Giang Đông Ôm Trăng Sáng
-
Chương 41: Toàn là đường
Ninh Yên Nhiên bị trói thành Trư Bát Giới cực kỳ tức giận, loạng choạng tay chân, lắc lư muốn cùng anh đánh nhau!
Đương nhiên, bởi vì hình tượng lúc này của cô có chút đặc thù, thoạt nhìn hình ảnh như vậy có chút hài hước.
Giang Đông đè lại chân của cô, cô cũng chỉ có thể đá lung tung, hệt như một con lật đật cỡ lớn!
Ninh Yên Nhiên mím môi, đôi mắt to màu hổ phách thấm đầy ánh nước, nhận rõ thế nào là sự chênh lệch giữa người với người, cô cũng không dám cãi lại, trong lòng tràn đầy nghĩ mà sợ, sự yếu đuối chợt lóe lên trong mắt.
“Em sai rồi.” Cô cắn môi dưới, khiến một vòng dấu răng hiện lên trên đôi môi mềm mại, cam tâm tình nguyện cúi đầu nhận sai.
Đương nhiên, với tư thế hiện tại, cái gọi là cúi đầu tựa như là đà điểu, đem đầu vùi vào trong hai tay hai chân, động tác thập phần vặn vẹo!
“Hừ, biết sai không sửa, to gan lớn mật, chính là đang nói em!” Giang Đông không động đậy, hôm nay anh phát hỏa thứ nhất là bởi vì thực sự tức giận, thứ hai cũng vì muốn cho cô một bài học, làm cho cô biết cái gì gọi là việc không nên làm.
Trời biết, hôm nay trong nháy mắt lúc anh phát hiện cô ngồi trong góc, tim đều muốn ngừng đập!
Nỗi sợ hãi cuộn trào mãnh liệt đến mức nhấn chìm anh, may mà chỉ một hồi sợ bóng sợ gió, nếu như cô thực sự dính vào chất có hại, ước chừng không chỉ là một lần dạy dỗ nho nhỏ như này!
“Xin lỗi, em biết sai rồi.” Cô đề cao giọng nói, lặp lại một lần, “Thực sự!”
“Em không có gì phải xin lỗi tôi cả.” Thanh âm của Giang Đông vừa lạnh vừa cứng, tựa như góc cạnh của bức tượng đá, cứa vào lòng khiến cô đau, “Tôi chỉ xuất phát từ chủ nghĩa tinh thần nhân đạo tiện đường mang em về mà thôi, còn lại những chuyện khác không liên quan đến tôi.”
Nếu cùng anh không quan hệ thì đem dây lưng cởi ra cho em nha đồ khốn!
“Em sai rồi, em thực sự sai rồi, em sẽ không khiến anh lo lắng nữa, em thề!”
Mặc dù lúc này cô đang trong tư thế chổng vó cực kỳ không thành kính!
“Ai lo lắng cho em!” Giang Đông xùy cười một tiếng, lại nhịn không được trừng mắt, lạnh lùng nhìn, “Buổi tối một mình đi đến những chỗ như vậy, đây là chơi đến quên trời đất, chuẩn bị đêm không trở về nhà ngủ phải không? Còn không biết tìm một người tới đón em? Em có biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Bên thành Nam có bao nhiêu án tử em không biết sao?”
Ninh Yên Nhiên vẻ mặt đau khổ, “Vậy cũng không có người có thể tới đón em nha.”
Xin hỏi một con cẩu độc thân như cô có thể tìm ai tới đón?
Tìm cha mẹ? Không không không, thời gian này sao có thể làm phiền cha mẹ già đang chuyên tâm xem phim truyền hình!
Tìm bạn tốt? Mọi người đều là con gái, đối phương đi ra cũng rất nguy hiểm nha!
Tìm bạn trai? Xin lỗi, cô vẫn chưa thể biến anh thành bạn trai chính thức, cũng đã bị anh bạn trai tiêu chuẩn này bắt được.
Vậy phải làm sao mới tốt đây!
Giang Đông nghẹn một chút.
Ninh tiểu thư tâm lý đưa cho anh một cái bậc thang, “Được rồi, em biết, sẽ không có lần tiếp theo, thực sự!”
Giang Đông từ trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn cô một cái, từ chối cho ý kiến, xốc lên hai tay của cô liền xuống xe, mang theo cô hướng về phía thang máy mà đi.
Ninh Yên Nhiên:?
Ninh Yên Nhiên:???
Ninh Yên Nhiên:??????
Không phải, giữa thanh thiên bạch nhật, trời đất rõ ràng, anh liền ngang nhiên như thế đem người bị buộc tứ chi là cô hướng lên trời xách trở lại? Xin hỏi sau này làm thế nào cô có thể đối mặt với gia đình bè bạn?
“Em đã thề rồi, anh mau đem em buông xuống!” Cô nỗ lực lay ngón tay anh, nhưng mà hai bàn tay to như cặp kìm sắt kia bất động như núi, đừng nói là một mình cô, chính là mười người như cô cũng không thể mở được tay anh.
Giang Đông nhìn cũng không nhìn cô, tâm trí thập phần kiên định, không vì tác động bên ngoài mà thay đổi, “Nên khiến cho em nhớ kỹ sự dạy dỗ này!”
Ninh Yên Nhiên ở trong gió lay động, theo góc độ của cô nhìn lại, Giang đội trưởng cao to uy mãnh hệt như một người khổng lồ, mà bản thân cô, bị mang theo chỉ có thể cào cào bản thân mình, quả thực giống như là một con thú nhỏ mặc người xâm lược!
“Em đã nhớ kỹ rồi, đội trưởng Giang, đội trưởng Giang, anh thả em xuống đây đi, người bị tình nghi phạm tội còn được cấp bộ khăn trùm đầu, em làm sao có thể trước mặt bàn dân thiên hạ bị chú cảnh sát mang đi như vậy!”
Giang Đông bước chân hơi ngừng lại, nghĩ nghĩ lời của cô, cảm thấy có lý!
Thế là, anh cầm lên áo khoác vắt ở cánh tay, giơ tay lên, khiến áo khoác trùm lên mặt của cô.
“Được rồi, cũng cho em cái khăn trùm đầu, hài lòng chưa? Có phải cực kỳ công bằng không?”
Ninh Yên Nhiên lắc lắc đầu, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt công bằng.
“Nhưng em cũng không phải phạm nhân, vì sao cần khăn trùm đầu?”
Giang Đông nhếch lông mày, “A, không muốn? Vậy tôi lấy lại.”
“Khoan, khoan, đừng nha!”
“Hơn nữa hình như là nửa tiếng trước em mới thoát khỏi thân phận bị tình nghi phạm tội, tôi nói không sai chứ?”
Ninh Yên Nhiên ủy khuất lung lay lắc lắc giống như là một cây nấm cỡ lớn.
“Không” Cô buồn bã đáp, “Anh nói rất đúng.”
Giang Đông hừ cười một tiếng, buông lỏng dây lưng trên chân cô, chỉ cột một đôi tay, cách dây lưng kéo cô trở về, “Được, hơn nửa đêm, không có người nhìn em, yên tâm đi!”
Câu này vừa nói dứt lời, cửa thang máy vừa mở ra, anh liền nhìn thấy vị hàng xóm tiên sinh xuất quỷ nhập thần xuất hiện trước mặt hai người.
Mỗi lần lên sân khấu đều phải đảm đương vai trò bóng đèn lớn không được hoan nghênh, anh hàng xóm:????
“Tôi, tôi lần này không nhìn thấy cái gì hết!” Anh ta hô một tiếng, tay run run cấp tốc mở cửa về nhà, hoàn toàn quên mất chính mình đang đi dép xuống lầu lấy đồ ăn bên ngoài!
Ninh Yên Nhiên lắc lắc cổ tay, âm thanh mềm nhẹ, “Giang đội trưởng, em về đến nhà, còng tay có thể mở ra được không?”
Giang Đông hiển nhiên không nghĩ đến quá nửa đêm về nhà còn có thể đụng phải người khác, nhưng mà đó là một cơ hội tốt, anh quyết định lợi dụng cơ hội này giáo huấn một chút Ninh tiểu thư không biết trời cao đất dày.
“Em xem, chú cảnh sát làm việc có bao nhiêu vất vả, không muốn những kẻ luôn luôn làm trái pháp luật hoạt động, khiến chú cảnh sát thêm phiền phức, biết không?”
Ninh Yên Nhiên cúi đầu, tiếng cười nhè nhẹ như từng sợi nước từ trong ống thoát ra.
Giang Đông:?
Không phải, xin hỏi vừa rồi anh có nói cái gì rất buồn cười sao?
Anh rõ ràng là cực kỳ nghiêm túc!
“Giang đội trưởng, anh bị em dạy hư.”
Giang Đông nhất thời đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Anh trước đây chưa bao giờ nói mấy lời kiểu như “chú cảnh sát””.
Giang Đông vỗ đầu một cái, cảm giác mình quả nhiên bị nhãi con mèo hoang này dẫn đi!
Anh xụ mặt, muốn dùng khuôn mặt lạnh vốn có làm kinh sợ cô, nhưng mà Ninh tiểu thư đã nhìn rõ mọi việc không sợ dáng vẻ này, quyết đoán quyết tuyệt kéo lại tay áo anh.
“Em không biết đường, anh kéo em về nhà.” Cô giơ cằm, nói được lời lẽ thẳng thắn rõ ràng.
Giang Đông kinh ngạc nhìn theo thang máy đến cửa nhà cô chỉ cách có ba bước, bắt đầu chính thức hoài nghi ánh mắt cô có vấn đề.
Kết giao bạn bè còn coi là vô ý nhưng mà việc này, chỉ là đi tới cửa nhà, còn không biết đường?
Anh thoạt nhìn rất giống kẻ ngốc sao?
“Em đi không được”. Ninh Yên Nhiên ui da ui da ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu bộ dáng phục tùng xoa xoa cổ chân, hai chiếc giày cao gót bị vứt bỏ đang treo ở trên tay Giang Đông, trên chân cô còn đi hai chiếc giày da to như hai chiếc thuyền, bên trong bao la trống trải, ở giữa còn có thể đào ra một cái hào.
Giang Đông khóe miệng hơi trễ xuống, đặc biệt muốn trực tiếp đem cô ném tại chỗ, không để ý tới sự giả bộ của cô.
Nhưng mà anh vừa mới nhấc chân đi hai bước, ống quần liền bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt nắm chặt, gương mặt nhỏ tràn ngập vô tội ngẩng lên, âm thanh nũng nịu, “Chú cảnh sát, anh đưa em về nhà, có được không?”
Chú cảnh sát nhìn xuống cô, cảm thấy không tốt lắm.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ một chỗ một phòng, chẳng sợ chỉ có ngắn ngủi một giây, anh cũng cảm thấy không quá thích hợp.
Bất kể là sự tự chủ của chính anh, hay là năng lực tác yêu tác quái của vị Ninh tiểu thư này, anh đều cảm thấy nhất định sẽ sinh ra hoài nghi.
Đúng, hơn nữa còn là có căn cứ, sự thực xác thực là vô cùng hoài nghi.
“Chính em tự đi.” Giang Đông suy nghĩ, sắc mặt thập phần quyết tuyệt cự tuyệt đề nghị của cô.
Ninh Yên Nhiên lập tức mất hứng, trong đôi mắt to thoáng qua nồng đậm sự lạc lõng, hai cái tay nhỏ bé bắt được ống quần anh, liều mạng giữ lại.
Nhưng mà tất cả những điều này là bởi vì cô ngồi xổm có mấy phút mà chân có chút tê.
Tựa như nước ngọt tôm hùm cay dưới lầu, cực kỳ tê.
“Chính em không đi nổi.” Cô cọ xát không chịu đứng dậy, thậm chí đem ngón tay hơi lạnh với vào trong ống quần anh, ở bắp chân vạm vỡ của anh chọc một cái.
Giang Đông:?
Hôm nay Giang đội trưởng đối với thế giới này sinh ra rất nhiều nghi hoặc.
“Anh nghĩ xem, nếu như nhà em có kẻ trộm, nếu anh không đưa em về, vậy em một người trói gà không chặt rất có thể bị thương, chẳng phải là mặc người xâm lược hay sao?”
Giang Đông dừng một chút, từ trên xuống dưới xem kỹ cô, “Sức trói gà không chặt, sẽ bị thương? Tôi nhớ mười phút trước, có người nói với tôi, em có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình, tôi nói có sai không?”
“Nhưng anh vừa mới chứng minh cho em thấy là em cậy mạnh, không phải sao?” Ninh Yên Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Hơn nữa em đói bụng cả đêm, hiện tại một chút sức lực cũng không có, Giang đội trưởng phụ trách giải quyết nhu cầu ăn uống của nghi phạm vô tội một chút được không?”
Một chút sức lực cũng không có? Rất tốt.
Giang Đông dùng sức nhấc chân, chỗ eo quần trượt xuống một vài cm, nhưng vị trí bị cô túm trong lại không hề di chuyển.
“Không phải nói là không còn chút sức nào sao? Tại sao vẫn có năng lực kéo tôi?”
Ninh Yên Nhiên cười đến thập phần vô tội, giả bộ không hiểu anh nói cái gì.
“Quên đi, vào đi, ăn xong về nhà ngủ, nghe thấy chưa?” Giang Đông lắc đầu, cuối cùng thỏa hiệp.
Vị Ninh tiểu thư này cũng vì một miếng ăn mà liều mạng!
Ninh Yên Nhiên chậm rì rì đứng lên, căn cứ định luật năng lượng cố thủ, buông ra ống quần, liền bắt được một tay áo, sau đó nhẹ nhàng tránh ra, “Cõng em.”
Giang đội trưởng vung tay lên, túm lấy cổ áo cô, đặt lên trên ghế, “Chờ, tôi đi nấu gì đó cho em ăn!”
Cửa “ầm” một tiếng đóng lại, ánh đèn hành lang cũng chầm chậm tắt, anh hàng xóm một khắc trước chạy về nhà lau nước mắt, tựa ở trên tường chua xót khóc.
Đây là thứ tình yêu đẹp đẽ gì! Chuyện tình yêu như vậy vì sao anh không thể có!
A a, món ma lạt thang còn ở dưới lầu chờ anh ta, mà anh ta lại đói bụng ở đây xem người ta ân ái!
Thế giới này thật là bất công!
***
Bị Giang Bắc hẹn ra ngoài gặp mặt, Ninh Yên Nhiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cách lần trước gặp mặt người lớn đã quá lâu, cô không rõ vị Giang tiên sinh nhỏ muốn gặp cô vì lý do gì.
Quan hệ người yêu “giả” của cô và Giang Đông bị lộ? Hay là người nhà họ Giang đối với quan hệ của hai người có điều suy nghĩ? Hoặc là muốn bàn bạc hôn sự?
Dù sao cũng không phải là do thân phận của cô bị lộ đi!
Ninh Yên Nhiên chán đến chết nhìn bản thảo, một bên trả lời tin nhắn wechat của Giang Bắc, một bên tưởng tượng vô số loại khả năng trong đầu.
Cô như thế nào cũng không nghĩ đến, nhìn như không có khả năng mới có khả năng phát sinh khả năng.
Ba giờ chiều, Ninh Yên Nhiên tan làm, ở quán cafe dưới lầu gặp được người cũng không thích uống cafe Giang Bắc.
Thế nhưng không giống như Giang Đông, Giang Bắc người này ở bên ngoài chưa bao giờ ngang nhiên lộ ra biểu hiện chính mình thực sự sợ đắng, trong tay anh ta bưng một cái chén kiểu Mỹ, một bên lộ ra thần sắc hưởng thụ, một bên ở bên trong ào ào chảy ra nước mắt.
A, là kẻ nào tạo ra cái địa ngục này!
Thế giới vì sao lại xuất hiện cafe không đường!
Nhưng mà anh ta lại không có ý thêm đường cho chính mình, chỉ có thể hy vọng Ninh Yên Nhiên ngồi đối diện tâm lý uy hiếp anh ta một chút, sau đó anh ta có thể làm bộ bị ép uống một tách cafe thêm đường không quá đắng.
Đương nhiên, Ninh Yên Nhiên thực sự không phải là một người tâm lý.
Nhất là đối mặt với người không nhận ra cô và lại không có khúc mắc tình cảm nào tiểu Giang tiên sinh.
Cô chỉ nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, tư thái thả lỏng lười biếng, giả vờ quan tâm hỏi một câu, “Thế nào, không thích uống sao?”
Giang Bắc không có ý gật đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nâng tay, cũng không để ý đến anh ta, gọi cho mình một chén trà sữa.
Cái loại toàn đường.
Sau đó, cô hướng anh mỉm cười, ý nghĩa sâu xa, một chút cũng không giống cái vị chị dâu yêu thương người dưới, bảo vệ em chồng điển hình trong truyền thuyết.
Liên hệ với tác phong làm việc của Ninh Nguyệt tiểu thư năm đó, Giang Bắc tiên sinh đã tự nghĩ tới cảnh tượng tương lai mấy chục năm sau, anh trai cùng chị dâu dùng dây lưng giáo huấn anh ta.
Không, là cảnh tượng anh trai anh cầm roi da, chị dâu ở phía sau cỗ vũ.
A, một chữ thảm làm sao đủ để diễn tả!
Đương nhiên, bởi vì hình tượng lúc này của cô có chút đặc thù, thoạt nhìn hình ảnh như vậy có chút hài hước.
Giang Đông đè lại chân của cô, cô cũng chỉ có thể đá lung tung, hệt như một con lật đật cỡ lớn!
Ninh Yên Nhiên mím môi, đôi mắt to màu hổ phách thấm đầy ánh nước, nhận rõ thế nào là sự chênh lệch giữa người với người, cô cũng không dám cãi lại, trong lòng tràn đầy nghĩ mà sợ, sự yếu đuối chợt lóe lên trong mắt.
“Em sai rồi.” Cô cắn môi dưới, khiến một vòng dấu răng hiện lên trên đôi môi mềm mại, cam tâm tình nguyện cúi đầu nhận sai.
Đương nhiên, với tư thế hiện tại, cái gọi là cúi đầu tựa như là đà điểu, đem đầu vùi vào trong hai tay hai chân, động tác thập phần vặn vẹo!
“Hừ, biết sai không sửa, to gan lớn mật, chính là đang nói em!” Giang Đông không động đậy, hôm nay anh phát hỏa thứ nhất là bởi vì thực sự tức giận, thứ hai cũng vì muốn cho cô một bài học, làm cho cô biết cái gì gọi là việc không nên làm.
Trời biết, hôm nay trong nháy mắt lúc anh phát hiện cô ngồi trong góc, tim đều muốn ngừng đập!
Nỗi sợ hãi cuộn trào mãnh liệt đến mức nhấn chìm anh, may mà chỉ một hồi sợ bóng sợ gió, nếu như cô thực sự dính vào chất có hại, ước chừng không chỉ là một lần dạy dỗ nho nhỏ như này!
“Xin lỗi, em biết sai rồi.” Cô đề cao giọng nói, lặp lại một lần, “Thực sự!”
“Em không có gì phải xin lỗi tôi cả.” Thanh âm của Giang Đông vừa lạnh vừa cứng, tựa như góc cạnh của bức tượng đá, cứa vào lòng khiến cô đau, “Tôi chỉ xuất phát từ chủ nghĩa tinh thần nhân đạo tiện đường mang em về mà thôi, còn lại những chuyện khác không liên quan đến tôi.”
Nếu cùng anh không quan hệ thì đem dây lưng cởi ra cho em nha đồ khốn!
“Em sai rồi, em thực sự sai rồi, em sẽ không khiến anh lo lắng nữa, em thề!”
Mặc dù lúc này cô đang trong tư thế chổng vó cực kỳ không thành kính!
“Ai lo lắng cho em!” Giang Đông xùy cười một tiếng, lại nhịn không được trừng mắt, lạnh lùng nhìn, “Buổi tối một mình đi đến những chỗ như vậy, đây là chơi đến quên trời đất, chuẩn bị đêm không trở về nhà ngủ phải không? Còn không biết tìm một người tới đón em? Em có biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Bên thành Nam có bao nhiêu án tử em không biết sao?”
Ninh Yên Nhiên vẻ mặt đau khổ, “Vậy cũng không có người có thể tới đón em nha.”
Xin hỏi một con cẩu độc thân như cô có thể tìm ai tới đón?
Tìm cha mẹ? Không không không, thời gian này sao có thể làm phiền cha mẹ già đang chuyên tâm xem phim truyền hình!
Tìm bạn tốt? Mọi người đều là con gái, đối phương đi ra cũng rất nguy hiểm nha!
Tìm bạn trai? Xin lỗi, cô vẫn chưa thể biến anh thành bạn trai chính thức, cũng đã bị anh bạn trai tiêu chuẩn này bắt được.
Vậy phải làm sao mới tốt đây!
Giang Đông nghẹn một chút.
Ninh tiểu thư tâm lý đưa cho anh một cái bậc thang, “Được rồi, em biết, sẽ không có lần tiếp theo, thực sự!”
Giang Đông từ trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn cô một cái, từ chối cho ý kiến, xốc lên hai tay của cô liền xuống xe, mang theo cô hướng về phía thang máy mà đi.
Ninh Yên Nhiên:?
Ninh Yên Nhiên:???
Ninh Yên Nhiên:??????
Không phải, giữa thanh thiên bạch nhật, trời đất rõ ràng, anh liền ngang nhiên như thế đem người bị buộc tứ chi là cô hướng lên trời xách trở lại? Xin hỏi sau này làm thế nào cô có thể đối mặt với gia đình bè bạn?
“Em đã thề rồi, anh mau đem em buông xuống!” Cô nỗ lực lay ngón tay anh, nhưng mà hai bàn tay to như cặp kìm sắt kia bất động như núi, đừng nói là một mình cô, chính là mười người như cô cũng không thể mở được tay anh.
Giang Đông nhìn cũng không nhìn cô, tâm trí thập phần kiên định, không vì tác động bên ngoài mà thay đổi, “Nên khiến cho em nhớ kỹ sự dạy dỗ này!”
Ninh Yên Nhiên ở trong gió lay động, theo góc độ của cô nhìn lại, Giang đội trưởng cao to uy mãnh hệt như một người khổng lồ, mà bản thân cô, bị mang theo chỉ có thể cào cào bản thân mình, quả thực giống như là một con thú nhỏ mặc người xâm lược!
“Em đã nhớ kỹ rồi, đội trưởng Giang, đội trưởng Giang, anh thả em xuống đây đi, người bị tình nghi phạm tội còn được cấp bộ khăn trùm đầu, em làm sao có thể trước mặt bàn dân thiên hạ bị chú cảnh sát mang đi như vậy!”
Giang Đông bước chân hơi ngừng lại, nghĩ nghĩ lời của cô, cảm thấy có lý!
Thế là, anh cầm lên áo khoác vắt ở cánh tay, giơ tay lên, khiến áo khoác trùm lên mặt của cô.
“Được rồi, cũng cho em cái khăn trùm đầu, hài lòng chưa? Có phải cực kỳ công bằng không?”
Ninh Yên Nhiên lắc lắc đầu, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt công bằng.
“Nhưng em cũng không phải phạm nhân, vì sao cần khăn trùm đầu?”
Giang Đông nhếch lông mày, “A, không muốn? Vậy tôi lấy lại.”
“Khoan, khoan, đừng nha!”
“Hơn nữa hình như là nửa tiếng trước em mới thoát khỏi thân phận bị tình nghi phạm tội, tôi nói không sai chứ?”
Ninh Yên Nhiên ủy khuất lung lay lắc lắc giống như là một cây nấm cỡ lớn.
“Không” Cô buồn bã đáp, “Anh nói rất đúng.”
Giang Đông hừ cười một tiếng, buông lỏng dây lưng trên chân cô, chỉ cột một đôi tay, cách dây lưng kéo cô trở về, “Được, hơn nửa đêm, không có người nhìn em, yên tâm đi!”
Câu này vừa nói dứt lời, cửa thang máy vừa mở ra, anh liền nhìn thấy vị hàng xóm tiên sinh xuất quỷ nhập thần xuất hiện trước mặt hai người.
Mỗi lần lên sân khấu đều phải đảm đương vai trò bóng đèn lớn không được hoan nghênh, anh hàng xóm:????
“Tôi, tôi lần này không nhìn thấy cái gì hết!” Anh ta hô một tiếng, tay run run cấp tốc mở cửa về nhà, hoàn toàn quên mất chính mình đang đi dép xuống lầu lấy đồ ăn bên ngoài!
Ninh Yên Nhiên lắc lắc cổ tay, âm thanh mềm nhẹ, “Giang đội trưởng, em về đến nhà, còng tay có thể mở ra được không?”
Giang Đông hiển nhiên không nghĩ đến quá nửa đêm về nhà còn có thể đụng phải người khác, nhưng mà đó là một cơ hội tốt, anh quyết định lợi dụng cơ hội này giáo huấn một chút Ninh tiểu thư không biết trời cao đất dày.
“Em xem, chú cảnh sát làm việc có bao nhiêu vất vả, không muốn những kẻ luôn luôn làm trái pháp luật hoạt động, khiến chú cảnh sát thêm phiền phức, biết không?”
Ninh Yên Nhiên cúi đầu, tiếng cười nhè nhẹ như từng sợi nước từ trong ống thoát ra.
Giang Đông:?
Không phải, xin hỏi vừa rồi anh có nói cái gì rất buồn cười sao?
Anh rõ ràng là cực kỳ nghiêm túc!
“Giang đội trưởng, anh bị em dạy hư.”
Giang Đông nhất thời đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Anh trước đây chưa bao giờ nói mấy lời kiểu như “chú cảnh sát””.
Giang Đông vỗ đầu một cái, cảm giác mình quả nhiên bị nhãi con mèo hoang này dẫn đi!
Anh xụ mặt, muốn dùng khuôn mặt lạnh vốn có làm kinh sợ cô, nhưng mà Ninh tiểu thư đã nhìn rõ mọi việc không sợ dáng vẻ này, quyết đoán quyết tuyệt kéo lại tay áo anh.
“Em không biết đường, anh kéo em về nhà.” Cô giơ cằm, nói được lời lẽ thẳng thắn rõ ràng.
Giang Đông kinh ngạc nhìn theo thang máy đến cửa nhà cô chỉ cách có ba bước, bắt đầu chính thức hoài nghi ánh mắt cô có vấn đề.
Kết giao bạn bè còn coi là vô ý nhưng mà việc này, chỉ là đi tới cửa nhà, còn không biết đường?
Anh thoạt nhìn rất giống kẻ ngốc sao?
“Em đi không được”. Ninh Yên Nhiên ui da ui da ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu bộ dáng phục tùng xoa xoa cổ chân, hai chiếc giày cao gót bị vứt bỏ đang treo ở trên tay Giang Đông, trên chân cô còn đi hai chiếc giày da to như hai chiếc thuyền, bên trong bao la trống trải, ở giữa còn có thể đào ra một cái hào.
Giang Đông khóe miệng hơi trễ xuống, đặc biệt muốn trực tiếp đem cô ném tại chỗ, không để ý tới sự giả bộ của cô.
Nhưng mà anh vừa mới nhấc chân đi hai bước, ống quần liền bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt nắm chặt, gương mặt nhỏ tràn ngập vô tội ngẩng lên, âm thanh nũng nịu, “Chú cảnh sát, anh đưa em về nhà, có được không?”
Chú cảnh sát nhìn xuống cô, cảm thấy không tốt lắm.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ một chỗ một phòng, chẳng sợ chỉ có ngắn ngủi một giây, anh cũng cảm thấy không quá thích hợp.
Bất kể là sự tự chủ của chính anh, hay là năng lực tác yêu tác quái của vị Ninh tiểu thư này, anh đều cảm thấy nhất định sẽ sinh ra hoài nghi.
Đúng, hơn nữa còn là có căn cứ, sự thực xác thực là vô cùng hoài nghi.
“Chính em tự đi.” Giang Đông suy nghĩ, sắc mặt thập phần quyết tuyệt cự tuyệt đề nghị của cô.
Ninh Yên Nhiên lập tức mất hứng, trong đôi mắt to thoáng qua nồng đậm sự lạc lõng, hai cái tay nhỏ bé bắt được ống quần anh, liều mạng giữ lại.
Nhưng mà tất cả những điều này là bởi vì cô ngồi xổm có mấy phút mà chân có chút tê.
Tựa như nước ngọt tôm hùm cay dưới lầu, cực kỳ tê.
“Chính em không đi nổi.” Cô cọ xát không chịu đứng dậy, thậm chí đem ngón tay hơi lạnh với vào trong ống quần anh, ở bắp chân vạm vỡ của anh chọc một cái.
Giang Đông:?
Hôm nay Giang đội trưởng đối với thế giới này sinh ra rất nhiều nghi hoặc.
“Anh nghĩ xem, nếu như nhà em có kẻ trộm, nếu anh không đưa em về, vậy em một người trói gà không chặt rất có thể bị thương, chẳng phải là mặc người xâm lược hay sao?”
Giang Đông dừng một chút, từ trên xuống dưới xem kỹ cô, “Sức trói gà không chặt, sẽ bị thương? Tôi nhớ mười phút trước, có người nói với tôi, em có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình, tôi nói có sai không?”
“Nhưng anh vừa mới chứng minh cho em thấy là em cậy mạnh, không phải sao?” Ninh Yên Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Hơn nữa em đói bụng cả đêm, hiện tại một chút sức lực cũng không có, Giang đội trưởng phụ trách giải quyết nhu cầu ăn uống của nghi phạm vô tội một chút được không?”
Một chút sức lực cũng không có? Rất tốt.
Giang Đông dùng sức nhấc chân, chỗ eo quần trượt xuống một vài cm, nhưng vị trí bị cô túm trong lại không hề di chuyển.
“Không phải nói là không còn chút sức nào sao? Tại sao vẫn có năng lực kéo tôi?”
Ninh Yên Nhiên cười đến thập phần vô tội, giả bộ không hiểu anh nói cái gì.
“Quên đi, vào đi, ăn xong về nhà ngủ, nghe thấy chưa?” Giang Đông lắc đầu, cuối cùng thỏa hiệp.
Vị Ninh tiểu thư này cũng vì một miếng ăn mà liều mạng!
Ninh Yên Nhiên chậm rì rì đứng lên, căn cứ định luật năng lượng cố thủ, buông ra ống quần, liền bắt được một tay áo, sau đó nhẹ nhàng tránh ra, “Cõng em.”
Giang đội trưởng vung tay lên, túm lấy cổ áo cô, đặt lên trên ghế, “Chờ, tôi đi nấu gì đó cho em ăn!”
Cửa “ầm” một tiếng đóng lại, ánh đèn hành lang cũng chầm chậm tắt, anh hàng xóm một khắc trước chạy về nhà lau nước mắt, tựa ở trên tường chua xót khóc.
Đây là thứ tình yêu đẹp đẽ gì! Chuyện tình yêu như vậy vì sao anh không thể có!
A a, món ma lạt thang còn ở dưới lầu chờ anh ta, mà anh ta lại đói bụng ở đây xem người ta ân ái!
Thế giới này thật là bất công!
***
Bị Giang Bắc hẹn ra ngoài gặp mặt, Ninh Yên Nhiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cách lần trước gặp mặt người lớn đã quá lâu, cô không rõ vị Giang tiên sinh nhỏ muốn gặp cô vì lý do gì.
Quan hệ người yêu “giả” của cô và Giang Đông bị lộ? Hay là người nhà họ Giang đối với quan hệ của hai người có điều suy nghĩ? Hoặc là muốn bàn bạc hôn sự?
Dù sao cũng không phải là do thân phận của cô bị lộ đi!
Ninh Yên Nhiên chán đến chết nhìn bản thảo, một bên trả lời tin nhắn wechat của Giang Bắc, một bên tưởng tượng vô số loại khả năng trong đầu.
Cô như thế nào cũng không nghĩ đến, nhìn như không có khả năng mới có khả năng phát sinh khả năng.
Ba giờ chiều, Ninh Yên Nhiên tan làm, ở quán cafe dưới lầu gặp được người cũng không thích uống cafe Giang Bắc.
Thế nhưng không giống như Giang Đông, Giang Bắc người này ở bên ngoài chưa bao giờ ngang nhiên lộ ra biểu hiện chính mình thực sự sợ đắng, trong tay anh ta bưng một cái chén kiểu Mỹ, một bên lộ ra thần sắc hưởng thụ, một bên ở bên trong ào ào chảy ra nước mắt.
A, là kẻ nào tạo ra cái địa ngục này!
Thế giới vì sao lại xuất hiện cafe không đường!
Nhưng mà anh ta lại không có ý thêm đường cho chính mình, chỉ có thể hy vọng Ninh Yên Nhiên ngồi đối diện tâm lý uy hiếp anh ta một chút, sau đó anh ta có thể làm bộ bị ép uống một tách cafe thêm đường không quá đắng.
Đương nhiên, Ninh Yên Nhiên thực sự không phải là một người tâm lý.
Nhất là đối mặt với người không nhận ra cô và lại không có khúc mắc tình cảm nào tiểu Giang tiên sinh.
Cô chỉ nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, tư thái thả lỏng lười biếng, giả vờ quan tâm hỏi một câu, “Thế nào, không thích uống sao?”
Giang Bắc không có ý gật đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nâng tay, cũng không để ý đến anh ta, gọi cho mình một chén trà sữa.
Cái loại toàn đường.
Sau đó, cô hướng anh mỉm cười, ý nghĩa sâu xa, một chút cũng không giống cái vị chị dâu yêu thương người dưới, bảo vệ em chồng điển hình trong truyền thuyết.
Liên hệ với tác phong làm việc của Ninh Nguyệt tiểu thư năm đó, Giang Bắc tiên sinh đã tự nghĩ tới cảnh tượng tương lai mấy chục năm sau, anh trai cùng chị dâu dùng dây lưng giáo huấn anh ta.
Không, là cảnh tượng anh trai anh cầm roi da, chị dâu ở phía sau cỗ vũ.
A, một chữ thảm làm sao đủ để diễn tả!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook