Giam Cầm Cô Dâu Không An Phận
Chương 55: Kiếp người mong manh

“Cạch.”

Tiếng đóng cửa không còn rõ được là lần thứ bao nhiêu nữa vang lên? Triệu An Ngữ cuối cùng cũng không thể tiếp tục vờ như không hay biết gì được nữa, vén tấm chăn mỏng trên người bước xuống giường.

Bên ngoài trời vẫn giăng một mảnh tĩnh lặng, vậy mà trong ngôi nhà này có người cả một đêm trằn trọc không yên, đi qua đi lại giữa hai căn phòng, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều vô cùng khó khăn, ghét bỏ cả chính tiếng chuông bao giờ đồng hồ.

Triệu An Ngữ nhẹ tay mở cửa, dựa theo ánh đèn ngủ mờ ảo định đi qua phòng người nào đó xem thử, lại phát hiện gian bếp sáng trưng ánh đèn. Cô nghi hoặc nhẹ chân tiến lại gần, khoảng cách càng thu hẹp mùi thơm thức ăn tỏa ra càng rõ ràng.

Trong ánh đèn sáng màu, vẻ đẹp cẩn thận, tỉ mỉ của Bạch Kính Xuyên làm Triệu An Ngữ ngẩn ngơ, bất di bất giác đi về phía anh.

“Là anh làm em tỉnh giấc?” Bạch Kính Xuyên cảm nhận được động tĩnh nhỏ sau lưng mình, đặt chiếc muôi xuống bàn, quay người lại, gương mặt điềm tĩnh lập tức thay đổi dịu dàng bao lấy Triệu An Ngữ.

Triệu An Ngữ im lặng nhìn Bạch Kính Xuyên cho đến khi đôi mắt anh hiện lên tia hoảng loạn, mới mở miệng trả lời: “Đúng vậy, anh không ngủ sao? Mà giờ này đã nấu ăn sáng rồi.”

“Anh không ngủ được.”

Bạch Kính Xuyên cho rằng Triệu An Ngữ vẫn còn giận mình chuyện tối qua, cho nên vừa nói vừa âm thầm quan sát sắc mặt cô vợ nhỏ của mình, suy tính cách thức làm sao để lấy lòng cô?

Anh tiến lên phía trước, nắm lấy bàn tay cô dè dặt nói thêm: “Tối qua em ăn không nhiều, có đói bụng không?”

Thấy dáng vẻ Bạch Kính Xuyên khẩn trương như vậy, Triệu An Ngữ có chút không nỡ. Một người đàn ông yêu cô đến mức quên đi bản thân mình như anh, tìm đâu ra đây?

Triệu An Ngữ yếu lòng đột nhiên ôm lấy eo Bạch Kính Xuyên, áp chặt má vào ngực anh.

Bạch Kính Xuyên hơi ngỡ ngàng một chút, sau đó hai tay nâng lên ôm lấy lưng Triệu An Ngữ, cúi đầu tì cằm vào vai cô.

Đây là cô đã nguôi giận chịu tha thứ cho anh sao? Cảm giác này thật sự quá vi diệu rồi.

Cô gái nhỏ này thật khiến lòng anh rối ren, cảm xúc quẩn quanh bên một người vì cô mà vui vẻ, vì cô mà âu sầu.

“Sau này anh không như thế nữa.” Nói rồi anh nghiêng đầu chạm môi mình vào môi Triệu An Ngữ, hôn một cách từ tốn, đến khi được cô đáp lại mới buông bỏ căng thẳng mà chuyển thành hôn sâu.

Đáng lẽ ra sau đó sẽ có một màn ân ái ấm lòng người nào đó, nhưng chiếc nồi trên bếp lại phát ra âm thanh như muốn chuyển sang giai đoạn cháy khét.

Triệu An Ngữ giật mình lay lay cánh tay Bạch Kính Xuyên ra, bật cười: “Anh không muốn xem thử sao?”



Bạch Kính Xuyên nặng nề thở dài, chạy lại mở vung ra xem thử, cũng may nước bên trong vừa cạn, chỉ cần đổ thêm nước chờ sôi là được, nếu không công sức hầm súp mấy giờ của anh uổng phí rồi.

Triệu An Ngữ từ sau lưng Bạch Kính Xuyên ngó đầu qua: “Anh nấu món gì vậy?”

“Súp nui, thử chút nhé?” Đôi mắt Bạch Kính Xuyên nồng đậm ý cười, nghiêng người hôn lên mặt cô nhẹ giọng nói.

“Dạ.” Triệu An Ngữ lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Bạch Kính Xuyên thấy vậy cưng chiều vuốt tóc cô: “Em lại bàn ngồi, chờ anh một lát.”

Triệu An Ngữ nghe lời đi ra bàn ăn chờ đợi, đôi mắt chứa đựng niềm hạnh phúc ngắm nhìn bóng dáng bận rộn trước mặt.

Bạch Kính Xuyên động tác cực kỳ chuyên nghiệp, chưa tới năm phút trên tay mang theo bát súp thơm ngon đặt xuống bàn, tay cầm thìa múc một muôi nhỏ đưa tới miệng Triệu An Ngữ, gương mặt mang theo niềm mong chờ.

Triệu An Ngữ phối hợp há miệng, đôi mắt to tròn híp lại, cẩn thận thưởng thức bữa sáng tình yêu đầy tâm huyết Kính Xuyên làm cho mình.

“Ngon lắm anh cũng ăn đi.” Triệu An Ngữ lấy một chiếc thìa khác muốn Bạch Kính Xuyên cùng ăn với mình.

“Nếu không có việc ngoài ý muốn nó còn ngon hơn.” Bạch Kính Xuyên mờ mịt nói, nước cốt ban đầu đã cạn khô rồi, đây là cô đang miễn cưỡng khích lệ anh sao?

Bữa sáng này tuy có phần tốn thời gian, nhưng chẳng phải trong lòng cảm thấy hạnh phúc là được sao?

Ánh mặt trời ngủ yên dần tỉnh giấc, đem tia sáng xuyên qua những tầng mây trải xuống vạn vật trên trái đất. Bên hiên nhà Triệu An Ngữ ngọt ngào tựa đầu vào vai Bạch Kính Xuyên cảm nhận năng lượng tươi trẻ của một ngày mới.

Lâm Tường đi ngoài cổng vào trông thấy một màn này bước chân liền dừng lại, nửa muốn quay về nửa muốn đi tiếp.

“Em vào nhà chờ anh.” Triệu An Ngữ nhìn ra Lâm Tường có điều muốn nói với Bạch Kính Xuyên biết ý chủ động rời vòng tay anh đi vào phòng.

“Xảy ra vấn đề gì sao?” Bạch Kính Xuyên biết Lâm Tường làm việc rất có quy củ, nếu không có chuyện gì đặc biệt nhất định sẽ không tới làm phiền mình vào giờ này, thấy Triệu An Ngữ đi khuất mở miệng hỏi.

Lúc này Lâm Tường mới đi tiếp, khi còn cách Bạch Kính Xuyên khoảng chừng hai bước chân thì dừng lại, thanh âm khe khẽ vừa đủ hai người nghe: “Tư lệnh, sáng nay cán bộ trực ban phát hiện Doãn Khiên đã chết rồi.”

Bạch Kính Xuyên sửng sốt, tin tức này khiến anh không vui chút nào, ra đi dễ dàng như vậy không phải quá nhẹ nhàng với tên khốn đó rồi sao?

Anh nhớ mình đã căn dặn bên phía công an trại giam rất rõ ràng, không để Doãn Khiên tiếp xúc với bất kỳ thứ gì có khả năng gây thương tích, đến đồ ăn cũng hoàn toàn làm bằng chất dẻo, thì sao có thể mất mạng được?



Đáy mắt Bạch Kính Xuyên lóe lên tia nghi ngờ: “Hắn ta chết thế nào?”

Lâm Tường dựa theo tin tức mình nhận được trả lời: “Vùng đầu bị thương tổn nặng, phía công an kết luận nguyên nhân do va chạm mạnh dẫn tới tử vong.”

Anh ta hơi suy nghĩ rồi bổ sung thêm.

“Tôi đã liên hệ với mấy tên kia bọn chúng nói trước đó không hề mạnh tay, làm đúng theo căn dặn không đánh vào những nơi gây nguy hiểm tính mạng.”

“Điều tra trước đó hắn ta đã tiếp xúc với ai.” Bạch Kính Xuyên nghĩ đây không phải là một vụ tự sát thông thường, chắc chắn phải có người nào đó giở trò tác động tới Doãn Khiên hoặc mua chuộc người ra tay ngụy tạo thành vụ tự tử.

Nói chuyện xong với Lâm Tường, Bạch Kính Xuyên thoáng nhìn vào trong nhà, suy nghĩ không rõ sau khi Triệu An Ngữ biết được Doãn Khiên đã chết sẽ có biểu hiện thế nào? Cô có vì hắn mà đau lòng rơi lệ không? Dẫu sao cũng từng thật tâm yêu hắn ta suốt mấy năm trời.

Triệu An Ngữ đem đồ đạc trong phòng sắp xếp lại một lượt, sau đó định đi qua phòng Bạch Kính Xuyên dọn dẹp thì thấy anh bước vào, cô đưa mắt nhìn ra sau không thấy Lâm Tường ở đâu liền cất lời hỏi: “Lâm sĩ quan đi rồi?”

Bạch Kính Xuyên không trả lời câu hỏi của Triệu An Ngữ mà ôm chầm lấy cô, dáng vẻ quyến luyến như xa cách đã lâu.

“Anh sao vậy?” Triệu An Ngữ khó hiểu, tuy anh rất hay làm ra những động tác thân mật thế này, nhưng hiện tại sao cô lại có cảm giác dường như anh đang có tâm sự?

Bạch Kính Xuyên ôm Triệu An Ngữ một lúc cho thỏa lòng, rồi khẽ buông cô ra, khó khăn nói: “Lâm Tường vừa nói với anh Doãn Khiên chết rồi.”

Triệu An Ngữ ngẩn người, tâm trạng vui vẻ tự nhiên trùng xuống.

Trong đầu hình ảnh về lần đầu gặp gỡ Doãn Khiên hiện ra, ngày đó cô thích anh ta bởi vì sự nhiệt huyết cùng lý tưởng tuổi trẻ, bỏ qua những chuyện anh ta đã làm với cô, con người đó đã dạy cô rất nhiều thứ từ tình yêu tới cách trưởng thành.

Giá như anh ta không quá tham lam, sống có trách nhiệm, cuộc đời đã chẳng đến nỗi mù mịt như ngày hôm nay.

Khi cô bình tĩnh lại, thấy được thần sắc mất mát trên gương mặt Bạch Kính Xuyên, sợ anh hiểu lầm vội vàng giải thích.

“Em không còn tình cảm gì với anh ta cả, chỉ là thương tiếc cho một kiếp người mà thôi.”

Đời người mong manh như một bông hoa vậy, thời khắc đẹp nhất của kiếp người đã qua, từ từ héo tàn rồi biến mất khỏi thế gian.

Nếu biết tới cùng ai rồi cũng sẽ trở về với cát bụi, liệu còn ra sức làm điều ác nữa không?

“Anh hiểu.” Cánh môi Bạch Kính Xuyên nhẹ cong, đưa tay kéo cô trở lại ngực mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương