Bác sĩ Lâm dè dặt đi ra ngoài xem cây hải đường con Giang Dữ Miên mang đến.

Bình thường Giang Dữ Miên mua cây đều mua cả chậu, theo lẽ thường thì cây có thể trồng vào chậu trống, còn trồng như thế nào thì cậu chưa thử bao giờ.
“Em cũng muốn trồng.”
Lâm Hạc Thư không quay đầu lại: “Trong bếp có tạp dề.”
Giang Dữ Miên đi vào bếp, quả nhiên nhìn thấy một chiếc tạp dề màu đỏ in hình chai nước tương, không hợp với khí chất của bác sĩ Lâm cho lắm.

Cậu mặc vào, nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên tấm kính sáng bóng, dù đã chứng kiến ​​nhiều cách phối đồ kỳ quái trong các tuần lễ thời trang, cậu vẫn không nhịn được bật cười.
Ngoài sân, Lâm Hạc Thư đã chuyển mấy chậu hoa lên trên bàn giặt, Giang Dữ Miên đi tới, vừa cài tạp dề vừa hỏi hắn: “Còn anh?”
Lâm Hạc Thư đang dùng cái xẻng nhỏ xới đất: “Chỉ có một cái.”
Giang Dữ Miên khựng lại, rõ ràng cậu nhớ lần trước đến, Lâm Hạc Thư nấu ăn mặc một chiếc tạp dề khác: “Cái màu xanh lam anh hay mặc đâu?”
“Đổi rồi.”
Giang Dữ Miên cũng không để ý lắm, gật đầu, hỏi hắn: “Em làm gì đây?”
Lâm Hạc Thư lấy từ dưới bàn giặt ra một cái bao, trông bụi bặm, bên trong đựng không ít thứ.

Lâm Hạc Thư lần lượt lấy ra.
Giang Dữ Miên tò mò nhìn, không phải vì cậu chưa từng thấy những thứ này, mà vì theo cậu biết, Lâm Hạc Thư rất cẩn thận, đồ đạc đều được phân loại gọn gàng, hiếm khi chất đống như vậy, muốn lấy đồ bên dưới còn phải lấy đồ bên trên ra trước.

Lấy ra xong lại nhét vào, cuối cùng bên ngoài chỉ còn lại một túi phân bón hỗn hợp và mấy gói bột kích rễ.

Phân bón trộn đất, bột kích rễ pha nước ngâm rễ, cắt tỉa cành lá, trồng cây, dính đầy bùn đất.
Lâm Hạc Thư bê chậu hoa xuống, Giang Dữ Miên cũng đi bê, bị hắn chặn lại: “Mấy ngày nay đừng bê vác nặng.”
Giang Dữ Miên bèn chậm chạp dọn dẹp bàn giặt, dọn dẹp nửa ngày, dụng cụ trên bàn đều đã đổi chỗ, nhưng không có cái nào được cất đi, vừa dọn dẹp vừa thỉnh thoảng lại liếc nhìn bác sĩ Lâm.
bác sĩ Lâm sau khi đặt chậu hoa xong thì nhận được điện thoại, cầm điện thoại đi về phía này, Giang Dữ Miên nhân cơ hội duỗi móng vuốt ma quỷ ra, định bôi lên mặt Lâm Hạc Thư, bị hắn né được phần lớn, nhưng cổ áo không may mắn như vậy, trên cổ cũng dính một ngón tay.
Quần áo bác sĩ Lâm vừa rồi trồng cây không đeo tạp dề nên sạch sẽ tinh tươm, lúc này in dấu tay đen thui.
Giang Dữ Miên ngồi xổm trên mặt đất cười đến nỗi người đi ngoài đường cũng phải dừng lại nhìn.

Người bên kia điện thoại cũng nghe thấy, Hứa Khang nhất thời quên mất mình định nói gì: “Cái kia, hai người đang chơi ở ngoài à?”
Lâm Hạc Thư dùng ngón tay cái lau cổ, lau đi một chút bùn đất, nói với người bên kia điện thoại: “Ở nhà.”
Hứa Khang hít sâu một hơi: “Đưa về nhà rồi à?”
Buổi sáng thứ Hai anh ta có ca trực, nhưng buổi chiều có thể nghỉ, vốn định rủ Lâm Hạc Thư đi câu cá, chiều câu cá tối ăn cơm ở nông gia, nếu chưa chơi đã có thể đến quán bar chơi tiếp.
Giang Dữ Miên ở đây, lời này anh ta không nói ra miệng được – Bất kể là nam hay nữ, anh ta cũng không thể phá hỏng chuyện tốt của người khác.
Vừa định nói lần sau hẹn, liền nghe thấy bên kia còn mang theo ý cười hỏi: “gì vậy?”
“Hứa Khang, nói chiều đi câu cá.”
Hứa Khang không muốn làm kỳ đà cản mũi chút nào, nhưng Lâm Hạc Thư đã nói như vậy, vì một số phép xã giao, anh ta cũng không thể nói thôi được, bèn cách điện thoại mời: “Giang tiên sinh có hứng thú không, có muốn đi cùng không?”
Giang Dữ Miên từng có một thời gian mê câu cá biển, cũng chỉ là một thời gian ngắn, cậu luôn thích trải nghiệm cho biết, trên biển nắng gắt, khi đó cậu đều bao thuyền ra khơi câu cá đêm, chưa từng câu cá ở vùng nước ngọt, có chút tò mò, bèn hỏi một câu: “Đi đâu vậy?”

Lâm Hạc Thư dứt khoát bật loa ngoài, bên kia Hứa Khang lại giới thiệu một lần: “Khu nông gia gần hồ chứa Bắc Áo, bên đó môi trường tốt, nước tốt, tay nghề ông chủ cũng tốt.

Nếu cậu có hứng thú, chúng ta cùng đi, cũng không xa, lái xe bốn năm mươi phút là đến.

Cần câu, dụng cụ câu cá bên đó đều có, chỉ cần mang tiền là được.”
Giang Dữ Miên nhìn Lâm Hạc Thư, đây là có ý muốn đi – Kỳ thực cũng không phải muốn đi lắm, chủ yếu là muốn đi cùng Lâm bác sĩ, cho nên vẫn phải xem ý hắn.
Lâm Hạc Thư hỏi: “Còn ai đi nữa không?”
“Chỉ có lão Toàn.” Lão Toàn là chủ nhiệm khoa của bệnh viện, nổi tiếng thích câu cá, Hứa Khang cũng là do anh ta dẫn đi, biết Lâm Hạc Thư đã hỏi người tức là có hứng thú, trực tiếp nói: “Tôi với lão Toàn đi cùng, tôi lái xe, hai người…”
Giang Dữ Miên nói: “Chúng tôi cũng lái xe.”
Lái xe là xe của Giang Dữ Miên, nhưng người lái xe không phải Giang Dữ Miên, Giang thiếu gia thích nhất là ngồi ghế phụ xem bác sĩ Lâm lái xe.

Lúc bọn họ đến thì Hứa Khang và lão Toàn đã ở đó, Hứa đại phu đeo kính đứng dưới bóng cây, bên cạnh là một người đàn ông trung niên gầy gò rám nắng, còn có một cô gái trẻ đội mũ lưỡi trai.
Lão Toàn nhìn thấy bọn họ liền chào hỏi: “bác sĩ Lâm, đây là con gái tôi, tên là Thiến Thiến, làm giáo viên mầm non.”
Lại quay đầu nói với con gái: “Thiến Thiến, chào hỏi đi con.”
Hứa Khang có chút lo lắng, lão Toàn dẫn con gái đến đây ý tứ rất rõ ràng, nhưng trước đó không nói tiếng nào thì có chút không ổn.
Anh ta lái xe đến đón người, vừa đến nơi đã thấy hai cha con đứng đó đợi, anh ta phải lái xe, cũng không có cơ hội lặng lẽ báo cho Lâm Hạc Thư một tiếng.
Nếu bác sĩ Lâm một mình đến thì thôi, tuổi tác và điều kiện như anh ta mà chưa kết hôn, ứng phó với loại chuyện này vẫn rất có kinh nghiệm, vấn đề là hôm nay đi cùng đối tượng mập mờ, đối tượng mập mờ còn là một vị thiếu gia nhìn là biết không dễ chọc.

Anh ta còn chưa kịp xen vào, liền thấy Thiến Thiến ngẩng mũ lên cúi đầu chào về phía Lâm Hạc Thư: “Cháu chào chú Lâm ạ.”
Giang Dữ Miên đã chứng kiến ​​rất nhiều kiểu bắt cớ làm quen, nhưng chưa từng có kinh nghiệm được người lớn giới thiệu đối tượng như thế này, mất một lúc mới phản ứng lại, bất quá cô gái này khá thú vị, cậu nhịn không được bật cười, Lâm Hạc Thư ngược lại không hề mất bình tĩnh, còn nghiêm túc đáp lại.
Thật ra cũng không có gì sai, bọn họ và lão Toàn coi như là cùng thế hệ, con gái anh ta gọi bọn họ một tiếng chú cũng là chuyện nên làm.
Lão Toàn lúng túng cười cười, không tiện nói gì, chuyển sự chú ý sang Giang Dữ Miên: “Vị này là?”
Tuy cô gái này khá thú vị, Giang Dữ Miên thà gọi người ta là chú còn hơn là bị một cô gái hơn hai mươi tuổi gọi là chú, bèn khoác tay Lâm Hạc Thư, làm ra vẻ lễ phép ngoan ngoãn: “Cháu chào chú Toàn, cháu tên là Giang Dữ Miên.”
Cậu mặc quần áo rõ ràng là đồ nam, nhưng lại để tóc dài, lão Toàn cho rằng cậu là minh tinh hay người nổi tiếng trên mạng nào đó, lại không đoán được tuổi tác, cứ cho là trạc tuổi con gái mình, như vậy chính là hai người nhỏ tuổi hơn, ông ta ở đây mai mối con gái với Lâm Hạc Thư có vẻ rất không phải, có chút chột dạ kéo kéo quần: “Chào cháu, chào cháu.”
Giang Dữ Miên quay đầu khiêu khích nói: “Chú nhỏ, chúng ta đi câu cá thôi?”
Hứa Khang nín cười, ánh mắt Thiến Thiến đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ.
Mấy người lão Toàn đều mang theo cần câu, giỏ đựng cá, Lâm Hạc Thư không mang nhiều đồ, dứt khoát không mang, cùng Giang Dữ Miên đi thuê, thuê xong trở về nhìn thấy ba người bên kia, mỗi người một chỗ câu cá.
Giang Dữ Miên không muốn một mình câu cá, cậu đi cùng Lâm Hạc Thư.
Tuy rằng dưới bóng cây, thời tiết cũng không còn nóng như vậy, nhưng tia tử ngoại phản chiếu từ mặt nước vẫn rất lợi hại, bên kia Thiến Thiến đang bôi kem chống nắng, Giang Dữ Miên đi qua mượn, mượn xong không chỉ tự bôi cho mình, còn bôi cho Lâm Hạc Thư nữa.
Tay Giang Dữ Miên giơ lên muốn sờ mặt Lâm Hạc Thư, phần lớn thời gian đều không có chuyện gì tốt, bất kể là trước kia hay bây giờ, cậu đột nhiên đưa tay ra, Lâm Hạc Thư theo bản năng né về phía ngược lại.
Giang Dữ Miên bất mãn, một tay câu lấy cổ hắn, một tay khác bôi lên mặt hắn, bôi mặt xong, cũng không buông tha cho cổ.
Lâm Hạc Thư nhắm mắt mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Thiến Thiến ném mồi câu xuống nước, nhìn bọn họ dính dính lấy nhau bôi kem chống nắng, thầm nghĩ điểm này cũng không giống chú cháu cho lắm, giống bác sĩ mặt lạnh và cậu vợ bé bỏng của anh ta – không đúng, cậu chồng bé bỏng mới phải.
Ba cô còn một mực nói bác sĩ Lâm không giống đàn ông bình thường, vừa đẹp trai vừa lễ phép, bảo cô đừng suốt ngày xem mấy lời trên mạng.

Bây giờ gặp rồi, đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật, không giống người thường cũng là thật – Người ta thích đàn ông luôn rồi.
May mà cô ý chí kiên định, phản ứng nhanh nhạy, nếu không còn không biết hôm nay phải kết thúc như thế nào.
Thiến Thiến thu hồi tầm mắt, chuyên tâm câu cá, lúc Giang Dữ Miên đi trả kem chống nắng, cô đang gỡ lưỡi câu, ném con cá nhỏ vào giỏ đựng cá, dịu dàng nói: “Gọi ba mẹ con đến rồi thả con ra.”
Ba mẹ cá không bị cá con triệu hồi đến, có lẽ là đã đến chỗ Giang Dữ Miên rồi, người ta thường nói người mới chơi bài thì hay gặp may, câu cá ít nhiều gì cũng dựa vào vận may, hôm nay vận may của Giang Dữ Miên rất tốt.

Con cá cắn câu đầu tiên là một con cá lớn.
Cậu có kinh nghiệm câu cá biển, biết cách thả cá, dây câu lúc căng lúc chùng, cá trong hồ không có sức lực lớn như cá biển, mười mấy phút sau đã kéo lên được, Lâm Hạc Thư cầm vợt vớt cá.
Con cá này vừa rồi sức lực rất lớn, Giang Dữ Miên cho rằng thân hình cũng sẽ rất lớn, nhìn thấy cá thì có chút thất vọng, Hứa Khang tinh mắt: “Ồ, đây là cá diếc à? Cá diếc lớn như vậy chắc phải được một cân rồi nhỉ?”
Giống cá không đặc biệt, cá lại nhỏ, Giang Dữ Miên càng thêm thất vọng, quá trình câu cá không có kích thích như câu cá biển, niềm vui câu được cá cũng giảm đi một nửa rồi lại giảm một nửa.
bác sĩ Lâm đưa tay xoa đầu cậu: “Vùng câu cá này chỉ thả cá diếc con, không cho ăn, cá diếc hoang dã lớn như vậy không nhiều đâu.”
Giang Dữ Miên lại vui vẻ trở lại, những con cá câu được tiếp theo cũng chứng minh lời Lâm Hạc Thư nói, trừ một con cá trắm cỏ ra, phần lớn cá đều không đến một cân, lão Toàn ngay từ đầu đã nhắm đến việc câu cá nhỏ rồi.
Như lời Hứa Khang đã nói, tay nghề ông chủ rất khá, một bàn toàn là món cá, mấy món ăn đều có hương vị riêng, đều rất ngon, Giang Dữ Miên còn uống mấy lon bia.
Cậu tính toán rất kỹ, uống rượu rồi thì không thể lái xe, nếu Lâm Hạc Thư đưa cậu về nhà, cậu có thể nhân cơ hội bảo hắn ở lại, nếu bọn họ về nhà Lâm Hạc Thư trước, cậu có thể lấy cớ không tiện lái xe để ở lại.
Cách thứ hai dễ thực hiện hơn cách thứ nhất, dù sao bác sĩ Lâm có thể tự mình bắt xe, nhưng không thể ép cậu gọi tài xế, đáng tiếc Lâm Hạc Thư không diễn theo kịch bản của cậu.
Đưa thì có đưa cậu về, thậm chí còn lên lầu, nhưng chỉ là để giúp cậu bê chậu cây vào.
Giang Dữ Miên không muốn hắn đi, trăm phương ngàn kế trì hoãn, ngay cả Papa cũng được thả ra, nhưng lúc này là thời gian cho ăn tự động của bát ăn, Papa miễn cưỡng chơi với bọn họ hai phút rồi quay lại ăn cơm.
Dùng cách nào cũng không giữ người lại được, Giang thiếu gia bắt đầu dùng biện pháp mạnh, chắn trước người Lâm Hạc Thư không cho hắn đi.

Hôm nay cậu uống một ít rượu, nhưng không nhiều, chỉ hơi chếnh choáng, là lúc hứng thú nhất.
Chắn chắn rồi ôm chầm lấy hắn, hai chân quấn lên, biết Lâm Hạc Thư không thích nghe cái gì, Giang Dữ Miên không nhắc lại những lời đã nói trước đây, chỉ ghé vào tai hắn lầm bầm: “Lâm Hạc Thư hẹn hò với em hẹn hò với em hẹn hò với em.”
Ý đồ của cậu rất rõ ràng, Lâm Hạc Thư đỡ lấy cậu, cười nói: “Em là muốn hẹn hò hay là muốn làm tình?”
Giang Dữ Miên cắn hắn một cái, tức giận nói: “Em mười năm nay không làm rồi, em không thể nghĩ sao?”
Trong mắt Lâm Hạc Thư thoáng hiện vẻ kinh ngạc, Giang Dữ Miên tuyệt đối không phải là người nhịn dục, càng không có khả năng giữ gìn vì bạn trai cũ, nhưng cậu nói mười năm, vậy hẳn là thật.
Có lẽ là có nguyên nhân gì khác..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương