Hôm ấy, lúc Trầm Hòa Anh bắt đầu xử án, đã chuẩn bị tốt công tác tư tưởng rồi, tuy vụ án không phải là một vụ án lớn, nhưng lại có rất nhiều chỗ khó giải quyết.

Những người bị tình nghi trong vụ án này quá nhiều, rất khó để xác định.

Lúc Trương Trạch Đồ đang ngủ cùng bát phu nhân của ông ta, thì bị cắt mất đầu, vì thế thủ phạm rất có thể là người có võ công, cho dù có tìm được phạm nhân, thì e là cũng khó mà bắt được.

Hơn thế, Trương Trạch Đồ có mối quan hệ không tiện nói ra với một vị quan lớn trong triều, xử lý không tốt, đắc tội chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ tương lai có khi mất luôn cả mạng.

Không ngờ Trầm Hòa Anh tra đi xét lại, cũng thật sự tra ra.

Trong cả thiên hạ, tài văn chương khỏi thì phải nói rồi, đầu óc cũng khá thông minh, nội dung trong bài thi khoa cử không chỉ sâu sắc lai láng, mà còn có cả thời thế, quốc luận nữa, từ thiên văn tới địa lý, từ lịch sử đến thuật toán, có thể coi là bao hàm trời đất vạn vật, kẻ có thể nắm trong tay một trong những điều đó, đã hữu ích to rồi, vậy thì kẻ nắm trong tay rất nhiều những thứ ấy, hơn thế thứ nào cũng giỏi, nếu không trọng dụng hắn, thì triều đình này hủ bại biết bao?

Vì thế có thể chọn ra được nhân tài xuất chúng từ cuộc thi trong cả toàn thiên hạ, đa phần đều là nhân tài tổng hợp, một người thân kiêm nhiệm nhiều chức vụ cũng không cảm thấy nhiều.

Chúng ta quay lại chuyện chính.

Trầm Hòa Anh tìm ra được thủ phạm, đó chính là một tên cướp của giết người, vốn dĩ là muốn ăn trộm nhà Trương Trạch Đồ, kết quả lại chặt luôn đầu của ông ta, cũng là do Trương Trạch Đồ hoành hành ngang ngược, chèn ép bách tính, tên trộm này nhìn không vừa mắt, lại bị Trương Trạch Đồ phát hiện ra hành vi trộm cướp của mình, bèn dứt khoát không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm đến cùng, bèn ra tay giết ông ta.

Lúc chuẩn bị kết án, Trầm Hòa Anh sai người giải phạm nhân xuống chờ phán quyết, sau đó báo lên trên.

Nhưng đúng vào lúc hắn thở phào nhẹ nhõm định đi nghỉ, thì đột nhiên ngoài cửa lớn có tiếng hét kêu cứu mạng, lại có người kêu oan đây mà, Trầm Hòa Anh vội vàng mời vào, thấy hai nam một nữ ăn mặc quần áo tả tơi, chân thấp chân cao vừa mới vào đến nơi, đã quỳ “phịch” xuống dưới đất, “Đại nhân, bọn thảo dân là thủ phạm, xin đại nhân minh giám!”.

Trầm Hòa Anh ngạc nhiên, “Ba người gây ra việc gì, phạm phải tội nào?”.

Hai người đàn ông và một người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, người phụ nữ khóc nức nở nói: “Đại nhân, Trương Trạch Đồ không phải là người tốt, hôm đó hắn cưỡng ép dân nữ, muốn dân nữ trở thành cửu phu nhân của ông ta, dân nữ không chịu, ông ta định cưỡng bức dân nữ, dân nữ…… sự trinh bạch của dân nữ suýt chút nữa là bị ông ta đoạt mất, nếu không phải có hai vị đại ca đây rút đao tương trợ, thì sợ rằng…… sợ rằng……” Người phụ nữ nói được một nửa, lại bắt đầu khóc thút thít.

Trầm Hòa Anh bất đắc dĩ đành quay ra hỏi hai người bên cạnh, “Nhưng tại sao các ngươi có thể hành động được ngay dưới tầm mắt bát phu nhân của Trương Trạch Đồ chứ? Bà ta ngủ ngay cạnh Trương Trạch Đồ mà.”

Trong mắt hai người đàn ông lộ ra vẻ ngạc nhiên, có vẻ không ngờ rằng lúc Trương Trạch Đồ chết, bát phu nhân lại ngủ ngay bên cạnh, bất giác đưa mắt nhìn nhau, lại cúi đầu nói: “Là mê dược, bọn thảo dân tranh thủ lúc bát phu nhân và Trương Trạch Đồ ngủ, đã khiến hai người bọn họ hôn mê, sau đó cắt đầu Trương Trạch Đồ, nên đương nhiên bát phu nhân không tài nào phát hiện ra.”

Vốn dĩ Trầm Hòa Anh quả quyết rằng bọn họ không có năng lực gây ra vụ án này, nhưng không ngờ bọn họ lại rào trước đón sau cho lời nói dối của mình được tròn trịa.

Sau đó, Trầm Hòa Anh phái người đi dò hỏi tất cả những hiệu thuốc trong thành, nhưng không một ai bán mê hương cả, mà hai người đàn ông đó, lại cứ khăng khăng nói rằng, không phải mua mê dược ở ngoài, mà là trong nhà vốn dĩ cất giấu sẵn, lần này thấy cần dùng đến nên mới mang ra.

Trầm Hòa Anh bèn nói: “Luật pháp Đại Sở nghiêm cấm tàng trữ mê hương, người vi phạm tội sẽ nặng thêm một bậc, các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa.”

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng không ngờ rằng tàng trữ mê hương, là có tội, sau một lúc lâu, cả hai cùng dập đầu, “Thảo dân đã nghĩ kỹ rồi, thảo nhân phạm tội giết người, giờ có nặng thêm một bậc, cũng không bằng với tội giết người, đại nhân cứ xét xử luôn đi.”

Trầm Hòa Anh vốn dĩ muốn để họ biết khó mà lui, nhìn dáng vẻ này, rõ ràng là đến gánh tội thay, quần áo tả tơi chứng tỏ chỉ là bách tính tầm thường, sao dám to gan lớn mật đi báo thù được? Nhưng tên cướp của giết ngươi kia cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, đâu cần phải có ai đó đứng ra chịu tội thay?

Bất luận ba người đó có nói gì đi nữa, Trầm Hòa Anh đều không định tội ai cả, chỉ sắp xếp họ vào trong hai căn phòng nhỏ, cho ăn uống ngủ nghỉ tử tế, bất kể ba người đó nói gì, làm gì, đều không xét xử, sau đó định tội cho tên cướp của giết người kia, đợi chính ngọ hôm sau sẽ mang ra chém đầu.

Nghe thấy vụ chém đầu, ba người dân thường kia lập tức sợ đến vãi cả ra quần, và bản tấu tố cáo Chân Mộc, cũng được đưa tới ngự thư phòng đặt trên thư án của thánh thượng.

Có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu, giờ Chân Mộc và Trầm Hòa Anh đang ngồi trên cùng một con thuyền, ngươi chết, thì ta cũng chết. Vì thế Chân Mộc cũng không kịp oán trách gì Trầm Hòa Anh, vừa mới gặp Tạ Lâm một cái, liền bật khóc tu tu, “Tạ đại nhân, ngài phải giải oan cho bọn ta, thật là oan uổng chết mất thôi.”

Tạ Lâm chỉ hỏi một câu, “Người đứng sau Trương Trạch Đồ là ai?”.

Chân Mộc lập tức nín bặt, cung kính đáp: “Thượng thư bộ Binh, Ông Đạt.”

Chỉ một câu này đã khiến Tạ Lâm lập tức hiểu ra.

Ông Đạt rõ ràng là muốn rũ bỏ người bà con thân thích không đáng tin này, rồi quay lại đẩy vụ án này vào giữa vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi.

Tên trộm kia đích thực đã giết Trương Trạch Đồ, nhưng rất có khả năng Ông Đạt đã cố tình tạo ra cơ hội, tranh thủ dùng một vài thủ đoạn, ép buộc ba người dân vô tội kia nhận tội thay.

Rõ ràng ông ta biết năng lực xử án của Trầm Hòa Anh, và chính vì biết, nên ba người dân thường kia, nhất định sẽ không bị hỏi tội.

Người bị hỏi tội, vẫn chỉ là tên cướp kia mà thôi.

Nhưng ba người dân kia bị ông ta ép buộc, vẫn cứ khăng khăng nhận mình là thủ phạm.

Ông Đạt công khai chỉ trích Chân Mộc và Trầm Hòa Anh lạm dụng tư hình, khiến cho tên cướp vô tội bị vu oan hãm hại, còn hung thủ thật sự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Bản tấu vạch tội này cũng không phải là không đúng, vì bộ Hình xử án trước nay hầu như toàn dùng hình.

Đối với việc này, Chân Mộc thật sự khổ không nói lên lời, vụ án này không phải do ông ta xử, nhưng kết quả là Ông Đạt lại công kích ông ta, thật đúng là nằm mà cũng trúng đạn.

Chuyện này ồn ào không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, Lục Cận nghe loáng thoáng được ở bộ Lại, vội vàng chạy đến chỗ Chân Mộc và Trầm Hòa Anh, cách một quãng rất xa, đã nghe thấy tiếng gọi “Hòa Anh, Hòa Anh” hớt hơ hớt hải của hắn.

Lục Cận vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy một người mặc áo gấm màu đỏ chỉ thêu vàng, dáng người cao gầy thẳng tắp, Chân Mộc và Trầm Hòa Anh đứng cung kính trước mặt người đó, Lục Cận vội sải bước rồi dừng lại, “Tạ đại nhân.”

Dáng vẻ cúi đầu tuy kính cẩn, nhưng đầu lại ngoái ra liếc trộm Trầm Hòa Anh, ánh mắt chứa toàn lo lắng.

Tạ Lâm thấy thế, trong lòng bất giác thở dài, nói với Chân Mộc: “Người trẻ tuổi bây giờ, tính tình thật đúng là thiếu kiên nhẫn, nhưng ngược lại cái tính trượng nghĩa lo lắng bảo vệ cho bạn bè thế này, trong triều đình Đại Sở đúng là rất ít, nếu như có thể tiếp tục duy trì như vậy, thì Đại Sở ta nhất định sẽ luôn hòa thuận vui vẻ, bớt được rất nhiều chuyện phiền phức.”

Chân Mộc lau lau mồ hôi, những lời này hiển nhiên là đang nói về ông ta, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, nhủ thầm không hổ danh là Thừa tướng, làm việc ngày thường mà cũng có thể lôi ra được những đạo lý lớn lao yên ổn giang sơn, chỉ là đừng chỉ nói mồm những điều đó, hành động theo những điều đó thì mới tốt.

Đối với hình tượng gian thần của Tạ Lâm, Lục Cận cũng có vài phần phản cảm, nhưng hành vi ngày thường vẫn rất cung kính, đối phương là quan lớn, nên tự nhiên bản thân cũng ít nói hẳn đi, hắn còn nhớ hôm ấy khi ở quán rượu, những lời hắn phê bình Thừa tướng, Tạ Lâm đã tận tai nghe thấy hết. Tuy rằng sau chuyện đó Tạ Lâm chẳng làm gì hắn cả, nhưng theo lời đồn của Đại Sở, thì Thừa tướng đại nhân là người lòng dạ hẹp hòi.

Không có lửa nào sao có khói, Lục Cận tự giác, hắn cứ nên cẩn thận là tốt hơn cả.

Không ngờ, sự cẩn thận đó của hắn, ngược lại lại tạo thành ấn tượng bản thân khá trầm ổn trong mắt Tạ Lâm.

Tạ Lâm quay sang nói: “Ba người đó, hiện giờ đang ở đâu?”.

Trầm Hòa Anh đưa tay làm tư thế dẫn đường, nói: “Mời đại nhân đi theo hạ quan.”

Lúc Tạ Lâm nhìn thấy những người dân bình thường ấy, cả ba người đang khóc lóc thút thít. Bình sinh Tạ Lâm ghét nhất chính là cảnh tượng khóc lóc, biểu cảm yếu ớt thế này, thấy thế, chỉ muốn đạp cho mỗi người một cái.

Phải khó khăn lắm nàng mới dằn được cái ý nghĩ đó xuống, quay đầu sang hỏi Trầm Hòa Anh: “Chính là ba người này?” Tạ Lâm chỉ bình tĩnh hỏi một câu thôi, Trầm Hòa Anh vẫn còn chưa quen, chứ Chân Mộc thì rùng mình, thụt lùi ra sau một bước.

Trầm Hòa Anh không biết tại sao Thừa tướng lại hỏi lại lần nữa như thế, bèn gật gật đầu, “Chính là ba người họ.”

Tạ Lâm hừ lạnh một tiếng nói, “Từ trước tới nay các ngươi vỗ ngực tự xưng mình là mệnh quan của triều đình, đọc Tam cương ngũ thường, đương nhiên coi trọng nhân nghĩa, nhưng Tạ Lâm ta là gian thần, đương nhiên không sợ những thứ ấy, giết thêm một người chẳng qua cũng chỉ khiến ta ngồi chắc chắn trên cái ghế gian thần này thêm một bậc mà thôi, thiết nghĩ cũng không phải chuyện gì quan trọng.” Tạ Lâm cúi đầu, nâng cằm người phụ nữ trong số ba người người lên, để nàng ta ngước lên nhìn thẳng vào mắt mình.

Mấy ngày này nàng ta được cho ăn uống đầy đủ, lại còn được mặc quần áo mới, nên trông có da có thịt hơn hẳn, không còn xanh xao vàng vọt như hồi đầu nữa, quần áo lam lũ trở nên sạch sẽ, quả nhiên có vài phần tư sắc, nàng ta nói bị Trương Trạch Đồ bắt về làm cửu phu nhân, cũng có chút đáng tin.

Khóe môi Tạ Lâm khẽ nhếch lên, dịu dàng nói: “Ngươi nói xem, có phải không?”.

Mọi người không ngờ Tạ Lâm sẽ nói ra những lời như vậy, nhất thời đều kinh hãi.

Người phụ nữ ngây người đến quên luôn cả việc khóc, đôi mắt mở to ầng ậc lệ, hiển nhiên là bị dọa đến ngây người.

Tạ Lâm nói với Trầm Hòa Anh: “Giết hết bọn họ đi, có chuyện gì, Tạ mỗ sẽ chịu trách nhiệm.”

Chữ “giết” này quả nhiên là máu tanh, ba người dân thường nghe vậy cũng ngừng khóc, ngước mắt lên nhìn Tạ Lâm chằm chằm, đầu óc choáng váng.

Trầm Hòa Anh cũng bị dọa cho giật mình, “Nhưng rõ ràng là bọn họ không có tội, tại sao phải giết bọn họ.”

Tạ Lâm quay đầu, liếc nhìn, rồi bình tĩnh đáp: “Chẳng qua Ông Đạt ỷ vào việc bọn họ vô tội, nên việc các ngươi không giết bọn họ, là cái cớ để cắn các ngươi tội xét xử nhầm, lạm dụng tư hình, nhưng nếu Ông Đạt cứ khăng khăng ba người đó có tội, thì cứ giết luôn đi, coi như xử lại án sai cho tên cướp của kia, nói rằng hắn bị oan vậy là được.”

“Dù sao phạm nhân đích thực đã bị giết, phạm nhân Ông Đạt nhận định cũng bị giết, sự việc đương nhiên tới đây là ổn thỏa, đến lúc ấy, giết không giết nhầm người, thả không thả nhầm người, sẽ không còn ai quan tâm nữa.” Tạ Lâm nheo nheo mắt, cười cười, “Mọi người đều vui, tốt quá còn gì.”

Đám người Chân Mộc nhìn nụ cười của nàng, càng cảm thấy kinh hồn táng đởm.

“Việc này……” Chân Mộc đang mải do dự, thì đột nhiên Trầm Hòa Anh nói: “Những lời đại nhân nói rất có lý, phạm nhân thực sự đã chết rồi, giờ để bảo vệ mạng sống cho ngài và hạ quan, đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường.” Nói đoạn, Trầm Hòa Anh quát to, “Người đâu!” Bên ngoài lập tức có hai gã quan sai vội vàng bước vào, thưa, “Đại nhân có gì dặn dò?”.

Chân Mộc và Lục Cận sửng sốt, Lục Cận vội vàng kéo hắn, thấp giọng nói: “Tạ Lâm là gian thần, hắn muốn giết người, huynh hùa theo làm gì? Đừng làm loạn!”.

Nhưng Trầm Hòa Anh lại coi như chưa nghe thấy gì, chỉ vào hai người đàn ông, nói hai câu, “Kéo ra ngoài, đến trưa hành hình!”.

“Vâng!”.

Hai gã quan sai bước váo, thẳng tay lôi hai người đàn ông ra, ba người thấy mình thật sự sắp bị giết, lập tức không quan tâm gì đến việc khóc lóc nữa, hai người quỳ sụp xuống đất, ôm lấy chân gã quan sai, gào to: “Oan uổng quá, đại nhân ơi oan uổng quá! Bọn ta không có tội, không có tội đâu, đại nhân ơi…...!”.

Đám quan sai chi lo kéo bọn họ đi, không quan tâm xem bọn họ nói gì, quả quyết trói chặt bọn họ lại, đang định đưa đi.

Hai người vẫn gào to, “Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân oan uổng quá, tiểu nhân oan uổng quá, đại nhân ơi!”.

Chân Mộc và Lục Cận nhủ thầm, sớm không nói oan, muộn không nói oan, chọn lúc này để nói, liệu kịp chắc? Không thấy có hai hung thần ác sát quyết tâm muốn giết các ngươi à?

Hai người đàn ông cứ thế bị lôi ra ngoài, người phụ nữ trong bọn họ thấy tình hình không ổn, nàng ta cũng là người là có mắt nhìn, nhận ra Tạ Lâm là người lớn nhất ở đây, các vị đại nhân đều nghe thấy một tiếng “cộp” phát ra khi nàng ta quỳ xuống trước mặt Tạ Lâm, “Đại nhân, đừng giết bọn họ, đại nhân, xin đừng giết bọn họ!” Nàng ta vội vã dập đầu, một cái không được, lại dập thêm cái nữa, “Đại nhân, là có người bảo bọn tiểu nữ làm vậy, không phải là bọn tiểu nữ muốn thế đâu, đại nhân, đại nhân, xin ngài hãy tha cho bọn họ, đại nhân!”.

Tạ Lâm lạnh lùng nhìn dáng vẻ đáng thương dập đầu hết lần đến lần khác của nàng ta, lười biếng nói: “Được rồi, không giết nữa.” Lời này, là nói với Trầm Hòa Anh, khách phải theo sự sắp xếp của chủ, dù sao nàng cũng không phải người của bộ Hình, mệnh lệnh đương nhiên phải để Trầm Hòa Anh hoặc Chân Mộc ra.

Trầm Hòa Anh vội nói: “Dừng tay, nghe thấy lời Tạ đại nhân chưa?”.

Hai gã quan sai ngạc nhiên, lập tức buông tay, hai người đàn ông vừa nãy bị trói tay vội vàng tránh sang một bên, người vẫn còn run lẩy bẩy.

Sự việc thay đổi quá nhanh, Chân Mộc và Lục Cận tận mắt chứng kiến, đưa mắt nhìn nhau, Chân Mộc dè dặt hỏi lại Tạ Lâm: “Không giết nữa?”.

Tạ Lâm nheo nheo mắt nhìn người phụ nữ đang quỳ trên đất, “Chỉ cần nàng ta thành thực, thì tất nhiên sẽ không giết bọn họ.”

Chân Mộc và Lục Cận không hiểu.

Không phải ba người này tới nhận tội thay sao? Người nhận tội thay không cần mạng nữa còn gì?

Người không cần mạng nữa vẫn còn sợ bị chém sao? Chân tướng sự việc là sao đây?

Tình huống kiểu gì thế này?

Hai người hoàn toàn mơ hồ, Lục Cận ghé sát tai Trầm Hòa Anh, thấp giọng nói: “Huynh có biết chuyện này là sao không?”.

“Chuyện này là sao cái gì chứ?” Trầm Hòa Anh tươi cười, nhìn về phía Tạ Lâm, sau đó thấp giọng nói bằng vẻ ý vị thâm sâu, “Ta hoàn toàn nghe theo lời sai bảo của Thừa tướng đại nhân thôi.”

Lục Cận thấy hắn như vậy, thiếu chút nữa là tức đến lật bàn, nhìn cái điệu cười của huynh, hiển nhiên là đã biết rồi chứ gì? Lại còn bày đặt giả vờ giả vịt?

Huynh sắp giống cái tên Tạ cáo già đó rồi đó huynh biết không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương