ậy sát tâm Tố Xuyên Hành.

Lần này hai bên bờ Tố Xuyên mưa dầm liên miên, mấy ngày qua oi bức khó chịu, đến hôm nay rốt cuộc mới tụ thành một trận mưa lớn.

Đêm tối như mực mài, từng ánh sét trắng xanh mơ hồ đánh lóe lên mặt hai phe.

Nước mưa chảy từ sống mũi cao vút của Mộ Thanh Yến, ý cười hưng phấn vương trong mắt hắn, “Chỉ cần bắt sống mấy tên, Chiêu Chiêu sẽ không cần ăn mứt hồng nữa.”

Thái Chiêu xoẹt rút Diễm Dương đao, nước mưa trút như suối theo cổ tay nàng uốn lượn trên mặt đao sắc vàng ánh đỏ. Khuôn mặt nhỏ nàng đóng băng: “Chớ nhắc hai chữ kia với tôi nữa!”

Thật ra lúc cô ăn mứt hồng khô ở thôn trang thứ năm, Mộ Thanh Yến đã dấy lên ý nghĩ dẫn cá mắc câu này, bởi trong quá trình tìm kiếm tại chỗ hai người phát hiện, nếu không thể gióng trống khua chiêng dời sông lấp biển, anh em nhà họ Thạch muốn trốn thật quá dễ.

Chưa nói món mứt hồng lúc xưa họ gửi tặng Thái Bình Thù chưa chắc là đặc sản nơi họ quy ẩn, mà có thể là mua ở thôn kế bên, cũng có khi mến mộ danh tiếng mà đi mua ở thôn trên xóm dưới rất xa.

Thêm nữa, xem như là chỗ của họ sản xuất đi, chưa hẳn Thái Chiêu có thể nếm ra chuẩn vị.

Mà nếu như thật sự Thái Chiêu nếm ra, nhưng anh em nhà họ Thạch có tâm trốn tránh, đại khái có thể lên núi nấp, hay trốn qua làng bên, giữa biển người mênh mông biết tìm kiếm thế nào. Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, họ tìm anh em nhà họ Thạch vốn là vì muốn tìm tên thủ phạm phía sau màn, đã thế, dứt khoát bỏ qua chuyện này dụ thẳng người ra cho xong.

Thái Chiêu bước lên một bước, cao giọng gặng hỏi theo đúng lời thoại trong kịch, “Các ngươi là ai, dám ở đây…”

“Nàng nói với chúng làm cái gì, mau mau đánh đi, nhớ bắt sống!” Mộ Thanh Yến một tay đè vai cô gái lại, thân hình cao lớn bay vút lên, trong đêm tối giống một con dơi to lớn nhanh nhẹn hung mãnh, trong nháy mắt liền nhào về phía đối diện.

Thái Chiêu chậm hơn một bước, cũng nghiêm mặt nhào tới.

Bọn hắc y nhân tổng cộng chừng hai mươi mốt người, trong đó mười bốn người tay trái cầm thuẫn tay phải đoản kiếm, bảy người kia tạm thời nhìn không ra dùng cái gì, vừa gặp hai người Mộ Thái chúng bèn nhào tới lập tức triển khai trận pháp.

Mộ Thanh Yến người chưa đến chưởng phong đã tới, ai ngờ mấy tên áo đen đương đầu cũng không chống cự, mà là lách mình né tránh. Mộ Thanh Yến vừa mới đáp xuống đất lập tức bị bảy người bao bọc vây quanh mình, bảy người kia đứng vòng ngoài.

Mộ Thanh Yến tuổi tuy trẻ song kinh nghiệm đối địch lại không ít, biết phương pháp phá giải trận pháp tốt nhất chính là phá cục, tức đánh chết một, hai người trong đó trước, từ đó trận pháp không thể cứu vãn. Hắn cũng không chọn người, cánh tay trái quơ tròn cánh tay phải vung ra, liên tục hai Phách Không Chưởng đánh tới người áo đen trước mặt.

Ai ngờ hắc y nhân kia vững vàng lùi mấy bước, như hoàn toàn không thèm để ý đến mình chỉ để bảo đảm trận pháp, Mộ Thanh Yến còn chưa kịp mừng đắc thủ, sáu người còn lại đồng thời đánh tới, chia nhau tấn công tới sáu điểm yếu trên người hắn.

Nếu đối phương tay không vỗ tới, Mộ Thanh Yến còn tình nguyện dùng nội lực cứng rắn chịu đựng mấy lần, nhưng sáu người đoản kiếm trong tay lóe sắc lục trong đêm tối đầy đáng sợ, hắn biết đám binh khí này chẳng những sắc bén mà rất có thể còn nhúng độc. Lần trước trúng độc hại hắn dưỡng tròn một năm ở Thường gia bảo và Thanh Khuyết Tông, ngay lúc này hắn không dám khinh thường, đành phải lui lại tự vệ.

Hắn vừa rút thế công, bảy tên hắc y nhân như rối gỗ giật dây đều nhịp cũng lui về, đương lúc hắn còn bay vút lên giữa không, bảy tên hắc y nhân vòng ngoài bỗng vung tay ném phi đao đến chỗ yếu hại của Mộ Thanh Yến.

Không phải một thanh phi đao, là phi đao liên hoàn kéo dài không ngừng — hắc y nhân vừa tay phải ném ra thanh phi đao thứ nhất, tay trái lập tức ném ra thanh thứ hai, chưa kịp dứt tay phải đã đưa ra sau rút thanh phi đao thứ ba ném ra, mỗi hắc y nhân đều ném hết bảy tám thanh phi đao ẩn lóe sắc lục, ném hết phi đao, sẽ nhận từ hắc y nhân vòng ngoài, sau đó lại ném mạnh, như thế liên miên bất tuyệt, tựa như dòng nước.

Mộ Thanh Yến đành đáp xuống đất.

Cứ thế, hắn tiến thối lưỡng nan. Đáp xuống đất thì bị trận pháp bảy người vây công; bay lên không, thì bị phi đao liên hoàn dệt thành lưới đao uy hiếp.

Thái Chiêu bên cạnh nhìn kinh hãi.

Trước đó cô từng thấy cảnh tượng Mộ Thanh Yến bị bao vây, hắn hoặc đón đánh ra ngoài, hoặc phi lên trên không, dùng Thanh Vân Tung bay khỏi vòng, từ ngoài đánh vào phá xuyên vòng vây, vậy mà giờ phút này cả hai cách đều khó mà thực hiện.

Cô nhướng mày, mơ hồ cảm thấy hình như đã từng thấy qua trận pháp này ở đâu.

Mộ Thanh Yến liên tục né tránh, né tất cả phi đao, trong phút chốc trong lòng đại hận, xoay người bay lên, lại lần nữa khởi xướng tiến công.

Chưởng thế hùng hồn mang theo tiếng gió hú lạnh thấu xương, chỉ nghe một tiếng rắc, một hắc y nhân bị chưởng phong Mộ Thanh Yến quét trúng một tay, trong khoảnh khắc sáu tên khác nhào tới, Mộ Thanh Yến không thể không rút chưởng tự vệ.

Hắc y nhân bị thương lập tức rời khỏi vòng trong, một hắc y nhân vòng ngoài ném mạnh phi bổ sung vị trí của gã. Bảy người tương hỗ phòng ngự, chiêu số bộ pháp hỗ trợ nhau, thế là trận pháp tiếp tục vận hành bình thường, biến thành một khối không chút sơ hở.

Ngay thoáng chốc Thái Chiêu ngây người, bản thân cũng lâm vào trận pháp bảy người.

Bảy người này không phải dùng đoản kiếm khiên tròn, mà là những cây roi lưới tơ sắc vàng mỏng như mạng nhện lại mềm dẻo vô cùng, không biết tơ vàng kia chế tạo từ vật gì, bổ thẳng đến Thái Chiêu lúc bên dưới chân lúc thì trực tiếp, roi thép hung ác, khi bị Diễm Dương đao quất tới thì có thể lập tức chùng xuống như sợi tơ mỏng manh quấn quanh, khi quất lên lại mang theo một lực mạnh bên trong, nếu như có ý giật đi Diễm Dương đao, vài lần Diễm Dương đao suýt tuột khỏi tay.

Thái Chiêu lập tức nhớ tới lời Thái Bình Thù, là lúc cô vừa được đồng ý cho phép sử dụng Diễm Dương đao—

“Chiêu Chiêu, đừng tưởng Diễm Dương đao vô địch thiên hạ, không gì không phá. Phải biết trời sinh vạn vật, đều sẽ có vật này khắc vật kia, tuần hoàn qua lại, không thể ngoại lệ.”

“Binh khí sắc bén lợi hại cỡ nào cũng không nên dùng liên tục, càng dùng nhiều, người ta càng có phòng bị.”

Lần đầu tiên Thái Chiêu thu Diễm Dương đao vào lòng, lùi mấy bước cầm đao ôm tròn thủ bên người, tập trung phòng ngự.

Đánh nhau mấy hiệp, cô chợt phát hiện một chuyện, tức giận hô lớn: “Sao vây công ta chỉ có bảy người, phi đao ném bên ngoài đâu!” — đối xử khác biệt này thật quá tổn thương, cực kỳ sỉ nhục.

Mộ Thanh Yến đang nghĩ cách phá trận làm sao bắt sống chúng, nghe thấy lập tức nở nụ cười.

Hắn cười ha hả, cao giọng gọii: “Chiêu Chiêu, Phất Doanh!”

“Biết rồi!” Thái Chiêu vận Phi Hoa độ đạp lên không, cùng lúc đó, mười mấy cây roi tơ kim sắc đồng loạt phóng ra.

Thái Chiêu trang thủ một chớp mắt ngắn ngủi lúc mình bay lên không cao hơn hắc y nhân nửa người lại chưa kịp kết dây roi tơ vàng, năm ngón tay trái hướng ra phía tiểu đình chân núi sau lưng vồ lấy, chính là thức thứ năm Cầm Long Thủ trong Thù công kình tiết!

Bị chưởng lực cô đánh, rương trúc đặt trong tiểu sơn đình đột nhiên bay lên, như bị một sợi tơ dẫn dắt bay tới chỗ Mộ Thanh Yến cách đó khá xa.

Lúc này mười mấy dây roi tơ vàng đã kết lưới trên không trung, chằng chịt phủ xuống đầu, Thái Chiêu vội đáp xuống đất né tránh, lưới tơ vàng dày đặc đột nhiên thu hồi.

Hai bên đều biết loại lưới mạng nhện này lợi hại nhất là ở giữa không trung, khi đã rơi xuống thấp hơn chỗ eo Thái Chiêu, Thái Chiêu sẽ có thể từ chỗ khe hở khá lớn ở ranh giới lưới mạng nhện nhảy ra, né được lưới nhện, bay lên không tấn công hắc y nhân.

Đáng tiếc lưới nhện vừa rồi kết quá nhanh, Cầm Long Thủ của Thái Chiêu không hoàn toàn phát hết công dụng, giỏ trúc được kéo dây kia bay đến nửa đường đã có xu hướng yếu đi, Mộ Thanh Yến kêu to một tiếng, đột nhiên vỗ tới chỗ giỏ trúc một chưởng, một tiếng bịch rất lớn, giỏ trúc vỡ vụn giữa không trung, một ánh sáng bạc như rồng bơi lượn tựa như lưỡi liềm bổ ra đêm tối bay nhanh tới trong tay Mộ Thanh Yến.

Lợi kiếm về tay, Mộ Thanh Yến không nhẫn nại nữa, cheng cheng mấy tiếng binh khí kim loại trong trẻo va chạm, bảy đoản kiếm trong tay hắc y nhân đều bị đánh gãy, thậm chí khiên tròn cũng bị cắt nứt.

Thái Chiêu ngơ ngác nhìn mấy lần, nghiêng đầu— tên yêu họa bì chưa từng khoe thanh bội kiếm sắc bén thiếp thân của mình, giờ đây xem ra, Mức độ dũng mãnh của ‘Phất Doanh’ không hề thua kém Diễm Dương đao.

Cô chợt thấy trước đây bản thân khá bị khinh bạc.

Như choàng tỉnh, Mộ Thanh Yến kế bên đã đùng đùng phá vỡ trận pháp, nếu không phải nhớ phải để người còn sống đã sớm đại khai sát giới như giết vịt con rồi. Vừa đánh lui hắc y nhân phía bên mình, hắn vừa bay người về vòng vây của Thái Chiêu bên cạnh, vù vù liên tiếp giết mấy tên, chỉ một thoáng máu chảy thành sông trên mặt đất, kiếm bén sáng như tuyết bạc vẫn không hề nhiễm dính.

Thanh niên giơ kiếm đứng trang nghiêm trong mưa to cười lạnh, “Còn không thúc thủ chịu trói.”

Tư thế cực kỳ lãnh ngạo, tay kia vẫn liên tục không ngừng kéo Thái Chiêu vừa mới chấm dứt mấy tên còn lại ra phía sau mình, khí chất hơi có vẻ vú em.

“Tôi thấy chúng ta cũng chẳng phải là may mắn chiến thắng.” Thái Chiêu chùi nước mưa trên mặt.

“Đương nhiên.” Mộ Thanh Yến hùng hồn, “Nếu không phải muốn bắt sống, chúng ta đã dẹp chúng xong lâu rồi.”

Thái Chiêu rốt cuộc đã nhặt chút lòng tin về, “Cũng vì bị đánh úp không kịp đề phòng, chỉ cần ổn định tâm thần là có thể tìm được sơ hở của chúng.”

“Đúng đấy, sơ hở lớn thế ai mà nhìn không ra, còn đơn giản hơn cả mứt hồng.”

“… Đừng nhắc đến hai chữ kia nữa.”

Đám hắc y nhân bị đánh tơi tả lại tập kết thành trận hình, lần này chúng không vội tiến công, mà mỗi tên rút một chiếc ống kim loại đen sì từ sau lưng ra, cũng theo hình bán nguyệt chậm rãi áp tới.

Trong tình huống lực lượng hai bên chênh lệch, đổi lại kẻ khác đã phản công mạnh mẽ đám hắc y nhân, nhưng hai người Mộ Thái đã từng thấy ống kim loại lại biến sắc, lui ra sau mấy bước.

“Ống này, có phải giống…” Thái Chiêu do dự nói.

Mộ Thanh Yến tập trung nhìn kỹ, “Không phải giống, ta thấy chính là nó.”

Lúc này tên hắc y nhân đứng đầu rút đầu bịt ống kim loại, một chất lỏng đậm đặc phun ra, mùi tanh hôi quen thuộc lập tức tràn ngập toàn thung lũng. Thái Chiêu kinh hô: “Thật sự là Thực Cốt Thiên Vũ hả!”

— Chất độc tanh hôi và ống đồng được chế tạo cùng một kiểu, không khác nào thứ Nhiếp Đề sử dụng trong cung Cực Lạc trước đó.

Thực Cốt Thiên Vũ chính là do năm đó Lộ Thành Nam vì giúp sư phụ Nhiếp Hằng Thành xưng bá thiên hạ phối chế, công thức cụ thể chỉ có dòng Nhiếp thị và vây cánh mới có. Ngay cả Mộ Thanh Yến còn không biết chế tạo Thực Cốt Thiên Vũ thế nào, mà bây giờ lại xuất hiện ở giữa chốn thung lũng hoang dã nho nhỏ này, ý nghĩa của nó không nói cũng rõ.

“Quả nhiên là kẻ cấu kết với Nhiếp Đề.” Mộ Thanh Yến trầm ánh mắt, ý lạnh âm u.

Thái Chiêu hơi nhấc tay trái, lộ xích bạc quấn quanh cổ tay, thấp giọng nói: “Lát tôi dùng xích kéo mấy người làm khiên thịt cảnh độc, huynh tranh thủ bắt người.”

“Không cần phiền toái vậy.” Mộ Thanh Yến tiến lên mấy bước, tay trái bắt vào hư không một.

Một hắc y nhân bay tới giữa không trung, như bị trọng chùy đập trúng miệng phun máu tươi, sau đó rơi vào trong tay Mộ Thanh Yến làm khiên.

Thái Chiêu lắc đầu, tra đao vào vỏ khoanh tay nhìn.

Đúng lúc này, đám người chợt thấy mặt đất dưới chân khẽ chấn động, trên đỉnh đầu mơ hồ có tiếng ầm ầm truyền đến.

Phải nói có trải nghiệm phong phú vẫn có chỗ hay, đương lúc đám hắc y nhân còn mù mờ chưa hiểu, hai người Mộ Thái đã nhớ ngay đến lần băng tuyết lăn xuống ở trên đỉnh núi Tuyết dẫn đến tuyết lở.

Nhưng đây không phải núi tuyết cũng không có băng tuyết, thế đang lăn xuống kia là cái gì?

Bầu trời rắc một tiếng, một tia sét còn chấn kinh hơn trước đó bổ ra bầu trời đêm, mưa to càng thêm hung mãnh, như phá một lỗ hổng ở chân trời trút nước xuống.

Mộ Thanh Yến sống lâu trong núi chợt lóe, kinh hô: “Là sơn thạch nê long* sắp trút xuống!”

(*) rồng đất dùng để tế lễ, mình không tìm được từ tương đương.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một dòng lũ bùn cát xen lẫn đá núi khổng lồ như một con thú khổng lồ gào thét ngập trời xông xuống.

Mộ Thanh Yến phản ứng rất nhanh, đất đá trôi chưa kịp ập đến trước mặt đã chạy tới chỗ dốc núi nhô ra bên trái.

Thái Chiêu càng nhanh hơn, đã xuất phát trước khi hắn kịp hô, có kinh nghiệm từ lần trên núi tuyết, dù rơi xuống không phải là tuyết đọng thì tóm lại cũng chẳng phải gì tốt, cô nhìn quanh để ý chỉ có một đài cao hơi nhô ra bên trái, thế là ra sức chạy vội qua.

Còn hơn mười tên hắc y nhân mãi cho đến khi nhìn thấy đất đá trôi trào lên trong tầm mắt mới kinh ngạc thốt lên, sợ hãi nhao nhao vứt ống thép, bỏ chạy tứ tán. Nhưng họ xuất phát chậm, cũng không biết trốn đi đâu, đa số chưa kịp hó hé đã bị dòng lũ núi đá gào thét đậy lên.

Chỉ có mấy hắc y nhân cực khỏe đứng đầu, bản thân còn chưa chắc giữ được tính mạng vẫn không quên hoàn thành nhiệm vụ, chúng mở ống thép, ném hết ra sau Mộ Thanh Yến.

Thoát hiểm sớm nhất là Thái Chiêu, cô dùng xích bạc móc lên thân cây và mấy khối đá nho ra từ sườn núi, mấy bước nhanh chóng vọt lên bệ đá cao cao, sau đó nằm sấp nhìn xuống dưới — chỉ thấy Mộ Thanh Yến lúc thì thân hình uốn duỗi, lúc thì chìm trong đất đá trôi, có lúc không thấy bóng người, dường như va vào núi đá, vất vả lắm mới thấy hắn tới gần, Thái Chiêu vội thả xích bạc kéo hắn lên.

Thái Chiêu một tay đỡ người thanh niên lảo đảo, chợt thấy hai tay nóng ướt, giơ ra xem, phát hiện đầy tay mình là máu, trong cuống quýt không rõ hắn bị thương ở đâu, đành đỡ nhau trèo lên chỗ cao an toàn hơn.

Phía trước đất đá trôi ầm ầm không ngừng, quả là kinh tâm động phách, giữa trời đất cho dù là cao thủ bực nào cũng không thể chịu sức phá hoại như thế, Thái Chiêu ngẫm lại con người thật đúng là nhỏ bé.

Hai người cố hết sức kể cả phải bò chạy lên chỗ cao kiên cố hơn, mệt đến khi thở hào hển mới tìm được một sơn động nhô ra chỗ dốc núi bằng phẳng, không sợ đất đá trôi bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống phủ kín nơi này, cũng không cần lo cơn hồng thủy đá núi bên ngoài tác động đến.

Vào sơn động rồi, Thái Chiêu vịn Mộ Thanh Yến ngồi dựa vào vách đá, từ từ lột áo chỗ máu tươi thấm ướt, nhìn rõ vết thương da thịt ở dưới vai cổ kia, không kìm được lên tiếng kinh hô.

“Là Thực Cốt Thiên Vũ?” Cô run giọng nói.

Mộ Thanh Yến cười khổ: “Đúng không.”

Vừa rồi hắn vì mau chóng thoát thân, không tránh kịp ống thép ném trúng vai.

Hắn cũng thật hung ác, không nói hai lời dùng Phất Doanh cắt nạo toàn bị da thịt sau vai mình xuống, để phòng bị độc ăn mòn, thậm chí còn khoét thịt sâu thêm ba phần.

Cũng chính là vì chậm trễ chốc lát vậy, hắn mới suýt nữa thì bị đất đá trôi bao phủ. Trong lúc chạy trốn tới chỗ Thái Chiêu còn liên tiếp bị khối đá núi to lớn, trực tiếp nội thương ngoại thương đầy đủ.

Thái Chiêu nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, hơi thở lúc có lúc không, biết tổn thương lần này rất dữ dội, lập tức từ từ đứng dậy.

Mộ Thanh Yến phát hiện cử động của cô, con ngươi đen thẳm nhìn cô đăm đăm, một lát sau cười nói: “Nàng muốn giết ta à.”

“…Huynh nhìn ra rồi.” Thái Chiêu lẳng lặng đè khóa chụp bên hông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương