Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm
-
Chương 69
Trầm Hòa Anh là một nhân tài giỏi, học một hiểu mười. Hắn thường xuyên hỏi những vấn đề nằm ngoài dự đoán, nên cũng thường xuyên
khiến Tạ Lâm trở tay không kịp, nhưng cẩn thận xem xét những vấn đề của
hắn, lại phát hiện ra đó là kết quả của một quá trình suy nghĩ sâu rộng. Tài hoa của hắn đã đầy đủ, có chăng chỉ là thiếu kinh nghiệm và sự chỉ
điểm mà thôi.
Mấy ngày trước Thị lang bộ Binh là Ông Đạt bị rớt đài, tuy rằng bệ hạ nói sẽ tìm một vị chủ sự bộ Binh thay thế vị trí của ông ta, nhưng suy cho cùng Thượng thư bộ Binh Úy Trì Chính vẫn mất đi một tâm phúc.
Sóng gió triều đình hung hiểm, tuy Trầm Hòa Anh không ở trong cơn phong ba chính trị ấy, nhưng cũng chịu ảnh hưởng, “Nghe nói hình như ân sư và Úy Trì đại nhân khác phe phái, không ai chịu nhường ai, không biết có hiềm khích từ thời xa xưa nào không?”.
Con mắt Tạ Lâm khẽ cong lên, “Không đến nỗi là có hiềm khích, quan điểm chính trị khác nhau thì tự khắc mỗi người sẽ có phe phái riêng, những ai theo ta sẽ thuộc phe của ta, ai chí đồng hợp đạo với hắn tự nhiên sẽ thuộc phe của hắn, đôi bên không ai chịu nhường ai âu cũng là chuyện bình thường.”
“Quan điểm chính trị khác nhau, vậy theo như ân sư thấy thì của ai đúng?”.
“Không có gì gọi là đúng ở đây cả.” Tạ Lâm đáp.
Trầm Hòa Anh không khỏi kinh ngạc, “Không có gì gọi là đúng ư?”.
Tạ Lâm trả lời, “Dựa vào tình thế phát triển của thiên hạ gọi là đúng, trải qua sự kiểm nghiệm của thời gian mới gọi là đúng. Chẳng có ai là vĩnh viễn không bao giờ sai, chỉ có thời gian sẽ chứng minh rốt cuộc kẻ đó sai hay đúng.”
Trầm Hòa Anh dường như đã ngộ ra, lại hỏi: “Vậy ân sư cũng cảm thấy bản thân chưa hẳn đã đúng.”
Vấn đề này hiển nhiên mang theo vẻ sắc nhọn, nhưng Tạ Lâm lại chỉ cười cười, trả lời: “Ta từng nói rồi, chẳng có ai là vĩnh viễn không bao giờ sai, cũng chẳng có ai là sai vĩnh viễn, cho dù là bậc thánh hiền cũng thế cả. Nhưng, so với Úy Trình Chính có lẽ ta sai nhiều hơn.”
Trầm Hòa Anh không ngờ nàng lại nói vậy, bất giác ngây ra, Tạ Lâm quay người lại vỗ vỗ lên vai hắn, cánh môi cong cong, dường như tâm tình đang rất tốt, “Chỉ cần ngươi đúng nhiều hơn hắn, là lòng ta thấy mãn nguyện rồi.”
Trầm Hòa Anh lại càng ngạc nhiên, quan điểm chỉ bảo của nàng ngay cả thầy dạy của hắn trước kia cũng chưa bao giờ giảng, chỉ sợ tất cả thầy dạy trong thiên hạ cũng chưa bao giờ nói những luận điệu kiểu như thế, nhưng ngược lại điều đó khiến hắn có cảm giác vỡ vạc rất nhiều, tựa hồ như những điều trước kia chưa hiểu thì sau khi được nàng khai thông, đột nhiên rộng mở sáng rõ. Tạ Lâm có thể từ cái danh Thám hoa ngồi lên được vị trí như bây giờ, thủ đoạn trong đó nhiều không đếm hết, Trầm Hòa Anh của khi đó nhìn thấy Tạ Lâm đã âm thầm hạ quyết tâm, lén học thật nhiều thủ đoạn của nàng, có thể được như Tạ Lâm, thẳng tiến như diều gặp gió. Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ được rằng Tạ Lâm lại tự tay đặt cơ hội này ngay trước mặt mình.
Giờ trong lòng Trầm Hòa Anh cảm thấy mình đã là học trò của nàng, là người do nàng dạy dỗ mà ra, nên đương nhiên cách nghĩ cũng giống với nàng, thì sao có thể thể sai ít hơn nàng được?
Nhưng Tạ Lâm đã quay đầu đi, đáp án đó, nàng không hề giải đáp cho Trầm Hòa Anh.
Tạ Lâm dẫn Trầm Hòa Anh đi hết chỗ này đến chỗ kia, nên khó tránh khỏi việc thu hút sự cảnh giác của mọi người xung quanh, đặc biệt là Minh Trọng Mưu, gần đây sắc mặt hắn đen sì. Lúc Tạ Lâm đi cùng học trò của mình, thì đương nhiên là không có thời gian để ý tới hắn, khiến hắn phải ôm nỗi khổ của sự tương tư, nên cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Một lần Tạ Lâm vừa chào tạm biệt Trầm Hòa Anh xong thì đột nhiên bị một người ôm lấy từ phía sau, nàng hơi giật mình, quay người lại nhìn, thấy đó là Minh Trọng Mưu, bất giác mỉm cười, “Sao thế? Người dọa thần sợ thót tim.”
Minh Trọng Mưu đã từng nghĩ trăm phương ngàn kế để Tạ Lâm sửa bỏ cái danh xưng thần này đi, nhưng Tạ Lâm kiên quyết không nghe, cho rằng “Lễ không thể bỏ”, Minh Trọng Mưu biết Tạ Lâm cố chấp, sau khi dùng hết trăm ngàn thủ đoạn cũng không thay đổi được suy nghĩ của nàng, đành phải để mặc, bản thân thì tận lực cho mấy lời ấy vào tai phải ra tai trái, coi như không nghe thấy gì.
Cúi đầu nhìn ánh mắt sáng long lanh của Tạ Lâm, Minh Trọng Mưu chỉ cảm thấy trái tim mình mềm đi, nhưng nghĩ đến việc dạo gần đây nàng qua lại rất thân thiết với Trầm Hòa Anh, vậy là lại không kìm được hừ lạnh, hỏi: “Thằng nhãi đó là ai? Sao nàng lại cứ qua lại thân thiết với hắn như vậy?”.
Hắn vừa nói xong, Tạ Lâm đã ngửi thầy mùi dấm chua, bất giác bật cười: “Người hỏi hắn là ai sao? Bệ hạ, cả ngày người xử lý trăm công nghìn việc, đúng là rất bận, nhưng Thám hoa là do người khâm điểm, người phải nhớ rõ chứ?”.
“Trăm công nghìn việc?” Hắn nhìn dáng vẻ giảo hoạt của nàng, không kìm được cúi đầu cắn lên môi nàng, “Ta bận trăm công nghìn việc, cũng không bằng được với nàng, nàng nói kẻ làm hoàng đế như ta ngay cả thần tử của mình cũng không nhớ được, là đang cười nhạo ta đúng không?”.
Nàng mỉm cười giữa khoảng hở của cánh môi hắn khi hắn cắn nàng nói: “Người là hoàng đế, thần là thần tử, thần nào dám cười nhạo người, tâng bốc người còn chẳng kịp nữa là, chỉ là làm hoàng đế, điều tối quan trọng chính là phải hiểu được người khác giỏi việc gì phù hợp với công việc nào, mình phải nắm rõ chức trách của mình, đám thần tử như thần đối với thuộc hạ đều như thế cả, người là hoàng đế, thì càng phải thấu hiểu đạo lý đó hơn hết.”
“Được rồi được rồi,” mồm miệng hắn nói không được rõ ràng, “Nàng lại muốn giảng bài nữa rồi, trẫm biết, trẫm biết rồi mà.” Hắn vuốt ve sống lưng nàng, trên trời tuyết rơi dưới đất đóng băng, nhưng hai người bọn họ lại nhiệt tình không gì ngăn cách được.
Tạ Lâm không nhịn được cười khẽ, trong tiếng cười chứa đầy nhu tình mật ý lại pha thêm một thoáng dịu dàng quyến rũ, nàng cũng không chống cự nổi sự nóng bỏng của Minh Trọng Mưu, nụ hôn sâu khiến lửa tình giữa hai người lập tức bùng cháy, Tạ Lâm lùi rồi lại lùi, giãy dụa vất vả nói, “Bệ hạ, đừng ở chỗ người qua kẻ lại thế này, sẽ bị người khác nhìn thấy mất, quay về tẩm cung của người đi.”
Ánh mắt Minh Trọng Mưu sáng lên, vội vàng vòng qua eo lưng nàng, chạy thẳng một mạch, có lẽ đã dùng đến thứ tốc độ không mảy may có chút dè dặt nhất của bọn họ xưa nay, va cả vào cánh cửa tẩm cung, sau khi dặn dò Lại Xương canh chừng trước cửa, cả hai ôm lấy nhau, rồi cùng nhau ngã xuống giường, quấn quýt đòi hỏi nhau thật sâu.
Con ngươi nàng sáng long lanh, dường như không cần phải thắp đèn cũng có thể nhìn thấy sự nóng bỏng trong đáy mắt đôi bên, hắn vội vàng cởi quần áo của cả hai, sự dịu dàng nồng nàn của hai người có thể sưới ẩm hơi giá lạnh buốt tiết trời đông. Nàng rất ít khi chủ động hôn lại hắn, nhưng khi nàng thật sự hôn trả, hắn lại cảm thấy bản thân giống như bị thiêu đốt, máu nóng bốc hơi chảy đến khắp mọi bộ phận trên cơ thể.
Xong việc, hắn và nàng cùng ngã xuống giường, hắn không nhịn được khẽ cười, lại cúi đầu hôn lên trán nàng, má nàng, sau đó ghé sát vào cần cổ nàng, hít thở một hơi thật sâu, thì thầm: “Ta rất muốn dùng kiệu lớn tám người khiêng rước nàng qua cửa.”
Nhưng hắn biết, nàng sẽ không bao giờ đồng ý đâu. Ít nhất là bây giờ sẽ không.
“Bệ hạ, vội vàng sẽ thành ra vô dụng,” giọng nói của nàng có hơi khàn, có lẽ do vừa này hoạt động quá kịch liệt khiến nàng khó tránh khỏi không chịu nổi, “Thần lại cảm thấy, hiện giờ rất tốt, có chúng thần giúp đỡ người, lẽ nào bá nghiệp lừng lẫy của người lại không thành?”.
Minh Trọng Mưu cười khổ, “Nàng toàn lấy hai chữ minh quân đó ra để ép ta.”
“Thần không dùng hai chữ đó để ép người, người là thiên tử, thần đương nhiên sẽ thần phục người rồi.”
Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ sau một khoảng khắc, trong ánh mắt nàng toát ra vẻ mị hoặc hiếm thấy, khiến trái tim hắn loạn nhịp. Không nhịn được vẽ vòng vòng lên ngực nàng, “Thần phục? Cũng bao gồm cả thứ này chứ?”.
Nàng mím môi, trước ngực ngứa ngáy khiến nàng không kìm được muốn cong người lên, khó khăn lắm mới đè xuống được, nói: “Đương nhiên, tất cả mọi thứ của thần, đều là của bệ hạ.”
“Những lời này khiến người ta không thể chịu nổi.” Minh Trọng Mưu cúi đầu hôn lên cánh môi nàng, lại ôm lấy người nàng đè xuống dưới thân.
Cô gái này, người ta nói nàng hiểu chuyện tình cảm, thì rõ ràng nàng lại ngây thơ ngờ nghệch, người ta nói nàng không hiểu, thì trong một thoáng lơ đãng, nàng lại có thể thiêu rụi người ta.
Minh Trọng Mưu có bị ngọn lửa đó thiêu rụi không chính hắn cũng không biết, giờ trong đầu óc hắn chỉ muốn dạy cho cô gái này một bài học nhớ đời thôi.
XXX
Gần đây Lại Xương cứ có cảm giác Úy Trì Chính vô tình cố ý hay nhìn chằm chằm vào ông ta, hơn thế còn dùng một loại ánh mắt khiến cho người ta rét lạnh, khiến ông ta không chịu nổi có phần run rẩy, toát mồ hôi hột, cuối cùng không kìm nổi, sau khi tan triều, chủ động tìm hỏi Úy Trì Chính, “Đại nhân……” Lại Xương nói, “Ngài có gì bất mãn với tiểu nhân sao? Nếu ngài thấy tiểu nhân có chỗ nào không đúng xin cứ nói, tiểu nhân sẽ lập tức sửa ngay.”
Úy Trì Chính không ngờ Lại Xương lại trực tiếp đến gặp mình hỏi chuyện, bất giác ngây ra. Quả nhiên Tổng quản nội giám là người rất giỏi trong việc nhìn sự việc đoán ý người khác, mỗi lần ánh mắt hắn để lộ ra suy nghĩ của bản thân đều vào những lúc ông ta không chú ý, không ngờ cũng khiến ông chú ý. Nhưng nếu Lại Xương đã đích thân tới hỏi, thì hắn cũng cảm thấy không cần thiết phải khách sáo nữa làm gì, “vung đao chém tới”, “Lại đại nhân, ngài đã người hầu hạ bên cạnh thánh thượng, thì sẽ phải quan tâm đến việc ăn uống ngủ nghỉ của thánh thượng, từng lời nói từng cử chỉ của ngài đều có phần giống với những thần tử như Úy Trì mỗ ta, vậy có phải ngài nên thu liễm lại đôi chút không? Hành vi của ngài không ổn chút nào”.
Lại Xương ngẩn người, nói thật lòng, những câu này ông ta không hiểu lắm, “Úy Trì đại nhân, ý của ngài là gì? Tiểu nhân không rõ.”
“Lại đại nhân, đây là chỗ không đúng của ngài.” Úy Trì Chính tưởng là ông ta hiểu nhưng lại cố tình giả vờ, nghiêm mặt bảo, “Người ngay thẳng không nói những lời mờ ám, ngài làm gì trong lòng ngài rõ, quần thần đều nhìn thấy cả, ngài nên chú ý vào.”
Lại Xương cảm thấy cực kỳ oan uổng, rốt cuộc ông ta đã làm gì, sao trong lòng lại phải rõ. Lại Xương nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không tài nào nghĩ ra được, đành bảo: “Úy Trì đại nhân, ngài cũng nói rồi, người ngay thẳng không nói những lời mờ ám, tiểu nhân nghĩ nát óc những vẫn không hiểu, rốt cuộc tiểu nhân đã làm sai chuyện gì. Coi như ngài chỉ điểm cho tiểu nhân, nói cho rõ ràng, nếu tiểu nhân thật sự đã làm sai thì nhất định sẽ sửa đổi.”
Úy Trì Chính thở dài, nhìn xung quanh không có ai, đắn đo tìm câu chữ thích hợp, nói: “Lại Xương đại nhân, ngài đừng trách Úy Trì mỗ ta nói lời khó nghe, ngài biết đấy, ta xuất thân từ quan võ, tính cách trước giờ thẳng thắn, có gì thì nói đó, nếu có quá lời xin ngài bỏ qua cho.”
Lại Xương vẫn ù ù cạc cạc: “Ngài cứ nói.”
Úy Trì Chính chậm rãi nói: “Thân là Tổng quản nội giám thì sẽ khó có thể lấy vợ sinh con được, ngày thường đương nhiên sẽ có chút cô đơn, điều này Úy Trì mỗ có thể hiểu được. Nếu muốn tìm bạn đời, thì cũng không phải không được. Chỉ là phải tìm người thế nào thì đúng là ngài nên chọn lựa thật kỹ, không thể nhắm mắt vơ đại một người rồi gắn bó quấn lấy người ấy được.”
Lại Xương nghe xong những lời này thấy cứ sai sai, nghĩ đến tình cảnh của bản thân sau này không như người bình thường, đúng thật là không thể lấy vợ sinh con, hưởng niềm vui cháu chắt quây quần, nhưng trước giờ ông ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tìm bạn đời, Úy Trì Chính nói như vậy, khiến Lại Xương càng thêm hoang mang, nên không cắt ngang mà đợi hắn nói tiếp.
Úy Trì Chính lại nói: “Thừa tướng là mệnh quan triều đình, có lẽ trong mắt của ngài, người ấy quả thực rất có năng lực, nhưng trong nhà người ta đã có đủ thị thiếp cả rồi, không phải kiểu người thích đoạn tụ đâu, ngài chui đầu vào cũng phải chừa cho mình đường lui chứ, ngàn vạn lần đừng bất cẩn để có vào mà không có ra……”
Lại Xương lập tức khóc dở mếu dở, Úy Trì Chính nói vậy hóa ra là vì tưởng ông ta và Tạ Lâm có gì đó với nhau. Hiểu lầm quá lớn rồi, bình thường ông ta vẫn giúp bệ hạ và Tạ Lâm che đậy, đương nhiên khó tránh khỏi việc phải giao thiệp và canh chừng nên việc thân cận với Thừa tướng đại nhân là điều hiển nhiên, không ngờ trong mắt người khác lại biến thành ra như vậy.
Nhưng ông ta có thể nói ra người có tình cảm với Thừa tướng không phải ông ta, mà là bệ hạ chắc? Hơn thế Úy Trì Chính hình như không biết thân phận thật sự của Tạ Lâm. Lại Xương suy nghĩ một lúc, chỉ biết thở dài, “Úy Trì đại nhân, sự tình đến mức này, đương nhiên khó tránh, đạo lý ngài nói tiểu nhân đều hiểu cả, chỉ là thỉnh thoảng tiêu nhân……” ông ta đắn đo tìm từ ngữ thích hợp, sau đó phun ra bốn chứ, “Kìm lòng không đặng.”
Đây hiển nhiên là đang thừa nhận ông ta và Thừa tướng có mối quan hệ gì đó.
Hàng lông mày thẳng tắp của Úy Trì Chính lập tức cau chặt, “Lại đại nhân!”.
Lại Xương càng nghĩ lại càng cảm thấy mình làm vậy vô cùng hợp lý, đã che giấu được chuyện giữa bệ hạ và Thừa tướng đại nhân, lại có thể canh chừng giúp cho bọn họ bất cứ lúc nào, có thể coi là nhất cử lưỡng tiện, một mũi tên trúng hai đích, Lại Xương tự thấy bản thân chưa bao giờ sáng suốt đến thế, ông ta không nhịn được vừa bội phục chính mình lại vừa nói bằng giọng điệu cứ như thật, cay đắng nói: “Úy Trì đại nhân, ngài không cần phải khuyên tiểu nhân, tiểu nhân từ lâu đã hiểu rằng bước chân vào thì khó lòng bước ra rồi. Thừa tướng đại nhân là người có đạo đức tốt, tiểu nhân vẫn biết bản thân xuất thân thấp hèn, so với Thừa tướng đúng là một trời một vực, nhưng có những lúc, tình cảm khó lòng kiềm chế được.”
Lời thổ lộ quá mức sống động đâm mù luôn mắt Úy Trì Chính, hắn chỉ thấy như mắc nghẹn ở cổ, không thể thốt lên lời, đành hừ khẽ một tiếng, “Lại đại nhân, Tạ Lâm không phải là người có thể nắm tay ngài đi suốt cuộc đời này được, cái danh gian thần của hắn không sớm thì muộn cũng sẽ khiến hắn rớt đài, có khả năng không chỉ là cuốn gói về vườn không thôi đâu, e rằng ngài sẽ bị liên lụy vì hắn đấy, kể cả thế ngài vẫn đồng ý sao?”.
Lại Xương không ngờ lại hắn lại nói vậy, tuy rằng ông ta không rõ ẩn ý phía sau những lời của Úy Trì Chính là gì, nhưng chẳng hiểu sao vẫn thấy rét lạnh lan ra cả sống lưng.
Lại Xương chỉ biết lắc lắc đầu, lần này ông ta không nói gì nữa.
Úy Trì Chính cười cười, vỗ vỗ vai ông ta, thì thầm bảo: “Lại đại nhân, đã chân tình khuyên ngài rồi, có làm theo hay không là việc của ngài, chuyện này Úy Trì Chính ta cũng không nhúng tay vào được, nhưng thiết nghĩ, nếu như ngài đủ thông minh thì nên có quyết định của riêng mình.” Nói đoạn, Úy Trì Chính khoát khoát tay, xoay người bỏ đi, bước chân của hắn không phải quá nhanh, nhưng thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Lại Xương cứ nhìn theo cái bóng ngày một đi xa dần của hắn, nhủ thầm trên triều Thừa tướng đại nhân và Úy Trì đại nhân đối chọi gay gắt, ngươi đến thì ta đi, ngay cả đứa mù cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa họ như nước với lửa, quan điểm chính trị bất đồng, mâu thuẫn có thể nói là vô cùng căng thẳng. Nhưng giờ nghe Úy Trì Chính nói thế, lại có cảm giác mâu thuẫn giữa hai người bọn họ dường như không chỉ có thế.
Lại Xương vốn dĩ ít đọc sách, nên chuyện ông ta không nghĩ thông thì dứt khoát không nghĩ đến nữa, tránh để tế bào não bị tàn phế, suy cho cùng che mưa chắn gió cho bệ hạ và Thừa tướng vẫn quan trọng hơn.
Nói không chừng sau thời cơ này, Thừa tướng đại nhân sẽ được phong làm Hoàng hậu, sống mãi mãi bên bệ hạ, đến lúc ấy Thừa tướng đại nhân làm mẫu nghi thiên hạ, ông ta cũng được hưởng ké.
Thừa tướng đại nhân làm mẫu nghi thiên hạ? Lại Xương có hơi nghi ngờ.
Sau nghe cứ thấy kì lạ thế nào ấy?
Một hai tháng nữa thôi sẽ sang năm mới.
Toàn thể Đại Sở đang ở trong bầu không khí tưng bừng háo hức, ngay cả hoàng cung cũng không phải là ngoại lệ.
Năm thứ ba Vạn Triệu đã đến rồi, giờ là năm thứ ba Minh Trọng Mưu đăng cơ. Nhớ lại hồi hắn mới lên ngôi, so với bây giờ, vừa như tất cả đều không có gì thay đổi, lại vừa như tất cả đều đổi thay.
So với khi đó, sự trưởng thành của hoàng đế Vạn Triệu là điều đáng mừng, đặc biết là sau những tháng ngày được ở bên cạnh Tạ Lâm, hoặc có lẽ là vì đuổi kịp được tốc độ của nàng, nên hắn chăm chỉ tấn tới, thông minh lại ham học, nên dần dần cũng có được sự uy nghi của một bậc hoàng đế.
Nhưng đối mặt với vị hoàng đế đang trưởng thành, Tạ Lâm vẫn lớn tuổi hơn hắn. Cho dù Minh Trọng Mưu có đang dần dần đuổi kịp bước chân của nàng, vì về tuổi tác hắn vĩnh viễn nhỏ hơn.
Minh Trọng Mưu cực kỳ phiền muộn, nhưng chuyện này hắn cũng đành bó tay không thay đổi được, chỉ có thể mỗi lần tóm được Tạ Lâm là hôn một cái, tránh để nỗi đau trong lòng dày vò.
Nhưng tóm lại, Tết sắp đến, bầu không khí của năm mới cũng sắp đến.
Mấy ngày trước Thị lang bộ Binh là Ông Đạt bị rớt đài, tuy rằng bệ hạ nói sẽ tìm một vị chủ sự bộ Binh thay thế vị trí của ông ta, nhưng suy cho cùng Thượng thư bộ Binh Úy Trì Chính vẫn mất đi một tâm phúc.
Sóng gió triều đình hung hiểm, tuy Trầm Hòa Anh không ở trong cơn phong ba chính trị ấy, nhưng cũng chịu ảnh hưởng, “Nghe nói hình như ân sư và Úy Trì đại nhân khác phe phái, không ai chịu nhường ai, không biết có hiềm khích từ thời xa xưa nào không?”.
Con mắt Tạ Lâm khẽ cong lên, “Không đến nỗi là có hiềm khích, quan điểm chính trị khác nhau thì tự khắc mỗi người sẽ có phe phái riêng, những ai theo ta sẽ thuộc phe của ta, ai chí đồng hợp đạo với hắn tự nhiên sẽ thuộc phe của hắn, đôi bên không ai chịu nhường ai âu cũng là chuyện bình thường.”
“Quan điểm chính trị khác nhau, vậy theo như ân sư thấy thì của ai đúng?”.
“Không có gì gọi là đúng ở đây cả.” Tạ Lâm đáp.
Trầm Hòa Anh không khỏi kinh ngạc, “Không có gì gọi là đúng ư?”.
Tạ Lâm trả lời, “Dựa vào tình thế phát triển của thiên hạ gọi là đúng, trải qua sự kiểm nghiệm của thời gian mới gọi là đúng. Chẳng có ai là vĩnh viễn không bao giờ sai, chỉ có thời gian sẽ chứng minh rốt cuộc kẻ đó sai hay đúng.”
Trầm Hòa Anh dường như đã ngộ ra, lại hỏi: “Vậy ân sư cũng cảm thấy bản thân chưa hẳn đã đúng.”
Vấn đề này hiển nhiên mang theo vẻ sắc nhọn, nhưng Tạ Lâm lại chỉ cười cười, trả lời: “Ta từng nói rồi, chẳng có ai là vĩnh viễn không bao giờ sai, cũng chẳng có ai là sai vĩnh viễn, cho dù là bậc thánh hiền cũng thế cả. Nhưng, so với Úy Trình Chính có lẽ ta sai nhiều hơn.”
Trầm Hòa Anh không ngờ nàng lại nói vậy, bất giác ngây ra, Tạ Lâm quay người lại vỗ vỗ lên vai hắn, cánh môi cong cong, dường như tâm tình đang rất tốt, “Chỉ cần ngươi đúng nhiều hơn hắn, là lòng ta thấy mãn nguyện rồi.”
Trầm Hòa Anh lại càng ngạc nhiên, quan điểm chỉ bảo của nàng ngay cả thầy dạy của hắn trước kia cũng chưa bao giờ giảng, chỉ sợ tất cả thầy dạy trong thiên hạ cũng chưa bao giờ nói những luận điệu kiểu như thế, nhưng ngược lại điều đó khiến hắn có cảm giác vỡ vạc rất nhiều, tựa hồ như những điều trước kia chưa hiểu thì sau khi được nàng khai thông, đột nhiên rộng mở sáng rõ. Tạ Lâm có thể từ cái danh Thám hoa ngồi lên được vị trí như bây giờ, thủ đoạn trong đó nhiều không đếm hết, Trầm Hòa Anh của khi đó nhìn thấy Tạ Lâm đã âm thầm hạ quyết tâm, lén học thật nhiều thủ đoạn của nàng, có thể được như Tạ Lâm, thẳng tiến như diều gặp gió. Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ được rằng Tạ Lâm lại tự tay đặt cơ hội này ngay trước mặt mình.
Giờ trong lòng Trầm Hòa Anh cảm thấy mình đã là học trò của nàng, là người do nàng dạy dỗ mà ra, nên đương nhiên cách nghĩ cũng giống với nàng, thì sao có thể thể sai ít hơn nàng được?
Nhưng Tạ Lâm đã quay đầu đi, đáp án đó, nàng không hề giải đáp cho Trầm Hòa Anh.
Tạ Lâm dẫn Trầm Hòa Anh đi hết chỗ này đến chỗ kia, nên khó tránh khỏi việc thu hút sự cảnh giác của mọi người xung quanh, đặc biệt là Minh Trọng Mưu, gần đây sắc mặt hắn đen sì. Lúc Tạ Lâm đi cùng học trò của mình, thì đương nhiên là không có thời gian để ý tới hắn, khiến hắn phải ôm nỗi khổ của sự tương tư, nên cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Một lần Tạ Lâm vừa chào tạm biệt Trầm Hòa Anh xong thì đột nhiên bị một người ôm lấy từ phía sau, nàng hơi giật mình, quay người lại nhìn, thấy đó là Minh Trọng Mưu, bất giác mỉm cười, “Sao thế? Người dọa thần sợ thót tim.”
Minh Trọng Mưu đã từng nghĩ trăm phương ngàn kế để Tạ Lâm sửa bỏ cái danh xưng thần này đi, nhưng Tạ Lâm kiên quyết không nghe, cho rằng “Lễ không thể bỏ”, Minh Trọng Mưu biết Tạ Lâm cố chấp, sau khi dùng hết trăm ngàn thủ đoạn cũng không thay đổi được suy nghĩ của nàng, đành phải để mặc, bản thân thì tận lực cho mấy lời ấy vào tai phải ra tai trái, coi như không nghe thấy gì.
Cúi đầu nhìn ánh mắt sáng long lanh của Tạ Lâm, Minh Trọng Mưu chỉ cảm thấy trái tim mình mềm đi, nhưng nghĩ đến việc dạo gần đây nàng qua lại rất thân thiết với Trầm Hòa Anh, vậy là lại không kìm được hừ lạnh, hỏi: “Thằng nhãi đó là ai? Sao nàng lại cứ qua lại thân thiết với hắn như vậy?”.
Hắn vừa nói xong, Tạ Lâm đã ngửi thầy mùi dấm chua, bất giác bật cười: “Người hỏi hắn là ai sao? Bệ hạ, cả ngày người xử lý trăm công nghìn việc, đúng là rất bận, nhưng Thám hoa là do người khâm điểm, người phải nhớ rõ chứ?”.
“Trăm công nghìn việc?” Hắn nhìn dáng vẻ giảo hoạt của nàng, không kìm được cúi đầu cắn lên môi nàng, “Ta bận trăm công nghìn việc, cũng không bằng được với nàng, nàng nói kẻ làm hoàng đế như ta ngay cả thần tử của mình cũng không nhớ được, là đang cười nhạo ta đúng không?”.
Nàng mỉm cười giữa khoảng hở của cánh môi hắn khi hắn cắn nàng nói: “Người là hoàng đế, thần là thần tử, thần nào dám cười nhạo người, tâng bốc người còn chẳng kịp nữa là, chỉ là làm hoàng đế, điều tối quan trọng chính là phải hiểu được người khác giỏi việc gì phù hợp với công việc nào, mình phải nắm rõ chức trách của mình, đám thần tử như thần đối với thuộc hạ đều như thế cả, người là hoàng đế, thì càng phải thấu hiểu đạo lý đó hơn hết.”
“Được rồi được rồi,” mồm miệng hắn nói không được rõ ràng, “Nàng lại muốn giảng bài nữa rồi, trẫm biết, trẫm biết rồi mà.” Hắn vuốt ve sống lưng nàng, trên trời tuyết rơi dưới đất đóng băng, nhưng hai người bọn họ lại nhiệt tình không gì ngăn cách được.
Tạ Lâm không nhịn được cười khẽ, trong tiếng cười chứa đầy nhu tình mật ý lại pha thêm một thoáng dịu dàng quyến rũ, nàng cũng không chống cự nổi sự nóng bỏng của Minh Trọng Mưu, nụ hôn sâu khiến lửa tình giữa hai người lập tức bùng cháy, Tạ Lâm lùi rồi lại lùi, giãy dụa vất vả nói, “Bệ hạ, đừng ở chỗ người qua kẻ lại thế này, sẽ bị người khác nhìn thấy mất, quay về tẩm cung của người đi.”
Ánh mắt Minh Trọng Mưu sáng lên, vội vàng vòng qua eo lưng nàng, chạy thẳng một mạch, có lẽ đã dùng đến thứ tốc độ không mảy may có chút dè dặt nhất của bọn họ xưa nay, va cả vào cánh cửa tẩm cung, sau khi dặn dò Lại Xương canh chừng trước cửa, cả hai ôm lấy nhau, rồi cùng nhau ngã xuống giường, quấn quýt đòi hỏi nhau thật sâu.
Con ngươi nàng sáng long lanh, dường như không cần phải thắp đèn cũng có thể nhìn thấy sự nóng bỏng trong đáy mắt đôi bên, hắn vội vàng cởi quần áo của cả hai, sự dịu dàng nồng nàn của hai người có thể sưới ẩm hơi giá lạnh buốt tiết trời đông. Nàng rất ít khi chủ động hôn lại hắn, nhưng khi nàng thật sự hôn trả, hắn lại cảm thấy bản thân giống như bị thiêu đốt, máu nóng bốc hơi chảy đến khắp mọi bộ phận trên cơ thể.
Xong việc, hắn và nàng cùng ngã xuống giường, hắn không nhịn được khẽ cười, lại cúi đầu hôn lên trán nàng, má nàng, sau đó ghé sát vào cần cổ nàng, hít thở một hơi thật sâu, thì thầm: “Ta rất muốn dùng kiệu lớn tám người khiêng rước nàng qua cửa.”
Nhưng hắn biết, nàng sẽ không bao giờ đồng ý đâu. Ít nhất là bây giờ sẽ không.
“Bệ hạ, vội vàng sẽ thành ra vô dụng,” giọng nói của nàng có hơi khàn, có lẽ do vừa này hoạt động quá kịch liệt khiến nàng khó tránh khỏi không chịu nổi, “Thần lại cảm thấy, hiện giờ rất tốt, có chúng thần giúp đỡ người, lẽ nào bá nghiệp lừng lẫy của người lại không thành?”.
Minh Trọng Mưu cười khổ, “Nàng toàn lấy hai chữ minh quân đó ra để ép ta.”
“Thần không dùng hai chữ đó để ép người, người là thiên tử, thần đương nhiên sẽ thần phục người rồi.”
Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ sau một khoảng khắc, trong ánh mắt nàng toát ra vẻ mị hoặc hiếm thấy, khiến trái tim hắn loạn nhịp. Không nhịn được vẽ vòng vòng lên ngực nàng, “Thần phục? Cũng bao gồm cả thứ này chứ?”.
Nàng mím môi, trước ngực ngứa ngáy khiến nàng không kìm được muốn cong người lên, khó khăn lắm mới đè xuống được, nói: “Đương nhiên, tất cả mọi thứ của thần, đều là của bệ hạ.”
“Những lời này khiến người ta không thể chịu nổi.” Minh Trọng Mưu cúi đầu hôn lên cánh môi nàng, lại ôm lấy người nàng đè xuống dưới thân.
Cô gái này, người ta nói nàng hiểu chuyện tình cảm, thì rõ ràng nàng lại ngây thơ ngờ nghệch, người ta nói nàng không hiểu, thì trong một thoáng lơ đãng, nàng lại có thể thiêu rụi người ta.
Minh Trọng Mưu có bị ngọn lửa đó thiêu rụi không chính hắn cũng không biết, giờ trong đầu óc hắn chỉ muốn dạy cho cô gái này một bài học nhớ đời thôi.
XXX
Gần đây Lại Xương cứ có cảm giác Úy Trì Chính vô tình cố ý hay nhìn chằm chằm vào ông ta, hơn thế còn dùng một loại ánh mắt khiến cho người ta rét lạnh, khiến ông ta không chịu nổi có phần run rẩy, toát mồ hôi hột, cuối cùng không kìm nổi, sau khi tan triều, chủ động tìm hỏi Úy Trì Chính, “Đại nhân……” Lại Xương nói, “Ngài có gì bất mãn với tiểu nhân sao? Nếu ngài thấy tiểu nhân có chỗ nào không đúng xin cứ nói, tiểu nhân sẽ lập tức sửa ngay.”
Úy Trì Chính không ngờ Lại Xương lại trực tiếp đến gặp mình hỏi chuyện, bất giác ngây ra. Quả nhiên Tổng quản nội giám là người rất giỏi trong việc nhìn sự việc đoán ý người khác, mỗi lần ánh mắt hắn để lộ ra suy nghĩ của bản thân đều vào những lúc ông ta không chú ý, không ngờ cũng khiến ông chú ý. Nhưng nếu Lại Xương đã đích thân tới hỏi, thì hắn cũng cảm thấy không cần thiết phải khách sáo nữa làm gì, “vung đao chém tới”, “Lại đại nhân, ngài đã người hầu hạ bên cạnh thánh thượng, thì sẽ phải quan tâm đến việc ăn uống ngủ nghỉ của thánh thượng, từng lời nói từng cử chỉ của ngài đều có phần giống với những thần tử như Úy Trì mỗ ta, vậy có phải ngài nên thu liễm lại đôi chút không? Hành vi của ngài không ổn chút nào”.
Lại Xương ngẩn người, nói thật lòng, những câu này ông ta không hiểu lắm, “Úy Trì đại nhân, ý của ngài là gì? Tiểu nhân không rõ.”
“Lại đại nhân, đây là chỗ không đúng của ngài.” Úy Trì Chính tưởng là ông ta hiểu nhưng lại cố tình giả vờ, nghiêm mặt bảo, “Người ngay thẳng không nói những lời mờ ám, ngài làm gì trong lòng ngài rõ, quần thần đều nhìn thấy cả, ngài nên chú ý vào.”
Lại Xương cảm thấy cực kỳ oan uổng, rốt cuộc ông ta đã làm gì, sao trong lòng lại phải rõ. Lại Xương nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không tài nào nghĩ ra được, đành bảo: “Úy Trì đại nhân, ngài cũng nói rồi, người ngay thẳng không nói những lời mờ ám, tiểu nhân nghĩ nát óc những vẫn không hiểu, rốt cuộc tiểu nhân đã làm sai chuyện gì. Coi như ngài chỉ điểm cho tiểu nhân, nói cho rõ ràng, nếu tiểu nhân thật sự đã làm sai thì nhất định sẽ sửa đổi.”
Úy Trì Chính thở dài, nhìn xung quanh không có ai, đắn đo tìm câu chữ thích hợp, nói: “Lại Xương đại nhân, ngài đừng trách Úy Trì mỗ ta nói lời khó nghe, ngài biết đấy, ta xuất thân từ quan võ, tính cách trước giờ thẳng thắn, có gì thì nói đó, nếu có quá lời xin ngài bỏ qua cho.”
Lại Xương vẫn ù ù cạc cạc: “Ngài cứ nói.”
Úy Trì Chính chậm rãi nói: “Thân là Tổng quản nội giám thì sẽ khó có thể lấy vợ sinh con được, ngày thường đương nhiên sẽ có chút cô đơn, điều này Úy Trì mỗ có thể hiểu được. Nếu muốn tìm bạn đời, thì cũng không phải không được. Chỉ là phải tìm người thế nào thì đúng là ngài nên chọn lựa thật kỹ, không thể nhắm mắt vơ đại một người rồi gắn bó quấn lấy người ấy được.”
Lại Xương nghe xong những lời này thấy cứ sai sai, nghĩ đến tình cảnh của bản thân sau này không như người bình thường, đúng thật là không thể lấy vợ sinh con, hưởng niềm vui cháu chắt quây quần, nhưng trước giờ ông ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tìm bạn đời, Úy Trì Chính nói như vậy, khiến Lại Xương càng thêm hoang mang, nên không cắt ngang mà đợi hắn nói tiếp.
Úy Trì Chính lại nói: “Thừa tướng là mệnh quan triều đình, có lẽ trong mắt của ngài, người ấy quả thực rất có năng lực, nhưng trong nhà người ta đã có đủ thị thiếp cả rồi, không phải kiểu người thích đoạn tụ đâu, ngài chui đầu vào cũng phải chừa cho mình đường lui chứ, ngàn vạn lần đừng bất cẩn để có vào mà không có ra……”
Lại Xương lập tức khóc dở mếu dở, Úy Trì Chính nói vậy hóa ra là vì tưởng ông ta và Tạ Lâm có gì đó với nhau. Hiểu lầm quá lớn rồi, bình thường ông ta vẫn giúp bệ hạ và Tạ Lâm che đậy, đương nhiên khó tránh khỏi việc phải giao thiệp và canh chừng nên việc thân cận với Thừa tướng đại nhân là điều hiển nhiên, không ngờ trong mắt người khác lại biến thành ra như vậy.
Nhưng ông ta có thể nói ra người có tình cảm với Thừa tướng không phải ông ta, mà là bệ hạ chắc? Hơn thế Úy Trì Chính hình như không biết thân phận thật sự của Tạ Lâm. Lại Xương suy nghĩ một lúc, chỉ biết thở dài, “Úy Trì đại nhân, sự tình đến mức này, đương nhiên khó tránh, đạo lý ngài nói tiểu nhân đều hiểu cả, chỉ là thỉnh thoảng tiêu nhân……” ông ta đắn đo tìm từ ngữ thích hợp, sau đó phun ra bốn chứ, “Kìm lòng không đặng.”
Đây hiển nhiên là đang thừa nhận ông ta và Thừa tướng có mối quan hệ gì đó.
Hàng lông mày thẳng tắp của Úy Trì Chính lập tức cau chặt, “Lại đại nhân!”.
Lại Xương càng nghĩ lại càng cảm thấy mình làm vậy vô cùng hợp lý, đã che giấu được chuyện giữa bệ hạ và Thừa tướng đại nhân, lại có thể canh chừng giúp cho bọn họ bất cứ lúc nào, có thể coi là nhất cử lưỡng tiện, một mũi tên trúng hai đích, Lại Xương tự thấy bản thân chưa bao giờ sáng suốt đến thế, ông ta không nhịn được vừa bội phục chính mình lại vừa nói bằng giọng điệu cứ như thật, cay đắng nói: “Úy Trì đại nhân, ngài không cần phải khuyên tiểu nhân, tiểu nhân từ lâu đã hiểu rằng bước chân vào thì khó lòng bước ra rồi. Thừa tướng đại nhân là người có đạo đức tốt, tiểu nhân vẫn biết bản thân xuất thân thấp hèn, so với Thừa tướng đúng là một trời một vực, nhưng có những lúc, tình cảm khó lòng kiềm chế được.”
Lời thổ lộ quá mức sống động đâm mù luôn mắt Úy Trì Chính, hắn chỉ thấy như mắc nghẹn ở cổ, không thể thốt lên lời, đành hừ khẽ một tiếng, “Lại đại nhân, Tạ Lâm không phải là người có thể nắm tay ngài đi suốt cuộc đời này được, cái danh gian thần của hắn không sớm thì muộn cũng sẽ khiến hắn rớt đài, có khả năng không chỉ là cuốn gói về vườn không thôi đâu, e rằng ngài sẽ bị liên lụy vì hắn đấy, kể cả thế ngài vẫn đồng ý sao?”.
Lại Xương không ngờ lại hắn lại nói vậy, tuy rằng ông ta không rõ ẩn ý phía sau những lời của Úy Trì Chính là gì, nhưng chẳng hiểu sao vẫn thấy rét lạnh lan ra cả sống lưng.
Lại Xương chỉ biết lắc lắc đầu, lần này ông ta không nói gì nữa.
Úy Trì Chính cười cười, vỗ vỗ vai ông ta, thì thầm bảo: “Lại đại nhân, đã chân tình khuyên ngài rồi, có làm theo hay không là việc của ngài, chuyện này Úy Trì Chính ta cũng không nhúng tay vào được, nhưng thiết nghĩ, nếu như ngài đủ thông minh thì nên có quyết định của riêng mình.” Nói đoạn, Úy Trì Chính khoát khoát tay, xoay người bỏ đi, bước chân của hắn không phải quá nhanh, nhưng thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Lại Xương cứ nhìn theo cái bóng ngày một đi xa dần của hắn, nhủ thầm trên triều Thừa tướng đại nhân và Úy Trì đại nhân đối chọi gay gắt, ngươi đến thì ta đi, ngay cả đứa mù cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa họ như nước với lửa, quan điểm chính trị bất đồng, mâu thuẫn có thể nói là vô cùng căng thẳng. Nhưng giờ nghe Úy Trì Chính nói thế, lại có cảm giác mâu thuẫn giữa hai người bọn họ dường như không chỉ có thế.
Lại Xương vốn dĩ ít đọc sách, nên chuyện ông ta không nghĩ thông thì dứt khoát không nghĩ đến nữa, tránh để tế bào não bị tàn phế, suy cho cùng che mưa chắn gió cho bệ hạ và Thừa tướng vẫn quan trọng hơn.
Nói không chừng sau thời cơ này, Thừa tướng đại nhân sẽ được phong làm Hoàng hậu, sống mãi mãi bên bệ hạ, đến lúc ấy Thừa tướng đại nhân làm mẫu nghi thiên hạ, ông ta cũng được hưởng ké.
Thừa tướng đại nhân làm mẫu nghi thiên hạ? Lại Xương có hơi nghi ngờ.
Sau nghe cứ thấy kì lạ thế nào ấy?
Một hai tháng nữa thôi sẽ sang năm mới.
Toàn thể Đại Sở đang ở trong bầu không khí tưng bừng háo hức, ngay cả hoàng cung cũng không phải là ngoại lệ.
Năm thứ ba Vạn Triệu đã đến rồi, giờ là năm thứ ba Minh Trọng Mưu đăng cơ. Nhớ lại hồi hắn mới lên ngôi, so với bây giờ, vừa như tất cả đều không có gì thay đổi, lại vừa như tất cả đều đổi thay.
So với khi đó, sự trưởng thành của hoàng đế Vạn Triệu là điều đáng mừng, đặc biết là sau những tháng ngày được ở bên cạnh Tạ Lâm, hoặc có lẽ là vì đuổi kịp được tốc độ của nàng, nên hắn chăm chỉ tấn tới, thông minh lại ham học, nên dần dần cũng có được sự uy nghi của một bậc hoàng đế.
Nhưng đối mặt với vị hoàng đế đang trưởng thành, Tạ Lâm vẫn lớn tuổi hơn hắn. Cho dù Minh Trọng Mưu có đang dần dần đuổi kịp bước chân của nàng, vì về tuổi tác hắn vĩnh viễn nhỏ hơn.
Minh Trọng Mưu cực kỳ phiền muộn, nhưng chuyện này hắn cũng đành bó tay không thay đổi được, chỉ có thể mỗi lần tóm được Tạ Lâm là hôn một cái, tránh để nỗi đau trong lòng dày vò.
Nhưng tóm lại, Tết sắp đến, bầu không khí của năm mới cũng sắp đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook