Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y
-
Chương 97: Án bên trong án (6)
Chương này xin gửi tặng bạn @daicasaigon, cảm ơn bạn đã luôn ủng hộ truyện ạ. ^^
============
Ở ký túc xá nữ sinh, nhà vệ sinh và nhà tắm được gộp lại thành một phòng. Trên tường có treo một tấm gương lớn hình ovan. Minako không thích trang điểm cho lắm, nhưng cô thích soi gương để tự kỷ một chút. Trừ những lúc đi tắm ra thì cô rất dễ cảm thấy xấu hổ.
Cô nàng Hoàng Hiểu Mạn rất kỳ cục, thường canh lúc cô đang tắm mà thò đầu vào rồi vừa hâm mộ vừa kinh ngạc thốt lên, ‘my god, sao hai chú thỏ trước ngực cậu lại to như vậy, cậu ăn món gì mà phát triển tốt thế, nói cho tớ biết với?’
Minako lúc đó chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ từng tia nước vòi sen phun vào mặt, trong đầu lại miên man suy nghĩ về gương mặt lạnh lùng của người nào đó khiến trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nước hơi nóng, cô đẩy vòi nước dịch về phía nước lạnh rồi lần mò tìm chai sữa tắm. Ngón tay cô chợt chạm phải thứ gì đó khá sắc.
Cô giật mình mở bừng mắt ra.
Thì ra tay cô mò trúng cây lược gỗ. Chai sữa tắm đang nằm bên phải cây lược.
Minako là một người rất ngăn nắp cẩn thận. Mọi vật dụng hàng ngày đều được cô sắp xếp theo một quy luật nhất định. Cho dù nhắm mắt lại cô cũng có thể biết rõ thứ gì đặt ở đâu. Cô nhớ rõ ràng mình đặt chai sữa tắm ở bên trái cây lược gỗ, ở giữa còn có một cái cốc đựng bàn chải đánh răng.
Cô cẩn thận nhìn lại, nước hoa hồng, kem dưỡng ẩm, hộp bông ráy tai, xà bông, dầu gội đầu, son môi… đều được sắp xếp rất chỉnh tề, nhưng vị trí của chúng lại không giống với trước đây.
Chẳng lẽ Hoàng Hiểu Mạn đã dọn dẹp nhà tắm?
Phòng tắm và nhà vệ sinh trước nay đều do Minako lau dọn. Với tính cách lười biếng của Hoàng Hiểu Mạn thì cho dù cô ta có đột nhiên siêng năng dọn dẹp nhà tắm thì cũng không thể nào làm gọn gàng đến thế này được.
Minako không khỏi dấy lên nghi ngờ.
Gần đây do thường xuyên ở cạnh đám người Kiều Khải và Mộ Dung Vũ Xuyên nên lòng nghi ngờ của cô đột nhiên tăng mạnh. Cô vội vàng tắm rửa thật nhanh rồi bắt đầu kiểm tra toàn bộ căn phòng ký túc xá. Biết đâu tất cả là do cô sợ bóng sợ gió thế thôi.
Trong phòng không có chỗ nào kỳ lạ, chẳng khác mọi khi là bao. Chỉ là khăn trải giường chỗ cô nằm hơi nhăn nhúm một chút, có lẽ là do thói quen hay đặt mông ngồi tuỳ tiện của Hoàng Hiểu Mạn.
Vị trí của những bức ảnh trưng bày trên bàn học hình như có hơi xê dịch. Điều này cũng không quan trọng, có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô.
Máy vi tính vẫn đang tắt, nhưng con chuột lại không đặt trên tấm lót chuột.
Minako mở máy vi tính lên, hình nền máy tính là tấm ảnh chụp cô và cha mẹ mặc kimono lúc đến thăm chùa Gác Vàng.
Cô theo bản năng mở mục ‘các tập tin đã xem gần đây’ lên kiểm tra.
Toàn thân cô đột nhiên run lên.
Trên màn hình hiển thị tập tin vừa được xem gần đây nhất là thư viện ảnh, vào lúc 15:35 ngày 21 tháng 8 năm 2011.
Chính là vào chiều hôm nay, lúc cô đang ở trong phòng khám nghiệm tử thi cùng Mộ Dung Vũ Xuyên.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Minako.
Hoàng Hiểu Mạn lúc đó đang ở đâu?
Đang đi học sao?
Nếu là cô ta vào máy tính của cô xem trộm chỉ vì lòng hiếu kỳ thì chẳng sao cả.
Nhưng nếu không phải cô ta thì là ai đây?
Cửa phòng ký túc xá lúc nào cũng khoá kín, chỉ có cô giám thị trong ca trực mới có chìa khoá dự phòng. Nhưng cô giám thị chưa bao giờ vào phòng ngủ của các học sinh cả, trừ khi học sinh đó làm mất chìa mới phải mượn chìa của cô để mở cửa.
Minako chợt nhớ đến bạn trai của Hoàng Hiểu Mạn cũng có chìa khoá phòng này.
Gã trai đó thoạt trông có vẻ là người hướng nội, không thích nói nhiều. Hoàng Hiểu Mạn thường nói hắn chung thuỷ với cô ta một trăm phần trăm, cô ta bảo hắn đi hướng Đông, hắn tuyệt đối không dám đi hướng Tây. Thế nhưng có vài lần Minako bắt gặp gã trai đó lén lút nhìn mình, khi đó Hoàng Hiểu Mạn chỉ lo vui đùa mà không chú ý thấy.
Chẳng lẽ là hắn?
Chẳng lẽ hắn vẫn luôn che giấu tâm tư của mình không cho ai biết, vào một ngày nào đó, vì một nguyên nhân đặc biệt, hắn một thân một mình mạo hiểm lẻn vào ký túc xá nữ sinh, mang theo thứ cảm xúc vẫn luôn áp chế tận dưới đáy lòng.
Hắn tìm kiếm khắp nơi, như một con chó khụt khịt cái mũi bén nhạy để ngửi đến mùi vị đặc biệt có thể khơi gợi dục vọng của hắn, hương sữa tắm, bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn trải giường, dép lê… Ánh mắt hắn lúc này đã khác hẳn lúc trước, đó là một gương mặt khác mà hắn vẫn luôn ẩn giấu.
Khi hắn tìm thấy những tấm ảnh chụp tư mật trong máy vi tính, hắn mừng như điên, phát ra tiếng cười khe khẽ như thể đã bắt được con mồi… Ta vốn không thể hiểu được trong lòng hắn nghĩ đến chuyện gì. Dùng tư duy của một người bình thường để dự đoán tâm tình hắn, ta vĩnh viễn cũng không có được đáp án…
Minako sợ hãi đến mức không dám tưởng tượng nữa.
Cô hít thở thật sâu, cố trấn định lại tâm tình rồi mở ngăn kéo tủ ra, bên trong cất chứa đồ lót và vớ sạch được cô sắp xếp rất chỉnh tề.
Cô cầm từng món đồ lên để kiểm tra rồi lại đặt xuống… khi cầm đến chiếc quần lót nằm dưới đáy hộc tủ, tay cô run lên.
Tựa như vừa có một con rắn độc lao ra cắn cô một cái.
Dưới đáy chiếc quần lót đã bị người ta dùng kéo cắt thành hai vết rách hình chữ thập.
Nếu như cô không quá đần độn…
Nếu như cô có khả năng suy nghĩ dù chỉ là một chút thôi…
Cô tự nhiên sẽ liên tưởng đến những sự việc đã xảy ra trong suốt cả tuần qua…
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
============
Ở ký túc xá nữ sinh, nhà vệ sinh và nhà tắm được gộp lại thành một phòng. Trên tường có treo một tấm gương lớn hình ovan. Minako không thích trang điểm cho lắm, nhưng cô thích soi gương để tự kỷ một chút. Trừ những lúc đi tắm ra thì cô rất dễ cảm thấy xấu hổ.
Cô nàng Hoàng Hiểu Mạn rất kỳ cục, thường canh lúc cô đang tắm mà thò đầu vào rồi vừa hâm mộ vừa kinh ngạc thốt lên, ‘my god, sao hai chú thỏ trước ngực cậu lại to như vậy, cậu ăn món gì mà phát triển tốt thế, nói cho tớ biết với?’
Minako lúc đó chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ từng tia nước vòi sen phun vào mặt, trong đầu lại miên man suy nghĩ về gương mặt lạnh lùng của người nào đó khiến trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nước hơi nóng, cô đẩy vòi nước dịch về phía nước lạnh rồi lần mò tìm chai sữa tắm. Ngón tay cô chợt chạm phải thứ gì đó khá sắc.
Cô giật mình mở bừng mắt ra.
Thì ra tay cô mò trúng cây lược gỗ. Chai sữa tắm đang nằm bên phải cây lược.
Minako là một người rất ngăn nắp cẩn thận. Mọi vật dụng hàng ngày đều được cô sắp xếp theo một quy luật nhất định. Cho dù nhắm mắt lại cô cũng có thể biết rõ thứ gì đặt ở đâu. Cô nhớ rõ ràng mình đặt chai sữa tắm ở bên trái cây lược gỗ, ở giữa còn có một cái cốc đựng bàn chải đánh răng.
Cô cẩn thận nhìn lại, nước hoa hồng, kem dưỡng ẩm, hộp bông ráy tai, xà bông, dầu gội đầu, son môi… đều được sắp xếp rất chỉnh tề, nhưng vị trí của chúng lại không giống với trước đây.
Chẳng lẽ Hoàng Hiểu Mạn đã dọn dẹp nhà tắm?
Phòng tắm và nhà vệ sinh trước nay đều do Minako lau dọn. Với tính cách lười biếng của Hoàng Hiểu Mạn thì cho dù cô ta có đột nhiên siêng năng dọn dẹp nhà tắm thì cũng không thể nào làm gọn gàng đến thế này được.
Minako không khỏi dấy lên nghi ngờ.
Gần đây do thường xuyên ở cạnh đám người Kiều Khải và Mộ Dung Vũ Xuyên nên lòng nghi ngờ của cô đột nhiên tăng mạnh. Cô vội vàng tắm rửa thật nhanh rồi bắt đầu kiểm tra toàn bộ căn phòng ký túc xá. Biết đâu tất cả là do cô sợ bóng sợ gió thế thôi.
Trong phòng không có chỗ nào kỳ lạ, chẳng khác mọi khi là bao. Chỉ là khăn trải giường chỗ cô nằm hơi nhăn nhúm một chút, có lẽ là do thói quen hay đặt mông ngồi tuỳ tiện của Hoàng Hiểu Mạn.
Vị trí của những bức ảnh trưng bày trên bàn học hình như có hơi xê dịch. Điều này cũng không quan trọng, có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô.
Máy vi tính vẫn đang tắt, nhưng con chuột lại không đặt trên tấm lót chuột.
Minako mở máy vi tính lên, hình nền máy tính là tấm ảnh chụp cô và cha mẹ mặc kimono lúc đến thăm chùa Gác Vàng.
Cô theo bản năng mở mục ‘các tập tin đã xem gần đây’ lên kiểm tra.
Toàn thân cô đột nhiên run lên.
Trên màn hình hiển thị tập tin vừa được xem gần đây nhất là thư viện ảnh, vào lúc 15:35 ngày 21 tháng 8 năm 2011.
Chính là vào chiều hôm nay, lúc cô đang ở trong phòng khám nghiệm tử thi cùng Mộ Dung Vũ Xuyên.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Minako.
Hoàng Hiểu Mạn lúc đó đang ở đâu?
Đang đi học sao?
Nếu là cô ta vào máy tính của cô xem trộm chỉ vì lòng hiếu kỳ thì chẳng sao cả.
Nhưng nếu không phải cô ta thì là ai đây?
Cửa phòng ký túc xá lúc nào cũng khoá kín, chỉ có cô giám thị trong ca trực mới có chìa khoá dự phòng. Nhưng cô giám thị chưa bao giờ vào phòng ngủ của các học sinh cả, trừ khi học sinh đó làm mất chìa mới phải mượn chìa của cô để mở cửa.
Minako chợt nhớ đến bạn trai của Hoàng Hiểu Mạn cũng có chìa khoá phòng này.
Gã trai đó thoạt trông có vẻ là người hướng nội, không thích nói nhiều. Hoàng Hiểu Mạn thường nói hắn chung thuỷ với cô ta một trăm phần trăm, cô ta bảo hắn đi hướng Đông, hắn tuyệt đối không dám đi hướng Tây. Thế nhưng có vài lần Minako bắt gặp gã trai đó lén lút nhìn mình, khi đó Hoàng Hiểu Mạn chỉ lo vui đùa mà không chú ý thấy.
Chẳng lẽ là hắn?
Chẳng lẽ hắn vẫn luôn che giấu tâm tư của mình không cho ai biết, vào một ngày nào đó, vì một nguyên nhân đặc biệt, hắn một thân một mình mạo hiểm lẻn vào ký túc xá nữ sinh, mang theo thứ cảm xúc vẫn luôn áp chế tận dưới đáy lòng.
Hắn tìm kiếm khắp nơi, như một con chó khụt khịt cái mũi bén nhạy để ngửi đến mùi vị đặc biệt có thể khơi gợi dục vọng của hắn, hương sữa tắm, bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn trải giường, dép lê… Ánh mắt hắn lúc này đã khác hẳn lúc trước, đó là một gương mặt khác mà hắn vẫn luôn ẩn giấu.
Khi hắn tìm thấy những tấm ảnh chụp tư mật trong máy vi tính, hắn mừng như điên, phát ra tiếng cười khe khẽ như thể đã bắt được con mồi… Ta vốn không thể hiểu được trong lòng hắn nghĩ đến chuyện gì. Dùng tư duy của một người bình thường để dự đoán tâm tình hắn, ta vĩnh viễn cũng không có được đáp án…
Minako sợ hãi đến mức không dám tưởng tượng nữa.
Cô hít thở thật sâu, cố trấn định lại tâm tình rồi mở ngăn kéo tủ ra, bên trong cất chứa đồ lót và vớ sạch được cô sắp xếp rất chỉnh tề.
Cô cầm từng món đồ lên để kiểm tra rồi lại đặt xuống… khi cầm đến chiếc quần lót nằm dưới đáy hộc tủ, tay cô run lên.
Tựa như vừa có một con rắn độc lao ra cắn cô một cái.
Dưới đáy chiếc quần lót đã bị người ta dùng kéo cắt thành hai vết rách hình chữ thập.
Nếu như cô không quá đần độn…
Nếu như cô có khả năng suy nghĩ dù chỉ là một chút thôi…
Cô tự nhiên sẽ liên tưởng đến những sự việc đã xảy ra trong suốt cả tuần qua…
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook