Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y
-
Chương 71: Cô gái treo trên không (6)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vị bác sĩ trưởng cố chấp đẩy trợ thủ ra, ông cầm dao lên rạch một đường bên dưới xương sườn trái của cô gái, dùng tay lần mò tìm vị trí cơ hoành ngực rồi rạch một đường nữa, sau đó cho tay vào bên trong lồng ngực cô.
Tất cả mọi người trong phòng mổ đều lẳng lặng nhìn ông.
Không khí lúc này đã hoàn toàn đông cứng.
Ông nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa nắn trái tim cô gái.
Máy đo nhịp tim dần hiển thị thành đường gấp khúc. Ông xoa bóp trái tim đều đặn và nhẹ nhàng, khiến máu trong động mạch chủ dần lưu thông…
Từ đầu ngón tay ông bỗng truyền đến những rung động nhè nhẹ. Ông áp sát tai vào lồng ngực cô gái, nghe được tiếng tim cô bắt đầu đập trở lại.
Một lát sau, tín hiệu từ máy đo nhịp tim đã trở lại bình thường và ổn định. Tiếng hoan hô vang rền trong phòng mổ.
Vị bác sĩ trưởng thở phào một cái, trên gương mặt lạnh lùng của ông dường như đang toát ra thứ ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.
Cứu vãn một sinh mệnh thì ra là chuyện hạnh phúc đến thế.
Minako mừng đến chảy nước mắt, cô kích động nhìn vị bác sĩ. Nếu không phải do cô không quen biết với ông thì có lẽ cô đã nhào tới ôm chặt lấy ông rồi.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn gương mặt tèm lem của Minako, trong lòng hắn lại một lần nữa bị điều gì đó đả động.
Hắn bình tĩnh nói với vị bác sĩ: “Tôi muốn tiến hành lấy mẫu dịch trong âm đ*o cô ấy để kiểm tra. Tuy tôi cho rằng hung thủ rất có khả năng đã sử dụng bao cao su, nhưng để chắc chắn cũng nên kiểm tra một lần, tránh để nạn nhân bị mang thai.”
“Hung thủ?” Trên gương mặt vị bác sĩ trưởng hiện lên sự phẫn nộ. “Đã bắt được hung thủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
Hắn bỗng nhe răng cười. “Mà ông không cần phải lo lắng về vấn đề này đâu. Ông chịu trách nhiệm cứu sống cô ấy. Tôi chịu trách nhiệm bắt gã đã hại cô ấy phải chịu chế tài của pháp luật. Tôi sẽ không gây trở ngại cho công việc của ông, nhưng bây giờ tôi cần phải kiểm tra sơ bộ thân thể nạn nhân một lát.”
Vị bác sĩ gật đầu đồng ý.
“Minako, em đến đây ghi chép lại.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
“Vâng.” Minako chỉ ngơ ngác trong giây lát, sau đó đầu óc cô đã bắt đầu hoạt động trở lại. “Em chưa có giấy bút, đợi em đi tìm đã.”
Cô vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, rồi lại vội vội vàng vàng chạy vào, trên tay cô đã cầm theo giấy và bút, trán cô đầm đìa mồ hôi.
“Em nhìn kỹ bàn tay cô ấy đi.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
“Ồ, máu ngừng chảy rồi.” Minako nói.
“Muốn làm một bác sĩ pháp y giỏi thì lúc nào cũng phải giữ được óc quan sát nhạy bén, bởi vì bằng chứng không phải lúc nào cũng bày ra ở trước mắt cho chúng ta xem. Đây là điều giáo sư Trần Minh Hiên đã dạy anh.”
“Vâng.” Minako thẹn thùng le lưỡi.
Cô cúi đầu cầm bàn tay cô gái lên cẩn thận quan sát một lúc, trong đầu nhớ lại cấu tạo xương tay trong sách giáo khoa. Cô nhìn lại bàn tay cô gái rồi nhìn xuống hai chân. Lát sau cô bỗng kinh hô một tiếng.
“Phát hiện được gì rồi?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.
“Đúng là không thể tưởng tượng nổi.” Minako nói. “Đinh sắt chỉ đâm xuyên qua phần mềm, không gây tổn hại đến các khớp xương.”
Mộ Dung Vũ Xuyên phân tích. “Vết thủng trên hai chân nạn nhân nằm ở giữa xương đốt thứ hai và xương đốt thứ ba. Vết thủng trên hai bàn tay cũng nằm giữa xương đốt thứ hai và xương đốt thứ ba. Để làm được điều này cần phải hết sức tỉ mỉ và cẩn thận. Kẻ gây ra việc này có ý đồ rất rõ ràng.”
“Thì ra là vậy.”
“Còn một chỗ nữa, em có nhìn ra không?” Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ vào bả vai bên phải của cô gái.
“Em thấy rồi, chỗ đó có vết sưng tấy lên.”
“Chứng tỏ đã từng bị trật khớp.”
Minako dường như nghĩ ra điều gì, cô rùng mình một cái. “Cô ấy đã từng muốn chạy trốn, trong lúc bị… đã cố sức giãy giụa dẫn đến trật khớp.”
“Cái này…” Mộ Dung Vũ Xuyên tỏ ra hoài nghi lập luận của cô. “Em có biết muốn trật khớp vai, nạn nhân trước đó phải dùng lực mạnh đến cỡ nào không?” Hắn lắc đầu. “Mức độ đau đớn của nó sẽ khiến cho nạn nhân bất tỉnh trước cả khi bị trật khớp.”
Minako bỗng dưng bỏ đi vẻ ngoan hiền trên mặt, cô trừng mắt trách cứ nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên. “Vậy anh có biết bị cưỡng hiếp là điều kinh khủng đến mức nào đối với một cô gái không?”
Hắn nhìn vẻ đau đớn trên mặt cô, nói không ra lời. Nước mắt lại bắt đầu dâng lên trong khoé mắt cô.
Mộ Dung Vũ Xuyên gãi đầu, cố gắng giữ cho giọng mình vẫn tỏ ra bình tĩnh. “Kiểm tra phần mông nạn nhân, phát hiện có dấu vết bị dây thừng trói, ở ngay đây.”
Minako nhíu mày.
“Và chỗ này nữa.” Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ vào mắt cá chân cô gái.
Trên hai mắt cá chân đều có dấu bị trói bằng dây thừng khiến cổ chân xanh tím.
“Vết trói được buộc khá chặt. Trên hai cổ tay cũng có vết tích tương tự. Khi phát hiện nạn nhân ở tháp đồng hồ, tay nạn nhân bị trói nhưng chân thì không. Điều này chứng tỏ vết trói ở chân đã có từ lúc nạn nhân bị giam giữ.”
Vị bác sĩ trưởng cố chấp đẩy trợ thủ ra, ông cầm dao lên rạch một đường bên dưới xương sườn trái của cô gái, dùng tay lần mò tìm vị trí cơ hoành ngực rồi rạch một đường nữa, sau đó cho tay vào bên trong lồng ngực cô.
Tất cả mọi người trong phòng mổ đều lẳng lặng nhìn ông.
Không khí lúc này đã hoàn toàn đông cứng.
Ông nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa nắn trái tim cô gái.
Máy đo nhịp tim dần hiển thị thành đường gấp khúc. Ông xoa bóp trái tim đều đặn và nhẹ nhàng, khiến máu trong động mạch chủ dần lưu thông…
Từ đầu ngón tay ông bỗng truyền đến những rung động nhè nhẹ. Ông áp sát tai vào lồng ngực cô gái, nghe được tiếng tim cô bắt đầu đập trở lại.
Một lát sau, tín hiệu từ máy đo nhịp tim đã trở lại bình thường và ổn định. Tiếng hoan hô vang rền trong phòng mổ.
Vị bác sĩ trưởng thở phào một cái, trên gương mặt lạnh lùng của ông dường như đang toát ra thứ ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.
Cứu vãn một sinh mệnh thì ra là chuyện hạnh phúc đến thế.
Minako mừng đến chảy nước mắt, cô kích động nhìn vị bác sĩ. Nếu không phải do cô không quen biết với ông thì có lẽ cô đã nhào tới ôm chặt lấy ông rồi.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn gương mặt tèm lem của Minako, trong lòng hắn lại một lần nữa bị điều gì đó đả động.
Hắn bình tĩnh nói với vị bác sĩ: “Tôi muốn tiến hành lấy mẫu dịch trong âm đ*o cô ấy để kiểm tra. Tuy tôi cho rằng hung thủ rất có khả năng đã sử dụng bao cao su, nhưng để chắc chắn cũng nên kiểm tra một lần, tránh để nạn nhân bị mang thai.”
“Hung thủ?” Trên gương mặt vị bác sĩ trưởng hiện lên sự phẫn nộ. “Đã bắt được hung thủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
Hắn bỗng nhe răng cười. “Mà ông không cần phải lo lắng về vấn đề này đâu. Ông chịu trách nhiệm cứu sống cô ấy. Tôi chịu trách nhiệm bắt gã đã hại cô ấy phải chịu chế tài của pháp luật. Tôi sẽ không gây trở ngại cho công việc của ông, nhưng bây giờ tôi cần phải kiểm tra sơ bộ thân thể nạn nhân một lát.”
Vị bác sĩ gật đầu đồng ý.
“Minako, em đến đây ghi chép lại.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
“Vâng.” Minako chỉ ngơ ngác trong giây lát, sau đó đầu óc cô đã bắt đầu hoạt động trở lại. “Em chưa có giấy bút, đợi em đi tìm đã.”
Cô vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, rồi lại vội vội vàng vàng chạy vào, trên tay cô đã cầm theo giấy và bút, trán cô đầm đìa mồ hôi.
“Em nhìn kỹ bàn tay cô ấy đi.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
“Ồ, máu ngừng chảy rồi.” Minako nói.
“Muốn làm một bác sĩ pháp y giỏi thì lúc nào cũng phải giữ được óc quan sát nhạy bén, bởi vì bằng chứng không phải lúc nào cũng bày ra ở trước mắt cho chúng ta xem. Đây là điều giáo sư Trần Minh Hiên đã dạy anh.”
“Vâng.” Minako thẹn thùng le lưỡi.
Cô cúi đầu cầm bàn tay cô gái lên cẩn thận quan sát một lúc, trong đầu nhớ lại cấu tạo xương tay trong sách giáo khoa. Cô nhìn lại bàn tay cô gái rồi nhìn xuống hai chân. Lát sau cô bỗng kinh hô một tiếng.
“Phát hiện được gì rồi?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.
“Đúng là không thể tưởng tượng nổi.” Minako nói. “Đinh sắt chỉ đâm xuyên qua phần mềm, không gây tổn hại đến các khớp xương.”
Mộ Dung Vũ Xuyên phân tích. “Vết thủng trên hai chân nạn nhân nằm ở giữa xương đốt thứ hai và xương đốt thứ ba. Vết thủng trên hai bàn tay cũng nằm giữa xương đốt thứ hai và xương đốt thứ ba. Để làm được điều này cần phải hết sức tỉ mỉ và cẩn thận. Kẻ gây ra việc này có ý đồ rất rõ ràng.”
“Thì ra là vậy.”
“Còn một chỗ nữa, em có nhìn ra không?” Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ vào bả vai bên phải của cô gái.
“Em thấy rồi, chỗ đó có vết sưng tấy lên.”
“Chứng tỏ đã từng bị trật khớp.”
Minako dường như nghĩ ra điều gì, cô rùng mình một cái. “Cô ấy đã từng muốn chạy trốn, trong lúc bị… đã cố sức giãy giụa dẫn đến trật khớp.”
“Cái này…” Mộ Dung Vũ Xuyên tỏ ra hoài nghi lập luận của cô. “Em có biết muốn trật khớp vai, nạn nhân trước đó phải dùng lực mạnh đến cỡ nào không?” Hắn lắc đầu. “Mức độ đau đớn của nó sẽ khiến cho nạn nhân bất tỉnh trước cả khi bị trật khớp.”
Minako bỗng dưng bỏ đi vẻ ngoan hiền trên mặt, cô trừng mắt trách cứ nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên. “Vậy anh có biết bị cưỡng hiếp là điều kinh khủng đến mức nào đối với một cô gái không?”
Hắn nhìn vẻ đau đớn trên mặt cô, nói không ra lời. Nước mắt lại bắt đầu dâng lên trong khoé mắt cô.
Mộ Dung Vũ Xuyên gãi đầu, cố gắng giữ cho giọng mình vẫn tỏ ra bình tĩnh. “Kiểm tra phần mông nạn nhân, phát hiện có dấu vết bị dây thừng trói, ở ngay đây.”
Minako nhíu mày.
“Và chỗ này nữa.” Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ vào mắt cá chân cô gái.
Trên hai mắt cá chân đều có dấu bị trói bằng dây thừng khiến cổ chân xanh tím.
“Vết trói được buộc khá chặt. Trên hai cổ tay cũng có vết tích tương tự. Khi phát hiện nạn nhân ở tháp đồng hồ, tay nạn nhân bị trói nhưng chân thì không. Điều này chứng tỏ vết trói ở chân đã có từ lúc nạn nhân bị giam giữ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook