Giải Mã Mê Cung
-
Chương 7
Chúng bắt đầu từ chiếc Hộp, lúc này đã đóng lại - hai cánh cửa kim loại nằm sát mặt đất với lớp sơn trắng ngả màu và nứt nhiều chỗ. Trời đã sáng lên thấy rõ, những cái bóng đổ dài theo hướng ngược lại so với chiều hôm qua. Tuy vẫn chưa có mặt trời, nhưng có vẻ như nó sắp sửa trồi lên khỏi bức tường phía Đông vào bất cứ lúc nào.
Alby trỏ vào cánh cửa.
- Đây là chiếc Hộp. Cứ mỗi tháng một lần, tụi mình nhận được một người mới giống như cậu, không bao giờ sai hẹn. Mỗi tuần đều được nhận đồ tiếp tế, quần áo, ít thức ăn. Cũng không cần nhiều lắm vì nhiều thứ tụi mình có thể tự cung tự cấp ở Trảng Đất.
Thomas gật đầu, ngứa miệng muốn hỏi ghê gớm. Mình cần ít băng keo để dán cái miệng này lại, nó nghĩ bụng.
- Tụi này không hiểu gì về chiếc Hộp, cậu hiểu không? - Alby nói tiếp. - Nó từ đâu đến, làm sao nó đến được đây, ai là người phụ trách nó. Những sư huynh đã đưa tụi này tới đây không cho tụi này biết gì hết. Tụi mình có lượng điện cần dùng, trồng trọt và chăn nuôi để tự cung cấp phần lớn thức ăn, rồi đều đặn được nhận quần áo và nhu yếu phẩm. Từng cố thử nhét một thằng đầu đất mới đến trở lại vào trong chiếc Hộp, nhưng nó không buồn chạy cho đến khi lôi thằng bé ra trở lại.
Thomas tự hỏi cái gì nằm dưới đất khi cái Hộp không có ở đó, nhưng nó ngậm miệng. Trong đầu nó là cả một mớ hỗn độn các cảm xúc - tò mò, thất vọng, thắc mắc - tất cả pha trộn với sự kinh hãi khi nhìn thấy con Nhím sầu ban sáng.
Alby vẫn tiếp tục nói, không buồn nhìn vào mắt Thomas.
- Trảng được chia làm bốn khu vực. - Thằng bé giơ ngón tay lên đếm. - Trảng viên, Trang trại, Trang ấp và Nghĩa trang, cậu nắm được chưa?
Thomas ngần ngừ, rồi lắc đầu, bối rối.
Mắt Alby chớp nhanh. Trông thằng bé như thể đang nghĩ đến hàng ngàn việc khác mà đáng lẽ nó có thể làm ngay vào lúc ày. Nó chỉ tay về góc Đông Bắc, nơi có những cánh đồng và nhiều cây ăn quả:
- Trang viên, nơi tụi mình trồng lương thực. Nước được bơm vào qua các đường ống nằm dưới đất. Lúc nào cũng có nước, nếu không mọi người chắc đã chết từ lâu. Ở đây không bao giờ có mưa. Không bao giờ.
Rồi Alby chỉ tay về góc Đông Nam, về phía bãi quây gia súc và nhà kho, tiếp lời:
- Đó là Trang trại, nơi tụi này chăn nuôi và giết mổ gia súc. - Thằng bé tiếp tục giơ tay về phía nơi ăn ngủ xập xệ. - Trang ấp, chỗ đó đã phình to lên gấp đôi so với lần đầu tụi này đến đây, vì cứ phải tiếp tục cơi nới thêm mỗi khi họ gửi gỗ tới. Chẳng đẹp đẽ gì, nhưng coi nó còn đứng được. Dù sao thì phần lớn trong số tụi này chọn ngủ ngoài trời.
Thomas cảm thấy hoa mắt. Quá nhiều câu hỏi chộn rộn trong đầu làm cho nó không thể giữ cho đầu mình không quay cuồng.
Alby chỉ tay về hướng Tây Nam, phía khu rừng nhỏ, với nhiều cái cây cằn cỗi và vài băng ghế nằm chỏng chơ phía ngoài:
- Chỗ đó được gọi là Nghĩa trang. Các ngôi mộ nằm trong khu vực cây lá rậm rạp đó. Cũng chẳng nhiều cho lắm. Cậu có thể tới đó ngồi nghỉ, hay làm những chuyện khác. - Nó tằng hắng, như thể muốn thay đổi chủ đề. - Trong hai tuần tới, mỗi ngày cậu sẽ làm một việc với một Trang chủ khác nhau, cho đến khi chúng tôi biết được cậu thông thạo lãnh vực nào nhất. Trảng vụ, Chụp gạch, Trảng binh, Thợ cuốc. Sẽ có một công việc hợp với cậu, luôn luôn là như thế. Đi nào.
Alby đi về phía cửa Nam nằm giữa nơi mà nó gọi là Nghĩa trang và Trang trại. Thomas theo sau, nó nhăn mũi vì mùi chất thải và mùi phân phát ra từ các bãi quây gia súc. Nghĩa trang à ? Nó nghĩ. Tại sao chúng lại cần đến một cái nghĩa trang trong một nơi toàn là trẻ con như thế này ? Điều này làm vướng bận tâm trí Thomas nhiều hơn là việc nó không hiểu một vài từ mà Alby hay nói, chẳng hạn như Trảng vụ hoặc Trảng binh, mà coi bộ chẳng mấy hay ho. Mấy lần nó sắp sửa ngắt lời Alby, nhưng ngậm miệng kịp thời.
Thất vọng, Thomas quay sự chú ý sang các bãi quây trong khu Trang trại.
Nhiều con bò đang gặm cỏ trong một cái máng đầy cỏ khô màu xanh xanh. Mấy con heo nằm giữa một bãi bùn, cái đuôi thỉnh thoảng ngó ngoáy là dấu hiệu duy nhất cho biết chúng còn sống. Một bãi rào khác nhốt cừu, ngoài ra còn có mấy cái bu gà và chuồng nuôi gà tây. Nhiều đứa trẻ đang làm lụng hăng say trong Trang trại, cứ như là chúng đã sống cả đời ở nông trại vậy.
Sao mình lại nhớ ra được mấy con vật này nhỉ ? Thomas tự hỏi. Chúng chẳng có gì hấp dẫn hay mới mẻ - nó biết chúng được gọi tên là gì, thức ăn thông thường của chúng, hình dạng của chúng. Tại sao những thứ như vậy vẫn còn nằm lại trong ký ức của nó mà không phải là nới nó đã nhìn thấy chúng trước đây, và người cùng đi với chúng? Chứng mất trí nhớ của Thomas thật đỏng đảnh khó ưa.
Alby chỉ tay về phía cái nhà kho lớn nằm trong góc với cái mái sơn đỏ đã ngả sang màu gỉ sét nhờ nhờ, nói:
- Mấy Thợ cứa làm việc trong đó. Công việc của tụi nó dơ dáy lắm. Nếu cậu thích máu, cậu có thể trở thành Thợ cứa.
Thomas lắc đầu. Nghề thợ cứa xem chừng không hấp dẫn chút nào. Trong khi tiếp tục đi, nó hướng sự chú ý của mình vào phía bên kia Trảng, nơi Alby đã gọi là Nghĩa trang. Càng ở sâu trong góc tường thành thì cây cối càng rậm rạp và tươi tốt hơn. Bóng tối phủ lên khu vực bên trong của cánh rừng, mặc dù đang là ban ngày. Thomas nhìn lên và nhận ra mặt trời cuối cùng cũng đã ló dạng, mặc dù trông khá kỳ cục - nó có màu hơi cam hơi quá so với bình thường. Nó nhận ra đó lại là một ví dụ nữa của những ký ức chọn lọc trong đầu mình.
Thomas quay lại nhìn Nghĩa trang, trong mắt vẫn còn đọng lại hình ảnh của một cái đĩa sáng lòa. Khi chớp chớp mắt để xóa nó đi, Thomas đột nhiên bắt gặp những ánh sáng đỏ lần nữa. Chúng đang nhấp nháy ở sâu trong bóng tối của cánh rừng. Chúng là cái gì vậy? Nó thầm hỏi, cảm thấy khó chịu khi Alby không trả lời nó lúc nãy. Sự kín miệng của thằng bé làm nó phát bực.
Alby ngừng bước, và Thomas ngạc nhiên nhận ra chúng đã đến Cửa Nam. Hai bức tường mọc lên sừng sững trước mặt chúng. Những tảng đá xám dày được bao phủ bởi dây thường xuân trông cực kỳ cổ kính. Thomas ngóc đầu lên nhìn đỉnh của các bức tường ở tít phía trên cao, đầu óc nó cứ quẩn quanh một cảm tưởng lạ lùng là mình đang quan sát từ trên xuống, chứ không phải nhìn từ dưới lên. Nó loạng choạng lùi lại một bước, thán phục trước cấu trúc của nơi này, nhưng cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang Alby, lúc này đang quay lưng về phía cổng.
- Ngoài kia là mê cung. - Alby trỏ một ngón cái qua vai về phía sau lưng.
Thomas nhìn theo hướng chỉ, qua khoảng trống đóng vai trò là cổng thành phía Nam của Trảng. Các hành lang ở đây trông giống y như những cái mà nó đã nhìn thấy qua cửa sổ ban sáng. Nó lại rùng mình tự hỏi có con Nhím sầu nào có thể thình lình tấn công chúng không. Bất giác Thomas lùi lại thêm một bước nữa. Bình tĩnh nào, nó ngượng ngùng tự trách mình.
Alby nói tiếp:
- Tôi ở đây đã hai năm rồi. Không có đứa nào ở đây lâu bằng. Số ít ỏi những đứa có thâm niên hơn đều đã chết sạch. - Thomas cảm thấy mắt mình mở to, tim đập thình thịch. - Đã hai năm nay tụi này tìm cách giải cái trò này, nhưng không gặp may. Các vách tường chết tiệt ngoài kia cũng di chuyển hàng đêm, giống như bốn cái cổng. Việc lập bản đồ thật ra không dễ, không dễ chút nào. - Nó hất đầu về phía tòa nhà xây bằng bê tông mà các Tầm đạo sinh đã chui vào tối qua.
Lại một cơn đau chạy xuyên qua đầu Thomas - có quá nhiều thứ để suy luận trong cùng một lúc. Chúng đã ở đây được hai năm rồi sao? Các vách Mê cung đều dịch chuyển à? Bao nhiêu đứa trẻ đã chết? Nó bước tới, muốn được tận mắt nhìn Mê cung, cứ như thể các câu trả lời được in trên các vách đá ngoài đó vậy.
Alby giơ một tay lên đẩy vào ngực Thomas làm nó loạng choạng lùi lại.
- Không được ra ngoài đó, huynh à.
Thomas phải cố lắm mới không tỏ ra tự ái.
- Tại sao không chứ?
- Cậu tưởng tôi kêu Newt tới gặp cậu sáng nay là để giỡn chơi thôi sao? Đó chính là nguyên tắc số một, điều duy nhất mà cậu sẽ không bao giờ được tha thứ nếu vi phạm. Không ai, không ai được phép vào trong Mê cung ngoại trừ các Tầm đạo sinh. Nếu vi phạm nguyên tắc này, thì nếu cậu không bị lũ Nhím sầu giết chết, cậu cũng sẽ bị chính tụi này loại bỏ, cậu hiểu chưa?
Thomas gật đầu nhưng trong bụng ngầm phản đối, chắc mẩm rằng Alby chỉ nói quá mà thôi, hoặc hy vọng là như thế. Nhưng dù là thế nào đi nữa thì nó cũng không còn chút nghi ngờ gì về những điều nó đã nói với Chuck đêm hôm trước. Nó muốn được là Tầm đạo sinh. Nó sẽ là một Tầm đạo sinh. Trong thâm tâm Thomas biết là nó phải ra ngoài đó, đi vào trong Mê cung. Mặc cho những gì đã biết và chứng kiến, Mê cung kia vẫn mời gọi nó như là cái đói và cái khát vậy.
Một chuyển động trên bức tường bên trái của Cửa Nam làm Thomas chú ý. Giật mình, nó mau lẹ đưa mắt nhìn vừa kịp để thấy một tia sáng bạc. Một đám dây thường xuân lay động khi vật kia biến vào trong đó. Thomas chỉ tay lên tường thành.
- Cái gì thế? - Nó hỏi trước khi kịp kìm mình lại.
Alby không buồn nhìn.
- Không đặt câu hỏi cho đến cuối chuyến đi. Tôi còn phải nói câu này với cậu bao nhiêu lần nữa đây? - Nó ngừng lời, rồi thở dài. - Bọ dao. Đó là cách mà các Hóa công dùng để theo dõi tụi mình. Tốt hơn cậu không nên …
Câu nói của Alby bị cắt ngang bởi một hồi chuông báo động réo vang từ tất cả mọi hướng. Thomas đưa hai tay lên bịt tai, mắt nhìn nhớn nhác xung quanh trong khi chuông báo động vẫn kêu om sòm. Tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng khi hướng sự tập trung vào Alby, nó bình tĩnh lại ngay.
Alby không sợ hãi, mà có vẻ … lúng túng. Và ngạc nhiên.
Chuông báo động vẫn khua inh ỏi.
- Có chuyện gì vậy? - Thomas hỏi, nhẹ cả người khi Alby chẳng hề tỏ thái độ như sắp đến hồi tận thế, nhưng ngay cả như vậy, Thomas vẫn cảm thấy mình bắt đầu mỏi mệt với các đợt kinh hãi.
- Quái lạ! - Alby chỉ nói có vậy trong lúc quét mắt nhìn quanh Trảng.
Thomas nhận thấy những đứa làm việc trong các bãi rào của Trang trại cũng đang nhìn quanh quất, rõ ràng là rất bối rối. Một đứa gọi Alby. Đó là một thằng bé gầy gò nhỏ thó, người sũng bùn.
- Có chuyện gì với nó vậy? - Thằng bé hỏi, mắt nhìn Thomas tìm nguyên nhân.
- Không biết. - Alby lơ đãng trả lời.
Nhưng Thomas không thể chịu đựng được nữa. Nó hỏi:
- Alby! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Chiếc Hộp, mặt dẹp, chiếc Hộp!
Đó là tất cả những gì Alby nói trước khi thằng bé bắt đầu chạy về phía trung tâm của Trảng Đất, với một tốc độ mà Thomas thấy gần như là bấn loạn.
- Cái Hộp làm sao? - Thomas hỏi, guồng chân đuổi theo Alby. Nói cho tôi biết đi! Nó muốn gào lên như vậy với thằng bé.
Nhưng Alby không trả lời, cũng chẳng giảm tốc độ. Khi chúng tới gần cái Hộp hơn, Thomas nhìn thấy hàng chục thằng bé cũng đang chạy băng qua sân. Nó thấy Newt và cất tiếng gọi thằng bé, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi đang dâng lên, tự bảo mình rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng phải có một sự giải thích hợp lý.
- Newt, có chuyện gì vậy? - Thomas hét lên.
Newt liếc nhìn sang Thomas, rồi gật đầu và tiếp tục bước, bình tĩnh một cách lạ lùng giữa quang cảnh hỗn loạn. Thằng bé vỗ mạnh vào lưng của Thomas.
- Có một người mới đến trong cái Hộp. - Nó ngừng lại, như thể chờ xem Thomas bị ấn tượng thế nào. - Ngay bây giờ.
- Thì sao chứ? - Khi Thomas nhìn Newt kỹ hơn, nó nhận ra rằng mình đã nhầm khi tưởng là Newt đang bình thản, thằng bé thậm chí còn rất kích động là đằng khác.
-Thì sao à ? - Newt đáp lại, quai hàm hơi trễ xuống. - Đầu xanh này, chúng tôi chưa bao giờ có hai người mới trong cùng một tháng, chứ đừng nói tới trong hai ngày liên tiếp.
Nói xong câu ấy, Newt co chân chạy về phía Trang ấp.
Alby trỏ vào cánh cửa.
- Đây là chiếc Hộp. Cứ mỗi tháng một lần, tụi mình nhận được một người mới giống như cậu, không bao giờ sai hẹn. Mỗi tuần đều được nhận đồ tiếp tế, quần áo, ít thức ăn. Cũng không cần nhiều lắm vì nhiều thứ tụi mình có thể tự cung tự cấp ở Trảng Đất.
Thomas gật đầu, ngứa miệng muốn hỏi ghê gớm. Mình cần ít băng keo để dán cái miệng này lại, nó nghĩ bụng.
- Tụi này không hiểu gì về chiếc Hộp, cậu hiểu không? - Alby nói tiếp. - Nó từ đâu đến, làm sao nó đến được đây, ai là người phụ trách nó. Những sư huynh đã đưa tụi này tới đây không cho tụi này biết gì hết. Tụi mình có lượng điện cần dùng, trồng trọt và chăn nuôi để tự cung cấp phần lớn thức ăn, rồi đều đặn được nhận quần áo và nhu yếu phẩm. Từng cố thử nhét một thằng đầu đất mới đến trở lại vào trong chiếc Hộp, nhưng nó không buồn chạy cho đến khi lôi thằng bé ra trở lại.
Thomas tự hỏi cái gì nằm dưới đất khi cái Hộp không có ở đó, nhưng nó ngậm miệng. Trong đầu nó là cả một mớ hỗn độn các cảm xúc - tò mò, thất vọng, thắc mắc - tất cả pha trộn với sự kinh hãi khi nhìn thấy con Nhím sầu ban sáng.
Alby vẫn tiếp tục nói, không buồn nhìn vào mắt Thomas.
- Trảng được chia làm bốn khu vực. - Thằng bé giơ ngón tay lên đếm. - Trảng viên, Trang trại, Trang ấp và Nghĩa trang, cậu nắm được chưa?
Thomas ngần ngừ, rồi lắc đầu, bối rối.
Mắt Alby chớp nhanh. Trông thằng bé như thể đang nghĩ đến hàng ngàn việc khác mà đáng lẽ nó có thể làm ngay vào lúc ày. Nó chỉ tay về góc Đông Bắc, nơi có những cánh đồng và nhiều cây ăn quả:
- Trang viên, nơi tụi mình trồng lương thực. Nước được bơm vào qua các đường ống nằm dưới đất. Lúc nào cũng có nước, nếu không mọi người chắc đã chết từ lâu. Ở đây không bao giờ có mưa. Không bao giờ.
Rồi Alby chỉ tay về góc Đông Nam, về phía bãi quây gia súc và nhà kho, tiếp lời:
- Đó là Trang trại, nơi tụi này chăn nuôi và giết mổ gia súc. - Thằng bé tiếp tục giơ tay về phía nơi ăn ngủ xập xệ. - Trang ấp, chỗ đó đã phình to lên gấp đôi so với lần đầu tụi này đến đây, vì cứ phải tiếp tục cơi nới thêm mỗi khi họ gửi gỗ tới. Chẳng đẹp đẽ gì, nhưng coi nó còn đứng được. Dù sao thì phần lớn trong số tụi này chọn ngủ ngoài trời.
Thomas cảm thấy hoa mắt. Quá nhiều câu hỏi chộn rộn trong đầu làm cho nó không thể giữ cho đầu mình không quay cuồng.
Alby chỉ tay về hướng Tây Nam, phía khu rừng nhỏ, với nhiều cái cây cằn cỗi và vài băng ghế nằm chỏng chơ phía ngoài:
- Chỗ đó được gọi là Nghĩa trang. Các ngôi mộ nằm trong khu vực cây lá rậm rạp đó. Cũng chẳng nhiều cho lắm. Cậu có thể tới đó ngồi nghỉ, hay làm những chuyện khác. - Nó tằng hắng, như thể muốn thay đổi chủ đề. - Trong hai tuần tới, mỗi ngày cậu sẽ làm một việc với một Trang chủ khác nhau, cho đến khi chúng tôi biết được cậu thông thạo lãnh vực nào nhất. Trảng vụ, Chụp gạch, Trảng binh, Thợ cuốc. Sẽ có một công việc hợp với cậu, luôn luôn là như thế. Đi nào.
Alby đi về phía cửa Nam nằm giữa nơi mà nó gọi là Nghĩa trang và Trang trại. Thomas theo sau, nó nhăn mũi vì mùi chất thải và mùi phân phát ra từ các bãi quây gia súc. Nghĩa trang à ? Nó nghĩ. Tại sao chúng lại cần đến một cái nghĩa trang trong một nơi toàn là trẻ con như thế này ? Điều này làm vướng bận tâm trí Thomas nhiều hơn là việc nó không hiểu một vài từ mà Alby hay nói, chẳng hạn như Trảng vụ hoặc Trảng binh, mà coi bộ chẳng mấy hay ho. Mấy lần nó sắp sửa ngắt lời Alby, nhưng ngậm miệng kịp thời.
Thất vọng, Thomas quay sự chú ý sang các bãi quây trong khu Trang trại.
Nhiều con bò đang gặm cỏ trong một cái máng đầy cỏ khô màu xanh xanh. Mấy con heo nằm giữa một bãi bùn, cái đuôi thỉnh thoảng ngó ngoáy là dấu hiệu duy nhất cho biết chúng còn sống. Một bãi rào khác nhốt cừu, ngoài ra còn có mấy cái bu gà và chuồng nuôi gà tây. Nhiều đứa trẻ đang làm lụng hăng say trong Trang trại, cứ như là chúng đã sống cả đời ở nông trại vậy.
Sao mình lại nhớ ra được mấy con vật này nhỉ ? Thomas tự hỏi. Chúng chẳng có gì hấp dẫn hay mới mẻ - nó biết chúng được gọi tên là gì, thức ăn thông thường của chúng, hình dạng của chúng. Tại sao những thứ như vậy vẫn còn nằm lại trong ký ức của nó mà không phải là nới nó đã nhìn thấy chúng trước đây, và người cùng đi với chúng? Chứng mất trí nhớ của Thomas thật đỏng đảnh khó ưa.
Alby chỉ tay về phía cái nhà kho lớn nằm trong góc với cái mái sơn đỏ đã ngả sang màu gỉ sét nhờ nhờ, nói:
- Mấy Thợ cứa làm việc trong đó. Công việc của tụi nó dơ dáy lắm. Nếu cậu thích máu, cậu có thể trở thành Thợ cứa.
Thomas lắc đầu. Nghề thợ cứa xem chừng không hấp dẫn chút nào. Trong khi tiếp tục đi, nó hướng sự chú ý của mình vào phía bên kia Trảng, nơi Alby đã gọi là Nghĩa trang. Càng ở sâu trong góc tường thành thì cây cối càng rậm rạp và tươi tốt hơn. Bóng tối phủ lên khu vực bên trong của cánh rừng, mặc dù đang là ban ngày. Thomas nhìn lên và nhận ra mặt trời cuối cùng cũng đã ló dạng, mặc dù trông khá kỳ cục - nó có màu hơi cam hơi quá so với bình thường. Nó nhận ra đó lại là một ví dụ nữa của những ký ức chọn lọc trong đầu mình.
Thomas quay lại nhìn Nghĩa trang, trong mắt vẫn còn đọng lại hình ảnh của một cái đĩa sáng lòa. Khi chớp chớp mắt để xóa nó đi, Thomas đột nhiên bắt gặp những ánh sáng đỏ lần nữa. Chúng đang nhấp nháy ở sâu trong bóng tối của cánh rừng. Chúng là cái gì vậy? Nó thầm hỏi, cảm thấy khó chịu khi Alby không trả lời nó lúc nãy. Sự kín miệng của thằng bé làm nó phát bực.
Alby ngừng bước, và Thomas ngạc nhiên nhận ra chúng đã đến Cửa Nam. Hai bức tường mọc lên sừng sững trước mặt chúng. Những tảng đá xám dày được bao phủ bởi dây thường xuân trông cực kỳ cổ kính. Thomas ngóc đầu lên nhìn đỉnh của các bức tường ở tít phía trên cao, đầu óc nó cứ quẩn quanh một cảm tưởng lạ lùng là mình đang quan sát từ trên xuống, chứ không phải nhìn từ dưới lên. Nó loạng choạng lùi lại một bước, thán phục trước cấu trúc của nơi này, nhưng cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang Alby, lúc này đang quay lưng về phía cổng.
- Ngoài kia là mê cung. - Alby trỏ một ngón cái qua vai về phía sau lưng.
Thomas nhìn theo hướng chỉ, qua khoảng trống đóng vai trò là cổng thành phía Nam của Trảng. Các hành lang ở đây trông giống y như những cái mà nó đã nhìn thấy qua cửa sổ ban sáng. Nó lại rùng mình tự hỏi có con Nhím sầu nào có thể thình lình tấn công chúng không. Bất giác Thomas lùi lại thêm một bước nữa. Bình tĩnh nào, nó ngượng ngùng tự trách mình.
Alby nói tiếp:
- Tôi ở đây đã hai năm rồi. Không có đứa nào ở đây lâu bằng. Số ít ỏi những đứa có thâm niên hơn đều đã chết sạch. - Thomas cảm thấy mắt mình mở to, tim đập thình thịch. - Đã hai năm nay tụi này tìm cách giải cái trò này, nhưng không gặp may. Các vách tường chết tiệt ngoài kia cũng di chuyển hàng đêm, giống như bốn cái cổng. Việc lập bản đồ thật ra không dễ, không dễ chút nào. - Nó hất đầu về phía tòa nhà xây bằng bê tông mà các Tầm đạo sinh đã chui vào tối qua.
Lại một cơn đau chạy xuyên qua đầu Thomas - có quá nhiều thứ để suy luận trong cùng một lúc. Chúng đã ở đây được hai năm rồi sao? Các vách Mê cung đều dịch chuyển à? Bao nhiêu đứa trẻ đã chết? Nó bước tới, muốn được tận mắt nhìn Mê cung, cứ như thể các câu trả lời được in trên các vách đá ngoài đó vậy.
Alby giơ một tay lên đẩy vào ngực Thomas làm nó loạng choạng lùi lại.
- Không được ra ngoài đó, huynh à.
Thomas phải cố lắm mới không tỏ ra tự ái.
- Tại sao không chứ?
- Cậu tưởng tôi kêu Newt tới gặp cậu sáng nay là để giỡn chơi thôi sao? Đó chính là nguyên tắc số một, điều duy nhất mà cậu sẽ không bao giờ được tha thứ nếu vi phạm. Không ai, không ai được phép vào trong Mê cung ngoại trừ các Tầm đạo sinh. Nếu vi phạm nguyên tắc này, thì nếu cậu không bị lũ Nhím sầu giết chết, cậu cũng sẽ bị chính tụi này loại bỏ, cậu hiểu chưa?
Thomas gật đầu nhưng trong bụng ngầm phản đối, chắc mẩm rằng Alby chỉ nói quá mà thôi, hoặc hy vọng là như thế. Nhưng dù là thế nào đi nữa thì nó cũng không còn chút nghi ngờ gì về những điều nó đã nói với Chuck đêm hôm trước. Nó muốn được là Tầm đạo sinh. Nó sẽ là một Tầm đạo sinh. Trong thâm tâm Thomas biết là nó phải ra ngoài đó, đi vào trong Mê cung. Mặc cho những gì đã biết và chứng kiến, Mê cung kia vẫn mời gọi nó như là cái đói và cái khát vậy.
Một chuyển động trên bức tường bên trái của Cửa Nam làm Thomas chú ý. Giật mình, nó mau lẹ đưa mắt nhìn vừa kịp để thấy một tia sáng bạc. Một đám dây thường xuân lay động khi vật kia biến vào trong đó. Thomas chỉ tay lên tường thành.
- Cái gì thế? - Nó hỏi trước khi kịp kìm mình lại.
Alby không buồn nhìn.
- Không đặt câu hỏi cho đến cuối chuyến đi. Tôi còn phải nói câu này với cậu bao nhiêu lần nữa đây? - Nó ngừng lời, rồi thở dài. - Bọ dao. Đó là cách mà các Hóa công dùng để theo dõi tụi mình. Tốt hơn cậu không nên …
Câu nói của Alby bị cắt ngang bởi một hồi chuông báo động réo vang từ tất cả mọi hướng. Thomas đưa hai tay lên bịt tai, mắt nhìn nhớn nhác xung quanh trong khi chuông báo động vẫn kêu om sòm. Tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng khi hướng sự tập trung vào Alby, nó bình tĩnh lại ngay.
Alby không sợ hãi, mà có vẻ … lúng túng. Và ngạc nhiên.
Chuông báo động vẫn khua inh ỏi.
- Có chuyện gì vậy? - Thomas hỏi, nhẹ cả người khi Alby chẳng hề tỏ thái độ như sắp đến hồi tận thế, nhưng ngay cả như vậy, Thomas vẫn cảm thấy mình bắt đầu mỏi mệt với các đợt kinh hãi.
- Quái lạ! - Alby chỉ nói có vậy trong lúc quét mắt nhìn quanh Trảng.
Thomas nhận thấy những đứa làm việc trong các bãi rào của Trang trại cũng đang nhìn quanh quất, rõ ràng là rất bối rối. Một đứa gọi Alby. Đó là một thằng bé gầy gò nhỏ thó, người sũng bùn.
- Có chuyện gì với nó vậy? - Thằng bé hỏi, mắt nhìn Thomas tìm nguyên nhân.
- Không biết. - Alby lơ đãng trả lời.
Nhưng Thomas không thể chịu đựng được nữa. Nó hỏi:
- Alby! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Chiếc Hộp, mặt dẹp, chiếc Hộp!
Đó là tất cả những gì Alby nói trước khi thằng bé bắt đầu chạy về phía trung tâm của Trảng Đất, với một tốc độ mà Thomas thấy gần như là bấn loạn.
- Cái Hộp làm sao? - Thomas hỏi, guồng chân đuổi theo Alby. Nói cho tôi biết đi! Nó muốn gào lên như vậy với thằng bé.
Nhưng Alby không trả lời, cũng chẳng giảm tốc độ. Khi chúng tới gần cái Hộp hơn, Thomas nhìn thấy hàng chục thằng bé cũng đang chạy băng qua sân. Nó thấy Newt và cất tiếng gọi thằng bé, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi đang dâng lên, tự bảo mình rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng phải có một sự giải thích hợp lý.
- Newt, có chuyện gì vậy? - Thomas hét lên.
Newt liếc nhìn sang Thomas, rồi gật đầu và tiếp tục bước, bình tĩnh một cách lạ lùng giữa quang cảnh hỗn loạn. Thằng bé vỗ mạnh vào lưng của Thomas.
- Có một người mới đến trong cái Hộp. - Nó ngừng lại, như thể chờ xem Thomas bị ấn tượng thế nào. - Ngay bây giờ.
- Thì sao chứ? - Khi Thomas nhìn Newt kỹ hơn, nó nhận ra rằng mình đã nhầm khi tưởng là Newt đang bình thản, thằng bé thậm chí còn rất kích động là đằng khác.
-Thì sao à ? - Newt đáp lại, quai hàm hơi trễ xuống. - Đầu xanh này, chúng tôi chưa bao giờ có hai người mới trong cùng một tháng, chứ đừng nói tới trong hai ngày liên tiếp.
Nói xong câu ấy, Newt co chân chạy về phía Trang ấp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook