-Tại sao...?

Lương Nhan vừa thở gấp, vừa lặp lại câu hỏi khi nãy, do la hét liên tục, giọng nói vốn khàn khàn càng trở nên trầm thấp, tựa hồ còn nghẹn lại.

-Tại vì khanh đã yêu ái đồng của ta.

Khánh Nhã, có lẽ do thấy bản thân mình khi nãy đã quá mạnh tay, lòng thấy chút ân hận, nên cuối cùng đã trả lời. Từng chữ, từng chữ thoát ra chậm rãi, nhưng âm lượng lại ngày một nhỏ dần.

-Ta yêu...ái đồng?

Sững sờ. Lương Nhan lắc đầu thật mạnh.

-Không có...không hề có chuyện đó.

-Trong lúc đi trinh thám, chẳng phải hai người đã nói chuyện rất ăn ý với nhau? Khi nãy, khanh còn gọi tên của Duệ Thanh. Khanh muốn đi đến chỗ Duệ Thanh nên không chịu ở đây chứ gì?

Lương Nhan sững người nghe từng lời, từng lời Khánh Nhã thốt ra, toàn những điều mà ngay cả nghĩ cậu cũng chưa từng thử.

-Không phải! Ta chưa bao giờ có tình cảm như vậy với Duệ Thanh - Lương Nhan lắc đầu, cố phủ định những điều vừa nghe thấy.

-Không phải khanh đã nói với Duệ Thanh là sẽ bảo vệ ta sao? Nói vậy là để cậu ta yên lòng đúng không?

-...cái đó...

Lương Nhan không biết nên giải thích thế nào cho phải. Đúng là vì muốn Duệ Thanh an tâm nên đã nói vậy. Nhưng người mà dù cậu có phải hi sinh bản thân cũng phải bảo vệ đến cùng chính là Khánh Nhã.

-Ta đã nói là sẽ bảo vệ NGÀI.

Dù giọng nói đã bị khàn nhưng cậu vẫn cố gằn từng tiếng một, cố tình nhấn mạnh chữ cuối cùng.

Vừa nói, Lương Nhan vừa ngước mắt nhìn Khánh Nhã. Vẻ kiên quyết lộ rõ trong ánh mắt, kì thật không có chút dối gian. Khánh Nhã trong thoáng chốc giật mình, dường như bản thân chợt nhận ra có lẽ đã hiểu lầm. Nhìn xuống Lương Nhan, vẻ mặt lộ rõ vẻ ăn năn, như muốn nói "ta, đã sai rồi".

Khánh Nhã nhanh chóng ngồi dậy, hướng bàn tay Lương Nhan, vội vàng cởi trói. Thấy cổ tay đối phương in hằn một lằn đỏ, lòng có chút xót xa, Khánh Nhã nhẹ nhàng nắm lấy rồi khẽ đặt lên đó một nụ hôn. Bị trói lâu khiến cho hai tay hiện giờ đã hoàn toàn tê dại, hai vai cũng vì thế mà mỏi nhừ, Lương Nhan dù rất muốn nhưng cũng chẳng thể nào rút tay lại được. Không thể cử động như ý muốn, bản thân cảm thấy khó chịu vô cùng.

-Xin lỗi, là vì ta đã ghen. Ta yêu khanh nhưng lại nghĩ rằng khanh thích ái đồng, nên bản thân đã không thể kiềm chế được.

Khánh Nhã vừa nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay Lương Nhan, vừa nhẹ giọng giải thích.

-Hả...?

Lương Nhan nhất thời bấn loạn.

Ghen? Yêu? Duệ Thanh là ái đồng. Nếu là vì ta có tình cảm với cậu ấy nên bị nổi giận thì còn có thể hiểu, nhưng Khánh Nhã, vì yêu nên ghen thì Lương Nhan ta không thể hiểu, cũng không thể nào tin được.

Thấy Lương Nhan đột nhiên im lặng, Khánh Nhã còn tưởng người ta đang oán trách mình nên vội ôm cái cơ thể đang rất yếu ớt đó vào lòng.

-Trẫm sẽ xin lỗi cho đến lúc khanh không còn giận nữa. Xin lỗi! Lương Nhan, trẫm xin lỗi, nhưng đời này kiếp này khanh tuyệt đối không được rời khỏi trẫm.

-Haha...

Lương Nhan đột nhiên bật cười. Tiếng cười hoàn toàn vô cảm, lại không mang chút sức lực nào.

Thân thể bị dày vò, rồi sau đó lại nghe nguyên nhân là do ghen tuông, dĩ nhiên không thể nào dễ dàng bỏ qua như thế. Người đã nói Duệ Thanh là ái đồng nên nếu chỉ để thỏa mãn dục vọng thì chỉ cần nô lệ là đủ chính là Khánh Nhã, ức hiếp kẻ yếu như thế mà gọi là yêu sao?

Lương Nhan thân là Thái tử Đột Huyết, địa vị tôn quý, tính kình cao ngạo lạnh lùng. Nhưng vì quê hương, để có thể liên minh với Hoa Vương Triều, đã chấp nhận nhún nhường. Dĩ nhiên, lúc đó cũng là vì biết bản thân đã dùng hạ sách, bắt Duệ Thanh làm con tin, nên mới cam tâm làm món đồ chơi trong tay Khánh Nhã. Mặc dù thời gian gần đây, quan hệ đã có nhiều biến chuyển, nhưng làm sao đến mức phải "ghen". Có lẽ chỉ vì tâm trạng Người không tốt, đang bực bội mà thôi.

-Duệ Thanh không phải ái đồng sao?

Cuối cùng, Lương Nhan cũng lên tiếng. Khánh Nhã nhìn chăm chăm vào mắt cậu để dò chân ý, rồi mới ngập ngừng trả lời.

-Không phải! Ta chưa bao giờ có ý nghĩ muốn ôm cậu ta trong tay cả, cũng chưa một lần triệu gọi đến long sàn. Vả lại, nếu làm vậy, cậu ta sẽ quỳ trên giường cả đêm mà giảng về luân thường đạo lý, về đạo vua tôi quân thần mất... khanh xem, chỉ nghĩ thôi là đã muốn bỏ chạy rồi.

Nhìn người thoáng chốc Khánh Nhã run lên, Lương Nhan thấy vô cũng ngộ nghĩnh, rất đáng yêu. Nhưng ngẫm lại lời vừa nghe, cùng là nam nhân, nhưng Duệ Thanh được quý trọng như vậy, còn bản thân bị đối xử chẳng khác gì một phi tần bình thường, trong lòng quả thật vô cùng bất mãn.

Ban đầu, vì nghĩ đến cố hương nên Lương Nhan đã dặn lòng phải nhẫn nhục, cố gắng chịu đựng dày vò. Dù gặp phải bất cứ chuyện gì, nhưng nếu chỉ hi sinh một thân này mà có thể thành lập liên minh, thì vẫn có thể ngẩng cao đầu mà sống. Dù bị đối xử như món đồ chơi nhưng không vì vậy mà để mất đi vẻ tôn nghiêm của một nam tử hán.

Nhưng nếu như chỉ vì ghen tuông mà bản thân phải chịu dày vò như vậy, dù chỉ là giỡn chơi chăng nữa cũng không thể chấp nhận được.

Có lẽ đoán được suy nghĩ của Lương Nhan, Khánh Nhã đột nhiên đặt tay lên ngực cậu.

-Khi nãy chỉ có mình ta, bây giờ tới phiên khanh.

-Không cần...dừng...

Lương Nhan vẫn chưa lấy lại sức nên dù cố sức đẩy mạnh thế nào thì nhìn cũng không ra là đang chống cự. Thân người vẫn nằm trọn trong tay Khánh Nhã.

-Không sao, trẫm sẽ làm cho khanh vừa ý.

Có lẽ Khánh Nhã không biết rằng vấn đề không nằm ở đó. Cũng có thể anh biết, chỉ là không muốn thừa nhận, vì sợ rằng sẽ đánh mất Lương Nhan.

Dư vị của những vuốt ve khi nãy vẫn còn đọng lại trên cơ thể, nên khi ngón tay Khánh Nhã vừa chạm vào hai đầu ngực, chúng liền cương cứng cả lên. Nhưng cảm giác đó quả vô cùng dễ chịu, không đau đớn. Lương Nhan, dù nhắm mắt không nhìn, nhưng vẫn cảm nhận rõ từng cử động của ngón tay Khánh Nhã, kể cả khi móng tay nhẹ nhàng ấn xuống.

-Ư...

Toàn thân như có một luồng điện chạy qua, đau nhưng rất dễ chịu. Cảm giác rõ hàm răng Khánh Nhã cạ trên da, vừa nóng lại vừa cứng.

-Không được đụng...

Lương Nhan không muốn bị Khánh Nhã ôm trong lòng nữa, to tiếng cự tuyệt, nhưng bản thân vị quân vương lại hoàn toàn không đếm xỉa gì đến câu khước từ đó cả.

Những vuốt ve, mơn trớn nơi bàn tay Khánh Nhã, rất nhanh, đã thổi bùng lên ngọn lửa trong người Lương Nhan. Dù lý trí thì vẫn kêu gào phản kháng nhưng cơ thể cậu đã bắt đầu phản ứng lại. Lạc cảm khiến cho cả thân người bỗng chốc ửng hồng.

-Không...buông ta...ra...

Lương Nhan dù vừa lắc đầu vừa cố gằn giọng chống cự nhưng vẫn không kết quả.Có lẽ khi vào tai Khánh Nhã, những chữ đó đã biến thành "thêm nữa". Bởi giọng nói, pha lẫn tiếng thở gấp, đã hơi run, mang chút ngọt ngào, đầu xuân ý.

Bàn tay Khánh Nhã nhẹ nhàng lướt xuống phía dưới, vuốt ve xoa nắn phần hạ thể của Lương Nhan. Đôi môi cũng bắt đầu di chuyển theo hướng bàn tay, mỗi chỗ đi qua đề để lại những dấu đỏ, tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng. Rồi đột nhiên, Lương Nhan thấy mình như đang rơi vào một hố sâu, nóng bức vô cùng, nhiệt lượng dâng đầy trong thân thể.

-A...

Lương Nhan vội chống hai tay, co người lại, hai chân đạp về phía trước, nhưng do hạ thân đã bị ép chặt, vô phương đứng dậy. Chiếc lưỡi Khánh Nhã quỷ quyệt, chuyển động không theo quy tắc, khiến Lương Nhan thấy cả người như đang ngâm trong dung nham, nóng bức, ngột ngạt. Tất cả sức lực, vũ kĩ tựa hồ cũng bị tan chảy trong hơi nóng đó. Miệng không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ, tựa như lời gọi mời quyến rũ, thập phần mê hoặc.

Thứ lạc cảm này cuối cùng sẽ kéo dài đến khi nào, bản thân Lương Nhan tựa hồ đã dần mất đi ý thức.

Hai hàm răng cử động rất nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương vật báu mà mình đang chạm tới. Tất cả nhiệt trong cơ thể đã đi đến tận cùng đỉnh điểm, gào thét được tự do, nhưng Khánh Nhã vẫn không kiên quyết không buông.

-Bỏ...ra...bỏ...

Lương Nhan đặt tay lên đầu Khánh Nhã, cố sức đẩy ra nhưng không tài nào làm được. Ngược lại còn làm cho Khánh Nhã chuyển động mạnh hơn.

-Áaaaa...

Dòng dung nham trong người Lương Nhan tuôn ra ào ạt. Khi lý trí bắt đầu hoạt động một cách bình thường, Lương Nhan biết Khánh Nhã đã chặn lại tất cả.

-Không...không thể nào - Lương Nhan nhìn Khánh Nhã đưa lưỡi liếm thứ dịch trắng còn vương lại trên môi, mặt tái xanh.

-Không ngon chút nào, nhưng vì đó là của khanh.

Trong lúc Lương Nhan còn đang á khẩu, Khánh Nhã đã nhấc một chân của cậu lên.

-Lần này cả hai chúng ta cùng đi.

Vừa nói, Khánh Nhã mạnh bạo tiến thẳng vào trong.

-Không, ta không muốn...

Hét lên, Lương Nhan lấy tay, dùng hết sức đẩy mạnh vào ngực Khánh Nhã.

-Không được cự tuyệt ta.

Ánh mắt Khánh Nhã vừa kiên quyết, lại thoáng chút dữ dội. Nét hung bạo khiến Lương Nhan trong vô thức đã thả lỏng người.

Vì ta yêu khanh...

vì ta ghen...

Nhưng chữ đó cứ xoay vòng trong tâm trí cậu. Mặc dù không thể nào tha thứ cho những gì Khánh Nhã đã làm nhưng tận sâu trong lòng lại nhen nhóm một chút vui mừng. Miệng tuy nói là không thích nhưng cơ thể lại rất sung sướng khi được vuốt ve.

Khánh Nhã nhẹ nhàng gỡ hai bàn tay còn đang bấu chặt trên ngực mình xuống, mỉm cười. Sau khi đã hoàn toàn tiến vào trong mật động, Khánh Nhã dừng lại một chút, quan sát phản ứng của Lương Nhan rồi mới nhẹ nhàng cử động. Chuyển động lần này rất mực dịu dàng, chậm rãi, so với vẻ dữ dội, đọc đoán khi nãy quả thật không chút liên quan. Quả thật giống như đang ôm trong tay vật vô cùng trân quý, là người hắn rất đỗi yêu thương.

Nhưng dù là vậy thì cũng không thể nào coi những gì xảy ra là chưa từng có.

Lương Nhan cố chấp, tự nhủ với lòng như vậy, hàm răng thoáng chốc nghiến chặt lại với nhau.Thế nhưng khoái cảm, không nghe lời, cứ tuôn trào theo từng chuyển động nơi Khánh Nhã.

-A...ta...a...

Lương Nhan vừa rên, vừa hơi nhấc người lên. Khánh Nhã cũng phối hợp theo đó mà điều chỉnh chính mình.

-Ư...

Khi Lương Nhan không thể kiềm chế được nữa, Khánh Nhã cũng kêu lên một tiếng. Và dòng nhiệt đó lan rộng, tiến sâu vào trong cơ thể cậu. Ý thức trở nên mơ hồ, trắng xóa. Lương Nhan ước gì lúc này có thể ngất ngay đi thì tốt quá. Nhưng trời có chiều lòng người bao giờ,khi hơi thở cậu bắt đầu dịu lại, cảnh tượng trước mắt hiện lên thực rõ ràng.

Khánh Nhã nhẹ nhàng ngồi dậy, Lương Nhan, ngay lúc đó, gom tất cả chút sức lực còn sót lại trong người, giơ tay lên, giáng mạnh xuống. Một âm thanh chát chúa vang lên. Khánh Nhã xoa xoa một bên má, nhìn chăm chăm vào người vừa giơ tay đánh mình.

-Đã hết giận chưa?

-Chỉ như vậy mà hết được sao? – Lương Nhan lập tức đáp lại, giọng khàn khàn đầy bất mãn.

-Nếu vậy, cứ đánh cho đến lúc khanh hết giận thì thôi. Từ khi lập quốc đến tận bây giờ, khanh là người đầu tiên dám đánh Thánh Đế đó.-Khánh Nhã tỉnh bơ đáp, lơ luôn hành động vô lễ ban nãy của Lương Nhan.

-Bây giờ tắm cho khanh đã, rồi chúng ta sẽ đi ngủ. - Khánh Nhã vừa nói, vừa nhấc bổng Lương Nhan lên.

-Bỏ ta xuống...

Khánh Nhã làm như không nghe thấy gì, chậm rãi bước về phía thang điện, không gọi đến cung nữ mà tự tay mình tắm rửa, lau mình cho Lương Nhan.

Khi cả hai quay lại, tẩm đài đã được dọn dẹp sạch sẽ. Đặt Lương Nhan xuống đệm, nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương vật báu, liền sau đó Khánh Nhã mới từ từ nằm xuống ngay bên cạnh.

Lương Nhan vừa nhích người ra xa đã bị bàn tay đối phương kéo lại, chưa kịp định thần thần thì đã nằm gọn trong lòng Khánh Nhã, trước mắt là một bờ ngực rộng, săn chắc. Đây là hình thể mà Lương Nhan từ nhỏ đã luôn mong có được. Cậu vẫn thường hay nghĩ, nếu bản thân cũng vạm vỡ, cao to như Khánh Nhã, thì có lẽ quan hệ giữa hai đã theo một hướng khác chứ không như bây giờ.

Dù cố sức đẩy ra hay vùng vẫy, cả người vẫn bị khóa chặt trong vòng tay Khánh Nhã, nên cuối cùng cậu đành an phận, ngoan ngoãn nằm yên.

Khi thấy Lương Nhan đã không còn chống cự nữa, Khánh Nhã mới đưa tay mân mê mái tóc vàng óng mượt, vuốt má, rồi nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên khuôn mặt thanh tú đó, như đang thưởng thức một bông hoa xinh đẹp. Một lát sau, Khánh Nhã bắt đầu thở đều, hai mắtcũng từ từ khép lại.

Lương Nhan nghĩ đây là cơ hội tốt, vừa cử động nhẹ thì hai cánh tay Khánh Nhã đã xiết chặt đến nỗi không thở được. Cậu lại đành an phận nằm im, áp tai vào lòng ngực, nghe từng nhịp thở, và chờ đợi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương