Giam Cầm Cô Dâu Không An Phận
-
Chương 44: Người khốn nạn mãi cũng không thay đổi
Khi Triệu An Ngữ quay lại, chiếc bàn nơi Doãn Khiên ngồi đã trống không, cô thả lỏng cơ thể nghĩ vậy càng tốt đỡ cho sự xuất hiện của anh ta làm mình mất hứng.
“An Ngữ cuộc sống ở Hải Thành thế nào? Bọn mình có cơ hội được tới thăm quan không thế?”
Nghe cô bạn nói, Triệu An Ngữ cười khẽ: “Chỉ cần các cậu tới mình sẵn lòng tiếp đón.”
“Bọn mình đều mừng vì cậu tìm thấy được bến đỗ cho mình, đừng quan tâm những chuyện khác làm gì, bản thân vui vẻ là được.” Cô bạn ngồi cạnh Triệu An Ngữ đột nhiên đặt tay mình lên tay cô, chân tình nói.
“Cảm ơn mọi người.” Cô cũng mong là như vậy, đời người con gái được mấy mùa xuân đâu chỉ mong gả cho đúng người, sống một đời yên bình hạnh phúc.
Mấy người các cô ngồi trò chuyện thêm một lúc nữa, rồi chia tay nhau ở bãi đậu xe. Triệu An Ngữ lái xe trở về nhà, trên đường không biết nguyên nhân do đâu chiếc xe tự nhiên di chuyển hết sức nặng nề, cô nhanh chóng cho xe táp vào lề đường mở cửa xuống kiểm tra.
Nhìn bánh sau không còn ít hơi nào, Triệu An Ngữ chép miệng oán thán đồ vật lâu ngày không sử dụng tạo phản hết cả rồi. Cô quay lại xe cầm túi xách lấy di động ra gọi cho xe cứu hộ, nhưng chưa kịp nhấn số bất giác bị một lực rất mạnh kéo ngửa về phía sau, tiếp theo cơn đau nhức ập tới, đầu óc quay cuồng, ý thức dần mất đi, lịm từ lúc nào chẳng hay.
Đám người mặc đồ đen nhanh chóng đưa Triệu An Ngữ bất tỉnh lên xe, đạp ga phóng nhanh trên đường, lái tới địa điểm hẹn trước bàn giao người.
“Cô ta ở trên xe, số tiền anh đã hứa đâu.”
Người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai đen che khuất nửa khuôn mặt, thò tay vào túi áo móc ra một cọc tiền đưa cho đám người, sau đó đi lại cửa sau xe ôm Triệu An Ngữ bất tỉnh vác trên vai.
Hắn ta chờ mấy tên kia đi khỏi mới để Triệu An Ngữ vào xe mình, thần thần bí bí đánh tay lái vào con đường mòn, đi mất khoảng nửa canh giờ trước khu căn hộ chung cư đổ nát dừng xe lại.
Không rõ qua bao lâu, Triệu An Ngữ giật mình mở mắt, muốn cử động nhưng lại phát giác tay chân mình đã bị ai đó chót chặt.
Nhận ra điều bất thường, Triệu An Ngữ hoảng sợ đưa mắt thăm dò xung quanh rồi dừng tại nơi lan can lộng gió, người kia bị bóng đêm nhấn chìm không nhìn ra một chút diện mạo nào cả, cô dụi dụi hai tay ma sát với sàn nhà, nhằm làm đứt dây trói để chạy trốn.
“Ngữ em thật ngây thơ.” Tên kia xoay người lại, dùng đôi mắt sắc bén nhìn Triệu An Ngữ, khuôn miệng nhếch lên rồi lại hạ xuống giễu cợt.
“Doãn Khiên.” Triệu An Ngữ dừng động tác, đôi lông mày nhíu chặt nói ra một cái tên hiện ra trong đầu.
Doãn Khiên tháo bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, để lộ ra vẻ mặt sạm đen hốc hác, bật cười thích thú: “Anh rất vui đấy, Ngữ lâu rồi không gặp em vẫn xinh đẹp như ngày nào.”
“Doãn Khiên anh làm thế này là có ý gì?” Triệu An Ngữ không hề thích cái thái độ bây giờ của anh ta chút nào, trông cực kỳ biến thái khiến cô phát lạnh.
Anh ta muốn làm gì đây? Chắc không phải đơn thuần hàn huyên tâm sự? Anh ta dùng cô để đòi tiền chuộc, hay nhiều hơn thế?
Nhưng Triệu An Ngữ đoán sai rồi, tất cả những thứ đó đối với anh ta đã chẳng còn quan trọng, ngoài thù hận ra không còn gì hết.
Doãn Khiên tiến lại gần Triệu An Ngữ, cúi người ngồi xuống trước mặt cô, dùng con dao nhỏ trên tay kéo nhẹ một đường nơi má phải cô: “Ý gì sao? Em xem người đàn ông của em hại anh thê thảm thế này, anh cũng phải cho anh ta nếm mùi đau khổ chứ nhỉ.”
“Anh oán trách anh ấy? Doãn Khiên anh có quyền sao? Nếu như anh sống tử tế chẳng ai động được vào anh.” Triệu An Ngữ giận dữ nhìn thẳng vào mặt Doãn Khiên mắng chửi, loại người như anh ta chỉ biết trách móc người khác, còn cô thì sao? Anh ta đã làm những gì chẳng lẽ đã quên hết rồi?
Con dao trên tay Doãn Khiên chạy tới cánh môi có chút khô hạn của Triệu An Ngữ, giọng trầm xuống:
“Em ghét anh, thù anh vậy xin hỏi anh đã làm gì có lỗi với em? Chúng ta yêu nhau em không thể bỏ tiền ra giúp đỡ bạn trai trong lúc khó khăn? Những người phụ nữ kia không ai anh thật lòng cả, anh chỉ yêu mình em, dành bao nhiêu năm giữ gìn cho em, vậy mà cuối cùng em lại phản bội.”
“Yêu? Yêu chẳng qua cũng chỉ là lừa gạt, anh nói anh yêu tôi chi bằng anh nói anh yêu bản thân mình thì hơn.” Triệu An Ngữ nở nụ cười đầy khinh bỉ:
“À có một thứ tôi tin là anh thực sự yêu, đó là Khiên Luân.”
Đôi mắt Doãn Khiên híp lại, hiển nhiên bị những lời này của Triệu An Ngữ làm cho tức giận, cánh tay anh ta vươn ra bóp lấy chiếc cổ mỏng manh ghì giọng nói: “Con khốn, mày là loại đàn bà bẩn thỉu, tất cả đều do mày mà ra, không có mày đời tao và cả Khiên Luân đã không mất sạch.”
Nước mắt Triệu An Ngữ trào ra, vừa khó thở lại vừa đau đớn. Cô không hiểu nổi chính mình, tại sao ngày xưa lại đem lòng yêu loại đàn ông cặn bã như anh ta?
Ngay lúc này đây cô không muốn chết, cuộc sống mới chỉ mới bắt đầu, còn rất nhiều thứ cô muốn thực hiện, còn nhiều lời chưa nói, nhưng phải làm sao đây? Cô không có cách nào kháng cự cả, càng giẫy giụa lại càng khiến bản thân cận kề quỷ môn quan hơn.
Khi Triệu An Ngữ tưởng rằng hôm nay mình sẽ làm ma ở nơi này, thì Doãn Khiên lại thả lỏng tay ra, anh ta dùng tay dí vào đầu cô cười man rợ: “Yên tâm anh sao nỡ giết em, Ngữ anh cần em giúp anh một chuyện, việc đơn giản lắm em sẽ làm được thôi.”
Nói rồi anh ta đứng lên, xoay người đi, ở góc nhà lôi ra một chiếc túi du lịch loay hoay tháo nắp một hồi tạo thành chiếc giá đỡ quay chụp ba chân.
Anh ta nhếch miệng cười ngạo mạn, tìm vị trí thích hợp đặt giá đỡ, vừa để điện thoại lên vừa nói: “Biển hiện tốt vào sẽ có thưởng đấy.”
“Doãn Khiên anh điên rồi.” Toàn thân Triệu An Ngữ run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra quật cường nhìn anh ta.
“Ngữ em biết Khiên Luân quan trọng với anh mà đúng không? Anh dành rất nhiều tâm huyết vào nó vì sao nhất định phải đẩy anh đến bước đường cùng?” Doãn Khiên tâm lý vặn vẹo nhấn nút quay video, rồi lần nữa đi về phía Triệu An Ngữ, dùng một tay điên cuồng nhấn đầu cô xuống sàn nhà, đến khi cả người cô chỉ còn lại nửa cái mạng mới chịu dừng tay lại.
Anh ta nâng Triệu An Ngữ đối diện với máy quay, bàn tay quẹt vết máu trên trán cô, cười ngả ngớn: “Bạch Kính Xuyên mày xem người đàn bà mày yêu mới đáng thương làm sao? Tao cho mày muộn nhất là sáng mai một mình dẫn xác tới đây.”
Dứt câu anh ta thẳng ném Triệu An Ngữ nhếch nhác xuống nền đất bụi bặm, dùng khăn sạch lau đi toàn bộ vết bẩn trên tay mình, giống như coi người phụ nữ vừa chạm vào là một vật truyền nhiễm.
Anh ta cất lời thì thầm với tiếng côn trùng kêu ngoài kia: “Rất nhanh hai người sẽ được đoàn tụ thôi.”
Ở Nam An, Bạch Kính Xuyên kết thúc cuộc họp cấp cao trở về khách sạn nghỉ ngơi. Tắm rửa xong, anh đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện cho Triệu An Ngữ.
Hồi chuông đầu reo lên không có ai nghe máy, Bạch Kính Xuyên kiên nhẫn gọi lại lần nữa thì đầu bên kia một giọng nói thuộc về người khác truyền đến.
“Anh là ai? An Ngữ đâu? Sao anh lại cầm máy của cô ấy?” Bạch Kính Xuyên bất an liên tiếp đặt ra câu hỏi.
“Tôi không biết người anh nói là ai, nhà tôi ở gần đây thấy chiếc xe đậu đã lâu chưa di chuyển tới xem thử thì đúng lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại.” Người kia trả lời.
“Nói cho tôi vị trí của anh.” Bạch Kính Xuyên sốt sắng vội vàng chạy nhanh ra ngoài, thời điểm chân bước vào thang máy, Lâm Tường từ đâu đi tới ngăn lại.
“Tư lệnh ngài xem.” Lâm Tường đưa đoạn video Doãn Khiên gửi tới cho Bạch Kính Xuyên xem.
Trong video mặt Triệu An Ngữ khắp nơi đều là máu đỏ, tay chân bị dây thừng quấn chặt, quần áo trên người đầy bụi bặm bám trắng xóa.
Nhìn cô gái mà mình nâng niu đến mắng còn không nỡ lại bị tên Doãn Khiên hành hạ đến chật vật, Bạch Kính Xuyên bừng bừng lửa giận, đáy mắt nổi tia tàn sát, nắm chặt tay lại đấm mạnh lên cửa thang máy: “Khốn kiếp.”
Bạch Kính Xuyên hối hận vì đã để Doãn Khiên sống quá dễ dàng, mới cho anh ta cơ hội hại Triệu An Ngữ.
“Tư lệnh để tôi đi cùng ngài.” Thấy Bạch Kính Xuyên cứ thế một mình đi vào thang máy, Lâm Tường e sợ Doãn Khiên có chuẩn bị từ trước đi vậy khác nào nộp mạng, xông vào muốn theo.
“Cậu không nghe hắn ta nói? Thấy người khác Ngữ Ngữ gặp nguy hiểm mất, tôi lo liệu được, cậu tới doanh trại gần nhất xin viện trợ đi.” Giọng điệu Bạch Kính Xuyên không mấy dễ chịu cất lên.
Bạch Kính Xuyên làm việc luôn có phương án dự phòng, chưa bao giờ coi thường địch mà lơ là cảnh giác, anh dặn dò Lâm Tường kỹ lưỡi, rồi cầm theo di động có đoạn video ngồi lên xe lái đi tới địa điểm Doãn Khiên hướng dẫn.
Tên kia không hổ là luật sư địa chỉ anh ta gửi không rõ ràng, đều đặn cứ cách một tiếng một hướng dẫn chuyển tới, đề phòng để lộ vị trí cho kẻ thứ ba.
Bạch Kính Xuyên lái xe tới con đường mòn, có một chiếc xe đen chặn xe anh lại, người kia nói mình được Doãn Khiên thuê dẫn anh tới nơi cần đến.
“Anh Bạch mời bỏ lại xe và các thiết bị điện tử.”
Người đàn ông dùng tay sờ soạng một lượt từ đầu tới chân Bạch Kính Xuyên, cho tới khi không phát hiện ra bất kỳ điểm gì đáng nghi mới để anh ngồi lên xe mình.
Cả quảng đường gương mặt Bạch Kính Xuyên chưa có đến một giây giãn ra, lo âu đan xen cùng lửa giận ngút trời, chỉ mong đến nơi càng nhanh càng tốt, bớt đi một phần thương tổn nơi thân thể nhỏ bé kia.
“An Ngữ cuộc sống ở Hải Thành thế nào? Bọn mình có cơ hội được tới thăm quan không thế?”
Nghe cô bạn nói, Triệu An Ngữ cười khẽ: “Chỉ cần các cậu tới mình sẵn lòng tiếp đón.”
“Bọn mình đều mừng vì cậu tìm thấy được bến đỗ cho mình, đừng quan tâm những chuyện khác làm gì, bản thân vui vẻ là được.” Cô bạn ngồi cạnh Triệu An Ngữ đột nhiên đặt tay mình lên tay cô, chân tình nói.
“Cảm ơn mọi người.” Cô cũng mong là như vậy, đời người con gái được mấy mùa xuân đâu chỉ mong gả cho đúng người, sống một đời yên bình hạnh phúc.
Mấy người các cô ngồi trò chuyện thêm một lúc nữa, rồi chia tay nhau ở bãi đậu xe. Triệu An Ngữ lái xe trở về nhà, trên đường không biết nguyên nhân do đâu chiếc xe tự nhiên di chuyển hết sức nặng nề, cô nhanh chóng cho xe táp vào lề đường mở cửa xuống kiểm tra.
Nhìn bánh sau không còn ít hơi nào, Triệu An Ngữ chép miệng oán thán đồ vật lâu ngày không sử dụng tạo phản hết cả rồi. Cô quay lại xe cầm túi xách lấy di động ra gọi cho xe cứu hộ, nhưng chưa kịp nhấn số bất giác bị một lực rất mạnh kéo ngửa về phía sau, tiếp theo cơn đau nhức ập tới, đầu óc quay cuồng, ý thức dần mất đi, lịm từ lúc nào chẳng hay.
Đám người mặc đồ đen nhanh chóng đưa Triệu An Ngữ bất tỉnh lên xe, đạp ga phóng nhanh trên đường, lái tới địa điểm hẹn trước bàn giao người.
“Cô ta ở trên xe, số tiền anh đã hứa đâu.”
Người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai đen che khuất nửa khuôn mặt, thò tay vào túi áo móc ra một cọc tiền đưa cho đám người, sau đó đi lại cửa sau xe ôm Triệu An Ngữ bất tỉnh vác trên vai.
Hắn ta chờ mấy tên kia đi khỏi mới để Triệu An Ngữ vào xe mình, thần thần bí bí đánh tay lái vào con đường mòn, đi mất khoảng nửa canh giờ trước khu căn hộ chung cư đổ nát dừng xe lại.
Không rõ qua bao lâu, Triệu An Ngữ giật mình mở mắt, muốn cử động nhưng lại phát giác tay chân mình đã bị ai đó chót chặt.
Nhận ra điều bất thường, Triệu An Ngữ hoảng sợ đưa mắt thăm dò xung quanh rồi dừng tại nơi lan can lộng gió, người kia bị bóng đêm nhấn chìm không nhìn ra một chút diện mạo nào cả, cô dụi dụi hai tay ma sát với sàn nhà, nhằm làm đứt dây trói để chạy trốn.
“Ngữ em thật ngây thơ.” Tên kia xoay người lại, dùng đôi mắt sắc bén nhìn Triệu An Ngữ, khuôn miệng nhếch lên rồi lại hạ xuống giễu cợt.
“Doãn Khiên.” Triệu An Ngữ dừng động tác, đôi lông mày nhíu chặt nói ra một cái tên hiện ra trong đầu.
Doãn Khiên tháo bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, để lộ ra vẻ mặt sạm đen hốc hác, bật cười thích thú: “Anh rất vui đấy, Ngữ lâu rồi không gặp em vẫn xinh đẹp như ngày nào.”
“Doãn Khiên anh làm thế này là có ý gì?” Triệu An Ngữ không hề thích cái thái độ bây giờ của anh ta chút nào, trông cực kỳ biến thái khiến cô phát lạnh.
Anh ta muốn làm gì đây? Chắc không phải đơn thuần hàn huyên tâm sự? Anh ta dùng cô để đòi tiền chuộc, hay nhiều hơn thế?
Nhưng Triệu An Ngữ đoán sai rồi, tất cả những thứ đó đối với anh ta đã chẳng còn quan trọng, ngoài thù hận ra không còn gì hết.
Doãn Khiên tiến lại gần Triệu An Ngữ, cúi người ngồi xuống trước mặt cô, dùng con dao nhỏ trên tay kéo nhẹ một đường nơi má phải cô: “Ý gì sao? Em xem người đàn ông của em hại anh thê thảm thế này, anh cũng phải cho anh ta nếm mùi đau khổ chứ nhỉ.”
“Anh oán trách anh ấy? Doãn Khiên anh có quyền sao? Nếu như anh sống tử tế chẳng ai động được vào anh.” Triệu An Ngữ giận dữ nhìn thẳng vào mặt Doãn Khiên mắng chửi, loại người như anh ta chỉ biết trách móc người khác, còn cô thì sao? Anh ta đã làm những gì chẳng lẽ đã quên hết rồi?
Con dao trên tay Doãn Khiên chạy tới cánh môi có chút khô hạn của Triệu An Ngữ, giọng trầm xuống:
“Em ghét anh, thù anh vậy xin hỏi anh đã làm gì có lỗi với em? Chúng ta yêu nhau em không thể bỏ tiền ra giúp đỡ bạn trai trong lúc khó khăn? Những người phụ nữ kia không ai anh thật lòng cả, anh chỉ yêu mình em, dành bao nhiêu năm giữ gìn cho em, vậy mà cuối cùng em lại phản bội.”
“Yêu? Yêu chẳng qua cũng chỉ là lừa gạt, anh nói anh yêu tôi chi bằng anh nói anh yêu bản thân mình thì hơn.” Triệu An Ngữ nở nụ cười đầy khinh bỉ:
“À có một thứ tôi tin là anh thực sự yêu, đó là Khiên Luân.”
Đôi mắt Doãn Khiên híp lại, hiển nhiên bị những lời này của Triệu An Ngữ làm cho tức giận, cánh tay anh ta vươn ra bóp lấy chiếc cổ mỏng manh ghì giọng nói: “Con khốn, mày là loại đàn bà bẩn thỉu, tất cả đều do mày mà ra, không có mày đời tao và cả Khiên Luân đã không mất sạch.”
Nước mắt Triệu An Ngữ trào ra, vừa khó thở lại vừa đau đớn. Cô không hiểu nổi chính mình, tại sao ngày xưa lại đem lòng yêu loại đàn ông cặn bã như anh ta?
Ngay lúc này đây cô không muốn chết, cuộc sống mới chỉ mới bắt đầu, còn rất nhiều thứ cô muốn thực hiện, còn nhiều lời chưa nói, nhưng phải làm sao đây? Cô không có cách nào kháng cự cả, càng giẫy giụa lại càng khiến bản thân cận kề quỷ môn quan hơn.
Khi Triệu An Ngữ tưởng rằng hôm nay mình sẽ làm ma ở nơi này, thì Doãn Khiên lại thả lỏng tay ra, anh ta dùng tay dí vào đầu cô cười man rợ: “Yên tâm anh sao nỡ giết em, Ngữ anh cần em giúp anh một chuyện, việc đơn giản lắm em sẽ làm được thôi.”
Nói rồi anh ta đứng lên, xoay người đi, ở góc nhà lôi ra một chiếc túi du lịch loay hoay tháo nắp một hồi tạo thành chiếc giá đỡ quay chụp ba chân.
Anh ta nhếch miệng cười ngạo mạn, tìm vị trí thích hợp đặt giá đỡ, vừa để điện thoại lên vừa nói: “Biển hiện tốt vào sẽ có thưởng đấy.”
“Doãn Khiên anh điên rồi.” Toàn thân Triệu An Ngữ run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra quật cường nhìn anh ta.
“Ngữ em biết Khiên Luân quan trọng với anh mà đúng không? Anh dành rất nhiều tâm huyết vào nó vì sao nhất định phải đẩy anh đến bước đường cùng?” Doãn Khiên tâm lý vặn vẹo nhấn nút quay video, rồi lần nữa đi về phía Triệu An Ngữ, dùng một tay điên cuồng nhấn đầu cô xuống sàn nhà, đến khi cả người cô chỉ còn lại nửa cái mạng mới chịu dừng tay lại.
Anh ta nâng Triệu An Ngữ đối diện với máy quay, bàn tay quẹt vết máu trên trán cô, cười ngả ngớn: “Bạch Kính Xuyên mày xem người đàn bà mày yêu mới đáng thương làm sao? Tao cho mày muộn nhất là sáng mai một mình dẫn xác tới đây.”
Dứt câu anh ta thẳng ném Triệu An Ngữ nhếch nhác xuống nền đất bụi bặm, dùng khăn sạch lau đi toàn bộ vết bẩn trên tay mình, giống như coi người phụ nữ vừa chạm vào là một vật truyền nhiễm.
Anh ta cất lời thì thầm với tiếng côn trùng kêu ngoài kia: “Rất nhanh hai người sẽ được đoàn tụ thôi.”
Ở Nam An, Bạch Kính Xuyên kết thúc cuộc họp cấp cao trở về khách sạn nghỉ ngơi. Tắm rửa xong, anh đứng bên cửa sổ sát đất gọi điện cho Triệu An Ngữ.
Hồi chuông đầu reo lên không có ai nghe máy, Bạch Kính Xuyên kiên nhẫn gọi lại lần nữa thì đầu bên kia một giọng nói thuộc về người khác truyền đến.
“Anh là ai? An Ngữ đâu? Sao anh lại cầm máy của cô ấy?” Bạch Kính Xuyên bất an liên tiếp đặt ra câu hỏi.
“Tôi không biết người anh nói là ai, nhà tôi ở gần đây thấy chiếc xe đậu đã lâu chưa di chuyển tới xem thử thì đúng lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại.” Người kia trả lời.
“Nói cho tôi vị trí của anh.” Bạch Kính Xuyên sốt sắng vội vàng chạy nhanh ra ngoài, thời điểm chân bước vào thang máy, Lâm Tường từ đâu đi tới ngăn lại.
“Tư lệnh ngài xem.” Lâm Tường đưa đoạn video Doãn Khiên gửi tới cho Bạch Kính Xuyên xem.
Trong video mặt Triệu An Ngữ khắp nơi đều là máu đỏ, tay chân bị dây thừng quấn chặt, quần áo trên người đầy bụi bặm bám trắng xóa.
Nhìn cô gái mà mình nâng niu đến mắng còn không nỡ lại bị tên Doãn Khiên hành hạ đến chật vật, Bạch Kính Xuyên bừng bừng lửa giận, đáy mắt nổi tia tàn sát, nắm chặt tay lại đấm mạnh lên cửa thang máy: “Khốn kiếp.”
Bạch Kính Xuyên hối hận vì đã để Doãn Khiên sống quá dễ dàng, mới cho anh ta cơ hội hại Triệu An Ngữ.
“Tư lệnh để tôi đi cùng ngài.” Thấy Bạch Kính Xuyên cứ thế một mình đi vào thang máy, Lâm Tường e sợ Doãn Khiên có chuẩn bị từ trước đi vậy khác nào nộp mạng, xông vào muốn theo.
“Cậu không nghe hắn ta nói? Thấy người khác Ngữ Ngữ gặp nguy hiểm mất, tôi lo liệu được, cậu tới doanh trại gần nhất xin viện trợ đi.” Giọng điệu Bạch Kính Xuyên không mấy dễ chịu cất lên.
Bạch Kính Xuyên làm việc luôn có phương án dự phòng, chưa bao giờ coi thường địch mà lơ là cảnh giác, anh dặn dò Lâm Tường kỹ lưỡi, rồi cầm theo di động có đoạn video ngồi lên xe lái đi tới địa điểm Doãn Khiên hướng dẫn.
Tên kia không hổ là luật sư địa chỉ anh ta gửi không rõ ràng, đều đặn cứ cách một tiếng một hướng dẫn chuyển tới, đề phòng để lộ vị trí cho kẻ thứ ba.
Bạch Kính Xuyên lái xe tới con đường mòn, có một chiếc xe đen chặn xe anh lại, người kia nói mình được Doãn Khiên thuê dẫn anh tới nơi cần đến.
“Anh Bạch mời bỏ lại xe và các thiết bị điện tử.”
Người đàn ông dùng tay sờ soạng một lượt từ đầu tới chân Bạch Kính Xuyên, cho tới khi không phát hiện ra bất kỳ điểm gì đáng nghi mới để anh ngồi lên xe mình.
Cả quảng đường gương mặt Bạch Kính Xuyên chưa có đến một giây giãn ra, lo âu đan xen cùng lửa giận ngút trời, chỉ mong đến nơi càng nhanh càng tốt, bớt đi một phần thương tổn nơi thân thể nhỏ bé kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook