huyền Ý môn Dương Văn Thiên trong lúc tức giận đứng ra mắng. Lập tức, hắn trở thành mục tiêu để Thiết Huyết Nhân ra uy.
Tên Huyết Ma kia hành động mau lẹ vô cùng, khoảng cách hai người tầm chục bước mà y xông đến vả miệng rồi quay về chỉ như chớp mắt. Không những vậy, bên cạnh Dương Văn Thiên là cao thủ các môn phái khác lại có võ lâm mệnh chủ mà Huyết Ma vẫn có thể vả miệng rồi lui về an toàn. Chứng tỏ khinh công của hắn đã đạt đến mức thượng thừa, trên đời khó có người sánh kịp.
“Môn chủ.”
“Dương đại hiệp.”
“Dương môn chủ...”
“Khinh người quá đáng.”
Thiết Huyết Nhân cười lớn, tay phải vung lên một phát. Một luồng cường lực quét ngang qua khiến cho kẻ nào có ý đồ tấn công đều phải lui lại, hắn bây giờ mới lộ ra ý đồ thực sự, cười nói:
“Ha ha ha... võ lâm chính phái đã đi đến đường cùng rồi. Kẻ nào đầu hàng chúng ta có thể xem xét cho hắn một mạng. Nếu không đến lúc đó sẽ nếm mùi sống không bằng chết.”
Lâm Ngọc Quân nghiến răng gầm lên giận dữ. Tên kia dám đả thương người ngay trước mặt hắn, làm sao không giận cho được? Nhưng y không giận thì thôi, một khi mất bình tĩnh liền lộ ra chỗ không ổn. Thân hình Lâm Ngọc Quân hơi chao đảo, đầu váng mắt hoa, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ, may thay có người lại đỡ.
Thiết Huyết Nhân thấy vậy liền hiểu ra, miệng nhếch mép cười khẩy nói:
“Xem ra vết thương lần trước đấu với Ma chủ vẫn chưa khỏi hẳn nha. Lâm Ngọc Quân, ngươi cố quá làm gì? Chi bằng đầu hàng ở dưới trướng Ma chủ, sống sung sướng cả đời có phải hơn không?”
Lâm Ngọc Quân hai tay bụm ngực ho sặc sụa, khều khào nói:
“Khụ, bớt nói nhảm đi. Ta dù chết cũng phải kéo ngũ tà các ngươi đệm lưng!”
“Ha ha ha... Ta vừa nghe thấy cái gì thế này? Với tình trạng bây giờ mà ngươi đòi giết ta ư?”
Thiết Huyết Nhân vừa dứt lời bỗng nhiên khuôn mặt cười cợt trở nên đanh lại, một luồng khí khiến hắn cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng đang tỏa ra từ người Lâm Ngọc Quân.
Không kịp nghĩ ngợi, hắn lùi nhanh về phía sau, lòng kêu khổ:
"Chết tiệt! Sao bỗng dưng khí của hắn lại mạnh như vậy chứ?"
Nhưng làm sao kịp nữa, thân hình Lâm Ngọc Quân chớp động đã ở ngay trước mặt Thiết Huyết Nhân. Tay phải túm đầu hắn, nện mạnh xuống đất. Mặt đất quanh phủ mệnh chủ được lát bằng đá huyền cương vô cùng rắn chắc.
Thử hỏi, đầu hắn nện xuống đất thì còn gì là đầu nữa chứ?
Chỉ nghe
Ầm!
Một tiếng vang dội, đầu của Thiết Huyết Nhân đã cắm xuống mặt đất như trồng cây chuối, thân hình lập tức bất động.
Đệ nhất Ma tướng trong Ngũ Tà của ma giáo một đời tung hoành giang hồ, chỉ chết bởi một chiêu lãng xẹt, không hoa mĩ, không tinh tế mà đơn giản chỉ là tốc độ và sức mạnh.
Đúng là quá mức kinh khủng – trong lòng ai cũng nghĩ như vậy.
Lâm Ngọc Quân dừng lại, phủi cánh tay còn dính máu của mình, cố lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói:
“Ngũ Tà bây giờ chỉ còn Tứ Tà thôi. Rất nhanh chóng các ngươi cũng sẽ đi gặp hắn, thôi...”
Một màn này khiến toàn bộ ma giáo khiếp sợ, còn chính phái thì tiếng hoan hô nổi lên như sấm. Khí thế chính phái đang suy sụp bởi một đòn này mà vực dậy. Quân sĩ đánh nhau trên chiến trường cốt ở sĩ khí, sĩ khí càng mạnh khả năng thắng càng cao. Lại khiến cho địch nhân hoảng sợ mà tán loạn. Thật không thể ngờ, một chiêu của Lâm Ngọc Quân lại mang đến hiệu quả như vậy.
Nhưng được bao lâu!?
Tuy miệng ngoài thì nói vậy nhưng trong lòng Lâm Ngọc Quân lại vô cùng gấp gáp:
"Ta đảo lộn dòng chảy nội lực trong người, kích phát giới hạn nhất thời chỉ giữ được một khoảng thời gian. Phải mau chóng hạ gục bọn chúng nếu không đây sẽ là ngày tàn của chính phái."
Lâm Ngọc Quân liền đưa mắt nhìn một tên trong Ngũ tà, ý nghĩ xoay chuyển:
"Theo ta biết, trong ngũ tà thì Thiết Hồ là kẻ thông minh nhất, phải hạ gục y đầu tiên nếu không để y lãnh đạo ma binh thì chính phái ắt phải thua mất."
Thiết Hồ cảm nhận được ánh mắt không thân thiện của Lâm Ngọc Quân. Trong lòng chợt động lập tức chân đạp mạnh về phía trước, thân hình phóng về sau vài thước, miệng quát lớn:
“Ngũ đệ, tứ đệ, tam đệ, bảo vệ ta.”
Ba người Thiết Huyết Ma, Thiết Vô Cừu, Thiết Phục nghe vậy không chần chừ phóng người chắn trước mặt Thiết Hồ, bảo vệ hắn.
Lâm Ngọc Quân thầm kêu không ổn, chắc chắn Thiết Hồ đã nhận ra âm mưu của hắn. Mà Lâm Ngọc Quân thực ra đang trong tình trạng hung hiểm chỉ là đánh gà dọa khỉ mà thôi.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, Lâm Ngọc Quân phóng đến tấn công Thiết Phục vì trông y có vẻ ngoài nhỏ bé hơn so với mấy tên còn lại.
Tay phải Lâm Ngọc Quân hóa chưởng thành quyền đây là một trong những tuyệt học bình sinh của y có tên là "Phá thần quyền" nhắm ngay đầu Thiết Phục mà phá.
Thiết Huyết Ma cùng Thiết Vô Cừu đâu để cho Lâm Ngọc Quân đạt được mục đích.
Mặt khác khoảng cách giữa ba huynh đệ họ lại gần nhau, cho dù tốc độ của Lâm Ngọc Quân có nhanh đi chăng nữa thì cũng kịp ứng phó.
Quyền cách Thiết Phục tầm một gang tay thì cùng lúc đó cước của Thiết Vô Cừu nhằm vào bụng dưới của Lâm Ngọc Quân phóng đến ý muốn "Vây Ngụy cứu Triệu".
Lâm Ngọc Quân đã lường trước điều này, tay đang ra quyền hóa thành trảo nhanh chóng chụp lấy cổ chân đối phương, thân hình đang trên không lộn một vòng. Ghót chân phải thuận thế chẻ xuống đầu Thiết Phục.
Khổ thân Thiết Phục, ỷ có đồng bọn bên cạnh, nhất thời có chút chủ quan. Mà hắn lại không ngờ Lâm Ngọc Quân phản xạ nhanh đến như vậy, cho đến khi ghót chân sắp bổ xuống đầu mới kịp phải ứng. Trong sát na đó không biết phải làm gì đành đưa hai tay lên đón đỡ.
Bụp!
Rắc Rắc...
Tiếng xương gãy giòn giã vang lên. Hai cánh tay của Thiết Phục nào có thể chịu nổi lực đạo gây nên bởi đòn thế trời giáng ấy? Không ngoài dự đoán, liền bị gãy.
Quả thực từ lúc lao vào đến khi dùng ghót chân bổ gãy tay của Thiết Phục đều nằm trong sự tính toán của Lâm Ngọc Quân.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, chân phải của lão đúng như câu: "Thuận nước đẩy thuyền", gia tăng thêm lực đạo.
Lại nghe.
Bụp, bụp, rắc...
Ghót chân Lâm Ngọc Quân gia tăng kình lực đã bổ vào đầu của Thiết Phục, sâu đến vài tấc. Máu tươi bắn ra tung tóe, còn kèm theo chất dịch màu trắng (não).
Tội nghiệm cho Thiết Phục, còn không kịp kêu đau, đã đi chầu Diêm La.
Đồng thời lúc đó tay trảo của Lâm Ngọc Quân đang nắm chân của Thiết Vô Cừu gia tăng kình lực bóp mạnh một phát.
Thiết Vô Cừu thảm thiết la lên:
"Ahhh... Lão tặc buông chân ta ra!"
Thiết Huyết Ma cách hai người gần hơn, nhưng Lâm Ngọc Quân hành động quá mau lẹ. Đến nỗi y còn chưa kịp ra chiêu nào thì đã thấy ngũ đệ Thiết Phục của mình tan đầu nát óc rồi.
Hắn giận giữ hét lớn, tung một quyền vào mặt Lâm Ngọc Quân mắng:
“Mẹ kiếp. Ngươi dám giết Ngũ đệ đả thương Tam ca của ta. Ta phải băm vằm ngươi thành ngàn mảnhhhh.”
Lâm Ngọc Quân đang nắm cổ chân của Thiết Vô Cừu, chân phải vẫn đang ở trên đầu Thiết Phục. Thấy Thiết Huyết Ma lao tới, không cần suy nghĩ Hắn liền thuận thế xoay người ném Thiết Vô Cừu về phía Huyết Ma.
Thiết Vô Cừu trong cơn đau, hoảng sợ la lớn:
"Tứ đệ! Mau dừng lại! Là ta."
Huyết Ma quyền đang giữa chừng nào kịp thu về!
Ầm!!!
Lâm Ngọc Quân quả nhiên không đơn giản, ném người còn kèm theo lực đạo vô cùng lớn khiến cho hai người va vào nhau không hề nhẹ. Lại có quyền thế của Huyết Ma đang giữa chừng nữa. Chỉ nghe nổ một tiếng lớn, Thiết Huyết Ma cùng Thiết Vô Cừu bị văng xa cả chục trượng, sống chết không rõ.
Đúng lúc này.
“Mẹ kiếp, Lão Tặc xem chiêu! Huyết Ma Chưởng!”
Thiết Hồ ở ngoài bây giờ mới phóng đến. Y nhân lúc Lâm Ngọc Quân đang ở trên không trung không thể né tránh được, tung liền một chưởng trúng ngay ngực lão.
Uỳnh!!!
Phụt...
Lâm Ngọc Quân kích phát tiềm hạn cơ thể, đảo ngược dòng chảy nội lực trong đan điền sắp đạt đến giới hạn chịu đựng, nay lại chịu thêm một đòn nặng từ Thiết Hồ thì làm sao mà chịu nổi. Khí huyết công tâm liền phun ra ngụm máu tươi. Thân hình theo quán tính bay về phía sau đụng trúng bức tường, e rằng lành ít dữ nhiều.
“Mệnh chủ!”
“Mệnh chủ!”
"Thật vô sỉ!"
Đám võ sĩ chính phái bất chấp sự vây khốn của đám hắc y nhân, liều mạng xông đến vây quanh Lâm Ngọc Quân.
Thiết Hồ trong con ngươi tràn đầy thù hận, giận giữ gầm lên:
“Mẹ khiếp! Lão Tặc kia, ngươi dám giết huynh đệ của ta. Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt! Người đâu, giết hết bọn chúng cho ta. Ta phải lấy đầu bọn chúng để an ủi linh hồn của huynh đệ.”
Thiết Hồ làm sao không giận cho được? Ngũ Tà tuy là binh tốt của tà phái, nhưng đều là huynh đệ trong một nhà. Dẫu có tim làm bằng sắt đá đi chăng nữa cũng phải giận dữ.
“Tuân mệnh!”
Đám hắc y nhân đáp một tiếng rồi lao vào chém giết võ sĩ chính phái.
Khi đó, Lưu Thiên Minh chưởng môn của Thanh Phong môn đứng ra, chém bay đầu một hắc y nhân, gầm lớn:
“Mọi người phải bảo vệ mệnh chủ bằng mọi giá, thà chết cũng không lùi bước!”
Đệ tử Thanh Phong môn lập tức hưởng ứng, ai nấy đều gào lên một cách điên cuồng:
“Thà chết cũng không lùi bước.”
Bỗng chốc, toàn bộ võ sĩ chính phái đều gào lên:
"Thà chết không lui."
"Thà chết không lui."
Ma giáo bị sĩ khí của võ sĩ chính phái dọa cho sợ hãi, nhiều tên sợ quá mà run lên, đánh rơi cả kiếm đang cầm trên tay.
Thiết Hồ nổi giận, chụp lấy tên làm rơi kiếm kia. Một trảo chụp nát óc, gầm lên giận dữ:
"Lũ phế vật! Tất cả xông lên cho ta. Quân số Huyết Ma giáo đông gấp đôi bọn chúng làm gì phải sợ hãi. Kẻ nào bỏ chạy tức là phản nghịch. Xử theo giáo pháp!"
Lời nói của Thiết Hồ như cảnh tỉnh tất cả. Ma giáo từ trước tới nay coi mệnh lệnh của cấp trên là tuyệt đối. Luôn luôn phục tòng, những kẻ bất tuân đều lấy hình thức lăng trì xử lý. Thành ra trong binh đoàn ma giáo không có hai chữ trái lệnh. Vừa nghe đến hai từ "giáo pháp". Mặt mày ai nấy xanh lét cả lên. Dù đang bị thương cũng cố ghiến răng nghiến lợi xông lên chém giết.
Nhất thời tiếng binh khí, tiếng chửi rủa vang vọng khắp nơi. Máu tươi nhộm đỏ cả một vùng!
Cảnh tượng trông thật thê lương...
Đã edit.
Nơi đây diện tích cũng rộng rãi, có rừng rậm nguyên thủy bao trùm, tiến nhập trong đó, rất dễ bị mất phương hướng. Trước đây luôn luôn nghe đồn quanh Vạn Thú Sơn thường có "Thần thú" lui tới. Kẻ bình thường không một ai dám bén mảng vào.
Vậy mà hôm nay, lại có thể thấy rất nhiều người đi ngang qua Vạn Thú sơn như vậy!?
Đúng hơn là một đạo quân, tầm khoảng ngàn người đang bộ hành, trong đó đa số là kỵ binh được vũ trang toàn thân, cưỡi trên chiến mã màu đỏ như máu. Chủng chiến mã này có tên là xích huyết, một loại ngựa chiến cực kỳ trân quý.
Dẫn đầu đội quân kia là một người đàn ông trung niên, thân khoác giáp trụ màu bạc sáng chói, hai bên hông gắn hai thiết chùy cỡ lớn trông uy vũ vô cùng.
Chính giữa dòng quân là một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa do sáu con bạch long mã cùng kéo. Nhìn vào có thể đoán được phần nào thân phận của kẻ ngồi phía trong không hề đơn giản.
Đột nhiên, một binh lính cưỡi ngựa từ đằng xa phi đến đón đầu đoàn người. Tên đó vừa tới liền nhảy phót xuống ngựa, quỳ trước người đàn ông trung niên giáp bạc kia, chỉ nghe hắn kính cẩn nói:
"Bẩm báo tướng quân. Cách đây tầm một dặm có một hồ nước nhỏ, làm chỗ nghỉ ngơi vô cùng tốt. Xung quanh cũng không phát hiện dấu hiệu của ma thú."
Vị tướng quân kia nghe xong thì gật đầu hài lòng, phóng ngựa đến cỗ xe sang trọng kia, khẽ nói:
"Thưa điện hạ. Gần đây có chỗ nghỉ ngơi. Điện hạ cần nghỉ chút chứ ạ?"
Bên trong truyền ra tiếng nói trong trẻo của một nữ nhân:
"Mọi người đi đường dài cũng mệt rồi! Nên nghỉ ngơi chút."
Tướng quân cung kính đáp:
"Vâng!"
Lập tức đoàn người hành quân đến hồ nước, tiến hành cắm trại nghỉ ngơi. Người tuy nhiều nhưng tất cả đều là binh sĩ chính quy, nên hành động vô cùng kỷ luật. Thoáng chốc, một doanh trại quy mô nhỏ đã được dựng lên ngay cạnh hồ.
---
Một lúc sau, cách doanh trại không xa. Đội tuần tra số hai, một tên lính mệt mỏi nằm lăn xuống đất, thở phì phò:
"Phù. Hôm nay thời tiết sao khó chịu quá. Giá mà được ở nhà thì tốt biết bao."
Tên bên cạnh thấy vậy thì cười phì một tiếng, bảo:
"Ngươi chịu khó đi vài hôm, chẳng mấy ngày nữa là chúng ta về nhà rồi. Đến lúc đó ngươi tha hồ mà vui vẻ với cô bé Tiểu Hạnh kia nha."
Tên đó cười, đáp:
"Ừm, Cơ mà cũng chỉ mong rằng chuyến hộ tống này an toàn trở về, không gặp con ma thú nào là yên ổn rồi... Hửm!"
Đột nhiên, gã nhìn lên trời rồi nhíu mày la lên:
“Này, có người kìa. Có người trên trời kìa, mọi người nhìn xem!”
Có mấy tên trong nhóm đang dựa lưng vào cây chợp mắt, nghe tên kia la toáng lên còn tưởng hắn đùa liền gắt gỏng:
“Người trên trời cái rắm! Ngươi có yên để lão tử nghỉ ngơi không thì bảo.”
Tên lính kia lấy tay chỉ vào một điểm nhỏ trên bầu trời đang rơi nhanh xuống, khẳng định:
“Ta lừa các ngươi làm gì, nhìn đi!”
Mấy tên lính theo lời nói của đồng bọn, nheo mắt nhìn lên, chỉ thấy một chấm nhỏ trên bầu trời. Cố gắng quan sát hơn thì thấy rõ ràng đó là một người.
"Là Dực Nhân sao!?"
"Đâu đâu..."
Lời nói của gã hấp dẫn sự chú ý của mấy nhóm tuần tra xung quanh, ai nấy đưa mắt nhìn lên trời, chỉ thấy đó là một "dực nhân". À, không. Nếu nhìn kỹ hơn thì tên kia không có cánh hơn nữa hắn không phải đang bay lên mà là rớt xuống với tốc độ khá là nhanh. Mọi người dụi dụi mắt không thể tin nổi lại có kẻ rơi từ trên trời rớt xuống như vậy.
(Dực nhân là một tộc người có cánh)
"Dực nhân gãy cánh à!?"
Một câu hỏi hiện lên trong đầu mọi người.
Một tên lính hông đeo kiếm, trên ngực có một phù hiệu hình cánh tuyết, quay sang ra lệnh:
“Ngươi lập tức đến báo với tướng quân! Mấy người còn lại giữ nguyên vị trí, đây có thể là một âm mưu của kẻ địch. Mọi người phải luôn luôn đề phòng.”
“Vâng! Đội trưởng.”
Bên cạnh một gốc cây lớn cách đó không xa là một trướng bồng thật lớn, được dựng lên bên cạnh mép hồ nước, xung quanh có hàng trăm tên lính canh gác, vô cùng nghiêm ngặt.
"Báo!"
Xa xa, một tên lính hớt hải chạy đến, trên mặt mồ hôi nhễ nhãi, vừa đi vừa hét. Mấy tên thị vệ thấy vậy liền chặn lại hỏi:
“Có chuyện gì?”
Tên lính kia gấp gáp trả lời:
“Ta có chuyện cần bẩm báo với tướng quân.”
"Có địch tập à!"
"Không phải, nói chung là ta có việc gấp, mau đưa ta đi gặp tướng quân."
Hai tên thị vệ thấy dáng vẻ hớt hải của y, không dám chậm trễ. Một người nói:
"Được! Đi theo ta. Chớ đi lộn xộn kẻo mất mạng đấy nghe chưa."
Tên thị vệ dẫn theo tên lính nọ đi một quãng ngắn thì đến một lều nhỏ, là chỗ nghỉ ngơi của vị tướng quân nọ. Hai người vội thông báo cho lính gác cửa một tiếng rồi đi vào.
Trong trướng bồng này bày biện cũng rất là sơ sài. Chỉ có một cái bàn và hai cái ghế, trên bàn đặt vài cuốn sách mỏng. Vị tướng quân đang ngồi trên ghế ngã người như muốn nằm xuống, giáp bạc trên người của y hiện cũng đã được tháo ra để lộ từng mũi cơ bắp trần cuồn cuộn.
Y thấy có hai người vào thì ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị hỏi:
“Có việc gì sao?"
Tên lính kia bị khí thế của y hù dọa, lưng ướt đẫm mồ hôi, bị hỏi liền giật mình lấy lại được bình tĩnh, vội bẩm:
“Thưa tướng quân, chúng thuộc hạ đang canh gác thì phát hiện một người đang từ trên trời rớt xuống. Bọn thuộc ha sợ đó là kế của địch nhân nên không dám hành sự. Nên tới bẩm báo.”
“Từ trên trời rớt xuống!? Ngươi chắc chắn thấy rõ chứ?”
Tên lính vội quả quyết:
“Vâng. Không chỉ có thần, mọi người đều thấy hết ạ! Hắn chính là đang rơi từ trên trời xuống."
Tướng quân trầm mặc một hồi lâu, khẽ hỏi:
"Có thể nào là dực nhân?"
Tên lính ấp úng đáp:
"Không phải ạ. Trên người hắn không có cánh!"
Đúng lúc này,
Ầm! Ầm! Ầm!
Từ xa vọng lại từng đợt tiếng nổ kinh thiên động địa. Mặt đất cũng vì nó mà run rẩy từng đợt dữ dội.
Tướng quân khuôn mặt khẽ biến, lớn giọng hỏi:
“Có chuyện gì thế!"
Bên ngoài có tiếng đáp lại:
"Bẩm. Là tiếng nổ từ xa ạ. Hình như có cái gì đó từ trên trời vừa rớt xuống. Bọn thuộc hạ không thấy rõ."
Tướng quân nhíu mày, đưa tay lên vuốt cằm lẩm bẩm:
"Từ trên trời ư? Có phải do thứ ngươi nhìn thấy không?”
Tên lính kia đáp:
"Thuộc hạ không dám chắc! Nhưng nghe nơi phát ra tiếng nổ thì hẳn nó rồi."
Tướng quân trầm tư trong chốc lát, rồi y truyền lệnh:
"Cho gọi phó tướng quân đến đây."
Chỉ một lát sau, cửa lều mở ra, theo đó là một thanh niên bước vào. Nhìn người này tuổi chừng hai lăm, thân khoác khải giáp sáng lóa, khuôn mặt tuy bị mũ giáp che mất một nửa nhưng có thể thấy được vẻ cương nghị mang vài phần trầm ổn bên trong. Thanh niên bước đi vững chãi, lưng thẳng tắp, chứng tỏ đã được trải qua những đợt huấn luyện rất khắt khe. Chỉ thấy hắn bước vào rồi quỳ xuống, nói:
"Phó tướng Chu Thái, sẵn sàng đợi lệnh!"
Tướng quân không muốn dài dòng, lập tức nói:
"Ngươi dẫn ba mươi người theo hướng vụ nổ vừa rồi, xác minh xem xảy ra chuyện gì!"
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"
Thấy Chu Thái sắp ra khỏi lều, chợt tướng quân gọi lại dặn dò thêm:
“Ngươi tùy cơ mà hành sự, nếu là rắc rối tránh được thì tránh. Chớ kéo thêm cường địch vào người. Nhớ là chúng ta đang hộ tống chứ không phải đánh trận."
“Vâng. Tướng quân yên tâm, thuộc hạ biết phải làm thế nào.”
Chu Thái gật đầu lĩnh mệnh, ra ngoài chọn ra ba mươi người cùng với tên lính báo tin lúc nãy hướng vụ nổ tiến đến.
Đợi Chu Thái đi rồi, tướng quân lập tức sửa soạn đồ áo, rồi dẫn theo người đi đến trước trướng bồng lớn cạnh kia. Chỉ thấy, hắn dừng lại bên ngoài lều, cung kính nói:
"Thuộc hạ vô năng, làm kinh động đến điện hạ nghỉ ngơi! Tội đáng muôn chết."
Bên trong truyền ra tiếng nói của nữ nhân lúc nãy:
“Không sao đâu thúc thúc. Ta nghe có tiếng nổ, không biết có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vâng! Không dám dấu công chúa điện hạ, có kẻ phát hiện ra dực nhân. Hiện đang cho người đi điều tra. Mong công chúa cứ yên tâm."
Giọng nữ nhân kinh ngạc pha chút hiếu kỳ hỏi:
"Dực nhân à!? Ta nghe nói bọn họ đã gần như tuyệt tích rồi mà? Khi nào thúc thúc bắt được hắn nhớ cho ta xem với nhé."
Tướng quân biết tính cách hiếu kỳ của vị công chúa này, chỉ đành cười khổ nói:
"Vâng! Nếu bắt được, ta sẽ cho công chúa xem một chút."
Nữ nhân bên trong có vẻ như rất vui, chỉ nghe nàng nói:
"Thúc thúc đã hứa rồi đấy. Không được thất hứa."
Tướng quân tuy đối diện với thuộc hạ là một dáng vẻ uy vũ, nhưng khi nói chuyện với nữ nhân phía trong thì giọng điệu trở nên nhu hòa hơn nhiều. Thấy nàng vui vẻ, tướng quân chỉ biết cười khổ nói:
“Được, được... Không thất hứa."
Đợi một lát, tướng quân liền hỏi thêm:
"Thưa điện hạ. Chúng ta nghỉ ở đây cũng một lúc rồi! Có thể xuất phát tiếp được chăng? Thời gian cũng không còn nhiều nữa, phải trở về nhanh kẻo bệ hạ lại lo lắng."
Công chúa vui vẻ trả lời:
"Mọi việc tùy ý thúc thúc thôi."
Tướng quân lĩnh mệnh, rồi quay ra bảo thuộc hạ:
"Tất cả sắp xếp, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”
Trong khi đó, Chu Thái cùng với đội tuần tra đã đến chỗ xảy ra tiếng nổ, chỉ thấy xung quanh là mảnh tan hoang, gió bụi mịt mù.
Điều khiến bọn họ sợ hãi là những gốc cây lớn đến hàng trăm năm tuổi vài chục người ôm không xuể mà bị thổi bật cả gốc lên. Một mảnh đất đá tán loạn, bán kính vụ nổ e rằng cũng cả ngàn trượng.
Một tên lính sợ hãi than:
“Đây là do con người làm ư? Chẳng lẽ là con rồng nào đến đây quậy phá? Cái này... e rằng đến cả *Đại Ma Đạo sư cũng chưa có sức phá hoại mạnh như vậy.”
Tên bên cạnh khinh thường nói:
"Ngươi thấy Đại ma đạo sư đánh nhau rồi ư!?"
⚠ Chú thích:
*Cảnh giới pháp sư:
Tạp đồ / Thực tập pháp sư.
Ma pháp sư sơ cấp.
Ma pháp sư trung cấp.
Ma pháp sư cao cấp.
Đại ma pháp sư.
Ma đạo sư.
Đại ma đạo sư / Pháp sư huyền thoại.
Tên kia gật đầu, khẳng định:
"Hồi trước khi chưa vào quân đội, ta cũng từng là một tên tạp đồ. Có dịp may mắn chứng kiến hai Đại Ma Đạo sư đánh nhau. Vô cùng kinh khủng, sau này mới biết hai người đó là Hỏa Long đạo sư Kim Bối Khắc và Diệt Thế Lôi đạo sư Đan Tâm của Thiên Tuyết đế quốc chúng ta."
Mấy tên lính khác phụ họa theo:
“Đúng a. Ta cũng từng thấy hai người họ giao chiến.”
Tên lính lúc nãy bây giờ đã có đôi chút tin tưởng hỏi:
"Vậy hai người họ ai thắng?"
Tên kia đáp:
"Theo ta nhớ thì là Đan Tâm đ*o sư vì không có ma thú nên thiệt thòi không hề nhỏ. Trận ấy suýt mất mạng."
Ồ...
Mọi người ồ lên một tiếng.
Chu Thái nghe vậy thì nhíu mày, cắt ngang cuộc đàm luận của đám lính nói:
“Cẩn thận cái miệng! Chúng ta không muốn rước thêm họa đâu. Mau tìm xem 'dực nhân' kia ở đâu. Muốn sống thì chú ý một chút.”
"Vâng."
Đám lính lè lưỡi sợ hãi, trong đế quốc không ai mà chưa nghe danh Đan Tâm Đại Ma đạo sư chứ. Cô ta mà biết bọn họ bàn tán về mình sau lưng thì đời này xem như là tàn.
Mọi người liền tản ra tìm. Được một lát, một tên lính tìm được liền hô to:
“Tìm thấy người. Tìm thấy người rồi.”
Chu Thái liền chạy lại xem, thì hóa ra đó không phải là 'dực nhân' mà là một người. Đúng ra thì đó là một nam nhân, tuổi ước chừng hai lăm. Tóc tai rối bời, y phục rách nát, toàn thân bị thương rất nặng, toát ra mùi máu tươi đậm đặc. Trông tàn tạ hết chỗ nói. Ngay cả những binh lính thiết huyết xa trường như bọn họ nhìn vào cơ thể kia cũng phải hít sâu một ngụm khí lạnh.
Chu Thái tiến đến quan sát, đưa tai áp vào lồng ngực tên đó thì thấy tim vẫn còn đập, trong lòng không khỏi kinh ngạc:
“Bị chừng này thương tích mà vẫn còn sống ư? Quả là một người kiên cường!"
Chu Thái từng sinh trưởng trong quân đội, thành ra tính cách rất khâm phục những kẻ có ý chí sắt đá, kiên cường. Y thấy người này thương nặng nhưng vẫn chưa chết thì cho rằng đây là một người có chí cầu sống rất cao.
Chu Thái suy nghĩ một lát, bèn ra lệnh cho thuộc hạ:
“Người này vẫn còn sống, làm cái ván gỗ rồi hai người khiêng hắn đi.”
Trong đám lính, một tên bước ra vội ngăn cản:
“Tướng quân, tên này có vẻ nguy hiểm. Sao không nhân cơ hội hắn đang bị thương mà giết đi, lỡ như...”
Chu Thái ngắt lời tên lính, lắc đầu nói:
“Các ngươi có phải là người của Xích Huyết binh đoàn nữa không? Xích Huyết chỉ giết địch nhân, không động đến kẻ vô tội. Với lại hắn chưa chắc đã là kẻ địch đâu nếu ra tay chẳng phải là trái với quy tắc của Xích Huyết, trái với ý chỉ của Nguyên Soái.”
Tên lính kia dường như tỉnh ngộ, quỳ xuống nói:
"Thuộc hạ ngu dốt, cảm ơn tướng quân chỉ giáo."
Chu Thái đỡ hắn dậy, quay lên lưng ngựa nói:
“Ngươi có lòng đề phòng cũng không sai. Băng bó vết thương cho hắn rồi trói lại là được. Mà với chừng đó vết thương, muốn hồi phục cũng không phải ngày một ngày hai đâu.”
“Vâng! Tướng quân!"
--oOo--
Ở một thế giới khác...
Vài canh giờ trước.
Địa điểm: Giang hồ - Lãnh địa chính phái - Phủ võ lâm mệnh chủ.
Một khung cảnh đẫm máu, vô số cao thủ chính phái đang bị những hắc y nhân bao vây. Đứng đầu đám hắc y nhân là năm lão giả được mệnh danh là Ngũ Tà, chính là lực lượng nòng cốt của tà phái. Còn phía dẫn đầu chính phái là một trung niên nhân tuổi ngoài tam tuần không ai khác chính là võ lâm mệnh chủ Lâm Ngọc Quân cùng với giáo chủ các môn phái khác.
Một lão giả trong ngũ tà bước lên phía trước chắp tay nói:
“Tại hạ Thiết Huyết Nhân xếp thứ nhất trong Ngũ Tà ra mắt võ lâm mệnh chủ.”
Y nói đến chữ “Võ lâm mệnh chủ” thì cố ý kéo dài thêm, trên khuôn mặt già nua mang vẻ châm chọc.
Lâm Ngọc Quân hừ một tiếng nói:
“Hừ... Không dám, Chỗ tại hạ đơn sơ làm bẫn gót vàng của túc hạ rồi.”
Thiết Huyết Nhân ngửa mặt lên trời cười lớn:
“Ha ha ha... Mệnh chủ khách khí rồi. Cho tại hạ mạo muội hỏi một câu? Chính với Tà, từ xưa tới nay thế bất lưỡng lập. Ngươi chính, ta tà... Các hạ một đao, tại hạ một kiếm. Không biết đã đánh nhau biết bao nhiêu năm, khiến biết bao nhiêu cao thủ võ lâm ngã xuống. Lý do trong đó, mệnh chủ có biết hay chăng?”
Lâm Ngọc Quân nghi ngờ không biết đối phương có ý gì, chỉ đành lắc đầu đáp:
“Thứ cho ta ngu muội. Vấn đề đó, chính ta đây cũng không biết. Mong được chỉ giáo.”
Thiết Huyết Nhân lại cười lớn:
“Ha ha ha... Chỉ giáo thì không dám, tại hạ đây nào đủ tài đức để chỉ giáo võ lâm mệnh chủ. Thực ra, cái này chính tại hạ cũng không biết.”
Lâm Ngọc Quân nghe xong, phất tay giận dữ:
"Chớ nói lời châm chọc. Chính ngươi cũng không biết thì hỏi ta làm cái gì!"
Thiết Huyết Nhân cười khì khì, không để ý nói tiếp:
“Vậy nên, giang hồ hiện tại cần một người đứng ra thống nhất, chấm dứt cảnh đẫm máu này của võ lâm. Mà phóng mắt nhìn khắp thiên hạ chỉ có mỗi Ma chủ Huyết Ma giáo chúng ta mới có thể làm được.”
Đệ tử ma giáo dường như chỉ đợi câu nói này, hơn mấy nghìn người đương trường không hẹn mà cùng hô lớn:
"Ma chủ uy vũ, nhất thống giang hồ, bình định võ lâm."
Bên võ sĩ chính phái một người giận quá, bước ra mắng:
“Hừ... Cuồng vọng! Ngươi cho rằng thiên hạ hết anh hùng hảo hán rồi chăng!?”
Lời của y trung khí sung mãn, kèm theo nội lực hùng hồn, lấn át hết thảy tiếng hô hoán của đệ tử ma giáo. Lâm Ngọc Quân thấy vậy, trong lòng âm thầm tán thưởng.
Thiết Huyết Nhân liếc xéo, khinh thường nói:
“Ta và mệnh chủ đang bàn chuyện đại sự mà mấy con cẩu cứ đứng ngoài sủa như vậy thật mất cả nhã hứng. Huyết Ma vả miệng cho ta.”
Bên cạnh Thiết Huyết Nhân đứng ra một người chắp tay đáp:
“Tuân mệnh!”
Dứt lời, thân ảnh hắn lóe lên rồi biến mất đã nghe ba tiếng "bốp bốp bốp" vang dội.
Người vừa rồi là môn chủ Huyền Ý môn Dương Văn Thiên trong lúc tức giận đứng ra mắng. Lập tức, hắn trở thành mục tiêu để Thiết Huyết Nhân ra uy.
Tên Huyết Ma kia hành động mau lẹ vô cùng, khoảng cách hai người tầm chục bước mà y xông đến vả miệng rồi quay về chỉ như chớp mắt. Không những vậy, bên cạnh Dương Văn Thiên là cao thủ các môn phái khác lại có võ lâm mệnh chủ mà Huyết Ma vẫn có thể vả miệng rồi lui về an toàn. Chứng tỏ khinh công của hắn đã đạt đến mức thượng thừa, trên đời khó có người sánh kịp.
“Môn chủ.”
“Dương đại hiệp.”
“Dương môn chủ...”
“Khinh người quá đáng.”
Thiết Huyết Nhân cười lớn, tay phải vung lên một phát. Một luồng cường lực quét ngang qua khiến cho kẻ nào có ý đồ tấn công đều phải lui lại, hắn bây giờ mới lộ ra ý đồ thực sự, cười nói:
“Ha ha ha... võ lâm chính phái đã đi đến đường cùng rồi. Kẻ nào đầu hàng chúng ta có thể xem xét cho hắn một mạng. Nếu không đến lúc đó sẽ nếm mùi sống không bằng chết.”
Lâm Ngọc Quân nghiến răng gầm lên giận dữ. Tên kia dám đả thương người ngay trước mặt hắn, làm sao không giận cho được? Nhưng y không giận thì thôi, một khi mất bình tĩnh liền lộ ra chỗ không ổn. Thân hình Lâm Ngọc Quân hơi chao đảo, đầu váng mắt hoa, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ, may thay có người lại đỡ.
Thiết Huyết Nhân thấy vậy liền hiểu ra, miệng nhếch mép cười khẩy nói:
“Xem ra vết thương lần trước đấu với Ma chủ vẫn chưa khỏi hẳn nha. Lâm Ngọc Quân, ngươi cố quá làm gì? Chi bằng đầu hàng ở dưới trướng Ma chủ, sống sung sướng cả đời có phải hơn không?”
Lâm Ngọc Quân hai tay bụm ngực ho sặc sụa, khều khào nói:
“Khụ, bớt nói nhảm đi. Ta dù chết cũng phải kéo ngũ tà các ngươi đệm lưng!”
“Ha ha ha... Ta vừa nghe thấy cái gì thế này? Với tình trạng bây giờ mà ngươi đòi giết ta ư?”
Thiết Huyết Nhân vừa dứt lời bỗng nhiên khuôn mặt cười cợt trở nên đanh lại, một luồng khí khiến hắn cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng đang tỏa ra từ người Lâm Ngọc Quân.
Không kịp nghĩ ngợi, hắn lùi nhanh về phía sau, lòng kêu khổ:
"Chết tiệt! Sao bỗng dưng khí của hắn lại mạnh như vậy chứ?"
Nhưng làm sao kịp nữa, thân hình Lâm Ngọc Quân chớp động đã ở ngay trước mặt Thiết Huyết Nhân. Tay phải túm đầu hắn, nện mạnh xuống đất. Mặt đất quanh phủ mệnh chủ được lát bằng đá huyền cương vô cùng rắn chắc.
Thử hỏi, đầu hắn nện xuống đất thì còn gì là đầu nữa chứ?
Chỉ nghe
Ầm!
Một tiếng vang dội, đầu của Thiết Huyết Nhân đã cắm xuống mặt đất như trồng cây chuối, thân hình lập tức bất động.
Đệ nhất Ma tướng trong Ngũ Tà của ma giáo một đời tung hoành giang hồ, chỉ chết bởi một chiêu lãng xẹt, không hoa mĩ, không tinh tế mà đơn giản chỉ là tốc độ và sức mạnh.
Đúng là quá mức kinh khủng – trong lòng ai cũng nghĩ như vậy.
Lâm Ngọc Quân dừng lại, phủi cánh tay còn dính máu của mình, cố lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói:
“Ngũ Tà bây giờ chỉ còn Tứ Tà thôi. Rất nhanh chóng các ngươi cũng sẽ đi gặp hắn, thôi...”
Một màn này khiến toàn bộ ma giáo khiếp sợ, còn chính phái thì tiếng hoan hô nổi lên như sấm. Khí thế chính phái đang suy sụp bởi một đòn này mà vực dậy. Quân sĩ đánh nhau trên chiến trường cốt ở sĩ khí, sĩ khí càng mạnh khả năng thắng càng cao. Lại khiến cho địch nhân hoảng sợ mà tán loạn. Thật không thể ngờ, một chiêu của Lâm Ngọc Quân lại mang đến hiệu quả như vậy.
Nhưng được bao lâu!?
Tuy miệng ngoài thì nói vậy nhưng trong lòng Lâm Ngọc Quân lại vô cùng gấp gáp:
"Ta đảo lộn dòng chảy nội lực trong người, kích phát giới hạn nhất thời chỉ giữ được một khoảng thời gian. Phải mau chóng hạ gục bọn chúng nếu không đây sẽ là ngày tàn của chính phái."
Lâm Ngọc Quân liền đưa mắt nhìn một tên trong Ngũ tà, ý nghĩ xoay chuyển:
"Theo ta biết, trong ngũ tà thì Thiết Hồ là kẻ thông minh nhất, phải hạ gục y đầu tiên nếu không để y lãnh đạo ma binh thì chính phái ắt phải thua mất."
Thiết Hồ cảm nhận được ánh mắt không thân thiện của Lâm Ngọc Quân. Trong lòng chợt động lập tức chân đạp mạnh về phía trước, thân hình phóng về sau vài thước, miệng quát lớn:
“Ngũ đệ, tứ đệ, tam đệ, bảo vệ ta.”
Ba người Thiết Huyết Ma, Thiết Vô Cừu, Thiết Phục nghe vậy không chần chừ phóng người chắn trước mặt Thiết Hồ, bảo vệ hắn.
Lâm Ngọc Quân thầm kêu không ổn, chắc chắn Thiết Hồ đã nhận ra âm mưu của hắn. Mà Lâm Ngọc Quân thực ra đang trong tình trạng hung hiểm chỉ là đánh gà dọa khỉ mà thôi.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, Lâm Ngọc Quân phóng đến tấn công Thiết Phục vì trông y có vẻ ngoài nhỏ bé hơn so với mấy tên còn lại.
Tay phải Lâm Ngọc Quân hóa chưởng thành quyền đây là một trong những tuyệt học bình sinh của y có tên là "Phá thần quyền" nhắm ngay đầu Thiết Phục mà phá.
Thiết Huyết Ma cùng Thiết Vô Cừu đâu để cho Lâm Ngọc Quân đạt được mục đích.
Mặt khác khoảng cách giữa ba huynh đệ họ lại gần nhau, cho dù tốc độ của Lâm Ngọc Quân có nhanh đi chăng nữa thì cũng kịp ứng phó.
Quyền cách Thiết Phục tầm một gang tay thì cùng lúc đó cước của Thiết Vô Cừu nhằm vào bụng dưới của Lâm Ngọc Quân phóng đến ý muốn "Vây Ngụy cứu Triệu".
Lâm Ngọc Quân đã lường trước điều này, tay đang ra quyền hóa thành trảo nhanh chóng chụp lấy cổ chân đối phương, thân hình đang trên không lộn một vòng. Ghót chân phải thuận thế chẻ xuống đầu Thiết Phục.
Khổ thân Thiết Phục, ỷ có đồng bọn bên cạnh, nhất thời có chút chủ quan. Mà hắn lại không ngờ Lâm Ngọc Quân phản xạ nhanh đến như vậy, cho đến khi ghót chân sắp bổ xuống đầu mới kịp phải ứng. Trong sát na đó không biết phải làm gì đành đưa hai tay lên đón đỡ.
Bụp!
Rắc Rắc...
Tiếng xương gãy giòn giã vang lên. Hai cánh tay của Thiết Phục nào có thể chịu nổi lực đạo gây nên bởi đòn thế trời giáng ấy? Không ngoài dự đoán, liền bị gãy.
Quả thực từ lúc lao vào đến khi dùng ghót chân bổ gãy tay của Thiết Phục đều nằm trong sự tính toán của Lâm Ngọc Quân.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, chân phải của lão đúng như câu: "Thuận nước đẩy thuyền", gia tăng thêm lực đạo.
Lại nghe.
Bụp, bụp, rắc...
Ghót chân Lâm Ngọc Quân gia tăng kình lực đã bổ vào đầu của Thiết Phục, sâu đến vài tấc. Máu tươi bắn ra tung tóe, còn kèm theo chất dịch màu trắng (não).
Tội nghiệm cho Thiết Phục, còn không kịp kêu đau, đã đi chầu Diêm La.
Đồng thời lúc đó tay trảo của Lâm Ngọc Quân đang nắm chân của Thiết Vô Cừu gia tăng kình lực bóp mạnh một phát.
Thiết Vô Cừu thảm thiết la lên:
"Ahhh... Lão tặc buông chân ta ra!"
Thiết Huyết Ma cách hai người gần hơn, nhưng Lâm Ngọc Quân hành động quá mau lẹ. Đến nỗi y còn chưa kịp ra chiêu nào thì đã thấy ngũ đệ Thiết Phục của mình tan đầu nát óc rồi.
Hắn giận giữ hét lớn, tung một quyền vào mặt Lâm Ngọc Quân mắng:
“Mẹ kiếp. Ngươi dám giết Ngũ đệ đả thương Tam ca của ta. Ta phải băm vằm ngươi thành ngàn mảnhhhh.”
Lâm Ngọc Quân đang nắm cổ chân của Thiết Vô Cừu, chân phải vẫn đang ở trên đầu Thiết Phục. Thấy Thiết Huyết Ma lao tới, không cần suy nghĩ Hắn liền thuận thế xoay người ném Thiết Vô Cừu về phía Huyết Ma.
Thiết Vô Cừu trong cơn đau, hoảng sợ la lớn:
"Tứ đệ! Mau dừng lại! Là ta."
Huyết Ma quyền đang giữa chừng nào kịp thu về!
Ầm!!!
Lâm Ngọc Quân quả nhiên không đơn giản, ném người còn kèm theo lực đạo vô cùng lớn khiến cho hai người va vào nhau không hề nhẹ. Lại có quyền thế của Huyết Ma đang giữa chừng nữa. Chỉ nghe nổ một tiếng lớn, Thiết Huyết Ma cùng Thiết Vô Cừu bị văng xa cả chục trượng, sống chết không rõ.
Đúng lúc này.
“Mẹ kiếp, Lão Tặc xem chiêu! Huyết Ma Chưởng!”
Thiết Hồ ở ngoài bây giờ mới phóng đến. Y nhân lúc Lâm Ngọc Quân đang ở trên không trung không thể né tránh được, tung liền một chưởng trúng ngay ngực lão.
Uỳnh!!!
Phụt...
Lâm Ngọc Quân kích phát tiềm hạn cơ thể, đảo ngược dòng chảy nội lực trong đan điền sắp đạt đến giới hạn chịu đựng, nay lại chịu thêm một đòn nặng từ Thiết Hồ thì làm sao mà chịu nổi. Khí huyết công tâm liền phun ra ngụm máu tươi. Thân hình theo quán tính bay về phía sau đụng trúng bức tường, e rằng lành ít dữ nhiều.
“Mệnh chủ!”
“Mệnh chủ!”
"Thật vô sỉ!"
Đám võ sĩ chính phái bất chấp sự vây khốn của đám hắc y nhân, liều mạng xông đến vây quanh Lâm Ngọc Quân.
Thiết Hồ trong con ngươi tràn đầy thù hận, giận giữ gầm lên:
“Mẹ khiếp! Lão Tặc kia, ngươi dám giết huynh đệ của ta. Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt! Người đâu, giết hết bọn chúng cho ta. Ta phải lấy đầu bọn chúng để an ủi linh hồn của huynh đệ.”
Thiết Hồ làm sao không giận cho được? Ngũ Tà tuy là binh tốt của tà phái, nhưng đều là huynh đệ trong một nhà. Dẫu có tim làm bằng sắt đá đi chăng nữa cũng phải giận dữ.
“Tuân mệnh!”
Đám hắc y nhân đáp một tiếng rồi lao vào chém giết võ sĩ chính phái.
Khi đó, Lưu Thiên Minh chưởng môn của Thanh Phong môn đứng ra, chém bay đầu một hắc y nhân, gầm lớn:
“Mọi người phải bảo vệ mệnh chủ bằng mọi giá, thà chết cũng không lùi bước!”
Đệ tử Thanh Phong môn lập tức hưởng ứng, ai nấy đều gào lên một cách điên cuồng:
“Thà chết cũng không lùi bước.”
Bỗng chốc, toàn bộ võ sĩ chính phái đều gào lên:
"Thà chết không lui."
"Thà chết không lui."
Ma giáo bị sĩ khí của võ sĩ chính phái dọa cho sợ hãi, nhiều tên sợ quá mà run lên, đánh rơi cả kiếm đang cầm trên tay.
Thiết Hồ nổi giận, chụp lấy tên làm rơi kiếm kia. Một trảo chụp nát óc, gầm lên giận dữ:
"Lũ phế vật! Tất cả xông lên cho ta. Quân số Huyết Ma giáo đông gấp đôi bọn chúng làm gì phải sợ hãi. Kẻ nào bỏ chạy tức là phản nghịch. Xử theo giáo pháp!"
Lời nói của Thiết Hồ như cảnh tỉnh tất cả. Ma giáo từ trước tới nay coi mệnh lệnh của cấp trên là tuyệt đối. Luôn luôn phục tòng, những kẻ bất tuân đều lấy hình thức lăng trì xử lý. Thành ra trong binh đoàn ma giáo không có hai chữ trái lệnh. Vừa nghe đến hai từ "giáo pháp". Mặt mày ai nấy xanh lét cả lên. Dù đang bị thương cũng cố ghiến răng nghiến lợi xông lên chém giết.
Nhất thời tiếng binh khí, tiếng chửi rủa vang vọng khắp nơi. Máu tươi nhộm đỏ cả một vùng!
Cảnh tượng trông thật thê lương...
Đã edit.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook