Giam Cầm Cô Dâu Không An Phận
-
Chương 58: Vợ chồng hợp pháp
“Mai chiều em ở nhà nhé! Xong việc ở doanh trại anh đón em đi thử váy cưới.”
Triệu An Ngữ đang gặm miếng sườn rán thơm ngon, nghe Bạch Kính Xuyên nhắc tới chuyện liên quan đến hôn lễ liền ngừng lại ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hôn lễ của bọn họ đã thống nhất tổ chức vào mùa xuân tháng ba năm sau, hiện tại mới tháng mười hai đã thử đồ hiệu còn quá sớm không?
Bạch Kính Xuyên nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của cô cười khổ, đây cũng là việc khiến anh buồn lòng, đáng lẽ anh muốn cùng cô tiến vào lễ đường trước tết nguyên đán cơ, nhưng bố vợ lại không muốn gả con gái vào cuối năm, nói cái gì thời gian ấy là thời điểm gia đình người ta sum họp, quây quần bên nhau, sao có thể gả con đi. Ngôn Tình Nữ Phụ
Bạch Kính Xuyên lấy khăn ướt lau nước sườn dính trên khóe miệng cô khẽ nói: “Sau tết còn nhiều việc cần chuẩn bị, công ty nhỏ của em cũng sắp đi vào hoạt động rồi, mấy việc như đăng ký kết hôn hay thử váy cưới làm sớm không phải tốt hơn sao?”
Triệu An Ngữ phát hiện ra lời anh vừa nói ra không phải nhắm vào việc thử váy cưới, mà chủ đích muốn cô cùng anh đăng ký kết hôn luôn.
“Em biết rồi.”
Cô cúi đầu tiếp tục dùng cơm, giả vờ như không hề nghe thấy ý tứ trong câu nói của anh, nhưng Bạch Kính Xuyên đâu có phải người đơn giản, mỗi câu mỗi từ anh nói ra đều có chủ đích riêng, không cho Triệu An Ngữ cơ hội lảng tránh, trực tiếp chốt:
“Thử váy cưới là chuyện của ngày hôm sau, nhưng kết hôn có thể làm được ngay bây giờ.”
“Anh muốn đi cửa sau à? Em không có sổ hộ khẩu ở đây.” Triệu An Ngữ có chút buồn cười, người đàn ông này cần gì phải nóng lòng đeo gông vào cổ mình sớm như vậy? Cô đã là của anh rồi còn chạy được sao?
Triệu An Ngữ nói xong, Lục Trị từ ngoài bước vào trên tay cậu ta là cuốn sổ đỏ mà cô vừa nhắc đến.
“Tư lệnh đồ ngài căn dặn.”
Bạch Kính Xuyên cầm cuốn sổ đỏ trên tay, hớn hở nói: “Em ăn đi, rồi cùng anh đến ủy ban nhân dân thành phố.”
Triệu An Ngữ lập tức đen mặt, hèn gì hai hôm nay cô không thấy Lục Trị ở đâu, hóa ra được giao nhiệm vụ đi tới nhà cô lấy đồ. Mà bố cô cũng thật lạ lùng, mới sáng nay còn cùng cô nói chuyện, vậy mà không một chút nhắc tới, lặng lẽ đem cô đi bán.
“Anh phải bàn với em trước chứ? Chắc gì em đã đồng ý cùng anh làm vợ chồng hợp pháp.”
Bạch Kính Xuyên nghe cô nói đôi mắt hiện lên tia u ám, đẩy ghế đứng lên đi tới bên cạnh cô, tay chỉ vào dấu răng sâu hoắm lộ ra trên xương quai xanh mình:
“Thế nào bà Bạch, em không định chịu trách nhiệm à?”
“Đồng ý cưới anh rồi còn gì?” Triệu An Ngữ lườm anh, không cho là đúng phản biện.
Bạch Kính Xuyên nhìn cô gái nhỏ bướng bỉnh này cổ họng có chút ngứa ngáy khó chịu, nâng cằm cô lên:
“Anh thích có danh phận hợp pháp.” Dùng tờ hôn thú trói buộc em cả đời.
Nói dứt câu cúi người định phủ lên môi cô, nhưng chưa kịp chạm tới đã bị bàn tay Triệu An Ngữ chắn ngang: “Bẩn lắm.”
Miệng cô toàn là dầu mỡ, thật sự không thích hợp thân mật gì cả.
“Anh không chê.” Bạch Kính Xuyên cười đa tình, trân trân nhìn cô một lúc rồi nói tiếp: “Cho nên em cũng không được chê anh.” Rồi thần tốc kéo tay cô ra, đôi môi phủ kín quấn quýt cùng cánh môi căn đầy, coi đó như một bữa tráng miệng.
Sau khi kết thúc nụ hôn kéo dài, Triệu An Ngữ đương nhiên là bị Bạch Kính Xuyên lôi kéo đi đặt bút ký tên rồi.
Sát giờ tan tầm phòng dân chính chỉ còn lại duy nhất một cặp đôi đang làm thủ tục, vì vậy Bạch Kính Xuyên cùng Triệu An Ngữ rất nhanh đã cầm trên tay tờ giấy đăng ký kết hôn có chữ ký của cả hai người.
Triệu An Ngữ cầm tờ giấy màu hồng trên tay, cảm xúc hỗn độn lật qua lật lại tỉ mỉ kiểm tra.
“Bà xã, yên tâm lần này là thật.” Bạch Kính Xuyên cười hạnh phúc vòng tay ôm lấy Triệu An Ngữ, nhìn bầu trời sạm đen cũng trở thành có nắng.
Triệu An Ngữ há miệng cắn vào ngực Bạch Kính Xuyên, tò mò nhỏ giọng hỏi: “Lần đó anh làm cách gì vậy?”
“Hơi tốn thời gian, nhưng rất đáng.” Bạch Kính Xuyên buông Triệu An Ngữ ra, nắm lấy tay cô bước xuống bậc thềm, những chuyện không vui trong quá khứ cứ để cho thời gian vùi lấp đi, chông gai, bão tố, gian nan thế nào đi chăng nữa, kết quả này làm anh quá mãn nguyện rồi.
Đôi mắt Triệu An Ngữ phủ lớp sương mù, nhớ lại ngày mình hư hỏng trộm sổ đỏ cùng người kia đến phòng dân chính bí mật kết hôn, cũng chỉ là cách nhau có vài tháng, sao mà thấy như đã rất lâu rồi? Mười năm một cuộc tình giả dối xem ra như một giấc mộng ảo mà thôi, thật may lý lịch cô vẫn còn trong sạch, vẹn nguyên nhất để làm vợ của Bạch Kính Xuyên.
Triệu An Ngữ kéo lấy bàn tay đang nắm tay mình đưa lên miệng hôn xuống, ngọt ngào cất lời: “Chồng ơi.”
“Ơi vợ.” Đôi môi Bạch Kính Xuyên cong lên, không kiềm chế được mà nhấc bổng Triệu An Ngữ lên cao, quay vài vòng.
Triệu An Ngữ cười khanh khách ôm cổ Bạch Kính Xuyên, dẫu đất trời bao la có xoay tròn trong mắt, hình dáng đẹp đẽ của anh với cô vẫn luôn rõ nét nhất.
Sau này em có anh rồi, chúng ta cùng nhau vui vẻ, bên nhau đến khi trút bỏ hơi thở cuối cùng.
Từ cơ quan nhà nước đi ra, đôi vợ chồng mới hợp phát nào đó tình tứ dắt tay nhau đi dạo nơi khu phố sầm uất nhất Hải Thành, có lẽ đến ông trời cũng đang chúc phúc cho họ, nên tạo điều kiện ngăn mưa trút xuống.
Những bóng đèn dần được thắp sáng, cả dãy phố liền trở nên lung linh rực rỡ, ở đây Bạch Kính Xuyên cùng Triệu An Ngữ cũng giống như bao đôi nam nữ yêu nhau khác, hòa mình vào dòng người nhộn nhịp, hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời bên nhau.
Triệu An Ngữ kéo tay Bạch Kính Xuyên tới một chiếc xe bán kẹo bông gòn, ánh mắt tỏa ra tia ham muốn nhìn anh.
“Cái này nhé!” Bạch Kính Xuyên rút ra một chiếc kẹo màu hồng đưa cho Triệu An Ngữ, sau đó đưa cho ông già bán kẹo một tờ tiền mệnh giá lớn: “Không cần đưa lại tiền thừa.”
“Chúc cô cậu hạnh phúc.” Ông già cầm tờ tiền trong tay, nói vọng theo bóng dáng đôi nam nữa dần đi xa.
Khóe miệng Bạch Kính Xuyên cong lên, câu anh mong muốn chính là đây, đón nhận được thật nhiều lời chúc phúc.
Triệu An Ngữ đang vui vẻ xé từng miếng kẹo bông gòn bỏ vào miệng, bất ngờ đụng mặt phải người không muốn gặp.
Cách một tháng không thấy mà Lãnh Cẩn Thu trở nên tiều tụy, xanh sao bất thường, ánh mắt cô ta vẫn như ngày trước vừa ghen tị vừa oán ghét Triệu An Ngữ.
“Lãnh phu nhân chào bà.” Bạch Kính Xuyên lịch thiệp mở miệng chào hỏi bà Lãnh một tiếng, rồi ngay lập tức đưa mắt rời đi, giống như sợ dính phải ít gì đó ở nơi Lãnh Cẩn Thu làm mắt mình bị vấy bẩn.
Lãnh Cẩn Thu mất mát nhìn Bạch Kính Xuyên rơi lệ.
Lãnh phu nhân gật đầu cho có lệ, rồi lôi kéo con gái đi qua hai người bọn họ: “Còn phải mua nhiều thứ lắm đấy, không có thời gian đâu.”
Lãnh Cẩn Thu chậm chạp lê bước, hơi ngoái đầu nhìn về sau, lưu luyến không dứt.
Tại sao cuộc đời cô ta lại bất hạnh như vậy? Đã không có được người mình yêu, còn phải ra nước ngoài trốn tránh sự dè bỉu của người xung quanh? Mà người phụ nữ thua kém cô ta mọi mặt như Triệu An Ngữ lại được Bạch Kính Xuyên đặt tâm?
Lãnh Cẩn Thu chính là không can tâm, bàn tay nắm chặt lại âm thầm nguyền rủa Triệu An Ngữ cũng như cô ta, sống không được hạnh phúc.
“Đi thôi em.” Bạch Kính Xuyên không quan tâm hai mẹ con nhà kia, đặt tay lên lưng Triệu An Ngữ, nhẹ đẩy cô đi về phía trước.
Đôi mắt nóng rực của ai đó phía sau làm Triệu An Ngữ không được thỏa mái, đến chiếc kẹo bông thơm ngon cũng biến thành vô vị.
Đến tối về nói chuyện cùng Mạnh Nhược Lam, Triệu An Ngữ mới biết sau cái đêm Lãnh Cẩn Thu lên giường cùng một người đàn ông lạ mặt đó, đã ngoài ý muốn mang thai.
Nhà họ Lãnh điều tra ra thân phận người kia chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, liền bắt con gái mình phá thai, cùng ra nước ngoài, nói là đi du học nhưng thực ra muốn cho cô ta một cuộc đời mới, vài năm sau trở về mọi người cũng đã quên đi tất cả, thời thế đổi thay ai còn nhớ tới quá khứ cô ta nữa.
“Em xem gì mà chú tâm vậy? Tóc còn ướt dễ bị cảm lạnh đấy.” Bạch Kính Xuyên ở phòng làm việc đi qua, thấy Triệu An Ngữ quấn khăn trên đầu chăm chú dán mắt vào di động, mắng yêu.
Triệu An Ngữ đặt di động xuống giường, tháo bỏ thăng bông trên đầu, cầm máy sấy lên mơ hồ nói:
“Tại sao những người địa vị cao lại nhất định phải tìm đối tượng phù hợp với hoàn cảnh?”
Bạch Kính Xuyên không biết vì sao cô vợ nhỏ nhà mình lại quan tâm đến vấn đề này? Đi đến giường, cánh tay dài vươn ra cầm máy sấy trên tay Triệu An Ngữ, tỉ mỉ sấy tóc cho cô.
“Đa phần vì mục đính kinh tế, cùng tầng lớp sẽ hỗ trợ nhau trong kinh doanh, công việc.”
Tiếng máy sấy ù ù bên tai, ngón tay thon dài của Bạch Kính Xuyên luồn vào mái tóc Triệu An Ngữ, thuần thục hong khô từng nơi một, đến khi toàn bộ sợi tóc đều khô ráo mới tắt máy.
Anh ôm cô từ phía sau, môi chạm vào má cô ấm áp hỏi: “Lại suy nghĩ lung tung rồi, đó là bọn họ tham vọng quá lớn, nếu đủ tự tin mình có bản lĩnh sẽ chẳng cần dựa vào ai cả.”
“Em biết năng lực của chồng em mà, em đang nói người khác cơ.” Triệu An Ngữ áp tay vào má Bạch Kính Xuyên nịnh nọt.
Bạch Kính Xuyên bỗng hiểu ra Triệu An Ngữ đang nói tới ai, xoay người áp cô xuống giường: “Ở bên anh không cho phép em xao nhãng, chỉ được nghĩ tới mình anh thôi.”
Lãnh Cẩn Thu có ngày hôm nay là do cô ta tự làm tự chịu, người đàn ông lạ mặt kia cũng không tồi sẵn sàng vì người tình một đêm mà chịu trách nhiệm, do gia đình họ không muốn mà thôi, kết quả này coi như anh đã quá nhân từ với cô ta rồi.
Triệu An Ngữ đang gặm miếng sườn rán thơm ngon, nghe Bạch Kính Xuyên nhắc tới chuyện liên quan đến hôn lễ liền ngừng lại ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hôn lễ của bọn họ đã thống nhất tổ chức vào mùa xuân tháng ba năm sau, hiện tại mới tháng mười hai đã thử đồ hiệu còn quá sớm không?
Bạch Kính Xuyên nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của cô cười khổ, đây cũng là việc khiến anh buồn lòng, đáng lẽ anh muốn cùng cô tiến vào lễ đường trước tết nguyên đán cơ, nhưng bố vợ lại không muốn gả con gái vào cuối năm, nói cái gì thời gian ấy là thời điểm gia đình người ta sum họp, quây quần bên nhau, sao có thể gả con đi. Ngôn Tình Nữ Phụ
Bạch Kính Xuyên lấy khăn ướt lau nước sườn dính trên khóe miệng cô khẽ nói: “Sau tết còn nhiều việc cần chuẩn bị, công ty nhỏ của em cũng sắp đi vào hoạt động rồi, mấy việc như đăng ký kết hôn hay thử váy cưới làm sớm không phải tốt hơn sao?”
Triệu An Ngữ phát hiện ra lời anh vừa nói ra không phải nhắm vào việc thử váy cưới, mà chủ đích muốn cô cùng anh đăng ký kết hôn luôn.
“Em biết rồi.”
Cô cúi đầu tiếp tục dùng cơm, giả vờ như không hề nghe thấy ý tứ trong câu nói của anh, nhưng Bạch Kính Xuyên đâu có phải người đơn giản, mỗi câu mỗi từ anh nói ra đều có chủ đích riêng, không cho Triệu An Ngữ cơ hội lảng tránh, trực tiếp chốt:
“Thử váy cưới là chuyện của ngày hôm sau, nhưng kết hôn có thể làm được ngay bây giờ.”
“Anh muốn đi cửa sau à? Em không có sổ hộ khẩu ở đây.” Triệu An Ngữ có chút buồn cười, người đàn ông này cần gì phải nóng lòng đeo gông vào cổ mình sớm như vậy? Cô đã là của anh rồi còn chạy được sao?
Triệu An Ngữ nói xong, Lục Trị từ ngoài bước vào trên tay cậu ta là cuốn sổ đỏ mà cô vừa nhắc đến.
“Tư lệnh đồ ngài căn dặn.”
Bạch Kính Xuyên cầm cuốn sổ đỏ trên tay, hớn hở nói: “Em ăn đi, rồi cùng anh đến ủy ban nhân dân thành phố.”
Triệu An Ngữ lập tức đen mặt, hèn gì hai hôm nay cô không thấy Lục Trị ở đâu, hóa ra được giao nhiệm vụ đi tới nhà cô lấy đồ. Mà bố cô cũng thật lạ lùng, mới sáng nay còn cùng cô nói chuyện, vậy mà không một chút nhắc tới, lặng lẽ đem cô đi bán.
“Anh phải bàn với em trước chứ? Chắc gì em đã đồng ý cùng anh làm vợ chồng hợp pháp.”
Bạch Kính Xuyên nghe cô nói đôi mắt hiện lên tia u ám, đẩy ghế đứng lên đi tới bên cạnh cô, tay chỉ vào dấu răng sâu hoắm lộ ra trên xương quai xanh mình:
“Thế nào bà Bạch, em không định chịu trách nhiệm à?”
“Đồng ý cưới anh rồi còn gì?” Triệu An Ngữ lườm anh, không cho là đúng phản biện.
Bạch Kính Xuyên nhìn cô gái nhỏ bướng bỉnh này cổ họng có chút ngứa ngáy khó chịu, nâng cằm cô lên:
“Anh thích có danh phận hợp pháp.” Dùng tờ hôn thú trói buộc em cả đời.
Nói dứt câu cúi người định phủ lên môi cô, nhưng chưa kịp chạm tới đã bị bàn tay Triệu An Ngữ chắn ngang: “Bẩn lắm.”
Miệng cô toàn là dầu mỡ, thật sự không thích hợp thân mật gì cả.
“Anh không chê.” Bạch Kính Xuyên cười đa tình, trân trân nhìn cô một lúc rồi nói tiếp: “Cho nên em cũng không được chê anh.” Rồi thần tốc kéo tay cô ra, đôi môi phủ kín quấn quýt cùng cánh môi căn đầy, coi đó như một bữa tráng miệng.
Sau khi kết thúc nụ hôn kéo dài, Triệu An Ngữ đương nhiên là bị Bạch Kính Xuyên lôi kéo đi đặt bút ký tên rồi.
Sát giờ tan tầm phòng dân chính chỉ còn lại duy nhất một cặp đôi đang làm thủ tục, vì vậy Bạch Kính Xuyên cùng Triệu An Ngữ rất nhanh đã cầm trên tay tờ giấy đăng ký kết hôn có chữ ký của cả hai người.
Triệu An Ngữ cầm tờ giấy màu hồng trên tay, cảm xúc hỗn độn lật qua lật lại tỉ mỉ kiểm tra.
“Bà xã, yên tâm lần này là thật.” Bạch Kính Xuyên cười hạnh phúc vòng tay ôm lấy Triệu An Ngữ, nhìn bầu trời sạm đen cũng trở thành có nắng.
Triệu An Ngữ há miệng cắn vào ngực Bạch Kính Xuyên, tò mò nhỏ giọng hỏi: “Lần đó anh làm cách gì vậy?”
“Hơi tốn thời gian, nhưng rất đáng.” Bạch Kính Xuyên buông Triệu An Ngữ ra, nắm lấy tay cô bước xuống bậc thềm, những chuyện không vui trong quá khứ cứ để cho thời gian vùi lấp đi, chông gai, bão tố, gian nan thế nào đi chăng nữa, kết quả này làm anh quá mãn nguyện rồi.
Đôi mắt Triệu An Ngữ phủ lớp sương mù, nhớ lại ngày mình hư hỏng trộm sổ đỏ cùng người kia đến phòng dân chính bí mật kết hôn, cũng chỉ là cách nhau có vài tháng, sao mà thấy như đã rất lâu rồi? Mười năm một cuộc tình giả dối xem ra như một giấc mộng ảo mà thôi, thật may lý lịch cô vẫn còn trong sạch, vẹn nguyên nhất để làm vợ của Bạch Kính Xuyên.
Triệu An Ngữ kéo lấy bàn tay đang nắm tay mình đưa lên miệng hôn xuống, ngọt ngào cất lời: “Chồng ơi.”
“Ơi vợ.” Đôi môi Bạch Kính Xuyên cong lên, không kiềm chế được mà nhấc bổng Triệu An Ngữ lên cao, quay vài vòng.
Triệu An Ngữ cười khanh khách ôm cổ Bạch Kính Xuyên, dẫu đất trời bao la có xoay tròn trong mắt, hình dáng đẹp đẽ của anh với cô vẫn luôn rõ nét nhất.
Sau này em có anh rồi, chúng ta cùng nhau vui vẻ, bên nhau đến khi trút bỏ hơi thở cuối cùng.
Từ cơ quan nhà nước đi ra, đôi vợ chồng mới hợp phát nào đó tình tứ dắt tay nhau đi dạo nơi khu phố sầm uất nhất Hải Thành, có lẽ đến ông trời cũng đang chúc phúc cho họ, nên tạo điều kiện ngăn mưa trút xuống.
Những bóng đèn dần được thắp sáng, cả dãy phố liền trở nên lung linh rực rỡ, ở đây Bạch Kính Xuyên cùng Triệu An Ngữ cũng giống như bao đôi nam nữ yêu nhau khác, hòa mình vào dòng người nhộn nhịp, hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời bên nhau.
Triệu An Ngữ kéo tay Bạch Kính Xuyên tới một chiếc xe bán kẹo bông gòn, ánh mắt tỏa ra tia ham muốn nhìn anh.
“Cái này nhé!” Bạch Kính Xuyên rút ra một chiếc kẹo màu hồng đưa cho Triệu An Ngữ, sau đó đưa cho ông già bán kẹo một tờ tiền mệnh giá lớn: “Không cần đưa lại tiền thừa.”
“Chúc cô cậu hạnh phúc.” Ông già cầm tờ tiền trong tay, nói vọng theo bóng dáng đôi nam nữa dần đi xa.
Khóe miệng Bạch Kính Xuyên cong lên, câu anh mong muốn chính là đây, đón nhận được thật nhiều lời chúc phúc.
Triệu An Ngữ đang vui vẻ xé từng miếng kẹo bông gòn bỏ vào miệng, bất ngờ đụng mặt phải người không muốn gặp.
Cách một tháng không thấy mà Lãnh Cẩn Thu trở nên tiều tụy, xanh sao bất thường, ánh mắt cô ta vẫn như ngày trước vừa ghen tị vừa oán ghét Triệu An Ngữ.
“Lãnh phu nhân chào bà.” Bạch Kính Xuyên lịch thiệp mở miệng chào hỏi bà Lãnh một tiếng, rồi ngay lập tức đưa mắt rời đi, giống như sợ dính phải ít gì đó ở nơi Lãnh Cẩn Thu làm mắt mình bị vấy bẩn.
Lãnh Cẩn Thu mất mát nhìn Bạch Kính Xuyên rơi lệ.
Lãnh phu nhân gật đầu cho có lệ, rồi lôi kéo con gái đi qua hai người bọn họ: “Còn phải mua nhiều thứ lắm đấy, không có thời gian đâu.”
Lãnh Cẩn Thu chậm chạp lê bước, hơi ngoái đầu nhìn về sau, lưu luyến không dứt.
Tại sao cuộc đời cô ta lại bất hạnh như vậy? Đã không có được người mình yêu, còn phải ra nước ngoài trốn tránh sự dè bỉu của người xung quanh? Mà người phụ nữ thua kém cô ta mọi mặt như Triệu An Ngữ lại được Bạch Kính Xuyên đặt tâm?
Lãnh Cẩn Thu chính là không can tâm, bàn tay nắm chặt lại âm thầm nguyền rủa Triệu An Ngữ cũng như cô ta, sống không được hạnh phúc.
“Đi thôi em.” Bạch Kính Xuyên không quan tâm hai mẹ con nhà kia, đặt tay lên lưng Triệu An Ngữ, nhẹ đẩy cô đi về phía trước.
Đôi mắt nóng rực của ai đó phía sau làm Triệu An Ngữ không được thỏa mái, đến chiếc kẹo bông thơm ngon cũng biến thành vô vị.
Đến tối về nói chuyện cùng Mạnh Nhược Lam, Triệu An Ngữ mới biết sau cái đêm Lãnh Cẩn Thu lên giường cùng một người đàn ông lạ mặt đó, đã ngoài ý muốn mang thai.
Nhà họ Lãnh điều tra ra thân phận người kia chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, liền bắt con gái mình phá thai, cùng ra nước ngoài, nói là đi du học nhưng thực ra muốn cho cô ta một cuộc đời mới, vài năm sau trở về mọi người cũng đã quên đi tất cả, thời thế đổi thay ai còn nhớ tới quá khứ cô ta nữa.
“Em xem gì mà chú tâm vậy? Tóc còn ướt dễ bị cảm lạnh đấy.” Bạch Kính Xuyên ở phòng làm việc đi qua, thấy Triệu An Ngữ quấn khăn trên đầu chăm chú dán mắt vào di động, mắng yêu.
Triệu An Ngữ đặt di động xuống giường, tháo bỏ thăng bông trên đầu, cầm máy sấy lên mơ hồ nói:
“Tại sao những người địa vị cao lại nhất định phải tìm đối tượng phù hợp với hoàn cảnh?”
Bạch Kính Xuyên không biết vì sao cô vợ nhỏ nhà mình lại quan tâm đến vấn đề này? Đi đến giường, cánh tay dài vươn ra cầm máy sấy trên tay Triệu An Ngữ, tỉ mỉ sấy tóc cho cô.
“Đa phần vì mục đính kinh tế, cùng tầng lớp sẽ hỗ trợ nhau trong kinh doanh, công việc.”
Tiếng máy sấy ù ù bên tai, ngón tay thon dài của Bạch Kính Xuyên luồn vào mái tóc Triệu An Ngữ, thuần thục hong khô từng nơi một, đến khi toàn bộ sợi tóc đều khô ráo mới tắt máy.
Anh ôm cô từ phía sau, môi chạm vào má cô ấm áp hỏi: “Lại suy nghĩ lung tung rồi, đó là bọn họ tham vọng quá lớn, nếu đủ tự tin mình có bản lĩnh sẽ chẳng cần dựa vào ai cả.”
“Em biết năng lực của chồng em mà, em đang nói người khác cơ.” Triệu An Ngữ áp tay vào má Bạch Kính Xuyên nịnh nọt.
Bạch Kính Xuyên bỗng hiểu ra Triệu An Ngữ đang nói tới ai, xoay người áp cô xuống giường: “Ở bên anh không cho phép em xao nhãng, chỉ được nghĩ tới mình anh thôi.”
Lãnh Cẩn Thu có ngày hôm nay là do cô ta tự làm tự chịu, người đàn ông lạ mặt kia cũng không tồi sẵn sàng vì người tình một đêm mà chịu trách nhiệm, do gia đình họ không muốn mà thôi, kết quả này coi như anh đã quá nhân từ với cô ta rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook