Giai Nhân Là Trộm
Chương 36: Thả người

Tuy rằng Tà Thiên Viêm nội công mất hết, nhưng cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng, tốc độ rất nhanh làm Lam Tuyết theo đuối sức.

“Nhanh lên.”

Tà Thiên Viêm đi ở phía trước không kiên nhẫn nói.

Lam Tuyết hoảng sợ, chịu đựng đau đớn lại giơ roi thúc ngựa, nhưng trong nháy mắt bị Hàn Vận đột nhiên chặn đứng.

“Giáo chủ đại nhân là long là hổ, dù nội công không có cũng không quan hệ đi.”

Hàn Vận cất cao giọng nói. Lúc này không chèn ép hắn về sau còn có cơ hội sao?

“Ngươi!”

Tà Thiên Viêm chỉ có thể dừng lại, đợi hai người kia đuổi kịp. Ngón tay cầm dây cương trở nên trắng bệch, hiển nhiên là tức giận không ít.

Hàn Vận vui tươi hớn hở để ngựa đi chậm chạp, lúc này phải để Lam Tuyết lấy lại thể lực.

Rõ ràng lộ trình không đến nửa canh giờ, ba người lại đi gần một ngày mới tới cửa thành Huyết Mạn Thành.

Lúc này cửa thành tuy rằng đã đóng nhưng có Tà Thiên Viêm ở đây Hàn Vận cũng không lo lắng. Quả nhiên, ngay tại cửa thành Tà Thiên Viêm lấy ra một lệnh bài, bọn gác cửa lập tức mở cửa thành cho họ đi ra.

“Hàn đại ca huynh đang cười cái gì?”

Thấy Hàn Vận cười đến khuôn mặt đã đỏ bừng, Lam Tuyết liền nhịn không được hỏi.

“Ha ha, Tiểu Tuyết không có phát hiện hôm nay giáo chủ đại nhân có cái gì khác biệt sao?”

Lam Tuyết nhìn về phía Tà Thiên Viêm.

“Hôm nay giáo chủ không có mặc huyết y!”

Hàn Vận gật đầu, nhìn Tà Thiên Viêm vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ.

“Hàn đại ca biết vì cái gì?”

Thấy vẻ mặt sáng tỏ của Hàn Vận, Lam Tuyết hiếu kì hỏi.

“Đương nhiên là giáo chủ đại nhân sợ bị người khác nhận ra. Hắn muốn ra vào thành chỉ cần dùng nội lực nhẹ nhàng nhảy một cái, có khi nào cần lệnh bài.”

“Xì...”

Lam Tuyết cười một tiếng rồi lập tức lại cảm thấy không ổn, lập tức che miệng lại cẩn thận nhìn về phía Tà Thiên Viêm.

Về phần Tà Thiên Viêm lại làm như không nghe thấy, đi ở phía trước dẫn đường.

Hàn Vận mím môi cười. Tà Thiên Viêm ở ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng sợ là đang trong cơn giận dữ. Hắn ẩn nhẫn không phát ra, cũng không sợ nghẹn đến nội thương hay sao.

Rất nhanh ba người tới rừng cây bên ngoài Huyết Mạn Thành, Tà Thiên Viêm quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Hàn Vận.

“Nên lấy ngân châm ra đi?”

Hàn Vận gật đầu, lập tức xoay người xuống ngựa.

“Hàn Vận ta không phải là người nói không giữ lời, huống chi tại hạ cùng giáo chủ đại nhân cũng không có thâm cừu đại hận gì, tất nhiên sẽ không nuốt lời.”

Tà Thiên Viêm nhảy xuống ngựa đi đến trước mặt Hàn Vận.

Hàn Vận đưa tay sờ sau eo Tà Thiên Viêm, nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng của hắn.

“Ngươi làm cái gì?”

Tà Thiên Viêm cả kinh.

“Đương nhiên là cởi áo của ngươi, bằng không sao lấy ngân châm ra, hay là giáo chủ đại nhân hiểu sai?”

Hàn Vận một bên động thủ, một bên trêu chọc. Tà Thiên Viêm này quả nhiên giống ta nghĩ, tuy rằng tùy ý phóng đãng, nhưng tâm lại thực ngây thơ. Nếu như ai bị người như thế này yêu thương không phải hạnh phúc như mật, thì đó là thống khổ cả đời.

Hàn Vận áp dụng cách sư phụ dạy đem ngân châm hút ra.

Tà Thiên Viêm cảm thấy kinh mạch thông suốt, đan điền nóng lên, hắn biết nội lực đã trở về.

Cũng may Hàn Vận không phải ngu ngốc, biết rõ địch không lại hắn nên có chuẩn bị trước. Lấy châm ra xong liền lui về phía sau một bước, không nhanh không chậm đem ngân châm thu vào trong tay áo, vẻ mặt tươi cười quyến rũ nhìn về phía Tà Thiên Viêm.

“Giáo chủ đại nhân, đa tạ đã đưa ta cùng Tiểu Tuyết đến nơi này. Ta cũng nhắc nhở ngài một câu, trong một canh giờ đừng dùng nội lực, nếu không ba ngày sau nội lực tất tán!”

Hai chữ cuối cùng Hàn Vận cố ý nhấn mạnh.

Tà Thiên Viêm lập tức lãnh khốc cười.

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi sao?”

Hàn Vận ra dấu cho Lam Tuyết lên ngựa trước, rồi nhìn về phía Tà Thiên Viêm, mắt phượng khẽ chớp.

“Giáo chủ đại nhân ấn huyệt Cự Khuyết liền biết.”

Tà Thiên Viêm cũng không có ngăn cản Lam Tuyết lên ngựa, chỉ cần nội lực hắn khôi phục dù hai người đã đi xa mười dặm, hắn cũng có thể bắt trở về.

Tà Thiên Viêm thử điểm nhẹ chỗ huyệt Cự Khuyết ( huyệt ở chỗ lõm của chấn thuỷ, tên Khác là Cự Quyết, rốn thẳng lên khoảng 15cm)

“Ôi...”

Tà Thiên Viêm sắc mặt trắng nhợt, ngực phát ra một trận đau nhức, ánh mắt lại hung hăng trừng Hàn Vận.

“Ngươi làm cái gì!”

Hàn Vận nhẹ nhàng xoay người lên ngựa, nhìn Tà Thiên Viêm bằng ánh mắt vô tội.

“Không có gì, một lúc lâu sau sẽ vô sự. Ta khuyên giáo chủ đại nhân tốt nhất tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, tại hạ xem sắc mặt ngài cũng không tốt. Tại hạ cùng Tiểu Tuyết cáo từ, chúng ta sau này không hẹn gặp lại. ”

Tà Thiên Viêm căm tức tay nắm thành quyền nhìn theo bóng dáng hai người đi xa dần, sắc mặt âm trầm giống như gặp ác quỷ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương