Gian Phi Khó Làm
Chương 7: Sạn dị

****

Không lâu sau, Cố Hầu vốn thích đi ngao du lại lấy cớ là tróc nã dư nghiệt của Đoan vương liền rời kinh thành. Dưới sự dụ dỗ cùng bức ép của Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù, thị vệ cận thân của Cố Hầu mới rò rỉ bí mật cho bọn họ biết, thực ra là Cố Hầu phải đi truy thê, cho nên mới cao hứng và nôn nóng như vậy.

Nghe tin này, Thẩm Tĩnh Thù mất mát, Doãn Thọ An tiếc hận nhưng Thái hậu và quốc cữu lại mừng thầm.

Quốc cữu nghe nói là huynh trưởng bị thất lạc nhiều năm của Thái hậu, năm xưa Thái hậu được tuyển vào cung không bao lâu thì quê nhà xảy ra lũ lụt, quốc cữu cũng không biết lưu lạc nơi nào, vì thể mất tin tức với gia đình. Đến khi Thái hậu được tiên hoàng sủng ái nhưng không có cầu lão hoàng đế tìm huynh trưởng giúp nàng, cho đến khi Doãn Thọ An đăng cơ, Thái hậu rốt cuộc không nhịn được nữa, liền gióng trống khua chiêng đi tìm người thân.

Trước đó không lâu, rốt cuộc cũng tìm được quốc cữu, nhưng trong nhà chỉ còn lại một mình hắn, bạch diện thư sinh năm xưa vì cơm áo gạo tiền mà đành buông bút cầm dao làm đồ tể, ở chợ bán thịt heo. Huynh muội chia lìa hơn mười năm, gặp lại đương nhiên là thương tâm, khóc ròng cũng tìm cách bù đắp, cho nên Thái hậu liền buộc Doãn Thọ An phong quan tiến chức cho quốc cữu.

Doãn Thọ An cảm thấy cữu cữu khi nhìn mình, ánh mắt có gì đó không rõ, như là oán hận và địch ý. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, như mẫu hậu đã nói, cữu cữu ở dân gian chịu nhiều cực khổ, dù ban cho nhiều hơn nữa cũng không vấn đề gì.

Tiếc rằng dục vọng của con người như vực sâu không đáy, khi Cố Hầu còn ở kinh thành thì Thái hậu và quốc cữu còn e dè, hắn vửa bước chân đi, hai người liền bắt đầu thi triểu kỹ xảo vơ vét của cải. Doãn Thọ An cho tới giờ vẫn chỉ là một con rối nhỏ, mỗi ngày chỉ phụ trách ngồi lên long ỷ nghe quần thần nghị sự, cuối buổi thì gật đầu rồi nói bãi triều là xong việc. Cho nên chuyện của quốc cữu cữu hắn không thể nói gì, Thái hậu lại cầm ngọc tỷ của hắn mau quan bán chức, nhận hối lộ, ra sức vơ vét của cải…đúng tiêu chuẩn một tham quan nịnh thần hàng đầu.

Quần thần mặc dù có dị nghị, nhưng e ngại một người là Thái hậu, một người là quốc cữu, chỉ cần không làm an nguy tới giang sơn thì cũng mắt nhắm mắt mở để mặt bọn họ vơ vét của cải, sửa đường xây nhà cũng chẳng sao miễn là không đụng tới đất nhà mình.

Từ trước tới giờ Thái hậu luôn cẩn thận, từng bước lấy lòng, nịnh nọt tiên hoàng, đến hôm nay ẩn nhẫn của nàng rốt cuộc cũng tới cực hạn, mà Đoan vương uy hiếp ngôi vị của con nàng cũng đã bị diệt trừ, Cố Hầu lại đang ở xa, quần thần không ai dám lên tiếng, đã vậy quốc cữu còn suốt ngày ở bên tai nàng thổi gió: nhất định phải xây dưng thế lực cho riêng mình, thừa dịp hoàng đế còn nhỏ tuổi phải chặt chẽ nắm quyền trong tay. Thực ra nam nhân và nữ nhân đều như nhau, đối với tài phú và quyền lực đều là lòng tham không đáy.

Nhưng mà lâu dần lại tích tụ thành hậu quả nghiêm trọng: phế thái tử bị độc chết trong thiên lao.

Tiền thái tử bị phế truất hạ ngục, Cố Hầu vẫn đối đãi với hắn chu đáo, ăn uống đầy đủ, không tra khảo ngược đãi, còn bố trí cho người nhà của thái tử ở gần đó để thời thời khắc khắc có trông nom, coi như cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ

Thế nhưng hôm nay phế thái tử bị độc chết, lại là do chỉ dụ của hoàng đế nhưng tuyên bố với bên ngoài là phế thái tử chết bất đắc kỳ tử. Quần thần cũng không quá hoang mang, khi lâm triều đều nhìn hoàng đế bằng ánh mắt hàm xúc không rõ ý tứ nhưng không ai nói gì. Dù sao thì nhất triều thiên tử nhất triều thần, không ai vì một phế thái tử mà đi chất vấn hoàng thượng cả.

Sau khi bãi triều, Doãn Thọ An chậm rãi đến An Từ cung thỉnh an Thái hậu, sau đó lại im lặng không tiếng nào đi đến một chỗ cỏ hoang mọc um tùm, từ nơi này có thể nhìn thấy cánh cửa lạnh lùng nặng nề của thiên lao.

Khi Thẩm Tĩnh Thù ôm Quân công tử tìm được Doãn Thọ An thì thấy hắn đang ngồi trên tảng đá, ngây ngốc xuất thần nhìn thiên lao. Tiểu Huyền Tử và nhóm cung nhân theo hầu đứng yên lặng phía xa xa, không dám hé răng

“Thọ Thọ…” Thẩm Tĩnh Thù không biết nên nói gì, tay chân luống cuống, cẩn thận ngồi xuống cạnh hắn

“Ta không muốn giết chết đại hoàng huynh” Doãn Thọ An nhỏ giọng lẩm bẩm, cúi đầu ủ rũ, thanh âm khàn khàn như sắp khóc “ Nhưng mẫu hậu và cữu cữ đều nói nếu giữ đại hoàng huynh lại sẽ uy hiếp tới địa vị của ta, cho nên bọn họ liền ép ta…Thù Thù, vì sao ta làm hoàng đế thì nhất định phải giết chết đại hoàng huynh? Ta không thích, tuyệt không thích như vậy?”

Cũng không biết thương tâm bao lâu, Doãn Thọ An mới dần dần ngừng khóc, nhìn về phía trước lẩm bẩm “ Ta nhớ rõ trước kia đại hoàng huynh rất thích cùng ta chơi đùa, khi đó ta chỉ mới hai, ba tuổi, cả ngày nắm đuôi áo hắn, đi theo hắn. Có lần ta không cẩn thận rơi xuống nước là đại hoàng huynh nhảy xuống cứu ta lên, nhưng sau đó mẫu hậu không cho ta chơi với đại hoàng huynh nữa, nàng còn ôm ta khóc ở trước mặt phụ hoàng thật lâu. Phụ hoàng nói đại hoàng huynh đã là thái tử, không thể luôn ở trong cung nên cho hắn lập phủ đệ, chuyển ra ngoài sống. Từ đó quan hệ giữa ta và đại hoàng huynh liền thay đổi, ngẫu nhiên gặp nhay thì chào hỏi mấy câu rồi thôi, không còn cùng nhau chơi đùa nữa”

Quân công tử hắt xì một cái, lười biếng duỗi chân, tiếp tục ngủ gục trong lòng Thẩm Tĩnh Thù.

“Thù Thù, ngươi còn nhớ rõ Đoan hoàng thúc không?” Doãn Thọ An đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Tĩnh Thù, cười khổ nói “ Thực ra trước kia Đoan hoàng thúc đối với ta tốt lắm, mỗi lần vào kinh đều mang cho ta một ít đồ chơi cổ quái kỳ lạ, còn ôm ta đặt lên đùi hắn, kể cho ta nghe chuyện hắn đi đánh giặc, chỉ cho ta những vết sẹo trên người hắn, còn lén dạy ta cưỡi ngựa bắn cung”

Hắn thở dài một hơi, lại vô cùng buồn bã thì thào “nhưng bọn họ sau này không ai để ý tới ta nữa, ta cũng rốt cuộc không thấy được bọn họ” ngôn từ thản nhiên nhưng lại không che giấu được ưu thương.

“Thù Thù.” Doãn Thọ An nắm chặt tay Thẩm Tĩnh Thù làm nàng phải kêu đau, ngữ khí hấp tấp nói “ Thù Thù, ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta không muốn những người bên cạnh ta cứ vô thanh vô thức rời khỏi ta như vậy, ta còn muốn bảo hộ ngươi, bảo hộ Tiểu Huyền Tử, bảo hộ Thương Nga…”

Thẩm Tĩnh Thù cái hiểu cái không, cuối cùng cắn môi, nắm lấy bàn tay không lớn hơn tay mình bao nhiêu của Doãn Thọ An, liên tục gật đầu biệu thị sự cổ vũ.

Hứa hẹn của một đế vương có thể tuân thủ trong bao lâu, hai tiểu bằng hữu đếu không biết nhưng lúc này đều là những lời nói chân thành nhất, xuất phát từ nội tâm.

Tám năm sau, khi Thẩm Tĩnh Thù một thân bạch y không trang điểm, tập tễnh từng bước đi về phía thiên lao, nàng cảm nhận được Doãn Thọ An đang đứng trước điện, không nhúc nhích, lặng yên nhìn theo nàng. Nàng đột nhiên nở nụ cười chua sót, rất muốn quay đầu lại hỏi hắn :

Doãn Thọ An, ngươi còn nhớ ven hồ Đại Minh năm đó không? còn nhớ hứa hẹn vĩnh không phân phụ bên trước cung Đại Minh không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương