Giăng Bẩy Bắt Cháu Dâu
Chương 13: Cướihoàng tử như mơ, nhưng không vui như tưởng tượng

Đúng ba ngày sau, hai ôngcháu Quốc Bảo mang một lô một lố cái gọi là lễ vật đến ngõ ý muốn xin cưới nó vềlàm cháu dâu. Mặc dù không ngoài dự đoán là cả nhà nó ai cũng hết sức là vừalòng về Quốc Bảo vì sao ư tất nhiên là thường ngày chỉ thấy vàng hôm nay đượcthấy hột soàn thì sao mà không vừa lòng, nhưng cứ nhìn thấy ánh mắt ai cũngsáng như đèn pha ôtô thế kia thì đúng là trong mắt gia đình thì nó là bom TNT nổchậm thật. Nhiều lúc nó tự hỏi mình Quốc Bảo có gì không tốt, muốn đẹp trai cóđẹp trai, muốn tiền thì nhà Quốc Bảo cũng không thiếu, Quốc Bảo cũng không đốixử quá tệ với nó chỉ thỉnh thoảng giận đùng đùng vô cớ hoặc đi gây sự cãi nhauvới Nhật Nam rồi người lãnh hậu quả cũng chỉ là nó. Không lẽ thứ thiếu lúc nàylại là tình yêu, nó cũng đã tự hỏi mình cả ngàn lần câu ấy nhưng câu trả lời vẫnlà “không biết”.

Sau khi tiễn được cả hai ông cháu nhà kia về, nó mệtđến vật vã nằm trườn ra giường nhớ lại mọi cảnh cực khổ từ sáng đến chiều rồi tốiở nhà mình. Đang lim dim như sắp ngủ thì thím ba ùa đến tung chăn nó lên rồi chạylại nằm gần thủ thỉ nói

“Con gái sắp gả đi chắc chắncó nhiều điều muốn nói, nên hôm nay thím tới ngủ với mày. Mày biết đó nhà thímtoàn con trai, nên không có cơ hội nghe con gái thủ thỉ trước khi lấy chồng vìthế mày có gì muốn nói cứ nói với thím, thím sẽ giải đáp hết cho mày mà hoàntoàn miễn phí đó”

“Con không có gì muốn nói cả”nó cố kéo lại cơn buồn ngủ của mình

“Thật không có gì sao? Vậymà thím cứ nghĩ mày sẽ như thím suy nghĩ lung tung rằng cưới rồi sẽ như thếnào? Gia đình nhà chồng có đối xử tốt với mình không? Sau này mình sẽ phải sinhbao nhiêu đứa con? Có con rồi chồng mình con yêu mình nữa không hay lại cháncơm thèm phở?” thím ba bắt đầu trôi về quá khứ của mình. Nó nhếch miệng lên cườithay vì nghĩ những điều đó thì nó chỉ có một câu hỏi là: đám cưới này là đúnghay sai?

“Thím à ! nếu con từ hôn vớiQuốc Bảo rồi đi kiếm một người con yêu và yêu con dù anh ta không bằng Quốc Bảothì sao hả thím?” như kìm không được tâm sự của mình nó bộc bạch mình với thímba

“Không được, mày mà để vụt mấtQuốc Bảo là thím giết mày” thím ba giảy nảy khi nghe cái suy nghĩ của nó, khiếnnó phải khổ sở nuốt lại cái ý định muốn từ hôn, nên quyết đi đường khác an toànhơn

“Ví dụ như trước đó, thímcũng rất thích Nhật Nam mà?”

“Nhưng mày không yêu nó”

“Sao thím biết được chứ?” nótò mò hỏi

“Bởi thím từng trải qua nhữngmối tình như thế …….. bla bla….” Thím ba cứ thong thả kể lại những mối tình nhữngsuy nghĩ non nớt, những sai lầm và những trải nghiệm mang tính lịch sử để đời củamình, trong khi nó đã dần chìm vào trong giấc ngủ

“Khi nào con có thể ôm tấmlưng của một người đàn ông mà không cần biết phía trước là gì thì người đóchính là người con yêu và hoàn toàn tin tưởng” thím ba khẽ nói qua tai nó và vuốtvuốt mái tóc đang rối bời mà mỉm cười hạnh phúc.

Như nhớ lại mấy lời răn đe củathím ba mà nó bất giác rùng mình, cho đến khi nước lạnh từ từ trên bàn chảy xuốnglàm ướt người nó thì nó như mới tỉnh lại sau cơn mơ, nhìn thấy ly trà chanh củamình đã tan chảy tự hồi nào.

“Thế mày đã quyết định vẫncưới” Ốc bưu hỏi lại nó

“Uh, không cưới tao đi muaváy cưới làm gì” nó lạnh nhạt đáp lại

“Nếu đã quyết định rồi thì đừnglăn tăn nữa làm tới cùng luôn đi, nếu mày không đi hết con đường kia thì làmsao biết cuối con đường kia là đau buồn hay hạnh phúc. Giả dụ khi mày đứng trướcbàn thờ lúc trao nhẫn mà bỗng thấy không được thì cứ bỏ chạy trốn, có tao ở đóđảm bảo không ai cản được mày” Ốc bưu hùng hồn nói như chuyên gia tâm lý mặc dùkhúc sau có hơn giang hồ. Còn nó thì phì cười trước cái viễn cảnh bỏ trốn củanó, chắc nhìn mặt Quốc Bảo tức xì khói đen mắc cười lắm – nó chau mày cố tưởngtượng

Mặc dù có rất nhiều khúc mắctrong lòng chưa gỡ được nhưng đám cưới của nó vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch vẫnáo dài khăn đống trầu cau và mâm lễ linh đình. Cứ nhìn cảnh tượng những CEOđình đám của các công ty có người bụng phệ như ông địa, có người hói hết cảtrán, có những cô người mẫu chân dài, những anh chàng hót của hót boy đều rủ nhau mặc áo dài đi đám cưới của nó,khiến đám cưới của nó nhìn như là một buổi trình diễn thời trang áo dài tầm cỡquốc tế. Ngoài việc trầm trồ khen ngợi hoặc là há to mồm thèm thuồng thì mọi thứcoi như là xuôn xẻ. Sau đám cưới nó đến ở nhà Quốc Bảo cùng lão ông, nhưng sauđó không lâu thì Nhật Nam cũng chính thức mang đồ của mình qua ở chung trongngôi nhà đó. Rồi Nhật Nam cũng mang theo luôn một lô những người giúp việc, ngoạitrừ việc có thêm người giúp đỡ trong việc gia đình ra là quá tốt thì dường nhưmọi chuyện đều không tốt như nó tưởng, đơn cử như thế này

Part 1

“Nhật Nam ai cho phép cậu dẫnvợ tôi đi công tác riêng những 1 tuần hả?” tiếng Quốc Bảo quát lớn chỉ thẳngvào Nhật Nam đang chăm chú ngồi xem ti vi trong phòng mình

“Anh sai rồi, em dẫn thư kícủa em không dẫn vợ của anh” Nhật Nam không thèm nhìn lại Quốc Bảo mà vẫn cứchăm chăm xem ti vi lạnh nhạt đáp.

“Có gì khác nhau chứ? Tôikhông cho phép, cậu mà dám dẫn đi tôi không tha cho cậu đâu”. Như thấy tìnhhình không ổn nó cố chặn trước mặt Quốc Bảo nói

“Anh à ! chỉ là đi vì côngviệc thôi, mọi khi anh cũng thường xuyên đi công tác với thư kí Hân đó, em cónói tiếng nào đâu? Thôi mình đi về phòng nói chuyện, đứng đây cãi cọ kì lắm?” vừanói nó vừa kéo kéo tay Quốc Bảo

“Em….Em buông anh ra, đứngyên đó cho anh” vừa dứt lời Quốc Bảo liền đẩy cánh tay nó ra bước thẳng vàophòng Nhật Nam đóng cửa một cái “rầm” rồi cả hai người ở trong đó suốt 2 tiếng.Mặc dù nó cố đứng sát cửa để nghe ngóng nhưng công nhận nhà này cách âm không tồi,nên túm lại nó chả nghe được gì nên lủi thủi đi về phòng nằm chờ rồi ngủ quênluôn hai người kia.

Kết quả của hai tiếng nhốtnhau vào phòng đó thì chuyến công tác của nó không những có thêm thành viên làQuốc Bảo mà còn bị rút xuống 3 ngày, làm nó phải gắn chân lên cổ mà chạy côngviệc

Part 2

“Em iu đang làm gì đó?” tiếngQuốc Bảo nịnh nọt sau N ngày giận dỗi nó chỉ vì đeo cái hoa cài áo mà Nhật Namtặng nhân dịp sinh nhật. Sau trận giận ì đùng như vậy thì nó có 1 giương nhữngcái hoa cài áo đủ kiểu trừ cái của Nhật Nam là bị Quốc Bảo tịch thu

“Đang nấu cháo tổ yến” nó vừanếm lại nồi cháo vừa trả lời Quốc Bảo

“Anh không thích ăn cháo” tiếngQuốc Bảo phụng phịu

“Em không nấu cho anh, cáinày là nấu giúp Nhật Nam, cậu ấy đang bị cảm và nói với em rằng muốn ăn cháo tổyến. Nhưng chị nấu bếp đi về quê rồi, thế nên em nấu” nó thật thà trả lời

“Em còn nấu cả cháo cho nó,lúc anh bệnh sao em không nấu?”

“Anh có thích ăn cháo đâu?”

“Nhưng……” Quốc Bảo đơ cả họng.Bởi vì lúc nhỏ khi bệnh lão thái gia lại nấu cháu trắng vừa lạt vừa khó nuốt bắtanh ăn cho kì hết, thế là vô hình chung làm anh mỗi khi ăn cháo lại nhớ bátcháo trắng khó nuốt kia, nên khi lớn lên anh dù bệnh cũng chả bao giờ ăn cháo.Mặc dù anh rất muốn nói là “Nhưng nếu em nấu thì anh sẽ ăn” nhưng vì lòng tựtôn cao ngất ngưỡng của mình, anh lại hành động bằng cách bỏ đi một nước ra khỏinhà đến tối muộn mới về trong tình trạng say mèm

Part 3

“Sao anh vô lý thế?” nó giậndữ thét lên với Quốc Bảo

“Không có gì vô lý hết, emđã lấy chồng vì thế đã đến lúc ở nhà lo cho gia đình, hơn nữa anh dư sức nuôiem ăn ở không. Bên cạnh đó anh cũng không muốn em lại phải vất vả đi làm thư kícho người khác” tiếng Quốc Bảo tỉnh bơ nói với nó như đúng rồi

“Em nói khô cả cổ mà anhkhông chịu hiểu là sao?” nó nghẹn ngào ngồi bệch trên giường mà bất lực

“Chuyện này đã quyết rồi, emkhông làm khác được đâu” nói dứt câu Quốc Bảo liền xách đống tài liệu bướcnhanh ra khỏi phòng để khỏi nhìn thấy nó khóc lóc mà đau lòng nghĩ lại

“Anh…anh……” nó ném đống gốitrước mặt về phía Quốc Bảo đã rời gót ra khỏi phòng

Kết quả là nó đã chính thức ởnhà làm nội trợ.

Thế đấy cuộc hôn nhân của nóvới Quốc Bảo còn đang trong giai đoạn vợ chồng son, tính từ ngày đám cưới đếnlúc này thì chỉ mới hơn 1 tháng bao gồm luôn 1 tuần đi trăng mật. Mà tuần trăngmật của người ta là chọn một địa điểm thật lãng mạn để hai người tâm sự trau dồithêm tình cảm thì nó và Quốc Bảo lại chọn hành trình xuyên Việt, ngày đi tối ngủmệt phờ phạc thì lấy đâu ra thời gian để mà tâm tình trao đổi tình cảm đôi bên.Nhưng chưa ngày nào là không có giận dỗi và cãi vả không giữa nó và Quốc Bảothì cũng Quốc Bảo và Nhật Nam, cãi nhau ì đùng đến mức mà lão ông cảm thấy rấtbực bội nên quyết định đi du lịch vòng quanh thế giới tránh chiến tranh ở nhà. Ngồi nhìn căn nhà rộngmênh mông mà chỉ có nó và vài người giúp việc đang bận túi bụi, rồi nhớ đến cuộchôn nhân rầu rĩ của mình mà nó bất giác tủi thân. Những giọt nước mắt lăn dàitrên khuôn mặt đã có phần xanh xao hơn, khiến nó như được dịp khóc nức nở. Nhưđang trôi trong nỗi buồn không đáy, tâm trạng càng lúc càng trượt đốc như đangrơi tự do từ một vực thẳm mà chưa thấy đáy thì tiếng Nhật Nam vang dội phía saulàm nó giật nảy mình

“Nếu đã khổ sở như thế thìhãy tìm đường giải thoát cho mình”

“Ý cậu là sao?” nó cố lau vộinhững giọt nước mắt của mình

“Hãy li di đi” Nhật Nam dứtkhoát

“Li dị, sao có thể được? lýdo gì?” nó ngạc nhiên hỏi

“Chị thấy cuộc sống hôn nhâncủa mình như thế này là tốt sao? Lúc nào tôi cũng thấy chị buồn rười rượi,không còn vui vẻ như ngày xưa. Lúc trước chị còn đi làm còn có thể giao lưu nóichuyện với mọi người, nhưng bây giờ thì sao chị bị nhốt ở nhà giống con chimvàng oanh trong cái lồng vàng, không tự do, không bạn bè và không có cả niềm hạnhphúc về một gia đình mới. Sống mà lúc nào cũng trong tình trạng buồn bã và cãivả, chị thấy cuộc hôn nhân của mình có hạnh phúc không? Nếu vậy không li dị thìlàm gì?” Nhật Nam nói một cách lạnh lùng, rồi kéo ghế lại ngồi sát nó nhìn thẳngvào mặt nó rất chăm chú, khiến nó ấp úng cả nửa buổi mới lên tiếng

“Tôi không thể li dị, chúngtôi mới cưới nên có lẽ có nhiều điều chưa hiểu nhau, một khoảng thời gian nữa sẽổn thôi” nó nói mà không giấu nổi sự hoang mang trong mắt. Liệu rằng mọi thứ sẽtốt lên khi cả hai hiểu được nhau hay lúc đó mới phát hiện ra rằng cuộc hônnhân này là sai lầm, nó không dám nghĩ tiếp.

“Tùy chị thôi, nếu chị muốnchờ thì tôi sẽ chờ cùng chị, tôi cũng muốn biết cuộc sống đau khổ của chị sẽdùng cách nào để chấm dứt” Nhật Nam vừa nói vừa nắm lấy tay nó xoa xoa an ủi,nhưng nó lại cảm thấy rất là lạnh lẽo và có phần xa lạ. Nó cảm thấy khóe môi củaNhật Nam kẽ nhấc lên mỉm cười đầy vẻ khinh thường và độc ác sau khi để lại mộtcâu nói trước khi bước vào trong nhà “Nếu chị muốn li dị, hãy tìm đến tôi, tôisẽ giúp chị”

2h sáng, nó đang nằm dàitrên salon đợi Quốc Bảo còn chưa về. Nhưng cơn buồn ngủ cứ ùa đến, khiến nóluôn để giấc ngủ treo lơ lửng chập chờn không yên. Mặc dù đã đấu tranh tư tưởngrất nhiều lần là thôi không chờ Quốc Bảo nữa, nhưng để nhanh chóng làm lành vớiQuốc Bảo thì có lẽ một chút việc nhỏ khiến Quốc Bảo cảm động để chịu ngồi xuốngnói chuyện đàng hoàng với nó thì cũng rất đáng để chờ đợi. Nó đã rất sầu nãokhi ba bữa nay Quốc Bảo không về phòng ngủ mà ôm chăn gối đi sang phòng kháchngủ riêng, còn nhiều lần cố ý tránh mặt nó ban ngày thì đi làm ban đêm lại đitiếp khách chẳng bao giờ về sớm để nó có thời gian nói chuyện. Nên sáng kiến củanó là làm như trong phim vẫn thực hiện đó là nấu món gì Quốc Bảo thích nhất rồingồi chờ tới khi nào Quốc Bảo về nhìn thấy cô vợ khổ sở chờ đợi thì sẽ cảm độngrưng rưng, có lẽ như thế sẽ giúp nó có cơ hội nói chuyện với Quốc Bảo.

Chờ mãi đến khi nó thiêm thiếpchìm vào giấc ngủ thì có một sức nặng rất lớn phía sau lưng, một vòng tay ômngang eo nó làm nó dần tỉnh giấc. Cứ nghĩ rằng kế sách của mình có tác dụng nóthầm nghĩ “Chắc Quốc Bảo về rồi, thấy mình chờ đợi tội nghiệp nên hết giận mìnhrồi”. Vừa nghĩ xong thì một cảm giác rất lạ sau cái ôm sau lưng khiến nó khôngkhỏi nghi vấn đây không phải là Quốc Bảo. Mặc dù rất nhiều lần Quốc Bảo ôm nó từphía sau lưng nhưng lần nào cũng siết rất chặt, còn dùng đầu dụi dụi vào gáynó, khiến nó khó chịu vô cùng nên hầu như là nó đếu giảy dụa rời khỏi cái ômđó, trong khi Quốc Bảo lại mỉm cười đầy thâm hiểm. Nhưng lần này cái ôm rấtkhác chỉ đơn giản là ôm hờ lấy eo nó ngoài ra không có gì hơn. Một loạt suynghĩ rối rắm trong nó hiện ra, nhưng chưa kịp hiểu đó là gì cũng chưa kịp phản ứngxem có phải là Quốc Bảo phía sau nó không thì một tiếng nói trầm ấm vang saulưng

“Tôi chỉ ôm chị một látthôi, nên chị hãy cho phép nhé. Thật sự tôi rất mệt mỏi”

Tim nó như ngừng đập, đó chẳngphải là Nhật Nam sao? Nó còn ngửi được cả mùi rượu rất nồng nặc phả ra từ ngườicủa Nhật Nam. Đầu óc nó như đóng băng không còn biết phản ứng như thế nào, nênthoát ra hay chỉ nằm yên chờ thôi. Còn đang phân vân chẳng biết làm thế nào thìbỗng nhiên khuôn mặt biến sắc của Quốc Bảo xẹc qua đầu nó khiến nó không khỏirùng mình, lỡ đâu Quốc Bảo trở về thấy cảnh này sẽ như thế nào? Lỡ đâu Quốc Bảokhông nghe nó giải thích thì biết làm sao ?....nhiều câu hỏi vùn vụt lướt qua đầunó, khiến nó bắt đầu rục rịch chuẩn bịthoát ra khỏi người Nhật Nam, thì tiếng Quốc Bảo thật sự vang từ phía sau lại

“Khánh Băng ! em đang làm gìđó ???? ” tiếng Quốc Bảo như không còn kịp dằn lại nổi cơn thịnh nộ của mình màtrực tiếp bộc phát lan truyền đến mọi ngóc ngách trong nhà. Khiến nó có cảmgiác như Diêm vương vừa cử người lên báo tin “ Khánh Băng, cuộc sống trên dươnggian của cô đã hết, hôm nay tôi đến đón cô về địa ngục”. Nó hoảng đến phát rungbần bật, bằng cách nhanh nhất nó thoát khỏi vòng tay của Nhật Nam đứng trước mặtQuốc Bảo bình tĩnh mà rung

Nhìn thấy cô trước mặt màanh không nói tiếng nào chỉ nhìn cô với đầy sự khó hiểu trong ánh mắt có tới90% là tức giận còn 10% kia là hỗn tạp thất vọng có, đau lòng có, cười khinh bỉcũng có. Anh thật không thể tin những gì mình nhìn thấy, đứa em họ của mìnhđang nằm ôm vợ mình, trong khi vợ mình chẳng có phản ứng gì. Trái tim anh nhưcó ai bóp ngẹn lại, kể cả việc hô hấp cũng thấy thật khó khăn. Hơi rượu cuồn cuộntrong bụng làm anh rất khó chịu, cảm giác như một trái bom đã sẵn sàng chỉ cầnmột mồi lửa là có thể nổ tung tất cả mọi thứ. Mà anh thì cũng mong nó nổ thật đểnổ tan xác cô vợ không hiểu chuyện của mình và tất cả mọi thứ để anh không phảikhổ đau đến khóc thương xót cho mình cũng không được, cười cho hoàn cảnh củamình cũng không xong.

Quay sang nhìn thấy Nhật Namđang đứng ung dung nhìn anh đau khổ mà không làm gì được, thì cơn giận của anhnhư có ai khai hỏa. Cứ thế anh bước ngang qua cô mà tiến tới Nhật Nam đấm thẳngvào mặt, sau đó cứ đè lấy Nhật Nam mà đánh túi bụi, trong khi Nhật Nam đến mộtcái cũng không đỡ.

Tất nhiên nhìn thấy cảnh bạolực đó, nó không khỏi hoảng sợ mà khóc không dứt. Nó cố trấn an mình mà lao vàokéo Quốc Bảo ra khỏi Nhật Nam

“Anh à ! anh nghĩ sai rồi, mọichuyện không như anh nghĩ đâu. Em van anh nếu đánh nữa thì Nhật Nam sẽ chết đấy”nó vừa khóc vừa van nài Quốc Bảo dừng tay

“Buông tôi ra, em biết tôinghĩ gì không mà biết tôi nghĩ sai, thế mà tôi luôn tự tin rằng ngoài việc haycãi tôi ra thì em sẽ không làm điều gì sai với tôi, có lẽ tôi yêu thương emkhông đủ bằng người khác” Quốc Bảo không nén nổi sự kinh bỉ trong lời nói củamình với cô. Thực ra lòng anh không có ý xúc phạm cô, nhưng lúc này có lẽ rượuvà cơn ghen đang làm chủ con người anh chứ không phải là một Quốc Bảo yêuthương cô hết mình, nhưng đau đớn khi không nhận lại được bao nhiêu từ cô.

Nó ngồi bệch xuống sàn nhàmà khóc trong sự bất lực chẳng biết giải thích làm sao cho Quốc Bảo hiểu tất cảchỉ là hiểu lầm, nó không có ý làm chuyện gì có lỗi với Quốc Bảo cả, cũng khôngcó ý khiến Quốc Bảo đau khổ đến mức xưng hô một cách lạnh lùng với nó như thế.Như có vẻ nhìn thấy ánh mắt thể hiện sự oan ức của mình, Quốc Bảo nhếch miệnglên cười đau khổ đến gần nó, nâng cằm nó lên mà nói

“Em cảm thấy oan ức à, đượcthôi xem như vừa rồi là mắt tôi nhìn sai nhưng tờ giấy này thì không sai chứ?”vừa nói dứt câu Quốc Bảo buông cằm nó ra và cầm lấy một tờ giấy trên bàn đưa tớitrước mặt nó nói “ Đơn xin li dị em cũng chuẩn bị rồi, thì em thấy mình oan ứcnỗi gì ?”

Nó cầm lấy đơn xin li dịtrong tay mà không thể tin vào chính mắt mình, nó chưa bao giờ làm tờ giấy nàyvà cũng chưa bao giờ kí vào cái đơn nào như vậy. Nhưng mỗi chữ trên đó viết đềurất rõ ràng, ngoài một câu duy nhất “Em không biết tờ giấy này” và khóc ra thựcnó chẳng biết phải giải thích với Quốc Bảo như thế nào. Ngay cả nó cũng cần đượcgiải thích tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế. Nó còn hoang mang chưa biếtphải làm thế nào thì Quốc Bảo cứ thế bước đến bên cạnh nó giật lấy tờ giấy, kíquyết liệt rồi trả lại tờ giấy cho nó kèm lời nói

“Nếu lấy tôi làm emđau khổ như thế thì tôi sẽ trả tự do lại cho em” sau đó Quốc Bảo cũng bước vềphía cửa lớn mà đi không ngoảnh lại nhìn nó dù chỉ một lần

Suốt một tuần sau đó, ngàynào nó cũng túc trực ở nhà chờ Quốc Bảo trở về để có thể nói chuyện rõ ràngnhưng suốt một tuần đó Quốc Bảo không trở về dù chỉ là lấy quần áo. Nó có đếncông ty tìm, nhưng Quốc Bảo lại không chịu ra gặp mặt, cứ để nó ngồi chờ trongphòng khách, chờ đến tối mịt mà Quốc Bảocũng không xuống gặp nó dù chỉ để hỏi thăm nó còn ở đó không. Lúc nào trở vềnhà nó cũng trong tình trạng mất hồn lạc phách vì khóc nhiều và cũng vì quá mệtmỏi. Nhìn căn nhà hoành tráng nguy nga dưới ánh sáng nguy nga tráng lệ, nókhông khỏi cảm thấy chua xót cho chính mình, một mình nó với cái lâu đài nàythì làm gì chứ, không một bóng người Quốc Bảo không có, lão ông thì đi vắng, NhậtNam cùng đám người hầu của mình cũng kéo nhau rời đi. Nó miên mang chìm vào giấcngủ nơi nó trôi về là những ngày ngắn ngủi vui vẻ của nó và Quốc Bảo trong tuầntrăng mật, nơi những gốc cây bồ đề của bất kỳ ngôi chùa nào cả hai đứa đi qua đềuđể lại một điều ghi nhớ. Nó còn nhớ khi nó và Quốc Bảo đứng dưới cây bồ đề thậtlớn trong chùa Bái Đính của Ninh Bình sau khi hì hục viết ước nguyện của mìnhxong nó quay sang hỏi Quốc Bảo

“Anh này ! Em là mối tình thứmấy của anh vậy?”

Quốc Bảo nhìn nó cười cườità ý rồi giả đò suy nghĩ thật kỹ rồi nói

“Không phải là đầu tiên,chưa chắc là cuối cùng, và dĩ nhiên không phải là duy nhất” nói xong liền cuốixuống viết tờ giấy ước nguyện của mình mà chả thèm để ý đến khuôn mặt khó coi củanó.

“Anh có phải là người chungthủy không?” nó chưa cam lòng nên hỏi tiếp

“Tất nhiên là không. Nếu chung thủy anh đã không phản bội lại ngườiphụ nữ từng là duy nhất của đời anh để quay sang lấy em.”Nói xong lại cuối xuống viết tiếp gì đó như còn chưa ước xong

Nó tức muốn xì khói đen, cócặp uyên ương nào mà nói chuyện kì cục vậy đâu, đâu cần nói quỵt tẹc sự thật ranhư vậy chứ?, có biết nó đau lòng đến chừng nào không?. Giận quá mất khôn, nóquăng luôn câu ước nguyện của mình đi chỗ khác mà giận dỗi bỏ đi chỗ khác mộtmình, mặc kệ Quốc Bảo cứ mè nheo đi theo xin lỗi vì lỡ lời, vì không biết nói dốivân vân và vân vân, mặc dù rất tức nhưng nhìn biểu hiện khuôn mặt ăn năn hối lỗicòn cả chớp chớp mắt rưng rưng rất chi là con nít làm nó không khỏi phì cười.

10 giờ sáng, nó mở mắt ra tạimột nơi rất lạ, không phải là phòng ngủ cũng chẳng phải là cái phòng nào đó củacăn nhà của nó. Nó bất giác nhìn xung quanh và thầm thắc mắc rằng chẳng lẽ nóđang nằm trong bệnh viện, đang trong trạngthái khó hiểu thì bất giác có một giọng nói vang lên từ phía cửa

“Tất nhiên bây giờ tôi sẽ kiểmtra lại cho cô ấy, anh đừng quá lo lắng” vừa dứt lời cánh cửa phòng mở ra, mộtvị bác sĩ tuổi đã ngoài ngũ tuần, nhưng da dẻ vẫn hồng hào và ẩn hiện những nétnhân từ gần gũi. Theo sau đó là lão ông nhà cô, cũng đang vui vẻ trao đổi vớibác sĩ vừa nhìn thấy nó tỉnh lại liền mừng rỡ nói

“A ! cháu tỉnh rồi đấy à ?Cháu làm ông lo lắm đấy?”

“Tại sao con lại vào bệnh việnthế?” nó tò mò hỏi lão ông

“Cháu còn hỏi nữa à, ôngchưa trách tội cháu uống sạch hết tủ rượu nhà ông đến nỗi xuất huyết dạ dày.May mà ông vừa đi du lịch về thấy cháu nằm bất tỉnh nhân sự nên ông mới đưacháu kịp vào bệnh viện, nếu không thì cháu đã báo danh dưới Diêm Vương rồi” lãoông vừa như nói vừa như kể lại tình hình tối trước cho nó nghe.

Trong lúc nó và lão ông nóichuyện thì bác sĩ cũng đã khám xong liền nói “Bây giờ thì ổn rồi, nhưng nhấtthiết là chỉ được ăn cháo nhạt trong vài tuần thôi nhé, dạ dày cháu loét khôngnhẹ đâu” vị bác sĩ vỗ nhẹ vai nó như an ủi

“Bác sĩ yên tâm, tôi sẽtrông chừng bắt nó ăn cháo” lão ông cười cười nói rồi tiễn bác sĩ bước ra khỏicửa

Quả thật lão ông làm y như lờihứa, mặc dù gia đình nó cũng đến thăm hỏi tỏ ý muốn chăm sóc nó, nấu nướng vànuôi bệnh nó nhưng lão ông nhất quyết không đồng ý. Lão ông chỉ cho phép chăm bệnhcòn về phần ăn uống lão ông nhất quyết tự mình nấu. Nó chỉ nằm viện 2 ngày, cònmấy ngày sau đều là về nhà cho lão ông chăm sóc. Nếu có ai hỏi nó điều gì làmnó cảm động nhất sau khi được lão ông chăm sóc thì nó sẽ hùng hồn trả lời rằngđó là ngày mà bác sĩ bảo có thể ăn cơm lại bình thường, bởi nó quá sợ món cháomười ngày như một của lão ông. Đúng thật là món cháo độc nhất vô nhị đã ăn rồilà không bao giờ muốn nhìn lại bất kì món cháo nào trên đời, vì thế nên nó thầmđồng cảm với Quốc Bảo khi anh nói ghét ăn cháo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương