Giang Hồ Bá Giả, Hồ Thiên Linh Kì
-
Chương 21: Không có ở đây!
Khánh Nhã dùng Thánh Đế Quân Kì quật ngã cờ Khiết Đan rồi cắm cờ của mình lên thay, cả chiến trường vang lên tiếng reo hò mừng rỡ. Hoa Vương Triều đại thắng, quân Khiết Đan bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Khánh Nhã bước đến gần Lương Nhan, mắt hai người không rời nhau. Dưới chân Lương Nhan, Khiết Đan Vương đang ngồi bệt dưới đất, thở hổn hển.
Lương Nhan đưa cán roi da cho Khánh Nhã.
-Như giao hẹn, ta đã bắt sống vua Khiết Đan.
Khánh Nhã không cầm lấy cán roi mà nhìn với ánh mắt tò mò, thú vị.
-làm sao mở ra?
Lương Nhan mỉm cười, quay nhẹ cỏ tay, lập tức roi da đang quấn chặt quanh cổ Khiết Đan Vương rời ra.
-Đúng là tuyệt kĩ.
Khánh Nhã nói xong liền đưa tay về phía vua Khiết đan.
-Đứng dậy. Hoa Vương triều luôn đối xử tử tế với tù binh.
Vua Khiết Đan nghiến răng, căm thù nhìn quanh, rồi gạt tay Khánh Nhã ra, tự mình đứng dậy.
Khánh Nhã gọi người áp giải tù binh lên binh sa, rồi dặn dò phải canh chừng cẩn thận. Khi binh sĩ áp giải binh sa đi, Khánh Nhã quay lại, dang rộng hai tay, ôm chặc Lương Nhan.
-Trẫm xin khanh, sau này đừng làm mấy chuyện nguy hiểm nữa, thọ mệnh vủa trẫm sẽ bị rút ngắn.
-Nếu hành động của ta khiến ngài tổn thọ thì hành động của ngài sẽ khiến mọi người tổn thọ đó. Nhưng mọi việc đã kết thúc, vậy là ổn.
Lương Nhan thu mình trong lòng Khánh Nhã, cảm giác hơi ấm quen thuộc rồi lai đẩy ra.
-Vẫn còn chuyện phải làm, ngài đi mau.
Vừa nói, Lương Nhan vừa chỉ ra phía cửa lều, nới các tướng soái đang đứng chờ lệnh. Khánh Nhã nhìn bọn họ, thở dài, buông Lương Nhan ra, rồi bắt đầu hạ lệnh. Nhưng khi vừa thấy Lương Nhan leo lên ngựa, liền cất tiếng.
-Khanh đi đâu?
Việc trong cảnh binh đao mã loạn nhưng Khánh Nhã vẫn rất để tâm đến bản thân khiến Lương Nhan cảm thấy rất ấm áp.
-Ta cũng muốn đi xem thuộc hạ thế nào.
Nói rồi, Lương Nhan liền thúc ngực phóng đi, nhìn cảnh quân Khiết Đan thảm bại, rũ rượi rút binh, lòng không nén được vui mừng. Trước đây, nhìn cảnh cố hương bị Khiết đan xâm chiếm, bách tính sống lầm than, Lương Nhan không khỏi đau lòng. Khiết Đan dã tâm sâu nặng, vì bạch cương thạch nên gây chiến với Hoa Vương Triều, vì mở rộng bờ cõi mà quyết tâm xâm lấn Đột Huyết. Trong tình thế đó, Đột Huyết đã quyết định phải liên minh với Hoa Vương Triều. Lương Nhan, trãi qua một cuộ hành trình dài, chịu bao nhiêu uất ức, cuối cùng cũng đã chờ được ngày hôm nay.
Trên đường đi, Lương Nhan luôn nghe thấy những tiếng hò reo vang dội khắp nơi dành cho mình. Vừa vẫy tay đáp lại, Lương Nhan vừa bước vào doanh trại của Đột Huyết, liền thấy thủ hạ đang tập trung dưới quân kì.
-Điện hạ!
Ủy Diệp reo lên, chạy đến gần. Lương Nhan liền xuống ngựa.
-Mọi người không sao chứ?
-Tuy có người bị thương, nhưng tất cả đều bình an.
Trong trận chiến, việc bỏ mặc thuộc hạ, trở về bên Khánh Nhã khiến Lương Nhan thấy day dứt, nay nghe mọi người bình an, thấy nhẹ nhõm như đã trút được gánh nặng trên vai.
-Vậy chuẩn bị rút quân.
Việc rút quân tốn nhiều thời gian, tất cả đều phải theo kế hoạch để tránh bị hỗn loạn bởi tổng số lượng quân các nước, trực điện quân của Hoàng Đế và cận vệ quân của Thánh Đế không phải là một con số nhỏ. Quân các nước tự rút về bản quốc, những người bị thương sẽ ở lại An Lãnh để điều trị. Khi Lương Nhan và mọi người về đến An Lãnh liền được dẫn đến nơi trị thương của các thương binh. Tất cả các đại phu trong thành đều được tập hợp về đây.
-Chiến tranh thật sự quá dã man.
Nhìn thương binh rên la đau đớn, lòng không khỏi cảm thương. Bất chợt Lương Nhan thấy Duệ Thanh đang đứng trong nhóm các đại phu.
-Duệ Thanh, cậu là đại phu sao?
Nghe có người gọi, Duệ Thanh liền quay lại, thấy Lương Nhan, bật cười rạng rỡ.
-Điện hạ không sao là tốt rồi.
-Ừ, đại khái là vậy...nhưng còn cậu...
-Phụ thân hạ quan là đại phu, từ nhỏ có theo cha học về y dược, nên đến đây giúp mọi người một tay.
-ra vậy.
-Còn bệ hạ?
-Không sao cả, chắc là sắp về đến rồi.
Lương Nhan vừa cười, vừa trả lời.
-Đúng là một tin đáng mừng.
Duệ Thanh cười đáp lại rồi quay lại công việc đang dang dở.
Trở về túc xá, Lương Nhan cùng với thuộc hạ cởi bỏ khiên giáp, rửa sạch mồ hôi chiến chinh. Đó là những giây phút bình yên sau trận chiến. Mọi người lại tụ hợp với nhau, cùng nhau kể chiến công, rồi trêu đùa, chọc ghẹo. Tiếng cười hòa lẫn tiếng tí tách của những đốm lửa, vang khắp sân. Tất cả đều rất cao hứng. Nhưng Lương Nhan chợt thấy lòng mình trống trải, đơn độc đến lạ.
Khánh Nhã không có ở đây.
Liên minh đã được thành lập. Chẳng mấy chốc, Lương Nhan phải quay lại cố quốc. Lòng ngực nhói đau. Chia biệt lần này, cả đời cũng không thể tái ngộ.
Nghĩ vậy, Lương Nhan lại thấy giận chính mình, lẽ ra giờ này phải ở bên Khánh Nhã. Đã không còn nhiều thời gian, mỗi khắc bên nhau thật sự rất trân quý.
Thấy Lương Nhan đột ngột đứng lên, Ủy Diệp liền hỏi:
-Điện hạ sao vậy?
-Ta muốn đi dạo một lát, mọi người cứ vuii chơi.
Nói xong, Lương Nhan liền rời khỏi túc xá.
Đêm nay, cả An Lãnh tràn ngập không khí tưng bừng. Mọi người ngồi bên những đám lửa, cùng ăn uống, trò chuyện vui vẻ. Thấy Lương Nhan, tất cả đều cúi đầu chào kính trọng.
"Có vẻ như hôm nay ta đã trở thành anh hùng"
Lương Nhan khẽ mỉm cười, lắc đầu. Để không bị gọi lại, cậu chọn đường nhỏ, tối.
"Có lẽ Khánh Nhã đã hồi phủ."
Vừa nghĩ, Lương Nhan vừa bước chân vào nội phủ, lập tức những tiếng gọi vang lên khắp nơi. Thoáng chốc, cậu đã bị bao vây bởi thị quan, cung nữ....Lương Nhan mở to mắt nhìn mọi người một cách khó hiểu, có vẻ như họ đang tìm mình. Tiếp sau đó, rất nhiều cận vệ binh cũng kéo tới, thấy Lương Nhan, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Tất cả đều ướt đẫm mồ hôi. Lương Nhan bắt đầu thấy lo lắng.
-Có chuyện gì?
Cận vệ trường liền bước tới.
-Không thấy điện hạ, bệ hạ ra lệnh cho tất cả mọi người phải đi tìm. Chúng thần đã chạy khắp nơi.
-Tất cả?
Nghe Lương Nhan hỏi, cận vệ trưởng gật đầu.
-Tất cả những người đang làm việc trong vương phủ, cận vệ binh, thị quan, thị thần, cung nữ...không sót một ai.
-Lại nữa, ta đã nói là đến chỗ thuộc hạ rồi mà.
-Cuối cùng điện hạ đã về là có thể an tâm rồi, xin mời theo lối này.
Cận vệ trưởng liền dẫn Lương Nhan đi về hướng tẩm thất của Khánh Nhã.
Khánh Nhã bước đến gần Lương Nhan, mắt hai người không rời nhau. Dưới chân Lương Nhan, Khiết Đan Vương đang ngồi bệt dưới đất, thở hổn hển.
Lương Nhan đưa cán roi da cho Khánh Nhã.
-Như giao hẹn, ta đã bắt sống vua Khiết Đan.
Khánh Nhã không cầm lấy cán roi mà nhìn với ánh mắt tò mò, thú vị.
-làm sao mở ra?
Lương Nhan mỉm cười, quay nhẹ cỏ tay, lập tức roi da đang quấn chặt quanh cổ Khiết Đan Vương rời ra.
-Đúng là tuyệt kĩ.
Khánh Nhã nói xong liền đưa tay về phía vua Khiết đan.
-Đứng dậy. Hoa Vương triều luôn đối xử tử tế với tù binh.
Vua Khiết Đan nghiến răng, căm thù nhìn quanh, rồi gạt tay Khánh Nhã ra, tự mình đứng dậy.
Khánh Nhã gọi người áp giải tù binh lên binh sa, rồi dặn dò phải canh chừng cẩn thận. Khi binh sĩ áp giải binh sa đi, Khánh Nhã quay lại, dang rộng hai tay, ôm chặc Lương Nhan.
-Trẫm xin khanh, sau này đừng làm mấy chuyện nguy hiểm nữa, thọ mệnh vủa trẫm sẽ bị rút ngắn.
-Nếu hành động của ta khiến ngài tổn thọ thì hành động của ngài sẽ khiến mọi người tổn thọ đó. Nhưng mọi việc đã kết thúc, vậy là ổn.
Lương Nhan thu mình trong lòng Khánh Nhã, cảm giác hơi ấm quen thuộc rồi lai đẩy ra.
-Vẫn còn chuyện phải làm, ngài đi mau.
Vừa nói, Lương Nhan vừa chỉ ra phía cửa lều, nới các tướng soái đang đứng chờ lệnh. Khánh Nhã nhìn bọn họ, thở dài, buông Lương Nhan ra, rồi bắt đầu hạ lệnh. Nhưng khi vừa thấy Lương Nhan leo lên ngựa, liền cất tiếng.
-Khanh đi đâu?
Việc trong cảnh binh đao mã loạn nhưng Khánh Nhã vẫn rất để tâm đến bản thân khiến Lương Nhan cảm thấy rất ấm áp.
-Ta cũng muốn đi xem thuộc hạ thế nào.
Nói rồi, Lương Nhan liền thúc ngực phóng đi, nhìn cảnh quân Khiết Đan thảm bại, rũ rượi rút binh, lòng không nén được vui mừng. Trước đây, nhìn cảnh cố hương bị Khiết đan xâm chiếm, bách tính sống lầm than, Lương Nhan không khỏi đau lòng. Khiết Đan dã tâm sâu nặng, vì bạch cương thạch nên gây chiến với Hoa Vương Triều, vì mở rộng bờ cõi mà quyết tâm xâm lấn Đột Huyết. Trong tình thế đó, Đột Huyết đã quyết định phải liên minh với Hoa Vương Triều. Lương Nhan, trãi qua một cuộ hành trình dài, chịu bao nhiêu uất ức, cuối cùng cũng đã chờ được ngày hôm nay.
Trên đường đi, Lương Nhan luôn nghe thấy những tiếng hò reo vang dội khắp nơi dành cho mình. Vừa vẫy tay đáp lại, Lương Nhan vừa bước vào doanh trại của Đột Huyết, liền thấy thủ hạ đang tập trung dưới quân kì.
-Điện hạ!
Ủy Diệp reo lên, chạy đến gần. Lương Nhan liền xuống ngựa.
-Mọi người không sao chứ?
-Tuy có người bị thương, nhưng tất cả đều bình an.
Trong trận chiến, việc bỏ mặc thuộc hạ, trở về bên Khánh Nhã khiến Lương Nhan thấy day dứt, nay nghe mọi người bình an, thấy nhẹ nhõm như đã trút được gánh nặng trên vai.
-Vậy chuẩn bị rút quân.
Việc rút quân tốn nhiều thời gian, tất cả đều phải theo kế hoạch để tránh bị hỗn loạn bởi tổng số lượng quân các nước, trực điện quân của Hoàng Đế và cận vệ quân của Thánh Đế không phải là một con số nhỏ. Quân các nước tự rút về bản quốc, những người bị thương sẽ ở lại An Lãnh để điều trị. Khi Lương Nhan và mọi người về đến An Lãnh liền được dẫn đến nơi trị thương của các thương binh. Tất cả các đại phu trong thành đều được tập hợp về đây.
-Chiến tranh thật sự quá dã man.
Nhìn thương binh rên la đau đớn, lòng không khỏi cảm thương. Bất chợt Lương Nhan thấy Duệ Thanh đang đứng trong nhóm các đại phu.
-Duệ Thanh, cậu là đại phu sao?
Nghe có người gọi, Duệ Thanh liền quay lại, thấy Lương Nhan, bật cười rạng rỡ.
-Điện hạ không sao là tốt rồi.
-Ừ, đại khái là vậy...nhưng còn cậu...
-Phụ thân hạ quan là đại phu, từ nhỏ có theo cha học về y dược, nên đến đây giúp mọi người một tay.
-ra vậy.
-Còn bệ hạ?
-Không sao cả, chắc là sắp về đến rồi.
Lương Nhan vừa cười, vừa trả lời.
-Đúng là một tin đáng mừng.
Duệ Thanh cười đáp lại rồi quay lại công việc đang dang dở.
Trở về túc xá, Lương Nhan cùng với thuộc hạ cởi bỏ khiên giáp, rửa sạch mồ hôi chiến chinh. Đó là những giây phút bình yên sau trận chiến. Mọi người lại tụ hợp với nhau, cùng nhau kể chiến công, rồi trêu đùa, chọc ghẹo. Tiếng cười hòa lẫn tiếng tí tách của những đốm lửa, vang khắp sân. Tất cả đều rất cao hứng. Nhưng Lương Nhan chợt thấy lòng mình trống trải, đơn độc đến lạ.
Khánh Nhã không có ở đây.
Liên minh đã được thành lập. Chẳng mấy chốc, Lương Nhan phải quay lại cố quốc. Lòng ngực nhói đau. Chia biệt lần này, cả đời cũng không thể tái ngộ.
Nghĩ vậy, Lương Nhan lại thấy giận chính mình, lẽ ra giờ này phải ở bên Khánh Nhã. Đã không còn nhiều thời gian, mỗi khắc bên nhau thật sự rất trân quý.
Thấy Lương Nhan đột ngột đứng lên, Ủy Diệp liền hỏi:
-Điện hạ sao vậy?
-Ta muốn đi dạo một lát, mọi người cứ vuii chơi.
Nói xong, Lương Nhan liền rời khỏi túc xá.
Đêm nay, cả An Lãnh tràn ngập không khí tưng bừng. Mọi người ngồi bên những đám lửa, cùng ăn uống, trò chuyện vui vẻ. Thấy Lương Nhan, tất cả đều cúi đầu chào kính trọng.
"Có vẻ như hôm nay ta đã trở thành anh hùng"
Lương Nhan khẽ mỉm cười, lắc đầu. Để không bị gọi lại, cậu chọn đường nhỏ, tối.
"Có lẽ Khánh Nhã đã hồi phủ."
Vừa nghĩ, Lương Nhan vừa bước chân vào nội phủ, lập tức những tiếng gọi vang lên khắp nơi. Thoáng chốc, cậu đã bị bao vây bởi thị quan, cung nữ....Lương Nhan mở to mắt nhìn mọi người một cách khó hiểu, có vẻ như họ đang tìm mình. Tiếp sau đó, rất nhiều cận vệ binh cũng kéo tới, thấy Lương Nhan, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Tất cả đều ướt đẫm mồ hôi. Lương Nhan bắt đầu thấy lo lắng.
-Có chuyện gì?
Cận vệ trường liền bước tới.
-Không thấy điện hạ, bệ hạ ra lệnh cho tất cả mọi người phải đi tìm. Chúng thần đã chạy khắp nơi.
-Tất cả?
Nghe Lương Nhan hỏi, cận vệ trưởng gật đầu.
-Tất cả những người đang làm việc trong vương phủ, cận vệ binh, thị quan, thị thần, cung nữ...không sót một ai.
-Lại nữa, ta đã nói là đến chỗ thuộc hạ rồi mà.
-Cuối cùng điện hạ đã về là có thể an tâm rồi, xin mời theo lối này.
Cận vệ trưởng liền dẫn Lương Nhan đi về hướng tẩm thất của Khánh Nhã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook