Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 45: Có

Tiểu Đao và đám người kết giao chạy tới Quỷ thành. Nơi gọi là Quỷ thành kỳ thật chính là vài thành trấn trong Tây Vực, chính là ở xung quanh xây một bức tường thật dài vây lại.

“Dù đã từng thấy cửa thành và tường thành, nhưng chưa từng thấy một tường thành vây tường thành bao giờ.” – Tiết Bắc Phàm thuận miệng nói một câu, chỉ thấy Tiểu Đao cùng hắn song song ngồi đằng trước xe ngựa, đôi mắt sáng lấp lánh.

Tiết Bắc Phàm buồn cười – “Nương cô sẽ không phải ngay cả với tường thành cũng có cao kiến chứ?”

“Hắc hắc.” – Tiểu Đao thấy có cơ hội biểu hiện, vui vẻ hớn hở nói với hắn – “Nương ta nói, trong lòng nam nhân có phiến môn, trong lòng nữ nhân có bức tường.”

Tiết Bắc Phàm nhướng mi, nhìn trong xe ngựa liền thấy Hữu Hữu đang chống cằm tò mò cùng Hiểu Nguyệt đang nghiên cứu bản đồ địa hình của Quỷ thành.

Hai người đều nghiêng đầu chờ Tiểu Đao nói tiếp.

Tiểu Đao cười tủm tỉm – “Muốn vào được lòng của nam nhân, mở cửa ra là đến nơi, cửa có thể mở ra cũng có thể đóng lại. Mà muốn vào được lòng của nữ nhân, phải đạp đổ một bức tường, tường đổ rồi, xây lại không dễ dàng, mà một lần nữa xây xong, nếu không kiên cố, thì có khả năng lại bị đạp đổ, tóm lại, muốn dùng cách đạp đổ giống như bức tường trước kia giống nhau như đúc, là không có khả năng.”

Tiết Bắc Phàm hướng nàng nhìn một hồi lâu, thấy khẽ Tiểu Đao nâng cằm lên, như là hỏi —— nhương ta nói rất hay?

Tiết Bắc Phàm rất nể mặt vỗ tay – “Nhạc mẫu đại nhân thực khó lường, mỗi từ đều như châu ngọc!”

Vừa nói ra, Tiểu Đao một cước đá qua, Tiết Bắc Phàm rất phối hợp chịu một cước làm như gãi ngứa kia, lấy tay vuốt vuốt ngực.

Tiểu Đao xoay mặt, đứng lên nhìn theo quan đạo hướng cửa thành nhìn sang, nhíu mày – “Có người kiểm tra nga!”

“Đó là đương nhiên.” – Tiết Bắc Phàm ảm đạm cười – “Chắc là muốn bắt Diêu Đóa đó.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Hẳn là không có việc gì.”

Lúc này, Trọng Hoa đang cưỡi ngựa đi đằng trước quay đầu lại nói một tiếng, ý bảo Tiểu Đao nhìn vị tướng lĩnh đang chỉ huy thủ vệ phụ trách cửa thành.

Tiểu Đao nhìn lên liền hiểu được —— đúng là vị nữ tướng quân ngày đó cưỡi ngựa mang theo Hữu Hữu chạy ra Quỷ thành kia.

“Là người một nhà, không có việc gì đâu.” – Hữu Hữu nhỏ giọng nói với Hiểu Nguyệt thần sắc có chút nghiêm túc, giống như đang chuẩn bị vào thành đánh nhau.

Hiểu Nguyệt đem chủy thủ đã lộ ra ngoài cổ tay áo thu trở về, Hữu Hữu lấy tay xoa xoa mi tâm của nàng – “Hiểu Nguyệt tỷ tỷ, cô xinh đẹp như vậy, không cần lúc nào cũng nghiêm túc như thế.”

Hiểu Nguyệt hơi sửng sốt, nhìn Hữu Hữu.

Hữu Hữu cũng không biết thân thế của Hiểu Nguyệt, cũng không biết nàng kỳ thật nhiều năm qua đều làm ảnh vệ cho Thẩm Tinh Hải, luôn mang mặt nạ, cho nên biểu tình đối với nàng mà nói căn bản có cũng được mà không cũng chẳng sao.

Tiểu Đao quay đầu lại liếc mắt một cái, khẽ cười, trong lòng cân nhắc, tên Thẩm Tinh Hải kia tuy rằng có chút xấu xa, bất quá nghe Hiểu Nguyệt nói tựa hồ hắn cùng Trọng Hoa, Tiết Bắc Phàm là hảo huynh đệ, không biết hắn có thể thành toàn Hiểu Nguyệt cùng Trọng Hoa hay không.

“Này.”

Tiểu Đao đang ngẩn người, Tiết Bắc Phàm bên cạnh chọt vai nàng một cái, ý bảo —— tới đại môn rồi!

Quả nhiên, thời điểm đi qua cửa thành, vị kia tướng quân kia chỉ nhìn lướt qua, bất động thanh sắc nói một câu – “Qua.”

Tiểu Đao bọn họ thành công tiến vào Quỷ thành, vô kinh vô hiểm.

Quỷ thành so sánh với những thành trấn từng qua trước đó càng náo nhiệt hơn một chút, không hổ là đất nước có nữ nhân làm chủ, cả thành trấn gọn gàng sạch sẽ, trên đường đều là những nữ nhân ăn mặc thật xinh đẹp, làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Tiết Bắc Phàm nhíu mày – “Hảo địa phương. . . . . . Ai!”

Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Đao lại nhéo tai hắn.

Nhéo một chút mới phát hiện không đúng, Tiểu Đao vội thu tay lại nhìn sang nơi khác, thầm nói dâm tặc này thích nhìn mỹ nữ, chính mình cũng có quan hệ gì.

Tiết Bắc Phàm lấy tay xoa xoa lỗ tai, mỉm cười xích lại gần cùng Tiểu Đao đùa giỡn nói ngọt – “Cô nhìn mới là đẹp nhất.”

Tiểu Đao tuy rằng biết đây chỉ là thuận miệng thì nói, gặp dịp thì chơi cũng vui, cố ý đùa chính mình vui vẻ cũng thế, dù sao khóe miệng của nàng cũng đã nhếch lên.

Lúc sau, Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong chọn một khách điếm, mọi người ngồi xuống ăn cơm.

Nguyên bản đoàn người Tiểu Đao cùng nhau đi, Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt là hai mỹ nhân rất dễ dàng liền khiến cho người qua đường chú ý, nhưng trong Quỷ thành này nữ nhiều nam ít, khắp nơi đều là mỹ nhân, cho nên sẽ không đáng chú ý như vậy.

Có Hữu Hữu ở đây, mọi người cũng không đặc biệt đi hỏi thăm một chút làm thế nào để tham gia tuyển Quỷ Vương.

Trình tự kỳ thật rất đơn giản, tổng cộng chỉ chọn có mười người. Mặc kệ là cao thủ ở đâu, thứ nhất thân phận không được có trở ngại, thứ hai chính là đấu võ đài, đánh xong chọn ra mười người, tiến vào Quỷ thành, chờ nữ vương chọn lựa. Sau đó còn phải tiếp nhận vài thử thách nữa.

“Nhiều người như vậy mà chỉ chọn ra mười người?” – Tiểu Đao lắc lắc đầu hỏi Hữu Hữu – “Thực nghiêm khắc, nương cô thử tới thử lui nhiều thứ như vậy, cũng không chọn được người nào so với phụ thân cô còn tốt hơn sao?”

Hữu Hữu mếu máo – “Cũng giống như cô từng nói, bức tường trong lòng nương ta đã bị người đạp đổ, chờ cha ta trở về xây lại. . . . . . Bất quá, ta cảm thấy cha ta có thể đã chết rồi.”

“Đừng nói bừa.” – Hách Kim Phong nhíu mày – “Cha cô nếu như đã chết, nương cô sẽ biết.”

Hữu Hữu khó hiểu nhìn hắn – “Nhưng mà hai người bọn họ đã rất nhiều năm đều không có tin tức lẫn nhau a, nương ta làm sao biết được?”

“Thật tâm nghĩ đến thì sẽ có cảm giác.” – Hách Kim Phong thuận miệng trả lời – “Tỷ như nói cha ta rất yên tâm, nói nhiều năm tâm hoảng ý loạn vô ích, cho nên cảm thấy nương ta cùng muội tử hẳn là sống rất tốt. . . . . . Nếu như thật sự có chuyện gì, ông đã sớm đi cùng trời cuối đất để tìm họ.”

Tiểu Đao mấp máy miệng, phụ thân nàng quả nhiên là một phụ thân tốt.

“Cài này. . . . . .” – Hữu Hữu nhíu mày – “Nương ta lúc trước chính là tâm thần không yên, cho nên chạy đi, các ngươi nói có thể hay không là có dự cảm, cha ta gặp phiền toái gì đó?”

Tiểu Đao vỗ vỗ nàng kiên định nói – “Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, nói không chừng qua lần này sẽ một nhà đoàn viên đó!”

Hữu Hữu cười gật gật đầu – “Không thể hy vọng quá nhiều, chỉ cần nương ta có thể bình an trở về, ta cũng đã thỏa mãn.”

Hách Kim Phong nhìn Hữu Hữu vô cớ nhớ tới mẫu thân cùng muội muội của mình không biết đang ở thiên nam hải bắc nào, có thể cũng đang ngóng trông bọn họ như vậy.

Vươn tay gắp cho Hữu Hữu cái chân gà – “Ăn cơm, đừng nghĩ nữa, vui vẻ lên.”

Hữu Hữu đang cầm bát cơm nhìn Hách Kim Phong, gương mặt nháy mắt lại đỏ bừng.

Tiểu Đao vuốt cằm, đại ca chủ động như vậy? Có thể hay không chính là có bộ mặt thứ hai, mà bộ mặt trước kia đâu? Cái này gọi là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo. . . . . .

Đang suy nghĩ, một trận tiếng bước chân vang lên, cùng với thanh âm tiểu nhị tiếp đón, lại có người lên ăn cơm.

Tiểu Đao vừa ngẩng mặt, liền âm thầm bĩu môi, thật sự là xui xẻo, vứt cũng vứt không xong.

Đi lên đúng là bọn người Tiết Hình, lần này thế nhưng lại có nhiều người hơn, phía sau còn có mấy người khác. Cầm đầu là một bạch y nam tử thật tuấn mỹ, phía sau rất nhiều tùy tùng, tựa hồ là cùng bọn người Tiết Hình mới gặp nhau, vừa hàn huyên vừa đi lên. Người nọ ngẩng đầu, liếc mắt một cái cũng nhìn thấy Tiểu Đao, lập tức vui vẻ ra mặt. Vươn tay nhẹ nhàng mở ra chiết phiến bằng ngà voi trong tay, nhẹ nhàng quạt vài cái.

Tiểu Đao vội vàng bưng bát cơm lên che mặt —— oan gia ngõ hẹp!

Tiết Bắc Phàm bọn họ tự nhiên cũng thấy, không biết là trùng hợp hay là cố ý an bài, người tới đúng là Vương Bích Ba.

Bích Ba sơn trang Vương Bích Ba phú giáp thiên hạ, người giang hồ tranh nhau kết giao với hắn, người này tâm cơ thâm sâu. Bắc Hải phái là thiên hạ đệ nhất đại môn phái, đệ nhất xứng đệ nhất, tất nhiên muốn cùng hắn có nhiều quan hệ. Nhưng mà Vương Bích Ba là người đứng đầu Bích Ba sơn trang, bọn người Tiết Hình bất quá cũng chỉ là môn đồ của Bắc Hải. . . . . . cấp bậc hình như không quá xứng, bởi vậy thái độ cũng một thấp một cao.

Đi lên, Tiết Hình thập phần ân cần thỉnh Vương Bích Ba ngồi chung, Vương Bích Ba cũng nói gặp phải người quen, phải chào hỏi trước đã, vì thế bỏ qua ba người của Bắc Hải phái kia, đi thẳng đến bên cạnh Tiểu Đao.

Tiểu Đao tận lực đem mặt vùi vào trong bát, tâm nói —— ngươi đừng nhìn thấy ta!

Vương Bích Ba buồn cười đi đến trước bàn bọn họ, trước tiên đối Tiết Bắc Phàm chắp tay – “Tiết huynh, đã lâu không thấy.”

Tiết Bắc Phàm thật ra có chút ngoài ý muốn, hắn cùng với Vương Bích Ba không quen, nếu có quen cũng chỉ là tình địch đoạt người trong lòng của hắn mà thôi, làm gì phải khách khí như vậy?

“Trọng huynh Hách huynh, Hiểu Nguyệt cô nương, đã lâu không gặp.” – Vương Bích Ba thập phần khách khí.

Hách Kim Phong đối hắn chắp tay, Hiểu Nguyệt tựa hồ có chút cảnh giác, không nói gì.

“Ha hả.” – Vương Bích Ba cùng tất cả mọi người khách sáo xong rồi, nhìn Tiểu Đao một bên giống như con mèo chôn mặt ăn cơm – “Tiểu Đao, đã lâu không gặp, béo ra nhỉ!”

Tiểu Đao bật người buông bát cơm ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Vương Bích Ba tự nhiên liền vui vẻ, hắn lấy tay nâng một cái ghế đến bên cạnh, Vương Bích Ba vén vạt áo trắng ngồi xuống, cười hỏi Tiết Bắc Phàm – “Các ngươi cũng đến tuyển Quỷ Vương sao?”

Tiết Bắc Phàm gật gật đầu.

“Ngươi tuyển?” – Vương Bích Ba cười đến càng vui vẻ vài phần.

Tiết Bắc Phàm thấy hắn cười, cũng cười, chỉ Hách Kim Phong – “Xem ra ngươi phải thất vọng rồi, là hắn tuyển, ta cùng đến hỗ trợ.”

Vương Bích Ba nhìn nhìn Hách Kim Phong, có chút ngoài ý muốn, Hách Kim Phong thật sự là một nhân vật khó lường, nhưng mà điều kiện cũng không bằng Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa, thật không phải nói thân phận bộ dạng của hắn, mà là bởi vì tính cách có vấn đề. . . . . . Loại tính cách này liệu có nữ nhân thích không?

Nhưng mà ánh mắt hoài nghi của Vương Bích Ba, lại bị Nhan Tiểu Đao nhìn thấy.

Tiểu Đao lập tức nhếch hai hàng lông mày, dùng chiếc đũa chỉ vào hắn – “Ngươi có ý tứ gì đây?”

Vương Bích Ba cả kinh, hắn biết thân thế của Nhan Tiểu Đao, nói cách khác hắn cũng biết quan hệ của nàng cùng Hách Kim Phong. Lập tức ý thức được đã đụng phải rắc rối, Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phàm vẻ mặt đồng tình nhìn hắn —— họa là từ miệng mà ra!

“Khụ khụ. . . . . .” – Vương Bích Ba ho khan một tiếng, cảm thấy hẳn là nên nhanh chóng chuyển đề tài, liếc mắt một cái thấy chiếc khăn dùng để chắn bão cát đang quấn quanh cổ Tiểu Đao, lập tức nhướng mày – “Khăn này thô ráp như vậy, ngăn không được bão cát đâu, ta có đem theo loại khăn mỏng tốt nhất.” – Nói xong, ngoắc thủ hạ.

Tiết Bắc Phàm lắc lắc đầu càng thêm đồng tình —— khăn này là Hiểu Nguyệt đưa cho Tiểu Đao, hai nàng mỗi người một cái, tỷ muội tình thâm, Vương Bích Ba cũng dám nói thô ráp, không phải hắn là tình địch, phỏng chừng mình cũng không giễu cợt hắn.

Vương Bích Ba đem khăn đưa đến trước mặt Tiểu Đao, cười ha hả – “Đổi cái này đi, rất tốt, không làm mặt bị thương.”

“Muốn đeo tự ngươi đeo, cái này của ta rất tốt!” – Tiểu Đao liếc xéo hắn một cái, ngẩng đầu nhìn Hiểu Nguyệt đang dừng đũa nói – “Hiểu Nguyệt đừng để ý đến hắn, hắn thiếu tâm nhãn!”

Vương Bích Ba nhìn nhìn Hiểu Nguyệt, giật mình phát hiện nàng cũng quấn một cái khăn kiểu dáng như vậy, đỡ trán. . . . . . Lại gây rắc rối.

Ngượng ngùng đem khăn giao lại cho thủ hạ, Vương Bích Ba từ trong ngực lấy ra một phong thư ra, ủ rũ đưa cho Tiểu Đao – “Nương cô muốn ta đưa cho cô.”

“Thật sự?!” – Tiểu Đao vừa mừng vừa sợ, buông bát cơm vội vàng muốn giật lấy.

Vương Bích Ba thu lại, cười hì hì – “Gọi một tiếng Vương đại ca.”

“Ngươi muốn chết, mau đưa cho ta!”

Vương Bích Ba nhìn trời, nha đầu kia một chút tình thú cũng không có, bất quá vẫn là ngoan ngoãn đem thư giao cho Tiểu Đao.

Tiểu Đao mở ra nhìn nhìn, thư là nương nàng viết chưa lâu, không nói chuyện gì nghiêm túc, chỉ nói cho nàng trời lạnh phải nhớ mặc thêm y phục, ăn cái gì cũng đừng kén chọn, phải biết che chắn khi đến nơi có bão cát lớn, nơi nắng gắt phải đề phòng nắng chiếu, kèm trong thư còn có một tờ ngân phiếu.

Tiểu Đao đắc ý vui vẻ đọc hai lần, thật cẩn thận cất thư đi, tâm tình cực tốt tiếp tục ăn cơm.

“Nương cô còn bảo ta mang vài thứ cho cô.” – Vương Bích Ba lại duỗi tay, tiếp nhận một cái hộp gỗ từ thủ hạ.

Tiểu Đao nhìn thoáng qua, một hộp vàng bạc châu báu. Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phàm nhìn nhau liếc mắt một cái —— Nương Tiểu Đao có nhiều bạc như vậy?

Tiểu Đao liếc mắt một cái, quay mặt – “Ít nói, nương ta mới không nhờ ngươi tặng thứ này.”

“Cô làm sao biết?”

“Người chưa bao giờ để cho ta lấy bạc nam nhân đưa, qua tay cũng không cho. Hơn nữa, nương ta biết ta tự mình có thể kiếm tiền, nên sẽ không tặng những thứ như vậy để làm gánh nặng.”

Vương Bích Ba giật giật khóe miệng, khoát tay chặn lại hộp gỗ của thủ hạ, hắn cũng không phải đi tìm chết, bắt đầu một câu lại một câu cùng mọi người trò chuyện.

Cách đó không xa, ba người của Bắc Hải phái cũng cảm thấy thật kỳ quái —— Vương Bích Ba thân phận thuộc hạng tôn quý, vì sao cùng Tiết Bắc Phàm có vẻ rất quen thuộc? Mà vị cô nương tên là “Tiểu Đao” kia. . . . . . Vương Bích Ba nhưng lại có vẻ đang cố ý lấy lòng nàng. Ai chẳng biết Vương Bích Ba trừ bỏ có tiền còn có duyên với nữ nhân, vì sao lại coi trọng cô nương này như thế?

“Biểu muội ngươi đâu?” – Tiểu Đao bất mãn liếc mắt nhìn Vương Bích Ba một cái – “Ngươi cũng đến tuyển phu phải không?”

“Ừ. . . . . . Nếu như cô muốn ta, ta sẽ không tuyển phu, nếu như cô không cần ta, ta đây chiêu thân trước tiên rồi nói sau.” – Vương Bích Ba không quan tâm vuốt vuốt chiết phiến, trả lời thật chậm rãi – “Nghe nói nữ vương mỹ mạo nhất thiên hạ, bổn thiếu gia muốn mở mang một chút.”

Tiểu Đao chân mày cau lại – “Ta hỏi biểu muội ngươi đâu?”

“Ở nhà.” – Vương Bích Ba nhún vai – “Muốn thấy nàng sao? Theo ta trở về không phải có thể thấy được sao!”

“Ngươi ở đây tuyển phu, dự định dàn xếp cho biểu muội ngươi thế nào?” – Tiểu Đao tức giận.

Vương Bích Ba nhún vai, mặt không đổi – “Làm vợ bé.”

Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Vương Bích Ba một cái, người này lúc trước không phải đáp ứng Tiểu Đao rồi sao, chung tình với một mình Dư Lan Chi thôi sao, còn lập cả khế ước .

Thấy mọi người vẻ mặt đều kinh ngạc nhìn mình, Vương Bích Ba cười – “Khế ước nàng đã tiêu hủy, nói muốn ta cút đi thật xa.”

Tiểu Đao nhíu mày – “Ngươi lại làm chuyện gì khiến người khác không chấp nhận được?”

Vương Bích Ba nhìn trời – “Cô chỉ biết khẳng định là ta sai sao?”

“Không phải ngươi sai là nàng sai sao?”

Vương Bích Ba lấy tay vuốt cằm, thở dài – “Không phải cùng mấy mỹ nhân uống chút rượu nghe đánh đàn thôi sao. . . . . . Quản nghiêm như vậy làm cái gì. Ta bất quá cùng nàng ầm ĩ vài câu, nàng liền nói cái gì đã không còn kiên nhẫn, không kiên nhẫn thì đừng chờ, loại nữ nhân như vậy túm đại một cái cũng được một bó to, ta mới không cần.”

“Đó là do ngươi sau lưng nàng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng tự nhiên không vui mới nói như vậy.” – Hiểu Nguyệt cảm thấy Vương Bích Ba không muốn chịu trách nhiệm.

Trọng Hoa giúp nàng gắp một đũa thức ăn, thầm nói Hiểu Nguyệt vẫn rất ngây ngô, loại tính cách như Vương Bích Ba này, cùng thân phận địa vị của hắn lúc này, làm sao cam tâm tình nguyện chấp nhận Dư Lan Chi một nữ nhân bộ dạng bình thường như vậy. Phải biết rằng bình thản là phúc, Vương Bích Ba phỏng chừng còn phải bỏ thêm mười năm nữa, nhưng Dư Lan Chi chờ không nổi. . . . . . nhất định bỏ lỡ.

Tiểu Đao nhìn Vương Bích Ba ngáp, phỏng chừng là cùng Dư Lan Chi cãi nhau cho nên cố ý chạy đến tuyển Quỷ Vương, tức giận biểu muội của hắn. Người này quả thật có thể chín chắn hơn không, vạn nhất Dư Lan Chi cũng giận hắn, gả cho nam nhân khác, thế hắn làm sao bây giờ.

Bọn người Tiết Bắc Phàm cảm thấy với tính tình của Tiểu Đao nhất định sẽ trở mặt mắng Vương Bích Ba, không ngờ Tiểu Đao không quan tâm rót cho bản thân một ly rượu, thuận miệng nói một câu – “Thật tốt quá!”

Vương Bích Ba kinh ngạc, lập tức kinh hỉ – “Ngươi cũng không muốn ta cùng biểu muội ở cùng nhau?”

“Nha!” – Tiểu Đao còn nghiêm túc gật đầu, không đợi Vương Bích Ba cao hứng xong, chợt nghe nàng nói tiếp – “Nàng ban đầu muốn nhảy vào hố lửa, ngươi không hổ là biểu ca của nàng, tuy rằng nhân tính chỉ còn một chút, vẫn cứu nàng một mạng a!”

Vương Bích Ba khóe miệng giật giật.

Tiểu Đao nâng tay dùng sức vỗ vai hắn – “Nga, ngựa ngoan không ăn rơm của trương mục, ngươi cũng đừng quay về trêu chọc một cô ngương tốt như người ta nữa, nhanh chóng chiêu thân đi, đừng tuyển Quỷ Vương nữa, nữ vương là người đứng đắn chắc chắn sẽ chướng mắt ngươi, trực tiếp đi xuống tìm cái nữ quỷ, rất xứng đôi!”

Hữu Hữu nhịn không được “Phốc” một tiếng, vội vàng cúi đầu ăn cơm, Hách Kim Phong vui mừng hớn hở giúp nàng gắp rau, tâm tình rất tốt.

Vương Bích Ba dù sao cũng là xuất thân quý công tử, đời này đây là lần đầu ăn nói khép nép với nữ nhân, Tiểu Đao còn hung hăng chà đạp mặt mũi của hắn. Nếu chỉ có hai người thì thật tốt, đằng này lại có ngoại nhân còn có thủ hạ nhìn thấy.

Lấy tay chỉ chỉ Tiểu Đao, Vương Bích Ba mở miệng – “Nhưng mà ta thích nha đầu nhanh mồm cô nha!”

Tiểu Đao cười lạnh một tiếng – “Người thích ta rất nhiều, người thích ta nhanh mồm càng nhiều, xui xẻo nhất chính là bọn họ so với ngươi đều tốt hơn.”

Vương Bích Ba nhìn trời, cũng không nhịn được trở mặt – “Ta nói Nhan Tiểu Đao, ta ngàn dặm xa xôi vội từ Giang Nam chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này đưa tin của nương cô cho cô, lại còn tặng bạc, tặng khăn, không phải chính là muốn làm cho cô cao hứng sao, nha đầu cô lại làm cho ta mất mặt.”

Tiểu Đao không nhanh không chậm liếc hắn một cái – “Dư Lan Chi khổ sở chờ ngươi nhiều như vậy, lãng phí tâm huyết lãng phí thanh xuân, cũng không phải bởi vì nàng thích ngươi sao, ngươi còn để cho nàng làm vợ bé?”

“Này! Tiểu thư nhà ngươi phải nói đạo lý a!” – Vương Bích Ba buông tay – “Bản công tử có tiền, rất nhiều người thích ta, ta không cần ai cũng phải chiếu cố chứ?”

“Cho nên mới nói.” – Tiểu Đao cũng buông tay – “Bổn tiểu thư có tiền, người thích ta cũng nhiều, ta cũng không cần chiếu cố tất cả, không phải nhân quả không báo mà là chưa tới thời điểm, ngươi có thể như vậy đối với người khác đương nhiên bọn họ cũng có thể như vậy đối với ngươi, ngươi có tiền bổn cô nương cũng có tiền, ngươi có dung mạo bổn cô nương cũng có dung mạo, ngươi có người bổn cô nương cũng có người, ngươi lợi hại thì đem truyền quốc ngọc tỷ đổi thành tên của ngươi thử xem! Ta chướng mắt ngươi thì thế nào? Ta còn khinh thường ngươi đó, ngươi có gì đặc biệt hơn người, ẻo lả, con cua chết tiệt!”

“Ta. . . . . .” – Vương Bích Ba bị Tiểu Đao mỉa mai một hồi, hoàn toàn nổi giận – “Lão tử làm sao ẻo lả?”

“Thắt lưng ngươi còn đeo túi hương, ngươi nói ngươi có ẻo lả hay không?!”

Vương Bích Ba khó thở – “Lão tử anh tuấn tiêu sái, làm sao giống con cua?”

Tiểu Đao “bốp” một tiếng đem chiếc đũa đập lên bàn – “Ngươi ỷ có tiền liền đi ngang, nói chuyện giống như phun nước bọt, không phải con cua là cái gì!”

. . . . . .

Lúc này, cả tửu lâu lặng ngắt như tờ.

Nơi này không ít người đều là Tây Vực ngoại tộc, đã quen nhìn thấy nữ tử Tây Bắc hào phóng mạnh mẽ, vẫn nghe nói Giang Nam mỹ nhân dịu dàng mềm mại. Nhan Tiểu Đao là một nha đầu như thủy linh linh, vừa thấy chính là từ vùng sông nước Giang Nam tới, không đoán được. . . . . . lại mạnh mẽ như vậy?

Hữu Hữu lần đầu tiên thấy Tiểu Đao cùng người khác cãi nhau, cảm tình ngày thường giữa nàng cùng Tiết Bắc Phàm kia căn bản không tính cãi nhau, là liếc mắt đưa tình a. . . . . . Lúc này mới là thật.

Vương Bích Ba ngồi ở trên ghế sinh khí, có chút nghĩ không thông, nhịn không được đáp lại một câu – “Cô cũng không phải muốn cái gì có cái đó được không, nương cô vẫn là. . . . . .”

Hắn nói còn chưa dứt lời, “Rầm” một tiếng.

Vương Bích Ba liền cảm giác chiếc ghế mình đang ngồi bỗng nhiên tan tành.

Mấy tùy tùng phía sau vội vàng lại muốn đỡ hắn, nhưng đều giống như là bị cái gì đập một cái.

Vương Bích Ba thân mình thoáng một cái ngã về sau, tâm nói ở chỗ này mà té chổng vó thật khó coi. Ngay lúc hắn suýt ngã xuống, Tiết Bắc Phàm bên cạnh vừa đỡ cánh tay hắn, thản nhiên nói một câu – “Cẩn thận một chút, ghế không thể ngồi loạn, nói không thể nói lung tung.”

Vương Bích Ba âm thầm kinh hãi —— thật ra hắn biết Tiết Bắc Phàm công phu không tồi, nhưng vừa rồi hắn động thủ. . . . . . Thế nhưng bản thân lại không phát hiện.

Tùy tùng ở phía sau vội chạy đến dìu hắn. Vương Bích Ba đứng vững vàng, trong tay có chút mồ hôi lạnh, lại nhìn Nhan Tiểu Đao. Chỉ thấy nàng không vui dùng chiếc đũa chọt chọt cơm trong bát.

Sờ sờ đầu, Vương Bích Ba biết nàng từ nhỏ cùng nương nàng sống nương tựa lẫn nhau, hận nhất là người ta nói xấu nương nàng, vừa rồi đích thật là chính mình không giữ miệng, cũng nhờ Tiết Bắc Phàm ngăn cản, bằng không nói ra lời kia, phỏng chừng Nhan Tiểu Đao đời này cũng không để ý tới chính mình nữa.

“Ta thật sự sai rồi còn không phải sao.” – Vương Bích Ba nhận sai với Tiểu Đao.

Tiểu Đao liếc hắn một cái – “Ngươi theo ta nói những lời này làm gì, nói với những mối tình thắm thiết kia của ngươi đi!”

Vương Bích Ba mếu máo, thở dài – “Ta sẽ ở trong dịch quán, cô có chuyện gì thì đến tìm ta.”

Tiểu Đao xoay mặt không phản ứng.

Vương Bích Ba hướng mọi người khoát tay, ý bảo sau này còn gặp lại. . . . . . Liền mất hứng rời đi.

Hắn tâm tình cũng không tốt, rất nhanh rời đi, ngay cả bọn người Bắc Hải phái tiếp đón cũng không thèm liếc mắt.

Chờ hắn đi rồi, Hiểu Nguyệt xới cho Tiểu Đao một chén cơm nóng, thấp giọng nói – “Tiểu Đao, đừng để ý đến hắn, ăn chút gì đi.”

Tiểu Đao gật gật đầu.

Lúc này, chợt nghe Tần Kha cách đó không xa hơi lạnh giọng nói một câu – “Một phen hảo ý mà thôi, cho dù nói sai cũng không cần mắng người ta cẩu huyết lâm đầu đến thế, hai người một kiêu ngạo một nuông chiều đều xem trọng, nói ra cũng chỉ là một người như vậy thôi.”

Tần Kha chính là nói mát, Tiết Hình cùng Phương Đồng Lý tự nhiên sẽ không tham gia vào chuyện nữ nhân cãi nhau, tiếp tục ăn cơm, chính là tò mò thân phận của Tiểu Đao.

Mọi người ở đang ăn cơm dù sao cũng đều rảnh rỗi, các thực khách cũng khe khẽ nói nhỏ, cảm thấy Nhan Tiểu Đao là một nữ nhân thật sự hung hãn, cũng có chút bất bình thay Vương Bích Ba.

Hiểu Nguyệt nhíu mày bất mãn, ghét nhất là bị người khác nói xấu.

Tiểu Đao ngược lại không quan tâm, nâng bát canh thất thần.

Lúc này, lại nghe Hữu Hữu đột nhiên vỗ tay một cái.

Tất cả mọi người nhìn nàng, Tiểu Đao cũng phục hồi tinh thần lại.

Hữu Hữu hỏi – “Vương Bích Ba kia cùng Dư Lan Chi ngươi vừa nói lúc nãy, đều là bằng hữu của ngươi, có phải hay không vậy Tiểu Đao?”

Tiểu Đao không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Khó trách, nương ta thường nói, yêu sâu đậm mới có thể trách trách mắng người đó, ngươi là bởi vì sợ bọn họ cáu kỉnh sẽ đánh mất nhau, cho nên tính tình mới bộc phát mạnh mẽ như vậy, phải không?”

Tiết Bắc Phàm cười cười, gắp vào bát Tiểu Đao cái bốn cục thịt viên.

Hữu Hữu hướng Tiểu Đao quơ quơ ngón tay cái – “Tiểu Đao, ta biết cô là cô nương tốt.”

Tiểu Đao sửng sốt không để ý bốn cục thịt viên ngay miệng, đem chúng nguyên vẹn nuốt xuống, mắc nghẹn!

Tiết Bắc Phàm giúp nàng vỗ lưng, chỉ thấy Tiểu Đao mặt đỏ hồng, tiếng nói xấu từ bốn phía cũng không còn, mọi người cứ theo lẽ thường ăn cơm.

Hiểu Nguyệt cùng Trọng Hoa nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng đều cười tiếp tục ăn cơm.

Hách Kim Phong giúp Hữu Hữu gắp cái chân gà thứ hai, nàng nháy mắt lại mặt đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu ăn chân gà.

Tiểu Đao cuối cùng cũng đem thịt viên nuốt xuống được, bưng ly trà suy nghĩ —— nương nàng không có khả năng khiến cho Vương Bích Ba đi một chuyến thật xa để giúp nàng truyền tin, mỗi canh giờ của Vương Bích Ba đều rất đáng giá, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô ích, khẳng định là nhân tiện. Nếu xuất hiện ở chỗ này còn chiêu thân, nhất định có lý do của hắn. . . . . . Chính là lý do này không khỏi quá khó đoán.

Vương Bích Ba có tiền, hẳn là sẽ không ham tài bảo của Quỷ thành. Vì địa phương? Nơi khỉ ho cò gáy này có thể mua bán được gì? Còn không bằng nhà hắn ở Trung Nguyên của cải, nhân lực thật hùng hậu. Nơi này, có cái gì hấp dẫn như vậy làm tên Vương Bích Ba kia vội vàng đến đây?

Tiểu Đao đang ngẩn người, Tiết Bắc Phàm bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng dùng cánh tay huých nàng một cái.

Tiểu Đao ngẩng đầu, Tiết Bắc Phàm bĩu môi, ý bảo nàng —— nhìn xuống.

Tiểu Đao xoay mặt nhìn xuống. . . . . . Nhịn không được nhíu mày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương