Gian Khách
-
Quyển 1 - Chương 23: Bí mật lớn của ông chủ Phong và chiếc vòng tay nhỏ
- Năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ sững người một lát, Hứa Nhạc cũng không hoài nghi gì nữa. Chuyện này không hề liên quan đến việc tin tưởng mù quáng, quả thực là tình hình gấp gáp trước mắt vốn không cho phép hắn tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nhiều hơn. Không tiếp tục tập trung chờ câu trả lời của Phong Dư, hắn trực tiếp dùng dây ràng quân dụng trong tay buộc Phong Dư lên phía người mình, sau đó lấy cái dụng cụ nhỏ trong túi áo ra, bật công tắc lên.
Tia sáng màu lam nhạt phát ra từ trong cái công cụ màu vàng đó, chụp lên một phạm vi nhất định xung quanh, bao trùm cả thân thể Hứa Nhạc và Phong Dư lại.
Đại thúc Phong Dư bị sặc thuốc, ho khan một trận xé họng. Quả thực hắn không ngờ gã học trò nhỏ của mình lại cố chấp như vậy, hơn nữa còn có sự quyết đoán và năng lực hành động cao như vậy. Hắn ném điếu thuốc đã cháy một nửa trong tay xuống, gắng gượng ôm chặt đôi vai gầy gò của gã thiếu niên, bất mãn lẩm bẩm:
- Mẹ nó, lão tử không muốn chạy cũng không được?
Hứa Nhạc không trả lời hắn, trực tiếp phóng xuống từ đường ngầm trong phòng làm việc, tiến vào hầm quặng, trèo lên chiếc xe quặng cũ nát. Hắn tin rằng với sự giúp đỡ của công cụ kỳ dị nhấp nháy ánh sáng lam nhạt này, cả mạng lưới giám sát điện tử của xã hội Liên Bang, cũng sẽ tạm thời mất đi tông tích của họ. Có nửa tiếng thời gian, họ có thể biến mất ở một nơi xa hơn, nhất định có thể khiến những tên lính truy sát Phong đại thúc kinh ngạc.
Dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, Phong Dư ngồi đằng sau lưng hắn, cười nói:
- Sau nửa tiếng nữa, mày sẽ trốn thế nào? Lúc trước đã dạy mày, đây giống như một mạng điện vi mạch trên bảng mạch điện, mày cần phải chuẩn bị được một lối ra cho dòng điện, mới có thể tiếp tục công việc khác được. Nếu như chỉ muốn làm một con chuột trên tinh cầu này, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ tranh thủ được ba mươi phút thôi, cũng không làm được chuyện gì cả.
- Cho dù muốn nói di ngôn, ông nói ba mươi phút cũng còn tốt hơn là ba phút!
Không biết tại sao, có lẽ là do thái độ Phong Dư vẫn dửng dưng khi đối diện với cái chết, lại vẫn tỏ ra khinh miệt đã kích phát sự quật cường của Hứa Nhạc, hắn cúi thấp đầu trầm giọng mắng:
- Tôi biết ông vẫn chưa muốn nói cho tôi. Ông có thể sống trong địa phận của Liên Bang, trốn được sự giám sát của Hiến Chương Thứ Nhất bao năm nay, chắc chắn phải có cách của mình. Tôi chỉ có thể nghĩ cách đưa ông ra đến sân bay, cách trốn thoát thì ông tự mình nghĩ đi.
- Đúng là một tên ngu xuẩn, hoặc nói chính xác là mày đã đánh giá thấp hung danh của ông chủ mày ở trong Liên Bang.
Phong Dư nhếch mép nói:
- Tao có thể bảo đảm với mày, trước khi Liên Bang bắt được hay giết chết tao, cả khu vực Đông Lâm này, không thể nào có một chiếc máy bay nào được phép cất cánh lên trời.
Hắn nói ra chuyện này giống như là chuyện đương nhiên. Hứa Nhạc rơi vào trạng thái im lặng. Lúc trước chứng kiến đám lính đặc chủng của Đông Lâm dàn trận đón lỏng mình, hắn cũng có thể đoán ra được một số chuyện, chỉ là trong lòng hắn vẫn duy trì hi vọng, không muốn tuyệt vọng… Cho dù là hiện tại họ đúng là đang rơi vào tuyệt cảnh.
Trong đường hầm quặng tối tăm, chỉ có âm thanh ma sát giữa chiếc xe quặng và đường ray không ngừng vang lên.
- Tao biết mày đang rất tò mò, làm sao tao có thể trốn được bấy lâu nay… Từ trước tới nay, những tên tội phạm cực kỳ hung ác giống như tao, nếu không phải là trốn đến Bách Mộ Đại, thì cũng có lẽ đã đầu quân bên Đế Quốc. Thời gian tồn tại và sống sót trong địa phận Liên Bang, kỷ lục dài nhất cũng chỉ là chín ngày. Không sai, tao có thể tạo ra một con chip giống với con chip gắn sau gáy như sợi xích chó này.
Trong khung cảnh yên tĩnh khiến người ta tuyệt vọng, giọng nói của Phong Dư vẫn lãnh đạm như vậy, khi hắn nhắc đến chuyện con chíp vi mạch sau gáy, giọng nói tự nhiên lộ ra sự châm biếm và khinh thị:
- Có lẽ chính là vì nguyên nhân này mà chiếc máy tính cũ nát của Cục Hiến Chương lại coi trọng lão tử tao như vậy, đây cũng chính là bí mật của tao.
Bàn tay đang đặt ở thành trước chiếc xe quặng của Hứa Nhạc chợt nắm chặt lại, vô cùng căng thẳng.
Chuyện xảy ra ở thủ đô xa xôi như vậy cũng bị Phong Dư nói trúng. Máy tính trung tâm của Cục Hiến Chương khi báo cáo lên đã không hề do dự, gán cho vị Cơ Giáp Sư này là mục tiêu truy nã cấp độ một. Nhưng những nhân vật cấp cao của Liên Bang vẫn không hiểu rõ được nguyên nhân thực sự trong đó, bao gồm cả vị Cục trưởng già trong đó. Điều kỳ lạ là, máy tính trung tâm cơ hồ đã bị hạn chế ở một số phương diện nào đó, không hề phát ra tín hiệu báo động cảnh báo cho bất kỳ người nào.
Đây là bí mật của Phong Dư, một bí mật vô cùng lớn.
Thời viễn cổ trong Liên Bang có một câu ngạn ngữ: ‘Nếu sáng sớm biết được một tri thức hay đạo lý mà bạn muốn biết, vậy thì khi ánh hoàng hôn xuống, cho dù chết đi, cũng có thể mang theo một tâm trạng mãn nguyện’. Hứa Nhạc lúc này chính là đang có cảm giác đó. Đã mấy tiếng không uống một giọt nước nào, lại luôn vận động mạnh và sợ sệt khôn cùng, miệng hắn lúc này đang khô khốc lạ thường. Nhưng hắn càng hiểu rõ ràng là, lúc này miệng hắn khô chính là vì hắn nghe thấy bí mật lớn nhất của ông chủ mình:
- Bản thân Hiến Chương Thứ Nhất cũng không có vấn đề gì, quyền bảo mật của công dân bình thường trước nay đều được bảo vệ ở mức độ cao nhất. Ít nhất xã hội này không có nhiều tội phạm, nhưng sự phân hóa giàu nghèo trong xã hội cũng càng ngày càng lớn, chỉ là không có quá nhiều sự bất bình đẳng được biểu hiện ra ngoài.
Hứa Nhạc vô cùng kinh sợ, sự giáo dục được tiếp thu từ nhỏ cùng với lịch sử quan được hình thành độc lập, khiến hắn bất nhẫn, vô tình biện hộ thay cho Hiến Chương Thứ Nhất. Đặc biệt là khi nghe thấy ông chủ mình đánh đồng con chip vi mạch sau cổ với xích chó, trong lòng hắn nảy sinh một tâm lý chống chọi quyết liệt.
- Tao chưa từng phủ nhận điểm này.
Giọng điệu của Phong Dư đại thúc nhàn nhạt, có lẽ là vì hắn biết trong xã hội của Liên Bang, rất khó tìm được người nào ủng hộ mình, cho dù lúc này là gã học trò đang cùng mình chạy nạn, cũng không đồng ý tiếp nhận:
- Nhưng vấn đề là ở chỗ, máy tính trung tâm vẫn chỉ là một chiếc máy tính, nó là một công cụ, mà công cụ… luôn bị con người sử dụng, điều khiển. Một khi đến một ngày nào, thật sự có người đó có thể hoàn toàn khống chế được bộ máy băng lãnh trong Cục Hiến Chương kia, ai biết được người đó sẽ dùng nó để làm việc gì?
Hứa Nhạc nghe không hiểu lắm, nhưng hắn có thể cảm thấy bản thân mình đang nằm trong một đường hầm vô cùng tối tăm, cơ hồ mãi mãi cũng không nhìn thấy tia sáng cuối đường phía trước. Hắn vô thức thấy lạnh người, phần gáy đang cấy con chip bắt đầu nổi đầy da gà.
Có lẽ để xóa đi cảm giác lạnh lẽo trong lòng mình, Hứa Nhạc khàn tiếng hỏi:
- Nếu đã như vậy, chắc chắn ông có một con chip ngụy trang dự bị, nếu lắp vào theo logic sẽ có thể trốn được Liên Bang thêm lần nữa? Tại sao ông không dùng?
Mái tóc hoa râm của Phong Dư không thể nhìn rõ trong bóng tối, nhưng lại khiến người ta có cảm giác đau xót tang thương, hắn vò đầu, nói theo một cách nghiêm chỉnh hiếm có:
- Bởi vì chân ta bị thương, ta nghĩ lần này Liên Bang nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lấy máu của ta xét nghiệm xem thế nào.
- Không phải ông là Cơ Giáp Sư sát thủ sao? Năm xưa hại chết mấy vạn người, sao lại bị cảnh sát đâm bị thương chứ?
Câu này của Hứa Nhạc so với việc nói là chất vấn, chi bằng nói là bản thân hắn đã nhẹ nhõm hơn chút ít.
- Vì tao già rồi.
Phong Dư trả lời một cách đơn giản ngắn gọn, khiến Hứa Nhạc á khẩu không nói được lời nào, lập tức rơi vào trong trạng thái tự trách mình. Gã thiếu niên hiểu rõ, phía quân đội Liên Bang nhất định đã thông qua cây gậy kích điện kia mới tìm đến được nơi này, tìm được Phong Dư.
- Đây là chuyện tình cờ, cũng không liên can gì đến mày.
Phong Dư biết gã thiếu niên đang nghĩ gì. Tuy hắn không rõ Cục Hiến Chương làm thế nào để tìm được mình, nhưng hắn có một cái đầu thông minh hơn người thường, dễ dàng đoán ra quá trình đó nhất định cực kỳ khó nói và có vô số chuyện ngẫu nhiên.
- Ngược lại, là tao đã liên lụy đến mày, cho nên tao mới tặng cho mày một thứ vậy.
Phong Dư thở dài, lấy một thứ đeo vào cổ tay của Hứa Nhạc, gỡ chiếc đồng hồ của hắn xuống:
- Chiếc đồng hồ này tặng cho tao làm kỷ niệm đi.
Hứa Nhạc nương theo ánh sáng yếu ớt trong đường hầm, nhìn rõ thứ đồ lạnh lẽo trên cổ tay mình. Đó là một chiếc vòng tay, lấp lánh ánh sáng màu vàng, không biết là dùng vật liệu gì để chế thành.
Chỉ sững người một lát, Hứa Nhạc cũng không hoài nghi gì nữa. Chuyện này không hề liên quan đến việc tin tưởng mù quáng, quả thực là tình hình gấp gáp trước mắt vốn không cho phép hắn tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nhiều hơn. Không tiếp tục tập trung chờ câu trả lời của Phong Dư, hắn trực tiếp dùng dây ràng quân dụng trong tay buộc Phong Dư lên phía người mình, sau đó lấy cái dụng cụ nhỏ trong túi áo ra, bật công tắc lên.
Tia sáng màu lam nhạt phát ra từ trong cái công cụ màu vàng đó, chụp lên một phạm vi nhất định xung quanh, bao trùm cả thân thể Hứa Nhạc và Phong Dư lại.
Đại thúc Phong Dư bị sặc thuốc, ho khan một trận xé họng. Quả thực hắn không ngờ gã học trò nhỏ của mình lại cố chấp như vậy, hơn nữa còn có sự quyết đoán và năng lực hành động cao như vậy. Hắn ném điếu thuốc đã cháy một nửa trong tay xuống, gắng gượng ôm chặt đôi vai gầy gò của gã thiếu niên, bất mãn lẩm bẩm:
- Mẹ nó, lão tử không muốn chạy cũng không được?
Hứa Nhạc không trả lời hắn, trực tiếp phóng xuống từ đường ngầm trong phòng làm việc, tiến vào hầm quặng, trèo lên chiếc xe quặng cũ nát. Hắn tin rằng với sự giúp đỡ của công cụ kỳ dị nhấp nháy ánh sáng lam nhạt này, cả mạng lưới giám sát điện tử của xã hội Liên Bang, cũng sẽ tạm thời mất đi tông tích của họ. Có nửa tiếng thời gian, họ có thể biến mất ở một nơi xa hơn, nhất định có thể khiến những tên lính truy sát Phong đại thúc kinh ngạc.
Dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, Phong Dư ngồi đằng sau lưng hắn, cười nói:
- Sau nửa tiếng nữa, mày sẽ trốn thế nào? Lúc trước đã dạy mày, đây giống như một mạng điện vi mạch trên bảng mạch điện, mày cần phải chuẩn bị được một lối ra cho dòng điện, mới có thể tiếp tục công việc khác được. Nếu như chỉ muốn làm một con chuột trên tinh cầu này, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ tranh thủ được ba mươi phút thôi, cũng không làm được chuyện gì cả.
- Cho dù muốn nói di ngôn, ông nói ba mươi phút cũng còn tốt hơn là ba phút!
Không biết tại sao, có lẽ là do thái độ Phong Dư vẫn dửng dưng khi đối diện với cái chết, lại vẫn tỏ ra khinh miệt đã kích phát sự quật cường của Hứa Nhạc, hắn cúi thấp đầu trầm giọng mắng:
- Tôi biết ông vẫn chưa muốn nói cho tôi. Ông có thể sống trong địa phận của Liên Bang, trốn được sự giám sát của Hiến Chương Thứ Nhất bao năm nay, chắc chắn phải có cách của mình. Tôi chỉ có thể nghĩ cách đưa ông ra đến sân bay, cách trốn thoát thì ông tự mình nghĩ đi.
- Đúng là một tên ngu xuẩn, hoặc nói chính xác là mày đã đánh giá thấp hung danh của ông chủ mày ở trong Liên Bang.
Phong Dư nhếch mép nói:
- Tao có thể bảo đảm với mày, trước khi Liên Bang bắt được hay giết chết tao, cả khu vực Đông Lâm này, không thể nào có một chiếc máy bay nào được phép cất cánh lên trời.
Hắn nói ra chuyện này giống như là chuyện đương nhiên. Hứa Nhạc rơi vào trạng thái im lặng. Lúc trước chứng kiến đám lính đặc chủng của Đông Lâm dàn trận đón lỏng mình, hắn cũng có thể đoán ra được một số chuyện, chỉ là trong lòng hắn vẫn duy trì hi vọng, không muốn tuyệt vọng… Cho dù là hiện tại họ đúng là đang rơi vào tuyệt cảnh.
Trong đường hầm quặng tối tăm, chỉ có âm thanh ma sát giữa chiếc xe quặng và đường ray không ngừng vang lên.
- Tao biết mày đang rất tò mò, làm sao tao có thể trốn được bấy lâu nay… Từ trước tới nay, những tên tội phạm cực kỳ hung ác giống như tao, nếu không phải là trốn đến Bách Mộ Đại, thì cũng có lẽ đã đầu quân bên Đế Quốc. Thời gian tồn tại và sống sót trong địa phận Liên Bang, kỷ lục dài nhất cũng chỉ là chín ngày. Không sai, tao có thể tạo ra một con chip giống với con chip gắn sau gáy như sợi xích chó này.
Trong khung cảnh yên tĩnh khiến người ta tuyệt vọng, giọng nói của Phong Dư vẫn lãnh đạm như vậy, khi hắn nhắc đến chuyện con chíp vi mạch sau gáy, giọng nói tự nhiên lộ ra sự châm biếm và khinh thị:
- Có lẽ chính là vì nguyên nhân này mà chiếc máy tính cũ nát của Cục Hiến Chương lại coi trọng lão tử tao như vậy, đây cũng chính là bí mật của tao.
Bàn tay đang đặt ở thành trước chiếc xe quặng của Hứa Nhạc chợt nắm chặt lại, vô cùng căng thẳng.
Chuyện xảy ra ở thủ đô xa xôi như vậy cũng bị Phong Dư nói trúng. Máy tính trung tâm của Cục Hiến Chương khi báo cáo lên đã không hề do dự, gán cho vị Cơ Giáp Sư này là mục tiêu truy nã cấp độ một. Nhưng những nhân vật cấp cao của Liên Bang vẫn không hiểu rõ được nguyên nhân thực sự trong đó, bao gồm cả vị Cục trưởng già trong đó. Điều kỳ lạ là, máy tính trung tâm cơ hồ đã bị hạn chế ở một số phương diện nào đó, không hề phát ra tín hiệu báo động cảnh báo cho bất kỳ người nào.
Đây là bí mật của Phong Dư, một bí mật vô cùng lớn.
Thời viễn cổ trong Liên Bang có một câu ngạn ngữ: ‘Nếu sáng sớm biết được một tri thức hay đạo lý mà bạn muốn biết, vậy thì khi ánh hoàng hôn xuống, cho dù chết đi, cũng có thể mang theo một tâm trạng mãn nguyện’. Hứa Nhạc lúc này chính là đang có cảm giác đó. Đã mấy tiếng không uống một giọt nước nào, lại luôn vận động mạnh và sợ sệt khôn cùng, miệng hắn lúc này đang khô khốc lạ thường. Nhưng hắn càng hiểu rõ ràng là, lúc này miệng hắn khô chính là vì hắn nghe thấy bí mật lớn nhất của ông chủ mình:
- Bản thân Hiến Chương Thứ Nhất cũng không có vấn đề gì, quyền bảo mật của công dân bình thường trước nay đều được bảo vệ ở mức độ cao nhất. Ít nhất xã hội này không có nhiều tội phạm, nhưng sự phân hóa giàu nghèo trong xã hội cũng càng ngày càng lớn, chỉ là không có quá nhiều sự bất bình đẳng được biểu hiện ra ngoài.
Hứa Nhạc vô cùng kinh sợ, sự giáo dục được tiếp thu từ nhỏ cùng với lịch sử quan được hình thành độc lập, khiến hắn bất nhẫn, vô tình biện hộ thay cho Hiến Chương Thứ Nhất. Đặc biệt là khi nghe thấy ông chủ mình đánh đồng con chip vi mạch sau cổ với xích chó, trong lòng hắn nảy sinh một tâm lý chống chọi quyết liệt.
- Tao chưa từng phủ nhận điểm này.
Giọng điệu của Phong Dư đại thúc nhàn nhạt, có lẽ là vì hắn biết trong xã hội của Liên Bang, rất khó tìm được người nào ủng hộ mình, cho dù lúc này là gã học trò đang cùng mình chạy nạn, cũng không đồng ý tiếp nhận:
- Nhưng vấn đề là ở chỗ, máy tính trung tâm vẫn chỉ là một chiếc máy tính, nó là một công cụ, mà công cụ… luôn bị con người sử dụng, điều khiển. Một khi đến một ngày nào, thật sự có người đó có thể hoàn toàn khống chế được bộ máy băng lãnh trong Cục Hiến Chương kia, ai biết được người đó sẽ dùng nó để làm việc gì?
Hứa Nhạc nghe không hiểu lắm, nhưng hắn có thể cảm thấy bản thân mình đang nằm trong một đường hầm vô cùng tối tăm, cơ hồ mãi mãi cũng không nhìn thấy tia sáng cuối đường phía trước. Hắn vô thức thấy lạnh người, phần gáy đang cấy con chip bắt đầu nổi đầy da gà.
Có lẽ để xóa đi cảm giác lạnh lẽo trong lòng mình, Hứa Nhạc khàn tiếng hỏi:
- Nếu đã như vậy, chắc chắn ông có một con chip ngụy trang dự bị, nếu lắp vào theo logic sẽ có thể trốn được Liên Bang thêm lần nữa? Tại sao ông không dùng?
Mái tóc hoa râm của Phong Dư không thể nhìn rõ trong bóng tối, nhưng lại khiến người ta có cảm giác đau xót tang thương, hắn vò đầu, nói theo một cách nghiêm chỉnh hiếm có:
- Bởi vì chân ta bị thương, ta nghĩ lần này Liên Bang nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lấy máu của ta xét nghiệm xem thế nào.
- Không phải ông là Cơ Giáp Sư sát thủ sao? Năm xưa hại chết mấy vạn người, sao lại bị cảnh sát đâm bị thương chứ?
Câu này của Hứa Nhạc so với việc nói là chất vấn, chi bằng nói là bản thân hắn đã nhẹ nhõm hơn chút ít.
- Vì tao già rồi.
Phong Dư trả lời một cách đơn giản ngắn gọn, khiến Hứa Nhạc á khẩu không nói được lời nào, lập tức rơi vào trong trạng thái tự trách mình. Gã thiếu niên hiểu rõ, phía quân đội Liên Bang nhất định đã thông qua cây gậy kích điện kia mới tìm đến được nơi này, tìm được Phong Dư.
- Đây là chuyện tình cờ, cũng không liên can gì đến mày.
Phong Dư biết gã thiếu niên đang nghĩ gì. Tuy hắn không rõ Cục Hiến Chương làm thế nào để tìm được mình, nhưng hắn có một cái đầu thông minh hơn người thường, dễ dàng đoán ra quá trình đó nhất định cực kỳ khó nói và có vô số chuyện ngẫu nhiên.
- Ngược lại, là tao đã liên lụy đến mày, cho nên tao mới tặng cho mày một thứ vậy.
Phong Dư thở dài, lấy một thứ đeo vào cổ tay của Hứa Nhạc, gỡ chiếc đồng hồ của hắn xuống:
- Chiếc đồng hồ này tặng cho tao làm kỷ niệm đi.
Hứa Nhạc nương theo ánh sáng yếu ớt trong đường hầm, nhìn rõ thứ đồ lạnh lẽo trên cổ tay mình. Đó là một chiếc vòng tay, lấp lánh ánh sáng màu vàng, không biết là dùng vật liệu gì để chế thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook