Giải Mộng
Chương 13: C13: Chương 13

“Là cái gì!”

Trịnh Tích từ ngoài cửa xông vào. Hắn nhìn chằm chặp Lâm Tùy Ý, nếu không phải còn có Lâu Lệ ở đây, hắn sẽ nhào tới nắm cổ Lâm Tùy Ý, vội vàng gặng hỏi.

Biết tâm tình Trịnh Tích, Lâm Tùy Ý không chần chừ, lập tức nói: “Rắn, là rắn.”

Trịnh Tích mờ mịt: “Rắn?”

Trịnh Tích và Phương Kiền nhập mộng rèn luyện, trước khi vào mộng bọn họ không biết giấc mơ sắp sửa đi vào sẽ như thế nào, càng không biết cảnh tượng tra tấn chủ mộng suốt đêm.

Trịnh Tích cũng không biết Ứng Triều Hà tới cửa hàng 108 tìm Lâu Lệ giải mộng có nhắc tới rắn. Lúc ấy Ứng Triều Hà đã nói: Con rắn đó quấn lấy tôi, nó siết chặt tôi, há mồm to như bồn máu, cắn một phát rớt đầu tôi.

Giống tử trạng của Phương Kiền.

Bóng đen tối hôm qua Phương Kiền nhìn thấy chính là rắn. Rắn chui vào phòng, quấn lấy Phương Kiền, cho nên Phương Kiền bị siết cổ, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ự ự’. Hắn bị siết cổ đến mức mắt lồi ra, ngũ quan đổ máu.

Rắn vừa siết cổ Phương Kiền, vừa há mồm to, ngay khi Phương Kiền dùng hết sinh mệnh cuối cùng nói ra đáp án, cắn một phát rớt đầu hắn.

Lâm Tùy Ý chắc chắn nó là rắn, nhưng đáp án là phỏng đoán dựa trên cách tử vong, không thể chứng minh thực tế với Trịnh Tích rằng, thứ tối hôm qua cậu nhìn không thấy cũng sờ không được chính là rắn.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Trịnh Tích, cậu chỉ có thể xin giúp đỡ từ Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, là rắn, xin ngài tin tôi.”

Cậu là người chứng kiến hiện trường tử vong của Phương Kiền, cậu thấy Phương Kiền chết vì bị bóp cổ và đứt đầu.

Lâu Lệ bước lên phía trước một bước, ngăn trở ánh mắt Lâm Tùy Ý nhìn về phía Trịnh Tích, cũng ngăn trở ánh mắt Trịnh Tích nhìn Lâm Tùy Ý.

“Nếu là rắn, Phương Kiền đã chọc hung thần.” Lâu Lệ hỏi Lâm Tùy Ý: “Trừ hoa hồng và ấm trà, Phương Kiền còn chạm vào thứ gì khác trong phòng?”

“Lâu tiên sinh…”

Trịnh Tích nói: “Nếu Phương Kiền chọc hung thần, tại sao Ứng Triều Hà cũng tới?”

Do nguyên nhân này, Trịnh Tích không thể tin đáp án của Lâm Tùy Ý. Hắn đã đứng ngoài phòng nghe Lâm Tùy Ý kể với Lâu Lệ: “Không phải đồ đệ ngài đã thở trước mặt Ứng Triều Hà hả? Ứng Triều Hà đến vào ban đêm, chẳng lẽ chỉ vì thưởng thức hung thần hại chết sư đệ tôi?”


Lâu Lệ: “Cho nên vấn đề hiện tại là, Phương Kiền chọc hung thần như thế nào và nguyên nhân ban đêm Ứng Triều Hà đến đây.”

“Làm rõ điều này sẽ giải được mộng.” Anh nghiêng đầu liếc Trịnh Tích một cái: “Nếu cậu không muốn điều tra nguyên nhân cái chết của sư đệ cậu, cứ việc ngắt lời.”

Mắng xong Trịnh Tích, Lâu Lệ lại nhìn Lâm Tùy Ý: “Cậu nói chậm thôi.”

Lâm Tùy Ý cảm kích mà nhìn Lâu Lệ. Tuy Lâu Lệ không tỏ vẻ xác minh, Lâm Tùy Ý vẫn nghe ra ý tứ Lâu Lệ tin mình.

Cậu vội nói: “Sau khi tôi và Phương Kiền vào phòng, đầu tiên Phương Kiền chạm vào hoa hồng và ấm trà, lúc sau không chạm vào cái gì nữa.”

Lâm Tùy Ý khẳng định. Bởi vì Phương Kiền lúc ấy rất sợ, Phương Kiền từng nói, mỗi khi sợ hãi hắn sẽ nói rất nhiều. Cho nên mỗi lần Phương Kiền chạm vào một thứ đều lải nhải một đống hung cát.

Khi Lâm Tùy Ý lén lút lật Giải Mã Giấc Mơ không nghe thấy tiếng Phương Kiền, nên cậu có thể khẳng định trong lúc đang lật sách, Ứng Triều Hà đã trở lại. Phương Kiền chú ý tới động tĩnh ngoài cửa sổ, liền im hơi lặng tiếng.

Cũng không dám nói chuyện và tìm điềm xấu.

Cho nên Lâm Tùy Ý có thể khẳng định Phương Kiền chỉ chạm vào hoa hồng và ấm trà.

“Gương không hiện ảnh…” Lâm Tùy Ý nhớ đến điềm xấu duy nhất mình thấy trong phòng, chỉ có thể liên tưởng hung thần gi ết chết Phương Kiền với gương: “Là tôi đập vỡ gương, lúc ấy Phương Kiền còn ở trong phòng, là mảnh gương nhỏ làm Phương Kiền bị thương, nên Phương Kiền chọc hung thần?”

“Việc cậu ta chọc hung thần không liên quan với cậu.” Lâu Lệ nhìn ra Lâm Tùy Ý đang tự trách: “Chó đen và người chết có quan hệ, nhưng gương và rắn không có liên hệ. Huống hồ trên người Phương Kiền không có vết thương tương quan.”

Trong lúc Lâm Tùy Ý ngất xỉu, Lâu Lệ và Trịnh Tích đã xem thi thể Phương Kiền.

“Không phải… Không phải gương ư.” Lâm Tùy Ý ôm đầu. Nếu không phải gương, cậu thật sự không biết Phương Kiền chọc hung thần như thế nào.

Lâu Lệ nói: “Kể tiếp đoạn Ứng Triều Hà đứng sau các cậu và chạy ra ngoài đi.”

“Vâng, được.” Lâm Tùy Ý gật đầu, nghe theo Lâu Lệ, cậu lặp lại đoạn hai người chạy ra ngoài: “… Ứng Triều Hà đi vòng qua, thừa dịp cô ấy mở khóa vào cửa, tôi nhảy ra ngoài cửa sổ, cùng lúc này tôi làm vỡ gương. Tôi không rảnh lo gương, bảo Phương Kiền cùng tôi chạy trốn. Phương Kiền xem hiểu ý tôi, cũng nhảy ra ngoài cửa sổ. Chúng tôi chạy ra khỏi nhà, chạy mãi chạy mãi, chúng tôi không dám quay đầu lại.”

“Vết thương trên đùi Phương Kiền là chuyện như thế nào?” Lâu Lệ hỏi.


Lâm Tùy Ý nhớ tới vụ té ngã, cậu cuống quít nói: “Là Phương Kiền nhảy qua cửa sổ bị té.”

Lâu Lệ: “Hai đầu gối chạm đất?”

Lâm Tùy Ý gật đầu: “Vâng, cậu ấy té bị thương đầu gối.”

Lâu Lệ như thấy tận mắt hiện trường: “Mặt hướng Ứng Triều Hà?”

Lâm Tùy Ý vẫn gật đầu: “Đúng vậy Lâu tiên sinh, lúc ấy Ứng Triều Hà đi tới cạnh cửa sổ. Cô ấy đứng sau cửa sổ nhìn chúng tôi.”

Thanh âm Lâu Lệ thoáng chốc lạnh lùng: “Cậu ta đã lạy Ứng Triều Hà.”

Lâm Tùy Ý ngẩn người, như nhận ra điều gì, cậu bất an nói: “Phương Kiền quỳ xuống, mặt hướng Ứng Triều Hà, nghĩa là lạy… Lạy Ứng Triều Hà?”

Đêm đầu đi vào giấc mộng, ông già từng tiết lộ với Lâu Lệ, có rất nhiều người thành phố xa xôi vạn dặm tới thôn Lân Hà.

Ngày hôm sau, Lâm Tùy Ý nghe thấy rất đông bác gái tụ tập bàn tán… minh tinh nổi tiếng cũng tới bái lạy. Lúc ấy cậu căn cứ vào hung thần hắc khuyển để suy đoán, ‘bái lạy’ nghĩa là ‘tế bái’. Ứng Triều Hà vì bụng của mình, đến thôn Lân Hà tế bái.

Rốt cuộc là tế bái cái gì?

Còn nữa, Ứng Triều Hà không phải tới thôn Lân Hà tế bái sao? Không phải Ứng Triều Hà là người ngàn dặm đến tế bái hả? Tại sao Phương Kiền bái lạy Ứng Triều Hà liền chết?

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý cứng đờ hỏi: “Ứng Triều Hà là hung thần?”

Thế thì hung thần này giải như thế nào?

Lật nát Giải Mã Giấc Mộng cũng không có đáp án.

“Bản thân chủ mộng không phải điềm xấu, chủ mộng không phải hung thần.” Lâu Lệ nói: “Hành vi nào đó của chủ mộng mới tính là điềm xấu, mới có thể là hung thần.”

Lâm Tùy Ý cúi đầu cân nhắc lời Lâu Lệ. Có lẽ thương xót cảm xúc hiện tại của cậu không ổn định, Lâu Lệ nói thẳng đáp án: “Hoàn thành hành vi của Ứng Triều Hà ở trong mộng được coi là điềm xấu, mà hành vi này chính là hung thần. Phương Kiền quỳ lạy Ứng Triều Hà là chọc hung thần, tối hôm qua cô ta tới đây không phải vì ban ngày phát hiện cậu thở. Phương Kiền nói không sai, cách một cánh cửa thủy tinh, cô ta không phát hiện ra cậu là người sống. Cô ta tới vì ban ngày Phương Kiền chọc hung thần.”


“Hành vi của cô ta… Là tế bái!” Trịnh Tích bỗng mở miệng: “Lâu tiên sinh, tôi và ngài đều thấy hương khói tàn sau khi cúng bái.”

Đây là phát hiện sau khi Lâu Lệ và Trịnh Tích vào núi.

Lâm Tùy Ý ấp úng hỏi: “Hung thần là tế bái. Cách thức chọc hung thần là quỳ lạy, hình thức chết là…” cậu dừng một chút, gian nan nhỏ giọng nói: “Siết cổ và bị cắn đứt đầu.”

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý hơi chờ mong hỏi: “Có thể giải mộng được chưa?”

Không phải Lâm Tùy Ý muốn rời cảnh trong mơ. Phương Kiền sống sờ sờ chết trước mắt cậu, Lâm Tùy Ý vô cùng muốn biết giấc mơ của Ứng Triều Hà có nghĩa là gì, dường như nếu biết hàm nghĩa của giấc mộng, là Phương Kiền có thể nhắm mắt.

Lâu Lệ tiếc nuối liếc cậu một cái: “Chưa thể.”

Lâm Tùy Ý không hiểu, Lâu Lệ nói: “Khuyết một thứ.”

Lâm Tùy Ý cúi đầu: “Cần làm rõ rốt cuộc Ứng Triều Hà tế bái cái gì mới có thể giải mộng?”

Nghe Lâu Lệ phân tích, Trịnh Tích chịu tin Phương Kiền bị rắn hại chết. Hắn vội vã nói: “Ứng Triều Hà tế bái rắn đúng không?! Là rắn, bằng không Phương Kiền như thế nào sẽ… Như thế nào sẽ… chết như vậy.”

Lâm Tùy Ý cũng ngẩng đầu, vô cùng hy vọng từ miệng Lâu Lệ nghe được một đáp án xác định.

“Kể cả là rắn cũng phải tận mắt nhìn thấy.” Lâu Lệ lạnh giọng trả lời Trịnh Tích: “Nếu toàn dựa vào suy đoán giải mộng, hà tất nhập mộng xem toàn cảnh trong mơ.”

Lâm Tùy Ý nghe ra Lâu Lệ không tán đồng đáp án ‘rắn’, cậu hỏi: “Lâu tiên sinh nghĩ Ứng Triều Hà tế bái cái gì?”

“Không biết.” Lâu Lệ thản nhiên nói: “Nhưng trong mộng không có Tà Ám.”

Trịnh Tích câm miệng, sắc mặt trở nên khó coi.

Lâm Tùy Ý hiểu ý Lâu Lệ. Lúc ấy Lâu Lệ và Trịnh Tích lên núi là vì nghi ngờ trong núi có Tà Ám cần giải quyết. Nhưng Lâu Lệ lại nói trong mộng không có Tà Ám, nghĩa là cổ quái trong núi không phải do Tà Ám tạo ra gây hỗn loạn.

Vậy người tạo là ai?

Là thứ mà Ứng Triều Hà tế bái.

Trong lòng Lâm Tùy Ý không khỏi cứng lại. Nếu Ứng Triều Hà tế bái rắn ngược lại dễ xử, nhưng thứ mà cô ấy tế bái có thể so sánh với Tà Ám.

Là thứ gì?


Thứ như vậy tồn tại trong mộng hiển nhiên là một hung thần?!

Lâm Tùy Ý không khỏi rùng mình.

“Lâu, Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý áp cơn sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Lệ: “Căn cứ vào lộ trình ngày hôm qua của Ứng Triều Hà, buổi sáng vào núi, sau giờ ngọ đi về. Trước khi trời tối cô ấy nghỉ ngơi trong phòng, đến tối thì đến chỗ này.”

Lâu Lệ hiểu ý Lâm Tùy Ý muốn biểu đạt. Buổi sáng Ứng Triều Hà vào núi, thời gian còn lại cô ấy ở trong thôn. Nếu muốn làm rõ rốt cuộc Ứng Triều Hà tế bái thứ gì, bọn họ có thể xuất phát ngay bây giờ.

“Cậu muốn đi?” Lâu Lệ xem hắn.

“Tôi muốn đi.” Lâm Tùy Ý gật đầu. Cậu muốn đi, nhưng lại sợ Lâu Lệ ngại cậu phiền. Lâm Tùy Ý bảo đảm nói: “Lâu tiên sinh, tôi muốn đi, tôi sẽ tận lực không liên lụy ngài. Nếu tôi gặp nguy hiểm, ngài không cần lấy Hiệp Ước Thanh Tỉnh cứu tôi.”

Lâu Lệ nhìn cậu vài lần, một lát sau nói: “Đeo giày.”

Lâm Tùy Ý vội vàng xốc lên chăn, đeo giày vớ vào.

Lâu Lệ và Trịnh Tích ở bên ngoài chờ cậu.

Vừa vặn ông già khiêng cuốc từ bên ngoài trở về. Nhìn ba người họ tính ra cửa, hỏi một câu: “Muốn đi ra ngoài? Đi vào núi vẽ thực vật?”

Phong cảnh thôn Lân Hà không ra sao, chỉ có phong cảnh trong núi là tốt hơn một tí, tự nhiên ông già liên tưởng đến trong núi.

Lâu Lệ không trả lời, Lâm Tùy Ý ngại bơ người ta, nhưng không muốn tiết lộ hành động của bọn họ, vì thế chào hỏi: “Chú về rồi à?”

“Ừ, về luôn.” Ông già kéo khóe miệng thành một nụ cười: “Các cậu đi vào núi? Đi vẽ thực vật hay đi bái lạy?”

Nụ cười của ông già làm cả người cậu không khoẻ. Như một loại tín hiệu nguy hiểm, đè nặng trên ngực Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý không nói nhiều với ông già, cậu bước chân nhanh hơn đuổi theo Lâu Lệ.

Bọn họ đi ra cửa, men theo đường nhỏ lầy lội hướng vào núi.

Đi một hồi, Lâm Tùy Ý quay đầu lại.

Ông già đứng ở cửa nhà, vẫn luôn nhìn chăm chú bóng dáng bọn họ rời đi.

Phát hiện Lâm Tùy Ý quay đầu lại, ông ta lại lần nữa hé miệng cười quỷ dị.*Giờ Ngọ tương ứng với khoảng thời gian từ 11:00 tới 13:00 trong 24 giờ mỗi ngày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương