Bất kể Minh Trọng Mưu thường xuyên bị Tạ Lâm giày vò đến điên loạn, nhưng suy cho cùng bức tranh này là đoạt lại từ tay Úy Trì Chính, vì thế Minh Trọng Mưu vẫn cảm thấy được an ủi rất nhiều.

…… Hoặc có lẽ đây một loại chiến thắng về tinh thần của hoàng đế Vạn Triệu.

Hai người Lục Cận, Trầm Hòa Anh được giữ lại kinh thành, nhanh chóng bắt đầu làm việc. Tuy chức quan của hai người không cao, nhưng đều có thể coi là nằm ở vị trí chủ chốt. Tính cách Trầm Hòa Anh trầm ổn, nhậm chức Thôi quan của bộ Hình, cai quản hình ngục, có những vụ án cần suy luận, dần dần đều đưa cho Trầm Hòa Anh phán xử, hắn có óc quan sát tỉ mỉ, thường đưa ra những phán quyết khiến người khác kinh ngạc. Còn tính cách Lục Cận lại nhanh nhẹn hoạt bát, là người tài hoa mà lại rất khiêm tốn, nhậm chức trong bộ Lại, quả thật như cá gặp nước, chưa được bao lâu, đã qua lại thân thiết với đủ các thần tử trong ngoài.

(Thôi quan: là quan viên trợ lí của thuộc hạ các châu quận, đa phần chủ quản về quân sự.)

Lục Cận thỉnh thoảng gặp Trầm Hòa Anh ở bộ Hình, thường nhìn thấy cảnh tượng trong hình ngục, hình phạt tuy rằng không nặng, nhưng phạm nhân lại kêu la như quỷ khóc sói gào, quá sức thê thảm. Lục Cận không dám nhìn, chỉ biết lúng túng khuyên nhủ Trầm Hòa Anh: “Huynh hà tất phải thế, hành hạ bọn họ thảm như vậy, huynh cũng thấy khó chịu, cứ xử án thật dứt khoát, vậy là được rồi.”

Nhưng Trầm Hòa Anh lại bình tĩnh đáp: “Hình phạt của ta đã nhẹ hết mức có thể rồi, vả lại có mất thì sẽ có được, muốn tra ra manh mối rõ ràng, thì đương nhiên cũng phải dùng vô số thủ đoạn, nếu không Đại Sở không pháp luật, không hình phạt, không lao tù, thì quốc sẽ không còn quốc pháp nữa, nói gì đến gia quy, lúc ấy vua không ra vua, thần không ra thần, chẳng phải Đại Sở sẽ mù mịt chướng khí ư? Thừa tướng…… Bệ hạ sẽ phải quản lý thế nào?”.

(Tự dưng cứ thấy thằng cha Trầm Hòa Anh này có gì đó rất là…… vi diệu.)

Lục Cận thấy giọng điệu hắn rất bình tĩnh, quả thực đối với chuyện ở hình ngục rất đỗi thờ ơ, có phần lạnh lùng, nên dần dần cũng không khuyên hắn nữa.

Ngược lại Chân Mộc chủ sự bộ Hình lại rất khen ngợi sự quả quyết có thừa này của Trầm Hòa Anh, tên của con người này tuy rằng đồng âm với “chân mộc”, nhưng việc ông ta thích nhất, chính là dùng hình thật nhiều với các phạm nhân, nhất định phải dùng hình, phạm nhân không nói, thì ép cho phải nói ra thì thôi. Trầm Hòa Anh không mềm lòng như đàn bà, cần làm gì, thì sẽ làm cái đó, nên trái lại Chân Mộc còn khá tôn sùng hắn là khác.

(Tên của vị quan này là 甄沐, 甄 – Chân trong Chân Hoàn (keke), 沐 – Mộc nghĩa là gội đầu, gột rửa, còn từ đồng âm 真木 – chân mộc thì lại có nghĩa là hiền lành ngờ nghệch, ngốc nghếch.)

Thỉnh thoảng Tạ Lâm nhớ tới hai người Trầm Hòa Anh và Lục Cận, muốn hỏi thử xem hai người này hiện giờ thế nào, Chân Mộc luôn khen ngợi hắn trước mặt Tạ Lâm, ông ta cảm nhận được trong kỳ thi lần này Trầm Hòa Anh đỗ Thám hoa, tiền đồ sau này sợ rằng sẽ rộng thênh thang, chi bằng nhân cơ hội này bồi dưỡng nhân tài, lung lạc dụ dỗ, nên lại càng ra sức nói tốt về Trầm Hòa Anh, thường thường nói mười câu thì có đến năm câu là những lời tán thưởng.

Còn lúc Tạ Lâm hỏi về Lục Cận, thì Sử Đạt Thượng thư bộ Lại tuy cũng có khen ngợi đấy, nhưng mới nói được hai ba câu, ông ta đã chuyển sang chủ đề khác, thấp giọng bảo: “Tạ đại nhân, qua mấy tháng nữa là tiểu nữ tròn mười tám rồi, nếu còn đợi nữa, sẽ lỡ mất tuổi thích hợp để kết hôn, đến lúc ấy sợ rằng sẽ rất khó lấy chồng, đại nhân, lần đó không phải ngài nói, sẽ giúp tiểu nữ một tay sao, giờ…… giờ không biết đã đến đâu rồi?”.

Thượng thư bộ Lại Sử Đạt, là lão thần nổi tiếng kiên nhẫn, mà con gái của ông ta Sử Hồng Dược lần chần mãi không thể đặt chân vào làm chủ hậu cung, Minh Trọng Mưu không hề có chút ý niệm nào sẽ nạp nàng ta thành thê, thành hậu cả. Hành động hôm nay, xem ra vị lão thần kiên nhẫn trứ danh này cũng sốt ruột lắm rồi.

Tạ Lâm nhớ tới đêm đó, nàng dạy Sử Hồng Dược mang theo theo mê hương trên người, tiếp cận Minh Trọng Mưu, nhân tiện mê hoặc đầu óc hắn, chuyện tốt của hai người sẽ thành công. Kết quả thì đúng là có thành công thật nhưng lại không phải là chuyện tốt của Minh Trọng Mưu và Sử Hồng Dược.

Trên khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của Tạ Lâm, thoáng ửng hồng, đầu óc xây xẩm, “Ta đã dạy lệnh nữ cách tiếp cận bệ hạ rồi, thậm chí cả những cách cực đoan nhất, ta cũng bảo nàng ta làm rồi, nhưng nàng ta vẫn không thể thành công, vậy thì còn oán trách được ai.”

Sử Đạt không chú ý đến sắc mặt Tạ Lâm, chỉ biết lo lắng nói: “Nhưng qua một tháng nữa là độ tuổi đẹp nhất của tiểu nữ sẽ trôi qua, quả thực không thể đợi thêm được nữa, Tạ đại nhân, suy cho cùng tiểu nữ có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ được không, ngài vẫn còn cách chứ?”.

Tạ Lâm nhìn ông ta, chỉ là một ánh nhìn mà thôi.

Nhưng Sử Đạt lại rùng mình, không kìm được cúi đầu.

Tạ Lâm không định làm khó ông ta nữa, chỉ chậm rãi nói: “Sử đại nhân, nếu quả thực ông nóng lòng như vậy, thì chi bằng tìm kiếm vài thanh niên anh tuấn toàn tài, rồi gả con gái ông cho họ, ông nói xem thế có được không?”.

“Việc này, việc này……” Sử Đạt ngớ người, ông ta chỉ là có chút sốt ruột, muốn giục Tạ Lâm giúp ông ta nghĩ cách thôi, thậm chí không nhịn được định lấy chuyện gả Sử Hồng Dược cho người khác để uy hiếp Tạ Lâm, vì trong số con gái của các trọng thần trong triều, Sử Hồng Dược là nhân tuyển thích hợp nhất để làm Hoàng hậu

Không ngờ Tạ Lâm thật sự lại bảo ông ta gả phắt con gái đi luôn đi, khiến Sử Đạt ngây người, những lời sau đó, không thể nào nói tiếp được nữa.

Tạ Lâm thấy dáng vẻ á khẩu không thốt nổi lên lời của ông ta, bèn nói: “Mấy ngày trước ta đã bàn bạc với Thái hậu rồi, chỉ cần có cô gái có thể sinh hoàng tử cho bệ hạ, sinh được người thừa kế, thì chúng ta sẽ không để ý đến thân phận của người đó, không cứ nhất định phải là con gái của trọng thần.”

Sử Đạt nghe xong, càng đờ người ra hơn.

Tạ Lâm thấy bộ dạng ông ta như vậy, không kìm được vỗ vai ông ta với vẻ đồng tình: “Hoặc, bảo con gái của ông cố gắng thêm nữa đi, để bệ hạ yêu mến, rồi cùng chung hưởng một đêm xuân với nàng ta, hoặc là cứ gả phắt nàng ta đi.”

Nói đoạn, Tạ Lâm còn lắc lắc đầu, xoay người bỏ đi.

Sử Đạt đờ người ra hồi lâu, lúc sau mới định thần lại được, liền nhổ một bãi nước bọt, tức giận quát: “Tạ Lâm, ngươi nghĩ ta đang bán con gái mình đấy chắc? Được, được, được lắm, ta lập tức sẽ tìm một nhà thật tốt rồi lập tức gả con bé đi!”.

Sử Đạt vốn dĩ cũng coi như là về già mới có được mụn con gái, vì chỉ có một hòn ngọc quý trên tay như vậy, nên đương nhiên là yêu chiều hết mực, giờ lại bị Tạ Lâm nói như vậy, ông ta liền nổi giận đùng đùng, lập tức cắt đứt ngay ý tưởng để Sử Hồng Dược nhập cung làm Hoàng hậu, nâng cao vị thế của nhà họ Sử, lúc quay về nhà liền bàn bạc với con gái, bảo, “Đừng làm Hoàng hậu nữa con ạ, cha sẽ tìm cho con một thanh niên anh tuấn toàn tài, hậu cung không phải là nơi tốt giành cho con.”

Sử Hồng Dược nghĩ ngợi, rồi cũng đồng ý.

Sử Đạt rất vui mừng, bắt đầu tìm kiếm những nhân tuyển để trở thành đức lang quân như ý cho con gái bảo bối nhà mình.

Tất cả những bức tranh, đủ loại giới thiệu của bà mối, đổ xô tới trước mặt Sử Hồng Dược, Sử Đạt chọn tới chọn lui cho con gái, trên trên dưới dưới Sử gia cũng chọn đi chọn lại cho nàng ta.

Kết quả nếu không phải tướng mạo quá xấu, thì gia thế không tốt, không phải không có học vấn không có bản lĩnh, thì lại là gia tộc quá lớn, đông người phức tạp, sợ Sử Hồng Dược gả đến đó rồi sẽ phải chịu khổ.

Chọn đi chọn lại, Thượng thư bộ Lại đau đầu vật vã, dứt khoát chuyển hết đống giấy tờ tranh vẽ đó đến cho Sử Hồng Dược xem, “Con gái, con chọn đi, toàn bộ thanh niên tuấn tú toàn tài trong kinh thành, đều ở đây cả.” Dù sao thì ông ta cũng không thể chọn được.

Sử Hồng Dược lật giở xem từng trang một, mãi cho đến khi xem tới trang cuối cùng, Sử Hồng Dược mới ngẩng đầu lên, hỏi phụ thân mình, “Cha, ở đây không có Tạ Lâm ạ?”.

Sử Đạt ngây người.

Phải nhỉ, Tạ Lâm tướng mạo không tồi, xuất thân từ Thám hoa, đương nhiên là có học thức có bản lĩnh, Tạ Lâm trong nhà vẫn chỉ có một mình, ngoài trừ ba nàng thị thiếp ra, thì nhân khẩu trong nhà cũng không có gì phức tạp, nếu con gái mình gả qua đấy, dựa vào gia thế, nhân phẩm, chắc chắn sẽ là chính thất, hơn thế tuy rằng gia thế của Tạ Lâm không được coi là hiển hách, nhưng bản thân địa vị của Tạ Lâm lại rất cao, năng lực nổi bật, so với tám trong mười những gia đình gia thế hiển hách, thì có khi còn mạnh hơn.

Quả thực là mối hôn nhân tuyệt vời với con gái nhà mình.

Mà sao lại không nghĩ đến chuyện tính cả Tạ Lâm vào nhỉ?

Sử Đạt khó nhọc nuốt nước bọt, nhìn con gái bảo bối, lông mày nhăn tít cả lại, “Con gái, con thích Tạ đại nhân hả?”.

Sử Hồng Dược cúi đầu, gò má ửng đỏ, “Tuy con gái ngưỡng mộ bệ hạ, nhưng nói thực lòng, người như Tạ đại nhân, mới là người con thích, con…… con……” nàng nói lí nhí như muỗi kêu, “Con…… muốn gả cho ngài ấy.”

Sắc mặt Sử Đạt tái mét.

Ông ta nghĩ đến tính cách đáng ghét của Tạ Lâm, nhớ đến địa vị cao quý của hắn, quả thực là gian thần nổi danh, nghĩ đến nụ cười thâm hiểm khiến người ta rét lạnh……

Sử Đạt rùng mình, cảm thấy mật xanh mật vàng trong bụng mình càng ngày càng nhiều, “Con gái à, chúng ta đổi người khác được không?”.

Sử Hồng Dược cụp mắt: “Cha, con biết tính cách Tạ đại nhân cao ngạo, nhất định sẽ không thích con, con cũng nghĩ rồi, nếu ngài ấy thực sự không thích con, con sẽ…… con sẽ từ bỏ.”

Sử Hồng Dược nói xong, cúi đầu xuống càng thấp.

Sử Đạt thấy con gái dường như đã quyết tâm rồi, cũng nghiến răng, “Được! Ngày mai cha sẽ đi cầu thân.” Cái thân già này, phải dốc hết sức lực ra mới được!

Sử Đạt quyết định hôm sau, đích thân ông ta sẽ tới phủ Thừa tướng dò hỏi ý tứ của Tạ Lâm, nếu Tạ Lâm từ chối, thì ông ta sẽ khuyên nhủ, nhất định phải bắt Tạ Lâm, người có khả năng trở thành chàng rể tương lai tài năng xuất chúng này lại.

XXX

Sáng sớm hôm sau, Sử Đạt hấp ta hấp tấp, khí thế cực lớn đi tới phủ Thừa tướng, Tạ Lâm cũng không ngăn cản khó dễ, thuận lợi vào trong phủ.

Đôi bên khách sáo với nhau một lúc, lại thảo luận về chuyện quốc gia đại sự xong, Sử Đạt liền bóng gió chuyện con gái nhà mình mến mộ Tạ Thừa tướng, có ý kết thân hai nhà.

Lúc đó Tạ Lâm đang nhàn nhã uống trà, vừa nghe xong câu này, thiếu chút nữa là phụt cả trà ra ngoài, nhất thời cổ họng nghẹn cứng.

Tuy nói là phận thị thiếp không được xuất đầu lộ diện, nhưng Mặc Nhi đã quen với việc làm nha hoàn hầu hạ Tạ Lâm rồi, giờ nghe được chuyện này, cũng không kìm được tái mặt, biểu cảm vô cùng kỳ quái. Nàng nhìn Tạ Lâm uống trà mà phát nghẹn, liền vỗ vỗ lên lưng nàng, chỉ là động tác cứng nhắc, trông cực kỳ mất tự nhiên.

Tạ Lâm biết ông già này không có việc thì còn lâu mới dám mon men đến đây, sợ là có việc muốn xin xỏ, không ngờ vừa đến, đã phun ra một cái tin kinh hồn như thế.

Tạ Lâm thề rằng, bản thân không hề nhìn ra dược Sử Hồng Dược có tình ý gì với mình, lần đó không phải Sử Hồng Dược còn định quyến rũ bệ hạ, suýt chút nữa là thành công đó sao, loáng cái đã chuyển thành Sử Hồng Dược thích nàng rồi?!

Sử Đạt quan sát phản ứng của Tạ Lâm, có hơi kỳ lạ.

Ông ta tự tin rằng dung mạo của con gái mình không xấu, phẩm hạnh cũng đoan trang, gia thế đủ để xứng đôi vừa lứa với Tạ Lâm, con gái nhà mình cũng là đứa thông minh, nếu như Tạ Lâm thành thân với con gái mình, thì có lẽ giữa hai người có rất nhiều chủ đề có thể nói chuyện, có thể tâm sự.

Bình thường bên nhà gái chủ động tới tìm bên nhà trai, nếu bên nhà trai thích cô gái đó, thì việc vui sướng đến phát điên đương nhiên không cần bàn cãi, nhưng nếu bên nhà trai không thích, thì nghe nói con gái nhà người ta thích mình, cũng nên có vài phần sung sướng ngượng ngùng mới phải chứ.

Biểu cảm khóc dở mếu dở của Tạ Lâm, là cớ làm sao?

Sử Đạt cảm thấy vô cùng tức giận.

“Tạ đại nhân, ngài quá thất lễ rồi.” Sử Đạt nói.

Tạ Lâm đặt chén trà sang bên cạnh, nói lời xin lỗi, “Xin lỗi, chỉ là Tạ mỗ nhất thời có hơi kinh ngạc thôi.”

Lông mày Sử Đạt xoắn lại rất kinh.

Tạ Lâm thấy biểu cảm hung dữ đó của ông ta, liền thở dài, lắc đầu nói: “Đa tạ lệnh nữ đã coi trọng, chỉ là……” nàng liếc mắt nhìn Mặc Nhi đang cười trộm, “Ta không phải là lựa chọn an toàn đâu, trong nhà đã có đến ba nàng thị thiếp rồi, sợ là lệnh nữ mà gả cho ta, sẽ phải chịu khổ.”

Sử Đạt xua xua tay: “Đây không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần tiểu nữ có thể làm chính thất là được thôi, con bé do hạ quan nuôi dạy, hạ quan tự tin rằng phương pháp dạy của mình rất tốt, là tiểu thư khuê các xinh đẹp nết na, Tạ đại nhân ngài cũng gặp qua rồi, con bé không phải là người hay ghen ghét đố kị đâu, xin đại nhân cứ yên tâm.”

…… Ngay cả cái lý do đào hoa này cũng không cản được ông sao?

Tạ Lâm rối rắm, lại nói: “Tạ mỗ không cha không mẹ, sợ rằng lệnh nữ gả đến rồi, cũng không có chỗ dựa.”

Sử Đạt nghiêm mặt nói: “Thế thì đã làm sao? Nếu như là người khác, có lẽ hạ quan sẽ suy nghĩ thêm, nhưng đại nhân địa vị cao quý, tài hoa xuất chúng, mới là chỗ dựa đích thực cho con gái ta. Tạ đại nhân không cha không mẹ, chỉ là chuyện rất nhỏ, cho dù thật sự đã có lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối đi chăng nữa, thì đại nhân cứ bố cáo với trời đất, với hương hồn lệnh tôn lệnh đường trên trời, vậy là được rồi, tin rằng con gái ta sẽ không khiến lệnh tôn lệnh đường phải xấu mặt đâu.”

“……” Thế này mà ông cũng giải thích được hả?

Ở triều đình Đại Sở, từ trước tới nay đều là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, nam nữ hai bên còn chưa từng gặp mặt nhau, chỉ cần hai bên gia đình môn đăng hộ đối, là kết thành vợ chồng, hơn thế tháng ngày sau này còn sống rất hòa thuận.

Vì thế nếu như Tạ Lâm nói, ta thực sự không thích con gái ông, thì Sử Đạt sẽ không bao giờ chấp nhận.

Vì thế Tạ Lâm bối rối rất lâu, mới bảo: “Đại nhân, nói thực với ngài vậy.”

Sử Đạt tò mò hỏi: “Nói gì cơ.”

“Phiền đại nhân ghé sát tai lại đây.”

Sử Đạt dựa lại gần, Tạ Lâm liền ghé vào tai ông ta, khẽ khàng đáp: “Sử đại nhân, ngài thật sự cho rằng, ta thích hợp làm chồng của con gái ông sao?”.

Sử Đạt nghe xong, liền chậm chạp quay đầu lại, cách một khoảng gần như vậy, ông ta có thể nhìn thấy rất rõ, ánh mắt của Tạ Lâm, thâm sâu như một hồ nước, lạnh buốt như băng, ông ta nhìn chằm chằm Tạ Lâm hồi lâu, Tạ Lâm trầm mặc nhìn ông ta một lúc, rồi bỗng nhiên bật cười.

“……” Sử Đạt lạnh run.

Thật sự không thích hợp chút nào!

Nếu Tạ Lâm kết thân với con gái mình, vậy thì con gái mình nhất định sẽ bị Tạ Lâm vờn tới chết!

Sử Đạt âm thầm rơi lệ giàn giụa.

“…… Tạ đại nhân, làm phiền rồi.” Sử Đạt nói xong câu này, cáo từ đi thẳng, Tạ Lâm còn muốn mời ông ta ở lại dùng cơm, nhưng ông ta cũng không chịu, giống như bị người ta đuổi đi, lao thẳng ra khỏi phủ Thừa tướng, lên kiệu về luôn.

Vừa quay về phủ, Sử Đạt liền ôm lấy con gái bảo bối của mình, thở dài, “Con gái, con gái mệnh khổ của cha.”

Sử Hồng Dược nghe xong, liền giãy ra khỏi vòng tay của ông ta: “Cha, ngài ấy không thích con?”.

Sử Đạt nhìn Sử Hồng Dược hồi lâu, không nói câu nào, lại ấn nàng ta vào lòng mình.

Con gái à, vấn đề không nằm ở việc có thích con hay không.

Mà là cho dù Tạ Lâm có thích con, ta cũng không dám gả con cho hắn.

Chẳng trách dù tướng mạo Tạ Lâm rất được, nhưng những người muốn mai mối cho Tạ Lâm trong kinh sư này, lại chẳng có mấy, có lẽ đều bị thằng nhãi ấy dọa sợ.

Chuyện này rất nhỏ, cực nhỏ.

Nhưng vài ngày sau, chuyện Sử Đạt đích thân tới mai mối cho Tạ Lâm, đã xôn xao truyền đi khắp cả kinh thành, hơn thế còn truyền vào tận trong cung, truyền đến tai của thánh thượng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương