“Người……” Tạ Lâm cả kinh, nàng cứ tưởng Minh Trọng Mưu đang ngủ rất an ổn rồi, Lại Xương cũng nói với nàng rằng, bệ hạ uống bát thuốc an thần vào thì mới ngủ được, kết quả không ngờ rằng con người này lại giả vờ ngủ. Tạ Lâm vừa nói được một chữ thì cánh môi đã bị Minh Trọng Mưu cắn, những lời sau đó bị nuốt xuống bụng như thể một lớp sương tan biến.

Từ trước tới giờ nàng không nghĩ hắn lại là người có thể dây dưa đến vậy. Hắn ấn nàng vào lòng, bóng đen che phủ lên khuôn mặt nàng, cánh tay ngoan cố khiến nàng không thể giãy thoát.

Màn trướng mềm mại rủ che, chấp chới dao động, giống như một giấc mộng mát lành.

Có lẽ do ánh nắng buổi sớm quá đẹp, hoặc do nhất thời mê loạn. Tạ Lâm không kiên trì giãy dụa nữa, đầu lưỡi nhảy múa như tâm hồn đang giao hòa, khiến nàng không thể thốt lên lời từ chối, giãy dụa cũng trở nên vô lực.

Hắn gỡ mái tóc vừa buộc cẩn thận lúc sáng của nàng ra, mái tóc đen bóng mượt như mực xõa tung rơi đầy trên long sàng, phủ lên bờ vai nàng, chạm vào cổ tay hắn, len vào những giữa ngón tay.

Nàng duỗi tay ra muốn che đi, nhưng hắn lại tóm lấy cổ tay nàng, đè sang hai bên người, sau đó năm ngón tay hắn đan vào nắm ngón tay nàng, mười ngón tay siết chặt lấy nhau.

Không biết đã qua bao lâu, Minh Trọng Mưu ngẩng đầu lên, hai cánh môi rời ra, hắn lại cúi đầu xuống nhìn nàng, khẽ hít vào một hơi, mái tóc dài xõa tung cùng khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, cánh môi do bị hôn mà sưng đỏ tăng thêm một phần huyết sắc cho khuôn mặt trắng nhợt nhạt của nàng, như thể thoa một lớp son đỏ.

Người này, sao hắn có thể nghĩ nàng không phải là phụ nữ chứ?

Minh Trọng Mưu bật cười khe khẽ, rung động của vòm ngực cũng truyền sang cả nàng, “Vừa nãy nàng hôn ta.”

Tạ Lâm vẫn còn đang ở trạng thái mơ màng, nụ hôn mãnh liệt đó đã cướp đi hô hấp của nàng, thần trí mông lung khiến nàng lộ ra khoảnh khắc không tỉnh táo ngắn ngủi hiếm thấy. “Cái gì cơ?”.

Minh Trọng Mưu thấy dáng vẻ mờ mịt hiếm có đó, lại nhớ tới việc nàng vừa nãy tranh thủ lúc hắn đang ngủ khẽ hôn hắn, khiến tâm tình hắn càng lúc càng sung sướng, “Vừa nãy nàng hôn ta,” Minh Trọng Mưu không nhịn được bật cười vui vẻ, “vừa nãy nàng chủ động hôn ta.”

Hắn lặp lại hai lần câu nói đó khiến nàng đột nhiên bừng tỉnh, “Không, ta không hôn.” Nàng muốn giãy thoát khỏi tay hắn, nhưng mười ngón tay của hắn đan rất chặt, khiến nàng không dùng được một chút sức lực nào.

“Nàng có.”

“Ta không có.”

“……” Minh Trọng Mưu không muốn dây dưa tranh cãi với nàng về một vấn đề vô vị kiểu thế này nữa, hắn nhấc tay của nàng lên rồi khẽ khàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, “……nàng có.” Hắn dịu dàng nói.

Có lẽ vì giọng nói của hắn quá nhẹ nhàng, hoặc do động tác của hắn quá mức kinh dị, nên ánh mắt sáng như sao của Tạ Lâm khi nhìn hắn liền ngây ra.

Nhưng sau đó nàng lập tức quay mặt sang hướng khác, “Người đừng như vậy nữa, thả thần ra.”

“Thả ra thì nàng sẽ chạy trốn mất.” Minh Trọng Mưu lắc đầu, hắn dứt khoát giữ lấy thắt lưng nàng, tay còn lại sau đó mân mê dưới cằm rồi lột lớp mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt thật của mình. Hắn biết, khuôn mặt này có sức hấp dẫn hoàn toàn khác biệt với nàng, vì thế hắn không ngại việc lợi dụng nó nhiều hơn. “Vừa nãy nàng tranh thủ lúc ta ngủ hôn lên môi ta, nàng tưởng ta không cảm nhận được sao?”.

Có lẽ vì tâm tình đang rất tốt, nên Minh Trọng Mưu không dùng chữ “trẫm” để xưng hô nữa.

Hoặc có lẽ là do, hắn sợ mình sẽ nhắc nhở Tạ Lâm về thân phận của cả hai, khiến nàng lại muốn lảng tránh mình, kéo khoảng cách giữa hắn và nàng càng sâu càng xa hơn.

“Nàng hôn ta rồi, có phải chứng tỏ rằng……” hắn ghé sát khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta phải kinh ngạc của mình lại gần nàng, ép nàng phải trả lời câu hỏi của mình, “nàng thích ta?”.

Tạ Lâm khinh ngạc há hốc miệng, những lời nói gây sốc của hắn đã vạch trần tâm tư của nàng, khiến nàng không thể trốn tránh, “Không, sao thần lại thích người được?”.

“Vậy tại sao nàng lại hôn ta?” Hắn ghé sát lại gần nàng, để nàng có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trong đôi mắt hắn, phản chiếu vẻ mặt kinh hoàng hiếm có của nàng.

“Thần nói rồi, thần không hôn người.”

“Nàng còn định giả vờ nữa?” Hắn nâng cằm nàng lên, cắn một cái vào đôi môi không chịu nói thật, “Tạ Lâm, nếu nàng đã không dám thừa nhận mình thích ta, vậy thì để ta nói, ta thích nàng, vậy đã được chưa?”.

Nàng nghiêng đầu sang một bên, tránh nụ hôn của hắn, khiến nụ hôn ấy rơi xuống gò má, “Nhưng thần lớn tuổi hơn người rất nhiều, thần còn là thầy giáo của người, là thần tử của người, chúng ta không thể……”

Minh Trọng Mưu liền hung hăng cắn mạnh lên cánh môi nàng, chặn những lời nàng chưa kịp nói hết lại.

Nàng lại lấy cái mớ vua tôi, tuổi tác ra để dỗ hắn, cự tuyệt hắn.

Cho dù nàng lớn hơn hắn năm tuổi thì đã sao, cho dù nàng là thầy giáo của hắn thì đã sao, cho dù bọn họ là vua tôi thì đã sao?

Hắn vì nàng, có thể không xưng trẫm, có thể từ một hoàng tử không muốn ngồi lên ngai vàng trở thành một minh quân giống với sự kỳ vọng của nàng, có thể từ một người chỉ biết đọc binh pháp, mà giờ đến việc phê duyệt tấu chương cũng không phạm bất kỳ sai lầm nào, tất cả những thứ đó đều vì nàng.

Có lẽ Tạ Lâm là gian thần của Đại Sở, nhưng trong mắt của Minh Trọng Mưu, nàng là người đã dạy hắn rất nhiều điều, diễn rất nhiều vai diễn đa dạng trong cuộc đời của hắn.

Mà mỗi một vai diễn ấy đều không thể thiếu được.

Hoàng đế Minh Trọng Mưu của Đại Sở, có thể không có hậu cung ba ngàn giai nhân, nhưng không thể không có Tạ Lâm.

Không biết nàng có hiểu được điều đó không.

Nụ hôn của hắn vừa bá đạo vừa độc ác, khiến ngay cả lời cự tuyệt nàng cũng không nói nổi, nàng nuốt cơn giận xuống cắn mạnh vào cái lưỡi cứ ép nàng phải tiếp nhận mình, hắn bị đau nhưng kiên quyết không chịu rút lui, “Ở bên cạnh ta, nàng có thể dõi theo ta, dõi theo ta đến tận cuối cuộc đời.”

“Giang sơn của Đại Sở, ta có thể chia một nửa cho nàng, nàng và ta cùng nhau nắm tay chung hưởng, Tạ Lâm, nàng hãy đợi mà xem, sẽ có một ngày ta cai trị Đại Sở trở nên hùng mạnh, bách tính được an cư lạc nghiệp, nàng là thần tử của ta, là hoàng hậu của ta, là thê tử của ta, bày mưu tính kế cho ta, ta cũng sẽ vì nàng, tận tâm tận lực trì vị quốc gia này.”

Hắn cởi quần áo của nàng, kéo màn trướng thêm kín, chăn gấm che phủ thân thể họ phía dưới.

Hắn ép nàng phải tiếp nhận mình, bất luận nàng có muốn từ chối bao nhiêu đi nữa. Nhưng hắn cứ luôn vươn đầu lên cao, cần cổ trắng trẻo hoàn mỹ đến nỗi dù có là người thợ điêu khắc tinh tế tỉ mỉ đến mức nào cũng không thể làm ra được.

Ung nhọt của Đại Sở đã ở hết dưới chân nàng rồi, tất cả tham quan đều bu xung quanh thừa tướng Tạ Lâm, dựa vào hơi thở của nàng mà tồn tại.

Vinh thì cùng vinh, mà chết thì cũng chết.

Nếu như Tạ Lâm thực sự là gian thần thì cũng thôi, chẳng qua là Đại Sở sẽ suy bại dần dần từng ngày từng ngày một mà thôi.

Nhưng mỗi khi nàng nhìn thấy vị đế vương cao quý ở trước mặt mình, nhớ đến hắn của mười năm trước, sống cuộc sống bình yên không lo nghĩ của một vị hoàng tử, nàng lại không đành lòng để hắn sau khi đăng cơ phải phiền não.

Bức tranh bị bôi đen ấy chứa đựng ký thác của nàng trong đó, ngoài việc chứa đựng cả phần tình thế gian đều biết kia.

Cũng ký thác cả những gì tốt đẹp nhất, năm tháng tốt đẹp, con người tốt đẹp.

Tạ Lâm không nỡ để những phần tốt đẹp ấy vỡ vụn, ảm đạm không biết đến ánh sáng.

Nhìn biểu cảm của Minh Trọng Mưu như chìm đắm trong đó, đôi con ngươi sáng lấp lánh sa lầy, ôm lấy nàng như ôm một niềm hạnh phúc cực lớn trong vòng tay, hận không thể chôn chặt nàng trong lòng mình, trái tim Tạ Lâm không kìm được cảm thấy êm đềm.

Nếu như người muốn tấm thân này, thần có thể cho người, nhưng nhiều hơn, thì không thể được.

Sẽ có ngày Đại Sở này không cần thần nữa, giang sơn này không cần thần nữa, bách tính cũng không cần thần nữa, thần không muốn khiến bệ hạ trở thành người duy nhất cần thần.

Thế cay đắng lắm, thần không nỡ để bệ hạ nếm trải.

Vì thế khoảnh khắc này, bọn họ lại kết hợp thật sâu vào nhau, giống như bất kỳ đôi vợ chồng bách tính bình thường của Đại Sở, nhưng trái tim lại vĩnh viễn xa cách, hai người rõ ràng là rất gần, nhưng cũng lại rất xa.

Mà trong khoảnh khắc này, Minh Trọng Mưu vẫn đang mải chìm đắm trong mộng đẹp ôm người thương trong lòng, nên không mảy may nhận ra.

XXX

Hôm nay Lại Xương rất khó nghĩ.

Ông ta đã thả gian thần Tạ Lâm vào tẩm cung của bệ hạ, ai bảo bệ hạ cứ nằm mơ gọi tên Tạ đại nhân suốt cơ, sở trường giỏi nhất của Lại Xương là hiểu ý bề trên, mà theo như suy đoán lúc trước của ông ta, thì có lẽ bệ hạ cực kỳ muốn gặp Thừa tướng đại nhân.

Lại Xương cho rằng mình đã đưa ra một quyết định rất đúng đắn, vì thế vô cùng đắc ý về sự thông minh nhanh trí của bản thân, cảm thấy bệnh tình của bệ hạ nhất định sẽ khỏe lại.

Vì thế lúc ông ta cầm lô giữ ấm được một lúc, lại thêm cảnh đứng một mình khoanh tay bên ngoài cách không xa tẩm cung của bệ hạ, bỗng sâu sắc cảm nhận được bản thân có hơi lạnh.

Trời đông giá rét, cũng may hôm qua bệ hạ không đứng lâu như vậy.

Được một lúc, Lại Xương cảm thấy hai chân mình tê rần, ông ta ngẩng đầu nhìn sắc trời ảm đạm, tự nhủ thừa tướng đại nhân đã ở trong tẩm cung của bệ hạ suốt cả một ngày rồi, bệ hạ nhìn thấy ngài ấy chắc chắn là rất vui, mà hễ vui là sẽ không thả người đâu, mà sẽ giữ đại nhân ở lại lâu thêm một chút. Lát nữa tâm tình bệ hạ sẽ tốt đẹp hơn, đoán chừng khẩu vị sẽ tốt hơn so với hôm qua, có lẽ sẽ ăn cơm uống thuốc, ông ta liền vội vàng dặn dò vài thái giám đi hầm chút đồ ăn, để lát nữa đưa tới cho bệ hạ.

Rất nhanh, một bàn đầy thức ăn ngon miệng đã được làm xong, Lại Xương nhanh chóng khoát tay cho đám thái giám lui xuống, bưng thức ăn lên, sau đó khẽ gõ cửa tẩm cung, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, thức ăn đã chuẩn bị xong, giờ cũng là trưa rồi, bệ hạ có muốn dùng cơm không?”.

Ông ta làm vậy cũng không có gì đáng trách, chẳng qua là lo lắng cho thân thể của chủ nhân nên làm chút đồ ăn mà thôi, đó cũng coi như là bổn phận mà một tổng quản nội giám như ông ta phải làm, nhưng vấn đề ở chỗ nắm bắt thời cơ không chuẩn chút nào.

Gõ hai ba tiếng, bên trong vẫn không có phản ứng, Lại Xương nghĩ có lẽ bệ hạ đang ngủ, thừa tướng đại nhân không tiện đánh thức bệ hạ, nên đương nhiên cũng không lên tiếng, cứ đặt thức ăn ở bên cạnh, để thừa tướng giục bệ hạ ăn.

Nghĩ thế nên ông ta mới đẩy cửa bước vào, nhưng lại thấy bên trong rất yên tĩnh, vốn dĩ cứ tưởng rằng Tạ đại nhân đang ngồi bên cạnh giường bệ hạ, nhưng đảo mắt nhìn quanh lại không thấy người đâu. Lại Xương nghĩ thầm lẽ nào Tạ đại nhân đã rời đi trước rồi? Nhưng ông ta đã dặn dò trước với người hầu phải trông chừng để mắt cửa tẩm cung, hễ thấy Tạ đại nhân đi ra thì nhất định phải báo với ông ta, rõ ràng không có người hầu nào nhìn thấy có người bước ra khỏi tẩm cung mà.

Lại Xương không nghĩ ra, đành lắc lắc đầu, khe khẽ gọi: “Bệ hạ, nên dùng bữa rồi.”

Màn trướng che kín nên không nhìn rõ, nhưng thấy bên trong thoáng động đậy, Lại Xương nghĩ có lẽ bệ hạ đã tỉnh rồi, giờ chính là lúc hầu bệ hạ rời giường. Ông ta đặt thức ăn lên bàn, nhẹ tay nhẹ chân đi tới long sàng.

Nhưng lại kinh hãi khi thấy có hai người nằm trên giường, một người hơi nghiêng đầu, mái tóc đen dài phủ kín giường, phần da thịt dưới cổ hơi lộ ra, thân dưới được lớp chăn che đi, nhưng hiển nhiên là vẫn chưa dừng lại ở đó, còn có một người nữa……

Người này ngũ quan xinh đẹp khiếp, đôi mắt đen trắng rõ ràng, ánh mắt như thiêu cháy người khác bắn thẳng đến người Lại Xương.

Lại Xương vừa nhìn, liền cảm thấy mồ hôi trên trán “tách” một tiếng nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương