Giang Hồ Bá Giả, Hồ Thiên Linh Kì
Chương 2: Tương ngộ

An Lãnh là đô thành gần tiền tuyến nhất. Thời gian trước, Hoàng Đế đã cho xây dựng ở đây một quân trại không kém gì các phủ quan ở kinh thành. Đúng như tên gọi, nơi đây là chỗ nghỉ dưỡng cho các binh sĩ về cả thể lực lẫn tinh thần, đặc biệt là những người bị thương, bệnh tật. Sau khi hồi phục, họ sẽ trở lại tiền tuyến. Hoàng Đế hi vọng, nhờ vậy mà sĩ khí sẽ dâng cao, cũng như kéo gần khoảng cách giữ quân và dân. Trước đây, nơi đây chỉ là một doanh trại lạnh lẽo, nghiêm ngặc nhưng sau những cải cách đó đã trở thành một nơi nhộn nhịp, hoa lệ.

Hai bên đường có rất nhiều hàng quán nhỏ. Khánh Nhã, vừa đi vừa nhìn mọi thứ một cách rất thích thú, thỉnh thoảng lại ghé vào một quán nhỏ có bày những món hàng kì lạ, hay hỏi chuyện chủ quán. Nhờ vậy, cận vệ binh đã theo kịp phía sau. Nhờ cách nói chuyện rất phóng khoáng nên không ai nghĩ người đang đứng trước mặt mình là Thánh Đế, mà chỉ là một quý tộc từ phương xa mới đến.

Khánh Nhã vừa quan sát gương mặt đầy lo lắng, cảnh giác của Duệ Thanh, vừa nghe ngóng khắp nơi, những câu chuyện của các binh sĩ, cũng như lời bàn tán của bá tánh ở chợ. Đang dạo bước qua lại, đột nhiên Khánh Nhã đứng sựng lại.

Phía trước là một lôi đài nhỏ, đứng trên lôi đài là một người đàn ông cao gần 7 bộ, mặc trang phục bó sát người để lộ rõ những cơ bắp rắn chắc của người luyện võ,, đang lớn tiếng kêu gọi mọi người đến. Khánh nhã nhìn người đàn ông một cách thú vị, buột miệng:

-Có vẻ rất cường tráng.

Người đàn ông vừa dứt lời liền lấy ra một cây mộc bổng dài, múa mấy đường bổng rất đẹp mắt. khánh Nhã vẫn thường dùng trường thương, do với bổng không có nhiều khác biệt, nên nhìn từng đường côn của người đàn ông, không khỏi thán phục. Bài bổng của người mãi nghệ vừa đẹp, vừa nhẹ nhưng cũng bộc lộ rõ sức mạnh bên trong, đúng là "nhất kị đương thiên".

Trong lúc mải mê xem, Khánh Nhã cảm giác có một ai đó đến gần mình, nhìn kĩ lại là một đứa trẻ khoảng 12, 13 tuổi. Đứa bé len đến gần, vừa giơ tay lên thì từ đâu một hòn đá chọi trúng tay. Khánh Nhã vội lách người qua một bên rồi nhanh chóng chụp lấy tay cậu bé.

-Á...

Cậu bé kêu lên một tiếng, buông rơi vật trong tay ra, cắm đầu bỏ chạy. Một cận vệ quân vội chạy đến chỗ Khánh Nhã. Ngay sau đó, anh đã bị theo sau là Duệ Thanh và một nhóm cận vệ bao vây xung quanh. Duệ Thanh rất hối hận vì không phát hiện ý đồ của cậu bé, để cậu tiến sát Thánh Đế như vậy.

Bỏ mặc cậu bé, Khánh Nhã nhìn về phía lôi đài, nơi hòn đá đã bay ra. Đập vào mắt anh. là một mỹ nhân đài các, đứng bên cạnh người võ sĩ múa côn khi nãy, thoạt nhìn cũng đủ biết là người dị tộc. Thiếu nữ còn rất trẻ với mái tóc vàng mượt mà, một phần được bới cao, vắt một cây trâm ngọc, một phần tuôn dài ngang thắt lưng. Đôi mắt xanh, môi đỏ thắm cùng với làn da trắng càng tăng thêm vẻ mỹ lệ hiếm thấy.

Vị tiểu thư nhìn Khánh Nhã, khẽ cúi đầu chào, đi về phía mọi người.

-Nếu được, xin mời các vị về tiện xá, ở nơi có tường bao bộc dù sao cũng dễ cảnh giác hơn.

Đôi môi đỏ thắm khẽ nhấp, thấp thoáng nụ cười. Nhưng giọng nói lại trầm hơn những cô gái khác.

-Có lẽ vậy, nếu tiểu thư không phiền.

Nghe Khánh Nhã nói, Duệ Thanh không phản đối. Đúng như vị tiểu thư xinh đẹp đã nói, ở trong nhà dù sao cũng an toàn hơn bên ngoài. Mọi người liền nối gót theo cô gái dị tộc, vòng ra phía sau lôi đài. Giữa đường, Duệ Thanh cúi xuống, định nhặt vật cậu bé ban nãy đánh rơi thì cô gái đã vội lên tiếng ngăn cản.

-Cẩn thận, trong đó có thể có độc, không nên trực tiếp chạm vào.

Nghe vậy, Duệ Thanh vội rụt tay lại, lấy một chiếc khăn bọc lấy kim châm rồi đưa lên xem xét cẩm thận. Tuy nói là kim châm nhưng chỉ dài khoảng 5 thốn. Duệ Thanh bọc kim châm lại cẩn thận rồi cất vào thắt lưng.

Vị tiểu thư lạ dẫn mọi người băng ngang qua một sân rộng, về phía một dãy nhà có nhiều gian phòng nhỏ, có vẻ như dùng để thay đồ và nghỉ giải lao. Cô gái dẫn mọi người vào một gian phong ngăn nấp. Chính diện có một chiếc gương lớn, có một chiếc bàn dài, một trường kỉ và mấy chiếc ghế nhỏ. Không gian thoang thoảng hương hoa.

-Nhà không có gì cả, nhưng xin cứ tự nhiên.

Khánh Nhã ngồi xuống trường kỉ, Duệ Thanh đứng phía sau. Mấy cận vệ binh đều đứng xung quanh, cảnh giác nhìn khắp nơi. Vừa lúc đó, cận vệ đã đuổi theo cậu bé bước vào, vẻ mặt chán nản, báo cáo cậu bé đã chạy mất.

Vị tiểu thư ra hiệu với người võ sĩ. Ông ta liền gật đầu rồi bước ra ngoài. Có vẻ như cô gái là chủ nhân còn nam nhân này chỉ là tùy tùng. Trong thoáng chốc, nam nhân đã quay lại tay cầm một chiếc mâm có đặt mấy chiếc cốc sứ đựng chất lỏng màu tím nhạt, mang hương trái cây.

-Xin mời, đây là rượu nho.

Nghe lời cô gái, Khánh Nhã đưa tay đỡ chiếc cốc. Thấy vậy Duệ Thanh hốt hoảng, đưa tay ngăn lại.

-Bên trong không biết có gì...

-Bên trong có gì à. Trong đây có gì?

Khánh Nhã quay sang hỏi tiểu thư, giọng có chút đùa cợt. Cô gái bật cười.

-Không có độc đâu. Giết người không quen sẽ được gì chứ. Nhưng nếu đã lo lắng đến vậy thì...

Cô gái vừa nói, vừa giơ tay, đỡ chiếc cốc trong tay Khánh Nhã. Giọng nói trầm tĩnh, có phần uy nghiêm, thấp thoáng uy thái của người trên. Tiểu thư uống cạn chất lỏn trong ly, rồi lấy một chiếc khăn thêu rất tinh xảo ra, lau mấy giọt rượu trên môi.

-Xin mời.

Trước khi duệ Thanh kịp ngăn cản, Khánh Nhã đã uống cạn ly rượu. Duệ Thanh nhíu mày, dò xét nét mặt của vị Thánh Đế phóng túng này.

-Vừa ngọt lại vừa chua, là một vị rất lạ.

Vừa uống xong, Khánh Nhã liền nói ngay cảm tưởng. Cô gái mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên như đóa hoa đang hé nở. Đúng là mỹ nhân tươi cười, cả không gian cũng bừng sáng rực rỡ.

-Ở quê hương của tiện nữ, mọi người, kể cả trẻ con, đều uống loại rượu này thay cho nước.

Khánh Nhã với tay lấy bình rượu rót vào ly, vừa hỏi cô gái đến từ đâu.

-Một nơi rất xa, một đát nước nhỏ nằm ở sa mạc.

Cô gái bắt đầu kể về đất nước nhỏ bé của mình, về những đô thành mà cô đã biểu diễn trên sa mạc. cách nói chuyện của cô gái khiến Khánh Nhã cảm thấy rất dễ chịu. Giọng điệu không quá cao, phải nói là hơi trầm. Qua từng lời của cô gái, Khánh Nhã như thấy cảnh vật hiện ra trước mắt. Có lẽ nhờ cuộc sống lang bạc, cô gái, thoạt nhìn rất yếu đuối, đã học được những kiến thức, những kinh nghiệm mà ngay cả các vị đại thần, học sĩ trong triều cũng chưa chắc biết được, và cả cách kể chuyện rất sinh động. Khánh Nhã thầm nghĩ:

"Nếu hỏi về tình tình Hoa Vương Triều và Khiết Đan, cô ta sẽ trả lời thế nào nhỉ?"

Nhưng nghĩ tới binh sĩ đang chiến đấu sống chết, Khánh Nhã đã không nói gì.

-Cô còn định cho chúng tôi xem gì?

-Xin đợi một chút. Nhưng ngài có thật sự muốn xem không?

-Tất nhiên muốn xem, rất có hứng thú.

Ngay lúc đo, Khánh Nhã có cảm giá như tay áo bị kéo nhẹ. Anh nhìn về phía Duệ Thanh. Nhìn ánh mắt, Khánh Nha biết, cậu ta rất muốn về để điều tra kim châm.

-Nhưng không thể ở đây quá lâu. Đúng rồi, ta có ý này. Vị tiểu thư này có thể múa hát ở hoàng phủ. Như vậy bệ hạ cũng không thấy buồn chán. Ta cũng có thể cùng tham dự. Nhưng với điều kiện tiểu thư không thấy phiền...

Lúc đó, Khánh Nhã mới sực nhớ chưa biết tên cô gái.

-Ta là Khánh, còn quý danh của cô nương là...

Cô gái ngước lên nhìn thẳng vào Khánh Nhã rồi mỉm cười.

-Là Hương Liêu Á

-Một cái tên rất đẹp. Cô nương sẽ tới chứ?

-Nếu ngài không chê tiện nữ vụng về, xin vào phủ giúp vui cho các vị quan nhân.

Khánh Nhã làm như không thấy vẻ mặt sửng sốt của Duệ THanh, vỗ tay thích thú. Duệ Thanh không ngờ mọi việc lại diễn biến như vậy. Nhưng mọi việc đã được quyết đinh, cậu đành phải căn răng đứng nhìn một nghệ nữ không rõ lai lịch vào vương phủ. Còn về phần Khánh Nhã, nhìn Duệ Thanh như vậy, cảm giác như mình là người thắng cuộc, lòng vô cùng hân hoan.

-Ta sẽ nói với thủ vệ.

-Xin lãnh ý.

Cô gái và võ sĩ cúi đầu tiễn Khánh Nhã và mọi người.

-Hương Liêu Á, đúng là một cái tên rất hay.

Khánh Nhã vừa đi vừa nói một cách rất thỏa mãn, lại quay sang trêu Duệ Thanh.

-Đừng suy nghĩ nhiều quá. Nghĩ nhiều sẽ bị hói đầu đó.

Khánh Nhã và tùy tùng vừa khuất dạng, cả 2 vội quay vào trong. Bên trong, mọi người đang chuẩn bị, qua lại rất bận rộn. Hương Liêu Á liền gọi một đứa trẻ trong đó đến gần. Tuy quần áo thay đổi nhưng chính là cậu bé đã cố tiếp cận Khánh Nhã khi nãy.

-Giỏi lắm Ủy Diệp.

-Có thể giúp cho chủ nhân là vinh dự của kẻ tôi thần.

-Cẩn thận, đừng để bọn họ thấy mặt.

Cô gái liền cho cậu bé lui xuống. Nam nhân đứng phía sau cô gái vừa cười vừa nói:

-Thật may mắn.

-Đang không biết làm sao để tiếp xúc với cao quan của vương triều thì bọn họ đã tự đến tìm. Có thể gọi du nghệ nhân vào phủ thì phải có địa vị rất cao.

-Là do Lương Nhan điện hạ được thần linh phù hộ.

Nam nhân vừa nói, vừa quỳ xuống trước mặt cô gái.

-Nhưng hắn ta hình như không phải là quan văn.

-Nghe đồn Thánh Đế rất thích võ thuật, nên xung quanh chắc có nhiều võ quan.

-Có lẽ vậy. Truyền lệnh xuống dưới phải nhanh chóng dọn dẹp tất cả, chuẩn bị nhập phủ. Trễ ngày nào, phụ vương sẽ lao tâm thêm ngày đó.

-Lãnh ý.

La Khẩn liền lui ra. Ngay sau đó, Lương Nhan nghe tiếng hò reo vang dội. Đó là những tiếng hò reo phát ra từ tấm lòng tưởng nhớ cố hương tha thiết.

-Mọi việc chỉ mới bắt đầu.

Lương Nhan lẩm bẩm, rồi với tay lấy bầu rượu để gần đó uống một hơi. Vừa đặt bình rượu xuống, Lương Nhan liền phất tay áo lên lau mấy giọt rượu còn vương nơi khóe môi. Cử chi vô cùng thô lõ, hoàn toàn trái ngược với dáng thướt tha, kiều diễm khi nãy.

______________________________________________

Chú thích:

-Nhất kị đương thiên: một thành ngữ cổ của Nhật, ý nói là một người có thể chống lại ngàn binh.

-5 thốn: khoảng 15 cm, ở đây có chút mâu thuẫn, kim châm mà 15cm là tương đối dài như theo diễn tả trong truyện thì chỉ là một kim châm nhỏ, không có tính sát thương cao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương