Giang Hồ Bất Ai Đao
-
Chương 55: Nại Hà môn nội vô nại hà
Đến buổi chiều, Hiểu Nguyệt vẫn vô thanh vô thức ở trong sân giặt y phục, mọi người cũng không quấy rầy nàng, biết nàng trong lòng còn đang suy nghĩ.
Tiểu Đao chuẩn bị đi Nại Hà môn, bái phỏng vị biểu di này một chút, chợt nghĩ có nên dẫn theo đi cùng Vương Bích Ba hay không, thuận đường thăm hỏi biểu cô một. Tiết Bắc Phàm chuẩn bị thuyền xong, ngồi ở đầu thuyền suy nghĩ.
Mọi người tới gần, Tiểu Đao lên thuyền, vừa bước lên sàn tàu liền nhíu mày, “Lại phải ngồi thuyền, đáng ghét thật!”
Tiết Bắc Phàm bảo thuyền phu lái thuyền, vừa nhìn về đuôi thuyền. Chỉ thấy Hiểu Nguyệt đứng ở đó, Thẩm Tinh Hải cùng Trọng Hoa ở bên cạnh nàng, xem chừng đang chuyện trò vui vẻ.
Vương Bích Ba cau mày, “Hai người bọn họ có phải tình địch không vậy?”
Tiết Bắc Phàm vuốt cằm, “Cái này, khó nói lắm, dù sao cũng là huynh đệ mười mấy năm, vì một cô nương trở mặt không thỏa đáng lắm!”
Vương Bích Ba nhìn hắn, “Thế nếu hai ta là huynh đệ mười mấy năm, ngươi có thể đem Tiểu Đao tặng cho ta hay không?”
Tiết Bắc Phàm giật giật khóe miệng, “Ngươi nằm mơ!”
Vương Bích Ba bĩu môi, “Nếu từ nhỏ Hiểu Nguyệt đã bán mình cho Thẩm Tinh Hải, Thẩm Tinh Hải mấy năm nay cũng coi như đối nàng không tồi, lấy ra khế ước bán thân trả lại cho nàng, như vậy hai người cũng cảm thấy bản thân không thiếu nợ đối phương.”
“Thật ra nói như vậy cũng không đúng.” Tiết Bắc Phàm khẽ lắc lắc đầu, “Hiểu Nguyệt mấy năm nay vì Thẩm Tinh Hải vào sinh ra tử, nhiều lần hi sinh tính mạng cứu hắn, nếu không phải nàng liều mạng như vậy, với tính tình của Trọng Hoa cũng sẽ không bị nàng làm cho say mê đến rối loạn. Mà Thẩm Tinh Hải, phải nói thế nào đây, đối với Hiểu Nguyệt cũng không tính là hà khắc, bất quá thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc. Không có cách, chờ đến lúc hắn hiểu được nữ nhân tốt, Hiểu Nguyệt đã trưởng thành như hoa như ngọc, nhiều năm như vậy vẫn cố ý che giấu sau lớp mặt nạ, Thẩm Tinh Hải cũng chưa phát hiện.”
Vương Bích Ba nhíu mày, “Nói cách khác, nếu Hiểu Nguyệt không có thân thế nữ nhi mất tích của Ngụy gia, Thẩm Tinh Hải cũng sẽ không đối tốt với nàng như vậy, có phải không?”
“Hắn vốn là cùng Liễu Như Nguyệt thành thân, cũng đã đính hôn rồi.” Tiết Bắc Phàm khoanh tay cười, “Địa vị của gia tộc Liễu Như Nguyệt ở trong triều tất nhiên không cao bằng Ngụy gia, Ngụy gia có binh quyền trong tay, vả lại so với Liễu Như Nguyệt, Hiểu Nguyệt thật sự đáng yêu hơn nhiều lắm!”
Vương Bích Ba cười cười, “Ai, Hiểu Nguyệt đương nhiên nên chọn Trọng Hoa chứ không nên chọn Thẩm Tinh Hải! Nhanh chóng cách hắn càng xa càng tốt.”
“Vì sao lại nói như vậy?” Tiết Bắc Phàm nhìn hắn.
“Có vài nữ nhân thực sự ngốc rất không phù hợp với thực tế!” Vương Bích Ba lắc đầu, “Nam nhân vì tiền đồ mà chọn nữ nhân thì nhất định sẽ có thời điểm vì tiền đồ mà hy sinh nữ nhân!”
Tiết Bắc Phàm nhếch mi, “Sâu sắc!”
Vương Bích Ba đắc ý, đột nhiên cảm giác phía sau có người chọt chọt hai người bọn họ.
Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Đao cười híp mắt, “Hai vị tình địch xem ra tán gẫu cũng rất vui vẻ!”
Vương Bích Ba cùng Tiết Bắc Phàm đều sửng sốt, ho khan một tiếng, nhìn nơi khác, duy trì khoảng cách.
Tiểu Đao lắc lắc đầu chợt nghe đầu thuyền Hách Kim Phong la to một tiếng, “Đã đến Nại Hà môn!”
Tiểu Đao quay đầu lại, kinh ngạc đến nhảy dựng. . . . . . Nại Hà môn có một cánh cửa thật lớn. Chỉ thấy trên sông rộng nổi lên một cánh cổng thật cao và to. Phía trên cổng gắn một tấm biển nguy nga, bên trên có viết mấy chữ to —— Nại Hà môn lý vô nại hà*.
* Nại Hà môn lý vô nại hà: Đằng sau Nại Hà môn chẳng thể làm gì cả
Tiểu Đao lầm bầm lầu bầu niệm câu này vài lần, thuyền đã qua khỏi cổng, men dọc theo sông, hướng vào con sông nhỏ hai bên bờ đều là cỏ lau.
Phía trước cách đó không xa, bên trong làn hơi nước phiêu tán mờ ảo, có một tòa đình bát giác mái cong thật đẹp. Tiểu đình được xây dựng trên mặt nước, xung quanh là một mảnh sân lớn, bên trong tựa hồ không ít kỳ hoa dị thảo, từ rất xa đã ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng bay vào mũi.
Thuyền đi tới cửa, chợt nghe một thanh âm già nua truyền đến, “Bọn chuột nhắt không muốn sống này, dám vào Nại Hà môn của ta, nếu không sợ chết, thì đến căn phòng trước cầu Nại Hà, ta trực tiếp đưa các ngươi đi gặp Diêm Vương!”
Tiểu Đao rụt cổ, tâm nói lão thái này hình như tính tình không tốt.
Vương Bích Ba chắp tay, “Biểu cô, Bích Ba sơn trang Vương Bích Ba cầu kiến!”
“Vương Bích Ba. . . . . .”
Lần này mọi người đều nghe được nơi phát ra thanh âm, đồng thời theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy ở trên đỉnh nhỏ của đình bát giác, một hắc y nữ tử tóc dài đang đứng. Tiểu Đao cẩn thận nhìn, tuổi tác thật ra cũng không lớn, khoảng hơn bốn mươi? Bất quá thật sự không xinh đẹp.
“Các hạ chính là Nại Hà bà bà Vương Như Mộng?” Tiết Bắc Phàm chắp tay.
Vương Như Mộng híp mắt đánh giá mọi người, cuối cùng. . . . . . Tầm mắt đột nhiên dừng trên người Nhan Tiểu Đao, sau khi kinh ngạc liền biểu hiện cảm xúc, “Tốt, Nhan Như Ngọc! Ngươi cũng dám tới tìm ta!”
Tiểu Đao vội vàng trốn ra sau Tiết Bắc Phàm, “Ta không phải Nhan Như Ngọc, biểu di, ta là Nhan Tiểu Đao, Nhan Như Ngọc là nương ta!”
Vương Như Mộng cả kinh, “Nữ nhi, nàng ta cũng có nữ nhi! Hại ta cô độc sống hết quãng đời còn lại, bản thân lại đi sinh một nữ nhi!”
Hách Kim Phong ngớ ngẩn vỗ đầu nói thêm, “Còn có nam nhi nữa!”
“Tức. . . . . . Tức chết ta!” Vương Như Mộng bỗng nhiên thả người nhảy xuống, giống như đại bàng giương cánh bay tới thuyền nhỏ, “Đem nữ nhi của Nhan Như Ngọc cho ta, ta phải bóp chết con thỏ nhỏ này!”
Tiểu Đao kinh hãi, không phải!
Tiết Bắc Phàm vươn tay một phen che chở Tiểu Đao, ngăn cản Vương Như Mộng.
Vương Như Mộng xuất ra mấy chiêu nhưng không thể lại gần người, cao thấp đánh giá Tiết Bắc Phàm, lại nhìn sang Nhan Tiểu Đao, giậm chân chỉ tay vào nàng, “Ngươi nha đầu chết tiệt kia, da mặt dày giống như nương ngươi, để ta lột mặt nạ của ngươi xuống!”
Tiểu Đao che mặt, khẩn trương, “Ngươi không cần xúc động như vậy! Có chuyện gì từ từ nói, chúng ta có rất nhiều người!”
“A!” Vương Như Mộng cười lạnh một tiếng, “Nhiều người? Làm sao nhiều bằng cá của ta!” Lúc nói chuyện, chỉ thấy Vương Như Mộng huýt sáo một cái, mặt nước bốn phía nháy mắt cuồn cuộn nổi lên, mọi người trên thuyền vừa nhìn thấy, đều cả kinh hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy khắp mặt hồ cá sấu đang lũ lượt bơi tới, thuyền nhỏ trái phải lắc lư, sắp muốn bị lật úp.
“Ha ha ha!” Vương Như Mộng lại nhảy lên thuyền, một cước đạp vỡ đầu thuyền, con thuyền bắt đầu từ từ chìm xuống. Vương Bích Ba một cước đá bay một con cá sấu đang ngóc đầu lên, “Đều lên bờ đi, thuyền sắp chìm rồi!”
Vương Như Mộng vươn tay muốn bắt Nhan Tiểu Đao.
Tiết Bắc Phàm một phen ngăn tay nàng, lại bị Tiểu Đao đẩy một cái, “Ngươi quản ta để làm gì nha, đi cứu đại ca của ta, hắn không có khinh công!”
Tiết Bắc Phàm lúc này mới nhớ tới đến, Hách Kim Phong là một quả cân.
Tiểu Đao thả người nhảy lên, hướng đến một bên cỏ lau, đứng vững trên đầu mấy đám cỏ lau, hai tay chống nạnh, chỉ vào hung thần ác sát trên thuyền Vương Như Mộng, “Nương ta nói, ngươi bụng dạ hẹp hòi, không xinh đẹp bằng nàng võ công cũng không giỏi bằng nàng, khinh công lại thua nàng một bậc, bổn cô nương mới không sợ ngươi, có bản lĩnh ngươi đuổi theo ta đi!” Nói xong, nhanh chóng đào tẩu.
Vương Như Mộng tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nghiến răng, “Không hổ là do nữ nhân gian xảo kia sinh ra, chờ ta bắt được ta lột da ngươi!”
Nàng bị dẫn dắt rời đi, thuyền cũng không chìm nhanh như vậy, trên thuyền mọi người bớt thời gian tung người ly khai khỏi thuyền nhỏ lên biệt viện của Nại Hà môn. Hai chân vừa tiếp đất, Tiết Bắc Phàm cùng Vương Bích Ba liền cùng nhau đi cứu Tiểu Đao. Hiểu Nguyệt cũng muốn đuổi theo, bị Trọng Hoa bắt lấy, “Thôi, có Bắc Phàm cùng Vương Bích Ba rồi, ai cũng không làm Tiểu Đao bị thương được.”
Đang nói, Hách Kim Phong đã rút đại đao ra chạy như bay lại, miệng ầm ĩ, “Yêu bà! Không được đả thương muội tử của ta!”
Thẩm Tinh Hải cũng giữ chặt Hiểu Nguyệt, “Đúng vậy, yên tâm, chúng ta đi tìm Long Cốt đi!”
Hiểu Nguyệt trái phải nhìn nhìn hai người, chỉ thấy mỗi người kéo một bên tay áo của mình, ai cũng không muốn buông tay.
Hiểu Nguyệt mạnh mẽ rút tay lại, lầm bầm lầu bầu, “Không phải thời điểm lạp thỉ*!”
*lạp thỉ: đi… ngoài đó (Tiểu Diệp: gái ngoan đã bị Tiểu Đao đồng hóa =)))
Trọng Hoa cùng Thẩm Tinh Hải nghe không hiểu, nhìn nàng, “Cái gì?”
“Không. . . . . .” Hiểu Nguyệt che miệng, “Nhanh chóng đi tìm Long Cốt đi!”
Hiểu Nguyệt chạy đến phía trước, Thẩm Tinh Hải cau mày hỏi Trọng Hoa, “Nàng vừa rồi có phải đã nói lạp thỉ hay không?”
Trọng Hoa kinh ngạc nhếch mi, “Ta quả nhiên không có nghe lầm!”
Hai người vẻ mặt hoang mang hướng vào trong bước đi, đây là tình huống gì? Sau đó cùng bĩu môi lẩm bẩm, “Bị xú nha đầu Nhan Tiểu Đao kia dạy hư rồi!”
Ngoại trừ ba người đi tìm Long Cốt là không đề cập tới, Nhan Tiểu Đao một đường chạy trốn, phía sau Vương Như Mộng phát điên đuổi theo. Tiểu Đao không tìm được đường thoát liền hoảng sợ, địa hình nơi này lại không quen thuộc, trốn đông trốn tây. Cuối cùng trốn không được lại hạ xuống đỉnh đình bát giác, Tiểu Đao tránh ở phía sau một cái mái cong có khắc hoa nhìn Vương Như Mộng.
Vương Như Mộng đứng cách nàng không xa, “Nha đầu chết tiệt kia, xem ngươi chạy đi đâu!”
Tiểu Đao trừng mắt, “Ta có lỗi gì với ngươi a, ngươi lại muốn bắt ta như vậy!”
“Ngươi là nữ nhi của Nhan Như Ngọc!”
Tiểu Đao bĩu môi, “Như vậy thì sao?”
“Ta ghét Nhan Như Ngọc!”
“Thế thì sao?”
“Cho nên ta muốn làm thịt ngươi!”
Tiểu Đao cố ý kéo dài thời gian, chờ Vương Như Mộng nói mấy câu kia xong, Tiết Bắc Phàm đã nhảy xuống trước mặt nàng, che chở Tiểu Đao, nhìn Vương Như Mộng, “Ai, lão thái bà, đừng đánh nương tử của ta!”
Vương Như Mộng sửng sốt.
Lúc này, Vương Bích Ba cũng nhảy xuống trước mặt Tiểu Đao, nhìn lão bà kia, “Đó là nương tử ta!”
Tiểu Đao ở phía sau giậm chân, “Hai ngươi có lúc nào hỏi ý kiến của ta chưa, thật là?!”
Vương Như Mộng cười lạnh liên tục, “Quả nhiên nương nào con nấy, ngươi rất giống nương ngươi lúc còn trẻ!”
Tiểu Đao tóc dựng đứng lên, phóng một cái bay cao ba thước, vươn tay chỉ Vương Như Mộng, “Ngươi nói ai?!”
“Ta nói nương ngươi!”
“Mụ mụ ngươi thì có!”
“Ngươi dám nói nương ta?!”
“Tự ngươi nói!” Tiểu Đao xắn tay áo, “Cho mình nói không cho người khác nói sao?!”
“Nương ngươi mới đúng, nương ngươi đó con mẹ nó!”
Tiểu Đao tức giận, bật người nhảy lên, Tiết Bắc Phàm phía sau túm lấy nàng, “Đừng cãi nhau, nương nàng với bà ta là biểu tỷ muội không phải sao, như vậy không phải là cùng một bà ngoại hả?”
Vương Bích Ba cũng gật đầu, “Lại tự mình mắng mình!”
Tiểu Đao đẩy hai người bọn họ, “Nữ nhân cãi nhau nam nhân không cần xen mồm!”
“Tiểu hồ ly tinh!” Vương Như Mộng nhìn chằm chằm Nhan Tiểu Đao, “Ngươi tới làm cái gì? Không phải là Nhan Như Ngọc đã chết, muốn ngươi tới báo tang hả?”
“Ta phi!” Tiểu Đao tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, “Nương ta rất khỏe!”
“Thật không, vậy làm thịt ngươi, sau đó ta thay ngươi đi báo tang!” Nói xong, rút từ trong ngực ra một sợi nhuyễn tiên màu trắng làm từ da rắn.
Vừa vung một cái, chợt nghe từ xa truyền đến một thanh âm hơi lạnh, bất quá đó là thanh âm thập phần dễ nghe của nữ nhân truyền đến, “Ta nói biểu tỷ này, ngươi giữa ban ngày ban mặt khi dễ một hậu bối, thú vị lắm sao?”
Tất cả mọi người sửng sốt, Tiết Bắc Phàm kinh ngạc —— nội lực thật thâm hậu.
Tiểu Đao vừa mừng vừa sợ, lập tức la lên, “Nương!”
Phía dưới đình, Hách Kim Phong khó khăn lắm mới chạy tới, vừa nghe Tiểu Đao la, lập tức cất giọng la theo, “Nương!”
Bốn phía im lặng một lúc lâu, chợt nghe thanh âm kia lại vang lên, cười hì hì rất đắc ý, “Vương Như Mộng, ngươi nhìn thấy không, nam nhi lẫn nữ nhi của lão nương đều song toàn!”
Vương Như Mộng tức giận đến dựng tóc, giống như quỷ dạ xoa sắp phát điên, “Nhan Như Ngọc, ta muốn mạng của ngươi!”
“Ngươi còn muốn mạng của ta?” Nhan Như Ngọc không nhanh không chậm, “Ta thấy ngươi ngay cả hai con rể tương lai của ta còn đánh không lại!”
“Thúi lắm!” Vương Như Mộng thẹn quá hóa giận, một roi vung lên hướng Vương Bích Ba cùng Tiết Bắc Phàm, “Làm thịt hai ngươi trước!”
Vương Bích Ba cùng Tiết Bắc Phàm cùng nhau nhìn trời —— tính cách so với Tiểu Đao còn ác liệt hơn!
Đồng thời, lại nghe Nhan Như Ngọc cười nói, “Ta muốn nhìn một chút! Ai mới là con rể tương lai tốt đây?”
Tiếng nói vừa dứt, Tiết Bắc Phàm cùng Vương Bích Ba trong lòng hiểu ngay, muốn cho nhạc mẫu tương lai vui vẻ, phải dụng tâm đánh!
Tiểu Đao trợn mắt há hốc mồm nhìn ba người phía trước đánh thành một đám hỗn loạn thì cảm giác phía sau có người vỗ nhẹ nàng một cái, quay đầu lại, một mỹ nhân một thân váy dài màu tím đứng ở đó, hai tay ôm nàng, “Bảo bối!”
Tiểu Đao bị mẫu thân nàng cứng rắn kéo đi, vừa ra sức rút tay ra, chỉ vào ba người phía sau đang đánh loạn thành một đoàn, “Nương, cứ như vậy bọn họ có thể gặp chuyện không may hay không?”
Nhan Như Ngọc khoát tay chặn lại, “Ai, nam nhân không phải chỉ dùng để làm việc nặng sao, để cho bọn họ đánh đi, Vương Như Mộng này mấy năm nay phỏng chừng đã nghẹn đến điên rồi, để nàng ta nói ra hết oán khí mới bàn tiếp.” Nói xong, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Hách Kim Phong ngẩng mặt đang nhìn nàng.
Nhan Như Ngọc trong lòng vui mừng, nhảy xuống, cầm lấy quai hàm của Hách Kim Phong nhìn trái nhìn phải, “Con của ta! Nương nhớ muốn chết!”
Hách Kim Phong lớn như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy nương hắn, quả nhiên mỹ mạo vô song giống như trong truyền thuyết, “Mẫu thân!”
Nhan Như Ngọc gật đầu liên tục, lấy từ trong túi bảo khố ra vàng bạc châu báo nhét vào tay Hách Kim Phong, “Có nương tử chưa?”
Hách Kim Phong ngượng ngùng, lắc đầu, “Chưa có đâu, còn chờ nương chọn giúp.”
Nhan Như Ngọc thấy Hách Kim Phong vô cùng nghe lời, tâm như nở hoa.
Tiểu Đao từ trên nóc nhà nhảy xuống, tiến đến bên cạnh hai người, Nhan Như Ngọc đã lâu không gặp, vẫn như trước đây tinh thần rất vui vẻ.
Cùng hai tiểu hài nhi nói chuyện phiếm nửa ngày, Nhan Như Ngọc liền ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Vương Như Mộng đã sớm đấu không lại, Tiết Bắc Phàm cùng Vương Bích Ba cũng không dám thật sự động thủ cùng nàng ta liều mạng, chỉ cùng nàng ta so chiêu.
Cuối cùng Vương Như Mộng đánh không nổi, nóng nảy cũng thoáng tốt hơn một chút, nhảy xuống nóc nhà đứng ở đối diện Nhan Như Ngọc, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.
Nhan Như Ngọc thấy nàng không còn khí lực đánh tiếp, cười hỏi nàng, “Biểu tỷ, gần đây khỏe không?”
“Ít mèo khóc chuột giả mù sa mưa, ngươi ước gì ta chết thì có!” Vương Như Mộng khoát tay chặn lại, lúc này, bọn Hiểu Nguyệt cũng chạy tới, Hiểu Nguyệt liền nói cho Tiểu Đao, tòa nhà này không có chỗ nào đặc biệt, chỉ còn một căn phòng bị khóa phía sau.
Tiểu Đao gật đầu.
Vương Như Mộng lạnh giọng hỏi Nhan Như Ngọc, “Ngươi tới làm cái gì?”
Nhan Như Ngọc từ trong ngực lấy ra đồ vật gì đó, đưa nàng xem. . . . . . Chỉ thấy đó là một cây trâm cài tóc.
Vương Như Mộng cả kinh, “Đây là. . . . . .”
“Sư huynh năm đó đưa cho tỷ, tỷ còn nhớ rõ sao?” Nhan Như Ngọc thở dài, “Sau này hắn xuất gia, lúc tỷ cãi nhau với ta, tức giận giẫm nát nó, ta đã phục hồi nó như cũ.”
Vương Như Mộng nhìn chằm chằm trâm cài tóc kia, giống như đã trải qua mấy kiếp, thật lâu sau mới hỏi, “Sư huynh, hắn khỏe không?”
“Tỷ vì sao không tự mình đi gặp hắn?”
“Hắn không muốn gặp ta!” Vương Như Mộng quay mặt, “Hắn bị hồ ly tinh nhà ngươi quyến rũ đến nỗi ba hồn bảy vía đều tan, nhìn không thấy chân tâm của ta.”
“Ha hả!” Nhan Như Ngọc khẽ cười, “Tỷ cùng sư huynh tách biệt đã bao nhiêu năm rồi?”
Vương Như Mộng tính toán, “Mười bảy mười tám năm.”
“Khéo như vậy!” Nhan Như Ngọc gật đầu, “Ta cùng tướng công cũng xa cách mười bảy mười tám năm.”
“Cái gì?” Vương Như Mộng chau mày, “Muội. . . . . . Vì cái gì?”
Nhan Như Ngọc nhún vai, “Có thể vì cái gì? Chính là tách ra thôi, ta một mình nuôi nấng nữ nhi, hắn một mình nuôi nấng nam nhi.”
Vương Như Mộng cảm xúc rõ ràng khôi phục rất nhiều, “Nguyên bản ta nghĩ muội mấy năm nay vui vẻ đắc ý, không nghĩ tới muội mấy năm nay cũng không tốt lắm, chọn sai người sao? Năm đó nếu muội chọn sư huynh, sẽ không thành ra như vậy!”
“Chưa chắc.” Nhan Như Ngọc lắc đầu, “Ta rất chướng mắt, hắn giống như một cái bao da yếu ớt vậy*!”
*bao da yếu ớt: kiểu người trói gà không chặt
“Muội nói bậy bạ gì đó!” Vương Như Mộng nhíu mày, “Sư huynh đối với muội một mảnh thâm tình. . . . . .”
“Thì sao chứ, không phải tỷ cũng đối với hắn một mảnh thâm tình sao?” Nhan Như Ngọc đối nàng khoát tay, “Đừng nói nữa, cái này cho tỷ!”
Nói xong, nàng lấy ra một tờ giấy gói trâm cài tóc ném qua cho Vương Như Mộng.
Vương Như Mộng đón lấy mở ra liền thấy, đó là địa chỉ của một ngôi chùa.
“Sư huynh ở nơi này, không bằng tỷ tự mình đi nhìn thấy hắn, hảo hảo tâm sự, cũng dễ chịu hơn ở trong này trống vắng tịch mịch.” Nhan Như Ngọc nói xong, không quên bổ sung một câu, “Đúng rồi, ta từng nói hắn là bao da yếu ớt! Hình như mấy năm nay tính tình càng của hắn càng lúc càng tốt hơn, nếu tỷ thật sự là không khuyên được hắn, cứ đơn giản trói về.”
Vương Như Mộng nhìn chằm chằm tờ giấy xuất thần thật lâu, sau đó cười ha ha, xoay người giống như một trận gió bay đi.
Tiểu Đao nhìn nương nàng một cái, “Cứ như vậy mà đi sao?”
“Ừ.” Nhan Như Ngọc gật đầu.
“Cái đó. . . . . . sư huynh người. . . . . .”
Nhan Như Ngọc cười, “Để cho bọn họ tự mình xử lý.” Nói xong, hỏi Tiểu Đao, “Ta vốn đang muốn đến trễ một chút, bất quá không an tâm, con từ xa chạy tới Nại Hà môn làm cái gì?”
“À. . . . . .” Tiểu Đao chần chờ một chút, “Con đến tìm tấm mai rùa.”
Nhan Như Ngọc mí mắt khẽ giật giật, “Là mai rùa ngàn năm à, hay là mai rùa mà Thái Thượng Lão Quân dùng? Đáng để con tìm mọi cách chạy khắp đại giang nam bắc tìm nó sao?”
Tiểu Đao quyệt miệng, “Cái này. . . . . . Vừa vào giang hồ tất nhiên là phải xông xáo như vậy.”
Nhan Như Ngọc gật đầu, cũng không hỏi nhiều, nàng một tay ôm Hách Kim Phong một tay ôm Nhan Tiểu Đao, “Nương gặp các con rồi thì sẽ rời đi, muốn tìm đồ vật gì đó các con cứ tiếp tục.”
Hách Kim Phong ôm lấy tay áo của Nhan Như Ngọc, “Người cũng không thể đi!”
Nhan Như Ngọc khó hiểu, lập tức cười, “Thế nào? Không bỏ được nương à, không có việc gì, con cùng nương trở về chịu không?”
Hách Kim Phong lại sinh ra vài phần do dự, “Cái này, nương, ta có chuyện quan trọng quấn thân nhất thời không thể rời đi, chờ sự tình xong xuôi liền đi với người, bất quá người đừng đi vội như vậy, cùng nhau ở lại hai ngày đi!”
Nhan Như Ngọc nhíu mày, ngẫm lại, gật đầu, “Cũng tốt.”
Hách Kim Phong nhẹ nhàng thở ra, tâm nói —— cha à, người nhanh lên!
Mọi người trở lại Nại Hà môn tìm khối Long Cốt thứ tư, lại quan sát Nại Hà môn một chút, khiến trong lòng Nhan Như Ngọc thổn thức không thôi.
Bên trong Nại Hà môn cực kỳ thê lương, trong viện hoa cỏ tràn đầy cũng không thấy một bóng người, có thể thấy được Vương Như Mộng mấy năm nay ít giao du với bên ngoài, tất cả tâm tư đều dồn vào việc trồng mấy loại hoa cỏ này.
Nhan Như Ngọc chậc chậc hai tiếng, “Nha đầu ngốc này, vì sao không chịu đi tìm người khác chứ? Vì một kẻ xuất gia liền đem hạnh phúc nửa đời người của mình uổng phí!”
Mọi người cũng đều đáng tiếc thay nàng.
Nhan Như Ngọc nhìn Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt nghiêm túc nói, “Nghe được rồi chứ, chết tâm không có kết cục tốt, đây chính là ví dụ! Chờ nam nhân hồi tâm chuyển ý giống như chờ cây vạn tuế ra hoa là không có biện pháp. Không nghĩ ra thì đừng suy nghĩ, đổi lại bản thân tự nghĩ lại, bằng không suy nghĩ sai cả đời, không đáng!”
Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt nghiêm túc gật đầu, Tiểu Đao trái lại hoàn hảo, Hiểu Nguyệt trong lòng cũng cảm khái hàng vạn hàng nghìn. . . . . . Không nghĩ ra cũng đừng suy nghĩ, chết tâm, xem ra không có kết cục tốt.
.
oOo
Chú thích:
– Nại Hà –
Ý nghĩa từ:
Nại: Làm sao? Thế nào? Hà: tiếng dùng để hỏi.
Nại hà?: Làm sao? Làm thế nào?
Nại hà kiều: Cầu Nại hà, là cây cầu bắc ngang sông lớn mà người đi đến đó không biết cách nào để đi qua cầu cho khỏi té xuống sông, nên hỏi nhau: Nại hà? Làm sao?
Truyền thuyết về cầu Nại hà:
Tương truyền, nơi cõi Âm phủ có một cây cầu rất mỏng manh, bắc ngang một con sông lớn, ván lót gập ghình, trơn trợt, rất khó lên cầu để đi qua sông. Hơn nữa, dưới cầu là sông lớn có đủ các thứ rắn độc, cua kình hung dữ, đợi người nào lọt xuống thì chúng xúm lại xé thây ăn thịt.
Các chơn hồn nơi Âm phủ, khi đến cầu nầy, muốn lên cầu qua sông, nhìn thấy cảnh tượng như thế thì nãn lòng thối bước, không biết làm thế nào để đi qua cầu cho được an toàn. Nhiều người cố đi qua, nhưng đến giữa cầu thì bị té xuống sông, rắn rít cua kình giành nhau phanh thây ăn thịt, thật là ghê gớm.
Có tất cả là sáu loại cầu Nại Hà:- cầu làm bằng vàng, bạc, ngọc, đá, gạch, cây. Tương ứng với Lục đạo. Điện thứ mười là nơi nhận những quỷ hồn của các điện khác chuyển đến. Sau khi thẩm định phước phần của mỗi hồn, sẽ cho đi Đầu thai vào các nơi tương xứng, theo các tình trạng :- nam hay nữ, giàu hay nghèo, sang hay hèn, khôn hay ngu, thọ hay yểu v.v…Mỗi tháng, các điện sẽ chuyển giao một lần các quỷ hồn đến đây. Việc thọ sanh (đi đầu thai) nầy rất chi tiết, tỉ mỉ, phức tạp như là :- đường nào trong bốn đường thai, noãn, thấp, hóa; như loài vật thì có loài không chân, hai chân, bốn chân hoặc nhiều chân. Có loài thì tự chết, có loài thì bị giết chết…Việc đúc kết rất cẩn thận vì tầm quan trọng lớn lao của nó. Kết quả sẽ ghi kỹ lưỡng cho mỗi quỷ hồn để đưa đến Phong Đô đầu thai.
Nguồn: Wikipedia
Tiểu Đao chuẩn bị đi Nại Hà môn, bái phỏng vị biểu di này một chút, chợt nghĩ có nên dẫn theo đi cùng Vương Bích Ba hay không, thuận đường thăm hỏi biểu cô một. Tiết Bắc Phàm chuẩn bị thuyền xong, ngồi ở đầu thuyền suy nghĩ.
Mọi người tới gần, Tiểu Đao lên thuyền, vừa bước lên sàn tàu liền nhíu mày, “Lại phải ngồi thuyền, đáng ghét thật!”
Tiết Bắc Phàm bảo thuyền phu lái thuyền, vừa nhìn về đuôi thuyền. Chỉ thấy Hiểu Nguyệt đứng ở đó, Thẩm Tinh Hải cùng Trọng Hoa ở bên cạnh nàng, xem chừng đang chuyện trò vui vẻ.
Vương Bích Ba cau mày, “Hai người bọn họ có phải tình địch không vậy?”
Tiết Bắc Phàm vuốt cằm, “Cái này, khó nói lắm, dù sao cũng là huynh đệ mười mấy năm, vì một cô nương trở mặt không thỏa đáng lắm!”
Vương Bích Ba nhìn hắn, “Thế nếu hai ta là huynh đệ mười mấy năm, ngươi có thể đem Tiểu Đao tặng cho ta hay không?”
Tiết Bắc Phàm giật giật khóe miệng, “Ngươi nằm mơ!”
Vương Bích Ba bĩu môi, “Nếu từ nhỏ Hiểu Nguyệt đã bán mình cho Thẩm Tinh Hải, Thẩm Tinh Hải mấy năm nay cũng coi như đối nàng không tồi, lấy ra khế ước bán thân trả lại cho nàng, như vậy hai người cũng cảm thấy bản thân không thiếu nợ đối phương.”
“Thật ra nói như vậy cũng không đúng.” Tiết Bắc Phàm khẽ lắc lắc đầu, “Hiểu Nguyệt mấy năm nay vì Thẩm Tinh Hải vào sinh ra tử, nhiều lần hi sinh tính mạng cứu hắn, nếu không phải nàng liều mạng như vậy, với tính tình của Trọng Hoa cũng sẽ không bị nàng làm cho say mê đến rối loạn. Mà Thẩm Tinh Hải, phải nói thế nào đây, đối với Hiểu Nguyệt cũng không tính là hà khắc, bất quá thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc. Không có cách, chờ đến lúc hắn hiểu được nữ nhân tốt, Hiểu Nguyệt đã trưởng thành như hoa như ngọc, nhiều năm như vậy vẫn cố ý che giấu sau lớp mặt nạ, Thẩm Tinh Hải cũng chưa phát hiện.”
Vương Bích Ba nhíu mày, “Nói cách khác, nếu Hiểu Nguyệt không có thân thế nữ nhi mất tích của Ngụy gia, Thẩm Tinh Hải cũng sẽ không đối tốt với nàng như vậy, có phải không?”
“Hắn vốn là cùng Liễu Như Nguyệt thành thân, cũng đã đính hôn rồi.” Tiết Bắc Phàm khoanh tay cười, “Địa vị của gia tộc Liễu Như Nguyệt ở trong triều tất nhiên không cao bằng Ngụy gia, Ngụy gia có binh quyền trong tay, vả lại so với Liễu Như Nguyệt, Hiểu Nguyệt thật sự đáng yêu hơn nhiều lắm!”
Vương Bích Ba cười cười, “Ai, Hiểu Nguyệt đương nhiên nên chọn Trọng Hoa chứ không nên chọn Thẩm Tinh Hải! Nhanh chóng cách hắn càng xa càng tốt.”
“Vì sao lại nói như vậy?” Tiết Bắc Phàm nhìn hắn.
“Có vài nữ nhân thực sự ngốc rất không phù hợp với thực tế!” Vương Bích Ba lắc đầu, “Nam nhân vì tiền đồ mà chọn nữ nhân thì nhất định sẽ có thời điểm vì tiền đồ mà hy sinh nữ nhân!”
Tiết Bắc Phàm nhếch mi, “Sâu sắc!”
Vương Bích Ba đắc ý, đột nhiên cảm giác phía sau có người chọt chọt hai người bọn họ.
Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Đao cười híp mắt, “Hai vị tình địch xem ra tán gẫu cũng rất vui vẻ!”
Vương Bích Ba cùng Tiết Bắc Phàm đều sửng sốt, ho khan một tiếng, nhìn nơi khác, duy trì khoảng cách.
Tiểu Đao lắc lắc đầu chợt nghe đầu thuyền Hách Kim Phong la to một tiếng, “Đã đến Nại Hà môn!”
Tiểu Đao quay đầu lại, kinh ngạc đến nhảy dựng. . . . . . Nại Hà môn có một cánh cửa thật lớn. Chỉ thấy trên sông rộng nổi lên một cánh cổng thật cao và to. Phía trên cổng gắn một tấm biển nguy nga, bên trên có viết mấy chữ to —— Nại Hà môn lý vô nại hà*.
* Nại Hà môn lý vô nại hà: Đằng sau Nại Hà môn chẳng thể làm gì cả
Tiểu Đao lầm bầm lầu bầu niệm câu này vài lần, thuyền đã qua khỏi cổng, men dọc theo sông, hướng vào con sông nhỏ hai bên bờ đều là cỏ lau.
Phía trước cách đó không xa, bên trong làn hơi nước phiêu tán mờ ảo, có một tòa đình bát giác mái cong thật đẹp. Tiểu đình được xây dựng trên mặt nước, xung quanh là một mảnh sân lớn, bên trong tựa hồ không ít kỳ hoa dị thảo, từ rất xa đã ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng bay vào mũi.
Thuyền đi tới cửa, chợt nghe một thanh âm già nua truyền đến, “Bọn chuột nhắt không muốn sống này, dám vào Nại Hà môn của ta, nếu không sợ chết, thì đến căn phòng trước cầu Nại Hà, ta trực tiếp đưa các ngươi đi gặp Diêm Vương!”
Tiểu Đao rụt cổ, tâm nói lão thái này hình như tính tình không tốt.
Vương Bích Ba chắp tay, “Biểu cô, Bích Ba sơn trang Vương Bích Ba cầu kiến!”
“Vương Bích Ba. . . . . .”
Lần này mọi người đều nghe được nơi phát ra thanh âm, đồng thời theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy ở trên đỉnh nhỏ của đình bát giác, một hắc y nữ tử tóc dài đang đứng. Tiểu Đao cẩn thận nhìn, tuổi tác thật ra cũng không lớn, khoảng hơn bốn mươi? Bất quá thật sự không xinh đẹp.
“Các hạ chính là Nại Hà bà bà Vương Như Mộng?” Tiết Bắc Phàm chắp tay.
Vương Như Mộng híp mắt đánh giá mọi người, cuối cùng. . . . . . Tầm mắt đột nhiên dừng trên người Nhan Tiểu Đao, sau khi kinh ngạc liền biểu hiện cảm xúc, “Tốt, Nhan Như Ngọc! Ngươi cũng dám tới tìm ta!”
Tiểu Đao vội vàng trốn ra sau Tiết Bắc Phàm, “Ta không phải Nhan Như Ngọc, biểu di, ta là Nhan Tiểu Đao, Nhan Như Ngọc là nương ta!”
Vương Như Mộng cả kinh, “Nữ nhi, nàng ta cũng có nữ nhi! Hại ta cô độc sống hết quãng đời còn lại, bản thân lại đi sinh một nữ nhi!”
Hách Kim Phong ngớ ngẩn vỗ đầu nói thêm, “Còn có nam nhi nữa!”
“Tức. . . . . . Tức chết ta!” Vương Như Mộng bỗng nhiên thả người nhảy xuống, giống như đại bàng giương cánh bay tới thuyền nhỏ, “Đem nữ nhi của Nhan Như Ngọc cho ta, ta phải bóp chết con thỏ nhỏ này!”
Tiểu Đao kinh hãi, không phải!
Tiết Bắc Phàm vươn tay một phen che chở Tiểu Đao, ngăn cản Vương Như Mộng.
Vương Như Mộng xuất ra mấy chiêu nhưng không thể lại gần người, cao thấp đánh giá Tiết Bắc Phàm, lại nhìn sang Nhan Tiểu Đao, giậm chân chỉ tay vào nàng, “Ngươi nha đầu chết tiệt kia, da mặt dày giống như nương ngươi, để ta lột mặt nạ của ngươi xuống!”
Tiểu Đao che mặt, khẩn trương, “Ngươi không cần xúc động như vậy! Có chuyện gì từ từ nói, chúng ta có rất nhiều người!”
“A!” Vương Như Mộng cười lạnh một tiếng, “Nhiều người? Làm sao nhiều bằng cá của ta!” Lúc nói chuyện, chỉ thấy Vương Như Mộng huýt sáo một cái, mặt nước bốn phía nháy mắt cuồn cuộn nổi lên, mọi người trên thuyền vừa nhìn thấy, đều cả kinh hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy khắp mặt hồ cá sấu đang lũ lượt bơi tới, thuyền nhỏ trái phải lắc lư, sắp muốn bị lật úp.
“Ha ha ha!” Vương Như Mộng lại nhảy lên thuyền, một cước đạp vỡ đầu thuyền, con thuyền bắt đầu từ từ chìm xuống. Vương Bích Ba một cước đá bay một con cá sấu đang ngóc đầu lên, “Đều lên bờ đi, thuyền sắp chìm rồi!”
Vương Như Mộng vươn tay muốn bắt Nhan Tiểu Đao.
Tiết Bắc Phàm một phen ngăn tay nàng, lại bị Tiểu Đao đẩy một cái, “Ngươi quản ta để làm gì nha, đi cứu đại ca của ta, hắn không có khinh công!”
Tiết Bắc Phàm lúc này mới nhớ tới đến, Hách Kim Phong là một quả cân.
Tiểu Đao thả người nhảy lên, hướng đến một bên cỏ lau, đứng vững trên đầu mấy đám cỏ lau, hai tay chống nạnh, chỉ vào hung thần ác sát trên thuyền Vương Như Mộng, “Nương ta nói, ngươi bụng dạ hẹp hòi, không xinh đẹp bằng nàng võ công cũng không giỏi bằng nàng, khinh công lại thua nàng một bậc, bổn cô nương mới không sợ ngươi, có bản lĩnh ngươi đuổi theo ta đi!” Nói xong, nhanh chóng đào tẩu.
Vương Như Mộng tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nghiến răng, “Không hổ là do nữ nhân gian xảo kia sinh ra, chờ ta bắt được ta lột da ngươi!”
Nàng bị dẫn dắt rời đi, thuyền cũng không chìm nhanh như vậy, trên thuyền mọi người bớt thời gian tung người ly khai khỏi thuyền nhỏ lên biệt viện của Nại Hà môn. Hai chân vừa tiếp đất, Tiết Bắc Phàm cùng Vương Bích Ba liền cùng nhau đi cứu Tiểu Đao. Hiểu Nguyệt cũng muốn đuổi theo, bị Trọng Hoa bắt lấy, “Thôi, có Bắc Phàm cùng Vương Bích Ba rồi, ai cũng không làm Tiểu Đao bị thương được.”
Đang nói, Hách Kim Phong đã rút đại đao ra chạy như bay lại, miệng ầm ĩ, “Yêu bà! Không được đả thương muội tử của ta!”
Thẩm Tinh Hải cũng giữ chặt Hiểu Nguyệt, “Đúng vậy, yên tâm, chúng ta đi tìm Long Cốt đi!”
Hiểu Nguyệt trái phải nhìn nhìn hai người, chỉ thấy mỗi người kéo một bên tay áo của mình, ai cũng không muốn buông tay.
Hiểu Nguyệt mạnh mẽ rút tay lại, lầm bầm lầu bầu, “Không phải thời điểm lạp thỉ*!”
*lạp thỉ: đi… ngoài đó (Tiểu Diệp: gái ngoan đã bị Tiểu Đao đồng hóa =)))
Trọng Hoa cùng Thẩm Tinh Hải nghe không hiểu, nhìn nàng, “Cái gì?”
“Không. . . . . .” Hiểu Nguyệt che miệng, “Nhanh chóng đi tìm Long Cốt đi!”
Hiểu Nguyệt chạy đến phía trước, Thẩm Tinh Hải cau mày hỏi Trọng Hoa, “Nàng vừa rồi có phải đã nói lạp thỉ hay không?”
Trọng Hoa kinh ngạc nhếch mi, “Ta quả nhiên không có nghe lầm!”
Hai người vẻ mặt hoang mang hướng vào trong bước đi, đây là tình huống gì? Sau đó cùng bĩu môi lẩm bẩm, “Bị xú nha đầu Nhan Tiểu Đao kia dạy hư rồi!”
Ngoại trừ ba người đi tìm Long Cốt là không đề cập tới, Nhan Tiểu Đao một đường chạy trốn, phía sau Vương Như Mộng phát điên đuổi theo. Tiểu Đao không tìm được đường thoát liền hoảng sợ, địa hình nơi này lại không quen thuộc, trốn đông trốn tây. Cuối cùng trốn không được lại hạ xuống đỉnh đình bát giác, Tiểu Đao tránh ở phía sau một cái mái cong có khắc hoa nhìn Vương Như Mộng.
Vương Như Mộng đứng cách nàng không xa, “Nha đầu chết tiệt kia, xem ngươi chạy đi đâu!”
Tiểu Đao trừng mắt, “Ta có lỗi gì với ngươi a, ngươi lại muốn bắt ta như vậy!”
“Ngươi là nữ nhi của Nhan Như Ngọc!”
Tiểu Đao bĩu môi, “Như vậy thì sao?”
“Ta ghét Nhan Như Ngọc!”
“Thế thì sao?”
“Cho nên ta muốn làm thịt ngươi!”
Tiểu Đao cố ý kéo dài thời gian, chờ Vương Như Mộng nói mấy câu kia xong, Tiết Bắc Phàm đã nhảy xuống trước mặt nàng, che chở Tiểu Đao, nhìn Vương Như Mộng, “Ai, lão thái bà, đừng đánh nương tử của ta!”
Vương Như Mộng sửng sốt.
Lúc này, Vương Bích Ba cũng nhảy xuống trước mặt Tiểu Đao, nhìn lão bà kia, “Đó là nương tử ta!”
Tiểu Đao ở phía sau giậm chân, “Hai ngươi có lúc nào hỏi ý kiến của ta chưa, thật là?!”
Vương Như Mộng cười lạnh liên tục, “Quả nhiên nương nào con nấy, ngươi rất giống nương ngươi lúc còn trẻ!”
Tiểu Đao tóc dựng đứng lên, phóng một cái bay cao ba thước, vươn tay chỉ Vương Như Mộng, “Ngươi nói ai?!”
“Ta nói nương ngươi!”
“Mụ mụ ngươi thì có!”
“Ngươi dám nói nương ta?!”
“Tự ngươi nói!” Tiểu Đao xắn tay áo, “Cho mình nói không cho người khác nói sao?!”
“Nương ngươi mới đúng, nương ngươi đó con mẹ nó!”
Tiểu Đao tức giận, bật người nhảy lên, Tiết Bắc Phàm phía sau túm lấy nàng, “Đừng cãi nhau, nương nàng với bà ta là biểu tỷ muội không phải sao, như vậy không phải là cùng một bà ngoại hả?”
Vương Bích Ba cũng gật đầu, “Lại tự mình mắng mình!”
Tiểu Đao đẩy hai người bọn họ, “Nữ nhân cãi nhau nam nhân không cần xen mồm!”
“Tiểu hồ ly tinh!” Vương Như Mộng nhìn chằm chằm Nhan Tiểu Đao, “Ngươi tới làm cái gì? Không phải là Nhan Như Ngọc đã chết, muốn ngươi tới báo tang hả?”
“Ta phi!” Tiểu Đao tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, “Nương ta rất khỏe!”
“Thật không, vậy làm thịt ngươi, sau đó ta thay ngươi đi báo tang!” Nói xong, rút từ trong ngực ra một sợi nhuyễn tiên màu trắng làm từ da rắn.
Vừa vung một cái, chợt nghe từ xa truyền đến một thanh âm hơi lạnh, bất quá đó là thanh âm thập phần dễ nghe của nữ nhân truyền đến, “Ta nói biểu tỷ này, ngươi giữa ban ngày ban mặt khi dễ một hậu bối, thú vị lắm sao?”
Tất cả mọi người sửng sốt, Tiết Bắc Phàm kinh ngạc —— nội lực thật thâm hậu.
Tiểu Đao vừa mừng vừa sợ, lập tức la lên, “Nương!”
Phía dưới đình, Hách Kim Phong khó khăn lắm mới chạy tới, vừa nghe Tiểu Đao la, lập tức cất giọng la theo, “Nương!”
Bốn phía im lặng một lúc lâu, chợt nghe thanh âm kia lại vang lên, cười hì hì rất đắc ý, “Vương Như Mộng, ngươi nhìn thấy không, nam nhi lẫn nữ nhi của lão nương đều song toàn!”
Vương Như Mộng tức giận đến dựng tóc, giống như quỷ dạ xoa sắp phát điên, “Nhan Như Ngọc, ta muốn mạng của ngươi!”
“Ngươi còn muốn mạng của ta?” Nhan Như Ngọc không nhanh không chậm, “Ta thấy ngươi ngay cả hai con rể tương lai của ta còn đánh không lại!”
“Thúi lắm!” Vương Như Mộng thẹn quá hóa giận, một roi vung lên hướng Vương Bích Ba cùng Tiết Bắc Phàm, “Làm thịt hai ngươi trước!”
Vương Bích Ba cùng Tiết Bắc Phàm cùng nhau nhìn trời —— tính cách so với Tiểu Đao còn ác liệt hơn!
Đồng thời, lại nghe Nhan Như Ngọc cười nói, “Ta muốn nhìn một chút! Ai mới là con rể tương lai tốt đây?”
Tiếng nói vừa dứt, Tiết Bắc Phàm cùng Vương Bích Ba trong lòng hiểu ngay, muốn cho nhạc mẫu tương lai vui vẻ, phải dụng tâm đánh!
Tiểu Đao trợn mắt há hốc mồm nhìn ba người phía trước đánh thành một đám hỗn loạn thì cảm giác phía sau có người vỗ nhẹ nàng một cái, quay đầu lại, một mỹ nhân một thân váy dài màu tím đứng ở đó, hai tay ôm nàng, “Bảo bối!”
Tiểu Đao bị mẫu thân nàng cứng rắn kéo đi, vừa ra sức rút tay ra, chỉ vào ba người phía sau đang đánh loạn thành một đoàn, “Nương, cứ như vậy bọn họ có thể gặp chuyện không may hay không?”
Nhan Như Ngọc khoát tay chặn lại, “Ai, nam nhân không phải chỉ dùng để làm việc nặng sao, để cho bọn họ đánh đi, Vương Như Mộng này mấy năm nay phỏng chừng đã nghẹn đến điên rồi, để nàng ta nói ra hết oán khí mới bàn tiếp.” Nói xong, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Hách Kim Phong ngẩng mặt đang nhìn nàng.
Nhan Như Ngọc trong lòng vui mừng, nhảy xuống, cầm lấy quai hàm của Hách Kim Phong nhìn trái nhìn phải, “Con của ta! Nương nhớ muốn chết!”
Hách Kim Phong lớn như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy nương hắn, quả nhiên mỹ mạo vô song giống như trong truyền thuyết, “Mẫu thân!”
Nhan Như Ngọc gật đầu liên tục, lấy từ trong túi bảo khố ra vàng bạc châu báo nhét vào tay Hách Kim Phong, “Có nương tử chưa?”
Hách Kim Phong ngượng ngùng, lắc đầu, “Chưa có đâu, còn chờ nương chọn giúp.”
Nhan Như Ngọc thấy Hách Kim Phong vô cùng nghe lời, tâm như nở hoa.
Tiểu Đao từ trên nóc nhà nhảy xuống, tiến đến bên cạnh hai người, Nhan Như Ngọc đã lâu không gặp, vẫn như trước đây tinh thần rất vui vẻ.
Cùng hai tiểu hài nhi nói chuyện phiếm nửa ngày, Nhan Như Ngọc liền ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Vương Như Mộng đã sớm đấu không lại, Tiết Bắc Phàm cùng Vương Bích Ba cũng không dám thật sự động thủ cùng nàng ta liều mạng, chỉ cùng nàng ta so chiêu.
Cuối cùng Vương Như Mộng đánh không nổi, nóng nảy cũng thoáng tốt hơn một chút, nhảy xuống nóc nhà đứng ở đối diện Nhan Như Ngọc, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.
Nhan Như Ngọc thấy nàng không còn khí lực đánh tiếp, cười hỏi nàng, “Biểu tỷ, gần đây khỏe không?”
“Ít mèo khóc chuột giả mù sa mưa, ngươi ước gì ta chết thì có!” Vương Như Mộng khoát tay chặn lại, lúc này, bọn Hiểu Nguyệt cũng chạy tới, Hiểu Nguyệt liền nói cho Tiểu Đao, tòa nhà này không có chỗ nào đặc biệt, chỉ còn một căn phòng bị khóa phía sau.
Tiểu Đao gật đầu.
Vương Như Mộng lạnh giọng hỏi Nhan Như Ngọc, “Ngươi tới làm cái gì?”
Nhan Như Ngọc từ trong ngực lấy ra đồ vật gì đó, đưa nàng xem. . . . . . Chỉ thấy đó là một cây trâm cài tóc.
Vương Như Mộng cả kinh, “Đây là. . . . . .”
“Sư huynh năm đó đưa cho tỷ, tỷ còn nhớ rõ sao?” Nhan Như Ngọc thở dài, “Sau này hắn xuất gia, lúc tỷ cãi nhau với ta, tức giận giẫm nát nó, ta đã phục hồi nó như cũ.”
Vương Như Mộng nhìn chằm chằm trâm cài tóc kia, giống như đã trải qua mấy kiếp, thật lâu sau mới hỏi, “Sư huynh, hắn khỏe không?”
“Tỷ vì sao không tự mình đi gặp hắn?”
“Hắn không muốn gặp ta!” Vương Như Mộng quay mặt, “Hắn bị hồ ly tinh nhà ngươi quyến rũ đến nỗi ba hồn bảy vía đều tan, nhìn không thấy chân tâm của ta.”
“Ha hả!” Nhan Như Ngọc khẽ cười, “Tỷ cùng sư huynh tách biệt đã bao nhiêu năm rồi?”
Vương Như Mộng tính toán, “Mười bảy mười tám năm.”
“Khéo như vậy!” Nhan Như Ngọc gật đầu, “Ta cùng tướng công cũng xa cách mười bảy mười tám năm.”
“Cái gì?” Vương Như Mộng chau mày, “Muội. . . . . . Vì cái gì?”
Nhan Như Ngọc nhún vai, “Có thể vì cái gì? Chính là tách ra thôi, ta một mình nuôi nấng nữ nhi, hắn một mình nuôi nấng nam nhi.”
Vương Như Mộng cảm xúc rõ ràng khôi phục rất nhiều, “Nguyên bản ta nghĩ muội mấy năm nay vui vẻ đắc ý, không nghĩ tới muội mấy năm nay cũng không tốt lắm, chọn sai người sao? Năm đó nếu muội chọn sư huynh, sẽ không thành ra như vậy!”
“Chưa chắc.” Nhan Như Ngọc lắc đầu, “Ta rất chướng mắt, hắn giống như một cái bao da yếu ớt vậy*!”
*bao da yếu ớt: kiểu người trói gà không chặt
“Muội nói bậy bạ gì đó!” Vương Như Mộng nhíu mày, “Sư huynh đối với muội một mảnh thâm tình. . . . . .”
“Thì sao chứ, không phải tỷ cũng đối với hắn một mảnh thâm tình sao?” Nhan Như Ngọc đối nàng khoát tay, “Đừng nói nữa, cái này cho tỷ!”
Nói xong, nàng lấy ra một tờ giấy gói trâm cài tóc ném qua cho Vương Như Mộng.
Vương Như Mộng đón lấy mở ra liền thấy, đó là địa chỉ của một ngôi chùa.
“Sư huynh ở nơi này, không bằng tỷ tự mình đi nhìn thấy hắn, hảo hảo tâm sự, cũng dễ chịu hơn ở trong này trống vắng tịch mịch.” Nhan Như Ngọc nói xong, không quên bổ sung một câu, “Đúng rồi, ta từng nói hắn là bao da yếu ớt! Hình như mấy năm nay tính tình càng của hắn càng lúc càng tốt hơn, nếu tỷ thật sự là không khuyên được hắn, cứ đơn giản trói về.”
Vương Như Mộng nhìn chằm chằm tờ giấy xuất thần thật lâu, sau đó cười ha ha, xoay người giống như một trận gió bay đi.
Tiểu Đao nhìn nương nàng một cái, “Cứ như vậy mà đi sao?”
“Ừ.” Nhan Như Ngọc gật đầu.
“Cái đó. . . . . . sư huynh người. . . . . .”
Nhan Như Ngọc cười, “Để cho bọn họ tự mình xử lý.” Nói xong, hỏi Tiểu Đao, “Ta vốn đang muốn đến trễ một chút, bất quá không an tâm, con từ xa chạy tới Nại Hà môn làm cái gì?”
“À. . . . . .” Tiểu Đao chần chờ một chút, “Con đến tìm tấm mai rùa.”
Nhan Như Ngọc mí mắt khẽ giật giật, “Là mai rùa ngàn năm à, hay là mai rùa mà Thái Thượng Lão Quân dùng? Đáng để con tìm mọi cách chạy khắp đại giang nam bắc tìm nó sao?”
Tiểu Đao quyệt miệng, “Cái này. . . . . . Vừa vào giang hồ tất nhiên là phải xông xáo như vậy.”
Nhan Như Ngọc gật đầu, cũng không hỏi nhiều, nàng một tay ôm Hách Kim Phong một tay ôm Nhan Tiểu Đao, “Nương gặp các con rồi thì sẽ rời đi, muốn tìm đồ vật gì đó các con cứ tiếp tục.”
Hách Kim Phong ôm lấy tay áo của Nhan Như Ngọc, “Người cũng không thể đi!”
Nhan Như Ngọc khó hiểu, lập tức cười, “Thế nào? Không bỏ được nương à, không có việc gì, con cùng nương trở về chịu không?”
Hách Kim Phong lại sinh ra vài phần do dự, “Cái này, nương, ta có chuyện quan trọng quấn thân nhất thời không thể rời đi, chờ sự tình xong xuôi liền đi với người, bất quá người đừng đi vội như vậy, cùng nhau ở lại hai ngày đi!”
Nhan Như Ngọc nhíu mày, ngẫm lại, gật đầu, “Cũng tốt.”
Hách Kim Phong nhẹ nhàng thở ra, tâm nói —— cha à, người nhanh lên!
Mọi người trở lại Nại Hà môn tìm khối Long Cốt thứ tư, lại quan sát Nại Hà môn một chút, khiến trong lòng Nhan Như Ngọc thổn thức không thôi.
Bên trong Nại Hà môn cực kỳ thê lương, trong viện hoa cỏ tràn đầy cũng không thấy một bóng người, có thể thấy được Vương Như Mộng mấy năm nay ít giao du với bên ngoài, tất cả tâm tư đều dồn vào việc trồng mấy loại hoa cỏ này.
Nhan Như Ngọc chậc chậc hai tiếng, “Nha đầu ngốc này, vì sao không chịu đi tìm người khác chứ? Vì một kẻ xuất gia liền đem hạnh phúc nửa đời người của mình uổng phí!”
Mọi người cũng đều đáng tiếc thay nàng.
Nhan Như Ngọc nhìn Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt nghiêm túc nói, “Nghe được rồi chứ, chết tâm không có kết cục tốt, đây chính là ví dụ! Chờ nam nhân hồi tâm chuyển ý giống như chờ cây vạn tuế ra hoa là không có biện pháp. Không nghĩ ra thì đừng suy nghĩ, đổi lại bản thân tự nghĩ lại, bằng không suy nghĩ sai cả đời, không đáng!”
Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt nghiêm túc gật đầu, Tiểu Đao trái lại hoàn hảo, Hiểu Nguyệt trong lòng cũng cảm khái hàng vạn hàng nghìn. . . . . . Không nghĩ ra cũng đừng suy nghĩ, chết tâm, xem ra không có kết cục tốt.
.
oOo
Chú thích:
– Nại Hà –
Ý nghĩa từ:
Nại: Làm sao? Thế nào? Hà: tiếng dùng để hỏi.
Nại hà?: Làm sao? Làm thế nào?
Nại hà kiều: Cầu Nại hà, là cây cầu bắc ngang sông lớn mà người đi đến đó không biết cách nào để đi qua cầu cho khỏi té xuống sông, nên hỏi nhau: Nại hà? Làm sao?
Truyền thuyết về cầu Nại hà:
Tương truyền, nơi cõi Âm phủ có một cây cầu rất mỏng manh, bắc ngang một con sông lớn, ván lót gập ghình, trơn trợt, rất khó lên cầu để đi qua sông. Hơn nữa, dưới cầu là sông lớn có đủ các thứ rắn độc, cua kình hung dữ, đợi người nào lọt xuống thì chúng xúm lại xé thây ăn thịt.
Các chơn hồn nơi Âm phủ, khi đến cầu nầy, muốn lên cầu qua sông, nhìn thấy cảnh tượng như thế thì nãn lòng thối bước, không biết làm thế nào để đi qua cầu cho được an toàn. Nhiều người cố đi qua, nhưng đến giữa cầu thì bị té xuống sông, rắn rít cua kình giành nhau phanh thây ăn thịt, thật là ghê gớm.
Có tất cả là sáu loại cầu Nại Hà:- cầu làm bằng vàng, bạc, ngọc, đá, gạch, cây. Tương ứng với Lục đạo. Điện thứ mười là nơi nhận những quỷ hồn của các điện khác chuyển đến. Sau khi thẩm định phước phần của mỗi hồn, sẽ cho đi Đầu thai vào các nơi tương xứng, theo các tình trạng :- nam hay nữ, giàu hay nghèo, sang hay hèn, khôn hay ngu, thọ hay yểu v.v…Mỗi tháng, các điện sẽ chuyển giao một lần các quỷ hồn đến đây. Việc thọ sanh (đi đầu thai) nầy rất chi tiết, tỉ mỉ, phức tạp như là :- đường nào trong bốn đường thai, noãn, thấp, hóa; như loài vật thì có loài không chân, hai chân, bốn chân hoặc nhiều chân. Có loài thì tự chết, có loài thì bị giết chết…Việc đúc kết rất cẩn thận vì tầm quan trọng lớn lao của nó. Kết quả sẽ ghi kỹ lưỡng cho mỗi quỷ hồn để đưa đến Phong Đô đầu thai.
Nguồn: Wikipedia
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook