"Trên lệnh bài này có tinh huyết của ta, cần phải do ta tự tay thu hồi, người khác mới có thể sử dụng.

Một khi ta chết, tấm lệnh bài này cũng sẽ bị hủy.

Đây là thủ đoạn mà cữu cữu để lại, có lẽ tu vi của cữu cữu còn cao hơn cả lão tổ tông của Cổ gia."
Nếu không, bọn họ đã sớm cướp lấy lệnh bài, cưỡng ép lấy đi giọt tinh huyết của cậu rồi.

Bởi vì Cổ Dao vẫn luôn không chịu tự nguyện giao ra, Cổ gia lão gia tử và Cổ Chí Minh chỉ sợ trong lòng đã sớm hận cậu.
Trì Trường Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: "Kỳ thật, những tông môn lớn không phải là nơi tốt đẹp gì.

Mỗi năm, số lượng đệ tử chết vì đủ loại nguyên nhân đều không thể đếm xuể, cũng không phải là vào được tông môn lớn là có thể cao gối vô ưu.

Kỳ thật, lo lắng của ngươi là đúng."
Theo Trì Trường Dạ thấy, việc Cổ Dao giao lệnh bài ra ngoài là đúng.


Không có bối cảnh, lại không có tư chất tốt, ở trong tông môn lớn gần như không có cơ hội ngóc đầu lên.
Trước kia, Cổ Dao không giao ra, hắn đại khái cũng có thể đoán được nguyên nhân, không ngoài là muốn mượn cơ hội này để cho đám người Cổ gia từng ức hiếp cậu phải hối hận.
Đương nhiên, đây chỉ là kế tạm thời, trong lòng hai người đều hiểu rõ, sau này nhất định phải đòi lại công bằng, báo thù cho việc bị Cổ gia ép buộc.
Viễn Dương trấn bị ba đại tu chân gia tộc chia ba, Cổ Dao không thể nào ở lại địa bàn của Cổ gia, cũng sẽ không đi Lư gia, lựa chọn duy nhất chính là Điền gia.

Cậu không biết vì sao Điền Phi Dung lại vạch trần chuyện Túy mỹ nhân, nhưng nhìn tình hình hiện tại, Điền gia là gia tộc ít xung đột nhất với cậu, đám người Lư gia kia đã sớm ngứa mắt cậu rồi.
Vừa mới bước chân vào địa bàn của Điền gia không lâu, đã có hai người chặn cậu và Trì Trường Dạ lại: "Cổ Dao thiếu gia, thiếu gia nhà chúng ta có lời mời."
"Điền Phi Dung?"
"Chính là ngài ấy."
"Vậy thì dẫn đường đi." Cổ Dao gật đầu, xem ra Điền Phi Dung phái người theo dõi Cổ gia, cho nên mới có chuyện này, chỉ là không biết Điền Phi Dung rốt cuộc có mục đích gì.
Trong đầu cậu hiện lên những thông tin liên quan đến Điền Phi Dung.

Ở Viễn Dương trấn, Điền Phi Dung có tiếng xấu, tư chất tu luyện không tính là tốt, nhưng được mẫu thân nuông chiều, ngày thường thích ăn chơi trác táng, nổi tiếng là kẻ trăng hoa.

Bây giờ nghĩ lại, những thứ này chỉ sợ là giả tạo mà thôi.
Không lâu sau, Cổ Dao và Trì Trường Dạ đã đứng trước mặt Điền Phi Dung.

Hắn ta vẫn cầm trong tay một cây quạt, dáng vẻ dâm đãng đi quanh Cổ Dao hai vòng.

Trì Trường Dạ khẽ động chân, rất muốn chắn trước mặt Cổ Dao, nắm đấm cũng có chút ngứa ngáy, muốn đánh bay tên gia hỏa này ra ngoài.
Cũng không biết có phải là cảm nhận được nguy hiểm hay không, Điền Phi Dung rốt cuộc cũng dừng lại: "Không ngờ Cổ gia lại nhẫn tâm như vậy, cứ thế đuổi hai người đi sao? Nghe nói Cổ gia chủ là kẻ lão mưu thâm toán, sẽ dễ dàng buông tha cho Cổ Dao ngươi như vậy sao?"
Lão già kia sẽ tự mình mang tiếng xấu sao? Dù sao thì mẫu thân của Cổ Dao cũng là uổng mạng vì cứu con trai ông ta.
"Đương nhiên là không." Cổ Dao biết hắn ta muốn thăm dò điều gì, chắc hẳn người của Lư gia cũng muốn biết.

Cổ gia hiện tại xem ra đã không sợ bị người khác biết được, nếu không hắn có thể bình an vô sự đi đến địa bàn của Điền gia sao? "Ta dùng một tấm lệnh bài của Trường Tiên Môn để đổi lấy tự do."

"Bốp!"
Cây quạt trong tay Điền Phi Dung rơi xuống đất, trừng mắt nhìn Cổ Dao, cũng không thèm nhặt quạt lên, vội vàng hỏi: "Là lệnh bài của Trường Tiên Môn mà ta đang nghĩ đến sao?"
"Chính là nó, dựa vào tấm lệnh bài này có thể trực tiếp gia nhập Trường Tiên Môn tu luyện, là do cữu cữu ta để lại." Cổ Dao tốt bụng giải thích, trong mắt không che giấu vẻ hả hê.

Vở kịch hay của cậu có dễ xem như vậy không?
Điền Phi Dung dậm chân, hỏng chuyện rồi! Hắn ta nhặt cây quạt lên, chạy ra ngoài, phải nhanh chóng báo cáo tin tức này.

Đến cửa, hắn ta mới quay đầu lại nói: "Nơi này là địa bàn của ta, nếu Cổ Dao thiếu gia không có nơi nào để đi, cứ tạm thời ở lại đây.

Khi nào rảnh rỗi, ta sẽ đến thăm hai người."
Hai tên hộ vệ đi theo cũng rời đi.

Tiểu viện không lớn lập tức yên tĩnh trở lại, Cổ Dao có chút không được tự nhiên nhìn Trì Trường Dạ, bỗng nhiên trở nên lúng túng: "Chúng ta cứ ở lại đây trước đã.

Ngươi tự chọn một gian phòng đi."
Trì Trường Dạ nhìn Cổ Dao, tùy ý chọn đại một gian gần nhất: "Gian này đi."
"Vậy ta ở gian này." Cổ Dao chọn gian phòng cách vách, thấy Trì Trường Dạ gật đầu, cầm bọc hành lý của mình đi vào, không nhìn thấy ý cười trong mắt Trì Trường Dạ khi nhìn bóng lưng của cậu.
Sau đó, Trì Trường Dạ thong thả bước về phía gian phòng của mình.


Tuy rằng rơi vào tình cảnh tồi tệ như vậy, nhưng lại không đến nỗi không thể tiếp nhận.
Trường Tiên Môn? Chưa từng nghe nói qua, linh khí ở nơi này cũng thật loãng, xem ra hắn đã cách nơi đó rất xa rồi.

Vậy thì vừa lúc có thể vứt bỏ tất cả, bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng trước mắt, điều cấp bách nhất là phải chữa khỏi thương thế trên người, nếu không, không có tu vi, chỉ có thể mặc người ta chém giết, càng đừng nói đến việc bảo vệ người khác.
Trì Trường Dạ ngồi thiền trong phòng suốt cả đêm.

Cổ Dao vì vừa mới tỉnh lại, trải qua quá nhiều chuyện, cả người mệt mỏi rã rời, cho nên vừa ngã xuống giường đã ngủ say.
Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ ngủ một mạch đến sáng, không ngờ lại có người tiến vào giấc mơ của cậu.

Một nam tử đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi, khiến cho Cổ Dao trong mơ ngây người.
……
"Không cần căng thẳng, ta là cữu cữu của con, đây là một tia thần niệm mà ta để lại." Nam tử tuấn mỹ dịu dàng nhìn Cổ Dao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương