Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 10: Gặp dịp thì chơi

Vương Bích Ba đột nhiên xuất hiện, vừa gặp mặt liền đối địch với Tiết Bắc Phàm.

Giằng co một lát, Vương Bích Ba híp mắt nhìn Tiểu Đao, giống như đang nhìn con mèo nhỏ, “Nào nào, đến bên cạnh tướng công nào.”

Tiểu Đao liền khoác tay Tiết Bắc Phàm, trả lời hắn giống như đang đuổi con chó nhỏ đi, “Đi đi, lòng ta đã đặt ở đây rồi.”

Trọng Hoa buồn cười liếc trộm Tiết Bắc Phàm —— là tình địch hạng nhất a, nhưng vẫn có thể đối phó.

Quả nhiên, ánh mắtVương Bích Ba lại dời đến trên người Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm thuận tay ôm lấy Tiểu Đao, Tiểu Đao lập tức âm thầm chọt hắn một cái, trừng —— Tay ngươi nên thành thật một chút, đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi.

Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ nhìn Vương Bích Ba cười, nụ cười kia hình như có vài phần giống như đang khiêu khích, khiến người khác chịu không nổi.

Vương Bích Ba từ trong lòng lấy ra khế ước gán nợ, “Giấy trắng mực đen, sư phụ nàng đem nàng gả cho ta, không theo cũng được, vậy thì hoàn trả khoản nợ một vạn hai!”

Tiết Bắc Phàm vẻ mặt khâm phục cúi nhìn Tiểu Đao —— Ô, cô cũng rất đáng giá a! Tiểu kim trư!

Tiểu Đao hung tợn đạp hắn một cước.

Vương Bích Ba thấy, Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm thập phần thân cận, hình như còn liếc mắt đưa tình, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái.

Trọng Hoa khuyên bảo, “Tiểu Đao cũng không tình nguyện, cũng không thể miễn cưỡng nàng, còn nữa, sư phụ nàng cũng không có quyền đem nàng gán nợ cho ngươi.”

“Đúng vậy!” Hách Kim Phong vẻ mặt chính khí, “Không được bán người!”

“Nhưng Tiểu Đao còn đóng dấu tay a!” Vương Bích Ba chậm rãi chỉ chỉ dấu tay màu đen trên khế ước, “Nàng là tự nguyện thay sư phụ trả nợ.”

Mọi người cùng nhau quay lại nhìn Tiểu Đao, Tiểu Đao đập bàn, “Ta chính là bị hãm hại!”

“Nói miệng không bằng chứng.” Vương Bích Ba lý sự không buông tha, ” Ta đã ký khế ước phục vụ, chưa từng làm trái pháp luật.”

“Trả lại ngươi một vạn lượng bạc không phải được rồi sao?”

Mọi người cả kinh, đều nhìn về phía Hiểu Nguyệt vừa nói.

Tiểu Đao túm lấy tay áo Hiểu Nguyệt, cười ha ha, “Ta có một vạn hai cũng không phải đào hôn.”

Hiểu Nguyệt từ trong người lấy ra tờ ngân phiếu một ngàn hai, đưa Tiểu Đao, “Đây.”

. . . . . .

Mọi người trầm mặc. . . . . . Sau một lúc lâu, trăm miệng một lời hỏi Hiểu Nguyệt, “Cô ở đâu có nhiều bạc như vậy?”

“Thiếu chủ cấp tiền tiêu vặt.”

Tiết Bắc Phàm sửng sốt một lúc lâu, phục hồi tinh thần lại nhìn Trọng Hoa nhe răng, “Huynh giống không có phần thắng a!”

Trọng Hoa bất đắc dĩ thở dài.

Tiểu Đao cũng cực kỳ kinh ngạc, “Thẩm Tinh Hải cho cô nhiều bạc như vậy a? Ta còn nghĩ đến hắn cắt xén tiền công của cô.”

“Thiếu chủ mỗi thána cho ta một trăm hai mua vài món đồ vật này nọ, ta không mua gì nên cất đi.” Hiểu Nguyệt thành thật trả lời.

Tiểu Đao cảm động lệ chảy ròng ròng, “Cô đem tiền dành dụm mười năm cho ta trả nợ a? Vậy cô về sau làm sao bây giờ?”

Hiểu Nguyệt thấy nàng đáng thương như vậy, liền đem ngân phiếu nhét vào tay nàng “Không sợ. Trừ bỏ tiền tiêu vặt còn có tiền công cùng tiền tiêu vặt hàng tháng, lễ mừng năm mới, ăn tết Thiếu chủ còn có thể cấp thêm bạc, đủ rồi.”

Tiểu Đao há miệng một lúc lâu, túm lấy Hiểu Nguyệt, “Ta hiểu lầm Thẩm Tinh Hải, hắn là người tốt! Hiểu Nguyệt, Trầm gia còn thiếu người không? Thu ta!”

“Thu cái gì?” Vương Bích Ba mí mắt vừa lật, “Nàng muốn, ta cho nàng núi vàng núi bạc! Chỉ là một vạn hai nhỏ nhặt.”

Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Đao một cái liền ném ấm trà bay qua, “Ngươi dám nói bạc tỷ muội ta đưa là bố thí? Vương Bích Ba, ngươi là cái thùng cơm cả người đầy hơi tiền!”

Vương Bích Ba cũng nổi xung, “Cô dám nói bổn thiếu gia là thùng cơm? Lão tử đây nhà cửa đất đai, muốn cái gì có cái đó, thiên hạ không thiếu cô nương muốn gả đều không được, cô đúng là xú nha đầu không biết tốt xấu!”

“Là chướng mắt ngươi, ẻo lả muốn chết, tiểu bạch kiểm mắt hoa đào!” Tiểu Đao đem bạc trả lại cho Hiểu Nguyệt, “Một vạn hai cũng không trả ngươi, ta quỵt nợ! Là trư là cẩu mới lấy ngươi, tức chết ngươi!”

“Cô. . . . . .” Vương Bích Ba mặt vốn đã trắng giờ bị nha đầu nhỏ mọn Nhan Tiểu Đao làm cho tức giận đến trắng thêm vài phần, “Cô nghĩ là ta không trừng trị được cô?”

“Sợ ngươi chắc?”

“Bình Giang phủ này đều là người của ta, cô đã đến rồi còn muốn đi?” Vương Bích Ba đắc ý, “Nhan Tiểu Đao, cô hãy hồi tâm đi, chân trời góc biển cô cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta!”

Hắn đang nói hăng nói, bỗng nhiên “Vụt” một tiếng, Vương Bích Ba theo bản năng né đầu sang một bên, một thanh chủy thủ liền bay ngang sát mặt.

Chỉ thấy Hiểu Nguyệt mặt lộ vẻ sát ý, cầm chủy thủ trong tay, lạnh lùng nhìn Vương Bích Ba.

“A.” Vương Bích Ba sờ sờ hai má, nữ tử này có đôi mắt rất lạnh lùng nha.

Mắt thấy tình thế không tốt, liền nghe Trọng Hoa ho khan một tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng, “Động võ là hạ sách, thương tổn hòa khí. Tất cả mọi người đều là người trong giang hồ, chuyện giang hồ nên giải quyết theo cách giang hồ, tránh để truyền ra khiến kẻ khác ta chê cười.”

Vương Bích Ba biết, Tiết Bắc Phàm, Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong đều là người có tiếng trong giang hồ, hắc y nữ tử kia tựa hồ võ công cũng rất cao, nếu đánh nhau sẽ không có lợi . Hơn nữa Nhan Tiểu Đao cố chấp ương ngạnh, đành phải dằn lòng khi nghe câu nói kia, hỏi, “Trọng huynh có cao kiến gì?”

“Đánh cuộc một phen?” Trọng Hoa đề nghị, “Lấy một vạn hai tiền đặt cược, nếu ngươi thắng, Tiểu Đao của ngươi, ta còn đưa thêm cho ngươi… một vạn hai. Nếu chúng ta thắng, món nợ của sư phụ Tiểu Đao sư phụ xóa bỏ, đương nhiên, hôn ước cũng không còn tác dụng.”

“Đánh cược như thế nào?” Vương Bích Ba tựa hồ có chút hứng thú.

Trọng Hoa nhìn Tiết Bắc Phàm, ý nói —— Huynh nói tiếp đi.

“Ân, không bằng liền ngươi ra một đề, ta ra một đề, Tiểu Đao ra một đề, ba ván chỉ cần thắng hai, văn võ đều được.” Tiết Bắc Phàm tiếp lời.

“Được.” Vương Bích Ba thật đúng là người thẳng thắn.

Vì thế tất cả mọi người nhìn Tiểu Đao.

Tiểu Đao thầm buồn bực, lòng nghĩ các ngươi đều nói hết rồi mới nhớ tới ta a, bất quá này biện pháp cũng không sao, “Cứ như vậy đi!”

Vương Bích Ba vừa thấy bàn bạc xong xuôi, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, “Ở xa tới là khách, ta tốt xấu gì cũng là một người hữu lễ, các vị cơm nước xong, thì đến Bích Ba sơn trang nghỉ, thế nào?”

Mọi người đang muốn đi Cửu Châu Long Đàm tìm kiếm Long Cốt Ngũ Đồ, muốn cầu còn không được, lập tức liền đáp ứng.

“Ta ở Bích Ba sơn trang xin đợi.” Vương Bích Ba dặn tiểu nhị, “Này tính của ta, hảo hảo chiêu đãi!” Nói xong liền đi xuống. Lúc gần đi còn liếc mắt nhìn Tiểu Đao một cái, cười, có vẻ tự tin tràn đầy.

Người vừa đi, Tiểu Đao vội vàng hỏi Tiết Bắc Phàm, “Ngươi chuẩn bị đánh cược như thế nào? Có nắm chắc không? Nhất định không thể để hắn thắng a!”

“Cô yên tâm, chuyện ta đáp ứng cô ta dĩ nhiên có thể làm tốt, vậy chuyện cô đáp ứng ta thì sao?”

“Không phải là Long Cốt Ngũ Đồ sao.” Tiểu Đao chống cằm, một tay cầm đĩa rau, “Cửu Châu Long Đàm cơ quan khắp nơi, là vì bảo hộ Long Đàm bên trong có một nơi cất giấu bảo khố. Vương Bích Ba giàu nhất thiên hạ, bảo bối giấu trong bảo khố các chắc chắn giá trị rất lớn, rất có thể Long Cốt Ngũ Đồ cũng giấu ở bên trong.”

“Cửu Châu Long Đàm nổi tiếng thiên hạ, cô từng vào sao?” Trọng Hoa có chút lo lắng hỏi Tiểu Đao, “Nghe nói cơ quan ở đây đều thập phần nguy hiểm, không cẩn thận một chút sẽ toi mạng.”

Tiểu Đao không quan tâm gật đầu lầm bầm một tiếng, “Không có gì nghiêm trọng lắm.”

Tiết Bắc Phàm khẽ cười, Nhan Như Ngọc chính là thiên hạ đệ nhất thần thâu, theo khinh công của Nhan Tiểu Đao có thể nhìn ra nàng chính là chân truyền, một cái Cửu Châu Long Đàm, hẳn là không làm khó được nàng, đây cũng là nguyên nhân đại ca tìm nàng giúp đỡ.

Hiểu Nguyệt vỗ vỗ Tiểu Đao, “Ta đi cùng cô!”

“Ân.” Tiểu Đao gật đầu, thầm nghĩ vẫn là Hiểu Nguyệt tốt nhất, quả nhiên tỷ muội như tay chân nam nhân như quần áo, y phục đương nhiên có thể xé!

.

Ăn cơm xong, mọi người thu xếp một chút, liền đi đến Bích Ba sơn trang tiếng tăm lừng lẫy.

Mới vừa vào cửa, đoàn người lập tức choáng ngợp trước vẻ phúc quý của sơn trang —— Vương Bích Ba quả nhiên có tiền, thật sự có tiền! Bích Ba sơn trang xanh vàng rực rỡ, hận không thể đem ngọc thạch làm gạch lót tường.

Tiểu Đao vừa bước vào được hai bước, nhìn thấy trong viện kỳ hoa dị thảo, cây cỏ gian chim quý thú lạ, còn có khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng của Vương Bích Ba đang đi ra, than thở một câu, “Có bạc lót đất không bằng đi cứu khổ cứu nạn.”

Vương Bích Ba nghe xong cũng không giận, ngược lại cười nói, “Nữ nhân còn chưa xuất giá đã lo nghĩ gia nghiệp? Quả thực hiền lành.”

Tiểu Đao lườm hắn một cái, liền nhìn thấy đứng đằng sau Vương Bích Ba là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, vẻ mặt không cảm xúc nhìn sang bên này. Nghe Vương Bích Ba nói lỗ mãng, mặt nàng càng âm trầm vài phần.

Vương Bích Ba giúp mọi người giới thiệu, trước chỉ vào một trung niên nam tử bên cạnh, “Đây là Vương Quý, đại tổng quản của Bích Ba sơn trang, có gì cần cứ việc nói với hắn.”

Vương Quý vừa nhìn liền biết là một người khéo léo giỏi giang, trên mặt niềm nở vội đến gần mọi người hành lễ, lời nói thập phần khách sáo.

“Đây là biểu muội ta Dư Lan Chi.” Vương Bích Ba lại chỉ nữ tử vẻ mặt không cảm xúc ở đằng sau “Tiểu Đao cũng biết.”

Dư Lan Chi khuôn mặt nhỏ xinh, nữ tử Giang Nam có người xinh đẹp tuyệt trần, cũng có người thanh tú, nhưng đôi mắt lại sắc bén, lẩm bẩm, “Khi không lại rước những kẻ ăn không ngồi rồi về làm gì?”

“Ai.” Vương Bích Ba gương mặt cứng nhắc, “Không phép tắc, đây là tẩu tử tương lai của muội.”

Dư Lan Chi giận dỗi xoay người bước đi, mọi người đều có thể nhìn ra nàng bất mãn, hiển nhiên có ý với Vương Bích Ba, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Vương Bích Ba cười, “Thói quen xấu của muội ấy, đừng để ý.”

Lúc sau, Vương Quý mang theo mọi người đến phòng khách.

Hiểu Nguyệt và Tiểu Đao vẫn như cũ ở chung một phòng, phòng cách vách là Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa. Vương Quý mới vừa đi, cửa phòng Tiểu Đao liền bị người đá văng, Dư Lan Chi bước vào hét lớn, “Nhan Tiểu Đao! Cô nói chuyện không giữ lời!”

Hiểu Nguyệt thấy nàng hùng hổ, cảnh giác đứng lên, Tiểu Đao vội ngăn lại, vừa cùng Dư Lan Chi nói, “Ta là đến giải trừ hôn ước!”

Bộ dạng cao ngạo của Dư Lan Chi liền giảm xuống, nửa tin nửa ngờ hỏi, “Thật không?”

“Tất nhiên! Hoàn toàn là vì giải trừ hôn ước.” Tiểu Đao thấy Dư Lan Chi vẫn không tin, liền chỉ vào Tiết Bắc Phàm đang đứng ở cửa xem náo nhiệt, “Nhìn thấy không? Hắn mới là người ta thích.”

Dư Lan Chi quay đầu lại đánh giá Tiết Bắc Phàm một chút, như là yên tâm, còn nghiêm túc dặn Tiểu Đao. “Nói phải giữ lời! Cô không được gả cho biểu ca.”

“Đương nhiên.” Tiểu Đao vội vàng gật đầu.

Dư Lan Chi trong nháy mắt liền hết tức giận, quay người đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa như là nghĩ tới cái gì, quay đầu lại cùng Tiểu Đao nói, “Buổi tối ta kêu phòng bếp làm món tôm hấp sốt cam cô thích.”

“Ân.” Tiểu Đao gật đầu, xua tay với Dư Lan Chi ý bảo nàng đi thong thả.

Tiết Bắc Phàm vào phòng, thấy Tiểu Đao lắc lắc đầu châm trà uống nước, vui vẻ hỏi “Tình địch a?”

Tiểu Đao mếu máo, “Một cô nương tốt, hết lòng vì Vương Bích Ba.”

“Vương Bích Ba không phải là chăm sóc nàng ta sao?” Tiết Bắc Phàm nhìn ra bên ngoài “Là thanh mai trúc mã?”

“Ân. Từ nhỏ cùng lớn lên.”

“Vậy nguy rồi, dù sao người bên cạnh không có cảm giác, nhất định huynh muội cùng đợi.”

“A.” Tiểu Đao nghe xong lời này, cười nhạo một tiếng “Giả ngu mà thôi.”

“Có ý gì?” Tiết Bắc Phàm nghe không hiểu.

“Tiểu tử Vương Bích Ba kia, từ nhỏ muốn cái gì có cái đó, sống chết không muốn buông ta bất quá là bởi vì ta không để hắn vào mắt, hắn mới có cảm giác mới mẻ ban đầu.” Tiểu Đao khinh thường “Nương ta từng nói, nam nhân muốn cái gì có cái đó, đều xem nữ nhân như đồ vật này nọ, giống như đao tốt kiếm tốt thôi, càng không lấy được càng muốn có, dùng mọi cách bảo vệ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một món đồ chơi.”

Tiết Bắc Phàm ngẩn người, nhìn chằm chằm Tiểu Đao, “Cô không muốn làm đồ chơi cho nên chướng mắt Vương Bích Ba?”

“Các ngươi còn không phải cũng là loại người như thế.” Tiểu Đao liếc Tiết Bắc Phàm một cái.

“Ta thì có quan hệ gì?” Tiết Bắc Phàm cảm thấy thật oan khuất.

Tiểu Đao nhìn nhìn Hiểu Nguyệt cạnh giường còn đang thu xếp tay nải, than thở một câu, “Người tốt nhất ở bên cạnh đều xem như không, chỉ lo đi tìm kẻ khác, còn tưởng rằng bản thân rất thông minh, kỳ thật đều là những kẻ ngu ngốc, dại dột.”

Tiết Bắc Phàm nghe nàng huyên thuyên lầm bầm, suy nghĩ lại, “Vậy cô cảm thấy bộ dáng của nam nhân tốt là như thế nào?”

Tiểu Đao liếc hắn một cái, lặng lẽ quay lại nói một câu, “Dù sao không phải ngươi! So với ngươi, Vương Bích Ba cùng Thẩm Tinh Hải đều là tiểu vu.”

tiểu vu: ừm, ý bạn Tiểu Đao là đang mắng bạn Bắc Phàm so với Vương Bích Ba và Thẩm Tinh Hải còn không tốt bằng

Tiết Bắc Phàm há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Tiểu Đao.

Tiểu Đao chỉ tay vào ngực hắn “Vương Bích Ba cùng Thẩm Tinh Hải dù sao còn mơ hồ biết được, còn ngươi thì căn bản không có, ngươi nghĩ ta không biết sao.” Nói xong, mặc kệ Tiết Bắc Phàm đang trợn mắt há miệng, chạy ra ngoài sân ẵm con thỏ con mập mạp đến, cho Hiểu Nguyệt xem.

Tiết Bắc Phàm thu lại tâm tư đùa giỡn ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt cùng nhau cho thỏ ăn, xuất thần —— Nhan Tiểu Đao này thật không đơn giản a, một người gặp dịp thì chơi với một kẻ góp vui lấy lệ, thật đúng là so không lại.

Trọng Hoa từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy bộ dáng Tiết Bắc Phàm, có chút thất thần cười, người này ngày thường cợt nhả không đứng đắn, vậy mà vẫn có bộ dáng này, thật đúng là hiếm thấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương