Gián Đập Không Chết
-
Chương 20
Trương Lãng cùng Đại Địa cuối cùng cũng xuất viện.
Thật vất vả mới nhận rõ được tình cảm của mình, bắt đầu chuẩn bị phấn đấu, bởi vì vinh quang mà bị thương nghỉ ở nhà nên Trương Lãng hiện tại có ba chuyện khiến hắn cực kỳ khó chịu trong lòng!
Chuyện thứ nhất chính là —- làm cơm sao lại khó học như thế?! (Trương Lãng rống lên!)
Chuyện thứ hai chính là —- lão tử vì sao mỗi ngày đều phải nhìn tên mặt trắng chết tiệt kia!! (Trương Lãng cầm dao lớn lên chặt một nhát thật mạnh khiến đầu cá rớt ra!)
Chuyện thứ ba cũng là chuyện khiến cho hắn khó chịu nhất —- cô gái chết tiệt kia vì sao vẫn còn quấn lấy Đại Địa nha!!! (Trương Lãng cầm một miếng đậu hủ bóp đến nát nhừ!)
“A, đậu hủ…….”
Hác Hảo đứng bên cạnh nhìn hai miếng đậu hủ kia chưa kịp làm gì đã biến thành bã đậu mà lộ ra vẻ mặt tiếc hận. Mấy ngày nay nếu không phải trong đầu anh luôn chuẩn bị lượng thực đơn gấp đôi so với đầu bếp bình thường, hiểu được cách tận dụng [đồ bỏ đi], thùng rác nhà Đại Địa đại khái là sẽ có thêm một đống đồ ăn nấu hỏng với số lượng lớn đến khó hiểu đi.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tên nhóc kia lại phát bệnh sao?”
Triệu Hiểu Vĩ ngồi ở trên ghế sofa ngoài phòng khách bắt chéo chân đọc hết báo chính trị lại cầm báo giải trí lên không thèm ngẩng đầu lên hỏi han.
“Cái gì kêu là lão tử phát bệnh! Cậu con mẹ nó mới có bệnh! Cậu không đi quản lý quán của mình đi mỗi ngày ngâm người ở đây làm cái gì?! Cậu có tin hay không lão tử sẽ băm cậu ra giã rồi nghiền nát, sau đó viên lại nấu thành canh không! Hử?!”
Trương Lãng quắc mắt giống như tên côn đồ ở đầu đường giơ giơ dao thái lên.
Kéo hộp khăn giấy qua lấy một tờ, hỉ mũi rồi tiếp tục đọc báo.
……………,…………..,……………
“Triệu Hiểu Vĩ! Cậu con mẹ nó dám không nhìn lão tử!
Trương Lãng đá thùng rác một cái bắt đầu nổi bão!
“Vừa rồi………, Đại Địa gọi điện thoại về nói, buổi tối hôm nay sẽ không về ăn cơm. Bảo chúng ta ăn trước.”
Triệu Hiểu Vĩ giật giật tờ báo lơ đãng nói.
“Vậy cậu có thể đi về nhà đi! Dù sao Đại Địa cũng không về rồi.”
Trương Lãng phản ứng theo bản năng nói.
“A, biết rồi. A Hảo, kết thúc công việc đi, chúng ta về nhà.”
Buông tờ báo trong tay ra, Hiểu Vĩ nói với Hác Hảo.
“Chờ một chút! Tôi là kêu cậu đi về, không có kêu Hác Hảo đi về. Cậu ấy phải ở lại tiếp tục dạy tôi làm cơm!”
Trương Lãng đưa cánh tay dài ra ngăn Triệu Hiểu Vĩ không cho gã đi vào phòng bếp mang Hác Hảo đi.
“Bảo tôi đi về, để một mình em ấy ở lại?”
Hiểu Vĩ liếc mắt nhìn Trương Lãng, quát vào lỗ tai hắn:
“Việc đó không có khả năng!!”
Nói đùa sao! Lão tử mỗi ngày chạy đến chỗ này ngồi làm cái gì? Còn không phải vì vợ thân ái của tôi sao! Nghĩ xem vợ của tôi dịu dàng thiện lương hiền lành, lại xinh đẹp nhiều vẻ động lòng người có thể sánh được với thiên tiên, tay nghề bếp núc cao siêu ngon miệng, nhân phẩm lại cao thượng trên đời này khó có được người thứ hai, sao tôi có thể đặt em ấy trước mặt con gián háo sắc không có liêm sỉ, không có khí tiết, không biết kiềm chế ăn sạch người khác lại không chịu trách nhiệm như cậu chẳng quan tâm sao! Nếu không cẩn thận để cậu coi trọng Hác Hảo nhà tôi, thừa dịp tôi không chú ý ăn sạch Hác Hảo, tôi đây……….Tôi, tôi cũng không muốn sống nữa!
Trương Lãng bị Triệu Hiểu Vĩ liệt vào loại công dân kém cỏi một chút cũng không biết tâm lý âm u khó hiểu này, ngoáy ngoáy lỗ tai đang ong ong càng mắng không ngừng!
“Ách, vì sao Đại Địa vẫn chưa có về nhỉ?”
Hác Hảo cầm tạp dề lên lau lau tay, thật sự nhìn không được hai người đàn ông đẹp trai đang mắng nhau đến mặt đỏ tai hồng tiếp tục biểu diễn màn chửi rủa kia, xen miệng hỏi.
“Cậu ta nói đi hẹn hò với bạn gái.”
Hiểu Vĩ dù đang mắng chửi người cũng không có lúc nào quên dỏng cái lỗ tai lên nghe thánh chỉ của vợ, còn cố ý đáp mạnh thêm mấy chữ [bạn gái].
“Cậu nói cái gì?!”
Trương Lãng dừng mắng chửi lại mà hỏi.
“Tôi nói là Đại Địa hôm nay đi hẹn hò với cô giáo Lý gì đó kia, cho nên Trương Lãng mới không quay về ăn cơm cậu làm!”
Cho thêm một đòn kích nghiêm trọng nữa. Triệu Hiểu Vĩ thấy mặt mày Trương Lãng suy sụp không khỏi mừng rỡ cười ha ha.
“Hác Hảo, bọn họ đều bắt nạt tôi……..Ô ô………”
Trương Lãng đột nhiên ôm lấy Hác Hảo đứng ở cửa phòng bếp bắt đầu khóc lóc kể lể:
“Vì sao chứ?………Tôi khổ sở học nấu cơm như thế, Đại Địa cậu ấy sao lại không cảm động chứ?…….Ô ô………tôi thật đáng thương………”
Khốn kiếp kia! Tôi cho cậu cười! Lão tử cho vợ cậu ngoại tình!
Đầu tiên là hoảng sợ, rồi mới không đành lòng, nhịn không được vươn tay sờ sờ tóc Trương Lãng, vỗ vỗ lưng hắn an ủi.
“Hác Hảo, hiện tại tôi mới phát hiện,thì ra trên đời này chỉ có cậu là người tốt với tôi nhất. Hác…Cậu làm cái gì!”
Trương Lãng quát Triệu Hiểu Vĩ vừa nắm lấy áo mình lôi ra.
“Tôi làm cái gì? Cậu ôm lấy vợ tôi làm cái gì?! Cậu dám ở ngay trước mặt tôi mà câu dẫn vợ của tôi. Tôi không làm thịt con gián nhà cậu là không được!”
Hiểu Vĩ hận đến nghiến răng nghiến lợi!
“Hiểu Vĩ, buông tay!”
Hác Hảo thấy Trương Lãng bị bóp đến mặt đỏ bừng, vội vàng kéo Triệu Hiểu Vĩ ra.
Trương Lãng sau khi bị Triệu Hiểu Vĩ kéo ra, đương nhiên cũng sẽ không ngồi chờ chết. Nhấc chân đạp một cái! Một cước đạp trúng ngón chân Triệu Hiểu Vĩ đau đến mức Triệu Hiểu Vĩ lập tức buông lỏng tay ra. Như thế rất tốt, vốn hai người cùng ghét đối phương đều cho rằng mình bị đối phương cho chịu thiệt, có thể không báo thù sao?
Hai người không để ý Hác Hảo khuyên can, vung tay ở ngay trong phòng khách.
Hác Hảo thấy hai người đã đánh nhau thành một đoàn, biết là trong một lát không thể kéo ra được, liền dứt khoát để cho bọn họ phát tiết tinh lực quá dư thừa ra, quay người đi vào trong phòng bếp muốn xem xem có còn chút đồ ăn tươi sống nào có thể dùng làm cơm chiều nay không.
Sau khoảng hai mươi phút, hai người một thì ngồi phịch ở trên ghế sofa thở dốc, một người nằm dạng ra thành hình chữ đại trên sàn nhà.
“Này, tôi nói cậu có giấu diếm không đấy! Đã từng học võ với Đại Địa sao?”
Hiểu Vĩ nằm ở trên sofa dần bình ổn hơi thở nói một câu khen ngợi như không khen ngợi.
“Không……..Cậu cũng không tệ! Nhìn bộ dạng ẻo lả như thế, không ngờ đánh cũng khỏe như vậy! Cậu thật sự là người mở quán bar sao?”
Trương Lãng cũng không chịu yếu thế tỏ vẻ tán thưởng.
“Hắc, trước kia lão tử chính là làm xã hội đen đó.”
Triệu Hiểu Vĩ không kìm được đắc ý.
“Hiện tại thì sao?”
“Vẫn thế!”
Không giấu diếm.
“A? Thật vậy sao? Cậu là buôn hàng trắng hay mại ***?”
Trương Lãng bật người một cái, tỏ vẻ rất hứng thú. —- Người ta cũng là lần đầu tiên thấy xã hội đen thật sự thôi.
Lắc đầu.
“Không phải.”
“Vậy rốt cuộc là cái gì?………”
Hiểu Vĩ chớp chớp mắt, hai tay xoa vào nhau………
Hai người không hòa thuận, đầu tiên là một người hỏi một người đáp. Không đến mười phút sau, liền ngồi sát lại với nhau trên sofa bàn chuyện tình hình tài chính thế giới, qua một lát sau, chờ Hác Hảo đi ra chuẩn bị khuyên can rồi gọi hai người vào ăn cơm, hai người đã muốn kề vai ghé đầu vào không biết đang thương lượng với nhau cái gì. —- Tình bạn của đàn ông chính là sinh ra như vậy đúng không!?
“A, hai người các cậu đang thương lượng cái gì vậy?”
Hác Hảo đến gần vỗ vỗ bả vai Hiểu Vĩ.
Thuận thế kéo anh ngồi trên sofa, Triệu Hiểu Vĩ đang muốn trả lời. Chợt thấy Trương Lãng nheo nheo mắt nói:
“Chúng tôi đang bàn bạc phải làm thế nào để bảo vệ [địa] cầu!”
“?”
Hác Hảo mê mang.
“Chuyện là như vậy, bắt đầu từ một khoảng thời gian trước, môi trường [địa cầu] của chúng ta bị ô nhiễm mạnh. Chúng tôi đang lo lắng phải làm như thế nào để giải quyết được vấn đề ô nhiễm ấy, giúp cho [địa cầu] một lần nữa khôi phục nguyên trạng, ách, không, là trở nên mới mẻ có thể thích ứng tốt với hoàn cảnh mới.”
Trương Lãng giải thích.
“A, vậy tốt lắm đó.”
Hác Hảo đối với việc hai người vẫn có thể nghĩ đến phải thay đổi cuộc sống, hoàn cảnh để tạo phúc cho nhân loại, không khỏi cảm thấy vô cùng vui mừng. Hoàn hảo là lòng tốt của bọn họ vẫn chưa biến mất.
“Đúng vậy, tốt lắm. Anh cũng không nghĩ đến Trương Lãng sẽ có tình yêu sâu đậm như thế, không khỏi vì cậu ta mà cảm động sâu sắc, quyết định giúp cậu ta.”
Triệu Hiểu Vĩ quả thật có một nửa là thực sự muốn giúp cho người bạn mới này, một nửa khác chỉ là muốn góp vui mà thôi.
Hác Hảo nở nụ cười thực vui vẻ. Người mình thích thật sự là một người không tồi. Trước kia có phải là đã nghĩ quá xấu cho anh ấy rồi? Hác Hảo tự hối thật lâu.
“Chờ đi, Đại Địa, tôi muốn dùng tình yêu của tôi đến vun đắp cho cậu! Dùng tình yêu của tôi bảo vệ cậu! Không cho cậu tiếp xúc với một chút ô nhiễm nào nữa!”
Trương Lãng đặt tay lên trái tim nhìn trời tuyên thệ.
“Bằng hữu! Tại hạ nguyện làm người mở đường tiên phong quét dọn hết tất cả các chướng ngại cho cậu!”
Triệu Hiểu Vĩ chắp tay bắt chước đại hiệp ngày xưa nói.
Nghe lời tuyên thệ của Trương Lãng, Hác Hảo không hiểu sao lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nguyên nhân có thể là bởi vì Đại Địa và [địa cầu] khá trùng hợp đi. Cậu ta cũng giải thích cho mình như vậy mà.
,: chỗ này giải thích một tí, tên của Đại Địa là [大地, ], phiên âm là [dàdì], giống với từ địa cầu [大地, ], phiên âm cũng là [dàdì]. Bạn gián nhà mình chơi chữ để qua mắt A Hảo thật thà đó mà buồn cười chết mất =))
‘Cạch’, cửa chính bị mở ra.
“A, các cậu đều có ở đây sao. Sao rồi? Cơm chiều đã chuẩn bị xong chưa? A Lãng, hôm nay tôi dẫn theo một vị khách cùng về đây.”
Người đến —- Đại Địa vui vẻ nói chuyện.
Đây là có chuyện gì vậy? —- Trương Lãng dùng ánh mắt hỏi Triệu Hiểu Vĩ.
“Tôi gạt cậu đó. Đại Địa nói tối nay cậu ấy sẽ về ăn cơm, nhưng có mang theo một vị khách.”
Triệu Hiểu Vĩ làm bộ như không phát hiện ánh mắt có thể giết người của Trương Lãng, thờ ơ nói.
“Cậu không phải là nói muốn giúp tôi sao?!”
Trương Lãng nhịn không được lớn tiếng chất vấn.
“Lúc đó tôi nhìn cậu vẫn còn đang không vừa mắt……..”
Hiểu Vĩ chớp chớp mắt giả bộ quyến rũ nhìn Đại Địa, sắc mặt lập tức nghiêm lại.
“Đương nhiên, từ giờ trở đi, tôi sẽ đứng về phía cậu!”
“Các cậu đang nói chuyện gì vậy? Nói đến náo nhiệt như thế? Hác Hảo, phiền anh rồi, đây là rượu vang.”
Đại Địa đưa túi plastic cầm trong tay đưa cho Hác Hảo đi ra đón. Xoay người nói với người đang đứng ở ngoài cửa:
“Đi vào đi, đừng ngượng ngùng. Ha ha, đây là nhà của hai người đàn ông, hơi bừa bộn một chút, em đừng để ý nhé.”
Người ngoài cửa đi vào.
Mắt của Trương Lãng đều nheo thành bốn mươi lăm độ rồi.
Thật vất vả mới nhận rõ được tình cảm của mình, bắt đầu chuẩn bị phấn đấu, bởi vì vinh quang mà bị thương nghỉ ở nhà nên Trương Lãng hiện tại có ba chuyện khiến hắn cực kỳ khó chịu trong lòng!
Chuyện thứ nhất chính là —- làm cơm sao lại khó học như thế?! (Trương Lãng rống lên!)
Chuyện thứ hai chính là —- lão tử vì sao mỗi ngày đều phải nhìn tên mặt trắng chết tiệt kia!! (Trương Lãng cầm dao lớn lên chặt một nhát thật mạnh khiến đầu cá rớt ra!)
Chuyện thứ ba cũng là chuyện khiến cho hắn khó chịu nhất —- cô gái chết tiệt kia vì sao vẫn còn quấn lấy Đại Địa nha!!! (Trương Lãng cầm một miếng đậu hủ bóp đến nát nhừ!)
“A, đậu hủ…….”
Hác Hảo đứng bên cạnh nhìn hai miếng đậu hủ kia chưa kịp làm gì đã biến thành bã đậu mà lộ ra vẻ mặt tiếc hận. Mấy ngày nay nếu không phải trong đầu anh luôn chuẩn bị lượng thực đơn gấp đôi so với đầu bếp bình thường, hiểu được cách tận dụng [đồ bỏ đi], thùng rác nhà Đại Địa đại khái là sẽ có thêm một đống đồ ăn nấu hỏng với số lượng lớn đến khó hiểu đi.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tên nhóc kia lại phát bệnh sao?”
Triệu Hiểu Vĩ ngồi ở trên ghế sofa ngoài phòng khách bắt chéo chân đọc hết báo chính trị lại cầm báo giải trí lên không thèm ngẩng đầu lên hỏi han.
“Cái gì kêu là lão tử phát bệnh! Cậu con mẹ nó mới có bệnh! Cậu không đi quản lý quán của mình đi mỗi ngày ngâm người ở đây làm cái gì?! Cậu có tin hay không lão tử sẽ băm cậu ra giã rồi nghiền nát, sau đó viên lại nấu thành canh không! Hử?!”
Trương Lãng quắc mắt giống như tên côn đồ ở đầu đường giơ giơ dao thái lên.
Kéo hộp khăn giấy qua lấy một tờ, hỉ mũi rồi tiếp tục đọc báo.
……………,…………..,……………
“Triệu Hiểu Vĩ! Cậu con mẹ nó dám không nhìn lão tử!
Trương Lãng đá thùng rác một cái bắt đầu nổi bão!
“Vừa rồi………, Đại Địa gọi điện thoại về nói, buổi tối hôm nay sẽ không về ăn cơm. Bảo chúng ta ăn trước.”
Triệu Hiểu Vĩ giật giật tờ báo lơ đãng nói.
“Vậy cậu có thể đi về nhà đi! Dù sao Đại Địa cũng không về rồi.”
Trương Lãng phản ứng theo bản năng nói.
“A, biết rồi. A Hảo, kết thúc công việc đi, chúng ta về nhà.”
Buông tờ báo trong tay ra, Hiểu Vĩ nói với Hác Hảo.
“Chờ một chút! Tôi là kêu cậu đi về, không có kêu Hác Hảo đi về. Cậu ấy phải ở lại tiếp tục dạy tôi làm cơm!”
Trương Lãng đưa cánh tay dài ra ngăn Triệu Hiểu Vĩ không cho gã đi vào phòng bếp mang Hác Hảo đi.
“Bảo tôi đi về, để một mình em ấy ở lại?”
Hiểu Vĩ liếc mắt nhìn Trương Lãng, quát vào lỗ tai hắn:
“Việc đó không có khả năng!!”
Nói đùa sao! Lão tử mỗi ngày chạy đến chỗ này ngồi làm cái gì? Còn không phải vì vợ thân ái của tôi sao! Nghĩ xem vợ của tôi dịu dàng thiện lương hiền lành, lại xinh đẹp nhiều vẻ động lòng người có thể sánh được với thiên tiên, tay nghề bếp núc cao siêu ngon miệng, nhân phẩm lại cao thượng trên đời này khó có được người thứ hai, sao tôi có thể đặt em ấy trước mặt con gián háo sắc không có liêm sỉ, không có khí tiết, không biết kiềm chế ăn sạch người khác lại không chịu trách nhiệm như cậu chẳng quan tâm sao! Nếu không cẩn thận để cậu coi trọng Hác Hảo nhà tôi, thừa dịp tôi không chú ý ăn sạch Hác Hảo, tôi đây……….Tôi, tôi cũng không muốn sống nữa!
Trương Lãng bị Triệu Hiểu Vĩ liệt vào loại công dân kém cỏi một chút cũng không biết tâm lý âm u khó hiểu này, ngoáy ngoáy lỗ tai đang ong ong càng mắng không ngừng!
“Ách, vì sao Đại Địa vẫn chưa có về nhỉ?”
Hác Hảo cầm tạp dề lên lau lau tay, thật sự nhìn không được hai người đàn ông đẹp trai đang mắng nhau đến mặt đỏ tai hồng tiếp tục biểu diễn màn chửi rủa kia, xen miệng hỏi.
“Cậu ta nói đi hẹn hò với bạn gái.”
Hiểu Vĩ dù đang mắng chửi người cũng không có lúc nào quên dỏng cái lỗ tai lên nghe thánh chỉ của vợ, còn cố ý đáp mạnh thêm mấy chữ [bạn gái].
“Cậu nói cái gì?!”
Trương Lãng dừng mắng chửi lại mà hỏi.
“Tôi nói là Đại Địa hôm nay đi hẹn hò với cô giáo Lý gì đó kia, cho nên Trương Lãng mới không quay về ăn cơm cậu làm!”
Cho thêm một đòn kích nghiêm trọng nữa. Triệu Hiểu Vĩ thấy mặt mày Trương Lãng suy sụp không khỏi mừng rỡ cười ha ha.
“Hác Hảo, bọn họ đều bắt nạt tôi……..Ô ô………”
Trương Lãng đột nhiên ôm lấy Hác Hảo đứng ở cửa phòng bếp bắt đầu khóc lóc kể lể:
“Vì sao chứ?………Tôi khổ sở học nấu cơm như thế, Đại Địa cậu ấy sao lại không cảm động chứ?…….Ô ô………tôi thật đáng thương………”
Khốn kiếp kia! Tôi cho cậu cười! Lão tử cho vợ cậu ngoại tình!
Đầu tiên là hoảng sợ, rồi mới không đành lòng, nhịn không được vươn tay sờ sờ tóc Trương Lãng, vỗ vỗ lưng hắn an ủi.
“Hác Hảo, hiện tại tôi mới phát hiện,thì ra trên đời này chỉ có cậu là người tốt với tôi nhất. Hác…Cậu làm cái gì!”
Trương Lãng quát Triệu Hiểu Vĩ vừa nắm lấy áo mình lôi ra.
“Tôi làm cái gì? Cậu ôm lấy vợ tôi làm cái gì?! Cậu dám ở ngay trước mặt tôi mà câu dẫn vợ của tôi. Tôi không làm thịt con gián nhà cậu là không được!”
Hiểu Vĩ hận đến nghiến răng nghiến lợi!
“Hiểu Vĩ, buông tay!”
Hác Hảo thấy Trương Lãng bị bóp đến mặt đỏ bừng, vội vàng kéo Triệu Hiểu Vĩ ra.
Trương Lãng sau khi bị Triệu Hiểu Vĩ kéo ra, đương nhiên cũng sẽ không ngồi chờ chết. Nhấc chân đạp một cái! Một cước đạp trúng ngón chân Triệu Hiểu Vĩ đau đến mức Triệu Hiểu Vĩ lập tức buông lỏng tay ra. Như thế rất tốt, vốn hai người cùng ghét đối phương đều cho rằng mình bị đối phương cho chịu thiệt, có thể không báo thù sao?
Hai người không để ý Hác Hảo khuyên can, vung tay ở ngay trong phòng khách.
Hác Hảo thấy hai người đã đánh nhau thành một đoàn, biết là trong một lát không thể kéo ra được, liền dứt khoát để cho bọn họ phát tiết tinh lực quá dư thừa ra, quay người đi vào trong phòng bếp muốn xem xem có còn chút đồ ăn tươi sống nào có thể dùng làm cơm chiều nay không.
Sau khoảng hai mươi phút, hai người một thì ngồi phịch ở trên ghế sofa thở dốc, một người nằm dạng ra thành hình chữ đại trên sàn nhà.
“Này, tôi nói cậu có giấu diếm không đấy! Đã từng học võ với Đại Địa sao?”
Hiểu Vĩ nằm ở trên sofa dần bình ổn hơi thở nói một câu khen ngợi như không khen ngợi.
“Không……..Cậu cũng không tệ! Nhìn bộ dạng ẻo lả như thế, không ngờ đánh cũng khỏe như vậy! Cậu thật sự là người mở quán bar sao?”
Trương Lãng cũng không chịu yếu thế tỏ vẻ tán thưởng.
“Hắc, trước kia lão tử chính là làm xã hội đen đó.”
Triệu Hiểu Vĩ không kìm được đắc ý.
“Hiện tại thì sao?”
“Vẫn thế!”
Không giấu diếm.
“A? Thật vậy sao? Cậu là buôn hàng trắng hay mại ***?”
Trương Lãng bật người một cái, tỏ vẻ rất hứng thú. —- Người ta cũng là lần đầu tiên thấy xã hội đen thật sự thôi.
Lắc đầu.
“Không phải.”
“Vậy rốt cuộc là cái gì?………”
Hiểu Vĩ chớp chớp mắt, hai tay xoa vào nhau………
Hai người không hòa thuận, đầu tiên là một người hỏi một người đáp. Không đến mười phút sau, liền ngồi sát lại với nhau trên sofa bàn chuyện tình hình tài chính thế giới, qua một lát sau, chờ Hác Hảo đi ra chuẩn bị khuyên can rồi gọi hai người vào ăn cơm, hai người đã muốn kề vai ghé đầu vào không biết đang thương lượng với nhau cái gì. —- Tình bạn của đàn ông chính là sinh ra như vậy đúng không!?
“A, hai người các cậu đang thương lượng cái gì vậy?”
Hác Hảo đến gần vỗ vỗ bả vai Hiểu Vĩ.
Thuận thế kéo anh ngồi trên sofa, Triệu Hiểu Vĩ đang muốn trả lời. Chợt thấy Trương Lãng nheo nheo mắt nói:
“Chúng tôi đang bàn bạc phải làm thế nào để bảo vệ [địa] cầu!”
“?”
Hác Hảo mê mang.
“Chuyện là như vậy, bắt đầu từ một khoảng thời gian trước, môi trường [địa cầu] của chúng ta bị ô nhiễm mạnh. Chúng tôi đang lo lắng phải làm như thế nào để giải quyết được vấn đề ô nhiễm ấy, giúp cho [địa cầu] một lần nữa khôi phục nguyên trạng, ách, không, là trở nên mới mẻ có thể thích ứng tốt với hoàn cảnh mới.”
Trương Lãng giải thích.
“A, vậy tốt lắm đó.”
Hác Hảo đối với việc hai người vẫn có thể nghĩ đến phải thay đổi cuộc sống, hoàn cảnh để tạo phúc cho nhân loại, không khỏi cảm thấy vô cùng vui mừng. Hoàn hảo là lòng tốt của bọn họ vẫn chưa biến mất.
“Đúng vậy, tốt lắm. Anh cũng không nghĩ đến Trương Lãng sẽ có tình yêu sâu đậm như thế, không khỏi vì cậu ta mà cảm động sâu sắc, quyết định giúp cậu ta.”
Triệu Hiểu Vĩ quả thật có một nửa là thực sự muốn giúp cho người bạn mới này, một nửa khác chỉ là muốn góp vui mà thôi.
Hác Hảo nở nụ cười thực vui vẻ. Người mình thích thật sự là một người không tồi. Trước kia có phải là đã nghĩ quá xấu cho anh ấy rồi? Hác Hảo tự hối thật lâu.
“Chờ đi, Đại Địa, tôi muốn dùng tình yêu của tôi đến vun đắp cho cậu! Dùng tình yêu của tôi bảo vệ cậu! Không cho cậu tiếp xúc với một chút ô nhiễm nào nữa!”
Trương Lãng đặt tay lên trái tim nhìn trời tuyên thệ.
“Bằng hữu! Tại hạ nguyện làm người mở đường tiên phong quét dọn hết tất cả các chướng ngại cho cậu!”
Triệu Hiểu Vĩ chắp tay bắt chước đại hiệp ngày xưa nói.
Nghe lời tuyên thệ của Trương Lãng, Hác Hảo không hiểu sao lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nguyên nhân có thể là bởi vì Đại Địa và [địa cầu] khá trùng hợp đi. Cậu ta cũng giải thích cho mình như vậy mà.
,: chỗ này giải thích một tí, tên của Đại Địa là [大地, ], phiên âm là [dàdì], giống với từ địa cầu [大地, ], phiên âm cũng là [dàdì]. Bạn gián nhà mình chơi chữ để qua mắt A Hảo thật thà đó mà buồn cười chết mất =))
‘Cạch’, cửa chính bị mở ra.
“A, các cậu đều có ở đây sao. Sao rồi? Cơm chiều đã chuẩn bị xong chưa? A Lãng, hôm nay tôi dẫn theo một vị khách cùng về đây.”
Người đến —- Đại Địa vui vẻ nói chuyện.
Đây là có chuyện gì vậy? —- Trương Lãng dùng ánh mắt hỏi Triệu Hiểu Vĩ.
“Tôi gạt cậu đó. Đại Địa nói tối nay cậu ấy sẽ về ăn cơm, nhưng có mang theo một vị khách.”
Triệu Hiểu Vĩ làm bộ như không phát hiện ánh mắt có thể giết người của Trương Lãng, thờ ơ nói.
“Cậu không phải là nói muốn giúp tôi sao?!”
Trương Lãng nhịn không được lớn tiếng chất vấn.
“Lúc đó tôi nhìn cậu vẫn còn đang không vừa mắt……..”
Hiểu Vĩ chớp chớp mắt giả bộ quyến rũ nhìn Đại Địa, sắc mặt lập tức nghiêm lại.
“Đương nhiên, từ giờ trở đi, tôi sẽ đứng về phía cậu!”
“Các cậu đang nói chuyện gì vậy? Nói đến náo nhiệt như thế? Hác Hảo, phiền anh rồi, đây là rượu vang.”
Đại Địa đưa túi plastic cầm trong tay đưa cho Hác Hảo đi ra đón. Xoay người nói với người đang đứng ở ngoài cửa:
“Đi vào đi, đừng ngượng ngùng. Ha ha, đây là nhà của hai người đàn ông, hơi bừa bộn một chút, em đừng để ý nhé.”
Người ngoài cửa đi vào.
Mắt của Trương Lãng đều nheo thành bốn mươi lăm độ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook