Trong Triều Dương điện hỗn loạn hồi lâu, cuối cùng vẫn là Thích Vân Kha vận sức Sư tử hống một tiếng ổn định đám người.

Đám người dần dần lặng im, lặng im như chết.

Lặng im tản ra hơi lạnh thấu xương.

Tay chân Thái Chiêu lạnh buốt, cô lấy làm lạ, cái giỏ trúc nhỏ xíu vậy sao lại giấu được một người bên trong nhỉ.

Hóa ra, là ‘nửa người’.

Thường Ninh ôm chặt cô, thần sắc nghiêm trọng nhìn về chính điện.

Chúng tăng ni im lặng niệm kinh văn.

Cuối cùng Vương Nguyên Kính đẩy từng lớp từng lớp người chen chúc hỗn loạn, nhào lên người Vũ Nguyên Anh khóc rống.

Hai hốc mắt thối rửa trống rỗng của Vũ Nguyên Anh đón lấy, chậm rãi quay đầu, dường như lần theo tiếng mà nhận ra sư đệ nhà mình, dùng hết toàn lực xông lại, nhưng tứ chi đã cụt, ông đành té xuống mặt đất.

Vương Nguyên Kính ôm chặt lấy ông, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống. Vũ Nguyên Anh cắn ống tay áo ông ướt nhẹp, cả người run rẩy.

Đám người chứng kiến, đều ảm đạm.

Cầu Nguyên Phong nhìn chằm chằm Vũ Nguyên Anh, run rẩy kịch liệt: “Không, không thể nào, rõ ràng anh ta chết rồi, ta tận mắt nhìn thấy, tận mắt nhìn thấy, thật sự là tận mắt nhìn thấy…” Y lặp đi lặp lại biện bạch mấy câu, như muốn thuyết phục mọi người.

Sắc mặt Thương Khung tái xanh, nghiêm nghị quát lớn: “Được rồi, bối rối cái gì! Khi đó là ngươi tính sai, nào ai biết Hộ tâm kính họ La có hiệu quả, nào ai biết Nguyên Anh thật sự còn sống chứ.”

Ông quay đầu, chòng chọc nhìn La Nguyên Dung bằng con ngươi đục ngầu, “Nguyên Dung, ta hỏi ngươi. Ngươi tìm được Nguyên Anh ở đâu, ở đâu mà ngươi có Bạo vũ lôi đình. Tuy ngươi cứu sư huynh xuất phát từ ý tốt, nhưng nếu vì vậy mà cấu kết với Ma giáo, Thái Sơn quán cũng không chứa nổi ngươi, phải thanh lý môn hộ!”

Lời thật chính khí hùng hồn, nhưng tình trạng thê thảm của Vũ Nguyên Anh quá kích thích, ai cũng hiểu đây là Thương Khung tử đang tìm bậc thang đi xuống, lao xao lộ vẻ khinh thường trong mắt.

“Ta giả vờ gia nhập ma giáo.” La Nguyên Dung bình tĩnh nói, “Ba năm trước, trong một lần tranh chấp kịch liệt với Tam sư huynh, Tam sư huynh đánh ta trọng thương, may có Thường Hạo Sinh đại hiệp đã cứu ta. Sau khi khỏi bệnh, ta biết ở Thái Sơn quán sẽ không tìm được công đạo, ngay cả sư môn mình cũng không tin lời mình, huống hồ môn khác phái khác. Thế là ta thay tên đổi họ lẫn vào Ma giáo.”

Cái danh Hàn băng tiên tử của La Nguyên Dung dù lớn, nhưng vì tính bà trời sinh điềm đạm hiền lành, lại một lòng cột vào Vũ Nguyên Anh, không giống Thái Bình Thù chạy loạn khắp thiên hạ, thỉnh thoảng mới thấy chuyện bất bình, người từng thấy chân dung bà cũng không nhiều.

Để lấy lòng tin của Ma giáo, bà thậm chí không dám sử dụng đến sắc.

Thuở thiếu thời, bà từng nghe một tiểu cô nương tinh thông thuật dịch dung bên cạnh Thái Bình Thù nói, thuật dịch dung cao nhất không có kẽ hở trên đời này chính là hoàn toàn thay đổi thói quen sinh hoạt để thay đổi toàn bộ hình dáng và khí chất mình.

Thế là bà bỏ ra mấy năm lao động ở vùng đất hoang nghèo nàn, ăn thức ăn thô nhất, mặc y phục lam lũ nhất, quanh năm suốt tháng khom người say rượu đánh bạc, thậm chí còn tự nhổ cả mấy chiếc răng, tự biến mình thành một bà trung niên già nua khổ sở ti tiện.

Giọng La Nguyên Dung hờ hững, cứ như kể chuyện người khác, “Những năm đó Ma giáo cũng rất loạn. Ta giả câm vờ điếc, đóng vai một yêu bà xấu xí, trọn vẹn nghe ngóng hai năm, cuối cùng thăm dò được tung tích của Đại sư huynh.”

“Thì ra năm đó Dao Quang trưởng lão ra một đòn đúng thật không giết chết Đại sư huynh, thế là nảy lên ý định đổi người, bèn mang theo Đại sư huynh bị thương nặng vội vã rời đi. Sau đó, Dao Quang trưởng lão bị sư phụ và Doãn Lão tông chủ liên thủ giết chết, Đại sư huynh bị giữ lại trong địa lao của U Minh hoàng đạo, không ai để ý.”

“Rồi sau đó, Thái Bình Thù giết Nhiếp Hằng Thành, Ma giáo rối loạn tùng phèo, đấu đá vạch trần nhau rất nhiều năm, càng không ai nhớ trong địa lao còn có phạm nhân. Đám trông coi địa lao đều là xà trùng ti tiện ác ôn, chúng đã không ai quản thúc, lại không dám thả cửa lao, trong lúc rảnh rỗi bắt phạm nhân giễu cợt xả giận, tùy ý tra tấn. Mười mấy năm qua, Đại sư huynh trải qua ngày tháng sống không bằng chết, cắt xẻo từng tấc từng tấc cho đến dáng vẻ bây giờ…”

Quần hùng trong điện nghe mà khó lòng kiềm chế, không yên lặng rơi lệ cũng nghiến răng nghiến lợi.

Đến Tống Thời Tuấn còn đỏ hốc mắt, siết nắm đấm oán giận.

La Nguyên Dung thẳng tắp đứng trong điện, nước mắt đầy mặt, không dám ngoảnh đầu lại, sợ thấy Vũ Nguyên Anh sẽ khóc rống khó nói nên lời.

“Hai viên Bạo vũ lê hoa là ta đoạt từ trên tay một đồ đệ của Thiên Toàn trưởng lão, vốn không muốn trọng thương các vị, nên đã hủy một nửa độc châm bên trong.”

Tĩnh Viễn sư thái mấy lần định mở miệng, cuối cùng vẫn không nói.

Pháp Không thượng nhân thở dài: “La thí chủ dụng tâm như vậy, có thể thấy không bị chệch lòng hướng chính đạo. Thật đáng tiếc, sau khi Nhiếp Hằng Thành chết Ma giáo như rắn mất đầu, nếu lúc ấy chúng ta biết Vũ đại hiệp còn ở nhân gian, có dùng chút thủ đoạn không quang minh lắm cũng chưa hẳn không thể cứu Vũ đại hiệp ra.”

Lão hòa thượng tuy là người xuất gia, nhưng nói tới nói lui vô cùng có nhân tình. Thật ra đám người cũng như có cùng ý nghĩ, lúc này nghĩ lại, càng tiếc hận cực kỳ cho Vũ Nguyên Anh. Tiếc hận choVũ Nguyên Anh, lại trở thành căm hận xem thường Thương Khung tử và Cầu Nguyên Phong gấp bội.

Nếu hai người họ chịu tin La Nguyên Dung, xin chính đạo đồng môn trợ giúp, chưa hẳn không thể thay đổi kết cục.

Thương Khung tử cắn răng nói: “Đúng là rất đáng tiếc cho Nguyên Anh, nhưng lúc ấy trên Đỉnh Lô Sơn Nguyên Phong có thể thế nào nữa? Hợp lực của Doãn Lão tông chủ và sư huynh mới đánh giết được Dao Quang lão tặc, Nguyên Phong quay lại, cũng chỉ là đường chết thôi!”

Câu này, thật ra tất cả đã nghe ra ông âm thầm yếu thế với La Nguyên Dung.

La Nguyên Dung rưng rưng cười lạnh: “Sư thúc đừng vội, thứ ta tra được mấy năm qua cũng không chỉ một hai điểm, ngài còn nhớ Lĩnh Nam song hiệp chứ? Đại chiến hôm đó, cũng không phải tất cả thoát được. Không ít người bị thương ngã xuống, nhưng chưa chết, có mấy người xỉu trong đống xác chết, nhặt mạng nhỏ về rồi ta đi tìm từng người bọn hắn, hỏi tỉ mỉ, rõ ràng.”

Thương Khung tử sửng sốt, thoáng chốc sắc mặt Cầu Nguyên Phong trắng bệch.

La Nguyên Dung nói: “Hôm đó, Đại sư huynh vì cứu Tam sư huynh, quay lại quấn đấu với Dao Quang lão tặc, lúc đó Lĩnh Nam song hiệp chưa chết. Mặc dù họ bị thương nặng, nhưng nhìn thấy Đại sư huynh liều mạng với lão tặc, đã vùng vẫy nhào về phía lão tặc.”

Chúng hiệp Lĩnh Nam phái nghe tới đây, không khỏi lệ nóng lưng tròng. Phải biết Lĩnh Nam song hiệp vốn là hai huynh đệ tài năng xuất chúng nhất thế hệ này của bọn họ, đã chết ở Đỉnh Lô Sơn.

La Nguyên Dung: “Tam sư huynh cái lần cuối ngươi quay đầu lại nhìn ấy, e không chỉ thấy Dao Quang lão tặc chụp vào tim Đại sư huynh đâu nhỉ? Còn có Lĩnh Nam song hiệp, bọn họ tự biết tạng phủ vỡ tan, khó có thể sống sót, dứt khoát ném sinh tử qua một bên thừa dịp Đại sư huynh đang ra sức chém giết lão tặc, một người ôm chặt lấy đôi chân lão tặc, một người từ phía sau cuốn lấy người lão tặc…”

Đám người ngừng thở, trong điện yên tĩnh đến ngạt thở, cứ như tình cảnh hung hiểm đến tận cùng ngày hôm đó đang trải ra trước mắt.

La Nguyên Dung tiến lên một bước, oán độc tiếp cận: “Cầu Nguyên Phong, ta hỏi ngươi,tình hình lúc đó, nếu ngươi chịu trở lại giúp đỡ, có thể đưa Đại sư huynh đi chứ!”

Cầu Nguyên Phong liên tục lùi về, mồ hôi giọt giọt.

“Không sai, Độc mãng toàn tâm trảo của Dao Quang lão tặc đúng là hung ác vô cùng. Nhưng hôm đó lão ta đã sử dụng hai lần, chả nhẽ còn dám lập tức vung lần thứ ba sao! Độc mãng toàn tâm trảo hao phí công lực cực lớn, lão tặc vốn đã chịu kiếm của Tam sư huynh tổn thương, nếu còn sử dụng tuyệt kỹ lần thứ ba, không chết cũng phải trọng thương! Tình hình bấy giờ, chỉ cần có một vị cao thủ gia nhập kịch chiến, Dao Quang lão tặc tất sẽ sinh kiêng kị!”

“Nếu nói vậy, Tam sư huynh có thể đoạt Đại sư huynh lại! Thế nhưng ngươi lại chạy trốn, trốn không bóng không dáng, mặc cho Đại sư huynh rơi vào ma chưởng!” La Nguyên Dung nghẹn ngào khó tả, “Đồ tiểu nhân tham sống sợ chết hèn hạ, Đại sư huynh bị hủy trong tay loại người như ngươi, thật uổng phí nhiều năm qua anh ấy luôn bảo vệ các sư đệ!”

Cầu Nguyên Phong thất hồn lạc phách: “Không, không phải, không phải như vậy! Ta không phải cố ý hại Đại sư huynh, ta thật sự nghĩ Đại sư huynh tuyệt đối không thể còn sống, ta mới, ta mới bỏ trốn…”

Giữa bối rối, y nhìn thấy ánh mắt khinh thường cả đám xung quanh quăng tới mình, ngay cả Thương Khung tử cũng cúi đầu không nhìn tới.

La Nguyên Dung tiến sát từng bước: “Nhiều năm qua, ngươi luôn ra vẻ khẳng khái không sợ bướng bỉnh không tuân tư lợi, có làm việc không ổn thì người ta cũng chỉ nói ngươi thật thẳng tính. Chỉ có ta biết, thật ra ngươi rất giỏi tính toán, tiếc mạng như vàng!”

“Sư phụ vừa chết, ngươi liền cổ động vây cánh bốn phía đánh trống reo hò, nói Nhị sư huynh chưa từng ra tay trong cuộc chiến Đỉnh Lô Sơn, nói anh ấy ngồi mát ăn bát vàng, vô công vô đức. Đến khi sư thúc bị cụt mất hai chân, ngươi lại tận lực phụ họa, luôn mồm muốn bái làm môn hạ sư thúc, muốn báo thù cho đám đệ tử yêu mến của sư thúc, nên sư thúc mới đem hơn phân nửa công lực truyền cho ngươi!”

Tống Thời Tuấn bừng tỉnh: “Ta nói này năm đó Thái Sơn quán thi đấu, sao mà hắn một phát đánh bại được Nguyên Kính huynh đệ chứ, thì ra là thừa kế công lực của Thương Khung tử đạo trưởng.” Lúc ấy ông đứng ngoài khánh tịch quan sát, thấy kết quả nghi hoặc không thôi, hại mớ châm chọc vốn đã chuẩn bị xong không có cơ hội nói ra.

La Nguyên Dung ép sát đến trước mặt Cầu Nguyên Phong, cười tàn nhẫn lại thoải mái: “Không sai, chư vị cho là vì sao vị Cầu đại hiệp này của bọn ta tự dưng trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đạt công lực lớn thế? Bằng tự thân phế vật này, một trăm năm cũng đuổi không kịp Đại sư huynh Nhị sư huynh, còn không phải dựa vào cách hạ mình nịnh nọt, như tên nô tài phụ họa sư thúc sao!”

Cầu Nguyên Phong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lùi lại đến tế án, ánh mắt mọi người hoặc đùa cợt hoặc chỉ trích hoặc xem thường, giống như lưỡi dao lọc hết da lông y, lộ ra thể xác đẫm máu xấu xí, ngay cả đệ tử Thái Sơn quán đều né xa xa y như né ôn dịch.

Thương Khung tử ai thán nói: “Đủ rồi, Nguyên Dung, đủ rồi! Nguyên Phong có sai, có tham sống sợ chết, về Thái Sơn quán đã, mặc ngươi đánh chửi trách phạt, thậm chí phế bỏ chức chưởng môn cũng được. Ngươi đến cùng là đệ tử Thái Sơn quán, giữ lại mặt mũi cho bản phái đi!”

Pháp Không thượng nhân cũng nói: “La thí chủ, chuyện đáng tiếc đã qua, hậu nhân hối tiếc không kịp cũng không thể ra sức, La thí chủ vẫn nên nhìn về tương lai đi. Nếu La thí chủ không chê, không ngại phó thác Vũ đại hiệp cho bản tự, lão nạp ủy thác một câu, tất nhiên sẽ trị liệu Vũ đại hiệp cho tốt, để cậu ấy, để tháng ngày sau này của cậu ấy tốt hơn chút…”

Người nhân từ như lão tăng cũng nói không nổi nữa, đám người nhìn tình trạng Vũ Nguyên Anh thê thảm thế, nghĩ có trị liệu nữa thì có thể trị thành gì nữa đây.

Tĩnh Viễn sư thái cũng nói: “Nếu La thí chủ Vũ đại hiệp thấy Trường Xuân Tự không tiện, Huyền Không am tuy nhỏ nhưng cũng có thể dung thân.” Bà đoán La Nguyên Dung không muốn rời Vũ Nguyên Anh, nhưng một thân nữ tử đến cùng không tiện vào ở trong chùa, chi bằng cả hai đều đi Huyền Không am, dù gì bộ dạng hôm nay của Vũ Nguyên Anh cũng không ảnh hưởng gì thanh danh của chúng ni.

Có thể khiến Tĩnh Viễn sư thái thiết diện vô tình nói mấy lời này, cũng không dễ.

Nghe mấy lời thương hại, La Nguyên Dung không thể nhẫn nại, ngã nhào xuống đất khóc rống.

Trong ánh lệ lưu luyến, bà lại nhớ tới khuôn mặt tuấn lãng phóng khoáng tươi cười của Vũ Nguyên Anh, anh ấy cười lớn gọi tiểu sư muội yên tâm, bảo đi một chút sẽ về. Nhưng chuyến đi này, anh ấy chưa trở về.

Đối với chính đạo quần hùng mà nói, có lẽ Vũ Nguyên Anh chỉ là một vị thiếu niên anh hùng, là người bạn trò chuyện vui vẻ, là hiệp sĩ trừ bạo giúp yếu, là lúc chuyện phiếm thở dài một tiếng, ngẫu nhiên nhớ tới một cầu vồng, là hồi ức mơ hồ tiếc hận trong năm tháng.

Nhưng với La Nguyên Dung mà nói, Vũ Nguyên Anh là lửa cháy hừng hực cả đời bà khắc cốt minh tâm nhất, trăm chết ngàn về bà cũng tuyệt đối không chịu từ bỏ trong tim, là người bà yêu nhớ thương mơ tưởng đời này vĩnh viễn không quên.

Mười mấy năm qua, bà trơ mắt nhìn từng một vết tích của Vũ Nguyên Anh bị xóa đi, cứ như ông ấy chưa từng tồn tại.

Chỉ một mình bà giữa trời đất kiên trì hô gào ‘Anh ấy không chết’, lại không ai để ý.

La Nguyên Dung chậm rãi đứng dậy, hành lễ từng lần một với đám người, “Hôm nay Nguyên Dung có thể giải oan của Đại sư huynh, may có các vị tương trợ, cho Nguyên Dung cảm tạ.”

Nghe xong, đám người trong điện đều thấy rất đuối lý, thật ra mọi người cũng đâu giúp La Nguyên Dung được gì.

La Nguyên Dung đi đến cạnh Thương Khung tử, cúi người thật thấp: “Sư thúc, mấy năm nay Nguyên Dung bướng bỉnh ngoan cố, ngài đừng trách ta.”

Thương Khung tử thở dài: “Ngươi biết thì tốt, chúng ta cũng nên lấy thanh danh bổn phái làm trọng… A…!” hai mắt ông trợn to, che cổ họng, giữa ngón tay máu tươi phùn phụt tuôn ra, cổ họng phát ra tiếng khùng khục.

La Nguyên Dung cầm một thanh đoản đao trong tay, lạnh lùng nói: “Ta bướng bỉnh ngoan cố vậy đó, sư thúc ngài chắc chắn sẽ không trách ta.”

Đám người kinh hãi một hơi chưa buông, chỉ thấy La Nguyên Dung lại móc từ trong ngực ra một viên Bạo vũ lôi đình đen nhánh, bay vọt tới Cầu Nguyên Phong, đồng thời vô cùng nhanh chóng ném một cái.

Âm thanh đinh tai nhức óc ầm ầm vang lên, hơn xa mấy lần uy lực nổ tung ban nãy, cả tòa Triều Dương Điện như lung lay sắp đổ.

Sương mù tan đi, đám người nhìn qua đám gạch ngói đá vụn bay lả tả, chỉ thấy bụng Cầu Nguyên Phong đã bị nổ tràn ra, nửa người cháy đen, miệng tai mắt mũi không còn nữa đang chảy máu.

La Nguyên Dung cũng bị nổ lìa hai chân máu thịt vương vãi, có thể thấy tận xương cốt. Nhưng bà vẫn kiên định nhào về phía Vũ Nguyên Anh, ôm người bà không thể trọn vẹn yêu vào trong lòng. Không đợi bọn Thích Vân Kha tiến lên hỏi thăm, chỉ nghe rên hai tiếng, La Nguyên Dung và Vũ Nguyên Anh đều bất động.

Bọn Thích Vân Kha kinh hãi, đẩy La Nguyên Dung ra xem xét, thấy ngực bà và Vũ Nguyên Anh cùng có vết dao đâm sâu giống nhau như đúc. Dù chưa cùng sinh, nhưng cầu cùng chết, đám người nhìn thấy đều thán.

Thương Khung tử đã tắt thở, Cầu Nguyên Phong vẫn còn lăn lộn kêu rên giữa đống đá loạn.

Ba người Thích Vân Kha Tống Thời Tuấn Chu Trí Trăn liếc nhau, trong lòng cùng một ý.

Tống Thời Tuấn còn nói: “Thống khoái chút cũng tốt. Nhưng hơi đáng tiếc cho Nguyên Dung muội tử, ta thấy ý cô ấy chính là muốn họ Cầu nhận tội nhiều hơn chút.”

Chu Trí Trăn lắc đầu: “Không thể chậm trễ nữa, mất thể diện trước mắt đã không chỉ một mình Thái Sơn quán. Vân Kha huynh đệ, nếu anh không tiện, ta làm cũng được.”

Thích Vân Kha bỗng nhiên khựng lại, cười khổ nói: “Tông chủ như ta, quả thực vô năng.” Lập tức đi đến bên cạnh người Cầu Nguyên Phong, đặt tay phải lên huyệt Bách hội ngay đỉnh đầu y. Miệng mũi Cầu Nguyên Phong không ngừng chảy máu, con ngươi bể nát, lẩm bẩm trong miệng: “Ý nghĩ sai lầm, một ý nghĩ sai lầm, sao ta lại bị ma quỷ ám ảnh thế…”

Thích Vân Kha ngẩng đầu ngó Tống Thời Tuấn và Chu Trí Trăn, hai người họ cũng nghe thấy câu này, đều cùng chậm rãi lắc đầu. Thích Vân Kha vận công dưới lòng bàn tay, Cầu Nguyên Phong mất mạng.

Ông đứng lên nói: “Cầu Nguyên Phong Thái Sơn quán bội bạc giết hại đồng môn, hôm nay ta lấy tính mạng của hắn, lấy làm chuẩn mực phẩm hạnh của sáu phái. Chư vị phải chăng có dị nghị?”

Ba đại chưởng môn Bắc Thần cùng hạ quyết ý, lấy mạng Cầu Nguyên Phong trước, lại hỏi ý đám người, ẩn ý chính là ‘người phái khác đừng nên mở miệng thì tốt’, quần hùng không dị nghị, ngay cả Vân Triện đạo nhân âm dương quái khí cũng không mở miệng.

Thấy Vương Nguyên Kính dẫn đệ tử yên lặng thu dọn bốn thi thể, Thái Chiêu thấy trong lòng vô cùng khổ sở.

Cô thấp giọng nói: “Vừa rồi Thái Sơn quán còn giễu võ giương oai không ai bì nổi, mới chỉ qua một lúc, chết bốn người, danh tiếng mất hết, thật sự là vui quá hóa buồn mà.”

Thường Ninh vỗ nhè nhẹ phủi bụi cát đá vụn trên người Thái Chiêu, “Cô cho rằng chỉ có Thái Sơn quán mất mặt à, sáu phái Bắc Thần đều nhận đủ.”

“Ngươi đừng có cười trên nỗi đau của người khác thì tốt biết mấy. Ài, lệnh tôn thật sự là người tốt, rõ ràng chẳng chút giao tình với Thái Sơn quán, còn nguyện ý cứu chữa cho La nữ hiệp, sao người tốt đều sống không lâu thế.”

Thường Ninh không nói gì.

Thái Chiêu ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Úc Chi đang dẫn đệ tử kiểm tra mấy cái xác của Bạo vũ lê hoa, khó hiểu nói: “Sao cùng là Bạo vũ lê hoa, lại khác biệt lớn như thế.”

Thường Ninh vén mí mắt: “Xem ra La Nguyên Dung cướp được tổng cộng ba viên Bạo vũ lôi đình. Hai cái trước bà lấy ra một nửa thuốc nổ, đổ vào trong quả thứ ba; còn độc châm trong quả thứ ba lại lấy ra cho vào hai quả trước.”

Thái Chiêu sầu lo: “Ma giáo thật sự là cao thủ nhiều như mây mà, đến cả ám khí của một người chết để lại còn lợi hại vậy.”

Thường Ninh vẻ hờ hững: “Đó là năm đó thôi, Ma giáo giờ đây bận rộn nội đấu còn không kịp đây. Lúc trước Nhiếp Hằng Thành không xét nét, chỉ cần có bản lĩnh, yêu ma quỷ quái nào cũng mời chào nhập giáo. Vả lại lão cũng chèn ép được.”

“Cho nên Giáo chủ Ma giáo hiện giờ không mời chào được yêu quái lợi hại nào, là bởi vì hắn không chèn ép được?”

“Là thay mặt Giáo chủ.”

“Rồi rồi, thay mặt Giáo chủ.”

“Đương nhiên không chèn ép được. Cho nên cha ta nói thật ra chỗ ngồi Giáo chủ của Nhiếp Giáo chủ rất tốt mỗi tội không có bản lĩnh, cũng không dám tìm một thuộc hạ lợi hại.”

Lúc này, thi thể Vũ Nguyên Anh được khiêng qua ngang họ, Thái Chiêu bỗng thấy bực bội, “Ở đây khó chịu quá, ta muốn ra ngoài hít thở không khí.”

Dĩ nhiên Thường Ninh đi cùng.

Lúc hai người đang định bước ra cánh cửa cao cao của Triều Dương Điện, chợt nghe tiếng chuông to bên ngoài vọng đến

Dĩ nhiên người trong điện cũng nghe thấy.

Tằng Đại Lâu đầy khó xử bẩm báo Thích Vân Kha: “Sư phụ, giờ tế tự đại điển đã qua.”

Thái Chiêu thấy tế điển này thật sự xúi quẩy, không muốn ở lại, quay đầu bước ra Triều Dương Điện.

Lúc này mặt trời ở giữa bầu trời, quang đãng vạn dặm, ánh nắng trong vắt trực tiếp đập vào mặt đám cửa Mộ Vi cung, chiếu rõ từng góc khói mù xó xỉnh hẻo lánh ẩn nấp dưới mái hiên, không sót thứ gì.

HẾT QUYỂN 1 (TRỜI QUANG TƯƠI ĐẸP)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương