Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 49: Mệnh cách

Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, mọi người được sắp xếp nghỉ ngơi trong những căn phòng khác nhau.

Vừa mới bước vào cửa chuẩn bị bàn bạc một chút về hành động tối nay, Tiểu Đao liền nhìn thấy một bóng đen nhào tới mình, đột nhiên cả kinh, Hách Kim Phong muốn ôm nàng đang trốn phía sau cây cột, “Tiểu muội!”

Tiểu Đao nhức đầu.

Hách Kim Phong nước mắt lưng tròng buông cây cột ra, quay lại kéo tay áo Tiểu Đao, “Muội sao lại có thể lừa đại ca!”

Tiểu Đao cũng hiểu được dưới tình huống như thế này lại đi nhận thức huynh muội, không phải là có cảm giác rất kỳ quái sao, chắp tay sau lưng có chút nhăn nhó, giống như cười lại tựa hồ có chút e lệ, kêu một tiếng nho nhỏ, “Đại ca.”

Hách Kim Phong thở một hơi, há hốc miệng. . . . . .

Tiết Bắc Phàm nhanh chóng lấy tay bụm kín miệng Hách Kim Phong, để tránh hắn gào khóc nước mắt tuôn như mưa. Quả nhiên, tên này sau một hồi sửng sốt tâm tình liền kích động, ôm chặt Tiểu Đao khóc rống.

Tiểu Đao vươn tay vỗ lưng hắn an ủi, mọi người ở một bên nhìn mỉm cười, không ngờ huynh muội lại nhận thức, nhưng không biết khi nào thì một nhà đoàn viên, lấy tính cách cha nương của hai người mà suy đoán, tập hợp cùng một chỗ phỏng chừng rất náo nhiệt.

Hách Kim Phong làm gì còn tâm tư lo chuyện khác, hứng thú hỏi Tiểu Đao mẫu thân thế nào, ở chỗ nào, vì sao không trở về nhà. Tiểu Đao không nói rõ chuyện tình năm đó, để tránh Hách Kim Phong thương tâm, chỉ nói nương nàng ở Giang Nam, rất khỏe. Hai người hẹn nhau, xong việc Tiểu Đao sẽ dẫn Hách Kim Phong đi gặp mẫu thân trước, sau đó sẽ đi gặp phụ thân, cuối cùng lừa cho cha nương gặp mặt nhau.

Vốn dĩ huynh muội hẳn là nên hảo hảo trò chuyện một lúc, nhưng còn nhiều thời gian, tối nay còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.

Tiểu Đao đề nghị, tối nay, quan trọng nhất là việc tráo đổi Nữ vương, Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa sẽ dẫn theo Hữu Hữu rời đi, bắt Đại Tổng quản về giam lỏng, Hữu Hữu đeo khăn che mặt khôi phục Nữ vương giả dạng kia, thần không biết quỷ không hay mà đem vương vị cướp về.

“Cô không đi?” Tiết Bắc Phàm tò mò nhìn Tiểu Đao.

Tiểu Đao nháy mắt mấy cái, ta muốn đi giám sát bọn Tiết Hình.

“Cô cho rằng đêm nay bọn họ sẽ có hành động?” Tiết Bắc Phàm nhíu mày, “Tiết Hình công phu không kém, cô đi một mình sao?”

“Ta sẽ đi cùng Tiểu Đao.” Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh Tiểu Đao, lúc này đến phiên Trọng Hoa lo lắng, “Hai người sao?”

Tiết Bắc Phàm trái lại an tâm hơn một chút, luận công phu, Hiểu Nguyệt sẽ không thua kém Tiết Hình, luận tâm nhãn, có Tiểu Đao, hai nàng đi hẳn là an toàn.

“Ta cũng đi!” Hách Kim Phong sau khi biết Tiểu Đao là muội tử của mình, tự nhiên là càng thêm cưng chiều.

Mọi người nhìn hắn, biết hắn lo lắng, nhưng mà đi thăm dò thật sự không quá thích hợp với Hách Kim Phong —— hắn cũng không có khinh công.

Hách Kim Phong đại khái biết ý tứ của mọi người, cũng sốt ruột, “Ta. . . . . . Ta ở ngoài tường chờ, không ổn thì gọi ta, ta vào cứu!”

Tiểu Đao nhìn thấy Hách Kim Phong vẻ mặt lo lắng, trong lòng sung sướng —— nhận thức đại ca ruột thật là tuyệt, có cảm giác yên tâm thoải mái được người khác thương yêu. Nghĩ xong, Tiểu Đao vô cớ liếc Tiết Bắc Phàm một cái.

Tiết Bắc Phàm bị nàng liếc một cái thì giật mình, chỉ thấy Tiểu Đao kéo cánh tay Hách Kim Phong, “Ca, về sau nếu có người khi dễ muội làm sao bây giờ?”

“Ta làm thịt hắn.” Hách Kim Phong không hề nghĩ ngợi. Buột miệng thốt ra.

Tiết Bắc Phàm theo bản năng sờ sờ cổ, bưng ly trà uống giả vờ như không nghe thấy.

“Thế. . . . . . Nếu có người chiếm tiện nghi của muội thì sao?” Tiểu Đao hỏi tiếp.

“Cái gì?!” Hách Kim Phong vỗ bàn, “Kẻ nào cả gan giở trò đó, lão tử thiến hắn!”

“Khụ khụ. . . . . .” Tiết Bắc Phàm vỗ ngực, Trọng Hoa bên cạnh cười đến vui sướng khi có người gặp họa.

Tiểu Đao cười vui vẻ, về sau có người giúp đỡ ra mặt, xem Tiết Nhị kia còn dám không thành thật nữa không!

Trời tối, mọi người liền phân công nhau hành động, tắt đèn sớm, giả vờ là đã nghỉ ngơi. Chia làm hai đường, Tiểu Đao, Hiểu Nguyệt cùng Hách Kim Phong đi hướng tây, Trọng Hoa, Tiết Bắc Phàm cùng Hữu Hữu đi đến tẩm cung của Nữ vương.

Trước khi đi, Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng ôm Tiểu Đao, thấp giọng nói, “Cô cẩn thận một chút, Tiết Hình kia, tâm nhãn rất xấu xa, mặt khác. . . . . . Nếu Vương Bích Ba ở đó, cô cũng đừng thăm dò nữa.”

Tiểu Đao thật không cảm thấy đây là trở ngại, “Vương Bích Ba khinh công không giỏi bằng ta, có Tiểu Nguyệt ở đó, còn có đại ca ta!”

Tiết Bắc Phàm nhìn trời, nha đầu kia từ lúc nhận thức thân ca liền bắt đầu kiêu ngạo, “Tóm lại cô cẩn thận một chút.”

“Đi đi.” Tiểu Đao khoát tay, cùng Hiểu Nguyệt và Hách Kim Phong rời đi.

Tiết Bắc Phàm quay đầu lại, Trọng Hoa mỉm cười nhìn hắn, “Ngươi yên tâm để cho nàng đi, không sợ nàng nghe được chuyện không nên nghe sao?”

Tiết Bắc Phàm ảm đạm cười, “Nha đầu kia rất thông minh, chỉ sợ cũng muốn nghe chuyện kia, ngăn cản nàng ngược lại làm cho nàng thêm nghi ngờ.”

Trọng Hoa nhìn chằm chằm Tiết Bắc Phàm một lúc, bỗng nhiên hạ giọng hỏi, “Ta hỏi ngươi.”

Tiết Bắc Phàm ngẩng đầu —— hỏi cái gì?

“Ngươi. . . . . . Đến tột cùng đối với Nhan Tiểu Đao có ý tứ gì hay không?” Trọng Hoa cau mày, “Ngươi cũng đừng nói cho ta biết từ đầu chí cuối ngươi đều là gặp dịp thì chơi?”

Tiết Bắc Phàm trầm mặc một lúc lâu, hé miệng tựa hồ muốn nói lại thôi. Mà ngay lúc Trọng Hoa nghĩ hắn sẽ trả lời, của phòng đẩy ra, Hữu Hữu vội vã chạy vào. Nàng vừa rồi tốn chút thời gian đổi y phục dạ hành.

“Tốt lắm, đợi lâu rồi.” Hữu Hữu có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn nhìn, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm quay mặt, Trọng Hoa cau mày, hai người tựa hồ đang nói chuyện gì mất hứng, không khí có chút xấu hổ.

Hữu Hữu khẩn trương, có phải lại cãi nhau hay không?

“Khụ khụ.” Tiết Bắc Phàm ho khan một tiếng, đối Hữu Hữu ngoắc, “Nhanh lên.”

“Được!” Hữu Hữu cũng không có tâm tư quản chuyện đó, chính sự quan trọng hơn.

Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa mang theo Hữu Hữu thi triển khinh công lẻn vào trong hoàng cung. Hữu Hữu từ nhỏ đã sống ở nơi này, đối với địa hình thập phần quen thuộc, bởi vậy chỉ điểm Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa đi theo đường tắt, cơ hồ không đụng tới thủ vệ.

Sau khi thi triển khinh công, Hữu Hữu mới biết được công phu của Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa tốt như vậy! Quả nhiên nương nàng nói một chút cũng không sai, võ lâm Trung Nguyên nhiều nhân tài.

Tới gần tẩm cung, Hữu Hữu ra hiệu hai người đừng nóng vội, “Đèn rất sáng, chỗ cửa đó hẳn là có thủ vệ và cung nữ.”

Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phàm liếc mắt nhìn nhau một cái, mang theo Hữu Hữu nhảy lên nóc nhà, trước tiên không dám tùy tiện hành động, chỉ trốn trên nóc nhà nghe động tĩnh phía dưới.

Tiếng “Loảng xoảng” truyền đến, chợt nghe thanh âm tức giận của Đại Tổng quản, “Đều cút cho ta!” Tiết Bắc Phàm khó hiểu nhìn Hữu Hữu.

Hữu Hữu lắc lắc đầu, cũng không biết Đại Tổng quản này từ khi nào lại trở nên nóng nảy như vậy .

Ba người cẩn thận nghe ngóng, hình như là Đại Tổng quản đang mắng người, mắng cái gì thì nghe không rõ lắm, bất quá tiếng đập phá đồ vật này nọ cũng rất lớn.

Chỉ lát sau, cửa mở, mấy binh lính ủ rũ đi ra, phía sau còn có mấy nha hoàn đang thất kinh. Một binh sĩ cầm đầu gọi tới một đội nhân mã khá đông, “Nhanh tìm đi!”

Mấy binh sĩ hai mặt nhìn nhau, đều hỏi, “Tìm cái gì?”

“Bảo ngọc truyền quốc của Nữ vương không thấy.”

Mọi người quá sợ hãi, nhanh chóng chia bốn phía đi tìm.

Trọng Hoa nhìn Hữu Hữu, như là hỏi, “Bảo ngọc truyền quốc là cái gì?”

Hữu Hữu cười híp mắt vươn tay, xuất ra một miếng ngọc bội màu xanh biếc đeo trên cổ. Dưới ánh trăng, Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa chỉ thấy miếng ngọc trong suốt sáng long lanh thật đẹp, màu xanh trơn bóng như nước, mang theo một loại linh khí nói không nên lời —— quả nhiên là hảo ngọc.

Nhưng mà Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa cũng không hiểu được, Hữu Hữu làm sao đem được miếng ngọc bội này ra khỏi hoàng cung được.

Hữu Hữu chỉ chỉ giày của mình, hai người lập tức ngầm hiểu, đừng nói dù là nữ tử hiền lành, cũng có một mặt ranh mãnh.

Tiết Bắc Phàm thấp giọng hỏi Hữu Hữu, “Nàng tìm không thấy ngọc bội, vì sao giận dữ?”

Hữu Hữu nhỏ giọng trả lời, “Ngọc bội này, quan trọng giống như ngọc tỷ ở Trung Nguyên của các người, trước khi đi mẫu thân đã tháo từ trên cổ xuống cho ta, dặn ta đừng nói cho ai biết, và hãy giấu ở trong giày.”

Tiết Bắc Phàm hơi hơi sửng sốt, nói như vậy, nương của Hữu Hữu cũng không phải là không đoán trước được có người âm mưu soán ngôi vị hoàng đế của nàng, vì sao không nhắc nhở nữ nhi một tiếng đây? Cũng đỡ cho nàng chịu thêm nhiều nhiều đau khổ. . . . . .

Trọng Hoa lại nhắc Tiết Bắc Phàm, “Quốc sư không có ở đây.”

Tiết Bắc Phàm hiểu được ý của Trọng Hoa, cười cười, “Hai người bọn họ cũng không phải vợ chồng, không ở cùng nhau là chuyện bình thường.”

Trọng Hoa thấy hắn hào hứng cãi lại, bèn không nói nữa.

Lúc này, trong phòng im lặng, Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa khó hiểu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe bên trong truyền đến một thanh âm, rất trầm tĩnh lạnh nhạt, “Không cần tìm nữa, tìm được rồi.”

Mấy binh lính quay đầu lại, vị đại tướng quân kia cũng quay đầu lại.

Nữ vương đứng ở cửa, “Giải tán hết đi, chuẩn bị ngày mai tỷ thí.”

“Vâng!” Bọn lính nhẹ nhàng thở ra, mấy ngày gần đây chung quy vẫn cảm thấy Nữ vương bất thường, bất quá hôm nay có vẻ đã khôi phục.

Chờ thị vệ ngoài cửa đều rút đi, Tiết Bắc Phàm cảm thấy cơ hội không tồi, đang muốn đi xuống, tay áo lại bị Hữu Hữu bắt được.

Chỉ thấy Hữu Hữu nhăn mặt lắc lắc đầu, tựa hồ rất hoang mang, “Không đúng.”

Đang nói, chợt nghe trong phòng truyền đến thanh âm, “Hữu Hữu? Có ở đây không?”

Hữu Hữu cả kinh, định đi xuống, Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa vội vàng ngăn lại, ý là —— nàng làm sao phát hiện được?

Hữu Hữu cũng xua tay, “Không sợ, đó không phải Đại Tổng quản!”

Hai người khó hiểu, “Đó là ai?”

“Nương ta!” Hữu Hữu có chút kích động, từ nóc nhà liền trượt xuống. Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa cũng hiểu được sự tình phát triển một cách không ngờ, bất quá vẫn là theo xuống.

Trong phòng, bình hoa ấm trà vỡ thành mảnh nhỏ rơi đầy đất. Một nữ nhân ngồi ở bên cạnh bàn đang uống trà, phía sau có mấy thị vệ, bên chân là một nữ tử bị trói đang quỳ, đúng là Đại Tổng quản kia.

Ngồi ở bên cạnh là một nữ nhân không đeo khăn che mặt, thoạt nhìn thập phần trẻ tuổi, dung mạo đẹp tuyệt trần.

“Nương!” Hữu Hữu vừa mừng vừa sợ, ngồi ở bên cạnh bàn hiển nhiên chính là Nữ vương chân chính của Quỷ thành, nàng khí sắc thoạt nhìn không tồi, vươn tay hướng Hữu Hữu vẫy vẫy, “Đến đây.”

Hữu Hữu chạy tới, Nữ vương đem nàng kéo đến bên người, “Khiến con thay nương chịu khổ.”

Hữu Hữu liên tục lắc đầu, thấy Đại Tổng quản đã bị xử trí, lập tức nói, “Nương, Quốc sư cũng có tham dự. . . . . .”

“Nương biết.” Nữ vương gật đầu, nhìn hai người phía sau Hữu Hữu, cao thấp đánh giá Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa một hồi, tựa hồ là đánh giá kỹ càng từ đầu tới đuôi. Cuối cùng, Nữ vương thu hồi tầm mắt, hỏi Hữu Hữu, “Nữ nhi ngoan, hai nam nhân này ai là người trong lòng con?”

Hữu Hữu sửng sốt, cuối cùng vội vàng lắc đầu, đỏ mặt, “Không phải đâu nương! Không phải bọn họ. . . . . .”

“Hm?” Nữ vương sắc bén nhướng mi, “Nói như vậy, thật sự có người trong lòng? Cha con nói một chút cũng không sai, nếu muốn con có người trong lòng, đuổi con ra trước.”

Hữu Hữu đỏ mặt nhỏ giọng hỏi, “Người tìm được cha rồi?”

Nữ vương cười cười, “Tìm thì tìm thấy, bất quá lại để hắn chạy rồi.”

“Như thế nào lại. . . . . .”

“Trước mắt không nói đến chuyện này.” Nữ vương nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu nhìn Đại Tổng quản kia, “Nương tạm thời đem phản đồ này đi, ngày mai, cho con xem một trò hay.”

Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa mơ hồ cảm thấy, không phải chứ, lần này là kế hoạch của Nữ vương? Khổ tâm nhiều như vậy rốt cuộc là vì sao đây?

. . . . . .

Một chỗ khác, Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt bí mật đi tới sân mà ba người của Bắc Hải phái đang ở, ba người này đang tụ tập ở trong thư phòng, cũng đang bàn luận cuộc tỷ thí ngày mai, hơn nữa. . . . . . còn nghe Tần Kha nói xấu Tiểu Đao.

Tiểu Đao tựa vào nóc nhà nhăn mặt, giống như bị mắng nhưng không có cách nào khác cãi, đến mức bực bội. Trong phòng Tần Kha kia trái một cái “Nữ tặc” phải một cái “Tiểu tiện nhân”, nói đến mỏi miệng.

Ba người còn nói tới Vương Bích Ba, tựa hồ đối với hắn có chút không tín nhiệm.

Tiểu Đao nghe xong một lúc lâu cũng có chút mệt, Hiểu Nguyệt nhìn nàng, ý muốn hỏi, có đi hay không?

Tiểu Đao vừa định gật đầu, liền nhìn thấy ngoài sân Quốc sư đến.

Hai người trong lòng vui vẻ, quả nhiên có nội tình, may mắn đến đây.

Quốc sư đến, làm cho ba người trong phòng cũng có chút bất ngờ, Tiết Hình đứng lên nghênh đón, bởi vì biết hắn cũng là một người dự thi, cho nên không biết hắn tới đây là có ý gì.

Quốc sư cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề, nói muốn cùng Bắc Hải phái giao dịch. Quốc sư trợ giúp Tiết Hình tuyển thắng Quỷ vương, mà Tiết Hình phải cam đoan, sau này để cho hắn vào Bắc Hải Thuỷ Tinh cung, đi thăm một chút.

Tiểu Đao nghe có chút cổ quái —— sau này là thời điểm nào? Chuyện này cũng quá không rõ ràng. Bắc Hải Thuỷ Tinh cung có tồn tại hay không, chỉ có Tiết Bắc Hải biết. Nói sau, chỉ muốn nhìn một chút thì có lợi gì? Cũng sẽ không nhiều thêm miếng thịt, chỉ vì chuyện này, giúp đỡ người ta tuyển thắng Quỷ vương, ai tin!

Đám người Tiết Hình cũng không phải là ngốc tử, cảm thấy Quốc sư như vậy cũng không có lợi ích gì.

Quốc sư cũng nhìn ra nghi ngờ của ba người, chỉ là ảm đạm cười, “Ba vị, bổn nhân tinh thông thuật số, đưa ra giao dịch dĩ nhiên là bản thân sẽ không thua thiệt. Nhưng mà ta cảm thấy hứng thú với vài vật, cùng chuyện các ngươi tranh quyền đoạt lợi hoặc là xưng bá Võ lâm không có nửa điểm quan hệ, cho nên đây là một giao dịch có lợi cho ta, hy vọng ba vị đừng lo lắng.”

Tiết Hình gật gật đầu, lại hỏi, “Hôm nay người tới cùng Hách Kim Phong kia là Bắc Hải phái Nhị thiếu gia Tiết Bắc Phàm, ngươi vì sao không cùng hắn hợp tác? Mà tìm chúng ta, lại nói tiếp, chúng ta sao có thể so sánh với hắn.”

“Ha hả.” Đại Quốc sư chỉ ảm đạm cười, “Trước đó ta đã nói, tại hạ tinh thông thuật số cùng với thuật tính toán suy diễn, Tiết Bắc Phàm người này, cũng không giống như ngoài mặt hoàn toàn không có dã tâm, vả lại mệnh cách của hắn chính là minh châu xuất hải, không lên tiếng cũng vẫn nổi tiếng, người này trên người chuyện xấu nhiều, không thể hợp tác.”

“Ngươi là nói, Tiết Bắc Phàm là người có dã tâm, cũng không phải là như bề ngoài vô tranh vô cầu?” Phương Đồng Lý đối với điều này có chút khinh thường, “Nếu hắn thực sự có dã tâm, sư phụ đã chết nên trở về tranh vị, vì sao hắn lại không xuất hiện? Hiện giờ Bắc Hải phái căn bản không có chỗ cho hắn, hắn tranh nữa có thể tranh được cái gì?!”

Quốc sư cười mà không nói, xoay mặt nhìn Tiết Hình, “Nếu ngươi có thể làm chủ, ta hỏi ngươi một câu, có làm giao dịch này hay không?”

Tiết Hình suy tư một lát, gật đầu, “Tốt.”

Quốc sư cũng không nói thêm gì nữa, hài lòng rời đi.

Quốc sư đi rồi Phương Đồng Lý truy vấn Tiết Hình, “Giang hồ thuật sĩ nói hưu nói vượn, cái gì mệnh cách minh châu xuất hải, hắn sao không nói phế vật kia là sao tử vi hạ phàm luôn đi?!”

Tiết Hình thấy hắn tức giận, xua tay ý bảo hắn không cần hành động theo cảm tính, “Vô luận như thế nào, giao dịch này đối với chúng ta cũng cũng không có tổn thất gì, gã Quốc sư suy ghĩ đến Thuỷ Tinh cung xem chừng đã lâu, nếu chúng ta không đồng ý cùng hắn hợp tác, nói không chừng hắn sẽ cùng Tiết Bắc Phàm hợp tác, đến lúc đó chúng ta tổn thất còn lớn hơn nữa.”

“Trong Bắc Hải Thuỷ Tinh cung có cái gì đáng giá khiến tên Quốc sư kia để ý như vậy?” Tần Kha nghi hoặc, “Hắn không nhắc đến Nguyệt Hải Kim Thuyền cũng không nhắc đến Thánh Võ Hoàng Phổ, chỉ nói đến Thuỷ Tinh cung nhìn một cái. . . . . . Đáng tiếc muốn tìm được Thuỷ Tinh cung nhất định phải tìm ra Long Cốt Ngũ Đồ, Tiết Bắc Hải rốt cuộc đã đem nó giấu ở chỗ nào rồi?”

“Lại nói tiếp. . . . . .” Tiết Hình như là bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, “Ta cảm thấy Tiết Bắc Phàm dụng tâm đi lấy lòng một nữ nhân như vậy có chút khác thường, hiện tại nghĩ lại, cô nương kia là nữ nhi của Nhan Như Ngọc, ngày trước có nghe nói, khinh công của nàng cực cao.”

“Ngươi muốn nói, Tiết Bắc Phàm là đang lợi dụng nàng?” Phương Đồng Lý nói bộ dạng vui vẻ, “Cũng tốt, dù sao cô nương kia bộ dạng không tồi, vô luận là thật hay giả, đối với Tiết Bắc Phàm cũng không có hại.”

Trên nóc nhà, Hiểu Nguyệt chỉ thấy Tiểu Đao bình tĩnh lắng nghe, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng là nhìn ra được, tâm tình cũng không được tốt.

Tiểu Đao lúc này suy nghĩ cái gì, Hiểu Nguyệt đoán không ra, Đại Quốc sư một chút nói cũng không sai, Tiết Bắc Phàm đích thật là thâm tàng bất khả lộ. Việc hắn đối Tiểu Đao ân cần đầy đủ, Hiểu Nguyệt là cảm thấy Tiểu Đao là loại người gặp người thích, Tiết Bắc Phàm coi trọng nàng là hợp tình hợp lý, nhưng về phần có bao nhiêu sao hợp tình hợp lý. . . . . . Thực cũng không biết, thích với không thích, vốn không thể dùng lý trí mà nói được.

“Ta thấy cũng không phải lợi dụng.” Tần Kha căm giận nói một câu, “Tự mình đưa tới cửa, cũng ngủ chung một phòng, không biết xấu hổ.”

Tiểu Đao nghe được tức giận, buột miệng một câu, “Hừ!”

Hiểu Nguyệt cả kinh, vội vàng lôi kéo Tiểu Đao, nàng sao có thể thất thần gây động tĩnh như vậy, Tiết Hình cùng Phương Đồng Lý trong phòng cũng không phải là không cảnh giác, lúc này đã phát hiện.

Tần Kha đứng lên, Tiết Hình ý bảo mọi người chớ có lên tiếng.

Tiểu Đao cũng biết đại khái đã bị phát hiện, thầm mắng bản thân tức giận đến hồ đồ, vừa rồi mọi người nói đến Tiết Bắc Phàm một phen, khiến cho nàng có chút buồn bực. Việc cấp bách là nhanh chóng chạy trốn, nhưng hai người vừa đứng lên, chợt nghe đến trong phòng truyền đến thanh âm của Tiết Hình, “Đừng nhúc nhích, bằng không ta cũng không cam đoan các ngươi có thể bị thương hay không.”

Hiểu Nguyệt đè lại cánh tay Tiểu Đao, nháy mắt với nàng. . . . . . Nếu bọn họ di động, người trong phòng có thể biết được chính xác vị trí của các nàng, nếu dùng ám khí, hai người thực sự có thể sẽ bị thương. Mà nếu hiện tại không đi, một khi bị nhìn thấy mặt lại càng phiền toái.

Ngay lúc Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt không biết nên làm thế nào cho phải, phía sau tiếng gió có phần phật, tựa hồ có ai đó nhảy xuống.

Tiểu Đao thầm nghĩ, xong rồi! Phía sau có người đánh lén ư?!

Nàng vừa quay đầu lại, thì bị một người nắm lấy cổ tay chạy ra phía sau hậu viện, Hách Kim Phong đi sát bên, theo sau là Hiểu Nguyệt. . . . . .

Tiểu Đao liền nhìn thấy cái bóng trắng bay lên nóc nhà, tránh thoát mấy cái phi tiêu, hạ xuống bên cạnh các nàng.

Đối diện thấy rõ mặt nhau, Tiểu Đao nhướng mày —— là Vương Bích Ba!

Vương Bích Ba cũng không nói gì, mang theo mọi người bỏ chạy, tung người vài cái, trốn vào nơi có vẻ gần biệt viện mình nhất.

“Không có việc gì chứ!” Hách Kim Phong dừng lại liền xem xét tình trạng của Tiểu Đao. Vừa rồi hắn ở trong sân, tuy rằng khinh công không có nhưng nội lực thâm hậu nhĩ lực lại tốt, nghe được thanh âm bên trong liền biết Tiểu Đao các nàng bị phát hiện, đang sốt ruột, Vương Bích Ba đến đây, vì thế tiến vào cứu Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt.

Vương Bích Ba đóng cửa phòng, cũng hỏi, “Không sao chứ?”

Tiểu Đao lườm hắn một cái, “Ngươi là ai? Không quen ngươi!”

Vương Bích Ba gãi gãi đầu, quả nhiên vẫn còn giận.

Hách Kim Phong thấy không có người đuổi theo, cảm tạ Vương Bích Ba, liền hỏi Tiểu Đao muốn trở về hay không, Tiểu Đao đương nhiên là ước gì nhanh chóng rời đi rồi, nhưng Vương Bích Ba ngăn nàng lại, “Từ từ, ta muốn một mình nói chuyện với cô.”

Tiểu Đao nhăn mặt nhăn mày, “Nói chuyện gì. . . . . . Ta không quen ngươi.”

“Hầy.” Vương Bích Ba có chút vô lực, “Ta nói đứng đắn đó.” Nói xong, hắn nhìn nhìn Hách Kim Phong cùng Hiểu Nguyệt.

Hách Kim Phong thấy Tiểu Đao tâm không cam tình không nguyện, biết nàng còn đang giận Vương Bích Ba, nhưng vừa rồi dù sao cũng là Vương Bích Ba ra tay cứu giúp. . . . . .

“Chúng ta chờ muội ở cửa.” Hách Kim Phong liền cùng Hiểu Nguyệt canh giữ ở cửa.

Tiểu Đao thở phì phì tới bên cạnh bàn ngồi, cũng không nhìn Vương Bích Ba.

“Nàng còn tức giận?” Vương Bích Ba đến bên cạnh nàng, “Ta nhận lỗi với nàng, nàng muốn ta làm như thế nào mới nguôi giận? Ta đem tất cả tài sản của ta cho nàng hết, thế nào?”

Tiểu Đao đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở to lấp lánh, “Thật sự sao?”

“Nghĩ hay nhỉ!” Vương Bích Ba vươn tay chọt mũi nàng, “Nàng làm nương tử của ta, nhà của ta đương nhiên là của nàng!”

Tiểu Đao quay mặt.

“Ta nói thật mà.” Vương Bích Ba xích lại gần một chút.

“Không có hứng thú.” Tiểu Đao lườm hắn một cái, “Ta ghét nhất bị nam nhân tam tâm nhị ý.”

Vương Bích Ba nói thật nghiêm túc, “Có nàng thì ta toàn tâm toàn ý!”

Tiểu Đao bịt tai, “Mau trở về, biểu muội ngươi thành thân ngươi sẽ khóc!”

“Lan Chi thành thân ta sẽ không khóc.” Vương Bích Ba vươn tay kép hai tay đang bịt tai của nàng xuống, “Nàng thành thân ta mới khóc.”

Tiểu Đao ngoáy ngoáy lỗ tai, “Vừa rồi có tiếng ong vo ve.”

“Nàng không phải thật sự thích Tiết Bắc Phàm chứ?” Vương Bích Ba biết nàng giả bộ hồ đồ, “Làm gì lại bị cuốn vào trong giang hồ phân tranh, theo ta trở về. . . . . .”

“Ai nha, có muỗi.” Tiểu Đao vỗ vỗ xung quanh, giả bộ không nghe thấy.

“Vừa rồi không dễ dàng tìm được đại ca nàng, không hối hận khi cuốn hắn vào nguy hiểm chứ?” Vương Bích Ba biết Tiểu Đao giả ngu, “Tiết Bắc Phàm thật sự không phải đơn giản như vậy. . . . . .”

Tiểu Đao dứt khoát che tai lại, “Không lương tâm, uổng phí Lan Chi một tấm chân tâm.”

Vương Bích Ba nghiêm mặt, “Vậy nàng cũng không lương tâm, uổng phí ta một mảnh chân tâm tính như thế nào?”

Tiểu Đao còn chưa nói, chợt nghe bên ngoài có người xen mồm, “Ngươi là thiệt tình, nhưng người khác không thấy được thì là giả ý.”

Tiểu Đao sửng sốt, nhíu mày —— Tiết Bắc Phàm làm sao đến đây? Chẳng lẽ nhanh như vậy đã thuận lợi giúp Hữu Hữu rồi?

Cửa lớn mở ra, Tiết Bắc Phàm mỉm cười đi đến, “May mắn ta tới sớm, bằng không nương tử bị người khác lừa đi rồi.”

“Ngươi ít nói bậy đi.” Tiểu Đao vừa rồi nghe Tiết Hình bên kia nói một lần, trong lòng có chút vướng mắc, thấy Tiết Bắc Phàm cũng tức giận.

Tiết Bắc Phàm cười lắc đầu, nhẹ nhàng túm tay áo Tiểu Đao, “Đi về thôi.”

“Ta nói còn chưa nói xong.” Tay áo còn lại của Tiểu Đao bị Vương Bích Ba nắm.

Tiểu Đao thấy tả hữu hai bên ra sức cũng không buông tay, vội vàng nói, “Y phục này của ta rất đắt tiền!”

“Đền cho cô bộ mới!” Vương Bích Ba cùng Tiết Bắc Phàm trăm miệng một lời.

Tiểu Đao nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không khí quỷ dị đến luống cuống, Hiểu Nguyệt cùng Hách Kim Phong ở cửa thấy sốt ruột, Vương Bích Ba cùng Tiết Bắc Phàm không biết có thể đánh nhau hay không.

“Này, Vương Bích Ba.” Hách Kim Phong xen mồm hỏi một câu, “Ngươi không phải tới tuyển Quỷ vương sao? Tiểu Đao nhà ta không thể làm thiếp cho người ta được!”

Vương Bích Ba bĩu môi, “Quỷ vương tính cái gì, không tuyển!”

“Một khi đã như vậy, không bằng ngày mai sau khi tuyển Quỷ vương, lại thay Tiểu Đao cô nương tuyển một vị hôn phu?”

Bên này đang bận túi bụi, bên kia có người chen vào nói, thanh âm cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, là tiếng của nữ nhân, một nữ nhân trên người lộ ra vẻ cao quý xuất hiện.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy người tới đeo khăn che mặt, mặc một chiếc váy dài ung dung hoa lệ. Tiểu Đao ban đầu nghĩ rằng bọn Tiết Bắc Phàm đã thành công, nhưng Nữ vương này bộ dáng lại không giống như là Hữu Hữu giả trang, khí thế bất đồng. Nhìn kỹ. . . . . . Chỉ thấy Hữu Hữu ngoan ngoãn đi theo phía sau nàng kia.

Cùng Tiết Bắc Phàm liếc mắt một cái, Tiết Bắc Phàm gật đầu, Tiểu Đao có thể hiểu được —— đây mới là Nữ vương thật sự? Lúc này xuất hiện. . . . . . chứng tỏ trong đó có tính kế!

Tiểu Đao trong đầu đang suy nghĩ Nữ vương vì sao đến đây, mà bên kia, Tiết Bắc Phàm cùng Vương Bích Ba cũng cảm thấy rất hứng thú hỏi Nữ vương, “Tuyển như thế nào?”

Nữ vương mỉm cười, “Các ngươi tự quyết định.”

Hai người lại nhìn Tiểu Đao.

Tiểu Đao vội vàng vung tay, “Hồ nháo cái gì, ta một người cũng không muốn!” Nói xong, xoay người chạy ra ngoài cửa, nghi hoặc hỏi Hữu Hữu, “Sao lại thế này?”

Hữu Hữu ở bên tai nàng thấp giọng nói vài câu.

Tiểu Đao nhíu mày —— Nữ vương sớm đã có mưu kế, cụ thể ngày mai mới biết được? Hóa ra hơn nửa đêm chạy đi tự mình khổ mình.

“Vậy giải tán trở về ngủ.” Tiểu Đao gọi mọi người, “Sáng sớm ngày mai còn tuyển Quỷ vương nữa.”

Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ nhìn Vương Bích Ba nhún vai, xoay người cũng muốn đi, lại nghe Vương Bích Ba phía sau nói, “Kỳ thật cũng có một biện pháp tốt.”

Tiết Bắc Phàm quay đầu lại, mọi người cũng dừng cước bộ.

“Muốn thử một lần hay không?” Vương Bích Ba nhìn Tiết Bắc Phàm, “Luận võ, đơn giản thôi.”

Tiểu Đao nhíu mày, “Đấu cái gì, ta cái gì cũng chưa đáp ứng!”

Vương Bích Ba lắc đầu, “Không cần nàng đáp ứng gì hết, Tiết huynh cùng ta chỉ là luận bàn, như thế nào?”

Tiết Bắc Phàm cười, “Không đặt cược, thì làm cái gì? Thế thì không có tinh thần đâu nha.”

“Ngươi với ta, dĩ nhiên là tự có điều kiện.” Vương Bích Ba cười thật tự tại, “Tiết huynh cũng không phải hạ không nổi ta.”

“Hầy, nói như thế nào Vương huynh cũng chịu thiệt, nhà ngươi gia tài bạc triệu, ta cô độc, chỉ có một nương tử.”

Tiểu Đao đá một hòn đá bay thẳng vào hắn.

Tiết Bắc Phàm hơi hơi nghiêng đầu tránh thoát, nụ cười Vương Bích Ba trên mặt càng sâu, “Ngươi sợ sao?”

Tiết Bắc Phàm cùng hắn đối diện một lúc lâu, nở nụ cười, “Ta có gì phải sợ?”

“Vậy định ngày mai sau khi tuyển Quỷ vương, chúng ta chọn nơi phong cảnh hợp lòng người luận võ, thế nào?”

“Được.” Tiết Bắc Phàm gật đầu đáp ứng, Nữ vương thấy hai người ước hẹn xong, “Sườn núi phía sau hoàng cung rất tốt.”

Tiểu Đao dậm chân, bọn người này, chỉ sợ thiên hạ bất loạn, không khuyên thì thôi, còn hùa theo hai tên điên kia. Luận võ công, Tiểu Đao trong lòng hiểu rõ, Vương Bích Ba có thể thắng không nổi Tiết Bắc Phàm, nhưng tên ẻo lả này cũng không phải đèn cạn dầu, vạn nhất đánh đến lưỡng bại câu thương, thế không phải thêm phiền sao?

Hách Kim Phong vui mừng hớn hở đến bên cạnh nàng, “Muội tử, đừng để ý đến bọn hắn, rất tốt mà, nam nhân đoạt nữ nhân thiên kinh địa nghĩa!”

Tiểu Đao nhìn trời mắt trợn trắng, ca nàng thật đúng là cái gì cũng không để ý!

Vương Bích Ba thấy bàn bạc ổn thỏa, rời đi, lúc đi qua bên người Tiết Bắc Phàm, Tiết Bắc Phàm lạnh giọng nói, “Tội gì làm cuộc giao dịch lỗ vốn này, cũng không giống chuyện Vương đại tài chủ hay làm.”

Vương Bích Ba cũng không hoảng không vội, liếc Tiết Bắc Phàm một cái, “Hợp hay không hợp, người làm ăn định đoạt, so với ta, Tiết huynh không ngại hảo hảo tính toán.”

“Tính toán cái gì?”

“Nếu là ta thắng, muốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi nên trả lời đầu đuôi gốc ngọn cho ta.”

Tiết Bắc Phàm khẽ nhíu mày, “Vấn đề?”

Vương Bích Ba đi tới, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, “Ta kiểm kê một ít bảo bối trong Bích Ba sơn trang cùng biên lai gửi tiền, phát hiện trừ bỏ mấy thứ Tiểu Đao lấy đi, cũng vẫn còn thiếu, ngươi đoán là cái gì?”

Tiết Bắc Phàm nhàn nhạt cười, “Ta cũng không đoán được.”

“Một tấm mai rùa.” Vương Bích Ba giả vờ khó hiểu, “Ta chỉ muốn ngươi trả lời, ngươi đến tột cùng phải lợi dụng Tiểu Đao đi làm chuyện nguy hiểm kia hay không.”

Tiết Bắc Phàm cười thật bình tĩnh, “Là chuyện gì?”

“Trong lòng ngươi hiểu rõ.” Vương Bích Ba vỗ vỗ túi tiền bên hông, “Có tiền thì có thể khiến quỷ nghe lời, chỉ cần bỏ tiền ra, có một số việc, ta cũng có thể hỏi thăm được đại khái. Hai huynh đệ các ngươi đang mưu đồ cái gì ta là không biết, nhưng ngươi đoạt người trong lòng của ta, ta không chấp nhận. Nói đến cuối cùng, người lỗ vốn cũng không nhất định là ta.” Nói xong, xoay người rời đi.

Tiết Bắc Phàm khoanh tay đứng ở cửa, Trọng Hoa đến bên cạnh hắn, “Ngươi thật muốn cùng hắn tỷ thí? Thắng hắn thật không được, thua phiền toái còn lớn hơn nữa. . . . . . Ngươi không sợ bị người khác nhìn ra sơ hở?”

Tiết Bắc Phàm không trả lời, ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Đao đứng trong viện vẻ mặt mất hứng, vẻ mặt nha đầu kia, tựa hồ đang lo lắng gì đó. Nếu là luận võ công, trong lòng nàng hẳn là cũng biết, hắn sẽ không thua Vương Bích Ba, vậy nàng đang lo lắng cái gì? Là lo lắng Vương Bích Ba thất bại sao? Trong lòng Tiết Bắc Phàm cảm thấy bực bội. . . . . . Nha đầu chết tiệt kia, thật khiến cho lòng người đại loạn.

“Này.” Trọng Hoa vỗ Tiết Bắc Phàm một cái.

Tiết Bắc Phàm lấy lại tinh thần, “Có sơ hở gì sao?”

Trọng Hoa nhíu mày, “Ngươi. . . . . .”

“Ngươi không nghe Hách Kim Phong nói sao.” Tiết Bắc Phàm nhún vai, “Nam nhân đoạt nữ nhân, thiên kinh địa nghĩa.” Nói xong, cũng vẫy tay áo rời đi.

Đi qua bên người Tiểu Đao, Tiết Bắc Phàm như trước cợt nhả hỏi nàng, “Cô hy vọng người nào thắng?”

Tiểu Đao đứng cúi đầu lòng bàn chân nghiền nghiền viên sỏi, rầu rĩ không vui, “Có quan hệ gì với ta chứ?”

“A, đại tiểu thư cô tốt xấu gì cũng nên quan tâm lo lắng, hai ta cũng là do đoạt cô đó.”

Tiểu Đao đem đá vụn đá vào trong bụi hoa, không có hứng thú, “Hôm nay cho dù là a miêu a cẩu gì, các ngươi cũng sẽ đoạt, có gì đáng để quan tâm.”

Tiết Bắc Phàm sửng sốt, “Sao lại lấy bản thân ra so sánh với a miêu a cẩu.”

Tiểu Đao buông tay, “Hai ngươi tranh cái gì, hắn muốn cho ta biết ngươi không phải người tốt, không nên chọn ngươi. Ngươi muốn cho ta biết ngươi là người tốt, nên chọn ngươi.”

Tiết Bắc Phàm nhíu mày lại, “Nói nhảm gì thế?”

Tiểu Đao buồn cười, “Được, kỳ thật ta cái gì cũng không muốn biết, nương ta từng nói, nam nhân đối với nữ nhân quá tốt hoặc là quá hư hỏng cũng đều có nguyên nhân. Tiết Bắc Phàm ngươi là mệnh minh châu xuất hải, Vương Bích Ba hắn là người phú giáp thiên hạ, ta bất quá chỉ là một tiểu tặc bà có tuyệt kỹ, các ngươi tranh nhau làm tặc công, trừ khi đầu bị kẹt vào cửa, thì chính là có ý đồ. Đừng nói cho ta biết nguyên nhân, bổn cô nương không cần.”

Tiết Bắc Phàm không ngờ thì ra nha đầu Nhan Tiểu Đao kia cho tới nay cái gì cũng đều hiểu chỉ là giả bộ hồ đồ, cuối cùng đơn giản cười, “Cô không sợ bị lừa?”

Tiểu Đao nhìn hắn một cái, bỗng nhiên thấp giọng nói, “Kỳ thật, mấy ngày nay ta rất vui vẻ.”

Tiết Bắc Phàm có chút khó hiểu, nhưng Tiểu Đao thần sắc mơ hồ có chút thương cảm, vẫn làm cho lòng hắn nhói một chút, “Ừ?”

Tiểu Đao nhếch miệng, “Nếu kết quả không thay đổi được, ít nhất quá trình vui vẻ cũng được rồi, các ngươi đều là nam nhân, một chút ý tứ cũng không có.” Nói xong, thở dài, chậm rãi rời rồi, thuận đường dẫn Hiểu Nguyệt cùng Hữu Hữu đi ăn khuya.

Nữ vương đứng ở cách đó không xa nghe thấy rõ ràng, vỗ vỗ vai của Hữu Hữu, “Cô nương Tiểu Đao này thật thú vị.”

“Đúng vậy, Tiểu Đao biết rất nhiều đạo lý!” Hữu Hữu ngẩng mặt, Nữ vương thuận tay xoa xoa mặt nàng, “Nữ nhân xinh đẹp lại có tâm nhãn, dễ đụng phải nam nhân hư hỏng.”

Hữu Hữu nghi hoặc, “Sao cơ?”

Nữ vương híp mắt chỉ chỉ Hách Kim Phong phía sau Tiểu Đao đang hỏi han ân cần, mở miệng ngậm miệng đều muội tử, “Nương thích tên ngốc kia làm con rể hơn.”

Tiếng nói vừa dứt, Hữu Hữu má đỏ bừng.

Tiểu Đao vừa quẹo ra cửa vừa lúc nhìn thấy Nữ vương chỉ Hách Kim Phong, âm thầm le lưỡi —— ai nha, ngay cả Nữ vương quả nhiên tâm nhãn cũng không tầm thường! Chỉ sợ đại ca nàng không cần tuyển Quỷ vương thì phò mã phỏng chừng cũng định rồi.

“Tiểu Đao.”

Phía sau, Hiểu Nguyệt đuổi theo gọi Tiểu Đao một tiếng.

Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn nàng.

Hiểu Nguyệt lo lắng hỏi, “Hiện giờ người trong thiên hạ đều biết thân phận của cô, cũng biết Tiết Bắc Hải không chết. . . . . . Cô vì cái gì còn ở lại đây giúp Tiết Bắc Phàm?”

Tiểu Đao nhức đầu, “Cái đó, thích ăn với uống.”

Hiểu Nguyệt thở dài, “Gạt người.”

Tiểu Đao nhìn nhìn Hách Kim Phong phía trước, “Đại ca của ta còn đang tra án.”

“Vẫn là gạt người.” Hiểu Nguyệt không bỏ qua không buông tha, “Cô thành thật nói cho ta biết, có phải cô thật sự thích Tiết Bắc Phàm hay không?”

Tiểu Đao trên mặt đỏ hồng, “Không có!”

“Cô ngàn vạn lần không thể động chân tâm, nếu không sẽ đi vào chỗ chết!” Hiểu Nguyệt vẻ mặt thật sự nghiêm túc.

Tiểu Đao bị bộ dạng của nàng dọa nhảy dựng, “Vì sao?”

“Tất cả nữ nhân thích Tiết Bắc Phàm đều không có kết cục tốt, cô biết không?” Hiểu Nguyệt nói một câu, làm cho Tiểu Đao sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, “Hắn thật sự là tai họa, là thiên sát cô tinh chuyển thế sao?”

Hiểu Nguyệt cũng không biết Tiểu Đao từ chỗ nào lại nói nhiều từ lung tung lộn xộn hết cả lên như vậy, chỉ lắc đầu, “Người hắn thích, sẽ bị nương hắn cùng Tiết Bắc Hải giết chết, người thích hắn, thì sẽ bị Phong Vô Ưu giết chết.”

Tiểu Đao cả kinh lông tơ dựng thẳng, “Phong Vô Ưu? Là lão bản nương xinh đẹp kia?”

Hiểu Nguyệt không phải không có lo lắng, “Cô cùng hắn gặp dịp thì chơi thì không sao, nếu là động chân tâm, ta lo lắng cho an toàn của cô. Còn có, nếu cuối cùng là Tiết Bắc Phàm làm cô thương tâm. . . . . .”

Tiểu Đao chỉ xua tay, “Sai lầm rồi sai lầm rồi.”

“Sai cái gì?”

“Tiết Bắc Phàm kia mới không phải cái gì minh châu xuất hải mệnh cách đâu!” Tiểu Đao vẻ mặt nghiêm túc, “Rõ ràng là mệnh phạm hung sát tinh!” Nói xong, nàng nắm thật chặt cổ áo, “Bắt đầu từ ngày mai bổn tiểu thư phải cùng hắn bảo trì khoảng cách ba trượng!” Nói xong, chạy trốn về phòng.

Hiểu Nguyệt thấy nàng còn chạy nhảy loạn cả lên, nhưng mà ngay khi chạy vào phòng thì khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn trắng xanh, nhìn ra được vẫn là không vui.

Đêm đó, Tiểu Đao “Ai nha” một tiếng bị mộng làm tỉnh lại, Hiểu Nguyệt cùng Hữu Hữu cả kinh đều chạy đến bên giường nàng xem. Tiểu Đao ôm đầu gối đang đắp chăn cảm thấy bực mình —— trong mộng, gương mặt Tiết Bắc Phàm lạnh như băng, tà khí nhìn mình, biểu tình như là con rắn theo dõi chú chuột nhỏ. Hắn mở miệng không biết nói câu gì, Tiểu Đao chợt tỉnh giấc, chỉ tiếc sau khi tỉnh lại, dù hắn có nói gì, Tiểu Đao kiểu gì cũng không muốn đứng dậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương