Lần theo địa chỉ trong mảnh giấy, Cường tìm đến một căn nhà nằm ngay mặt đường Yên Phụ. Kỳ quái ở chỗ, đây không phải tiệm xăm, mà là một quán ăn gia đình, lúc cậu tới có một người đàn ông trung niên đang ngồi ngoài cửa, thoạt nhìn thì có vẻ khó tính. Cường hỏi một vài người xung quanh, họ khẳng định địa chỉ trong này ghi đúng là quán bún riêu cua đấy, người ngồi kia chính là chủ quán, ngoài ra không có người làm nào nữa. Nghĩ rồi cậu liền đánh bạo bước vào quán, hỏi:

- Chú cho cháu hỏi, tiệm xăm ở đây chuyển đi rồi ạ?

Người đàn ông nhìn Cường một cái, cũng không tỏ vẻ gì bất thường, vẫn thản nhiên rung đùi, hỏi lại:

- Ai bảo anh ở đây có tiệm xăm?

- Một người tên Thiện - Cường đáp.

Nghe tới đây người đàn ông trung niên khựng lại, trên khuôn mặt vốn dĩ khó đăm đăm lại càng thêm cau có, hai đầu mày hơi nhíu vào, đôi con ngươi liếc lên trông như chỉ toàn lòng trắng, cái tên mà cậu vừa nói hẳn đã khiến ông ta động tâm. Người đàn ông trung niên không nói gì nữa, cứ mặc kệ Cường đứng đó, ông ta chạy ra thu dọn hàng quán, tay chân thoăn thoắt, loáng cái quán bún riêu đã đóng cửa. Xong xuôi, người đàn ông mới quay ra nói:

- Đi vào nhà trong rồi nói chuyện, ở đây không tiện.

Dù có nhiều hoài nghi, nhưng Cường cũng không hỏi nửa câu, ông ta đi trước dẫn đường, cậu lẳng lặng theo sau, thái độ cẩn trọng, quan sát nhất cử nhất động của người kia, trong đầu chuẩn bị phương án ứng phó. Nhà trong mà người đàn ông kia nói là phía sau quán, có một dãy hành lang hẹp dẫn xuống dưới tầng trệt, càng đi càng tối, ngoài ra còn thoang thoảng mùi hắc như mùi thuốc bắc. Dọc đường không ai nói với ai câu gì, sau khi đi hết các bậc thang, ông ta mới bật đèn lên.

Cường nhìn một vòng, nơi người đàn ông trung niên dẫn cậu tới là một căn phòng kín như bưng, chỉ có duy nhất một cửa vào, xung quanh không thấy cửa sổ hay lỗ thông gió, nhiệt độ cũng thấp hơn bên ngoài rất nhiều. Qua cửa là một cảm giác hoàn toàn khác biệt, so với bên ngoài không có chút liên quan gì, giống như hai cõi được ngăn cách bởi một tầng cửa vậy.

Đồ dùng bày biện trong phòng cũng rất đặc biệt, bên tường đối diện kê một cái giá đựng đồ, cậu thấy những thứ đặt trên đó có vẻ lạ mắt. Một vài bình gốm với nhiều hình dạng bất đồng, khoảng mươi món dụng cụ cắt xẻ và một cơ man chén đĩa đã qua sử dụng chất đống lên nhau. Cường thầm đoán là đồ chuyên dụng để pha màu hoặc trộn nguyên liệu vân vân, mùi thuốc bắc mà cậu ngửi thấy là từ đó tỏa ra.

Nhìn sang trái mới giật mình, mặt tường ở đó chi chít những hình họa, trắng đen có, màu sắc sặc sỡ có, cậu nheo mắt nhìn, thấy chút giấy bong ra, hình như đều là giấy dán lên. Dù chỉ mới liếc qua nhưng Cường biết đó không phải hình họa bình thường, khiến cậu cảm thấy không thoải mái là ánh sáng trong phòng này không chiếu hết mặt tường bên ấy. Sự dày đặc của những hình vẽ tạo cho người nhìn cảm giác đặc biệt khó chịu, giống như có kiến bò dưới da, tê rân rân.

Ngay trên đầu cậu là vô vàn dây dợ căng ngang dọc chằng chịt khắp trần, dây nào dây đấy dán rất nhiều lá bùa, nhìn có phần choáng ngợp. Trần khá cao và tối, không biết ý đồ là gì nhưng Cường có một dự cảm rất xấu về mạng lưới bùa chú ở đây, nhiều như vậy thì có thể là để chống lại hoặc canh chừng thứ gì đó, cảm giác có cả nghìn con mắt đang dõi theo cậu, làm cho mồ hôi không ngừng toát lạnh cả lưng.

Người kia thong thả ngồi xuống bộ bàn ghế giữa phòng, dường như ông ta đã có chuẩn bị, đợi Cường nhìn chán chê mới lên tiếng:


- Anh tên là gì?

- Cháu là Cường.

- Cường à? Đúng là người mà ta đang đợi, một tháng trước ta có rút quẻ, là đại hung sát mệnh, quẻ nói ta phải làm cho anh một việc, sau đó anh sẽ giết ta - người đàn ông trung niên rót một chén nước, đoạn nhìn cậu nói.

- Không, cháu... - Cường nghe mà kinh thần, cậu giết ông ta? Vì cái gì chứ? Không thể nào, cậu đâu biết người này là ai, nếu bảo cậu giết ông ta, họa có bị điên!

- Hãy khoan, nói xem anh tới tìm ta có việc gì? - người kia ngắt lời Cường, hỏi.

- Cháu chỉ muốn hỏi về hình xăm quỷ thuật, xong sẽ rời đi, tuyệt đối không làm gì tổn hại tới chú - Cường quả quyết nói.

- Trước tiên ta sẽ xem cho anh một quẻ, anh hãy lên kia lấy một lá bùa xuống cho ta - vừa nói ông ta vừa chỉ lên trần nhà.

Nhìn vẻ mặt của người đang nói thì dường như ông ta nghiêm túc, nếu thực sự là nhìn thấy cậu tới giết mình, vậy chẳng phải người này sẽ có cớ để ra tay trừ khử với cậu luôn sao. Không biết chừng đây là cái bẫy giăng sẵn đợi Cường, nếu làm theo lời ông ta, chắc đến 90% là cậu sẽ chết. Có điều ở đây lại rất sạch sẽ, không có mùi quỷ hay âm khí, kể cả dương khí cũng rất ít, chủ yếu phát ra từ người ông ta, chứng tỏ ngoài hai người thì trong phòng không có ai khác.

Người đàn ông thấy Cường đứng yên nhìn mình, đoán cậu đang nghi ngờ, ông ta nhấp một ngụm trà, nói:

- Nếu không muốn hỏi nữa thì về đi, cửa ra đằng kia.

Cường bấy giờ mới khẽ động, dù gì thì cũng đã vào hang cọp, không liều mạng sao bắt được cọp con, cậu nhìn lên trần, tính toán một chút, sau đó lập tức triển khai hành động. Cường lấy kệ đựng đồ làm bàn đạp, leo lên ngăn cao nhất rồi đạp vào thanh chắn vươn người ra, trần nhà tưởng cao mà hóa ra cao thật, tay cậu chỉ chạm tới lá bùa nhưng chưa đủ để giật được nó. Không được! Hẫng một cái cả người cậu rơi xuống.

Huỵch!


Cường tiếp đất gọn gàng. Cậu làm lại một lần nữa, nhưng kết quả vẫn như vậy, dường như trần nhà ở đây có vấn đề. Đang tính thử thêm lần nữa, bỗng nghe thấy người đàn ông trung niên lên tiếng:

- Không phải là giấy mà anh muốn giật thì giật, bùa này phải có pháp lực mới lấy được nó.

Pháp lực? Cường nhìn lá bùa, lại nhìn vào lòng bàn tay mình, đột nhiên cậu bắt ấn, hai tay tạo thành hình chú, sau đó hướng lòng bàn tay về phía lá bùa, hô lên:

- Khóa!

Người đàn ông quan sát Cường bằng con mắt bình thường, chỉ thấy lá bùa bỗng rời ra khỏi sợi dây và rơi xuống. Chiêu thức này lần đầu ông ta được chiêm ngưỡng, ánh mắt không giấu nổi ngạc nhiên. Cường đem lá bùa tới cho người đàn ông trung niên, ông ta liền châm lửa đốt nó đi, sau đó lấy tro hòa với nước trong chén trà, đây được gọi là bói bùa. Nét mặt ông ta lập tức ngỡ ngàng, nhìn chăm chú một hồi mới nói:

- Ta hiểu vì sao anh giết được ta rồi.

- Chú đừng hiểu lầm, cháu không có ý đó - Cường vò đầu bứt tai nói.

- Anh là người gián tiếp giết Đại Ca, vậy ta làm sao có cửa địch lại anh - Người đàn ông không nhìn Cường, nhưng biết cậu đã biến sắc - Ta họ Lương, gọi ta là Lương sư phụ, như anh thấy, ta bán quán kiếm ăn, chỉ biết chút đỉnh về thuật pháp và bói toán linh tinh thôi, so với những người trong tổ chức như anh thì quả thật không hơn người thường là bao. Mà cũng đã mấy năm không liên lạc với tổ chức, không ngờ lại xảy ra những chuyện như vậy, anh tới đây vì Quỷ ngục môn phải không?

- Vâng, cháu muốn biết có phải do Quỷ ngục môn mà Đại Ca biến thành cái dạng đó không - Cường buồn bã đáp.

- Cái dạng mà cậu nói, có phải rất giống quỷ không? - Lương sư phụ ra hiệu mời Cường ngồi xuống, rót trà cho cậu xong mới tiếp - Cậu nghĩ hình xăm quỷ thuật là gì?

- Cháu nghe nói hình xăm đó là để bảo vệ cho Âm dương sư, nhưng tại sao Đại Ca có nó mà vẫn hóa quỷ? - Cường đáp.

- Hình xăm quỷ thuật có hai dạng, một là thờ thần, cái này dành cho người thường, những người không có linh lực, yếu bóng vía, bệnh tật - Lương sư phụ chỉ vào một bức hình họa dán trên tường, nói - Ví dụ bức Quán Thế Âm này, hoặc bức Phật Thích Ca kia, trên góc độ tín ngưỡng thì những hình xăm này có tác dụng như thuốc an thần vậy, thường được xăm ở lưng, ngực trái hoặc bàn tay, để thể hiện sự tôn kính và thành tâm. Còn dạng thứ hai là trị quỷ.


Theo Lương sư phụ thì một khi là người đã có linh lực, thì sẽ bị thu hút bởi tà khí và rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Tại sao lại như vậy? Đơn giản là vì muốn gia tăng linh lực thì phải diệt quỷ, khi linh lực cao thâm rồi thì một vài người nghĩ tới dưỡng quỷ để sai khiến, quá trình này diễn ra lâu dài và rất khó kiểm soát, tà khí vì vậy sẽ ngấm vào cơ thể, để ngăn cản điều đó xảy ra thì hình xăm trị quỷ ra đời. Và nó được mặc định với những hình xăm ma quỷ, linh lực càng mạnh thì hình xăm càng có độ phòng vệ cao, không chỉ ngăn tà khí xâm nhập, mà còn có thể khiến ma quỷ phải kiêng sợ.

- Linh lực của Đại Ca mạnh tới nỗi, nó tích tụ thành hình hài, và sinh ra nhân cách Quản Ngục - Lương sư phụ chỉ vào một hình xăm mà Cường vừa nhìn lập tức nhận ra, đó là Quỷ ngục môn - Nói cho anh hiểu, Quỷ ngục môn là lớp phòng vệ vững chắc nhất của Đại Ca, nó không đơn giản là một hình xăm, mà nó còn là bộ giáp có nhận thức và sức mạnh độc lập, là thứ quỷ thuật cao cấp nhất, ta chưa từng thấy ai có linh lực khủng khiếp như vậy.

- Vậy còn con quỷ trong người anh ta? - Cường khó hiểu hỏi.

- Đó là chuyện của trước kia - Lương sư phụ trầm ngâm đáp - Ta không ngờ được rằng chỉ gieo một hạt mầm mà thứ đó lại có thể lớn mạnh được như vậy. Khi nhận ra tâm ma của Đại Ca sắp vượt quá tầm kiểm soát, ta đã quyết định xăm Quỷ ngục môn cho nó, để kìm hãm thứ tâm ma mà nó vô thức nuôi lớn trong lòng. Mọi thứ có vẻ đã không như ta mong muốn, tâm ma của nó hấp thụ linh lực để mạnh hơn. Chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra, là ta đã hại nó.

- Nói như vậy, thì quan hệ giữa chú và Đại Ca hẳn là không phải bình thường? - Cường lờ mờ đoán ra điều gì đó.

- Ta là sư phụ của Đại Ca.

Nghe tới đây Cường mới thấy bất ngờ, cậu tròn mắt nhìn Lương sư phụ, tuổi tác thế nào mà có thể làm thầy của Đại Ca? Sao trước đó còn nhận mình pháp lực yếu kém? Định hỏi rồi lại thôi, sau cùng cậu nói:

- Thứ hạt mầm mà ngài nói đến là gì?

- Là lòng hận thù với ma quỷ, ta đã dạy nó Yết Ma bộ pháp, không nghĩ nó lại có tu vi cao như thế, gần như lãnh hội được toàn bộ pháp lực trong đó. Cũng chỉ vì muốn trở lên mạnh hơn nữa, nó truy lùng yêu ma quỷ quái, dần dần bị thứ tà khí đó ám ảnh, không biết từ khi nào mà nó biến thành một kẻ hiếu sát và khát máu. Ta muốn ngăn cản nên mới xăm Quỷ ngục môn vào lưng nó, biết trước là chỉ có thể giam hãm thứ tâm ma nó tạm thời, nên ta đã lập lên tổ chức 11 Âm Binh để mượn tay những người khác kiểm soát nó.

- Ngài là người lập ra 11 Âm Binh? - Cường đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, thầm nghĩ như thế nào mà Lương sư phụ lại khăng khăng nói cậu sẽ giết ông ta, ông ta tha không giết cậu là may rồi.

- Giờ thì tổ chức đã như rắn mất đầu, việc gửi anh tới đây chắc chắn là còn vì lý do khác, nói đi, tại sao anh lại tới đây? - Lương sư phụ hỏi.

- Đại Ca muốn cháu kế thừa Quỷ ngục môn của anh ấy - Cường đáp.

- Anh biết bao nhiêu về hình xăm này? - Lương sư phụ chua chát nói - Vì bắt buộc phải áp chế tâm ma của Đại Ca nên ta mới dùng tới nó, thực chất Quỷ ngục môn là một trong những hình xăm cực độc. Thứ nó đem đến chỉ toàn tai ương, vì nó có thể cảm ứng được tà khí, bất cứ ai xăm nó lên người đều sẽ bị tà khí thu hút, không cách nào kháng lại được lực hút đó. Nếu không có nhận thức đúng đắn thì kết cục chỉ làm mồi cho ma quỷ thôi.

- Cháu không biết những điều này - Cường nhìn vào mắt Lương sư phụ, thẳng thắn nói - Nhưng cháu tin vào lý tưởng của Đại Ca, anh ấy đã chọn cháu để kế thừa lý tưởng của anh ấy, vậy cháu sẽ làm hết sức mình để không phụ sự ủy thác này. Xin hãy giao nó cho cháu!


Ánh mắt của Cường khiến Lương sư phụ thoáng nhớ về Đại Ca, cũng là sự quyết tuyệt ấy, khác một điều, là không có bóng đen tâm ma trong mắt Cường. Cậu là vì không muốn những chuyện xảy ra với mình lặp lại cho người khác, biết bao đau thương mất mát diễn ra suốt những năm tháng cuộc đời khiến cậu sâu sắc hiểu ra rằng, đáng sợ hơn cả quỷ chính là lũ quỷ đội lốt người, không thể để cho chúng tồn tại. Có thể Đại Ca cũng xuất phát từ suy nghĩ này mới trở lên như vậy, cậu sẽ thay anh ấy làm nốt những việc còn dang dở.

Lương sư phụ cuối cùng cũng đồng ý xăm Quỷ ngục môn cho Cường, quá trình thực ra không hề đơn giản. Để có thể sở hữu một hình xăm quỷ thuật thì người dùng phải thanh lọc hoàn toàn cơ thể bằng cách nhịn ăn trong hai ngày. Tiếp đến giai đoạn xăm, tuyệt đối không được sát sinh, chỉ cần có một tia sát khí thì lập tức sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Thầy xăm sẽ dùng phương pháp hoàn toàn thủ công để xăm hình lên da, màu xăm là một bí thuật, kết hợp với linh lực của thầy xăm, nói một cách dễ hiểu thì giống như truyền nội công cho đối phương. Người xăm cũng phải biết cách phối hợp sao cho ăn ý, điều chỉnh cân bằng linh lực truyền vào người mình, tập trung tư tưởng không để bị dao động, tránh phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.

Tổng là hết bảy ngày. Sau khi kết thúc, Cường tê dại cả người, phải ngồi liên tục mười tám tiếng mỗi ngày, với duy nhất một tư thế, xương cốt cậu đã mỏi muốn rời ra, nhấc người dậy mà nghe thấy tiếng răng rắc kêu khắp nơi. Không những thế căng thẳng cao độ còn khiến Cường đầu váng mắt hoa, vừa nhổm dậy đã phải ngồi thụp xuống, hai mắt đột nhiên tối sầm lại, tai cũng ù đi, trong người nôn nao khó tả.

Lương sư phụ khuyên Cường nên nhờ người nào đáng tin tưởng tới hỗ trợ cậu, hình xăm sẽ đau nhức một thời gian nữa. Giống như động vật vừa trải qua một cuộc lột xác, lớp da còn mềm và mỏng, so với bình thường cậu giờ đã yếu đi rất nhiều, nếu bị tập kích sẽ không thể chống trả được. Nơi ở của Lương sư phụ cũng không phải an toàn, cậu đã ở đây khá lâu, nên sớm rời đi để tìm nơi trú ẩn mới.

"Tôi đang ở chỗ Lương sư phụ, phiền cô tới đây giúp tôi một việc, rất cảm ơn cô."

Cường nghĩ tới Yêu Nữ, cậu nhắn cho cô ấy một tin, người duy nhất cậu có thể nghĩ ra lúc này chỉ có cô ấy mà thôi. Chưa đầy hai mươi phút sau Yêu Nữ tới, nhìn thấy cậu rũ rượi như vậy thì vồn vã hỏi:

- Anh có đau lắm không? Có đi được không? Hay qua nhà em trước rồi tính tiếp.

Cường lắc đầu, nói mình ổn, nghỉ thêm một ít nữa là có thể tự đi lại được, cậu không quên hỏi tình hình Chó Điên dạo này thế nào, chị gái cậu có khỏe không, cuộc sống của họ không có gì thay đổi chứ... Đợi Yêu Nữ trả lời xong thì Cường cũng đỡ mệt, cậu đứng dậy vặn người mấy cái, quả nhiên sau lưng đau rát như bị lột cả mảng da, thầm nghĩ sắp tới sẽ rất khốn đốn đây.

Hai người dìu nhau đi tới bên cầu thang, toan bước lên bỗng thấy có nước ở đâu bắn vào mặt, cảm giác nóng hổi. Cường ngước nhìn, đập vào mắt là một bóng đen lảo đảo ngã xuống, tới khi gần lăn đến chân cậu mới nhận ra là Lương sư phụ. Ông ấy đã mất đầu.

- Trốn kỹ lắm, nhưng anh đã đặt niềm tin sai chỗ rồi, em sẽ cho anh sáng mắt ra!

Từ trên cầu thang có người chậm rãi bước xuống, là một khuôn mặt xinh đẹp, khiến Cường vừa nhìn liền nghẹn họng trân trối, Manocanh Man! Trên tay cô ta còn cầm cái đầu vừa cắt ra từ cổ Lương sư phụ, máu vẫn chảy thành dòng xuống đất. Cường chết sững tại chỗ, đây là những gì ông ấy nhìn thấy, vì cậu mà ông ấy phải chết. Tại sao? Tại sao lại tới vào lúc này? Niềm tin đặt nhầm chỗ?

- Là cô, cô bán đứng tôi - Cường nhìn Yêu Nữ, ánh mắt tràn đầy sát khí cùng phẫn nộ.

CƯỜNG CÓ BAY MÀU KHÔNG?
CÓ PHẢI TẤT CẢ ĐỀU LÀ ÂM MƯU CỦA YÊU NỮ?
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo :v

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương