Giam Cầm Cô Dâu Không An Phận
Chương 69: Cuộc gọi lúc nửa đêm

Triệu An Ngữ đi được một lúc thì quay lại, cô vừa đẩy cửa bước vào không khí lặng yên đến đáng ngờ lập tức kéo đến, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều đem hoa quả mới rửa ra bàn ngồi ngọt vỏ.

Lâm An Nam sau một thời gian tiếp xúc đã không còn dáng vẻ sợ sệt Triệu An Ngữ như ban đầu, cậu bé ngồi bên cạnh cô dùng đôi mắt ngây thơ chăm chú xem cô gọt hoa quả.

Triệu An Ngữ cắt một miếng táo nhỏ đưa cho thằng bé ăn trước, sau đó đứng lên đem tới giường mời mọi người.

Bà Bạch có thể vì không thích tính cách bà Phương Liên mà chẳng muốn nán lại lâu, ngồi thêm một dạo nữa liền kéo chồng con ra về.

Thấy mọi người tự nhiên đi hết, Lâm An Nam nhìn bà ngoại hay quát mắng của mình giơ tay ra kéo kéo ống quần Triệu An Ngữ hỏi.

“Cô ở lại chơi với tiểu Nam đi.”

Triệu An Ngữ nhìn cậu bé suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phòng bệnh, thương xót cúi người xuống dịu dàng xoa đầu: “Tiểu Nam có muốn tới nhà cô chơi không?”

Nghe cô nói Lâm An Nam dè dặt gật đầu.

“Cô Phương cháu đưa thằng bé về nhà chơi, ăn tối xong cháu sẽ cẩn thận đưa về được không ạ?” Triệu An Ngữ nắm tay tiểu Nam hỏi ý bà Lâm.

“Cô thích thì cứ đưa đi.” Phương Liên không những đồng ý, mà còn có chút vui mừng khi không phải để mắt tới thằng bé nữa.

Triệu An Ngữ bảo tiểu Nam chào bà ngoại, sau đó dắt thằng bé ra khỏi phòng bệnh.

“Bà xem bọn họ đối với chúng ta tốt như vậy, bà không thể bớt bớt cái mồm được à?” Lâm Thước chờ đám người Triệu An Ngữ đi xa, lên tiếng quở trách vợ.

Phương Liên không đồng tình lườm chồng: “Tốt sao? Bố thí thì đúng hơn, ông xem tivi không? Người ta chỉ cứu một đứa nhỏ khỏi chết đuối đã được gia đình bọn họ tặng nào nhà cửa nào xe, còn chúng ta được cái gì? Hàng tháng cho vài đồng xem là ăn mày chắc.”

“Bà tham vừa thôi.” Lâm Thước không thể nhịn nổi tính cách tham lam của vợ, gằn giọng quát lên.

“Ông mắng tôi? Lâm Thước chết tiệt vì ai mà tôi phải khổ thế này? Ông được như chồng người ta kiếm ra tiền đi rồi hãy nói.” Phương Liên lập tức nhảy cẫng lên ăn vạ, vừa nói vừa kể lể bản thân gả vào nhà họ Lâm đã phải chịu những đắng cay gì, nuôi chồng nuôi con rồi lại nuôi cháu, bao năm vẫn một căn nhà rách nát.

Trên đường về nhà, Kính Lan nhìn đứa nhỏ ngủ say trong lòng Triệu An Ngữ, nhớ tới những lời bà thằng bé nói với mình không nhịn được mở lời:

“Con đấy đừng tốt với người ta quá.”

“Thằng bé đáng yêu mà mẹ.” Triệu An Ngữ không hiểu ẩn ý trong lời mẹ chồng, cúi đầu ngắm gương mặt non nớt của Lâm An Nam cười nói.

Có lẽ đây là khát khao được làm mẹ, mà cô đối với những đứa trẻ mình gặp đều có sự quý mến, nhìn bọn chúng tưởng tượng ra hình ảnh đứa nhỏ của anh và cô sau này.

Kính Lan có điều muốn hỏi, lại lo lắng nói ra rồi sẽ khiến con dâu không được thỏa mái, sau nhiều lần do dự cuối cùng nhịn xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa ngắm phố xá Hải Thành.

Buổi chiều Bạch Kính Xuyên kết thúc công việc về nhà, Lâm An Nam đang cùng Triệu An Ngữ chơi đồ xếp hình mới mua, nghe được giọng nói quen thuộc lập tức bỏ đồ chơi xuống, đôi chân mập mạp chạy nhanh ra cửa.

“Bác Kính Xuyên.”

Sau bao lần được uốn nắn, tiểu Nam đã đổi được cách xưng hô, cậu bé ríu rít gọi Bạch Kính Xuyên.

Bạch Kính Xuyên cúi người ôm cậu bé trên tay: “Tiểu Nam đến từ khi nào thế?”

“Sáng nay em đưa bố mẹ đi thăm chú Lâm, thằng bé theo về đây luôn.” Triệu An Ngữ bước tới cầm cặp xách trên tay chồng khẽ nói.

Bạch Kính Xuyên nhân thể vòng tay ôm lấy cô, kéo sát lại cúi đầu hôn môi cô rồi nhanh chóng buông ra.

“Có trẻ con đấy.” Triệu An Ngữ ái ngại đấm nhẹ vào ngực anh chỉnh đốn.

Anh bật cười khanh khách kéo tay cô nắm chặt cùng nhau đi vào phòng, anh đặt tiểu Nam trên giường, cởi từng khuy áo nói: “Bên trung tâm ảnh cưới báo sáng mai đưa ảnh tới đấy.”



“Dạ.” Triệu An Ngữ đi lên đem áo khoác anh thay ra ôm trên tay, dáng vẻ dịu dàng giống như một cô vợ ngoan ngoãn hầu hạ chồng, không phải lo lắng làm hư tiểu Nam, Bạch Kính Xuyên có lẽ đã đem cô áp xuống mà hôn cho thỏa thích rồi.

“Em có định để tiểu Nam ngủ lại đây không đấy?” Bạch Kính Xuyên nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt mông lung nghi hoặc hỏi vợ.

“Em đang có ý này.” Triệu An Ngữ mím môi nén cười, quay mặt đi giả bộ thừa nhận.

Gương mặt Bạch Kính Xuyên bỗng chốc tối đen, không đồng ý: “Mang về cho mẹ nó đi, trẻ con không quen hơi khó ngủ lắm.”

“Em hỏi tiểu Nam rồi, thằng bé thích ngủ với anh.”

“Ngữ Ngữ anh phản đối.”

Cuối cùng bữa cơm tối vừa kết thúc, Bạch Kính Xuyên sợ đêm nay sẽ không được thỏa mái ôm vợ, nóng lòng đưa bằng được tiểu Nam ra xe.

“Để thằng bé ở lại một đêm có sao đâu? Tiểu Nam còn muốn chơi với chúng ta mà.” Triệu An Ngữ nghịch ngón tay mập mạp của tiểu Nam nghiêng đầu cười khẽ.

“Em muốn chơi cái gì? Anh chơi với em.”

“Anh không thích hợp đầu.” Triệu An Ngữ lắc đầu chê bai, cô không thể nào tưởng tượng được người đàn ông ngoài bốn mươi như anh có thể ngồi dưới đất xếp bằng chơi mấy trò con nít được.

Bạch Kính Xuyên hơi đưa mắt nhìn qua: “Sao lại không? Lát về chúng ta chơi xe đẩy.”

Triệu An Ngữ nhíu mày, trò đó chơi thế nào? Là một người ngồi lên xe một người đẩy phía sau hả?

Nhìn cô vợ mình ngây ngốc, Bạch Kính Xuyên nhoẻn miệng cười xấu xa.

Bạch Kính Xuyên đặt dịch vụ chăm sóc Lâm Thước vào ban đêm, bà Lâm chỉ cần trông ban ngày, tối đến có thể về nhà nghỉ ngơi, cho nên vợ chồng Triệu An Ngữ không đem tiểu Nam vào viện nữa, mà lái xe sang khu căn hộ chung cư gần bệnh viện.

Chỉ là không ngờ khi hai người tới Lâm Tĩnh cũng ở nhà, cô ta đứng trước cửa ánh mắt không hề đặt trên người Triệu An Ngữ mà cong môi cười với Bạch Kính Xuyên.

“Để em.” Lâm Tĩnh đi lên định đón con trai từ tay Bạch Kính Xuyên, nhưng chưa kịp đụng tới đã bị anh cản lại:

“Không sao để anh đưa nó vào phòng.”

Nói xong anh đi qua người Lâm Tĩnh vào nhà, cẩn thận đặt tiểu Nam say giấc lên giường, quay lại thấy cô ta đứng ngay sau mình, hỏi han vài câu: “Nghe vợ anh nói em đã đi làm, cố gắng lên.”

Lâm Tĩnh bặm môi gật nhẹ mái đầu.

Bạch Kính Xuyên cảm thấy không còn chuyện gì nữa cất bước ra ngoài, mặc kệ hai mẹ con bọn họ còn đang nhìn theo, thân mật ôm eo Triệu An Ngữ thì thầm: “Về chơi xe đẩy thôi.”

“Ngu ngốc.” Phương Liên tự nhiên quay ra mắng Lâm Tĩnh: “Mẹ đã bảo mày tìm cơ hội nói chuyện với cậu Bạch càng nhiều càng tốt mà, mẹ xem cô Triệu ấy sắc mặt không tốt, về đường con cái không có lộc.”

Phương Liên chỉ dạy con gái làm sao để Bạch Kính Xuyên để mắt tới mình, sau đó sinh cho nhà họ một thằng con trai, các gia đình giàu có đều trọng người nối dõi lúc đó tiểu tam lên làm chính thất tiền bạc tài sản còn lo không về tay.

“Anh ấy không thích con.” Lâm Tĩnh mấp máy môi nói.

“Đàn ông đấy mày không hiểu đâu, trông ngoài thì đứng đắn nhưng cá dâng đến miệng có chê bao giờ?” Phương Liên lôi kéo tay con gái ngồi xuống ghế, đem tư tưởng xấu xa của mình rót vào tai Lâm Tĩnh.

Con gái bà ta dù sao cũng không còn trong trắng gì, một lần hay chục lần cũng đâu có sao, miễn cả gia đình bọn họ đổi đời, ăn sung mặc sướng là được.

Chưa gì Phương Liên đã tưởng tượng một năm sau bà ta quay về làng, những người thường khinh bỉ mình trước đây, phải khúm núm nịnh bợ.

Trên đường có một chiếc xe mang biển số phát lộc nghênh ngang luồn lách, chẳng mấy chốc đã dừng xe trong sân ngôi nhà mang phong cách cận hiện đại.



Triệu An Ngữ đẩy cửa xuống xe, chưa đi được mấy bước đã bị Bạch Kính Xuyên nhấc bổng lên.

“Thả em xuống đi bố mẹ nhìn thấy đấy.” Triệu An Ngữ hoảng hốt nhắc nhở.

“Bố mẹ hiểu mà.” Bạch Kính Xuyên híp mắt cười, mặc cho Triệu An Ngữ phản đối, ôm cô theo kiểu công chúa về phòng.

“Anh nói chơi xe đẩy cơ mà.” Chưa gì đã bị Bạch Kính Xuyên đè trên giường, Triệu An Ngữ ai oán trách móc.

“Ừ.” Bạch Kính Xuyên nhìn Triệu An Ngữ phát ra thanh âm đầy ma mị, rồi tiếp đến động tay động chân dạo khắp cơ thể cô.

Anh đưa tay ra sau lưng cô từ từ kéo khóa xuống, theo vùng cổ rộng rãi luồn vào bên trong, đẩy áo ngực lên cao nhào nặn nơi đầy đặn.

“Đừng nóng vội.” Hơi thở Bạch Kính Xuyên nóng ran nhẹ nói.

“Ting… ting.”

“Ting… ting.”

Đang lúc Bạch Kính Xuyên dùng đôi môi mình khám phá từng điểm mẫn cảm của vợ, điện thoại trên bàn đổ hết hồi chuông này đến hồi chuông khác, còn gấp gáp hơn cả dục vọng tràn trề trong người anh.

Triệu An Ngữ đập đập bả vai lấm tấm mồ hôi của Bạch Kính Xuyên: “Anh nghe đi, nhỡ ai đó có việc gấp tìm anh thì sao?”

Bạch Kính Xuyên không tình nguyện vươn tay ra cầm di động đưa lên tai nghe: “Alo.”

“Anh Kính Xuyên người tiểu Nam nóng quá em phải làm sao bây giờ? Hay anh tới đây xem giúp mẹ con em với.” Đầu bên kia giọng Lâm Tĩnh gấp gáp truyền đến.

Bạch Kính Xuyên cau mày nuôi con bao năm đến điều cơ bản nhất mẹ con Lâm Tĩnh cũng không biết? Anh không phải bác sĩ biết cái gì mà xem? Bây giờ anh không tiện hơn nữa cũng không muốn bỏ lại Triệu An Ngữ một mình, căn dặn qua loa vài câu:

“Bệnh viện ngay gần đấy, em ôm thằng bé qua đi, không thì gọi xe cấp cứu.”

“Nhưng mà…” Lâm Tĩnh ngập ngừng quay sang nhìn mẹ.

“Cậu mua giúp tôi thuốc cảm cho thằng bé là được, không cần phiền tới bác sĩ.” Phương Liên ghé mặt vào gần loa di động nói.

Cuộc gọi kết thúc, Bạch Kính Xuyên cúi đầu tiếp tục công việc đánh dấu vùng lãnh thổ, Triệu An Ngữ nghi hoặc áp tay vào hai má nâng đầu anh lên hỏi.

“Anh không đi à?”

Bạch Kính Xuyên thoáng cười: “Anh để Lâm Tường đi rồi, cậu ta xa vợ không cần ngủ cũng được.”

Sau câu nói đó, Triệu An Ngữ triệt để thấu hiểu cái trò đẩy xe trong miệng anh là gì?

Gương mặt nóng ran ngượng ngùng nhắm chặt hai mắt lại, miễn cưỡng để người phía sau dây dưa.

Đêm đó bà Phương Liên cứ nghĩ cá đã cắn câu, cho con gái trang điểm xinh đẹp đợi cửa, tiếng chuông reo lên lập tức làm dáng mở cửa.

“Tôi mang thuốc tới.” Lâm Tường lạnh nhạt giơ túi thuốc cảm mạo trẻ em trong tay ra.

Vẻ mặt giống như côn đồ cùng thái độ của Lâm Tường làm Lâm Tĩnh sợ hãi, rụt rè đón lấy.

Phương Liên ở trong phòng hé cửa nghe ngóng, chưa đầy một phút chỉ thấy con gái buồn bã đi vào, bà ta ngó ngang ngó dọc sốt sắng:

“Người đâu?”

Lâm Tĩnh thở dài lắc đầu, thế mà mẹ cô ta nói chỉ cần gọi Bạch Kính Xuyên sẽ lập tức chạy tới, sự thật chứng minh không phải thế, anh ấy đâu có thực lòng xem trọng cô ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương