Điền Phi Dung vui vẻ đi theo Cổ Dao và Trì Trường Dạ trở về tiểu viện.

Trên đường đi, hắn ta còn tự nhiên như ruồi, xưng huynh gọi đệ với Trì Trường Dạ, khiến cho Cổ Dao nhìn hắn ta với ánh mắt kỳ quái.
Trước ngày hôm qua, Cổ Dao và vị thiếu gia Điền gia này chưa từng qua lại với nhau.

Nếu nói là muốn đối phó với Cổ gia, muốn Cổ gia phải xấu mặt, thì làm đến mức này cũng không dễ dàng gì.
Nghe Điền Phi Dung gọi Trì Trường Dạ là Trì huynh, Cổ Dao gãi gãi đầu, ngày hôm qua, lúc cậu nghe thấy tên của Trì Trường Dạ, sao lại đột nhiên gọi hắn là Dạ huynh nhỉ? Thôi, Trì Trường Dạ cũng không phản bác, cứ như vậy đi.
Trở về tiểu viện, Cổ Dao và Trì Trường Dạ ai bận việc nấy.

Điền Phi Dung cũng không cần người tiếp đãi, tự mình tìm niềm vui.

Nhưng Cổ Dao và Trì Trường Dạ đang làm gì, hắn ta đều biết rõ.

Không nói đến chuyện hai người bọn họ không hề né tránh, tiểu viện này cũng chẳng che giấu được gì.

Trong lòng Điền Phi Dung tò mò, một người dường như đang học luyện đan, một người thì đang nghiêm túc vẽ phù trong phòng.

Không nói đến chuyện hai người có thành công hay không, chỉ riêng tâm tính này của bọn họ đã khiến cho hắn bội phục.
Ngày hôm qua vừa mới bị đuổi ra ngoài, còn bị người ta hạ dược, bị bắt gặp tại trận, ngày hôm sau, hai người lại như không có chuyện gì xảy ra, ai bận việc nấy, ngược lại là người ngoài hắn ta lại tỏ ra kinh ngạc.
"Ầm!"
Lại thêm một tấm linh phù chế tác thất bại, trong phòng truyền đến tiếng động.

Trong lòng Điền Phi Dung có chút hả hê, cứ tưởng Phù sư là dễ làm lắm sao? Nếu cặp song sinh kia thật sự nhặt được một Phù sư, còn đưa lên giường của Cổ Dao, chỉ sợ bọn họ sẽ hối hận đến mức thổ huyết, lỗ to rồi.
Đang sờ cằm suy nghĩ lung tung, Trì Trường Dạ mặt mày đen sì đi ra khỏi phòng.

Liên tiếp thất bại hơn mười lần, hắn không thể không thừa nhận bản thân đã quá mức lạc quan.
Bình thường hắn thường xuyên nhìn mẫu thân vẽ phù, cứ tưởng không phải là chuyện khó, đến lượt mình mới biết là mình đã nghĩ sai rồi.
"Trì huynh, nghỉ ngơi một chút đi.

Phù sư nào cũng phải trải qua vô số lần thất bại, rồi mới đúc kết kinh nghiệm, dần dần trưởng thành.

Trì huynh mới chỉ là bắt đầu, không cần quá vội vàng, cứ từ từ."
Điền Phi Dung cười nói.

Ngày hôm qua, hắn ta còn tưởng Trì Trường Dạ chỉ là người thường, hôm nay mới biết thì ra cũng là tu sĩ, nhưng bị thương rất nặng, có thể tiếp tục tu luyện hay không còn chưa biết, hiện tại linh lực có thể điều động chắc chắn không nhiều.
"Trên người Điền huynh có linh phù không, có thể cho ta xem thử được không?" Trì Trường Dạ quyết định thực tế một chút, bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất.
"Hả? Có, có mấy tấm, ta đưa cho Trì huynh ngay đây." Điền Phi Dung không ngờ Trì Trường Dạ còn muốn tiếp tục, vội vàng lấy ra mấy tấm linh phù từ trong túi trữ vật của mình: “Chẳng lẽ linh phù mà Trì huynh vừa mới vẽ không phải là loại sơ cấp này sao? Trì huynh thật sự học qua vẽ phù sao?"
Trì Trường Dạ nhận lấy linh phù, nói lời cảm tạ: "Gia mẫu xuất thân từ gia tộc chuyên vẽ phù, từ nhỏ ta đã được tiếp xúc, nhưng chưa từng tự tay vẽ bao giờ, muốn thử xem sao."
Con ngươi Điền Phi Dung co rút lại, xuất thân từ gia tộc chuyên vẽ phù sao? Trì Trường Dạ quả nhiên không đơn giản.


Ba đại tu chân gia tộc trong trấn, Lư gia là gia tộc am hiểu nhất về vẽ phù, nhưng hắn ta tin tưởng Lư gia cũng không dám tự xưng là gia tộc chuyên vẽ phù.
Nếu Trì Trường Dạ thật sự có thể vẽ được linh phù thì tốt quá, xem sau này Lư gia còn gì để mà vênh váo nữa.
"Thì ra Trì huynh là gia học rộng hiểu sâu, vậy ta chúc Trì huynh mã đáo thành công."
Trì Trường Dạ gật đầu, xoay người trở về phòng.

Trước khi vào phòng, hắn nhìn về phía phòng của Cổ Dao, thấy bên trong không có động tĩnh gì, bước vào.

Hiện tại, kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất.
Trì Trường Dạ vốn là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng lúc xuyên qua khe nứt không gian, vì muốn bảo toàn tính mạng, tu vi đã giảm xuống Luyện Khí kỳ, thần thức cũng bị tổn thương không ít.

Nhưng cho dù có bị tổn thương, cũng mạnh hơn tu sĩ Luyện Khí kỳ bên ngoài rất nhiều, nhãn lực vẫn giữ ở Kim Đan kỳ, cho nên muốn nhìn thấu phù văn trên mấy tấm linh phù này cũng không phải là chuyện khó, cho dù phù văn trên đó có che giấu cũng không có tác dụng gì lớn.
Sau khi làm hỏng thêm mấy tờ giấy phù, Trì Trường Dạ rốt cuộc cũng tìm được linh cảm.

Trước kia, tuy rằng hắn không cần tự mình vẽ linh phù, nhưng thường xuyên ở bên cạnh mẫu thân, nghe mẫu thân truyền thụ không ít kiến thức về linh phù, cho nên không hề thiếu kiến thức lý thuyết, chỉ thiếu thực hành mà thôi.

Vẽ phù cũng không cần điều động quá nhiều linh lực trong cơ thể, chỉ cần một chút để dẫn dắt linh khí xung quanh, khiến cho linh khí theo bút vẽ phù chảy vào trong phù văn.
Lúc phù văn thành hình, cuối cùng thu bút lại, linh khí cuồn cuộn dâng trào, cuối cùng bị phù văn khóa chặt, một tấm Hỏa Cầu Phù cấp thấp nhất đã hoàn thành.


So với giấy phù trống, trên Hỏa Cầu Phù, linh quang lúc ẩn lúc hiện.
Trì Trường Dạ thở phào nhẹ nhõm, một tấm linh phù cấp thấp nhất này, vậy mà còn khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn hơn so với việc học được một bộ kiếm pháp, không khỏi bật cười lắc đầu.
"Trì huynh, huynh thật sự thành công rồi sao?!" Phía sau vang lên giọng nói của Điền Phi Dung.

Hắn ta ở trong sân phát hiện ra linh khí dao động ở bên này, chạy tới, vừa lúc nhìn thấy tấm Hỏa Cầu Phù vừa mới ra lò trong tay Trì Trường Dạ.
Trì Trường Dạ thản nhiên nói: "Chỉ là một tấm Hỏa Cầu Phù không đáng giá, không đáng nhắc đến.

Điền huynh, không bằng chúng ta làm một vụ buôn bán đi."
Điền Phi Dung nghẹn họng, Hỏa Cầu Phù không đáng giá? Nhãn lực của Trì Trường Dạ cao đến mức nào vậy? Ngay cả Hỏa Cầu Phù sơ cấp này cũng không coi ra gì.
Hiện tại, nhìn thấy Trì Trường Dạ vẽ phù thành công, hắn ta tin tưởng gia tộc của Trì Trường Dạ thật sự là gia tộc chuyên vẽ phù rồi.
"Trì huynh, mời nói." Giọng điệu của Điền Phi Dung mang theo vài phần khách khí.

Trì Trường Dạ có thể vẽ phù, thân phận tự nhiên cũng khác biệt rất nhiều, thái độ đối với hắn cũng phải thay đổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương