“Bài này, không phải do bạn nào rất nổi tiếng trên mạng hát sao”

“Ừ.”

“Ồ, ngài cũng biết cậu ta à”

“Ừ. Tôi rất thích giọng hát của cậu ấy.”

Nà ní, núi băng còn biết nói thích cơ đấy, cậu cứ tưởng người như anh ta chẳng có hứng thú với cái chi hết. Ê mà việc gì mình phải kích động thế nhỉ. Trên mạng có nhiều fans như vậy, giờ chỉ là thêm một ngọn núi băng mà thôi, ngạc nhiên thế chẳng có chút phong độ đại tướng nào cả.

Nhưng mà, cậu cảm thấy rất vui nha. Không biết ngày mà núi băng phát hiện ra mình chính là thần tượng của anh ta, sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ, nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi. Đã thế chuyện hồi sáng mình không thèm so đo với anh ta nữa, ha ha, thần tượng là phải bao dung với fan của mình. Nghĩ vậy, tâm tình của Chu Dận cũng tốt hẳn lên.

“Trên mạng không phải có rất nhiều người nói cậu ta tự bày trò để lăng xê bản thân sao, anh thấy thế nào” Chu Dận đột nhiên rất muốn biết suy nghĩ của núi băng về mình.

“Tôi tin tưởng cậu ấy.”

“Vì sao, anh cũng đâu có quen cậu ta, sao lại nói chắc chắn thế.”

“Bởi vì thích.”

“……” Ê này, trả lời kiểu gì thế. Không thể ăn nói lung tung nhá, lúc nãy vừa bảo là thích giọng hát, sao giờ bớt luôn phần sau rồi, nói vậy rất dễ gây hiểu lầm đấy. Chu Dận nghe được câu trả lời này, trong lòng không hiểu sao bỗng rối như bùi nhùi. Cứ có một loại ảo giác rằng mình được “tỉnh tò” thẳng mặt, dù cậu hiểu rõ kiểu thích này cũng không phải kiểu thích đó.

Tiếp đến hai người liền theo đề tài thần tượng này tán gẫu nguyên một đường. Sau quãng đường này, Chu Dận phát hiện độ hảo cảm của mình với núi băng lại tăng thêm mấy phần trăm. Dù sao được người khác khen ngợi các kiểu ngay trước mặt là việc khiến bất cứ ai cũng rất sướng lòng, đặc biệt khi người đó còn là cấp trên bình thường hay gây khó dễ cho mình.

Lúc nói chuyện thời gian luôn trôi qua rất nhanh, không lâu sau đã đến dưới nhà Chu Dận. Chu Dận nói tiếng cảm ơn, sau đó liền chuẩn bị xuống xe. Trong nháy mắt khi đóng cửa xe, cậu nghe thấy rõ ràng núi băng nói hai chữ ‒‒ xin lỗi. Là vì chuyện ban sáng sao, được rồi, nếu anh ta đã nói xin lỗi trước vậy mình lại tiếp tục coi anh ta như bạn bè là được.

Chu Dận lại mở cửa ra, khẽ hỏi một câu “Vậy, ngày mai có muốn ăn cơm cùng nhau không.” Núi băng gật gật đầu, nói chúc ngủ ngon rồi rời đi.

Chu Dận tâm tình rất tốt đi lên lầu, vào phòng của mình, mở máy tính, muốn đem hết những chuyện trẩm bổng đã trải qua ngày hôm nay kể lại cho tên mặt dày nào đó. Lên QQ, cậu mới lấy làm lạ, mặt dày hiếm thấy lại không onl, trước kia chỉ cần cậu đang onl thì mặt dày nhất định cũng sẽ onl, vì thế cậu gần như đã hình thành thói quen hễ có chuyện gì đều nói với hắn trước tiên.

Cậu cũng không giải thích được là vì sao, tuy rằng tên mặt dày này có lúc sẽ chẳng màng nơi chốn mà đùa giỡn cậu, cũng có lúc sẽ khiến cậu tức điên lên, thế nhưng cậu cảm thấy người này thật ra rất đáng tin cậy, rất đáng để mình trải lòng. Cách nhau một mạng lưới nhưng lại cảm nhận được sự tri kỷ ngoài ý muốn, khả năng đây chính là duyên phận giữa người với người trong truyền thuyết đi.

Ước chừng nửa giờ sau, tên mặt dày mới onl, sau đó cơ hồ lập tức nhắn tin tới.

“Cục cưng à, đợi lâu không, vi phu đến rồi đây ~”

“Phắc phắc phắc, đợi em gái anh”

Chính là cái cảm giác này, không quản hắn ta dùng từ ngữ vô sỉ nào, tên này luôn rất dễ dàng biết được cậu đang nghĩ cái gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương