Giản Ninh Xuyên Là Số Một
-
Chương 114: Vương tử diệp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[5]
Biết bao lần Vương Tử Diệp trộm nghĩ trong lòng, nếu như tối hôm sinh nhật Giản Ninh Xuyên, cậu ta không nghe được đoạn đối thoại giữa hai thằng bạn, không vì gia thế hiển hách của Tiểu Giản mà lùi bước, vậy thì sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ kia, cậu ta sẽ lập tức thổ lộ với Tiểu Giản.
Cạo sạch ria mép, vuốt tóc gọn gàng, thay một bộ quần áo thật oách, dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất của bản thân mà nói với Giản Ninh Xuyên rằng, tao thật sự rất thích bây.
Nếu được vậy, có lẽ hết thảy mọi chuyện đều sẽ khác.
Cố tình Vương Tử Diệp lại nghe thấy, cậu ta không dám thổ lộ, giả vờ mình chỉ là một người bạn bình thường, đến tham dự lễ ra mắt phim điện ảnh đầu tay của Giản Ninh Xuyên, để rồi gặp được Tiết Đình Vân.
Thời điểm thích Giản Ninh Xuyên, cậu ta biết rất rõ mình thích Tiểu Giản ở điểm nào.
Nhưng bây giờ lại không hiểu vì sao mình thích Tiết Đình Vân, lớn lên đẹp trai ư? Hay vì IQ cao?
Hai tiêu chí trên chẳng mấy hấp dẫn với Vương Tử Diệp, nhưng bởi vì nó hội tụ trên người của Tiết Đình Vân, cho nên cậu ta mới cảm thấy những điều này thật tốt đẹp. Ngay cả sở thích “khó thấm” như u mê cú-có-gai, lúc thân ở Hoành Điếm mà hồn sa vào nỗi nhớ mong cháy bỏng, Vương Tử Diệp bỗng thấy chuyện này chẳng có gì là khó tiếp thu.
Cậu ta cũng không biết mình hấp dẫn Tiết Đình Vân ở điểm nào, cậu ta và Tiểu Giản rõ ràng là hai kiểu người khác hẳn nhau.
Tình huống như hiện tại, vừa mắc cười, lại vừa chân thật đến vậy.
Là do cậu ta hiểu sai ý, còn suýt chút nữa bày tỏ sai người.
Tuy rằng cậu ta dậy thì quá mức thành công, nhưng lại không có nội hàm. Cậu ta không giống như Tiểu Giản, vừa nhìn đã mang lại cảm giác ngây thơ vui vẻ, cũng không giống như Tần Trận, có thể khiến cho người ta cảm thấy đáng tin. Đầu óc của cậu ta không tốt, dù cố gắng cách mấy cũng không thi được thành tích tốt như Tiểu Giản, năng khiếu cũng tầm thường, Tần Trận chẳng mất chút công sức nào đã có thể vào được Nhà Hát Kịch, còn cậu ta diễn đến 100 tập cố sự thành ngữ cũng chẳng có ma nào ngó ngàng đến. Cậu ta còn nhát chết như chó, biết Tiểu Giản có một ông bô trâu bò liền không dám tỏ tình, nhân phẩm thực ra cũng không tốt lắm… Nói tóm lại, câu “bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thôi rữa mục nát” chính là để hình dung những kẻ giống như cậu ta.
Ngoại trừ cái mã ngoài, người khác còn có thể yêu thích cậu ta ở điểm gì?
…
Tiết Đình Vân rời đi rồi, Vương Tử Diệp vẫn ngồi ở đó một mình, chậm rì rì uống ấm Phổ Nhị, ngẩn người trong chốc lát, nhưng có nghĩ nhiều cũng vô dụng, cảm thấy chẳng đâu vào đâu, thế rồi cậu ta bèn chậm rãi đứng dậy bỏ đi.
Xe của cậu ta đỗ ở bên ngoài cửa nhà hàng, đèn đuốc tối tăm, cây cối bên đường cao vút, dưới bóng cây là Tiết Đình Vân toàn thân đen kịt đang đứng bên cạnh ô tô của Vương Tử Diệp.
“Sao chậm chạp thế?” Tiết Đình Vân hỏi.
Vương Tử Diệp: “Anh đang chờ tôi à???”
Tiết Đình Vân nở nụ cười: “Không thì sao?”
Vương Tử Diệp dừng bước, nói: “Không phải ban nãy nói rồi sao, tôi không có ý đó.”
Do tối quá nên không được biểu hiện trên mặt của Tiết Đình Vân, chỉ nghe thấy anh ta nói: “Tôi muốn đến nhà của cậu.”
Vương Tử Diệp thầm nghĩ ** má bây, nói: “Anh nghe không hiểu tiếng người à? Ông đây nói không muốn… tôi không muốn hẹn chịch với anh.”
Tiết Đình Vân bước lên phía trước, đi ra khỏi bóng râm, tựa hồ muốn nhìn thật rõ mặt của Vương Tử Diệp, hỏi: “Cậu tức giận à?”
“Không, tôi có phải trẻ con đâu.” Vương Tử Diệp nói: “Chuyện đấy là phải anh tình tôi nguyện, không đồng ý thì đường ai nấy đi, có gì mà phải tức giận.”
Tiết Đình Vân nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, rõ ràng là không tin, nói: “Ồ, nghe có vẻ kinh nghiệm đầy mình nhỉ, sao hồi trước không thấy cậu kể gì?”
Vương Tử Diệp nói: “Cái gì tôi cũng phải kể với anh chắc?”
Tiết Đình Vân: “Nhưng cái gì tôi cũng kể cho cậu nghe mà.”
Vương Tử Diệp: “Lại điêu.”
Tiết Đình Vân: “Có chuyện gì cậu không biết về tôi sao?”
Vương Tử Diệp: “…”
Tiết Đình Vân cười rộ lên: “Thấy chưa? Có phải cái gì cũng biết đúng không? Ngay cả việc mấy tuổi thay răng tôi cũng nói với cậu.”
Vương Tử Diệp nghẹn họng, đúng là anh ta từng kể với mình khi nào thay răng, khi nào gặp mộng tinh lần đâu. Ờm, còn cả khi nào bắt đầu yêu thích vi sinh vật, khi nào phát hiện bản thân là gay nữa.
Người mà cậu ta hiểu rõ chính là Tiết Đình Vân này, không phải cái người ban nãy ở trên bàn cơm.
“Không phải anh đang làm dở thí nghiệm à?” Vương Tử Diệp đột nhiên nhớ tới: “Đừng lãng phí thời gian nữa.”
Tiết Đình Vân: “Chẳng có thí nghiệm nào cả, ban nãy tôi nói bừa thôi. Hiện tại mang tôi đến nhà cậu đi.”
Vương Tử Diệp: “Đù, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?”
Tiết Đình Vân bày ra vẻ mặt oán giận, nói: “Lần trước tôi ngồi đợi cả đêm, mà đến cửa cậu cũng không cho tôi vào.”
[6]
Lần đầu tiên Tiết Đình Vân nhìn thấy Giản Ninh Xuyên mặc váy, liền kinh diễm như thể gặp được người trời.
Anh ta yêu thích những cậu trai trẻ bảnh bao, càng yêu thích nhìn thấy bọn họ giả gái. Đa phần thiếu niên anh tuấn giả gái đều có chút thô, không đẹp đẽ là mấy, kém xa rất nhiều lúc mặc đồ nam. Nhưng Giản Ninh Xuyên mặc nữ trang thì lại ngang ngửa lúc mặc nam trang, dưới con mắt của Tiết Đình Vân, thậm chí trông càng thêm đáng yêu một chút.
Tới hôm ≺Shoujo Mangaka≻ đóng máy, bọn họ chính thức gặp nhau, Giản Ninh Xuyên hơi say rượu, líu lưỡi mà hỏi anh ta: “Nhà khoa học mấy anh cũng xem phim cơ à?”
Tiết Đình Vân thường ngày không xem điện ảnh cũng chẳng xem TV, anh ta thật sự không có thời gian, chỉ là cố ý đi xem hai bộ phim của Giản Ninh Xuyên mà thôi.
Đáng tiếc vẫn đến chậm một bước.
Anh ta tự thấy mình không kém người đại diện của Tiểu Giản ở điểm nào, nhưng cuộc đời chính là như vậy, sớm một bước hay muộn một bước, đều là do vận mệnh sắp đặt.
Lần đầu tiên anh ta gặp được Vương Tử Diệp – một người qua đường giáp là tại buổi ra mắt phim ≺Shoujo Mangaka≻.
Người qua đường này ôm tới ôm lui Giản Ninh Xuyên, nhỏ giọng thì thầm gì đó, trên mặt hai người đều là nụ cười vui vẻ, thân mật đến mức vô cùng tự nhiên.
Ban đầu Tiết Đình Vân còn chưa phát hiện ra, sau đó bỗng nhiên chú ý đến người đại diện của Tiểu Giản, Hoắc Phù đang bận tiễn nhóm ngôi sao nổi tiếng, nhưng cứ chốc chốc lại nhìn sang chỗ Giản Ninh Xuyên và cậu thanh niên này, trên mặt là vẻ “dấm chua” vô cùng bất đắc dĩ.
Anh ta lại đảo mắt nhìn sang bên này, trong phút chốc liền hiểu rõ.
Tiết Đình Vân không quan tâm đến Showbiz, cũng chẳng biết Vương Tử Diệp là ai, dưới cái nhìn của anh ta, minh tinh vừa giống như một ngôi sao băng, vụt sáng trong chớp mắt rồi biến mất, vừa nhiều như cá bơi dưới sông, dù có anh tuấn hay xinh đẹp cách mấy cũng chẳng đáng để nhắc tới.
Nhưng lúc này anh ta lại tràn ngập đồng tình với cậu thanh niên qua đường kia. Cứ tự cho là lòng thầm mến không ai biết, thực tế đã bị người ta nhìn thấu và đề phòng từ lâu, quả thật có chút bi thảm.
Và rồi ngẫu nhiên gặp được nhau ở fes, ngẫu nhiên trở thành bạn bè. Từ tình cờ gặp mặt tới thường xuyên gặp mặt, cuối cùng là gặp nhiều đến mức ảnh hưởng tới cuộc sống sinh hoạt hằng ngày… chỉ vỏn vẹn trong khoảng thời gian đúng một tháng.
Gặp nhau cũng chẳng có việc gì, chỉ tán gẫu chút chuyện phiếm không đâu, đôi khi còn chẳng có gì để nói với nhau, hẹn gặp mặt chỉ để ngồi chung một chỗ chơi di động, tới đoạn nào thú vị thì chìa ra cho đối phương nhìn một cái, mặt đối mặt chia sẻ mọi thứ trên đời.
Việc ở chung này đã trở nên không giống bình thường.
Tiết Đình Vân luôn nghĩ mình thích kiểu người giống như Tiểu Giản, từ bề ngoài đến nội tâm đều hiền lành vô hại và đáng yêu. Còn vẻ bề ngoài của Vương Tử Diệp lại có sức sát thương quá lớn, tính tình có chút cơ hội, trong lòng lúc nào cũng tính toán đủ điều, dường như không phù hợp với yêu cầu của anh ta.
Nhưng như vậy thì sao?
Tình yêu không giống như thí nghiệm, không phải cái gì cũng nghiêm khắc dựa theo tỷ lệ có sẵn, nó không bị hạn chế trong một khuôn mẫu nhất định, chỉ cần cái gì khiến cho bạn vui vẻ, thì cái đó mới là đúng đắn.
Đặc biệt là cái hôm anh ta dụ Vương Tử Diệp mặc đồ nữ, do chỉ mặc thử nên không hề trang điểm và đội tóc giả, vì vậy không giống Gasai Yuno cho lắm.
Thế nhưng lại khiến anh ta nhớ tới… Pico.
[1] Gasai Yuno – Mirai Nikki [2] Pico – Boku no Pico
(cả hai bộ này đều mặn như biển chết, chân thành khuyên các bé nhỏ tuổi không nên xem =))))
[7]
Tiết trời đầu tháng giêng.
Tối hôm Vương Tử Diệp từ Hoành Điếm trở về, cậu ta bèn dẫn Tiết Đình Vân tới nhà mình.
“Uống gì không?” Vương Tử Diệp nói: “Tự lấy đi, tôi cũng chẳng nhớ trong tủ có những gì.”
Tiết Đình Vân đã quá quen với chỗ này, trước khi bọn họ xảy ra mâu thuẫn, anh ta đã đến đây rất nhiều lần.
“Lần trước…” Anh ta hỏi: “Tại sao cậu lại không cho tôi vào nhà?”
Vương Tử Diệp hỏi ngược lại: “Thế sao anh cả đêm đều không rời đi?”
Tiết Đình Vân: “Vì giận dỗi cậu.”
Vương Tử Diệp: “Anh đang… trách tôi đấy à?”
Tiết Đình Vân nói: “Đêm hôm đó trời lạnh quá, hôm sau về nhà tôi liền lăn đùng ra ốm…”
Vương Tử Diệp thầm nghĩ, ngu thì bucu mà chết.
“Suýt chút nữa thì biến thành viêm phổi.” Tiết Đình Vân nói tiếp.
Vương Tử Diệp: “Không phải chứ!!! Anh yếu nhớt vậy à?”
Tiết Đình Vân thờ ơ nhún vai: “Dù sao cũng đáng đời tôi.”
Vương Tử Diệp: “…”
Tiết Đình Vân nói: “Cậu không cần nói tôi cũng biết cậu đang nghĩ thế.”
Giọng điệu anh ta than thân trách phận lắm: “Cậu là tuyệt thế đại mỹ nhân, từ nhỏ đã được người người theo đuổi, tôi có là gì đâu cơ chứ, ở trong mắt cậu tôi chỉ là một trò đùa mà thôi.”
Vương Tử Diệp nghiêm túc nói: “Tiết Đình Vân, tôi coi anh là bạn bè, vậy mà anh lại muốn hiếp tôi.”
Tiết Đình Vân: “Xin phép sửa lại một chút, tôi là muốn theo đuổi cậu, còn chưa nghĩ tới việc… có điều nếu như cậu gấp quá thì cũng được thôi.”
Vương Tử Diệp tự biên tự diễn nói: “Ông đây mà gấp á? Anh có biết muốn hẹn chịch với tôi thì phải đứng xếp hàng lấy số không?”
Tiết Đình Vân cười nhạo: “Tên trai tân nhà cậu, sao cứ phải dát vàng lên mặt mình làm gì?”
Vương Tử Diệp nổi giận: “Anh… anh mới là trai tân ấy!”
Tiết Đinh Vân: “Thì tôi là trai tân thật mà, đã kể với cậu rồi đấy thây, tôi đã yêu ai bao giờ đâu.”
Vương Tử Diệp đang muốn cười lại nhịn xuống, nói: “Ai thèm để ý chuyện này, không nhớ.”
Tiết Đình Vân dí sát vào mặt cậu ta, chăm chú nhìn đôi mắt của Vương Tử Diệp, hỏi: “Không nhớ thật à?”
Hai người cách nhau gần đến thế, bởi vậy Vương Tử Diệp không thể nói nên lời, tai dường bị mắc chứng ảo thính, như có như không nghe thấy tiếng mèo kêu bịn rịn và biếng nhác.
[8]
“Ông đây không thích mặc đồ nữ lúc chịch.”
“Phải thử rồi mới biết thích hay không chứ, làm một nháy xem thế nào nhé?”
“Cảm thấy thế nào?”
“… Sướng.”
[5]
Biết bao lần Vương Tử Diệp trộm nghĩ trong lòng, nếu như tối hôm sinh nhật Giản Ninh Xuyên, cậu ta không nghe được đoạn đối thoại giữa hai thằng bạn, không vì gia thế hiển hách của Tiểu Giản mà lùi bước, vậy thì sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ kia, cậu ta sẽ lập tức thổ lộ với Tiểu Giản.
Cạo sạch ria mép, vuốt tóc gọn gàng, thay một bộ quần áo thật oách, dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất của bản thân mà nói với Giản Ninh Xuyên rằng, tao thật sự rất thích bây.
Nếu được vậy, có lẽ hết thảy mọi chuyện đều sẽ khác.
Cố tình Vương Tử Diệp lại nghe thấy, cậu ta không dám thổ lộ, giả vờ mình chỉ là một người bạn bình thường, đến tham dự lễ ra mắt phim điện ảnh đầu tay của Giản Ninh Xuyên, để rồi gặp được Tiết Đình Vân.
Thời điểm thích Giản Ninh Xuyên, cậu ta biết rất rõ mình thích Tiểu Giản ở điểm nào.
Nhưng bây giờ lại không hiểu vì sao mình thích Tiết Đình Vân, lớn lên đẹp trai ư? Hay vì IQ cao?
Hai tiêu chí trên chẳng mấy hấp dẫn với Vương Tử Diệp, nhưng bởi vì nó hội tụ trên người của Tiết Đình Vân, cho nên cậu ta mới cảm thấy những điều này thật tốt đẹp. Ngay cả sở thích “khó thấm” như u mê cú-có-gai, lúc thân ở Hoành Điếm mà hồn sa vào nỗi nhớ mong cháy bỏng, Vương Tử Diệp bỗng thấy chuyện này chẳng có gì là khó tiếp thu.
Cậu ta cũng không biết mình hấp dẫn Tiết Đình Vân ở điểm nào, cậu ta và Tiểu Giản rõ ràng là hai kiểu người khác hẳn nhau.
Tình huống như hiện tại, vừa mắc cười, lại vừa chân thật đến vậy.
Là do cậu ta hiểu sai ý, còn suýt chút nữa bày tỏ sai người.
Tuy rằng cậu ta dậy thì quá mức thành công, nhưng lại không có nội hàm. Cậu ta không giống như Tiểu Giản, vừa nhìn đã mang lại cảm giác ngây thơ vui vẻ, cũng không giống như Tần Trận, có thể khiến cho người ta cảm thấy đáng tin. Đầu óc của cậu ta không tốt, dù cố gắng cách mấy cũng không thi được thành tích tốt như Tiểu Giản, năng khiếu cũng tầm thường, Tần Trận chẳng mất chút công sức nào đã có thể vào được Nhà Hát Kịch, còn cậu ta diễn đến 100 tập cố sự thành ngữ cũng chẳng có ma nào ngó ngàng đến. Cậu ta còn nhát chết như chó, biết Tiểu Giản có một ông bô trâu bò liền không dám tỏ tình, nhân phẩm thực ra cũng không tốt lắm… Nói tóm lại, câu “bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thôi rữa mục nát” chính là để hình dung những kẻ giống như cậu ta.
Ngoại trừ cái mã ngoài, người khác còn có thể yêu thích cậu ta ở điểm gì?
…
Tiết Đình Vân rời đi rồi, Vương Tử Diệp vẫn ngồi ở đó một mình, chậm rì rì uống ấm Phổ Nhị, ngẩn người trong chốc lát, nhưng có nghĩ nhiều cũng vô dụng, cảm thấy chẳng đâu vào đâu, thế rồi cậu ta bèn chậm rãi đứng dậy bỏ đi.
Xe của cậu ta đỗ ở bên ngoài cửa nhà hàng, đèn đuốc tối tăm, cây cối bên đường cao vút, dưới bóng cây là Tiết Đình Vân toàn thân đen kịt đang đứng bên cạnh ô tô của Vương Tử Diệp.
“Sao chậm chạp thế?” Tiết Đình Vân hỏi.
Vương Tử Diệp: “Anh đang chờ tôi à???”
Tiết Đình Vân nở nụ cười: “Không thì sao?”
Vương Tử Diệp dừng bước, nói: “Không phải ban nãy nói rồi sao, tôi không có ý đó.”
Do tối quá nên không được biểu hiện trên mặt của Tiết Đình Vân, chỉ nghe thấy anh ta nói: “Tôi muốn đến nhà của cậu.”
Vương Tử Diệp thầm nghĩ ** má bây, nói: “Anh nghe không hiểu tiếng người à? Ông đây nói không muốn… tôi không muốn hẹn chịch với anh.”
Tiết Đình Vân bước lên phía trước, đi ra khỏi bóng râm, tựa hồ muốn nhìn thật rõ mặt của Vương Tử Diệp, hỏi: “Cậu tức giận à?”
“Không, tôi có phải trẻ con đâu.” Vương Tử Diệp nói: “Chuyện đấy là phải anh tình tôi nguyện, không đồng ý thì đường ai nấy đi, có gì mà phải tức giận.”
Tiết Đình Vân nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, rõ ràng là không tin, nói: “Ồ, nghe có vẻ kinh nghiệm đầy mình nhỉ, sao hồi trước không thấy cậu kể gì?”
Vương Tử Diệp nói: “Cái gì tôi cũng phải kể với anh chắc?”
Tiết Đình Vân: “Nhưng cái gì tôi cũng kể cho cậu nghe mà.”
Vương Tử Diệp: “Lại điêu.”
Tiết Đình Vân: “Có chuyện gì cậu không biết về tôi sao?”
Vương Tử Diệp: “…”
Tiết Đình Vân cười rộ lên: “Thấy chưa? Có phải cái gì cũng biết đúng không? Ngay cả việc mấy tuổi thay răng tôi cũng nói với cậu.”
Vương Tử Diệp nghẹn họng, đúng là anh ta từng kể với mình khi nào thay răng, khi nào gặp mộng tinh lần đâu. Ờm, còn cả khi nào bắt đầu yêu thích vi sinh vật, khi nào phát hiện bản thân là gay nữa.
Người mà cậu ta hiểu rõ chính là Tiết Đình Vân này, không phải cái người ban nãy ở trên bàn cơm.
“Không phải anh đang làm dở thí nghiệm à?” Vương Tử Diệp đột nhiên nhớ tới: “Đừng lãng phí thời gian nữa.”
Tiết Đình Vân: “Chẳng có thí nghiệm nào cả, ban nãy tôi nói bừa thôi. Hiện tại mang tôi đến nhà cậu đi.”
Vương Tử Diệp: “Đù, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?”
Tiết Đình Vân bày ra vẻ mặt oán giận, nói: “Lần trước tôi ngồi đợi cả đêm, mà đến cửa cậu cũng không cho tôi vào.”
[6]
Lần đầu tiên Tiết Đình Vân nhìn thấy Giản Ninh Xuyên mặc váy, liền kinh diễm như thể gặp được người trời.
Anh ta yêu thích những cậu trai trẻ bảnh bao, càng yêu thích nhìn thấy bọn họ giả gái. Đa phần thiếu niên anh tuấn giả gái đều có chút thô, không đẹp đẽ là mấy, kém xa rất nhiều lúc mặc đồ nam. Nhưng Giản Ninh Xuyên mặc nữ trang thì lại ngang ngửa lúc mặc nam trang, dưới con mắt của Tiết Đình Vân, thậm chí trông càng thêm đáng yêu một chút.
Tới hôm ≺Shoujo Mangaka≻ đóng máy, bọn họ chính thức gặp nhau, Giản Ninh Xuyên hơi say rượu, líu lưỡi mà hỏi anh ta: “Nhà khoa học mấy anh cũng xem phim cơ à?”
Tiết Đình Vân thường ngày không xem điện ảnh cũng chẳng xem TV, anh ta thật sự không có thời gian, chỉ là cố ý đi xem hai bộ phim của Giản Ninh Xuyên mà thôi.
Đáng tiếc vẫn đến chậm một bước.
Anh ta tự thấy mình không kém người đại diện của Tiểu Giản ở điểm nào, nhưng cuộc đời chính là như vậy, sớm một bước hay muộn một bước, đều là do vận mệnh sắp đặt.
Lần đầu tiên anh ta gặp được Vương Tử Diệp – một người qua đường giáp là tại buổi ra mắt phim ≺Shoujo Mangaka≻.
Người qua đường này ôm tới ôm lui Giản Ninh Xuyên, nhỏ giọng thì thầm gì đó, trên mặt hai người đều là nụ cười vui vẻ, thân mật đến mức vô cùng tự nhiên.
Ban đầu Tiết Đình Vân còn chưa phát hiện ra, sau đó bỗng nhiên chú ý đến người đại diện của Tiểu Giản, Hoắc Phù đang bận tiễn nhóm ngôi sao nổi tiếng, nhưng cứ chốc chốc lại nhìn sang chỗ Giản Ninh Xuyên và cậu thanh niên này, trên mặt là vẻ “dấm chua” vô cùng bất đắc dĩ.
Anh ta lại đảo mắt nhìn sang bên này, trong phút chốc liền hiểu rõ.
Tiết Đình Vân không quan tâm đến Showbiz, cũng chẳng biết Vương Tử Diệp là ai, dưới cái nhìn của anh ta, minh tinh vừa giống như một ngôi sao băng, vụt sáng trong chớp mắt rồi biến mất, vừa nhiều như cá bơi dưới sông, dù có anh tuấn hay xinh đẹp cách mấy cũng chẳng đáng để nhắc tới.
Nhưng lúc này anh ta lại tràn ngập đồng tình với cậu thanh niên qua đường kia. Cứ tự cho là lòng thầm mến không ai biết, thực tế đã bị người ta nhìn thấu và đề phòng từ lâu, quả thật có chút bi thảm.
Và rồi ngẫu nhiên gặp được nhau ở fes, ngẫu nhiên trở thành bạn bè. Từ tình cờ gặp mặt tới thường xuyên gặp mặt, cuối cùng là gặp nhiều đến mức ảnh hưởng tới cuộc sống sinh hoạt hằng ngày… chỉ vỏn vẹn trong khoảng thời gian đúng một tháng.
Gặp nhau cũng chẳng có việc gì, chỉ tán gẫu chút chuyện phiếm không đâu, đôi khi còn chẳng có gì để nói với nhau, hẹn gặp mặt chỉ để ngồi chung một chỗ chơi di động, tới đoạn nào thú vị thì chìa ra cho đối phương nhìn một cái, mặt đối mặt chia sẻ mọi thứ trên đời.
Việc ở chung này đã trở nên không giống bình thường.
Tiết Đình Vân luôn nghĩ mình thích kiểu người giống như Tiểu Giản, từ bề ngoài đến nội tâm đều hiền lành vô hại và đáng yêu. Còn vẻ bề ngoài của Vương Tử Diệp lại có sức sát thương quá lớn, tính tình có chút cơ hội, trong lòng lúc nào cũng tính toán đủ điều, dường như không phù hợp với yêu cầu của anh ta.
Nhưng như vậy thì sao?
Tình yêu không giống như thí nghiệm, không phải cái gì cũng nghiêm khắc dựa theo tỷ lệ có sẵn, nó không bị hạn chế trong một khuôn mẫu nhất định, chỉ cần cái gì khiến cho bạn vui vẻ, thì cái đó mới là đúng đắn.
Đặc biệt là cái hôm anh ta dụ Vương Tử Diệp mặc đồ nữ, do chỉ mặc thử nên không hề trang điểm và đội tóc giả, vì vậy không giống Gasai Yuno cho lắm.
Thế nhưng lại khiến anh ta nhớ tới… Pico.
[1] Gasai Yuno – Mirai Nikki [2] Pico – Boku no Pico
(cả hai bộ này đều mặn như biển chết, chân thành khuyên các bé nhỏ tuổi không nên xem =))))
[7]
Tiết trời đầu tháng giêng.
Tối hôm Vương Tử Diệp từ Hoành Điếm trở về, cậu ta bèn dẫn Tiết Đình Vân tới nhà mình.
“Uống gì không?” Vương Tử Diệp nói: “Tự lấy đi, tôi cũng chẳng nhớ trong tủ có những gì.”
Tiết Đình Vân đã quá quen với chỗ này, trước khi bọn họ xảy ra mâu thuẫn, anh ta đã đến đây rất nhiều lần.
“Lần trước…” Anh ta hỏi: “Tại sao cậu lại không cho tôi vào nhà?”
Vương Tử Diệp hỏi ngược lại: “Thế sao anh cả đêm đều không rời đi?”
Tiết Đình Vân: “Vì giận dỗi cậu.”
Vương Tử Diệp: “Anh đang… trách tôi đấy à?”
Tiết Đình Vân nói: “Đêm hôm đó trời lạnh quá, hôm sau về nhà tôi liền lăn đùng ra ốm…”
Vương Tử Diệp thầm nghĩ, ngu thì bucu mà chết.
“Suýt chút nữa thì biến thành viêm phổi.” Tiết Đình Vân nói tiếp.
Vương Tử Diệp: “Không phải chứ!!! Anh yếu nhớt vậy à?”
Tiết Đình Vân thờ ơ nhún vai: “Dù sao cũng đáng đời tôi.”
Vương Tử Diệp: “…”
Tiết Đình Vân nói: “Cậu không cần nói tôi cũng biết cậu đang nghĩ thế.”
Giọng điệu anh ta than thân trách phận lắm: “Cậu là tuyệt thế đại mỹ nhân, từ nhỏ đã được người người theo đuổi, tôi có là gì đâu cơ chứ, ở trong mắt cậu tôi chỉ là một trò đùa mà thôi.”
Vương Tử Diệp nghiêm túc nói: “Tiết Đình Vân, tôi coi anh là bạn bè, vậy mà anh lại muốn hiếp tôi.”
Tiết Đình Vân: “Xin phép sửa lại một chút, tôi là muốn theo đuổi cậu, còn chưa nghĩ tới việc… có điều nếu như cậu gấp quá thì cũng được thôi.”
Vương Tử Diệp tự biên tự diễn nói: “Ông đây mà gấp á? Anh có biết muốn hẹn chịch với tôi thì phải đứng xếp hàng lấy số không?”
Tiết Đình Vân cười nhạo: “Tên trai tân nhà cậu, sao cứ phải dát vàng lên mặt mình làm gì?”
Vương Tử Diệp nổi giận: “Anh… anh mới là trai tân ấy!”
Tiết Đinh Vân: “Thì tôi là trai tân thật mà, đã kể với cậu rồi đấy thây, tôi đã yêu ai bao giờ đâu.”
Vương Tử Diệp đang muốn cười lại nhịn xuống, nói: “Ai thèm để ý chuyện này, không nhớ.”
Tiết Đình Vân dí sát vào mặt cậu ta, chăm chú nhìn đôi mắt của Vương Tử Diệp, hỏi: “Không nhớ thật à?”
Hai người cách nhau gần đến thế, bởi vậy Vương Tử Diệp không thể nói nên lời, tai dường bị mắc chứng ảo thính, như có như không nghe thấy tiếng mèo kêu bịn rịn và biếng nhác.
[8]
“Ông đây không thích mặc đồ nữ lúc chịch.”
“Phải thử rồi mới biết thích hay không chứ, làm một nháy xem thế nào nhé?”
“Cảm thấy thế nào?”
“… Sướng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook