Đúng rồi, dù sao trước mặt mình cũng có một gay chân chính, không bằng hỏi anh ta xem gay chân chính là ra sao, đến lúc đó có thể nhận định được mình là ma chướng nhất thời hay thực sự cong rồi.

Cậu sắp xếp từ ngữ một lúc rồi mới dè dặt đặt câu hỏi.

“Ờm, Hoắc tổng, ngài khi đó làm sao mà biết mình là gay vậy? Tôi không có ý gì đâu, chỉ là hỏi một chút thôi.”

Núi băng nhíu đôi mày, dường như không nghĩ cậu sẽ hỏi chuyện này. Một lúc sau anh mới chậm rãi mở miệng.

“Bỗng một ngày tôi phát hiện ra mình có “cảm giác” với nam giới, rồi cứ thế thôi.”

Xong phim, mộng xuân cũng tính là một loại “cảm giác” ha. Lòng Chu Dận gần như lệ rơi, nhưng vẫn chưa hết hy vọng mà hỏi tiếp.

“Vậy nếu như một người đàn ông mơ thấy mình và một người đàn ông khác đang “ấy ấy”. Mới là lần đầu tiên thôi. Vậy cậu ta có tính là gay không.”

“Hả?” Núi băng vừa liếc mắt nhìn cậu vừa suy nghĩ.

“Nếu như, tôi nói là nếu như.” Luôn có cảm giác càng tô càng đen.

“Nếu thế thì, phải xem cậu là ở trên hay ở dưới.” Núi băng nói như thật.

“Ở dưới đi.” Chu Dận thành thực đáp.

Mấy giây sau, người nào đó mới phản ứng lại, tạc mao: “Không phải tôi nha, là giả thiết, giả thiết mà thôi!”

“Ừ. Thế thì xem ra, trong tiềm thức của cậu có mong muốn được đàn ông “ôm”, tuy nhiên ý nghĩ như thế còn tùy vào trạng thái nảy sinh. Phải xem cậu xử lý thế nào đã.”

“Hả, vậy làm sao giờ a a a”

Mấy giây sau, người nào đó lại giả vờ bình tĩnh bồi thêm một câu: “Ha ha, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, không có gì đâu.”

“Tôi đề xuất tiếp xúc với đồng tính nhiều vào, nếu như có thể tự nhiên đối diện với họ, vậy không phải là gay. Ngược lại, nhớ đừng nên kiềm nén ý muốn của bản thân, sớm nhìn thẳng vào vấn đề mới là cách giải quyết tốt nhất.”

“Vâng.” Ôi cha má ơi, núi băng lập tức có thể nói nhiều như vậy, quả nhiên là chuyên gia lâu năm a. Vậy sau này có gì cứ hỏi anh ta đi.

Thế là, Chu Dận rất tự giác đem vị trí của núi băng ở trong lòng tăng thêm một bậc, từ bạn bè biến thành cố vấn tâm lý. Lúc này đây, cậu không hề nhìn thấy biểu cảm trên mặt vị “thầy tốt bạn hiền” kia rất nhanh đã vỡ vụn, nhịn cười đến nghẹn.

“Vậy nếu như trong mơ của cậu ta xuất hiện hai người đàn ông thì sao đây?” =)))) Cười nữa đi anh

Im lặng. Chu Dận xin thề là cậu tuyệt đối nhìn thấy mặt núi băng nháy mắt đen xì, bầu không khí trong văn phòng cũng nháy mắt hạ thấp mấy độ. Có phải do vấn đề của mình bất bình thường quá không nhỉ. Biết thế đã không hỏi rồi.

“Ăn xong rồi thì ra ngoài đi.” Núi băng không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

Chu Dận bất mãn đi ra khỏi văn phòng. Người này, sao bỗng dưng lại không vui rồi, mình cũng đâu có trêu chọc gì anh ta đâu.

Buổi chiều lên QQ, vừa mới nói được với tên mặt dày một câu thì đã bị núi băng bắt tại trận. Tiếp đó liền bị gọi vào văn phòng nghe giáo huấn.

“Giờ làm việc lại đi làm chuyện không liên quan đến công tác. Còn có lần sau nữa thì trừ lương.” Lại trở về cái giọng điệu không mang theo hơi ấm, ngang ngang đều đều.

“Vâng.”

“Oan ức lắm sao. Có lòng tơ tưởng đến đàn ông lại không có lòng làm việc à?”

“… Dạ không.”

“Ngày hôm nay đánh xong hết đống tài liệu này mới được tan ca.”

“Tôi ra ngoài đây ạ.”

Chu Dận bê một chồng tài liệu dày cộp, trong lòng không nói được là oan ức hay khó chịu. Vốn dĩ cậu cho rằng mình và núi băng đã xem là bạn bè rồi, giờ đây lời nói không hề nể tình gì của núi băng rốt cuộc đánh cậu trở về nguyên hình. Bình thường bị mắng một trận, cùng lắm trong lòng thầm mắng lại là được, nhưng giờ cậu lại phát hiện mình đến mở miệng cũng không được. Bình thường cho dù có bị trừ lương, cậu cũng chỉ cảm thấy tức giận mà thôi, nhưng giờ lại thấy vô cùng mất mát, lòng đắng chát.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương