Giai Nhân Là Trộm
-
Chương 32: Thương lượng
Đảo mắt ba ngày trôi qua, thương thế Lam Tuyết cũng dần dần tốt hơn.
Sau giờ ngọ Hàn Vận cùng Lam Tuyết ngồi ở ngoài lầu các ngắm cảnh, lại không biết từ xa xa nhìn lại hai người đứng chung một chỗ đúng là cảnh đẹp càng thêm đẹp.
"Tiểu Tuyết, ngươi biết rõ chuyện Võ Lâm Lệnh bị mất không?"
Lam Tuyết lắc đầu.
"Ta tuy rằng đang ở tổng đàn ma giáo, lại bị nhốt ở Thúy Trúc Viện, trừ phi có tin tức đến, nếu không căn bản không biết được tin tức bên ngoài."
Hàn Vận gật đầu, về điểm ấy hắn đã nghĩ đến, chỉ là hy vọng gặp may mắn, Lam Tuyết thì chẳng biết cái gì.
"Hàn đại ca....."
Ngay khi Lam Tuyết định tiếp tục nói cái gì, Hàn Vận đột nhiên thủ thế, bởi vì có người đến.
Chỉ thấy trên mặt hồ có hai người đạp nước đi đến. Một người mặc áo đỏ như máu, người còn lại là một thân xanh lam. Hai người tốc độ cực nhanh, trong giây lát liền tới trước mặt Hàn Vận và Lam Tuyết.
"Giáo chủ, hữu hộ pháp!"
Lam Tuyết lui về phía sau hai bước, hô ra tiếng.
"Chậc chậc, tiểu Lam Tuyết hiện tại càng ngày càng không lễ phép nha."
Khúc Dịch Tâm dùng ánh mắt hồ ly nhìn về phía hai người đang cảnh giác thủ thế.
Hàn Vận đột nhiên cong khóe miệng tiến lên một bước, vẻ mặt cung kính nói:
"Tham kiến giáo chủ, hữu hộ pháp."
Lam Tuyết đi theo Hàn Vận cùng hành lễ vấn an.
Tà Thiên Viêm liếc nhìn hai người một cái. Khúc Dịch Tâm bĩu môi, lập tức đi ở phía sau Tà Thiên Viêm tiến vào đại sảnh.
Trong đại sảnh Tà Thiên Viêm ngồi vào chỗ của mình, Khúc Dịch Tâm ngồi ở phía dưới, về phần Hàn Vận cùng Lam Tuyết cũng không dám làm càn, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
"Xem ra hai người các ngươi ở trong chỗ này rất tốt."
Hàn Vận hì hì cười.
"Rất tốt, rất tốt, nơi này thịt cá đầy đủ lại ăn ngon."
Nhất là cá trong hồ này, cực kỳ ngon.
Chỉ thấy Khúc Dịch Tâm sắc mặt đen một chút, dù cười tủm tỉm nhưng ánh mắt hồ ly lộ vẻ lãnh ý, mà Tà Thiên Viêm đã muốn kết thành băng.
"Ngươi không phải bắt cá trong hồ ăn chứ!"
Khúc Dịch Tâm hô to.
Hàn Vận gật gật đầu. Người này không biết vì sao lại như vậy, hô to gọi nhỏ, không phải ta chỉ ăn hai con cá thôi sao? còn không phải bởi vì nơi này toàn rau dưa quá mức đơn điệu.
"Trời ơi! ngươi biết cá nơi này bao nhiều tiền không? Đó là loại trân quý hiếm có, là vô giá đó!"
Khúc Dịch Tâm chỉ vào hồ nước nói, lập tức thật cẩn thận nhìn về phía Tà Thiên Viêm. Cá này là giáo chủ thả nuôi, có người chuyên môn trông coi nuôi nấng, không hề nghĩ đến lại bị người này đến bắt ăn luôn. Thật tức quá, hắn còn chưa có hưởng qua đâu!
"Á....."
Hàn Vận không hề nghĩ đến cá trong hồ đáng giá như thế, trong lòng nhất thời áy náy không chịu nổi, biểu tình trên mặt cũng ảm đạm xuống.
Thấy Hàn Vận biết sai lầm, Tà Thiên Viêm cũng không truy cứu.
"Quên đi, chỉ một lần này."
Tuy rằng Tà Thiên Viêm tha thứ nhưng Hàn Vận không cách nào tha thứ chính mình. Nếu biết cá trong hồ đáng giá như vậy có chết cũng sẽ không ăn, đem ra ngoài bán thì có biết bao nhiêu tiền.
Cũng may Tà Thiên Viêm không biết ý tưởng của Hàn Vận, nếu không sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Khúc Dịch Tâm thấy Tà Thiên Viêm cũng không so đo, lại khôi phục thái độ bình thường, cười tủm tỉm nhìn về phía hai người nói:
"Các ngươi cũng không muốn vĩnh viễn bị nhốt ở trong này chứ?"
Hàn Vận liên tục gật đầu, ngược lại Lam Tuyết chỉ yên lặng.
"Ha ha, Hàn Vận ta biết ngươi cùng Lam Tuyết biết nhau, nói đi, ngươi tới nơi này với mục đích gì."
Khúc Dịch Tâm tựa lưng vào ghế ngồi, bắt đầu tra hỏi.
"Ai da."
Hàn Vận thở dài, lập tức nhìn Lam Tuyết tha thiết nói:
"Tiểu Tuyết, ta biết mình thực vô dụng, nhưng ta thật sự không thể chịu đựng được ngươi ở trong này tiếp tục chịu khổ."
Lam Tuyết mở to mắt, không biết Hàn Vận nói cái gì.
Vì tránh cho Lam Tuyết bị hai người kia hoài nghi, Hàn Vận đột nhiên biến thành kẻ đáng thương hề hề nhìn về phía Tà Thiên Viêm, ai thán nói:
"Ta quả thật biết Lam Tuyết, bởi vì hắn là đệ đệ thất lạc nhiều năm của ta! Chúng ta sinh ra trong nhà bần hàn, gia cảnh khổ vô cùng. Bởi vậy Tiểu Tuyết sinh ra không lâu đã bị đưa cho người khác nuôi, sau đó người nuôi nấng Tiểu Tuyết đột nhiên bị giết, Tiểu Tuyết cũng mất tích không thấy. Khi ta tìm được tung tích hắn thì biết hắn được người của Võ Lâm Minh cứu, ngay khi ta còn chưa kịp gặp, lại biết hắn bị lợi dụng đưa vào ma giáo. Trải qua năm năm tìm kiếm, ta rốt cục đã mạo hiểm lẻn vào tổng đàn ma giáo muốn dẫn hắn rời đi, nhưng không có nghĩ đến giáo chủ đột nhiên xuất hiện, bởi vậy có một màn lúc trước."
Lam Tuyết vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hàn Vận, không hề nghĩ đến Hàn Vận lại nói ra Võ Lâm Minh.
Tà Thiên Viêm cười mà nhưng không cười nhìn về phía Hàn Vận, không nhanh không chậm mở miệng nói:
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng những lời này sao? về phần Lam Tuyết là người Võ Lâm Minh từ ngày đầu tiên hắn tới nơi này ta đã biết, mà thân phận của ngươi tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy."
Sau giờ ngọ Hàn Vận cùng Lam Tuyết ngồi ở ngoài lầu các ngắm cảnh, lại không biết từ xa xa nhìn lại hai người đứng chung một chỗ đúng là cảnh đẹp càng thêm đẹp.
"Tiểu Tuyết, ngươi biết rõ chuyện Võ Lâm Lệnh bị mất không?"
Lam Tuyết lắc đầu.
"Ta tuy rằng đang ở tổng đàn ma giáo, lại bị nhốt ở Thúy Trúc Viện, trừ phi có tin tức đến, nếu không căn bản không biết được tin tức bên ngoài."
Hàn Vận gật đầu, về điểm ấy hắn đã nghĩ đến, chỉ là hy vọng gặp may mắn, Lam Tuyết thì chẳng biết cái gì.
"Hàn đại ca....."
Ngay khi Lam Tuyết định tiếp tục nói cái gì, Hàn Vận đột nhiên thủ thế, bởi vì có người đến.
Chỉ thấy trên mặt hồ có hai người đạp nước đi đến. Một người mặc áo đỏ như máu, người còn lại là một thân xanh lam. Hai người tốc độ cực nhanh, trong giây lát liền tới trước mặt Hàn Vận và Lam Tuyết.
"Giáo chủ, hữu hộ pháp!"
Lam Tuyết lui về phía sau hai bước, hô ra tiếng.
"Chậc chậc, tiểu Lam Tuyết hiện tại càng ngày càng không lễ phép nha."
Khúc Dịch Tâm dùng ánh mắt hồ ly nhìn về phía hai người đang cảnh giác thủ thế.
Hàn Vận đột nhiên cong khóe miệng tiến lên một bước, vẻ mặt cung kính nói:
"Tham kiến giáo chủ, hữu hộ pháp."
Lam Tuyết đi theo Hàn Vận cùng hành lễ vấn an.
Tà Thiên Viêm liếc nhìn hai người một cái. Khúc Dịch Tâm bĩu môi, lập tức đi ở phía sau Tà Thiên Viêm tiến vào đại sảnh.
Trong đại sảnh Tà Thiên Viêm ngồi vào chỗ của mình, Khúc Dịch Tâm ngồi ở phía dưới, về phần Hàn Vận cùng Lam Tuyết cũng không dám làm càn, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
"Xem ra hai người các ngươi ở trong chỗ này rất tốt."
Hàn Vận hì hì cười.
"Rất tốt, rất tốt, nơi này thịt cá đầy đủ lại ăn ngon."
Nhất là cá trong hồ này, cực kỳ ngon.
Chỉ thấy Khúc Dịch Tâm sắc mặt đen một chút, dù cười tủm tỉm nhưng ánh mắt hồ ly lộ vẻ lãnh ý, mà Tà Thiên Viêm đã muốn kết thành băng.
"Ngươi không phải bắt cá trong hồ ăn chứ!"
Khúc Dịch Tâm hô to.
Hàn Vận gật gật đầu. Người này không biết vì sao lại như vậy, hô to gọi nhỏ, không phải ta chỉ ăn hai con cá thôi sao? còn không phải bởi vì nơi này toàn rau dưa quá mức đơn điệu.
"Trời ơi! ngươi biết cá nơi này bao nhiều tiền không? Đó là loại trân quý hiếm có, là vô giá đó!"
Khúc Dịch Tâm chỉ vào hồ nước nói, lập tức thật cẩn thận nhìn về phía Tà Thiên Viêm. Cá này là giáo chủ thả nuôi, có người chuyên môn trông coi nuôi nấng, không hề nghĩ đến lại bị người này đến bắt ăn luôn. Thật tức quá, hắn còn chưa có hưởng qua đâu!
"Á....."
Hàn Vận không hề nghĩ đến cá trong hồ đáng giá như thế, trong lòng nhất thời áy náy không chịu nổi, biểu tình trên mặt cũng ảm đạm xuống.
Thấy Hàn Vận biết sai lầm, Tà Thiên Viêm cũng không truy cứu.
"Quên đi, chỉ một lần này."
Tuy rằng Tà Thiên Viêm tha thứ nhưng Hàn Vận không cách nào tha thứ chính mình. Nếu biết cá trong hồ đáng giá như vậy có chết cũng sẽ không ăn, đem ra ngoài bán thì có biết bao nhiêu tiền.
Cũng may Tà Thiên Viêm không biết ý tưởng của Hàn Vận, nếu không sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Khúc Dịch Tâm thấy Tà Thiên Viêm cũng không so đo, lại khôi phục thái độ bình thường, cười tủm tỉm nhìn về phía hai người nói:
"Các ngươi cũng không muốn vĩnh viễn bị nhốt ở trong này chứ?"
Hàn Vận liên tục gật đầu, ngược lại Lam Tuyết chỉ yên lặng.
"Ha ha, Hàn Vận ta biết ngươi cùng Lam Tuyết biết nhau, nói đi, ngươi tới nơi này với mục đích gì."
Khúc Dịch Tâm tựa lưng vào ghế ngồi, bắt đầu tra hỏi.
"Ai da."
Hàn Vận thở dài, lập tức nhìn Lam Tuyết tha thiết nói:
"Tiểu Tuyết, ta biết mình thực vô dụng, nhưng ta thật sự không thể chịu đựng được ngươi ở trong này tiếp tục chịu khổ."
Lam Tuyết mở to mắt, không biết Hàn Vận nói cái gì.
Vì tránh cho Lam Tuyết bị hai người kia hoài nghi, Hàn Vận đột nhiên biến thành kẻ đáng thương hề hề nhìn về phía Tà Thiên Viêm, ai thán nói:
"Ta quả thật biết Lam Tuyết, bởi vì hắn là đệ đệ thất lạc nhiều năm của ta! Chúng ta sinh ra trong nhà bần hàn, gia cảnh khổ vô cùng. Bởi vậy Tiểu Tuyết sinh ra không lâu đã bị đưa cho người khác nuôi, sau đó người nuôi nấng Tiểu Tuyết đột nhiên bị giết, Tiểu Tuyết cũng mất tích không thấy. Khi ta tìm được tung tích hắn thì biết hắn được người của Võ Lâm Minh cứu, ngay khi ta còn chưa kịp gặp, lại biết hắn bị lợi dụng đưa vào ma giáo. Trải qua năm năm tìm kiếm, ta rốt cục đã mạo hiểm lẻn vào tổng đàn ma giáo muốn dẫn hắn rời đi, nhưng không có nghĩ đến giáo chủ đột nhiên xuất hiện, bởi vậy có một màn lúc trước."
Lam Tuyết vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hàn Vận, không hề nghĩ đến Hàn Vận lại nói ra Võ Lâm Minh.
Tà Thiên Viêm cười mà nhưng không cười nhìn về phía Hàn Vận, không nhanh không chậm mở miệng nói:
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng những lời này sao? về phần Lam Tuyết là người Võ Lâm Minh từ ngày đầu tiên hắn tới nơi này ta đã biết, mà thân phận của ngươi tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook