Giải Ngải Kí
-
C8: Chợ Phiên Âm Phủ 3
Có nên làm theo không? Tôi tắt máy tính, thằng Cường hôm nay đi chơi ở phòng bảo vệ, giờ chỉ có một mình tôi trong phòng, nếu muốn hành động thì nên làm ngay, từ giờ tới tối còn chưa tới 10 tiếng. Nhưng suy nghĩ của tôi về chuyện này vẫn còn vướng mắc, chỉ là tin hay không tin, tôi không biết lý trí của mình đang đi theo hướng nào.
Nếu tôi tin, vậy thì bao nhiêu nhân sinh quan từ khi đẻ ra tới giờ đều là sai lầm, tôi không tin thần phật, không tin ma quái, lòng tin của tôi đặt vào con người. Giờ tôi lại đi nghe lời của một người xa lạ, làm ra những chuyện kỳ dị, nó giống như đang phản bội chính bản thân mình vậy.
Còn nếu không tin, vậy những chuyện xảy ra mấy ngày nay đều là do trí tưởng tượng siêu phàm của tôi nghĩ ra. Tôi nên xin nghỉ làm và đi vào viện tâm thần để người ta kiểm tra, không điên thì tâm sinh lý có vấn đề, nếu tiếp tục chung sống với mọi người xung quanh, tôi sợ sẽ làm hại tới họ mất.
Đắn đo hồi lâu, cuối cùng tôi chấp nhận đánh cuộc thêm lần nữa, đêm nay có thể sẽ là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời tôi, không nên chủ quan. Ý mình đâu phải ý trời, nếu oan hồn kia đã chọn tôi vậy tôi sẽ chơi với nó, con người không phải loài sinh vật yếu đuối, đêm nay tôi sẽ chứng minh thế giới này không phải chỗ cho ma quỷ hoành hành.
Đã hết giờ nghỉ trưa, vì còn ca chiều nên tôi cấp tốc chạy xuống canteen, nhờ mấy bác nuôi ăn mua cho ba cái chân gà sống, các bác ấy có vẻ ngạc nhiên, nhưng tôi năn nỉ nên cuối cùng họ đã đồng ý. Cây tầm ma tôi sẽ tự đi hái, xong việc trên đường về tôi sẽ tạt qua nghĩa trang đầu đường bẻ một cành. Vải xô có vẻ khó kiếm, tôi qua chỗ bác bảo vệ hỏi xem quanh đây có bán thứ đó không, bác bảo vệ nói xin cô lao công đầy, nhà cô ấy có người ốm, đang chuẩn bị hậu sự. Bát thì trong phòng có sẵn, vôi cũng dễ tìm, chỉ khó khăn mỗi việc kiếm đâu ra tiền xu. Biết hỏi ai để xin bây giờ, thời buổi này chỉ tiêu tiền giấy, tiền xu giống như một món đồ cổ vậy.
Đang nghĩ quanh, bỗng tôi thấy quán bán nước chè ngoài cổng, bà bán quán bên đó cũng đã tới cái tuổi thất thập cổ lai hi, bỗng trong đầu tôi lóe sáng. Ngay lập tức, tôi chạy vào quán mua một cốc nước chè, vừa uống vừa trò chuyện với bà bán quán. Bà già là người dân tộc, tính tình dễ chịu, sau mỗi câu nói bà đều cười móm mém với hàm răng chỉ còn vài chiếc. Nói qua lại vài câu, tôi mới hỏi thử xem bà có đồng xu lẻ nào không, lý do tôi xin bà là vì muốn đem về chơi xóc đĩa. Bà bán quán có nheo mắt nhìn tôi, nhưng vì tôi thành khẩn xin nên bà ấy cũng gật gật đầu.
Tôi thấy bà già lật vạt áo lên, mặt trái của vạt áo có một cái túi được gắn kim băng, bên trong nghe có tiếng lạo xạo. Sau khi mở túi, bà già lấy ra một chuỗi tiền xu mà bà nói là "mấy chinh này là tao giữ từ hồi ba mạ tao còn sống, cho mày rồi, mày phải cất cẩn thận, may mắn lắm". Bà già gỡ dây buộc chuỗi tiền ra rồi tút hai xu đưa tôi, miệng cười cười, còn dặn nhớ giữ cho kỹ, mất là chơi xóc đĩa không ăn tiền được đâu. Tôi mừng lắm, vội cảm ơn bà và đứng dậy trả tiền nước. Giờ thì đã có đủ nguyên liệu, cũng thấy an tâm được một nửa rồi.
Ca chiều tôi làm việc hăng say, thậm chí còn vui vẻ hơn ngày thường, dường như chuyện ma quái với tôi không còn đáng sợ nữa, giờ mới thấy thực ra mình cũng rất gan dạ, tự phục bản thân ghê lắm. Sau khi tan làm, theo kế hoạch tôi chạy ra nghĩa trang, thấy cây tầm ma nào cao nhất thì bẻ về. Rồi lại qua canteen xin ba cái chân gà, mặt tôi lúc đó hớn hở như đứa trẻ mới mua được món đồ chơi yêu thích.
Về phòng tôi lao vào nhà tắm, đầu tiên là đập dập cây tầm ma, lấy nhựa bôi vào ba cái chân gà, màu nhựa tầm ma lúc đầu hơi vàng như mỡ gà, sau đó chuyển dần sang màu nâu sậm. Khi quệt lên chân gà tôi thấy nó lại hóa thành màu đỏ, nhìn có phần giống với máu tươi. Để một lát thì nhựa cây cũng khô lại, tôi quấn nó vào trong tấm vải xô xin ở chỗ cô lao công, quấn tới khi không còn nhìn ra hình cái chân gà nữa thì tôi dừng lại. Vôi khô hòa với nước, dùng bàn chải đánh răng của thằng nào đấy quệt một đường lên mặt đồng xu, sau đó tôi dựng đồng xu lên cho nó mau khô.
Vậy là xong khâu chuẩn bị, giờ tôi phải luyện cho bản thân bình tĩnh, nếu như trong lúc hành xử tôi sợ quá mà la hét hay quên mất một bước nào đấy, có thể tôi sẽ mất luôn đường trở về, mà không chỉ tôi, còn thằng Cường nữa. Nếu không cứu được cậu ta thì ít nhất tôi cũng phải tự cứu được mình, thoát được tôi sẽ quay lại cứu cậu ta. Tôi tự nhủ với lòng mình như vậy.
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho tới lúc 10h tối, thằng Cường kêu mệt nên đi ngủ sớm, tôi nhìn cậu ta nằm quay mặt vào tường, thầm nghĩ bắt đầu rồi đây. Mình có nên làm gì bây giờ không, có phải đi tắm gội sạch sẽ, xức nước hoa hay mặc quần áo đẹp không.
- Tao đặt cái vòng duối ở dưới gối mày, cầm mà đeo vào đi.
Là thằng Cường vừa nói, tôi nhìn về phía thằng ấy, vẫn thấy cậu ta quay mặt vào tường không động đậy gì, trong lòng hơi run lên. Tôi không hỏi lại mà chỉ lẳng lặng về giường, lật gối mình lên, quả nhiên thấy một cái vòng xoắn bằng vỏ cây đặt ở đó, không biết thằng này tính làm gì, đeo cái thứ này vào có khi sẽ bị nó thao túng, tao không có ngu. Nghĩ rồi tôi nhét nó vào túi quần, nếu đêm thằng này hỏi vòng đâu, tôi sẽ cho nó xem, nhưng trên đường đi tôi sẽ vứt cái quỷ này khỏi người, dễ gì mà dụ được tôi.
Hôm nay là thứ bảy, mai chúng tôi không phải đi làm, nên mọi người chơi tới hơn 12h mới bắt đầu buồn ngủ. Tôi cũng thức với hai thằng còn lại, dù đã ngáp nhiều lần nhưng tôi không muốn đi ngủ lúc này. Sau khi đèn tắt, mấy thằng vẫn cố nói thêm câu chuyện nữa rồi mới chịu ngủ. Gần 1h, tôi vẫn thức, tay lần cái bọc vải xô, tay cầm cái bát, sờ thử trong túi xem hai đồng xu vẫn còn trong đấy hay không. Yên tâm rồi.
Lộc cộc
Lộc cộc
Lộc cộc
Từng hồi ba tiếng gõ xuống sàn vang lên, là cái gì đang gõ, tôi không biết, nhưng tôi cảm nhận được sau mỗi hồi, nó dường như đang tiến gần tới giường tôi hơn. Tôi nín lặng, tới khi đếm đủ bảy hồi, người tôi bỗng tự di chuyển, như có ai đó đang kéo lấy tay mình, tôi gạt chăn ra, cầm cái áo khoác, chân xỏ dép, rồi tự mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài đèn cao áp bật sáng, thằng Cường không biết đứng ngoài này từ bao giờ, cậu ta không nói gì, chỉ thấy tôi rồi quay người bước đi.
Đúng như trong truyện, vậy là người kia đã nói thật, chuyến này tôi được cứu rồi, trong lòng tôi vừa phấn khích vừa hồi hộp. Tôi đi sau thằng Cường, chợt thấy thằng này bước xuống cầu thang, đi ra sân, rồi cứ thế tiến thẳng tới cổng, ở ngoài đó có bác bảo vệ, còn có cả chó nữa, sao đi qua được. Tôi định dừng lại, hai chân không nghe lời, mặc cho đầu óc tôi có kháng cự kiểu gì đi nữa nó vẫn bước tiếp. Lòng thầm than, xong rồi, ma vẫn chỉ là ma, không có suy nghĩ của con người thì làm sao mà biết bảo vệ đáng sợ như thế nào.
Đi gần tới cổng, tôi thấy ở đó có một khe hở hẹp, nếu nghiêng người lách qua may ra thì lọt, nhưng trước khi tôi kịp tới đó, bác bảo vệ sẽ gô cổ tôi lại và dắt lên phòng quản lý. Đi tiếp được chục bước, tôi bỗng thấy con chó trong góc ngẩng đầu lên, mẹ ơi, nó thấy tôi rồi, con chó to như con bê, nó rất hung hãn, tôi từng thấy nó cắn một thằng trốn đi chơi đêm tới rách quần. Tôi nhìn nó chằm chằm, trán toát mồ hôi, hai tay nắm chặt lại, giây tiếp theo tôi nghĩ nó sẽ hùng hổ lao tới táp vào cái chân tôi.
Nhưng không, con chó chỉ ngẩn đầu, trong cổ họng nó phát ra tiếng gừ gừ, tuyệt nhiên nó chỉ nhìn theo bước chân tôi mà không có dấu hiệu hành động. Chẳng lẽ nó thấy tôi không đủ hấp dẫn, mày ngu rồi, chân tao vừa to vừa chắc thịt, bỏ qua thì mày đúng chỉ là con chó. Và đúng là nó bỏ qua tôi cùng thằng Cường thật, tuy là hai mắt nó vẫn dè chừng nhìn về phía tôi.
Qua một ải, còn ải bảo vệ nữa, bác ấy bình thường rất dễ tính, nhưng tới đêm là vô cùng nghiêm khắc, tôi từng nghĩ bác ấy là điển hình của đa nhân cách, đêm xuống là lúc nhân cách xấu xa kia xuất hiện. Tới gần phòng bảo vệ, tôi liếc liếc vào trong đó, thấy bác bảo vệ đang ngồi nghe đài, hai mắt lim dim, có lẽ bác ấy không thấy bọn tôi. Lòng thở phào một tiếng, an toàn ra khỏi cổng, chính là thành công bước đầu của tôi.
Tôi lách người qua khe hở, hai chân vừa ra tới ngoài thì một luồng gió lạnh tạp vào mặt, tay tôi bất giác sờ trong túi áo, tôi lấy cái bát và hai đồng xu ra. Thằng Cường vẫn đi trước không hề quay đầu. Giờ tới lúc đấu trí với con ma này, Cường hãy tin tao, tao sẽ cứu mày thoát khỏi nó.
Hai người một trước một sau đi trong đêm, tuy là chân tôi vẫn không chịu nghe lời nhưng tay và những giác quan khác thì hoạt động bình thường. Tôi đi cách thằng Cường gần chục bước, có thể đây là một khoảng cách an toàn. Vừa đi tôi vừa niệm Nam mô a di đà Phật, cứ mấy bước lại gõ hai đồng xu vào bát một lần. Tâm trí thực sự vô cùng thanh tỉnh.
Tôi để ý mình chưa từng đi con đường này, sống ở đây được một thời gian rồi, đường nào tôi cũng đã đi, nhưng riêng đường này sao lại lạ lẫm tới vậy. Tôi nhìn quanh, cây cối ở đây mọc thưa thớt, nhưng muốn nhìn xa một chút lại rất khó, nếu lao ra ngoài kia không biết sẽ chạy tới đâu. Trời rất tối, nhưng tôi chưa vấp phải cục đá nào, đường này tương đối bằng phẳng, hai chân tôi đi một lúc lâu mà không thấy mỏi, hẳn là do ma đưa lối quỷ dẫn đường. Tôi thầm nghĩ và nhìn về phía thằng Cường.
Loạt xoạt
Có tiếng động lạ phát ra từ trong bóng tối, bên đó là một lùm cây, lúc này lặng gió sao cây lại rung được thành tiếng. Tôi chợt cảnh giác, mắt liếc về phía vừa phát ra tiếng động, tay lập tức nắm chặt ba cái chân gà. Nhưng vài giây vẫn không thấy bên đó có gì lạ nữa, chắc là con chim vừa bay thôi, trong lòng từ từ thả lỏng.
Loạt xoạt
Lại nó, tiếng động lần này gần hơn, nhưng vẫn chỉ ẩn nấp trong bóng tối. Tôi đưa mắt nhìn quanh, chân vẫn tự động bước đi, nhưng hai mắt đã không đặt về phía trước.
Loạt xoạt
Loạt xoạt
Tiếng động càng lúc càng nhiều hơn. không phải chỉ từ một hướng, nó dường như vây quanh tôi. Cảm giác trong bóng tối có con gì đang tiến lại gần hơn, có khi là chó hoang, vùng rừng rú này chó hoang rất nhiều, phải lấy cái gì để tự vệ. Tôi cúi xuống nhặt một cục đá lên, nếu có con nào xồ ra tôi sẽ thủ tiêu nó trước thị uy với những con còn lại.
Khựng. Vừa ngẩng đầu lên tôi chợt thấy Cường đang nhìn mình, cậu ta dừng lại, quay mặt về phía tôi, hai mắt nhìn tôi đăm đăm, mặt sầm xuống. Trong bóng tối tôi vẫn thấy được cái vẻ chết chóc tỏa ra từ ánh mắt kia, nó xuyên thẳng vào não tôi, khiến lý trí tôi phải run sợ. Điều gì khiến cho con ma đó căm thù tôi tới vậy?
- Đưa đây.
Cường chợt nói, cái giọng đực rựa khàn khàn nhưng hiện tại nghe có phần sắc lạnh, tay cậu ta từ từ xòe ra trước mặt tôi. Đưa cái gì, cậu ta nghĩ tôi sẽ cầm cục đá này đánh vào đầu cậu ta sao, không có, tôi không định làm thế. Nghĩ vậy nhưng tôi không buồn giải thích, chỉ đặt cục đá vào tay thằng Cường. Nhưng còn chưa thả cục đá xuống thì thằng Cường đã hất văng nó đi. Tim tôi giật thót, cộc cộc, cục đá lăn mất rồi, tôi nghĩ thằng Cường đang tức giận lắm mới làm thế.
Nhưng cục đá văng mất mà thằng Cường vẫn xòe tay trước mặt tôi, muốn gì nữa? Tôi nhìn thằng ấy khó hiểu.
- Đưa bọc vải trong người đây.
Mẹ ơi, thằng ấy biết tôi mang cái gì theo, cái bọc quý báu của tôi, nó là thứ sẽ cứu mạng hai đứa lúc nguy cấp đấy, tao sẽ không giao nó cho mày đâu. Nhưng có vẻ thằng Cường đọc được suy nghĩ ấy của tôi, mặt nó không biến sắc, chân tiến dần về phía tôi. Làm sao bây giờ, tôi quên không hỏi cách giải quyết trường hợp này, nếu thằng kia dùng vũ lực đoạt cái bọc, nó muốn giết tôi thì sẽ không từ thủ đoạn nào, tôi có nên đánh lại nó không.
Loạt xoạt
Bỗng tiếng động từ đằng sau lại truyền tới, tôi định quay lại nhìn, thằng Cường lập tức nói:
- Chân gà sống để cúng ma đói, cây tầm ma chứa vong người ngoài nghĩa địa, vải xô bọc xác người chết để yểm cho hồn không thoát được ra. Đó là mồi nhử oán linh, mau vứt cái bọc ra đi.
Cái gì, sao cậu ta biết luôn cả trong bọc của tôi có những cái gì, nhưng mà sai rồi, mấy cái này để thế thân cho tôi, không phải mồi nhử gì cả. Tôi định bật lại, bỗng sau gáy lạnh ngắt, có cái gì đó đang thở phì phì sau lưng tôi, da đầu bỗng chốc tê dại đi. Trong lúc nguy cấp tôi vội thò tay vào túi lôi bọc vải ra, không biết loắng ngoắng thế nào mà cái bọc rơi xuống đất, ba cái chân gà vung vãi xung quanh.
Đang tính cúi xuống nhặt thì chợt người tôi cứng đờ, toàn thân như bị đông đá tại chỗ. Trong một khắc ấy, tôi thấy có ba bàn tay thò ra từ đằng sau, luồn qua hai chân tôi và từ từ chộp lấy ba cái chân gà nằm dưới đất. Sau đó ba bàn tay ấy từ từ rụt lại, tất cả mọi hành động như quay chậm trước mắt tôi. Tôi nín nặng, mắt không rời mặt đất, chờ cho tới khi cảnh tượng ấy qua đi, tôi mới dám thở khẽ một tiếng.
Phựt, cái bát trên tay tôi cũng bị giật mất, thằng Cường mắt sáng quắc nhìn tôi, giờ thì tôi lại lâm vào hoàn cảnh xấu hơn rồi.
- Đồng xu quét vôi là để đánh dấu, gõ bát là để gọi ma tới ăn cơm, đây là thuật nuôi ma xó, sao mày biết thuật này?
Ma xó? Tao có biết đâu, người ta chỉ tao nên tao làm, người ta bảo là nó thế thân cho tao. Tôi khóc thầm, bao nhiêu nước mắt cứ nuốt hết vào bụng, giờ có nói cũng chỉ càng làm cho con ma trong người thằng Cường giận. Nói ra thì chẳng khác nào bảo tao đang tìm cách giết mày đấy, mày chịu chết đi.
Nhưng những trò vừa rồi là để dụ ma tới thật sao. Tôi dùng chân gà làm mồi nhử, dùng bát và đồng xu để gọi ma tới, mẹ ơi, nếu tôi vẫn giữ những thứ kia trong người, liệu giờ tôi đã trở thành cái gì? Ba bàn tay thò ra dưới chân tôi, chúng là của ma đói, chúng thèm khát thịt sống tới điên cuồng, tôi có thể cảm nhận được sự hung tàn trong từng hành động của chúng. Ba cái chân gà chỉ đủ xỉa răng cho chúng, tôi mới là bữa chính. Kẻ bày tôi cách này hẳn là người nuôi ma xó.
Nghĩ tới đây tôi lòng tôi lạnh ngắt, vậy sao tới giờ tôi vẫn chưa bị ăn, thậm chí khi chân gà rơi ở ngay cạnh mình, lũ quỷ đói vẫn không sờ đến tôi. Là chúng không thấy tôi hay chúng là ma nam, ma nam sẽ ăn thịt con gái, ma nam không ăn thịt con trai, trái dấu mới hút nhau.
1
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook