Gian Phu Thắng Phụ
-
Chương 10
Edit: Halan
Beta: Thảo My
Lâu Tây Nguyệt miệng thở phì phò, hàm răng va vào nhau, “Ngươi vừa rồi gạt ta phải không?”
“Không phải.”
“Tin ngươi mới là quỷ.” Nàng không nhịn được khinh bỉ hắn, “Ngươi ăn xuân dược sao?”
“Không có.” Hắn phủ nhận.
“Xuống dưới.”
“Ngủ đi.” Giọng nói của hắn thật nhẹ nhàng, đưa tay xoa nhẹ trên mặt của nàng.
“Như vậy làm sao mà ngủ được? Ngươi xuống dưới nhanh.”
Thu Minh Phong nhìn nàng, lời nói trong họng mãi mới phát ra được, “Tây Nguyệt a……”
Nàng tuyệt không có ngốc. “Ngươi đã nói, chờ ta nguyện ý, mà ta hiện tại ta không muốn.”
Được rồi, nàng đúng là không ngu ngốc, chỉ là trêu chọc người khác mà không tự biết, cuối cùng lại là người chịu hậu quả.
“Kỳ thực, Thu Minh Phong, ngươi luôn chọc giận ta, ngươi khẳng định là thích ta à?”
“Ừ.”
“Nhưng ngươi xem Hoa công tử đối với Tú Ngọc ôn nhu săn sóc, răm rắp vâng lời, đây mới làm yêu thích.”
“Phải không?” Là mặt trái thôi.
“Lập gia đình phải gả người giống Hoa công tử như vậy mới có thể khiến người ôn hòa nhã nhặn trong lòng khoan khoái, phiền não không còn, người sẽ vui sướng lại duy trì được tuổi trẻ.”
“Hồng nhan tri kỷ của hắn trải rộng khắp thiên hạ.”
“Ngươi đang ghen tị với người ta nổi tiếng hơn ngươi sao? Ngươi có võ lâm đệ nhất mỹ nhân Song Tuyệt Cung cung chủ cũng đã làm cho mỹ nhân của hắn đều biến sắc, hoàn toàn không cần ghen ti.”
“Tây Nguyệt.”
“Hả?”
“nàngi thực sự làm mất vui.”
Nàng hừ một tiếng, lấy Ô Kim Đao ở tay chỉ vào ngực của hắn, “Tốt lắm, ngươi xuống dưới đi, ta muốn ngủ.” Cuối cùng, nàng không nhịn được mà lẩm bẩm một câu, “Nói chuyện phiếm với người quả nhiên không phải lựa chọn tốt.”
Thu Minh Phong trở mình từ trên người nàng xuống, nằm ở bên người nàng, một bàn tay để sau đầu, nhìn đỉnh màn có chút đăm chiêu.
Lâu Tây Nguyệt xoay người nằm nghiêng, đột nhiên trở mình nói bên tai của hắn: “Vừa rồi thực sự có người đã tới?”
“Ừ.”
“Bọn họ làm sao vậy? Chưa làm gì đã rời đi rồi?” Nàng khó có thể lý giải được.
“Nghe trộm.”
Này hai chữ vừa lọt vào tai nàng làm nàng đỏ bừng mặt, cố sức đấm hắn hai cái, lại xoay người đi, quyết định đêm nay sẽ không cùng nam nhân nói chuyện.
Đợi đến khi nàng ngủ say, Thu Minh Phong lấy tay ôm nàng vào trong lòng.
Đêm nay không phải là một đêm yên tĩnh.
Thực khéo!
Đây là ngày thứ hai Lâu Tây Nguyệt nhìn thấy biểu cảm của Phương Tú Ngọc.
Ngày hôm qua vị cô nương này còn có bộ dáng rất quan tâm đến nàng, hôm nay thái độ lại đột ngột thay đổi một trăm tám mươi độ.
Đã suy nghĩ rõ ràng, không khỏi nhếch môi lên, nguyên lai thực sự có người đi nghe trộm, bọn họ hoài nghi nàng là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo sao?
Đã xác định nàng cùng Thu Minh Phong trên giường thân mật lại phủ định suy đoán này, thực sự rất thú vị.
Người Bái Nguyệt Giáo tìm thánh nữ, người giả thánh nữ cũng đang tìm thánh nữ, chỉ sợ hai nhóm người này tìm kiếm với mục đích hoàn toàn tương phản.
Lâu Tây Nguyệt nắm hai tay lại, mắt phượng chớp chớp, trên mặt ngây thơ đáng yêu lại lộ ra một chút phong tình.
Thu Minh Phong từ bên ngoài đi vào, nhìn đến một hình ảnh xinh đẹp mê người như vậy mắt nhìn rất say sưa.
“Hoa Cẩm Dục không thừa dịp này cùng mỹ nhân ở chung, kêu ngươi đi cùng làm gì?”
Hắn ngồi xuống bên kia cái bàn, kiếm cũng để lên trên bàn.
“Loại thời tiết này thật làm cho người ta khó chịu, không nghĩ sẽ bị ướt như thế này.” Nàng nằm sấp trên bàn nhìn mưa rời ngoài của sổ mà càu nhàu.
Đột nhiên trên đầu bị hắn cắm cái gì vào, nàng buồn bực lấy tay sờ, mặt lộ vẻ kinh ngạc, trực tiếp đưa xuống nhìn.
Là một cái trâm ngọc, nhìn có chút quen mắt.
Nàng nhíu mày nhớ lại, “A” kêu lên một tiếng rồi nhìn Thu Minh Phong nói: “Ta nhớ ra rồi, đây không phải là cái trâm mà ngươi làm sao? Thật đẹp.”
“Thích là tốt rồi.”
Lâu Tây Nguyệt tỉ mỉ xem kỹ trâm ngọc, kinh ngạc nói: “Ở mặt trên ngươi khắc mặt trăng lại còn có hoa mai nữa, không nghĩ tới ngươi còn có tay nghề như vậy, ngày nào đó ngươi rời khỏi giang hồ, cũng không sợ không có cơm ăn.”
“……” Trong đầu của nàng luôn chứa một số ý tưởng kỳ quái.
“Chẳng qua chỉ là một cây trâm thôi sao?” Thu Minh Phong nhướng mày.
Nàng lập tức bắt đầu quở trách hắn, “Sao có thể như vậy, tặng đồ cho người khác phải có thành ý, chỉ tặng có một thứ như thế này thật không biết xấu hổ?”
Hắn nghĩ sai rồi, Tây Nguyệt là người hơi lập dị, nàng nghĩ cái gì đó bình thường thì đó mới là không bình thường.
“Lâu cô nương, thể hiện tình cảm chỉ cần một vật là đủ rồi.” Hoa Cẩm Dục ở bên ngoài không nhịn được đành tiếng.
Lâu Tây Nguyệt ló đầu ra cửa sổ, liền nhìn thấy hắn đứng ở hành làng, mở miệng hỏi: “Ngươi không đi cùng mỹ nhân sao?”
“Khụ khụ……” Hắn bị lời của nàng đánh bại.
Thu Minh Phong lạnh nhạt nói: “Đến rồi thì vào đi.”
Hoa Cẩm Dục vuốt mũi đi vào.
Thu Minh Phong cầm cây trâm ngọc từ trong tay Lâu Tây Nguyệt lại giúp nàng cài lên tóc, sau đó ngồi trở lại bên cạnh bàn.
“Lâu cô nương, tại hạ có việc muốn hỏi.”
“Được.” Nàng có vẻ rất là hứng thú..
“Cô nương có biết chuyện thánh nữ của Bái Nguyệt Giáo?” Hoa Cẩm Dục dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
“Nghe qua một chút nhưng liên quan gì đến ta?”
“Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo mười bị bắt mười năm trước, bọn họ đương nhiên không thể tìm được người về, sau nhiều năm, trên giang hồ lại đột nhiên có tin tức về thánh nữ, thật giả khó phân biệt, cũng đưa tới tai hoạ cho các môn phái giang hồ.”
Lâu Tây Nguyệt nhíu mày, nghi hoặc nhìn hắn, “Ta vân không hiểu được chuyện này có quan hệ gì đến a?”
Hoa Cẩm Dục nghiêm nghị sắc mặt, “Không dối gạt cô nương, vị thánh nữ mất tích kia cùng cô nương tuổi xấp xỉ, cũng đều tinh thông cổ thuật, người Bái Nguyệt Giáo cũng dựa vào điểm này để tìm kiếm.”
Nàng chỉ vào chính mình, khó nén nổi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo?”
“Tại hạ cũng không có nói như vậy, chẳng qua cô nương phù hợp với điều kiện tìm người của bọn họ nhất.”
“Thì làm sao?”
“Cô nương đã từng mất trí nhớ chưa?”
“Ngươi nguyền rủa ta sao?” Nàng trừng mắt nhìn hắn.
Hoa Cẩm Dục lấy tay che mắt, cười nói: “Tại hạ chỉ hỏi một chút, cô nương đừng để ý.”
“Ta từ nhỏ đi theo bên người sư phụ mà lớn lên, không có mất trí nhớ, hơn nữa ta nhớ rất rõ nha.” Giọng nàng mang theo chút cảnh cáo.
Thu Minh Phong trong mắt hiện lên một chút cười.
Hoa Cẩm Dục cười khổ nói, “Tại hạ tin tưởng cô nương không phải là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, chẳng qua là muốn mời cô nương giúp một việc mà thôi.”
“Ngươi nghĩ biện pháp tìm thánh nữ, rốt cuộc ngươi tìm nàng có chuyện gì?”
“Tại hạ có trưởng bối trúng một loại cổ độc, bất hạnh không phương pháp chữa trị, nếu muốn cho người Bái Nguyệt Giáo ra tay thì tại hạ phải giúp bọn hắn tìm được thánh nữ.”
“Không liên quan đến ta, ta với ngươi không quen a, vì sao phải giúp ngươi?”
“……” Đúng là đả kích người, hắn đột nhiên rất bội phục bạn tốt của hắn có thể ở chung hòa hợp với một cô nương xảo quyệt như vậy.
“Thánh nữ có thể từ từ đi tìm nhưng mà vị trưởng bối kia của ta lại không có chờ được, bởi vậy……”
“Ngươi tính toán vàng thau lẫn lộn, trước lừa bọn họ cứu người rồi nói sau.” Nàng thay hắn nói tiếp.
“Ta không có biện pháp nào khác.”
“Rõ ràng trông rất thông minh làm sao có thể ngốc như vậy?” Lâu Tây Nguyệt khỏ hiểu nhìn hắn, “Nếu ngươi thực sự tìm được thánh nữ thì có thể nhờ nàng trực tiếp chữa trị cho vị trưởng bối kia, nay ngươi định đưa người giả thì chẳng phải là không đánh đã khai sao?”
“Nghe bọn họ nói thánh nữ mất trí nhớ nên tự nhiên sẽ không nhớ rõ chuyện trước kia.”
Lâu Tây Nguyệt rốt cục hiểu được.
“Không biết cô nương có tình nguyện giúp tại hạ?”
Nàng bĩu môi nói: “Vậy sao ngươi không tìm người chữa trị cho vị trưởng bối kia?”
“Cô nương biết cổ sao?”
“Không biết.” Nàng nói thẳng.
Hoa Cẩm Dục vân vê tay, “Cô nương không biết cổ mặc dù y thuật tốt, cũng không giải quyết được vấn đề.”
“Ta đã không hiểu cổ, vậy sẽ rất dễ dàng làm lộ đến lúc đó mà vẫn lừa bọn họ như cũ thì sẽ không có kết cục tốt, cho nên ta vì sao phải giúp ngươi?”
“Cô nương có thể nói hồi nhỏ mất trí nhớ, còn y thuật là do sau này học.” Hắn đã nghĩ hết cho nàng.
Nàng tán thành gật đầu, “Biện pháp này cũng được nhưng rất mạo hiểm, vì an toàn ta sẽ không giúp ngươi.”
Hắn thiếu chút nữa hộc máu, đột nhiên có một loại ảo giác, vị Lâu đại cô nương cố ý trêu chọc hắn.
“Tây Nguyệt.” Nhìn một hồi lâu rồi Thu Minh Phong mới mở miệng nói.
“Hừ, ngươi nói cũng không hữu dụng, không giúp chính là không giúp, ta sớm đã nói qua việc của các người ta sẽ không tham dự vào.” Thái độ Lâu Tây Nguyệt rất là kiên quyết, “Này ngươi đừng nói với ta ngươi không biết ta giả mạo thánh nữ sẽ gặp nguy hiểm gì, tình huống hiện tại là người Bái Nguyệt Giáo cũng đang tìm, nhóm người muốn giả thánh nữ cũng đi tìm, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.”
“Ta sẽ không cho phép ngươi gặp việc gì.”
Nàng ngước lên trời trừng mắt, nghiêm trang nói: “Sư phụ ta đã nói qua lời nói của nam nhân chỉ có thể tin một nửa, nếu tin tưởng quá thì người bị tổn hại chính là nữ nhân.”
“……” Thu Minh Phong nhíu mày, hắn đã quên mất sư phụ của nàng là Tà Y.
Hoa Cẩm Dục tự cho là đúng nói, “Đó là bởi vì sư phụ của nàng là nữ.”
Lâu Tây Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Sư phụ ta là nam, hắn suốt đời luôn kiêu ngạo cho rằng mình có vạn cô nương ái mộ, kết quả là suốt quãng đời còn lại chỉ minh ta bên cạnh.”
Nàng cho rằng sư phụ đáng bị như vậy, đây là phong lưu báo ứng.
“Tây Nguyệt……” Dạy nàng thành như vậy không biết Tà Y có phải hay không cũng rất đau khổ?
Hoa Cẩm Dục lẩm bẩm nói: “Như lời nói của cô nương thì lúc đó sư phụ của cô nương cũng chẳng phải nam sao?”
Lâu Tây Nguyệt lập tức bày tỏ, “Cho nên ta mới lấy sư phụ làm dẫn chứng, vậy các ngươi đã biết ta vì sao không chịu giúp các ngươi.”
Thì ra là thế!
Hai nam nhân liếc mắt nhìn nhau, đồng thời xoa hai tay. Dạy nàng thành người như vậy, quả thực rất đáng chết!
“Thu huynh, ta thực sự không có lời nào để nói.” Hắn gật đầu, “Ta sẽ nói với nàng.”
“Hết thảy nhờ Thu huynh.” Hoa Cẩm Dục ủ rũ rời đi.
Thu Minh Phong cầm lấy cây kiếm trên bàn, liền hướng về phía nàng.
Lâu Tây Nguyệt không hiểu nhướng mày.
“Đánh thắng được ta sao?” Nàng thành thật lắc đầu.
“Tốt lắm.” Thu Minh Phong nói xong để thanh kiếm lên trên bàn, tự mình rót trà. Nàng nhăn máy, sau đó đập mạnh hai tay lên trên bàn, “Thu Minh Phong, ngươi dám uy hiếp ta?”
“Phương pháp này là hữu hiệu nhất.” Hắn nghiêm trang trả lời.
Lâu Tây Nguyệt tay không tự giác đụng đến trâm ngọc trên đầu, chần chờ một chút nhưng không có nhổ xuống mà lại dùng sức đạp cái bàn.
Nhìn thấy động tác chần chừ của nàng, hắn cúi đầu xuống uống trà, trên môi nở một nụ cười.
Gặp mặt kẻ thù thì mắt long sòng sọc. Gặp mặt tình địch cũng chẳng thể tốt hơn.
Khi nhìn thấy có kẻ ngồi bên cạnh người trong lòng mình mà lại còn là một thiếu nữ xinh đẹp cười tươi như hoa, ánh mắt Diệp Vũ Thường như bắn ra hàng ngàn vạn mũi đao hướng về phía đối phương.
Trên tay Tây Nguyệt là một tập bài, cả người hưng phấn khác thường, không hề có hình tượng một chân để ở trên ghế dài, cười ha ha, “Ta lại thắng, đưa tiền đây.”
Thu Minh Phong mặt không đổi sắc lấy ra hai khối bạc vụn đẩy qua.
“Lại đến, lại đến.” Nàng cười híp mắt lại, Lâu Tây Nguyệt nhìn túi bạc của mình ta rất là vừa lòng.
“Thu công tử, biệt lai vô dạng.” Hắn lễ độ gật đầu, “Diệp cung chủ.”
Lâu Tây Nguyệt chăm chú nhìn bài trên tay, đối với những người không liên quan thì không để ý.
“Ha, Thu Minh Phong, mau đưa tiền, bản cô nương lại thắng.” Hắn đưa túi bạc đổ lên trước mặt nàng.
Lâu Tây Nguyệt trừng mắt, trách mắng: “Ngươi có ý gì? Là của ta thì ta đương nhiên sẽ lấy, ngươi không cho cũng không được, không phải của ta, ta lấy làm gì?” Nói xong, nàng cầm toàn bộ túi bạc.
Thu Minh Phong nhìn nàng, không nói gì.
Người chung quanh nhìn Lâu Tây Nguyệt, đều không nói gì.
“Đây là Lâu cô nương phải không?”
Nàng lúc này mới nhìn đến Diệp Vũ Thường, hơi hơi có chút kinh ngạc, “Ta hình như không biết ngươi nha.”
Thu Minh Phong cúi xuống thay nàng thu hồi bạc trên bàn sau đó bỏ vào cái túi gấm bên hông của nàng.
Ánh mắt Diệp Vũ Thường chứa đầy lửa giận, giọng nói lạnh lùng: “Giang hồ đồn đãi cô nương là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo bị mất tích mười năm trước mà theo ta được biết thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không thể cùng nam tử gặp gỡ.”
Beta: Thảo My
Lâu Tây Nguyệt miệng thở phì phò, hàm răng va vào nhau, “Ngươi vừa rồi gạt ta phải không?”
“Không phải.”
“Tin ngươi mới là quỷ.” Nàng không nhịn được khinh bỉ hắn, “Ngươi ăn xuân dược sao?”
“Không có.” Hắn phủ nhận.
“Xuống dưới.”
“Ngủ đi.” Giọng nói của hắn thật nhẹ nhàng, đưa tay xoa nhẹ trên mặt của nàng.
“Như vậy làm sao mà ngủ được? Ngươi xuống dưới nhanh.”
Thu Minh Phong nhìn nàng, lời nói trong họng mãi mới phát ra được, “Tây Nguyệt a……”
Nàng tuyệt không có ngốc. “Ngươi đã nói, chờ ta nguyện ý, mà ta hiện tại ta không muốn.”
Được rồi, nàng đúng là không ngu ngốc, chỉ là trêu chọc người khác mà không tự biết, cuối cùng lại là người chịu hậu quả.
“Kỳ thực, Thu Minh Phong, ngươi luôn chọc giận ta, ngươi khẳng định là thích ta à?”
“Ừ.”
“Nhưng ngươi xem Hoa công tử đối với Tú Ngọc ôn nhu săn sóc, răm rắp vâng lời, đây mới làm yêu thích.”
“Phải không?” Là mặt trái thôi.
“Lập gia đình phải gả người giống Hoa công tử như vậy mới có thể khiến người ôn hòa nhã nhặn trong lòng khoan khoái, phiền não không còn, người sẽ vui sướng lại duy trì được tuổi trẻ.”
“Hồng nhan tri kỷ của hắn trải rộng khắp thiên hạ.”
“Ngươi đang ghen tị với người ta nổi tiếng hơn ngươi sao? Ngươi có võ lâm đệ nhất mỹ nhân Song Tuyệt Cung cung chủ cũng đã làm cho mỹ nhân của hắn đều biến sắc, hoàn toàn không cần ghen ti.”
“Tây Nguyệt.”
“Hả?”
“nàngi thực sự làm mất vui.”
Nàng hừ một tiếng, lấy Ô Kim Đao ở tay chỉ vào ngực của hắn, “Tốt lắm, ngươi xuống dưới đi, ta muốn ngủ.” Cuối cùng, nàng không nhịn được mà lẩm bẩm một câu, “Nói chuyện phiếm với người quả nhiên không phải lựa chọn tốt.”
Thu Minh Phong trở mình từ trên người nàng xuống, nằm ở bên người nàng, một bàn tay để sau đầu, nhìn đỉnh màn có chút đăm chiêu.
Lâu Tây Nguyệt xoay người nằm nghiêng, đột nhiên trở mình nói bên tai của hắn: “Vừa rồi thực sự có người đã tới?”
“Ừ.”
“Bọn họ làm sao vậy? Chưa làm gì đã rời đi rồi?” Nàng khó có thể lý giải được.
“Nghe trộm.”
Này hai chữ vừa lọt vào tai nàng làm nàng đỏ bừng mặt, cố sức đấm hắn hai cái, lại xoay người đi, quyết định đêm nay sẽ không cùng nam nhân nói chuyện.
Đợi đến khi nàng ngủ say, Thu Minh Phong lấy tay ôm nàng vào trong lòng.
Đêm nay không phải là một đêm yên tĩnh.
Thực khéo!
Đây là ngày thứ hai Lâu Tây Nguyệt nhìn thấy biểu cảm của Phương Tú Ngọc.
Ngày hôm qua vị cô nương này còn có bộ dáng rất quan tâm đến nàng, hôm nay thái độ lại đột ngột thay đổi một trăm tám mươi độ.
Đã suy nghĩ rõ ràng, không khỏi nhếch môi lên, nguyên lai thực sự có người đi nghe trộm, bọn họ hoài nghi nàng là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo sao?
Đã xác định nàng cùng Thu Minh Phong trên giường thân mật lại phủ định suy đoán này, thực sự rất thú vị.
Người Bái Nguyệt Giáo tìm thánh nữ, người giả thánh nữ cũng đang tìm thánh nữ, chỉ sợ hai nhóm người này tìm kiếm với mục đích hoàn toàn tương phản.
Lâu Tây Nguyệt nắm hai tay lại, mắt phượng chớp chớp, trên mặt ngây thơ đáng yêu lại lộ ra một chút phong tình.
Thu Minh Phong từ bên ngoài đi vào, nhìn đến một hình ảnh xinh đẹp mê người như vậy mắt nhìn rất say sưa.
“Hoa Cẩm Dục không thừa dịp này cùng mỹ nhân ở chung, kêu ngươi đi cùng làm gì?”
Hắn ngồi xuống bên kia cái bàn, kiếm cũng để lên trên bàn.
“Loại thời tiết này thật làm cho người ta khó chịu, không nghĩ sẽ bị ướt như thế này.” Nàng nằm sấp trên bàn nhìn mưa rời ngoài của sổ mà càu nhàu.
Đột nhiên trên đầu bị hắn cắm cái gì vào, nàng buồn bực lấy tay sờ, mặt lộ vẻ kinh ngạc, trực tiếp đưa xuống nhìn.
Là một cái trâm ngọc, nhìn có chút quen mắt.
Nàng nhíu mày nhớ lại, “A” kêu lên một tiếng rồi nhìn Thu Minh Phong nói: “Ta nhớ ra rồi, đây không phải là cái trâm mà ngươi làm sao? Thật đẹp.”
“Thích là tốt rồi.”
Lâu Tây Nguyệt tỉ mỉ xem kỹ trâm ngọc, kinh ngạc nói: “Ở mặt trên ngươi khắc mặt trăng lại còn có hoa mai nữa, không nghĩ tới ngươi còn có tay nghề như vậy, ngày nào đó ngươi rời khỏi giang hồ, cũng không sợ không có cơm ăn.”
“……” Trong đầu của nàng luôn chứa một số ý tưởng kỳ quái.
“Chẳng qua chỉ là một cây trâm thôi sao?” Thu Minh Phong nhướng mày.
Nàng lập tức bắt đầu quở trách hắn, “Sao có thể như vậy, tặng đồ cho người khác phải có thành ý, chỉ tặng có một thứ như thế này thật không biết xấu hổ?”
Hắn nghĩ sai rồi, Tây Nguyệt là người hơi lập dị, nàng nghĩ cái gì đó bình thường thì đó mới là không bình thường.
“Lâu cô nương, thể hiện tình cảm chỉ cần một vật là đủ rồi.” Hoa Cẩm Dục ở bên ngoài không nhịn được đành tiếng.
Lâu Tây Nguyệt ló đầu ra cửa sổ, liền nhìn thấy hắn đứng ở hành làng, mở miệng hỏi: “Ngươi không đi cùng mỹ nhân sao?”
“Khụ khụ……” Hắn bị lời của nàng đánh bại.
Thu Minh Phong lạnh nhạt nói: “Đến rồi thì vào đi.”
Hoa Cẩm Dục vuốt mũi đi vào.
Thu Minh Phong cầm cây trâm ngọc từ trong tay Lâu Tây Nguyệt lại giúp nàng cài lên tóc, sau đó ngồi trở lại bên cạnh bàn.
“Lâu cô nương, tại hạ có việc muốn hỏi.”
“Được.” Nàng có vẻ rất là hứng thú..
“Cô nương có biết chuyện thánh nữ của Bái Nguyệt Giáo?” Hoa Cẩm Dục dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
“Nghe qua một chút nhưng liên quan gì đến ta?”
“Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo mười bị bắt mười năm trước, bọn họ đương nhiên không thể tìm được người về, sau nhiều năm, trên giang hồ lại đột nhiên có tin tức về thánh nữ, thật giả khó phân biệt, cũng đưa tới tai hoạ cho các môn phái giang hồ.”
Lâu Tây Nguyệt nhíu mày, nghi hoặc nhìn hắn, “Ta vân không hiểu được chuyện này có quan hệ gì đến a?”
Hoa Cẩm Dục nghiêm nghị sắc mặt, “Không dối gạt cô nương, vị thánh nữ mất tích kia cùng cô nương tuổi xấp xỉ, cũng đều tinh thông cổ thuật, người Bái Nguyệt Giáo cũng dựa vào điểm này để tìm kiếm.”
Nàng chỉ vào chính mình, khó nén nổi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo?”
“Tại hạ cũng không có nói như vậy, chẳng qua cô nương phù hợp với điều kiện tìm người của bọn họ nhất.”
“Thì làm sao?”
“Cô nương đã từng mất trí nhớ chưa?”
“Ngươi nguyền rủa ta sao?” Nàng trừng mắt nhìn hắn.
Hoa Cẩm Dục lấy tay che mắt, cười nói: “Tại hạ chỉ hỏi một chút, cô nương đừng để ý.”
“Ta từ nhỏ đi theo bên người sư phụ mà lớn lên, không có mất trí nhớ, hơn nữa ta nhớ rất rõ nha.” Giọng nàng mang theo chút cảnh cáo.
Thu Minh Phong trong mắt hiện lên một chút cười.
Hoa Cẩm Dục cười khổ nói, “Tại hạ tin tưởng cô nương không phải là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, chẳng qua là muốn mời cô nương giúp một việc mà thôi.”
“Ngươi nghĩ biện pháp tìm thánh nữ, rốt cuộc ngươi tìm nàng có chuyện gì?”
“Tại hạ có trưởng bối trúng một loại cổ độc, bất hạnh không phương pháp chữa trị, nếu muốn cho người Bái Nguyệt Giáo ra tay thì tại hạ phải giúp bọn hắn tìm được thánh nữ.”
“Không liên quan đến ta, ta với ngươi không quen a, vì sao phải giúp ngươi?”
“……” Đúng là đả kích người, hắn đột nhiên rất bội phục bạn tốt của hắn có thể ở chung hòa hợp với một cô nương xảo quyệt như vậy.
“Thánh nữ có thể từ từ đi tìm nhưng mà vị trưởng bối kia của ta lại không có chờ được, bởi vậy……”
“Ngươi tính toán vàng thau lẫn lộn, trước lừa bọn họ cứu người rồi nói sau.” Nàng thay hắn nói tiếp.
“Ta không có biện pháp nào khác.”
“Rõ ràng trông rất thông minh làm sao có thể ngốc như vậy?” Lâu Tây Nguyệt khỏ hiểu nhìn hắn, “Nếu ngươi thực sự tìm được thánh nữ thì có thể nhờ nàng trực tiếp chữa trị cho vị trưởng bối kia, nay ngươi định đưa người giả thì chẳng phải là không đánh đã khai sao?”
“Nghe bọn họ nói thánh nữ mất trí nhớ nên tự nhiên sẽ không nhớ rõ chuyện trước kia.”
Lâu Tây Nguyệt rốt cục hiểu được.
“Không biết cô nương có tình nguyện giúp tại hạ?”
Nàng bĩu môi nói: “Vậy sao ngươi không tìm người chữa trị cho vị trưởng bối kia?”
“Cô nương biết cổ sao?”
“Không biết.” Nàng nói thẳng.
Hoa Cẩm Dục vân vê tay, “Cô nương không biết cổ mặc dù y thuật tốt, cũng không giải quyết được vấn đề.”
“Ta đã không hiểu cổ, vậy sẽ rất dễ dàng làm lộ đến lúc đó mà vẫn lừa bọn họ như cũ thì sẽ không có kết cục tốt, cho nên ta vì sao phải giúp ngươi?”
“Cô nương có thể nói hồi nhỏ mất trí nhớ, còn y thuật là do sau này học.” Hắn đã nghĩ hết cho nàng.
Nàng tán thành gật đầu, “Biện pháp này cũng được nhưng rất mạo hiểm, vì an toàn ta sẽ không giúp ngươi.”
Hắn thiếu chút nữa hộc máu, đột nhiên có một loại ảo giác, vị Lâu đại cô nương cố ý trêu chọc hắn.
“Tây Nguyệt.” Nhìn một hồi lâu rồi Thu Minh Phong mới mở miệng nói.
“Hừ, ngươi nói cũng không hữu dụng, không giúp chính là không giúp, ta sớm đã nói qua việc của các người ta sẽ không tham dự vào.” Thái độ Lâu Tây Nguyệt rất là kiên quyết, “Này ngươi đừng nói với ta ngươi không biết ta giả mạo thánh nữ sẽ gặp nguy hiểm gì, tình huống hiện tại là người Bái Nguyệt Giáo cũng đang tìm, nhóm người muốn giả thánh nữ cũng đi tìm, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.”
“Ta sẽ không cho phép ngươi gặp việc gì.”
Nàng ngước lên trời trừng mắt, nghiêm trang nói: “Sư phụ ta đã nói qua lời nói của nam nhân chỉ có thể tin một nửa, nếu tin tưởng quá thì người bị tổn hại chính là nữ nhân.”
“……” Thu Minh Phong nhíu mày, hắn đã quên mất sư phụ của nàng là Tà Y.
Hoa Cẩm Dục tự cho là đúng nói, “Đó là bởi vì sư phụ của nàng là nữ.”
Lâu Tây Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Sư phụ ta là nam, hắn suốt đời luôn kiêu ngạo cho rằng mình có vạn cô nương ái mộ, kết quả là suốt quãng đời còn lại chỉ minh ta bên cạnh.”
Nàng cho rằng sư phụ đáng bị như vậy, đây là phong lưu báo ứng.
“Tây Nguyệt……” Dạy nàng thành như vậy không biết Tà Y có phải hay không cũng rất đau khổ?
Hoa Cẩm Dục lẩm bẩm nói: “Như lời nói của cô nương thì lúc đó sư phụ của cô nương cũng chẳng phải nam sao?”
Lâu Tây Nguyệt lập tức bày tỏ, “Cho nên ta mới lấy sư phụ làm dẫn chứng, vậy các ngươi đã biết ta vì sao không chịu giúp các ngươi.”
Thì ra là thế!
Hai nam nhân liếc mắt nhìn nhau, đồng thời xoa hai tay. Dạy nàng thành người như vậy, quả thực rất đáng chết!
“Thu huynh, ta thực sự không có lời nào để nói.” Hắn gật đầu, “Ta sẽ nói với nàng.”
“Hết thảy nhờ Thu huynh.” Hoa Cẩm Dục ủ rũ rời đi.
Thu Minh Phong cầm lấy cây kiếm trên bàn, liền hướng về phía nàng.
Lâu Tây Nguyệt không hiểu nhướng mày.
“Đánh thắng được ta sao?” Nàng thành thật lắc đầu.
“Tốt lắm.” Thu Minh Phong nói xong để thanh kiếm lên trên bàn, tự mình rót trà. Nàng nhăn máy, sau đó đập mạnh hai tay lên trên bàn, “Thu Minh Phong, ngươi dám uy hiếp ta?”
“Phương pháp này là hữu hiệu nhất.” Hắn nghiêm trang trả lời.
Lâu Tây Nguyệt tay không tự giác đụng đến trâm ngọc trên đầu, chần chờ một chút nhưng không có nhổ xuống mà lại dùng sức đạp cái bàn.
Nhìn thấy động tác chần chừ của nàng, hắn cúi đầu xuống uống trà, trên môi nở một nụ cười.
Gặp mặt kẻ thù thì mắt long sòng sọc. Gặp mặt tình địch cũng chẳng thể tốt hơn.
Khi nhìn thấy có kẻ ngồi bên cạnh người trong lòng mình mà lại còn là một thiếu nữ xinh đẹp cười tươi như hoa, ánh mắt Diệp Vũ Thường như bắn ra hàng ngàn vạn mũi đao hướng về phía đối phương.
Trên tay Tây Nguyệt là một tập bài, cả người hưng phấn khác thường, không hề có hình tượng một chân để ở trên ghế dài, cười ha ha, “Ta lại thắng, đưa tiền đây.”
Thu Minh Phong mặt không đổi sắc lấy ra hai khối bạc vụn đẩy qua.
“Lại đến, lại đến.” Nàng cười híp mắt lại, Lâu Tây Nguyệt nhìn túi bạc của mình ta rất là vừa lòng.
“Thu công tử, biệt lai vô dạng.” Hắn lễ độ gật đầu, “Diệp cung chủ.”
Lâu Tây Nguyệt chăm chú nhìn bài trên tay, đối với những người không liên quan thì không để ý.
“Ha, Thu Minh Phong, mau đưa tiền, bản cô nương lại thắng.” Hắn đưa túi bạc đổ lên trước mặt nàng.
Lâu Tây Nguyệt trừng mắt, trách mắng: “Ngươi có ý gì? Là của ta thì ta đương nhiên sẽ lấy, ngươi không cho cũng không được, không phải của ta, ta lấy làm gì?” Nói xong, nàng cầm toàn bộ túi bạc.
Thu Minh Phong nhìn nàng, không nói gì.
Người chung quanh nhìn Lâu Tây Nguyệt, đều không nói gì.
“Đây là Lâu cô nương phải không?”
Nàng lúc này mới nhìn đến Diệp Vũ Thường, hơi hơi có chút kinh ngạc, “Ta hình như không biết ngươi nha.”
Thu Minh Phong cúi xuống thay nàng thu hồi bạc trên bàn sau đó bỏ vào cái túi gấm bên hông của nàng.
Ánh mắt Diệp Vũ Thường chứa đầy lửa giận, giọng nói lạnh lùng: “Giang hồ đồn đãi cô nương là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo bị mất tích mười năm trước mà theo ta được biết thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không thể cùng nam tử gặp gỡ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook