Khuynh Tâm nhìn cậu mình, hy vọng cậu có thể nói cho cô biết đó không phải sự thật. Thế nhưng, cậu lại cúi đầu, động tác đó hoàn toàn đánh vỡ đi hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Khuynh Tâm.
" Lần này mày cũng đừng hy vọng cậu sẽ giúp mày, nói cho mày biết tiệm cá tràng kinh doanh sa sút sắp không trụ nổi nữa, nếu không gả mày đi, chúng tao đều sẽ chết đói!"
Vẻ mặt cậu đầy hổ thẹn
" Khuynh Tâm, con coi như giúp cậu được không? Nói như thế nào, cậu cũng nuôi con nhiều năm như vậy, con coi như báo ân được không?"
" Không, cậu, người bảo con làm gì đều được, con, con đi ra ngoài làm công, con kiếm tiền nuôi mọi người, mọi người không cần đem con gả cho thôn trưởng, van cầu hai người, con van cầu hai người mà..."

Khuynh Tâm lắc đầu, xoay người bò xuống, quỳ gối trước mặt cậu.
" Khuynh Tâm, cậu thực sự xin lỗi con!" Hai hàng lệ trên khuôn mặt cậu chảy xuống, xoay người bước ra khỏi phòng"
" không cần đi, cậu... A .."
Mợ một phen đá cô," Mày nhận mệnh đi, bằng một cái dã loại như mày, thôn trưởng đồng ý muốn cưới mày đã là phúc phí của mày, mày rượu mời không uống lại muốn uống rược phạt!"

Nói xong, mợ liền rời đi, để lại cô ngã ngồi dưới nền đất lạnh lẽo.
" Mẹ, nên làm như thế nào? Con thích em họ..."
" Đứa ngốc, chờ có tiền, con muốn cô gái loại nào mà không có!" Mợ lôi kéo anh họ đi ra khỏi phòng
" Còn mày, ngoan ngoãn chờ 3 ngày sau lập gia đình đi, hahaha..!"
Khuynh Tâm ngồi trên nền đất lạnh như băng, nước mắt không ngừng chảy xuống, chỉ là cho dù cô có khóc đến chết, thì cũng không thay đổi được sự thật mợ muốn đem cô gả cho thôn trưởng..
Từ sau buổi tối hôm đó, bọn họ liền đem Khuynh Tâm nhốt ở nhà, còn chìa khoá bọn họ cất giữ, không cho cô ra ngoài. Khuynh Tâm biết, bọn họ sợ cô sẽ chạy trốn, chỉ là cái thôn nhỏ như vậy, cô có năng lực trốn đi nơi nào đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương