Giấc Mộng Ngày Xuân
-
Chương 57
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời mưa mỗi lúc càng nặng hạt hơn trước, chờ mãi mà không có taxi, người đàn ông sốt ruột quá nên không chờ đợi thêm được nữa. Mua tạm chiếc áo mưa mặc một lần, anh đứng dậy đi ra ngoài, hy vọng lang thang trên đường đón xe sẽ dễ hơn là chờ xe tổng đài báo lại. Đường phố vắng tanh vì ai cũng lo trú mưa hết cả, riêng anh, một cảm giác hồi hộp và nôn nóng được gặp lại người cũ nên hăm hở đi dưới làn đường, mưa gió lúc này có kể gì so với tâm trạng háo hức ấy.
Rồi cũng có một chiếc taxi chạy đến bên cạnh, trên xe đã có một phụ nữ ngồi trong nhưng cùng cung đường, anh tài xế muốn đón thêm khách để tăng thêm thu nhập. Thoáng nhìn là người đàn ông cũng hiểu ra, nhưng chuyện đó đâu còn quan trọng nữa, bây giờ có xe đi là tốt rồi. Anh gật đầu và bước lên xe, cởi bỏ chiếc áo mưa và để lại bên lề đường.
Người phụ nữ bên cạnh nhìn có vẻ mệt mỏi, có lẽ vừa kết thúc một hành trình bay dài nên tựa đầu vào ghế và nhắm mắt lim dim ngủ. Người đàn ông không mệt, anh ấy tỉnh táo hơn bất lỳ lúc nào, chủ động hỏi chuyện anh tài xế:
Từ đây về đến tỉnh XX là bao nhiêu km anh nhỉ?
95km anh nhé!
Ồ. Vậy mình muốn đón xe về đấy thì đứng ở trạm xe nào vậy anh?
Người đàn ông hỏi tiếp vì anh là người nơi khác đến, không thuộc các địa điểm và đường đi lối lại.
Anh có thể đứng đón xe ở đầu ngã tư đi xe khách về đó, nhanh thì khoảng 2h đồng hồ là đến nơi.
Xe họ bắt khách nhiều thì có thể chậm trễ hơn chút vì hôm nay trời mưa to quá.
Anh tài xế giải thích tỉ mỉ vì cũng đoán rằng người đàn ông này ở nơi khác đến. Nhưng rồi lại muốn kiếm thêm thu nhập nên anh lại gạ gẫm:
Mưa gió thế này, hay là anh cứ đi taxi đi em chạy cho, đắt hơn một tí nhưng mà mình chủ động được, không phải chờ anh ạ!
Người đàn ông kia không quan trọng tiền bạc, anh chỉ là hỏi cho biết, thấy anh tài xế đề nghị thì anh cũng nhất trí luôn:
Cũng được. Nhưng anh còn vị khách nữ này nữa mà?
Có chắc là chị ấy cũng đi cùng đường với chúng ta không?
Dạ. Anh yên tâm đi, chị ấy xuống ngay gần đây thôi, nếu anh đồng ý thì lát nữa chị khách này xuống xe chúng ta sẽ đi ngay đến nơi mà anh nói.
Ok. Dọc đường không nên bắt thêm khách nhé, tôi muốn yên tĩnh.
Dạ được anh!
Anh tài xế hí hửng vì đón được khách đi đường dài, cả là nhìn vị khách này ăn mặc rất "chất", đoán là nhiều tiền, vì anh chạy xe đón trả khách ở sân bay cũng lâu rồi, khách đi xa thế này họ hay "bo" nên thích lắm.
Chuyện đi lại bây giờ phó mặc cho anh tài xế taxi, chiếc xe đi lòng vòng thêm một quãng thì chị khách kia xuống, bây giờ cả hai người bắt đầu di chuyển đến tỉnh XX. Vì khách cần sự yên tĩnh nên anh tài xế cũng hạn chế trò chuyện, bật một list nhạc nhẹ không lời cho hợp với tâm trạng buổi chiều mưa, anh chuyên tâm lái xe còn vị khách thì say sưa ngắm cảnh vật bên ngoài. Người đàn ông ấy đang nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết...
Ba năm trước, cái ngày mà anh rời khỏi nơi đây trời đổ mưa lớn...
Ba năm sau, đón anh trở lại trời cũng mưa tầm tã... Không lẽ là ý trời sao? Mưa là điềm báo cho sự tốt lành, hy vọng người ở chốn ấy vẫn còn nhớ đến anh... Miên man suy nghĩ, người đàn ông lại lấy cái ví trong túi quần ra, một bên là bức hình đen trắng, là người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh.. một bên là bức hình chụp cả anh và người con gái mà anh thương nhớ nhất đời... Đưa ngón tay trỏ lên anh khẽ miết vào khuôn mặt của cô gái trong bức ảnh, không dưới một nghìn lần rồi, mỗi lúc chán chường và tuyệt vọng anh luôn lấy ảnh ra ngắm lấy động lực để cố gắng.
Mải ngắm nhìn bức hình và suy nghĩ nên người đàn ông không chú ý xe đã đi được bao lâu. Đến khi anh rời mắt khỏi bức hình và hướng tầm nhìn qua ô cửa kính xe thì trời đã ngớt mưa, xe đã đi qua những nơi dân cư đông đúc và chuẩn bị rẽ vào cao tốc. Con đường này sao mà quen thuộc quá!
Là bởi, ba năm trước đây, cũng con đường này anh tự mình lái xe và đưa hai cô gái người Việt trở về nhà. Nghĩ lại anh thấy bản thân thật liều lĩnh, cũng may là ông trời phù hộ, vạn dặm xa xôi nhưng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Anh tài xế đi xa khu vực Hà Nội, rẽ vào tỉnh lẻ thì không thông thạo đường đi cho lắm, vị khách ngồi trên xe cũng không kém gì. Dù đã đến đây một lần nhưng mọi thứ với anh quá mơ hồ, lúc đến và rời đi vào 3 năm trước anh phải hỏi thăm đường quá trời. Hôm nay cũng thế, do phải hỏi dò đường đi nên xe đi hơi chậm, hơn nữa, đường về nhà cô gái ấy ở sâu trong các ngõ ngách thôn xóm nên hơi khó tìm. Gần 5h chiều thì đến nơi, chính xác là thế!
Ba năm qua, cảnh vật nơi đây đã thay đổi không ít, có vẻ cuộc sống của người dân đã cải thiện đáng kể, những ngôi nhà cao tầng đã mọc nhiều lên trông thấy. Những con đường đầy đất đá năm nào giờ đã đổ bê tông sạch sẽ, nhưng người đàn ông ngồi trong xe vẫn nhớ được con ngõ nhỏ chạy vào nhà của một người. Dấu mốc ấy làm sao anh có thể quên được, ngoài đầu ngõ là đụn rơm to đùng, ba năm qua vẫn không hề thay đổi, phía sau nhà là rặng tre già cao chót vót.
Mái nhà mới được thay ngói thì phải, những viên ngói đỏ trải đều tăm tắp, bức tường được phủ lớp sơn sáng bóng. Đúng ngôi nhà này rồi, ngồi trên xe mà người đàn ông hồi hộp đến mức tay chân bất động, anh quan sát tỉ mỉ từng chi tiết của ngôi nhà từ khắp mọi phía.
Đã đến nơi chưa anh ơi?
Anh tài xế cất lời. Đi cả quãng đường dài nên anh ấy hơi mệt, hơn cả là ban đầu ở sân bay nhìn thấy người đàn ông này lại nghĩ anh sẽ đi về nơi sang trọng nào đó. Ai ngờ... đi xa muốn chết! Nhìn cảnh vật, anh tài xế nghĩ thầm chắc anh ta chỉ là người đi làm ăn xa trở về thôi...
Đến nơi rồi. Chờ chút!
Vị khách còn ngập ngừng chưa muốn xuống xe ngay là bởi bên ngoài trời vẫn còn mưa, mưa không lớn nhưng những làn mưa nhẹ hạt cũng đủ ướt quần áo. Và anh còn muốn quan sát xem có người nào ở trong nhà đi ra không? Nhưng anh ngốc quá, trời mưa thì ở trong nhà chứ ra ngoài làm gì nhỉ? Nghĩ vậy, vị khách liền mở ví ra, trước khi đến đây anh đã tính toán cẩn thận, đổi tiền Việt Nam để dự trữ phòng khi cần thiết. Mà đúng là cần thật.
Vị khách lấy ra 5 tờ polime màu xanh mới cứng đưa cho anh tài xế, anh biết chắc với quãng đường vừa rồi chỉ hết một nửa số tiền đó. Nhưng do trời mưa, tìm đường khó khăn, hơn nữa lúc ở sân bay xe cũng hiếm, anh ấy nhiệt tình như vậy thì mình cũng nên có lòng. Nhìn số tiền, anh tài xế vội nói:
Ôi, anh ơi, không hết nhiều tiền thế này đâu anh ạ!
Anh cho em xin một nửa thôi...
Không cần trả lại đâu, anh cũng vất vả rồi!!
Anh tài xế nói cho đẹp vậy chứ nhìn là biết khách bo cho rồi, lúc này anh vui vẻ cảm ơn rồi cất tiền đi, đoán khách xịn không sai mà. :)))
Mưa thì cũng không sợ nữa, vì đã đến nơi rồi, nhưng điều anh lo lắng nhất là người ấy... liệu có còn ở nơi này và chờ đợi anh không? Tay cầm valy, người đàn ông lặng lẽ đi vào trong ngõ và trầm tư suy nghĩ. Bình thường, con chó trắng vẫn luôn nằm ở đụn rơm đầu ngõ, hôm nay trời mưa nên nó cùng đàn con trú mưa trong bếp củi, cộng thêm tiếng mưa rơi lộp độp nên không phát hiện ra động cơ ô tô rì rì ở đầu ngõ và có người đang đi vào sân.
Hai bà cháu đang chơi ở trong nhà, Tiểu Bảo bây giờ đã hơn 2 tuổi, nói rất sõi và chạy nhanh lắm, cậu bé đang chơi ô tô và được bà cho ăn dặm bữa chiều. Người đàn ông bước lên thềm nhà, hai bà cháu chăm chú vào mấy món đồ chơi quá nên không phát hiện ra có người ở ngoài hiên. Một cảm giác thất vọng dâng lên khi anh thấy trong nhà có thêm một đứa trẻ nhỏ, lẽ nào... lẽ nào cô ấy đã yên bề gia thất rồi ư?
Cũng đúng thôi... ba năm có lẻ rồi, xa cách nghìn trùng như vậy, biết lấy gì để đối phương tin tưởng mà chờ đợi anh đây? Xem ra, chuyến này trở lại đây anh thất bại thảm hại rồi. Đang mải mê suy nghĩ thì bà ngoại Tiểu Bảo quay ra ngoài, ngay lúc ấy bà giật mình bởi không biết từ khi nào lại có người đàn ông đứng ở hiên nhà.
Bà sợ hãi vội ôm Tiểu Bảo vào lòng, sợ người bên ngoài là kẻ xấu, bởi mắt bà vốn đã kém, ba năm trôi qua mỗi ngày lại càng mờ đi. Người lâu ngày không gặp nên nhất thời bà chưa định thần được người đứng ngoài đó là ai, miệng bà lẩm bẩm, tay ôm chặt đứa cháu nhỏ:
Tiểu Bảo, đừng sợ, có bà ở đây rồi, ngoan, con cúi đầu xuống không được quay ra, nhớ chưa?
Tiểu Bảo thấy bà có biểu hiện lạ lùng như vậy nên cũng sợ, cậu bé không nói gì chỉ gật đầu liên tục trong vòng tay của bà ngoại. Người đàn ông ở ngoài hiên nhìn thấy hết cả, thì ra bác gái đã hiểu lầm, tưởng anh là kẻ xấu. Tại anh suy nghĩ lâu quá nên quên cả phép tắc là đến nhà người khác thì nên cất lời chào hỏi. Huống hồ... nơi này đã lâu anh không quay lại, thực sự là cảm xúc đang hỗn độn, khó tả lắm.
Bác gái!!
Vừa cất lời, người đàn ông vừa lễ phép cúi đầu và đi vào trong nhà, căn nhà vẫn thế, nhưng dường như đã được tu sửa lại sạch sẽ và sáng sủa hơn trước. Bộ bàn ghế gỗ ngày trước bây giờ thay thế bằng bộ salon đệm êm ái.
Cậu là?
Nghe giọng của người đàn ông, lúc này bà của Tiểu Bảo mới quan sát kỹ hơn, sao nhìn anh ta lại quen thế? Giống như đã gặp ở đâu rồi... Rồi bà bế cháu đứng dậy đi đến gần salon, lúc này người bất ngờ hơn chính là bà... bởi người đàn ông ở trước mặt chính là Hiểu!! Tim bà đập thật nhanh, vui mừng không gì diễn tả được, bạn trai của con gái quay về tìm mà bà vui còn hơn cả con bà nữa. Nụ cười ẩn hiện trên môi, bà không giấu được xúc động:
Hiểu đúng không?
Phải thằng Hiểu không?
Dạ. Con đây bác gái!
Lâu lắm rồi bà chưa khóc, có lẽ là từ ngày Mùa sinh Tiểu Bảo đến giờ, tự nhiên nước mắt cứ tuôn ra, giọt nước mắt hạnh phúc của người mẹ già khi biết người yêu của cô con gái ngày đêm vẫn hy vọng và chờ đợi... cuối cùng cũng trở về. Con gái bà không mang tiếng xấu nữa, cháu của bà có bố rồi, Tiểu Bảo ơi, bố của con đã về thật rồi...
Tiểu Bảo thấy bà khóc thì ngạc nhiên, không hiểu vì sao bà lại khóc, cậu bé bình thường rất yêu quí bà nên lúc này tỏ ra quan tâm và lo lắng:
Bà đừng khóc... con sẽ ngoan mà...
Bà đừng khóc nữa bà ơi... con ngoan rồi mà...
Tiểu Bảo, con biết ai đây không?
Bà ngoại cố nén cảm xúc lại và nói với cháu. Tiểu Bảo nghe bà hỏi thì từ từ quay đầu ra nhìn, Hiểu vẫn chưa hiểu chuyện gì, anh ngơ ngác nhìn, ban đầu vẫn còn nghĩ Mùa đã lấy chồng và đây có thể là con của cô ấy và người khác. Cậu bé cúi đầu thỉnh thoảng ngước lên nhìn trộm Hiểu, vì là người lạ nên Tiểu Bảo thấy rụt rè và e ngại. Nhưng rồi, nhanh như sóc, đang ngồi trong lòng bà ngoại, Tiểu Bảo tụt xuống đất và chạy biến vào trong phòng.
Nhất thời bà còn nghĩ cậu bé sợ người lại nên nói to:
Đừng sợ... không phải người lạ đâu con, ra đây với bà nhanh lên!
Tiểu Bảo mở tủ lấy cuốn album ảnh cưới của mẹ Mùa ra, từ từ mang ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của bà ngoại và Hiểu. Cậu bé lật ảnh ra, hết nhìn ảnh lại nhìn vào người đối diện, suy nghĩ một lát rồi Tiểu Bảo nói:
Bà ơi, chú ấy có giống bố của con không?
Bà ngoại thật không ngờ tư duy của cậu bé lại nhạy bén như vậy, mới gặp lần đầu mà Tiểu Bảo đã nhận ra bố của mình rồi. Nhưng cậu bé không vơ quàng, vẫn hỏi một câu rất khách quan làm bà ngoại vô cùng vui mừng.
Nhìn cuốn album trên tay Tiểu Bảo, Hiểu nhận ra ngay vì anh cũng có 1 cuốn y như thế. Lúc này anh mới ngỡ ngàng vì quả thực cậu bé nhìn rất giống anh, cái cách Tiểu Bảo nâng niu cuốn album như một thứ gì quý giá lắm... khiến tim anh nhảy rộn trong lồng ngực. Không lẽ... cậu bé là con của anh sao? Anh có con rồi??? Trời ơi....
Giống lắm...
Bà ngoại dịu dàng đáp.
Con đến với bố đi!
Bà lại nói tiếp, cậu bé còn đang suy nghĩ điều gì, có lẽ là chưa thân quen nên còn e dè.
Bác gái...
Tiểu Bảo là con... co...n... con của cháu sao ạ?
Mẹ Mùa gật gật đầu.
Hiểu vội đứng dậy, hai cánh tay anh lóng ngóng đưa ra phía trước vì hạnh phúc quá, anh không ngờ ngày ấy Mùa lại có thai... trời ơi ba năm qua mẹ con cô ấy đã phải sống như thế nào, con trai của anh...
Con trai... đến đây với bố!
Hiểu ấp úng.
Bố Hiểu! Bố Hiểu...
Tiểu Bảo thích thú chạy đến ngả vào vòng tay bố, hai bố con sung sướng ôm chầm lấy nhau, hạnh phúc không sao kể xiết. Mới gặp lần đầu nhưng Tiểu Bảo lại không hề sợ bố, trái lại còn thấy rất thích bố nữa, có lẽ hàng ngày mẹ hay kể những câu chuyện về anh cho con nghe, lại cho con xem ảnh nên Tiểu Bảo thích lắm. Hai bố con cứ ríu rít chuyện trò mãi không thôi, mẹ Mùa cứ thế ngồi nhìn rồi cười, chưa bao giờ bà thấy vui như hôm nay...
Trời mưa mỗi lúc càng nặng hạt hơn trước, chờ mãi mà không có taxi, người đàn ông sốt ruột quá nên không chờ đợi thêm được nữa. Mua tạm chiếc áo mưa mặc một lần, anh đứng dậy đi ra ngoài, hy vọng lang thang trên đường đón xe sẽ dễ hơn là chờ xe tổng đài báo lại. Đường phố vắng tanh vì ai cũng lo trú mưa hết cả, riêng anh, một cảm giác hồi hộp và nôn nóng được gặp lại người cũ nên hăm hở đi dưới làn đường, mưa gió lúc này có kể gì so với tâm trạng háo hức ấy.
Rồi cũng có một chiếc taxi chạy đến bên cạnh, trên xe đã có một phụ nữ ngồi trong nhưng cùng cung đường, anh tài xế muốn đón thêm khách để tăng thêm thu nhập. Thoáng nhìn là người đàn ông cũng hiểu ra, nhưng chuyện đó đâu còn quan trọng nữa, bây giờ có xe đi là tốt rồi. Anh gật đầu và bước lên xe, cởi bỏ chiếc áo mưa và để lại bên lề đường.
Người phụ nữ bên cạnh nhìn có vẻ mệt mỏi, có lẽ vừa kết thúc một hành trình bay dài nên tựa đầu vào ghế và nhắm mắt lim dim ngủ. Người đàn ông không mệt, anh ấy tỉnh táo hơn bất lỳ lúc nào, chủ động hỏi chuyện anh tài xế:
Từ đây về đến tỉnh XX là bao nhiêu km anh nhỉ?
95km anh nhé!
Ồ. Vậy mình muốn đón xe về đấy thì đứng ở trạm xe nào vậy anh?
Người đàn ông hỏi tiếp vì anh là người nơi khác đến, không thuộc các địa điểm và đường đi lối lại.
Anh có thể đứng đón xe ở đầu ngã tư đi xe khách về đó, nhanh thì khoảng 2h đồng hồ là đến nơi.
Xe họ bắt khách nhiều thì có thể chậm trễ hơn chút vì hôm nay trời mưa to quá.
Anh tài xế giải thích tỉ mỉ vì cũng đoán rằng người đàn ông này ở nơi khác đến. Nhưng rồi lại muốn kiếm thêm thu nhập nên anh lại gạ gẫm:
Mưa gió thế này, hay là anh cứ đi taxi đi em chạy cho, đắt hơn một tí nhưng mà mình chủ động được, không phải chờ anh ạ!
Người đàn ông kia không quan trọng tiền bạc, anh chỉ là hỏi cho biết, thấy anh tài xế đề nghị thì anh cũng nhất trí luôn:
Cũng được. Nhưng anh còn vị khách nữ này nữa mà?
Có chắc là chị ấy cũng đi cùng đường với chúng ta không?
Dạ. Anh yên tâm đi, chị ấy xuống ngay gần đây thôi, nếu anh đồng ý thì lát nữa chị khách này xuống xe chúng ta sẽ đi ngay đến nơi mà anh nói.
Ok. Dọc đường không nên bắt thêm khách nhé, tôi muốn yên tĩnh.
Dạ được anh!
Anh tài xế hí hửng vì đón được khách đi đường dài, cả là nhìn vị khách này ăn mặc rất "chất", đoán là nhiều tiền, vì anh chạy xe đón trả khách ở sân bay cũng lâu rồi, khách đi xa thế này họ hay "bo" nên thích lắm.
Chuyện đi lại bây giờ phó mặc cho anh tài xế taxi, chiếc xe đi lòng vòng thêm một quãng thì chị khách kia xuống, bây giờ cả hai người bắt đầu di chuyển đến tỉnh XX. Vì khách cần sự yên tĩnh nên anh tài xế cũng hạn chế trò chuyện, bật một list nhạc nhẹ không lời cho hợp với tâm trạng buổi chiều mưa, anh chuyên tâm lái xe còn vị khách thì say sưa ngắm cảnh vật bên ngoài. Người đàn ông ấy đang nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết...
Ba năm trước, cái ngày mà anh rời khỏi nơi đây trời đổ mưa lớn...
Ba năm sau, đón anh trở lại trời cũng mưa tầm tã... Không lẽ là ý trời sao? Mưa là điềm báo cho sự tốt lành, hy vọng người ở chốn ấy vẫn còn nhớ đến anh... Miên man suy nghĩ, người đàn ông lại lấy cái ví trong túi quần ra, một bên là bức hình đen trắng, là người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh.. một bên là bức hình chụp cả anh và người con gái mà anh thương nhớ nhất đời... Đưa ngón tay trỏ lên anh khẽ miết vào khuôn mặt của cô gái trong bức ảnh, không dưới một nghìn lần rồi, mỗi lúc chán chường và tuyệt vọng anh luôn lấy ảnh ra ngắm lấy động lực để cố gắng.
Mải ngắm nhìn bức hình và suy nghĩ nên người đàn ông không chú ý xe đã đi được bao lâu. Đến khi anh rời mắt khỏi bức hình và hướng tầm nhìn qua ô cửa kính xe thì trời đã ngớt mưa, xe đã đi qua những nơi dân cư đông đúc và chuẩn bị rẽ vào cao tốc. Con đường này sao mà quen thuộc quá!
Là bởi, ba năm trước đây, cũng con đường này anh tự mình lái xe và đưa hai cô gái người Việt trở về nhà. Nghĩ lại anh thấy bản thân thật liều lĩnh, cũng may là ông trời phù hộ, vạn dặm xa xôi nhưng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Anh tài xế đi xa khu vực Hà Nội, rẽ vào tỉnh lẻ thì không thông thạo đường đi cho lắm, vị khách ngồi trên xe cũng không kém gì. Dù đã đến đây một lần nhưng mọi thứ với anh quá mơ hồ, lúc đến và rời đi vào 3 năm trước anh phải hỏi thăm đường quá trời. Hôm nay cũng thế, do phải hỏi dò đường đi nên xe đi hơi chậm, hơn nữa, đường về nhà cô gái ấy ở sâu trong các ngõ ngách thôn xóm nên hơi khó tìm. Gần 5h chiều thì đến nơi, chính xác là thế!
Ba năm qua, cảnh vật nơi đây đã thay đổi không ít, có vẻ cuộc sống của người dân đã cải thiện đáng kể, những ngôi nhà cao tầng đã mọc nhiều lên trông thấy. Những con đường đầy đất đá năm nào giờ đã đổ bê tông sạch sẽ, nhưng người đàn ông ngồi trong xe vẫn nhớ được con ngõ nhỏ chạy vào nhà của một người. Dấu mốc ấy làm sao anh có thể quên được, ngoài đầu ngõ là đụn rơm to đùng, ba năm qua vẫn không hề thay đổi, phía sau nhà là rặng tre già cao chót vót.
Mái nhà mới được thay ngói thì phải, những viên ngói đỏ trải đều tăm tắp, bức tường được phủ lớp sơn sáng bóng. Đúng ngôi nhà này rồi, ngồi trên xe mà người đàn ông hồi hộp đến mức tay chân bất động, anh quan sát tỉ mỉ từng chi tiết của ngôi nhà từ khắp mọi phía.
Đã đến nơi chưa anh ơi?
Anh tài xế cất lời. Đi cả quãng đường dài nên anh ấy hơi mệt, hơn cả là ban đầu ở sân bay nhìn thấy người đàn ông này lại nghĩ anh sẽ đi về nơi sang trọng nào đó. Ai ngờ... đi xa muốn chết! Nhìn cảnh vật, anh tài xế nghĩ thầm chắc anh ta chỉ là người đi làm ăn xa trở về thôi...
Đến nơi rồi. Chờ chút!
Vị khách còn ngập ngừng chưa muốn xuống xe ngay là bởi bên ngoài trời vẫn còn mưa, mưa không lớn nhưng những làn mưa nhẹ hạt cũng đủ ướt quần áo. Và anh còn muốn quan sát xem có người nào ở trong nhà đi ra không? Nhưng anh ngốc quá, trời mưa thì ở trong nhà chứ ra ngoài làm gì nhỉ? Nghĩ vậy, vị khách liền mở ví ra, trước khi đến đây anh đã tính toán cẩn thận, đổi tiền Việt Nam để dự trữ phòng khi cần thiết. Mà đúng là cần thật.
Vị khách lấy ra 5 tờ polime màu xanh mới cứng đưa cho anh tài xế, anh biết chắc với quãng đường vừa rồi chỉ hết một nửa số tiền đó. Nhưng do trời mưa, tìm đường khó khăn, hơn nữa lúc ở sân bay xe cũng hiếm, anh ấy nhiệt tình như vậy thì mình cũng nên có lòng. Nhìn số tiền, anh tài xế vội nói:
Ôi, anh ơi, không hết nhiều tiền thế này đâu anh ạ!
Anh cho em xin một nửa thôi...
Không cần trả lại đâu, anh cũng vất vả rồi!!
Anh tài xế nói cho đẹp vậy chứ nhìn là biết khách bo cho rồi, lúc này anh vui vẻ cảm ơn rồi cất tiền đi, đoán khách xịn không sai mà. :)))
Mưa thì cũng không sợ nữa, vì đã đến nơi rồi, nhưng điều anh lo lắng nhất là người ấy... liệu có còn ở nơi này và chờ đợi anh không? Tay cầm valy, người đàn ông lặng lẽ đi vào trong ngõ và trầm tư suy nghĩ. Bình thường, con chó trắng vẫn luôn nằm ở đụn rơm đầu ngõ, hôm nay trời mưa nên nó cùng đàn con trú mưa trong bếp củi, cộng thêm tiếng mưa rơi lộp độp nên không phát hiện ra động cơ ô tô rì rì ở đầu ngõ và có người đang đi vào sân.
Hai bà cháu đang chơi ở trong nhà, Tiểu Bảo bây giờ đã hơn 2 tuổi, nói rất sõi và chạy nhanh lắm, cậu bé đang chơi ô tô và được bà cho ăn dặm bữa chiều. Người đàn ông bước lên thềm nhà, hai bà cháu chăm chú vào mấy món đồ chơi quá nên không phát hiện ra có người ở ngoài hiên. Một cảm giác thất vọng dâng lên khi anh thấy trong nhà có thêm một đứa trẻ nhỏ, lẽ nào... lẽ nào cô ấy đã yên bề gia thất rồi ư?
Cũng đúng thôi... ba năm có lẻ rồi, xa cách nghìn trùng như vậy, biết lấy gì để đối phương tin tưởng mà chờ đợi anh đây? Xem ra, chuyến này trở lại đây anh thất bại thảm hại rồi. Đang mải mê suy nghĩ thì bà ngoại Tiểu Bảo quay ra ngoài, ngay lúc ấy bà giật mình bởi không biết từ khi nào lại có người đàn ông đứng ở hiên nhà.
Bà sợ hãi vội ôm Tiểu Bảo vào lòng, sợ người bên ngoài là kẻ xấu, bởi mắt bà vốn đã kém, ba năm trôi qua mỗi ngày lại càng mờ đi. Người lâu ngày không gặp nên nhất thời bà chưa định thần được người đứng ngoài đó là ai, miệng bà lẩm bẩm, tay ôm chặt đứa cháu nhỏ:
Tiểu Bảo, đừng sợ, có bà ở đây rồi, ngoan, con cúi đầu xuống không được quay ra, nhớ chưa?
Tiểu Bảo thấy bà có biểu hiện lạ lùng như vậy nên cũng sợ, cậu bé không nói gì chỉ gật đầu liên tục trong vòng tay của bà ngoại. Người đàn ông ở ngoài hiên nhìn thấy hết cả, thì ra bác gái đã hiểu lầm, tưởng anh là kẻ xấu. Tại anh suy nghĩ lâu quá nên quên cả phép tắc là đến nhà người khác thì nên cất lời chào hỏi. Huống hồ... nơi này đã lâu anh không quay lại, thực sự là cảm xúc đang hỗn độn, khó tả lắm.
Bác gái!!
Vừa cất lời, người đàn ông vừa lễ phép cúi đầu và đi vào trong nhà, căn nhà vẫn thế, nhưng dường như đã được tu sửa lại sạch sẽ và sáng sủa hơn trước. Bộ bàn ghế gỗ ngày trước bây giờ thay thế bằng bộ salon đệm êm ái.
Cậu là?
Nghe giọng của người đàn ông, lúc này bà của Tiểu Bảo mới quan sát kỹ hơn, sao nhìn anh ta lại quen thế? Giống như đã gặp ở đâu rồi... Rồi bà bế cháu đứng dậy đi đến gần salon, lúc này người bất ngờ hơn chính là bà... bởi người đàn ông ở trước mặt chính là Hiểu!! Tim bà đập thật nhanh, vui mừng không gì diễn tả được, bạn trai của con gái quay về tìm mà bà vui còn hơn cả con bà nữa. Nụ cười ẩn hiện trên môi, bà không giấu được xúc động:
Hiểu đúng không?
Phải thằng Hiểu không?
Dạ. Con đây bác gái!
Lâu lắm rồi bà chưa khóc, có lẽ là từ ngày Mùa sinh Tiểu Bảo đến giờ, tự nhiên nước mắt cứ tuôn ra, giọt nước mắt hạnh phúc của người mẹ già khi biết người yêu của cô con gái ngày đêm vẫn hy vọng và chờ đợi... cuối cùng cũng trở về. Con gái bà không mang tiếng xấu nữa, cháu của bà có bố rồi, Tiểu Bảo ơi, bố của con đã về thật rồi...
Tiểu Bảo thấy bà khóc thì ngạc nhiên, không hiểu vì sao bà lại khóc, cậu bé bình thường rất yêu quí bà nên lúc này tỏ ra quan tâm và lo lắng:
Bà đừng khóc... con sẽ ngoan mà...
Bà đừng khóc nữa bà ơi... con ngoan rồi mà...
Tiểu Bảo, con biết ai đây không?
Bà ngoại cố nén cảm xúc lại và nói với cháu. Tiểu Bảo nghe bà hỏi thì từ từ quay đầu ra nhìn, Hiểu vẫn chưa hiểu chuyện gì, anh ngơ ngác nhìn, ban đầu vẫn còn nghĩ Mùa đã lấy chồng và đây có thể là con của cô ấy và người khác. Cậu bé cúi đầu thỉnh thoảng ngước lên nhìn trộm Hiểu, vì là người lạ nên Tiểu Bảo thấy rụt rè và e ngại. Nhưng rồi, nhanh như sóc, đang ngồi trong lòng bà ngoại, Tiểu Bảo tụt xuống đất và chạy biến vào trong phòng.
Nhất thời bà còn nghĩ cậu bé sợ người lại nên nói to:
Đừng sợ... không phải người lạ đâu con, ra đây với bà nhanh lên!
Tiểu Bảo mở tủ lấy cuốn album ảnh cưới của mẹ Mùa ra, từ từ mang ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của bà ngoại và Hiểu. Cậu bé lật ảnh ra, hết nhìn ảnh lại nhìn vào người đối diện, suy nghĩ một lát rồi Tiểu Bảo nói:
Bà ơi, chú ấy có giống bố của con không?
Bà ngoại thật không ngờ tư duy của cậu bé lại nhạy bén như vậy, mới gặp lần đầu mà Tiểu Bảo đã nhận ra bố của mình rồi. Nhưng cậu bé không vơ quàng, vẫn hỏi một câu rất khách quan làm bà ngoại vô cùng vui mừng.
Nhìn cuốn album trên tay Tiểu Bảo, Hiểu nhận ra ngay vì anh cũng có 1 cuốn y như thế. Lúc này anh mới ngỡ ngàng vì quả thực cậu bé nhìn rất giống anh, cái cách Tiểu Bảo nâng niu cuốn album như một thứ gì quý giá lắm... khiến tim anh nhảy rộn trong lồng ngực. Không lẽ... cậu bé là con của anh sao? Anh có con rồi??? Trời ơi....
Giống lắm...
Bà ngoại dịu dàng đáp.
Con đến với bố đi!
Bà lại nói tiếp, cậu bé còn đang suy nghĩ điều gì, có lẽ là chưa thân quen nên còn e dè.
Bác gái...
Tiểu Bảo là con... co...n... con của cháu sao ạ?
Mẹ Mùa gật gật đầu.
Hiểu vội đứng dậy, hai cánh tay anh lóng ngóng đưa ra phía trước vì hạnh phúc quá, anh không ngờ ngày ấy Mùa lại có thai... trời ơi ba năm qua mẹ con cô ấy đã phải sống như thế nào, con trai của anh...
Con trai... đến đây với bố!
Hiểu ấp úng.
Bố Hiểu! Bố Hiểu...
Tiểu Bảo thích thú chạy đến ngả vào vòng tay bố, hai bố con sung sướng ôm chầm lấy nhau, hạnh phúc không sao kể xiết. Mới gặp lần đầu nhưng Tiểu Bảo lại không hề sợ bố, trái lại còn thấy rất thích bố nữa, có lẽ hàng ngày mẹ hay kể những câu chuyện về anh cho con nghe, lại cho con xem ảnh nên Tiểu Bảo thích lắm. Hai bố con cứ ríu rít chuyện trò mãi không thôi, mẹ Mùa cứ thế ngồi nhìn rồi cười, chưa bao giờ bà thấy vui như hôm nay...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook