Giang Hồ Bất Ai Đao
-
Chương 38: Huynh muội giống nhau
“Tuyển Quỷ Vương chính là nghi thức tuyển tướng công của nữ vương tộc Quỷ mẫu.” – Trọng Hoa giúp Tiểu Đao trả lời cho Hiểu Nguyệt – “Bất quá nữ vương này tính tình thập phần bá đạo, mắt nhìn cũng cao. Nghi thức tuyển Quỷ Vương năm nào cũng có, nhưng là một người cũng chưa từng được chọn qua.”
“Kia phải tuyển như thế nào?” – Tiểu Đao tò mò – “Cũng giống như luận võ chọn rể sao?”
“Không phải, hình như chia ra làm nhiều lần tỷ thí, cuối cùng còn phải xem nữ vương nhìn có thuận mắt hay không, hơn nữa. . . . . .” – Tiết Bắc Phàm đột nhiên nhìn Tiểu Đao –”Có lẽ cô với nàng rất hợp.”
“Vì sao?” – Tiểu Đao không rõ.
“Nàng với cô giống nhau, chán ghét nam nhân.” – Tiết Bắc Phàm ăn một miếng mứt hoa quả màu đỏ tiểu nhị mới đưa lên, cảm thấy hương vị rất ngon, liền đút cho Tiểu Đao một miếng.
Tiểu Đao nhai vài cái, chua chua ngọt ngọt, nhìn qua – “Cái gì ăn ngon vậy?”
“Tiểu nhị đem đến, nói là đặc sản Quỷ thành, gọi là thần nữ quả hay là nữ thần quả gì đó.”
“Ưm.” – Tiểu Đao nhẹ nhàng lấy cái đĩa lại gần, lại ăn vài miếng.
Tiết Bắc Phàm đột nhiên xen mồm – “Nghe nói ăn nhiều sẽ mang thai.”
“Phốc. . . . . .”
Đến khi Tiết Bắc Phàm hiểu ra, thì trên mặt hắn đã dính đầy màu hồng của trái cây mà Tiểu Đao vừa mới ăn.
Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt ở đối diện không biết làm sao chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, Hách Kim Phong thì cắm đầu cắm cổ ăn chén thứ ba.
Tiểu Đao lấy khăn lau miệng, lườm Tiết Bắc Phàm, than thở một câu, “Ngươi thiệt là thiếu ăn nói.”
Ăn cơm xong, lúc mọi người chuẩn bị tính tiền rời đi, bên dưới hình như xảy ra chút rối loạn. Đám người Tiểu Đao đi xuống nhìn xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa một đám người đang đi tới, một con ngựa đi đằng trước, trên ngựa là một nữ nhân mặc khôi giáp ngồi ngay ngắn, trên yên ngựa móc một sợi xích, đầu còn lại của sợi xích trói một nữ nhân đang đeo gông. Nữ nhân này đầu tóc rối bù, trên người vừa dính bùn vừa dính máu, đang nghiêng ngả lảo đảo theo sát phía sau, dưới chân vừa bị vấp một cái liền bị ngựa kéo lê một đoạn, bộ dạng thập phần thê thảm.
“Đây là đang làm gì vậy?” – Tiểu Đao có chút tức giận – “Nàng phạm tội gì lại tra tấn như vậy?”
Nữ nhân cưỡi ngựa ở phía trước miệng thét to cái gì đó, giống như là ở chiêu cáo tội trạng của nàng kia cho mọi người.
Tiểu Đao nghe không hiểu, tiếng nói không giống như người Trung Nguyên.
Hách Kim Phong vẻ mặt không hờn giận – “Này là sao, nữ tử này nếu phạm tội nên theo luật mà xử, bị đánh, ngồi tù hoặc là sung quân biên quan, vì sao lại dùng tư hình, còn nhục nhã như vậy?”
Hiểu Nguyệt hỏi Tiểu Đao – “Có thể nào là tư tình linh tinh không? Ta từng nghe nói có vài địa phương người dân rất dữ dằn, trực tiếp trừng phạt như vậy.”
“Hẳn là không.” – Trọng Hoa ghé vào bên cửa sổ lắc đầu – “Quỷ thành là vùng rất phát triển, nữ vương tộc Quỷ mẫu đã sớm ban bố pháp lệnh, trừ bỏ nam nhân có thể hưu nữ nhân, nữ nhân cũng có thể hưu nam nhân, ở tộc Quỷ mẫu tộc, địa vị của nữ nhân cao hơn một chút.”
“Nga?” – Tiểu Đao cảm thấy điều này cũng không tệ lắm, lại thấy nữ nhân cưỡi ngựa nói chuyện liên tục, liền buồn bực muốn biết nàng nói cái gì.
“Là ngôn ngữ thông dụng của Tây vực.” – Tiết Bắc Phàm tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của Tiểu Đao – “Nàng ta đang nói, nữ nhân này là phản đồ của tộc Quỷ mẫu, đang chịu trừng phạt.”
“Phản đồ. . . . . .” – Tiểu Đao ôm cánh tay, lại nhìn đến nử tử kia bị phạt đang một mực la cái gì, liền chọt chọt Tiết Bắc Phàm – “Nhị, nàng nói cái gì?”
Tiết Bắc Phàm nhìn trời, hiện tại ngay cả chữ “Tiết” cũng bỏ, xem đó như biệt danh sao? Nhìn kỹ khẩu hình của nữ nhân kia, Tiết Bắc Phàm thấp giọng nói – “Nàng nói, nàng bị oan.”
Tiểu Đao sờ cằm đang phân vân có nên đi cứu nàng hay không, Hách Kim Phong ở bên cạnh nháy mắt sắc mặt liền âm trầm – “Oan uổng?!”
Mọi người nghe thanh âm của hắn có gì đó không đúng, xoay mặt vừa thấy liền hoảng sợ đến nhảy dựng, chỉ thấy Hách Kim Phong lúc này cả người giống như hoàn toàn thay đổi, hai mắt híp lại, khuôn mặt hiền lành trước kia không thấy, vẻ mặt hoàn toàn trở nên âm trầm. Hắn phẫn uất nói – “Quả nhiên là vu oan giá họa, ức hiếp trung lương, làm xằng làm bậy, vô liêm sỉ cái gì cũng có!”
Trong lòng mọi người đều trầm xuống —— không xong! Bệnh điên của Hách Kim Phong lại tái phát, thiếu chút nữa đã quên sau khi hắn nghe được hai từ “oan uổng”, không thể không chớp linh quang. . . . . . Hoặc là nói hắn ngày thường là mất linh quang, nhưng là nghe xong hai từ “oan uổng”, trong nháy mắt liền ánh tia linh quang.
Quả nhiên, Hách Kim Phong trực tiếp từ nhã gian lầu hai nhảy xuống, vừa động một cái liền khiến mọi người cả kinh hít một ngụm khí lạnh.
“Ai nha!” – Tiểu Đao dậm chân một cái muốn đuổi theo, lại bị Tiết Bắc Phàm giữ chặt – “Gấp cái gì, xem kịch vui đi.”
Tiểu Đao hít hơi, cách đó không xa, Tần Kha thấy Tiết Bắc Phàm cùng Nhan Tiểu Đao dây dưa, vô thức cắn môi, sắc mặt càng thêm khó coi.
Sau khi Hách Kim Phong nhảy xuống liền tiến lên, rút kim đao ra, một đao chém đứt dây xích. Cùng là một thanh đao, ngày trước vô cùng kiên định chính trực, nhưng bây giờ lại toát ra sự bá đạo. Hành động liên tiếp của hắn khiến tất cả mọi người nhìn đến choáng váng.
Tiểu Đao cảm thấy không ổn, xoay người vội nhảy xuống, Tiết Bắc Phàm đuổi kịp, nhảy qua cửa sổ, chỉ thấy ba người Bắc Hải phái bên kia đang nhìn hắn. Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên liếc sang bọn họ, mang theo chút khiêu khích lại có chút khinh thường. Tiết Hình cùng Phương Đồng Lý hé ra khuôn mặt trắng bạch, mà Tần Kha gương mặt càng ngày càng đỏ.
Tiểu Đao nhảy xuống, chỉ thấy Hách Kim Phong đỡ nữ tử đầy người thương tích kia đứng dậy. Phát hiện tuổi tác không lớn, chỉ tầm mười mấy, mặt mày càng ngày càng nhăn nhó. Hách Kim Phong còn cẩn thận hỏi nàng – “Cô nói có người vu oan cô? Bọn họ vì sao lại vu oan cô? Có phải là trước tiên chiếm vị trí của cô sau đó sát hại người nhà của cô? Hay là vu oan giá họa nói cô thông đồng với địch phản quốc? Hoặc là bắt cô chịu tiếng xấu thay cho người khác? Hay là có người cưỡng đoạt dân nữ cuối cùng bội tình bạc nghĩa còn trả thù?”
Cô nương kia cũng bị hắn làm cho hoảng sợ, gật gật đầu, nghĩ lại cảm thấy không đúng lại lắc đầu – “Không phải. . . . . .”
Ở trên, Hiểu Nguyệt tò mò hỏi Trọng Hoa – “Trọng Hoa, Hách đại ca thật kỳ lạ.”
Trọng Hoa cười gượng hai tiếng – “Ta trước kia cảm thấy hắn dường như có chút tật xấu, vừa nghe hai từ ‘oan uổng’ liền nổi trận lôi đình, có lẽ là do làm thần bộ lâu rồi?”
Tiểu Đao đuổi tới nơi nghe xong liền hiểu được, vừa nén giận ca ca nàng đang rất kỳ lạ, vừa đánh giá cô nương kia. Thấy nàng dáng người khá cao, cũng không phải là kẻ yếu đuối, vả lại thắt lưng thẳng cánh tay gầy gò, giống như là người biết võ.
“Mao tặc lớn mật!” – Nữ tử đang nắm dây xích lập tức quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Hách Kim Phong – “Tập tục xử trí phản đồ của tộc Quỷ mẫu tồn tại đã lâu, bất luận kẻ nào cũng không được can thiệp!”
Hách Kim Phong cũng không để ý tới nàng, mà kiên quyết hỏi nàng kia – “Các nàng vu oan cô như thế nào?”
Nữ tử lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, dùng tiếng Hán không quá lưu loát nói – “Ta gọi là Diêu Đóa, là quan thị vệ hoàng gia của tộc Quỷ mẫu, bọn họ vu oan ta trộm thánh bôi, ta không có!”
Hách Kim Phong nghe xong nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu lại lạnh lùng nhìn nữ nhân kia – “Tội ăn trộm quan trọng nhất là thu được chứng cứ, có chứng cứ gì nói nàng ăn trộm?”
“Đại quốc sư là thần toán đã kết luận như vậy, nữ nhân này chính là kẻ trộm. . . . . .”
“Cô mới là kẻ trộm!” Tiểu Đao ở một bên nghe thấy, cũng không biết làm sao, chỉ cảm thấy giọng nói của nữ tướng này đặc biệt chói tai. Trước đây nàng lúc nàng còn sống chung với Nhan Như Ngọc ở trong thôn, hương thân trong thôn hễ ai đánh mất cái gì cũng đều nói là hai mẹ con nàng lấy, còn nói các nàng là nữ tặc cùng khuê nữ tặc, nàng vừa nghe liền cùng nhà người ta đánh nhau.
Tiết Bắc Phàm chỉ thấy Tiểu Đao hai hàng lông nhếch lên, cùng Hách Kim Phong giống như trở mặt – “Không có bằng chứng lại dám sử dụng tư hình, nơi này là Trung Nguyên cũng không phải Quỷ thành, lời các cô nói không tính, còn không mau thả người!”
Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ lấy tay nhẹ nhàng kéo kéo Tiểu Đao vài cái, tâm nói không hổ là hai huynh muội, tật xấu giống nhau.
Hách Kim Phong xuất ra kim bài của thần bộ, nhếch mắt giống Tiểu Đao – “Nơi này cũng không phải là Quỷ thành, không thể dùng tư hình, tất cả phải giao cho quan địa phương thẩm tra xử lí, không có bằng chứng sẽ thả người! Lạm dụng tư hình tội tăng một bậc.”
“Ta sớm nói, nàng là quan thị vệ hoàng gia của tộc Quỷ mẫu tộc, phải tuân thủ quy củ của đội thị vệ, ta không cần biết cô ở đâu, phản bội nữ vương liền xem như phản quốc, phải thú tội. Lần này là nữ vương xử lý nhẹ, chỉ cần nàng làm nô dịch.” – Nữ tướng nói xong liền rút roi ra, căm tức nhìn Hách Kim Phong – “Còn không buông tay? !”
Lúc này, những người vây xem cũng chia thành hai phái, người ngoại tộc đều chỉ trích nữ nhân kia là phản đồ, hình như là của tộc Quỷ mẫu, nhưng người ít hơn. Đại đa số đều là người không quan hệ, không ít người đồng tình, đặc biệt nghe nói chuyện quốc sư Quỷ mẫu tộc dùng xem bói để kết luận ra người này là hung thủ, cảm thấy thật hoang đường, đều lên tiếng chỉ trích.
“Nàng làm nô dịch, coi như vẫn là quan thị vệ của đội thị vệ hoàng gia sao?” – Tiết Bắc Phàm thấy hai bên giằng co không ngừng, hỏi một câu.
Tiểu Đao nháy mắt mấy cái, âm thầm chọt chọt Tiết Bắc Phàm, đối với hắn giơ ngón cái —— biện pháp hay!
Tiết Bắc Phàm cũng cười, nha đầu kia một chút liền hiểu a.
Nữ tướng kia cười lạnh – “Quan thị vệ của tộc Quỷ mẫu là là chức quan vinh dự nhất, tất cả quan thị vệ đều phải trung thành với nữ vương, trung thành với tộc Quỷ mẫu tộc, loại phản đồ này, tất nhiên đã bị trục xuất khỏi đội thị vệ.”
“Nếu nàng đã không phải là quan thị vệ, vì sao phải tuân thủ theo quy củ của đội thị vệ?” – Tiểu Đao đơn giản cùng nàng phản bác – “Đương nhiên phải giao cho quan phủ thẩm tra xử lí, không có bằng chứng thì phải thả người.”
“Buồn cười!” – Nữ tướng cảm thấy buồn bực.
“Vậy ý cô là coi nàng như người của đội thị vệ sao?”
“Đương nhiên không phải.”
“Chậc chậc.” – Tiểu Đao lắc đầu – “Cô tự nói tự mâu thuẫn a, lúc thì phải lúc thì không phải.”
“Xú nha đầu nhà cô, cưỡng từ đoạt lý, ở đâu tới đây?”
Tiểu Đao nháy mắt mấy cái, đáp lễ nàng – “Xú nha đầu nhà cô, cưỡng từ đoạt lý, ở đâu tới đây?”
“Cô. . . . . .” – Nữ tướng tức giận – “Ta đang hỏi cô đó!”
“Ta cũng chưa nói người khác.”
“Cô bắt chước ta nói chuyện!”
“Cô mới bắt chước ta nói chuyện a.” – Tiểu Đao híp mắt – “Cô đang nói tiếng Hán, không phải học từ người Hán sao?!”
“Kia. . . . . . Ta đây nói tiếng Tây Vực!”
“Ta lại nghe không hiểu, cô nói cũng như không.”
Nữ tướng kia hiển nhiên mồm mép không bằng Tiểu Đao, tức giận đến nỗi gương mặt hết trắng lại hồng, hết đỏ lại trắng.
Tiết Bắc Phàm vỗ cái trán, Nhan Tiểu Đao hiển nhiên ăn no, sức chiến đấu so với bình thường còn mạnh hơn.
Nữ tướng thấy Hách Kim Phong đỡ lấy Diêu Đóa, lại thấy xung quanh càng lúc càng đông người xúm lại, tình huống bất lợi co bản thân, liền thu roi – “Bộ khoái, ngươi có gan để lại tên sao?”
“Hách Kim Phong.”
“Được.” – Nữ tướng gật đầu – “Ta đây sẽ trở về bẩm báo nữ vương, đến lúc đó ngươi tự chịu tránh nhiệm!” – Nói xong, quay đầu nhanh chóng phi ngựa đi.
Không ít người vây quanh còn đi theo xem náo nhiệt.
Hách Kim Phong mang theo Diêu Đóa trở về, Tiểu Đao quay đầu, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm vẻ mặt kính phục nhìn nàng – “Cãi nhau ầm ĩ cuối cùng cũng thắng sao?”
Tiểu Đao có chút xấu hổ, lúc này nàng cơn tức cũng không còn mạnh như vậy nữa, vuốt cằm cân nhắc —— bản thân mình có phải cùng Hách Kim Phong có chung tật xấu hay không? Nghe được “Nữ tặc” nhịn không được tức giận.
Không nghĩ nữa, nàng nhịn không được hỏi Hách Kim Phong – “Đại ca, huynh vì sao nghe không được hai chữ kia?”
Hách Kim Phong sửng sốt một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại, tựa hồ cũng không suy nghĩ được gì – “Nga. . . . . . Ta cũng không biết tại sao lại thế này. Có thể chịu ảnh hưởng của cha ta.”
“Cha huynh làm sao vậy?”
“Trước kia có vài người nói năng lỗ mãng mắng nương ta, cha ta đã nói ‘không được vu oan nàng’, sau đó sẽ cực kỳ giận dữ lao vào đánh nhau, còn có thể quyết đấu một trận sinh tử.” – Nói xong, gọi mấy người Trọng Hoa xuống dưới, tìm khách điếm ở lại.
Tiểu Đao đứng tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy mũi mình ê ẩm.
Tiết Bắc Phàm cười chọt chọt bả vai nàng – “Vui vẻ sao?”
Tiểu Đao nhẹ nhàng lau mắt – “Đi, đừng quấy nhiễu ta nghĩ đến cha ta!”
Mọi người tìm khách điếm nghỉ chân, hỏi thăm Diêu Đóa tình hình cụ thể.
Nếu nói Tiểu Đao cùng Hách Kim Phong là xuất phát từ chính nghĩa mới xen vào việc của người khác, nhưng Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa không ngăn cản, cũng là có nguyên nhân nhất định.
Đội thị vệ của tộc Quỷ mẫu giữ một chi vị trí rất cao hoàng gia, trực tiếp lệ thuộc vào nữ vương. Mà vừa rồi nữ tướng nói tội danh của Diêu Đóa là trộm thánh bôi gì đó. Thánh bôi có lẽ là bảo bối! Lần này đến Quỷ thành, bọn họ cái gì cũng không quen, có người dẫn đường cũng tốt, huống chi là người từng làm quan thị vệ hoàng gia.
Sau khi Diêu Đóa rửa mặt sạch sẽ, Tiểu Đao giúp nàng băng bó miệng vết thương, còn dùng trâm gài tóc của nàng mở khóa xích, phát hiện trên người nàng ngoại trừ những vết trầy xước còn có dấu vết bị quất roi, tất nhiên chịu khổ không ít. Diêu Đóa cũng dễ nhìn, chỉ là không tinh tế giống nữ tử Trung Nguyên, nàng tuy rằng được cứu, nhưng vẫn có vẻ rầu rĩ không vui. Tiếng Hán của nàng nói ra cũng không theo thứ tự, miễn cưỡng nghe vẫn có thể hiểu, có đôi khi vẫn cần Tiết Bắc Phàm hỗ trợ.
Tiểu Đao cảm thấy buồn bực, Tiết Nhị còn có thể biết tiếng Tây Vực sao?
Tiết Bắc Phàm thấy nàng nhìn mình, cười đùa nàng – “Gia đây cái gì cũng không có, chỉ có ăn muối ăn so với cô ăn cơm còn nhiều hơn.”
Tiểu Đao vứt cho hắn cái liếc khinh thường, ho khan một tiếng, hỏi Diêu Đóa sự tình trước đó.
Nguyên lai quan thị vệ hoàng gia chia thành rất nhiều loại, Diêu Đóa thuộc thủ vệ hoàng cung, phụ trách canh gác. Mỗi ngày bốn canh giờ, mấy trăm thị vệ các nàng chia làm ba ca thay phiên nhau theo đúng quy định. Hoàng cung tộc Quỷ mẫu là nơi nữ vương sống, cất giấu phần lớn tài bảo, đại tổng quản trong hoàng cung mỗi tháng sẽ kiểm kê một lần, cho tới bây giờ cũng chưa thiếu lần nào.
Chính là tháng này, không thấy thánh bôi. Đại tổng quản đã đem tất cả thị vệ đi tìm, nhờ đại quốc sư tính xem là ai trộm, đại quốc sư bói một quẻ, cuối cùng chỉ vào Diêu Đóa nói chính là nàng, vì thế nàng liền bị phạt.
“Cô không biện bạch sao?” – Tiểu Đao buồn bực.
“Vô ích thôi.” – Diêu Đóa bất đắc dĩ lắc đầu – “Đại quốc sư rất được tôn trọng, lời hắn nói không ai dám phản đối.”
Tiểu Đao nâng cằm ngồi bên cạnh bàn, nhìn Diêu Đóa – “Trước kia cô từng đắc tội với tổng quản kia hoặc là đại quốc sư sao? Vì sao họ lại cố tình nói cô là người lấy trộm?”
“Đại tổng quản với ta quan hệ tốt lắm, ta có chuyện gì cũng sẽ đi tìm nàng mà nói, thời điểm nương của ta sinh bệnh nàng còn giúp ta đi tìm lang trung.” – Diêu Đóa thở dài – “Đại quốc sư cao cao tại thượng, ta chỉ là một tiểu thị vệ, càng không thể tiếp cận được hắn.”
“Thánh bôi kia sau đó có tìm lại được không?” – Hách Kim Phong hỏi.
“Không có.” – Diêu Đóa lắc đầu – “Kỳ thật. . . . . .”
“Kỳ thật cái gì?” – Tiểu Đao thấy nàng bộ dạng muốn nói lại do dự, cảm thấy chắc chắn là còn có ẩn tình.
“Ngoại trừ thánh bôi, còn có một ít bảo bối mất đi, trước kia do ta phát hiện được.” – Diêu Đóa nhỏ giọng nói cho mọi người – “Tỷ như nói một vài món đồ người chú ý tới, hoặc là một ít trang sức bên trên có đính bảo thạch. Tháng trước ta lặng lẽ nói cho đại tổng quản, nàng còn nói sẽ điều tra. . . . . . Kết quả tháng này thánh bôi đã không thấy tăm hơi, cho nên bọn họ mới hoài nghi ta, sớm biết trước ta sẽ không nói ra.”
Nghe đến đó, Tiết Bắc Phàm cùng Tiểu Đao liền minh bạch liếc mắt nhìn nhau một cái —— thì ra là một nha đầu ngốc! Đại tổng quản mỗi tháng đều phụ trách kiểm kê, tự nhiên sẽ phát hiện đồ vật này nọ bị thiếu, ngày thường đều lấy vài món đồ ít người để ý, tự mình giấu đi. Đại tổng quản xác định chắc chắn lấy được đồ tốt, những quan thị vệ khác cho dù phát hiện phỏng chừng cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ có Diêu Đóa là người thành thật chính nghĩa. Đại tổng quản không thể nào không muốn bịt miệng của nàng? Xem ra quốc sư cùng tổng quản cũng có cấu kết.
“Ta thật sự bị oan. . . . . .” – Diêu Đóa nhỏ giọng nói một câu, có vẻ thập phần ủy khuất.
Hách Kim Phong vỗ cái bàn – “Buồn cười, những người đó bị mù hay sao lại đi vu oan giá họa, cô yên tâm, việc này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng!”
Tiểu Đao cũng vỗ bàn nói theo Hách Kim Phong – “Đúng! Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho cô!”
Hách Kim Phong quay đầu lại, gật đầu với Tiểu Đao – “Muội muội tốt!”
Tiểu Đao cũng gật đầu – “Ân! Đại ca nói cái gì cũng đúng!”
Mọi người dở khóc dở cười, hai người này. . . . . .
Hiểu Nguyệt cảm động – “Huynh muội đồng tâm nha.”
Tiết Bắc Phàm bĩu môi, đỡ trán – “Đúng là hai. . . . . .”
Trọng Hoa nhướng mi nhìn Tiết Bắc Phàm, như là hỏi —— quản hay không?
Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng gật đầu một cái, đây là một cơ hội tốt.
“Thánh bôi là cái gì vậy?” – Tiểu Đao tò mò hỏi Diêu Đóa – “Các nàng hạ nhục cô như vậy lại không giết cô, có thể thấy được bọn họ muốn lấy lại thánh bôi, rất quan trọng sao?”
“Ân, rất quan trọng, đó là chén dùng để thử thách can đảm dùng khi tuyển Quỷ Vương, lần tuyển Quỷ Vương sắp tới, nếu không tìm lại được sẽ rất phiền toái .”
“Thử thách can đảm?” – Mọi người đều khó hiểu – “Tuyển Quỷ Vương không phải là nữ vương của các cô tuyển tướng công sao? Thử thách can đảm cái gì?”
“Nga, có một vòng là thử thách can đảm! Thánh bôi là một đôi, đều được khảm bảo thạch bảy màu thật hoa lệ, một chén giả đựng rượu ngon một chén thật chứa kịch độc, nam tử tham dự tuyển chọn Quỷ Vương phải tự mình chọn một ly để uống.”
Tất cả mọi người mở to hai mắt, thật lâu sau, Tiểu Đao hỏi – “Nếu uống phải rượu độc thì sao?”
“Thì chết.”
“Không có giải dược?”
“Không có.” Diêu Đóa nghiêm túc gật đầu – “Nữ vương chính là lựa chọn người dũng cảm mà.”
Mọi người đồng loạt nhếch miệng, khó trách nữ vương kia đến bây giờ còn chưa xuất giá. . . . . .
“Kia phải tuyển như thế nào?” – Tiểu Đao tò mò – “Cũng giống như luận võ chọn rể sao?”
“Không phải, hình như chia ra làm nhiều lần tỷ thí, cuối cùng còn phải xem nữ vương nhìn có thuận mắt hay không, hơn nữa. . . . . .” – Tiết Bắc Phàm đột nhiên nhìn Tiểu Đao –”Có lẽ cô với nàng rất hợp.”
“Vì sao?” – Tiểu Đao không rõ.
“Nàng với cô giống nhau, chán ghét nam nhân.” – Tiết Bắc Phàm ăn một miếng mứt hoa quả màu đỏ tiểu nhị mới đưa lên, cảm thấy hương vị rất ngon, liền đút cho Tiểu Đao một miếng.
Tiểu Đao nhai vài cái, chua chua ngọt ngọt, nhìn qua – “Cái gì ăn ngon vậy?”
“Tiểu nhị đem đến, nói là đặc sản Quỷ thành, gọi là thần nữ quả hay là nữ thần quả gì đó.”
“Ưm.” – Tiểu Đao nhẹ nhàng lấy cái đĩa lại gần, lại ăn vài miếng.
Tiết Bắc Phàm đột nhiên xen mồm – “Nghe nói ăn nhiều sẽ mang thai.”
“Phốc. . . . . .”
Đến khi Tiết Bắc Phàm hiểu ra, thì trên mặt hắn đã dính đầy màu hồng của trái cây mà Tiểu Đao vừa mới ăn.
Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt ở đối diện không biết làm sao chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, Hách Kim Phong thì cắm đầu cắm cổ ăn chén thứ ba.
Tiểu Đao lấy khăn lau miệng, lườm Tiết Bắc Phàm, than thở một câu, “Ngươi thiệt là thiếu ăn nói.”
Ăn cơm xong, lúc mọi người chuẩn bị tính tiền rời đi, bên dưới hình như xảy ra chút rối loạn. Đám người Tiểu Đao đi xuống nhìn xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa một đám người đang đi tới, một con ngựa đi đằng trước, trên ngựa là một nữ nhân mặc khôi giáp ngồi ngay ngắn, trên yên ngựa móc một sợi xích, đầu còn lại của sợi xích trói một nữ nhân đang đeo gông. Nữ nhân này đầu tóc rối bù, trên người vừa dính bùn vừa dính máu, đang nghiêng ngả lảo đảo theo sát phía sau, dưới chân vừa bị vấp một cái liền bị ngựa kéo lê một đoạn, bộ dạng thập phần thê thảm.
“Đây là đang làm gì vậy?” – Tiểu Đao có chút tức giận – “Nàng phạm tội gì lại tra tấn như vậy?”
Nữ nhân cưỡi ngựa ở phía trước miệng thét to cái gì đó, giống như là ở chiêu cáo tội trạng của nàng kia cho mọi người.
Tiểu Đao nghe không hiểu, tiếng nói không giống như người Trung Nguyên.
Hách Kim Phong vẻ mặt không hờn giận – “Này là sao, nữ tử này nếu phạm tội nên theo luật mà xử, bị đánh, ngồi tù hoặc là sung quân biên quan, vì sao lại dùng tư hình, còn nhục nhã như vậy?”
Hiểu Nguyệt hỏi Tiểu Đao – “Có thể nào là tư tình linh tinh không? Ta từng nghe nói có vài địa phương người dân rất dữ dằn, trực tiếp trừng phạt như vậy.”
“Hẳn là không.” – Trọng Hoa ghé vào bên cửa sổ lắc đầu – “Quỷ thành là vùng rất phát triển, nữ vương tộc Quỷ mẫu đã sớm ban bố pháp lệnh, trừ bỏ nam nhân có thể hưu nữ nhân, nữ nhân cũng có thể hưu nam nhân, ở tộc Quỷ mẫu tộc, địa vị của nữ nhân cao hơn một chút.”
“Nga?” – Tiểu Đao cảm thấy điều này cũng không tệ lắm, lại thấy nữ nhân cưỡi ngựa nói chuyện liên tục, liền buồn bực muốn biết nàng nói cái gì.
“Là ngôn ngữ thông dụng của Tây vực.” – Tiết Bắc Phàm tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của Tiểu Đao – “Nàng ta đang nói, nữ nhân này là phản đồ của tộc Quỷ mẫu, đang chịu trừng phạt.”
“Phản đồ. . . . . .” – Tiểu Đao ôm cánh tay, lại nhìn đến nử tử kia bị phạt đang một mực la cái gì, liền chọt chọt Tiết Bắc Phàm – “Nhị, nàng nói cái gì?”
Tiết Bắc Phàm nhìn trời, hiện tại ngay cả chữ “Tiết” cũng bỏ, xem đó như biệt danh sao? Nhìn kỹ khẩu hình của nữ nhân kia, Tiết Bắc Phàm thấp giọng nói – “Nàng nói, nàng bị oan.”
Tiểu Đao sờ cằm đang phân vân có nên đi cứu nàng hay không, Hách Kim Phong ở bên cạnh nháy mắt sắc mặt liền âm trầm – “Oan uổng?!”
Mọi người nghe thanh âm của hắn có gì đó không đúng, xoay mặt vừa thấy liền hoảng sợ đến nhảy dựng, chỉ thấy Hách Kim Phong lúc này cả người giống như hoàn toàn thay đổi, hai mắt híp lại, khuôn mặt hiền lành trước kia không thấy, vẻ mặt hoàn toàn trở nên âm trầm. Hắn phẫn uất nói – “Quả nhiên là vu oan giá họa, ức hiếp trung lương, làm xằng làm bậy, vô liêm sỉ cái gì cũng có!”
Trong lòng mọi người đều trầm xuống —— không xong! Bệnh điên của Hách Kim Phong lại tái phát, thiếu chút nữa đã quên sau khi hắn nghe được hai từ “oan uổng”, không thể không chớp linh quang. . . . . . Hoặc là nói hắn ngày thường là mất linh quang, nhưng là nghe xong hai từ “oan uổng”, trong nháy mắt liền ánh tia linh quang.
Quả nhiên, Hách Kim Phong trực tiếp từ nhã gian lầu hai nhảy xuống, vừa động một cái liền khiến mọi người cả kinh hít một ngụm khí lạnh.
“Ai nha!” – Tiểu Đao dậm chân một cái muốn đuổi theo, lại bị Tiết Bắc Phàm giữ chặt – “Gấp cái gì, xem kịch vui đi.”
Tiểu Đao hít hơi, cách đó không xa, Tần Kha thấy Tiết Bắc Phàm cùng Nhan Tiểu Đao dây dưa, vô thức cắn môi, sắc mặt càng thêm khó coi.
Sau khi Hách Kim Phong nhảy xuống liền tiến lên, rút kim đao ra, một đao chém đứt dây xích. Cùng là một thanh đao, ngày trước vô cùng kiên định chính trực, nhưng bây giờ lại toát ra sự bá đạo. Hành động liên tiếp của hắn khiến tất cả mọi người nhìn đến choáng váng.
Tiểu Đao cảm thấy không ổn, xoay người vội nhảy xuống, Tiết Bắc Phàm đuổi kịp, nhảy qua cửa sổ, chỉ thấy ba người Bắc Hải phái bên kia đang nhìn hắn. Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên liếc sang bọn họ, mang theo chút khiêu khích lại có chút khinh thường. Tiết Hình cùng Phương Đồng Lý hé ra khuôn mặt trắng bạch, mà Tần Kha gương mặt càng ngày càng đỏ.
Tiểu Đao nhảy xuống, chỉ thấy Hách Kim Phong đỡ nữ tử đầy người thương tích kia đứng dậy. Phát hiện tuổi tác không lớn, chỉ tầm mười mấy, mặt mày càng ngày càng nhăn nhó. Hách Kim Phong còn cẩn thận hỏi nàng – “Cô nói có người vu oan cô? Bọn họ vì sao lại vu oan cô? Có phải là trước tiên chiếm vị trí của cô sau đó sát hại người nhà của cô? Hay là vu oan giá họa nói cô thông đồng với địch phản quốc? Hoặc là bắt cô chịu tiếng xấu thay cho người khác? Hay là có người cưỡng đoạt dân nữ cuối cùng bội tình bạc nghĩa còn trả thù?”
Cô nương kia cũng bị hắn làm cho hoảng sợ, gật gật đầu, nghĩ lại cảm thấy không đúng lại lắc đầu – “Không phải. . . . . .”
Ở trên, Hiểu Nguyệt tò mò hỏi Trọng Hoa – “Trọng Hoa, Hách đại ca thật kỳ lạ.”
Trọng Hoa cười gượng hai tiếng – “Ta trước kia cảm thấy hắn dường như có chút tật xấu, vừa nghe hai từ ‘oan uổng’ liền nổi trận lôi đình, có lẽ là do làm thần bộ lâu rồi?”
Tiểu Đao đuổi tới nơi nghe xong liền hiểu được, vừa nén giận ca ca nàng đang rất kỳ lạ, vừa đánh giá cô nương kia. Thấy nàng dáng người khá cao, cũng không phải là kẻ yếu đuối, vả lại thắt lưng thẳng cánh tay gầy gò, giống như là người biết võ.
“Mao tặc lớn mật!” – Nữ tử đang nắm dây xích lập tức quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Hách Kim Phong – “Tập tục xử trí phản đồ của tộc Quỷ mẫu tồn tại đã lâu, bất luận kẻ nào cũng không được can thiệp!”
Hách Kim Phong cũng không để ý tới nàng, mà kiên quyết hỏi nàng kia – “Các nàng vu oan cô như thế nào?”
Nữ tử lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, dùng tiếng Hán không quá lưu loát nói – “Ta gọi là Diêu Đóa, là quan thị vệ hoàng gia của tộc Quỷ mẫu, bọn họ vu oan ta trộm thánh bôi, ta không có!”
Hách Kim Phong nghe xong nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu lại lạnh lùng nhìn nữ nhân kia – “Tội ăn trộm quan trọng nhất là thu được chứng cứ, có chứng cứ gì nói nàng ăn trộm?”
“Đại quốc sư là thần toán đã kết luận như vậy, nữ nhân này chính là kẻ trộm. . . . . .”
“Cô mới là kẻ trộm!” Tiểu Đao ở một bên nghe thấy, cũng không biết làm sao, chỉ cảm thấy giọng nói của nữ tướng này đặc biệt chói tai. Trước đây nàng lúc nàng còn sống chung với Nhan Như Ngọc ở trong thôn, hương thân trong thôn hễ ai đánh mất cái gì cũng đều nói là hai mẹ con nàng lấy, còn nói các nàng là nữ tặc cùng khuê nữ tặc, nàng vừa nghe liền cùng nhà người ta đánh nhau.
Tiết Bắc Phàm chỉ thấy Tiểu Đao hai hàng lông nhếch lên, cùng Hách Kim Phong giống như trở mặt – “Không có bằng chứng lại dám sử dụng tư hình, nơi này là Trung Nguyên cũng không phải Quỷ thành, lời các cô nói không tính, còn không mau thả người!”
Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ lấy tay nhẹ nhàng kéo kéo Tiểu Đao vài cái, tâm nói không hổ là hai huynh muội, tật xấu giống nhau.
Hách Kim Phong xuất ra kim bài của thần bộ, nhếch mắt giống Tiểu Đao – “Nơi này cũng không phải là Quỷ thành, không thể dùng tư hình, tất cả phải giao cho quan địa phương thẩm tra xử lí, không có bằng chứng sẽ thả người! Lạm dụng tư hình tội tăng một bậc.”
“Ta sớm nói, nàng là quan thị vệ hoàng gia của tộc Quỷ mẫu tộc, phải tuân thủ quy củ của đội thị vệ, ta không cần biết cô ở đâu, phản bội nữ vương liền xem như phản quốc, phải thú tội. Lần này là nữ vương xử lý nhẹ, chỉ cần nàng làm nô dịch.” – Nữ tướng nói xong liền rút roi ra, căm tức nhìn Hách Kim Phong – “Còn không buông tay? !”
Lúc này, những người vây xem cũng chia thành hai phái, người ngoại tộc đều chỉ trích nữ nhân kia là phản đồ, hình như là của tộc Quỷ mẫu, nhưng người ít hơn. Đại đa số đều là người không quan hệ, không ít người đồng tình, đặc biệt nghe nói chuyện quốc sư Quỷ mẫu tộc dùng xem bói để kết luận ra người này là hung thủ, cảm thấy thật hoang đường, đều lên tiếng chỉ trích.
“Nàng làm nô dịch, coi như vẫn là quan thị vệ của đội thị vệ hoàng gia sao?” – Tiết Bắc Phàm thấy hai bên giằng co không ngừng, hỏi một câu.
Tiểu Đao nháy mắt mấy cái, âm thầm chọt chọt Tiết Bắc Phàm, đối với hắn giơ ngón cái —— biện pháp hay!
Tiết Bắc Phàm cũng cười, nha đầu kia một chút liền hiểu a.
Nữ tướng kia cười lạnh – “Quan thị vệ của tộc Quỷ mẫu là là chức quan vinh dự nhất, tất cả quan thị vệ đều phải trung thành với nữ vương, trung thành với tộc Quỷ mẫu tộc, loại phản đồ này, tất nhiên đã bị trục xuất khỏi đội thị vệ.”
“Nếu nàng đã không phải là quan thị vệ, vì sao phải tuân thủ theo quy củ của đội thị vệ?” – Tiểu Đao đơn giản cùng nàng phản bác – “Đương nhiên phải giao cho quan phủ thẩm tra xử lí, không có bằng chứng thì phải thả người.”
“Buồn cười!” – Nữ tướng cảm thấy buồn bực.
“Vậy ý cô là coi nàng như người của đội thị vệ sao?”
“Đương nhiên không phải.”
“Chậc chậc.” – Tiểu Đao lắc đầu – “Cô tự nói tự mâu thuẫn a, lúc thì phải lúc thì không phải.”
“Xú nha đầu nhà cô, cưỡng từ đoạt lý, ở đâu tới đây?”
Tiểu Đao nháy mắt mấy cái, đáp lễ nàng – “Xú nha đầu nhà cô, cưỡng từ đoạt lý, ở đâu tới đây?”
“Cô. . . . . .” – Nữ tướng tức giận – “Ta đang hỏi cô đó!”
“Ta cũng chưa nói người khác.”
“Cô bắt chước ta nói chuyện!”
“Cô mới bắt chước ta nói chuyện a.” – Tiểu Đao híp mắt – “Cô đang nói tiếng Hán, không phải học từ người Hán sao?!”
“Kia. . . . . . Ta đây nói tiếng Tây Vực!”
“Ta lại nghe không hiểu, cô nói cũng như không.”
Nữ tướng kia hiển nhiên mồm mép không bằng Tiểu Đao, tức giận đến nỗi gương mặt hết trắng lại hồng, hết đỏ lại trắng.
Tiết Bắc Phàm vỗ cái trán, Nhan Tiểu Đao hiển nhiên ăn no, sức chiến đấu so với bình thường còn mạnh hơn.
Nữ tướng thấy Hách Kim Phong đỡ lấy Diêu Đóa, lại thấy xung quanh càng lúc càng đông người xúm lại, tình huống bất lợi co bản thân, liền thu roi – “Bộ khoái, ngươi có gan để lại tên sao?”
“Hách Kim Phong.”
“Được.” – Nữ tướng gật đầu – “Ta đây sẽ trở về bẩm báo nữ vương, đến lúc đó ngươi tự chịu tránh nhiệm!” – Nói xong, quay đầu nhanh chóng phi ngựa đi.
Không ít người vây quanh còn đi theo xem náo nhiệt.
Hách Kim Phong mang theo Diêu Đóa trở về, Tiểu Đao quay đầu, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm vẻ mặt kính phục nhìn nàng – “Cãi nhau ầm ĩ cuối cùng cũng thắng sao?”
Tiểu Đao có chút xấu hổ, lúc này nàng cơn tức cũng không còn mạnh như vậy nữa, vuốt cằm cân nhắc —— bản thân mình có phải cùng Hách Kim Phong có chung tật xấu hay không? Nghe được “Nữ tặc” nhịn không được tức giận.
Không nghĩ nữa, nàng nhịn không được hỏi Hách Kim Phong – “Đại ca, huynh vì sao nghe không được hai chữ kia?”
Hách Kim Phong sửng sốt một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại, tựa hồ cũng không suy nghĩ được gì – “Nga. . . . . . Ta cũng không biết tại sao lại thế này. Có thể chịu ảnh hưởng của cha ta.”
“Cha huynh làm sao vậy?”
“Trước kia có vài người nói năng lỗ mãng mắng nương ta, cha ta đã nói ‘không được vu oan nàng’, sau đó sẽ cực kỳ giận dữ lao vào đánh nhau, còn có thể quyết đấu một trận sinh tử.” – Nói xong, gọi mấy người Trọng Hoa xuống dưới, tìm khách điếm ở lại.
Tiểu Đao đứng tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy mũi mình ê ẩm.
Tiết Bắc Phàm cười chọt chọt bả vai nàng – “Vui vẻ sao?”
Tiểu Đao nhẹ nhàng lau mắt – “Đi, đừng quấy nhiễu ta nghĩ đến cha ta!”
Mọi người tìm khách điếm nghỉ chân, hỏi thăm Diêu Đóa tình hình cụ thể.
Nếu nói Tiểu Đao cùng Hách Kim Phong là xuất phát từ chính nghĩa mới xen vào việc của người khác, nhưng Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa không ngăn cản, cũng là có nguyên nhân nhất định.
Đội thị vệ của tộc Quỷ mẫu giữ một chi vị trí rất cao hoàng gia, trực tiếp lệ thuộc vào nữ vương. Mà vừa rồi nữ tướng nói tội danh của Diêu Đóa là trộm thánh bôi gì đó. Thánh bôi có lẽ là bảo bối! Lần này đến Quỷ thành, bọn họ cái gì cũng không quen, có người dẫn đường cũng tốt, huống chi là người từng làm quan thị vệ hoàng gia.
Sau khi Diêu Đóa rửa mặt sạch sẽ, Tiểu Đao giúp nàng băng bó miệng vết thương, còn dùng trâm gài tóc của nàng mở khóa xích, phát hiện trên người nàng ngoại trừ những vết trầy xước còn có dấu vết bị quất roi, tất nhiên chịu khổ không ít. Diêu Đóa cũng dễ nhìn, chỉ là không tinh tế giống nữ tử Trung Nguyên, nàng tuy rằng được cứu, nhưng vẫn có vẻ rầu rĩ không vui. Tiếng Hán của nàng nói ra cũng không theo thứ tự, miễn cưỡng nghe vẫn có thể hiểu, có đôi khi vẫn cần Tiết Bắc Phàm hỗ trợ.
Tiểu Đao cảm thấy buồn bực, Tiết Nhị còn có thể biết tiếng Tây Vực sao?
Tiết Bắc Phàm thấy nàng nhìn mình, cười đùa nàng – “Gia đây cái gì cũng không có, chỉ có ăn muối ăn so với cô ăn cơm còn nhiều hơn.”
Tiểu Đao vứt cho hắn cái liếc khinh thường, ho khan một tiếng, hỏi Diêu Đóa sự tình trước đó.
Nguyên lai quan thị vệ hoàng gia chia thành rất nhiều loại, Diêu Đóa thuộc thủ vệ hoàng cung, phụ trách canh gác. Mỗi ngày bốn canh giờ, mấy trăm thị vệ các nàng chia làm ba ca thay phiên nhau theo đúng quy định. Hoàng cung tộc Quỷ mẫu là nơi nữ vương sống, cất giấu phần lớn tài bảo, đại tổng quản trong hoàng cung mỗi tháng sẽ kiểm kê một lần, cho tới bây giờ cũng chưa thiếu lần nào.
Chính là tháng này, không thấy thánh bôi. Đại tổng quản đã đem tất cả thị vệ đi tìm, nhờ đại quốc sư tính xem là ai trộm, đại quốc sư bói một quẻ, cuối cùng chỉ vào Diêu Đóa nói chính là nàng, vì thế nàng liền bị phạt.
“Cô không biện bạch sao?” – Tiểu Đao buồn bực.
“Vô ích thôi.” – Diêu Đóa bất đắc dĩ lắc đầu – “Đại quốc sư rất được tôn trọng, lời hắn nói không ai dám phản đối.”
Tiểu Đao nâng cằm ngồi bên cạnh bàn, nhìn Diêu Đóa – “Trước kia cô từng đắc tội với tổng quản kia hoặc là đại quốc sư sao? Vì sao họ lại cố tình nói cô là người lấy trộm?”
“Đại tổng quản với ta quan hệ tốt lắm, ta có chuyện gì cũng sẽ đi tìm nàng mà nói, thời điểm nương của ta sinh bệnh nàng còn giúp ta đi tìm lang trung.” – Diêu Đóa thở dài – “Đại quốc sư cao cao tại thượng, ta chỉ là một tiểu thị vệ, càng không thể tiếp cận được hắn.”
“Thánh bôi kia sau đó có tìm lại được không?” – Hách Kim Phong hỏi.
“Không có.” – Diêu Đóa lắc đầu – “Kỳ thật. . . . . .”
“Kỳ thật cái gì?” – Tiểu Đao thấy nàng bộ dạng muốn nói lại do dự, cảm thấy chắc chắn là còn có ẩn tình.
“Ngoại trừ thánh bôi, còn có một ít bảo bối mất đi, trước kia do ta phát hiện được.” – Diêu Đóa nhỏ giọng nói cho mọi người – “Tỷ như nói một vài món đồ người chú ý tới, hoặc là một ít trang sức bên trên có đính bảo thạch. Tháng trước ta lặng lẽ nói cho đại tổng quản, nàng còn nói sẽ điều tra. . . . . . Kết quả tháng này thánh bôi đã không thấy tăm hơi, cho nên bọn họ mới hoài nghi ta, sớm biết trước ta sẽ không nói ra.”
Nghe đến đó, Tiết Bắc Phàm cùng Tiểu Đao liền minh bạch liếc mắt nhìn nhau một cái —— thì ra là một nha đầu ngốc! Đại tổng quản mỗi tháng đều phụ trách kiểm kê, tự nhiên sẽ phát hiện đồ vật này nọ bị thiếu, ngày thường đều lấy vài món đồ ít người để ý, tự mình giấu đi. Đại tổng quản xác định chắc chắn lấy được đồ tốt, những quan thị vệ khác cho dù phát hiện phỏng chừng cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ có Diêu Đóa là người thành thật chính nghĩa. Đại tổng quản không thể nào không muốn bịt miệng của nàng? Xem ra quốc sư cùng tổng quản cũng có cấu kết.
“Ta thật sự bị oan. . . . . .” – Diêu Đóa nhỏ giọng nói một câu, có vẻ thập phần ủy khuất.
Hách Kim Phong vỗ cái bàn – “Buồn cười, những người đó bị mù hay sao lại đi vu oan giá họa, cô yên tâm, việc này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng!”
Tiểu Đao cũng vỗ bàn nói theo Hách Kim Phong – “Đúng! Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho cô!”
Hách Kim Phong quay đầu lại, gật đầu với Tiểu Đao – “Muội muội tốt!”
Tiểu Đao cũng gật đầu – “Ân! Đại ca nói cái gì cũng đúng!”
Mọi người dở khóc dở cười, hai người này. . . . . .
Hiểu Nguyệt cảm động – “Huynh muội đồng tâm nha.”
Tiết Bắc Phàm bĩu môi, đỡ trán – “Đúng là hai. . . . . .”
Trọng Hoa nhướng mi nhìn Tiết Bắc Phàm, như là hỏi —— quản hay không?
Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng gật đầu một cái, đây là một cơ hội tốt.
“Thánh bôi là cái gì vậy?” – Tiểu Đao tò mò hỏi Diêu Đóa – “Các nàng hạ nhục cô như vậy lại không giết cô, có thể thấy được bọn họ muốn lấy lại thánh bôi, rất quan trọng sao?”
“Ân, rất quan trọng, đó là chén dùng để thử thách can đảm dùng khi tuyển Quỷ Vương, lần tuyển Quỷ Vương sắp tới, nếu không tìm lại được sẽ rất phiền toái .”
“Thử thách can đảm?” – Mọi người đều khó hiểu – “Tuyển Quỷ Vương không phải là nữ vương của các cô tuyển tướng công sao? Thử thách can đảm cái gì?”
“Nga, có một vòng là thử thách can đảm! Thánh bôi là một đôi, đều được khảm bảo thạch bảy màu thật hoa lệ, một chén giả đựng rượu ngon một chén thật chứa kịch độc, nam tử tham dự tuyển chọn Quỷ Vương phải tự mình chọn một ly để uống.”
Tất cả mọi người mở to hai mắt, thật lâu sau, Tiểu Đao hỏi – “Nếu uống phải rượu độc thì sao?”
“Thì chết.”
“Không có giải dược?”
“Không có.” Diêu Đóa nghiêm túc gật đầu – “Nữ vương chính là lựa chọn người dũng cảm mà.”
Mọi người đồng loạt nhếch miệng, khó trách nữ vương kia đến bây giờ còn chưa xuất giá. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook